Ánh trăng đã lên cao,buôn xuống mặt hồ gợn sóng, tạo ra mặt hồ lấp lánh ánh sáng phản chiếu, bóng hình thon thả cùng làn da trắng nõn, đường công cơ thể mỹ lệ xinh đẹp, mái tóc dài thước tha sau tấm lưng trần tạo ra một khung cảnh xinh đẹp như tranh.

Đôi mắt vừa mở có ngọt nước theo đó mà rơi xuống mặt hồ, đôi môi đỏ hồng không nhịn được run lên vô cùng câu nhân.

"Hắc.

.

xì! Lạnh lạnh"
Hải Dương miệng run cầm cập, răng đánh vào nhau đánh mức có thể nghe âm,hắn đang cố gắng tắm nhanh nhất có thể, đáng lẽ là hắn không nên xuống đây tắm mới phải, nhưng khi hắn nhìn xa xa bóng người cũng đang cở trần ngâm mình trong nước.

Hắn cảm thấy nước cũng không lạnh lắm hắn vẫn có thể chịu được.


Lúc này vốn là trời nóng nước cũng không quá lạnh chỉ là Hải Dương bệnh vừa khỏi nên mới cảm thấy lạnh.

Hắn đã hai ngày không tắm, trong nhà lại không nhiều lắm củi khô nên hắn quyết định xuống suối tắm.

Khi hắn đến thì đã thấy xa xa Hạo Sơn đang ngâm mình trong nước, mà lúc này vì nghe được tiếng ho của hắn mà y vội vàng quay người lại, sau đó bốn mắt nhìn nhau.

Mà lúc này trong mắt Hạo Sơn nhìn thấy đó là xinh đẹp một mỹ nhân, ánh trăng chiếu vào dáng người hắn, khiến hắn tựa như yêu quái câu nhân.

Khoảng chừng 10s dừng lại, Hạo Sơn liền vội vàng quay người đi, Hải Dương vẫn còn đang say mê nhìn Hạo Sơ cơ thể quyến rũ dưới trăng kia, lúc lại đột nhiên chỉ thấy y quay người đi trông lòng nhợt thấy tiếc nuối, hắn vẫn chưa ngắm đủ đâu.

Hắn muốn bơi lại gần nhưng lúc này Hạo Sơn đã quay người bơi ra xa, sau đó trốn sau tảng đá tránh đi ánh mắt hắn thay y phục rồi đi mất.

Nhìn Hạo Sơn quần áo ướt dán chặt vào cơ thể cứ thế rời đi, hắn trong lòng tiếc nuối lại suy nghĩ một chút.

"Là ta nhìn lầm sao? Có phải tai hắn ban nãy đỏ lên không"
Hải Dương mê man suy đoán, hắn không biết khi đó có hay không nhìn lầm,hắn nhìn biết hắn lúc là thân dưới.

Hắn nhìn bên dưới mặt suối tiểu huynh đệ, sau đó ngước đầu lên trời mà thở dài.

"Thật là! Lão tử đúng là cái cặn bã mà"
Hải Dương cả người sau đó lận lên xuống dưới hối lỗi rồi.

Buổi sáng mặt trời còn chưa lên hết trong nhà Vương tam gia đã có hai bóng người đi ra.


Hải Dương xách theo sọt tre đi phía sau Hạo Sơn đến đầu thôn.

Hắn tối qua ngâm mình trong nước xém chút cấp chính mình bệnh lại, tối trở về liền ngằm một phát ngủ luôn, sáng mới bị gọi dậy.

Hắn lúc này còn mơ màng chưa tỉnh hẳn đâu, đi đi liền đụng trúng lưng y xém tí nữa đem chính mình té ngã, nhưng lúc này có cái bàn tay thô tráng ốm lấy hắn vòng eo mới có thể làm hắn đứng vững.

"Cẩn thận"
Hạo Sơn giọng trầm trầm nói, bởi vì đã đến nơi nên y mới dừng lại, cũng vì thế Hải Dương mới đụng trúng y.

"Đa! đa tạ"
Hải Dương có chút tim đập thình thịnh mà nói cảm tạ, hắn lúc này giống cái bị rơi vào lưới tình nữ hài tử mặt đỏ ửng.

Năm xưa trong tù giải trí thật sự ít đến đáng thương, mà trong đó thịnh hành chính là những cái này tiểu thuyết ba xu, hắn năm xưa cũng bị nhiễm nên có chút ảo tưởng mấy cái này tình tiết, nam chính đỡ nữ chính khỏi té ngã v! v!
Hắn lúc này cảm giác mình giống cái nữ chính được nam chính đỡ có chít giống tình yêu định mệnh nên có chút tim đập loạn xạ.

Não úng nước hắn tin chất đây chính là định mệnh rồi, hắn vào y sẽ là trời sinh một cặp.

Hạo Sơn khó hiểu nhìn Hải Dương mũi thở phì phò giống cái đụng dục lão nhân.


(lúc này là suy nghĩ của Hạo Sơn nên mình không thể dùng từ biến thái miêu tả được vì đây là cổ đại nên sẽ viết như vậy)
"Là Hạo Sơn sao?, hôm nay muốn lên trấn à"
Lúc này có một người cưỡi trâu đi đến, trên xe còn kéo theo vài người.

Hải Dương bị âm thanh lão đầu đánh nát ảo tưởng mà phục hồi ý thức,lúc này hắn mới nhận ra ban nãy mình có chút ảo tưởng lại còn nhìn chằm chằm vào người ta, thật xấu hổ mà, cư nhiên bị y đỡ một chút việc nhỏ liền sinh ra ảo tưởng rồi, hắn cảm thấy rất hổ thẹn.

Hắn suy nghĩ có phải thay không chỉ cần Hạo Sơn nắm tay hắn, hắn liền có thể ảo tưởng đến mức có thể cùng y kết hôn luôn.

Hắn nhéo tay mình, tự chửi thầm bản thân không tiền đồ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương