Bad Boy
-
Chương 3
“Ai nha! Tiểu An An, đồng học (bạn cùng trường, lớp..) của con làm sao….làm sao trên người toàn thương tích vậy a!”
“Mẹ, không phải đã nói với mẹ là không nên ở trước mặt người khác gọi con như vậy sao.” Huống Hoàn An nhỏ giọng nói, quay đầu lại nhìn ta đang bất động trước cửa, một tay kéo ta vào.
Tiểu An An??? Bả vai ta không nhịn được mà run lên, Huống Hoàn An nhận ra điều này, tức giận trừng ta một cái, quăng hai cái dẹp trong nhà đến chân ta. “Đổi xong rồi thì lên đây.” Hắn nói, đổi dép rồi đi lên cầu thang gỗ.
“Mau dẫn đồng học của con lên phòng thoa thuốc, mẹ đang chuẩn bị điểm tâm rồi, đợi lát nữa bưng lên cho mấy đứa ăn.” Mẹ Huống nói. Nhìn kĩ, nhi tử của nàng và nàng rất giống nhau.
“Nhớ đừng nấu quá ngọt.”
“Mẹ nấu đâu có ngọt lắm? Em trai của con rõ ràng rất thích mà, chỉ có con sợ ngọt thôi.” Nàng vừa nói vừa nhìn về phía ta, “Còn cháu? Có ghét ăn ngọt không?”
“Ách……Không.”
Nữ nhân này bốn mươi tuổi sao, nhưng nói chuyện vẫn nũng nịu, ôn nhu mềm điều, hại ta nhất thời không biết làm thế nào để ứng đối với nàng. Rõ ràng trên người ta không phải đồng phục trường Hiệp Giương nhưng nàng vẫn hoàn toàn không nghi ngờ ta không phải đồng học với con nàng.
Đồng bạn của Huống Hoàn An ta cũng đã nhìn qua, thật sự có người có loại “khí chất” này của ta…
Xem ra thần kinh không ổn định là có di truyền, tỷ như cái con người không hề quen thuộc này, không hiểu tại sao lại đem ta kéo tới nhà hắn để thoa thuốc.
“Không được rồi, phòng khách hiện tại có chút ầm ĩ. Phòng tôi ở lầu hai.”
Khi lên lầu, ta khẽ liếc một cái về phía phòng khách “có chút ầm ĩ” kia, nhất thời cũng không phân biệt rõ được rốt cuộc có bao nhiêu tiểu quỷ trong đó. Trời ạ, người nhà này mở trại trẻ mồ côi à? Hay vị lão mẹ vừa rồi thực sự đã sinh ra một đội bóng?
“Này! Ngươi….”
“Cái quần này cho cậu mượn thay ra trước.”
Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp nhận cái quần dài thể thao vừa được vứt tới, đôi mắt trông mong nhìn vẻ mặt tự nhiên của hắn ngồi xuống giường, đưa tay lấy hòm y tế đặt trên đầu giường.
Hòm y tế để ở đó….Xem ra hắn bị thương cũng là chuyện như cơm bữa.
“Di? Sao cậu còn chưa thay đi?” Huống Hoàn An quay lại thấy ta vẫn chưa hoạt động, có chút kinh ngạc nhướn mày. “Đó…Có phải cậu không thích thay quần áo trước mặt người khác không? Tôi sẽ đi ra ngoài. Hòm thuốc ở trên giường, cậu tự dùng đi.” Nói hết lời hắn thật sự đi ra ngoài, để ta ở lại giận đến không nói được câu nào.
Mẹ kiếp, tên này nếu không ngu thộn như cái cột điện thì cũng là đang âm thầm chọc ta….Cũng không phải con gái, ai mới là ngươi có suy nghĩ không tốt a? Dù sao cái gì nên nhìn cũng bị hắn nhìn hết rồi, ta còn gì để mà ngại chứ? Hừ! Tức giận với người như vậy thì cũng chỉ như gây sự với cái dạ dày mà thôi. Ta nhanh tay nhanh chân cởi đám vải rách trên người, tùy tiện có vài chỗ bầm cùng rách da, thoa thuốc mỡ vào đo rồi ta bất đắc dĩ thay cái quần đó vào.
Ghê tởm! Ống quần phải xắn lên hai lần thì khi ta đi mới không giẫm lên, dù sao ta cũng cao 1m82 nha!
“Thay xong chưa?” Qua vài phút sau, tiếng Huống Hoàn An ở ngoài cửa vang lên.
“Nói nhảm, cũng không phải là mặc quần bằng vàng, phải dùng bao nhiêu lâu chứ, ngươi có thê lăn vào được rồi!” Ta thu hồi tầm mắt đang nhìn tòa nhà bên ngoài, tức giận trừng đi một cái.
“Triệu Vĩnh Dạ, cậu không thể nói chuyện bớt thô lỗ đi được sao?” Hắn cau mày đi tới, một tay cầm khay, phía trên bày ra hai cái bát to đến dọa người.
“Ủa? Cậu đứng nhìn cái gì bên đó?”
“Không có. Uy! Mượn thùng rác nào.” Ta rời khỏi bệ cửa sổ, cầm đống vải rách trên mặt đất kia vò thành một cục, dùng tư thế ném bóng rổ hướng góc tường ném đi. Tốt, vào rồi!
“Tôi không phải là “Này”, tôi có tên.” Hắn ngồi xổm xuống, đem bát trên khay bưng vào chiếc bàn thấp trong phòng.
“Ta rất khó chịu khi gọi nó, thì sao?”
“…Nếu cậu là niên đệ của tôi, tôi sẽ lập tức bắt cậu đi rửa miệng.”
“Muốn phun! Ta không có nhỏ như vậy mà bị ngươi quản nhá.” Ta bĩu môi. “Cái quần này hôm nào đó ta sẽ trả cho ngươi, ta đi.”
“Chờ một chút! Ăn hết chén súp đậu đỏ này đi.” Hắn níu lấy ta, lôi kéo ta ngồi xuống, ấn một cái bát vào tay ta. “Mới vừa nấu xong, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!”
Ta nhìn chằm chằm vào nó vài phút. Nói là súp đậu đỏ, nhưng bên trong khó có thể lường trước là có cái gì, đầy đến mức sắp tràn ra rồi.. Một lần nữa ngẩng đầu nhìn Huống Hoàn An, chỉ thấy hắn từ từ bưng bát lên ngửi ngửi, chần chừ ăn một ngụm nhỏ, mặt thay đổi vài màu sắc sau đó đặt cái bát xuống.
“Sao? Khó ăn như vậy mà còn kêu ta ăn à?” Ta bốc hỏa.
“Không phải đâu! Tay nghề mẹ tôi rất tốt, nhưng tôi rất sợ ăn ngọt, hết lần này tới lần khác nàng lại rất thích nấu súp ngọt. Không tin thì cậu ra mà nhìn, em trai của tôi cũng rất thích ăn.”
“Đó….” Ta dùng thìa múc một muỗng, đậu đỏ, đậu nành, ý nhân, hạt sen và đủ thứ dường như đều ở trong đấy. Quả nhiên là mình nhầm, không nghĩ nó lại như thế.
“…Mới vừa rồi trong phòng khách cũng là em của ngươi sao?”
“Làm sao có thể? Còn có em họ, em nhận, cũng với tiểu bằng hữu hàng xóm nữa. Gia tộc chúng tôi ba đời cùng ở một chỗ, chỗ này chẳng khác gì nhà trọ cả.”
“Thì ra là vậy. Tình cảm nhà các ngươi thật đúng là tốt vô cùng a, đầu năm nay một nhà mà có ba đời cũng không thấy nhiều nữa. Ta nhai nhai miễn cưỡng nói.
“Thế nào? Mùi vị không tệ chứ hả?” Huống Hoàn An liếc mắt cười hỏi.
“Miễn cưỡng không có vấn đề gì.” Ta hừ một tiếng. Một buổi náo loạn như vậy, bụng ta đúng là rất đói, rất nhanh đã chén hết cả bát rồi. Vuốt bụng đứng lên, người bên cạnh đã đem ta giật trở về. “Vậy ngươi có thể ăn thêm một bát nữa không?”
“Này!” Ta trừng hắn.
“A, tôi chỉ nói vậy thôi mà.” Hắn lúng túng khoát tay. “Tôi bê xuống đây, độ ngọt hôm nay tôi thật không chịu được. Bất quá mẹ tôi nhất định sẽ rất cao hứng khi thấy cậu ăn đên sạch bóng cả bát nha.”
Cài gì, cái gì a? Người này….Ta nghiêng đầu liếc hắn, không nhịn được nói: “Họ Huống, ngươi thật đúng là thừa hơi! Đem ta mang về nhà, còn cho ta ăn chè nữa, ta với ngươi rất thân thuộc sao? Chẳng những tuyệt đối không quen thuộc, hơn nữa căn bản còn có cừu oán. Lúc trước tranh tài ta thiếu chút nữa làm ngươi liệt luôn rồi, ngươi không nhớ rõ a?”
“Nhớ được a, bất quá hai cái đó là hai việc khác nhau. Trên cầu trường là địch nhân, không sai. Nhưng ra khỏi sân bóng không cần phải giương cung bạt kiếm…Thành thật mà nói, sức tôi cũng không dám dạy tính khí của cậu, nhưng không chán ghét trình độ của cậu, hơn nữa nói thật ra, nếu không phải vì ngày đó cậu bị phán rời sân, Hiệp Giương chúng tôi cũng không có cơ hội thắng, nói không chừng còn bị đào thải.”
“Vãi chưởng thật đấy ( em đã phải sửa lại vì nó…bậy quá >”<)! Tốt nhất ngươi đừng để ta phải nghĩ về nó nữa, nói đến chuyện này thực làm ta tức giận!” “Đánh trọng tài là do cậu không đúng, có gì mà tức giận? Tôi ở bên cạnh cũng muốn đổ mồ hôi lạnh hộ cậu. Cậu nên thấy may mắn vì chỉ bị cấm thi đấu ba trận thôi mà không phải là vĩnh viễn mất tư cách cầu thủ trung học.” Cái gì? Tên Huống Hoàn An này dám nói! Ta nghe thật muốn lật bàn, cho cả cái bát kia úp luôn lên mặt hắn, nhưng một “hình ảnh” khác hiện lên trên đại não khiến ta lập tức từ bỏ ý định này. Hình ảnh ba đại nam nhân bị hắn dễ dàng chỉnh sửa……… Sách! Nhìn bề ngoài thật không ra được. Ai biết hắn không phải là nhị đẳng judo hay tam đẳng không thủ đạo chứ, tốt nhất là không nên dùng biện pháp bạo lực. “Được rồi! Nể tình ngươi cho ta mượn quần, trước khi đi ta sẽ giúp ngươi ăn một chút.” Ta bỗng nhiên đem bát của hắn chuyển qua trước mặt, cầm thìa quáy quáy, múc một thìa lớn cho vào miệng, cười meo meo nói với hắn. “Di, có thật không? Vậy thì tốt quá….Ngô!” Huống Hoàn An mới nói được một nửa ta liền thừa dịp miệng hắn mở ra, nhanh chóng đem một thìa đầy ứ nhét vào miệng hắn, sau đó nhanh chân chạy mất. Ha ha ha ha ha! Một chữ: Thoải mái!! Đại khái tâm tình vì vậy mà tốt hơn một chút, ta cũng không biết có cái gì không được bình thường, đi ra bằng của sau nhà Huống Hoàn An, ta không có về Phong Hoài mà ngược lại đi xuống đường lớn, đi tới biệt thự ba tầng ngay gần công viên. Mới vừa rồi từ cửa sổ phòng Huống Hoàn An nhìn đến nơi này, ta còn giật mình. Biết “Cái nhà kia” nàm ở gần đó nhưng không nghĩ nhà Huống Hoàn An lại gần như vậy. Ở giờ này, đại khái ngoại trừ nữ chủ nhân sẽ không có người nhà nào khác…..Ta thầm suy nghĩ, không tự chủ được đem cước bộ đến gần một chút, đi qua tường rào ngó vào bên trong. Đúng lúc hai mắt vùa nhìn đến thì một người trung niên cầm ống nước phụt vào, tất thảy đều không kịp rồi. “Hôm nay định làm cái gì, nhìn một cái thôi mà cũng phun người khác à!” Ta đang muốn xoay người chuồn đi, tiếng nói làm ta giật mình vang lên. Đclmm ( cái này của QT, em vô tội!!)! Lão đầu này hôm nay không có đi làm sao? “Có chuyện gì không? Mẹ cháu vừa ra ngoài mua thức ăn.” “Không có…Không phải tôi đến tìm nàng, chỉ là thuận đường đi ngang thôi….” “Thì ra là cháu thuận đường nhìn qua đây a.” Ánh mắt người trung niên như có như không mà hơi hơi mang ý cười, tăng thêm âm lượng, tiện thể hơi đánh mắt một cái. “Vậy cháu xem xong chưa? Có muốn vào trong chờ mẹ cháu về không?” “Không cần.” Ta nói một mạch, lời chưa kịp qua đại não đã thốt ra. “Giầy tôi bẩn, sợ làm hỏng mặt cỏ bảo bối của bác.” Hắn hừ một tiếng, tắt vòi nước, nghiêng đầu nghiêm mặt nhìn. Hai người chúng ta cách một bức tường, ai cũng không nói mà chỉ mắt to trừng đôi mắt ti hí (=]]). “Tùy cháu thôi.” Cuối cùng hắn lạnh lùng bỏ xuống một câu, xoay người, không quay đầu lại mà đi vào nhà. Dĩ nhiên ta cũng lập tức hất đầu, trong đầu tự chửi mình một trăm lần đầu heo. Mẹ kiếp, không có chuyện gì tự nhiên chạy đến đây nhận khí. Sách! Cũng là tại Huống Hoàn An làm hại! Ban đêm hôm sau, ta lại đến nhà trọ Huống gia kia, do dự co nên nhấn chuông hay không. Cảm thấy cứ như vậy mà trả lại hắn cá quần đã mặc rồi thì thật có chút là lạ, nên tối hôm qua ta còn đem giạt qua một lần, treo lên hong khô. Hừ! Ta cũng khổ cực như vậy, không trả cho hắn thật không được chút nào. Quyết định, nhanh cầm luôn cái quần mà bỏ chạy, để cho hắn không có cơ hội đem chuyện ngày hôm qua ra báo thù…Trong đầu ta vẫn đang chạy một loạt hình ảnh thì đột nhiên cánh cửa trước mặt kẹt một tiếng mở ra. Ta bị hù dọa liền kêu to một tiếng, bất quá người đi ra là mẹ Huống. nàng nhin fthaays ta thì cũng ngây ra một lúc, nhưng ngay sau đó lộ ra nụ cười rất mộng ảo. “Tiểu Dạ đồng học, cháu tới đó à!” Ách? Nàng biết tên ta sao? Tám phần là Huống Hoàn An nói cho nàng…Bất quá xưng hô là “Tiểu Dạ” này thật buồn nôn, ngay cả mẹ ta hoặc người đã từng là bố ta cũng chưa bao giờ gọi ta như thế. Làm nhi tử của nàng thật là thảm, mười bảy, mười tám tuổi rồi mà vẫn còn bị kêu là “Tiểu An An”. “Cái này….Cháu, cháu tới để trả quần cho Huống Hoàn An.” “À!” Mẹ Huống mỉm cười gật đầu. “Nó bây giờ đang ở trong phòng đọc sách đấy! Cháu có muốn lên tìm nó không?” “Không, không cần.” Ta vội vàng đưa cái túi trên tay ra. “Nhờ bác giúp cháu….” “Không sao đâu! Đi vào ngồi một chút, mẹ Huống này sẽ làm điểm tâm cho cháu ăn!” Mẹ Huống cười meo meo, không nói lời thứ hai liền kéo ra vào nhà. Ếch đỡ được! Vị a di này bề ngoài mềm mại mềm mại mà khí lực không nhỏ, quả nhiên là mẹ con! Ta nhất thời né không kịp, lại không dám dùng sức hất nàng ra, kết quả cứ như vậy mà bị bắt đi vào. “Di? Là cậu a.” Vừa đúng lúc Huống Hoàn An xuống nhà uống nước, thấy ta và mẹ hắn cùng nhau vào cửa, có chút kinh ngạc mà giương lông mày, nhưng không có gì hơn, lên tiếng chào hỏi xong hắn phảng phất như không có chuyện gì mà ngẩng đầu lên, tiếp tục lấy nước trong bình thủy tinh rót ra cốc. “Ách, ta tới để….” Một câu cũng chưa nói hết đã bị mẹ Huống bên cạnh cắt đứt: “Mẹ vừa mở cửa ra đã thấy tiểu Dạ đồng học đứng đó, không chịu kêu một tiếng, không biết đã đứng bao lâu….Thật đúng nha, đến nhà thì chỉ cần ấn một tiếng chuông cửa là tốt rồi, có gì mà phải xấu hổ chứ!” Mẹ Huống vừa nới vừa che miệng ha hả cười, ta tiếp tục cúi thấp mặt xuống, âm thầm nắm chặt quả đấm, lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc được nữ nhân trung niên quả nhiên là sinh vật lợi hại nhất trên địa cầu. “Cậu tới để trả quần cho tôi sao?” Vài giây đồng hồ chậm rãi bò qua, cái con người đã uống hết bình nước kia mơi lau miệng, liếc mắt lên cái túi trên tay ta, chậm rãi nói. Nói nhảm! Chả nhẽ ta lại đến chơi với mẹ ngươi? Thật là bị hai mẫu tử thần kinh này bức chết mà, miệng ta khép khép mở mở nhưng không thể phun ra được chữ nào. “Đúng rồi, cậu muốn uống gì? Nước có ga? Nước trái cây?” Huống Hoàn An vừa nói vừa mỏ tủ lanh, cúi thân hình cao lớn của hắn xuống tìm kiếm. “À….Còn có có sữa lê muội tôi làm nữa, tay nghề nàng không tệ đâu, hơn nữa cũng ngọt, mật ong và putding cũng cho thêm không ít, hẳn là cậu sẽ thích.” Hắn giống như hoàn toàn không thấy ta đang cố ý làm mặt thúi, một bên lầm bầm lầu bầu, một bên tự dộng rốt một chén lớn màu xanh mượt đặc, bê đến trước mặt ta. “Này, cầm lấy uống đi!” “…” Ta cố gắng đem ánh mắt trợn lên lớn nhất, miệng mím lại mỏng như tờ giấy trừng hắn. ( A~~~! Dễ thương quá ~! *xịt máu*) “Sao?” Thật vất vả cuối cùng hắn mới phát hiện “Dị trạng” của ta, có chút không hiểu rút tay về. “Cậu không thích uống cái này sao? Tôi còn tưởng rằng….” Ngươi đủ rồi nha! Ta muốn rống lớn lên như thế, mẹ Huống bỗng nhiên cực kì chuẩn xác chen vào: “Ai nha, xem ra Tiểu Dạ đồng học vẫn thích uống nong nóng điềm điềm súp đậu đỏ có phải không? Mẹ Huống ngày hôm qua làm còn dư lại rất nhiều, để ở tủ lạnh, chỉ cần hâm lại là có thể….” “Mẹ, không sao, không cần nữa!” Huống Hoàn An rất nhanh tiếp lời, khụ một tiếng nói: “Cái kia….Khuya hôm nay vừa lúc có chợ đêm, con muốn dẫn cậu ấy đi dạo một chút, nếu trước đó mà ăn súp đậu đỏ thì no quá rồi.” Gì? Cái quỷ chợ đêm gì? Người này đang nói gì…..Ta còn đang trong tình trạng ngây ngốc, bỗng nhiên có hai con tiểu quỷ lao đến, sôi nổi kêu to, “Anh hai muốn đi dạo chợ đêm sao? CHúng ta cũng muốn!” “Hảo hảo, nhưng các em phải đáp ứng anh không được chạy loạn, cũng không được ăn lung tung.” Huống Hoàn An khom người xoa đầu tiểu quỷ, một tay kia đưa qua bắt lấy cánh tay ta. “Chúng ta đi thôi! Mẹ, bữa tối hôm nay cũng không cần nấu cho chúng con đâu.” Uy uy! Ta không nhịn được ngẩng đầu lên trừng…..gò má hắn. Vị tiên sinh này ngươi có thể giúp ta được không, ai muốn cùng ngươi “đi” a? Còn có ai gọi là “chúng ta” ở đây? Ngươi có thể được đến “Da đen” một chút không? (Chẹp, đối nghĩa với tiểu bạch >”<)
Mẹ kiếp, tay hất không ra!
“Nhưng hiện tại mới năm giờ, các gian hàng cũng chưa mở nha.” Mẹ Huống còn muốn giữ người. “Không bằng trước hết cứ để Tiểu Dạ vào ngồi một chút….”
“Không sao đâu, con cùng Triệu Vĩnh Dạ thuận tiện đi đến chỗ đất trống gần đó chơi bóng, đánh xong sẽ đi ăn gì đó, thời gian sẽ vừa thôi.” Huống Hoàn An vừa nói, thuận tay mò đến quả bóng rổ, một tay cầm chặt tay ta hơn, không quay đầu mà mở cửa đi ra.
“Đi chết đi!” Ra đến bên ngoài, lực đạo nơi cổ tay không có buông lỏng, ta rất không thoải mái liền rút về. “Làm gì thế, nơi này không phải nhà ngươi sao? Làm gì mà ngươi chạy trối chết thế? Đúng là ngu xuẩn!”
“Không còn cách nào khác, tôi sợ lại bị bắt ăn một đống đồ ngọt nữa chứ sao. Cậu cũng thấy đấy, mẹ ta vừa thấy được ngươi liền cao hứng vô cùng, đây cũng không phải chỉ một bát súp đậu đỏ là có thể giải quyết được nha…”
“Cao hứng? Cao hứng cái đầu mẹ ngươi, sao ta không thấy như vậy?” Ta tức giận: “CŨng được rồi! Thoát thân sớm một chút cũng tốt, lão nương nhà ngươi không phải loại đáng sợ bình thường, sau này trong cự li mười dặm từ nhà ngươi ta sẽ không bước chân vào.” Ta khoát khoát tay, xoay người sang chỗ khác, rồi lại bị kéo tay tiếp.
“Cậu muốn đi sao? Không phải nói muốn dạo chợ đêm à…”
“Hey! Nói cho rõ nha, là ngươi “nói” đấy! Chơi ta cái rắm a! Sỉ nhục!” Ta phát điên mà vung tay ra.
Không thể nhịn được nữa! Người này trên san bóng là một bộ dạng đứng đắn, không nghĩ được hắn lại là một tên Tiểu Bạch đến mức này…
“Ba!” Đầu ta đột nhiên bị động một cái. Ta ngẩn ngơ, sau đó mới phát hiện là trán ta bị vỗ một chưởng. Không phải lực đạo quá nặng nhưng ta vẫn thấy da trán tê tê, tê dại đến đầu ta có chút đờ ra.
“Ngươi….” Ta trợn tròn mắt, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn con người vừa bị ta phân vào dạng TIểu Bạch, khẽ nhíu hai hàng lông mày, ta cuối cùng cũng nhớ ra người ta biết tương đối rõ chỉ là “đội trưởng” kia thôi.
“Không nên ở trước mặt trẻ con nói lời thô tục.” Hắn rất nghiêm túc nói: “Trẻ con nhìn cái gì, nghe cái gì sẽ học theo cái đó.”
Fuck! Thế thì làm sao? Là em của ngươi chứ không phải em ruột của ngươi! Con của người khác chứ có phải mẹ ngươi đẻ ra đâu mà phải lo nhiều như thế? Đừng tưởng đem cái gương mặt kia lại đây là ta sẽ sợ ngươi….
Ghê thật, tại sao một bụng câu chữ như vậy mà vẫn sặc không ra được một câu?
Đi tiếp lên thì thấy đầu đường xuất hiện một sân bóng rổ, nước bùn trên mặt đất bắn lên đến cả vòng rổ…. Hai con tiểu quỷ giơ quả bóng của mình lên kêu loạn chạy tới, ngây ngốc mà ném lên cái rổ.
Ta không được tự nhiên mà lùi lại phía sau Huống Hoàn An mấy bước, hắn chỉ đứng bên cạnh nhìn bọn em nhỏ ném bóng, thỉnh thoảng lên tiếng chỉ đạo mấy câu, dường như không chú ý đến phía ta.
Tiếp tục đợi cũng chẳng có ý nghĩa gì…Ta đang muốn xoay người lén chuồn đi, bỗng nhiên hắn quay đầu lại, bản mặt nổi giận giáo huấn người ta đã bị quét sạch. Hoàn toàn không nhìn ra dấu vết.
“Cậu có muốn tới dạy bọn chúng một chút không?”
“What???”
“Ném rổ a.” Hắn làm động tác ném rổ. “Tôi vẫn cảm thấy tư thế ném bóng của cậu rất chuẩn, không hổ là người từ tiểu học đã bắt đầu đánh bóng rổ.
“…Ít nịnh đi.” Ta chẹn họng, sau đó không khách khí mà trả lại: “Em trai mình mình dạy, ta ghét nhất là trẻ con.”
“Tôi sao phải nịnh cậu, tôi nói cũng là nói thật a.” Huống Hoàn An nhún nhún vai. “Như tôi đây chỉ trước khi vào trung học chỉ đánh chơi ngoài đường thôi, vừa bắt đầu gia nhập đội bóng rổ Hiệp Giương đã ăn rất nhiều đau khổ. Thẳng đến bây giờ huấn luyện viên Hải vẫn hay nói tư thế ném rổ của tôi không đủ chính xác.”
“Có sao?” Ta nghiêng đầu hồi tưởng lại trận đấu trên sân. “…Có được không đây.” Không được bao lâu, vòng rổ quá cao, tiểu quỷ cố ném hết sức nên rất nhanh mệt, dời khỏi sân bóng đi sang bên cạnh chơi trò khác. Huống Hoàn An alays quả bóng rổ ra, xoay tròn trên đầu ngón tay.
“Có muốn chơi một trận không? Tôi với cậu hình như chưa đấu một chọi một bao giờ thì phải?”
“Nói nhảm.” Nếu không phải hôm qua ta suy vận mà bị hắn bắt được thì ta với hắn căn bản cũng không có bất kì lúc luyện tập bí mật nào cùng nhau, chí là ngang qua nhau trên cầu trường mà thôi.
“Muốn tới lền tới a! Ai sợ ngươi chứ!”
“Mặc dù vừa mới đấu bán kết xong nhưng chắc Phong Hoài các cậu cũng đã bắt đầu tập lại rồi đúng không?”
“Để làm chi?” Ta bắt được quả bóng hắn quăng ra, di chuyển đi ngang một cái. “Muốn dò hỏi tình địch sao?”
Huống Hoàn An ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, tôi chỉ hỏi thôi mà.”
“Chắc ngươi cảm thấy kì quái, theo lý thuyết thời gian này ta hẳn là đang bị lão đầu kia quản mới đúng, vì sao ta còn có thời gian trống, có đúng không?”
“Không sai.” Hắn rất thành thật gật đầu. “Theo tính cách Ngưu huấn luyện viên, tôi đoán cậu là bị phạt ở nhà suy nghĩ, tạm thời không cho phép tham gia luyện tập với đội.”
“Thật là lợi hại đó, ngươi có thể làm con giun trong bụng lão đầu ấy rồi.” Ta hừ cười, một chút một chút mà bắt đầu hoạt động bóng. “Không để cho ta luyện thì thôi, ta không có gì lạ. Bất quá nếu hắn biết ta đánh với ngươi, nhất định sẽ ngã ra đất, hoặc cười lăn lộn.”
“A?” Huống Hoàn An cau mày, lùi lại một bước nhỏ.
“Ngươi nghĩ đi đâu rồi?” Ta lườm hắn một cái.
“Tiền phong của Phong Hoài rất nhiều, nhưng thiếu mất một trụ cột.” Có thể trong thời điểm mấu chốt tiến được vào khu vực cấm của đối phương nhưng không người nào đỡ nổi.
“Không phải ngươi được xưng là tiên phong mạnh nhất Hà Bắc sao? Tốt, ta sẽ tới lãnh giáo ngươi một chút.” Còn chưa nói hết, tay trái ta đã nhanh chóng đem bóng vòng qua sau lưng vứt snag tay phải, thừa dịp hắn còn chưa phản ứng kịp, ta thấp người xuống đi qua sơ hở bên trái hắn.
“Cậu đi trộm! Phạm quy.” Miệng Huống Hoàn An kháng nghị như vậy nhưng thân thể lại di chuyển ngang cực nhanh che lại đường đi của ta.
“Không có trọng tài ở đây, ta muốn thế nào thì là như thế!”
Bên phải đánh không thành công, ta lại nhảy một bước sang trái, mũi chân hơi kiễng xoay người lại, đồng thời không quên nhấc khuỷu tay phải lên, Huống Hoàn An lập tức cảnh giác lùi một bước.
Ngay sau đó ta liền nhảy lên trên hắn, xuất thủ một quả ném rổ ở khu giữa.
“Vào!”
Ta không nhịn được kêu to, nhìn quả bóng xé gió bay đi, tạo thành một đường ném hoàn mỹ.
Trong lúc này, đầu ta là một khoảng không trắng xóa.
Tất cả điều đáng ghét dường như bốc hơi đi hết….Trước mắt chỉ còn lại khung tròn mà ta đã thành thói quen truy đuổi từ lâu.
“Mẹ, không phải đã nói với mẹ là không nên ở trước mặt người khác gọi con như vậy sao.” Huống Hoàn An nhỏ giọng nói, quay đầu lại nhìn ta đang bất động trước cửa, một tay kéo ta vào.
Tiểu An An??? Bả vai ta không nhịn được mà run lên, Huống Hoàn An nhận ra điều này, tức giận trừng ta một cái, quăng hai cái dẹp trong nhà đến chân ta. “Đổi xong rồi thì lên đây.” Hắn nói, đổi dép rồi đi lên cầu thang gỗ.
“Mau dẫn đồng học của con lên phòng thoa thuốc, mẹ đang chuẩn bị điểm tâm rồi, đợi lát nữa bưng lên cho mấy đứa ăn.” Mẹ Huống nói. Nhìn kĩ, nhi tử của nàng và nàng rất giống nhau.
“Nhớ đừng nấu quá ngọt.”
“Mẹ nấu đâu có ngọt lắm? Em trai của con rõ ràng rất thích mà, chỉ có con sợ ngọt thôi.” Nàng vừa nói vừa nhìn về phía ta, “Còn cháu? Có ghét ăn ngọt không?”
“Ách……Không.”
Nữ nhân này bốn mươi tuổi sao, nhưng nói chuyện vẫn nũng nịu, ôn nhu mềm điều, hại ta nhất thời không biết làm thế nào để ứng đối với nàng. Rõ ràng trên người ta không phải đồng phục trường Hiệp Giương nhưng nàng vẫn hoàn toàn không nghi ngờ ta không phải đồng học với con nàng.
Đồng bạn của Huống Hoàn An ta cũng đã nhìn qua, thật sự có người có loại “khí chất” này của ta…
Xem ra thần kinh không ổn định là có di truyền, tỷ như cái con người không hề quen thuộc này, không hiểu tại sao lại đem ta kéo tới nhà hắn để thoa thuốc.
“Không được rồi, phòng khách hiện tại có chút ầm ĩ. Phòng tôi ở lầu hai.”
Khi lên lầu, ta khẽ liếc một cái về phía phòng khách “có chút ầm ĩ” kia, nhất thời cũng không phân biệt rõ được rốt cuộc có bao nhiêu tiểu quỷ trong đó. Trời ạ, người nhà này mở trại trẻ mồ côi à? Hay vị lão mẹ vừa rồi thực sự đã sinh ra một đội bóng?
“Này! Ngươi….”
“Cái quần này cho cậu mượn thay ra trước.”
Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp nhận cái quần dài thể thao vừa được vứt tới, đôi mắt trông mong nhìn vẻ mặt tự nhiên của hắn ngồi xuống giường, đưa tay lấy hòm y tế đặt trên đầu giường.
Hòm y tế để ở đó….Xem ra hắn bị thương cũng là chuyện như cơm bữa.
“Di? Sao cậu còn chưa thay đi?” Huống Hoàn An quay lại thấy ta vẫn chưa hoạt động, có chút kinh ngạc nhướn mày. “Đó…Có phải cậu không thích thay quần áo trước mặt người khác không? Tôi sẽ đi ra ngoài. Hòm thuốc ở trên giường, cậu tự dùng đi.” Nói hết lời hắn thật sự đi ra ngoài, để ta ở lại giận đến không nói được câu nào.
Mẹ kiếp, tên này nếu không ngu thộn như cái cột điện thì cũng là đang âm thầm chọc ta….Cũng không phải con gái, ai mới là ngươi có suy nghĩ không tốt a? Dù sao cái gì nên nhìn cũng bị hắn nhìn hết rồi, ta còn gì để mà ngại chứ? Hừ! Tức giận với người như vậy thì cũng chỉ như gây sự với cái dạ dày mà thôi. Ta nhanh tay nhanh chân cởi đám vải rách trên người, tùy tiện có vài chỗ bầm cùng rách da, thoa thuốc mỡ vào đo rồi ta bất đắc dĩ thay cái quần đó vào.
Ghê tởm! Ống quần phải xắn lên hai lần thì khi ta đi mới không giẫm lên, dù sao ta cũng cao 1m82 nha!
“Thay xong chưa?” Qua vài phút sau, tiếng Huống Hoàn An ở ngoài cửa vang lên.
“Nói nhảm, cũng không phải là mặc quần bằng vàng, phải dùng bao nhiêu lâu chứ, ngươi có thê lăn vào được rồi!” Ta thu hồi tầm mắt đang nhìn tòa nhà bên ngoài, tức giận trừng đi một cái.
“Triệu Vĩnh Dạ, cậu không thể nói chuyện bớt thô lỗ đi được sao?” Hắn cau mày đi tới, một tay cầm khay, phía trên bày ra hai cái bát to đến dọa người.
“Ủa? Cậu đứng nhìn cái gì bên đó?”
“Không có. Uy! Mượn thùng rác nào.” Ta rời khỏi bệ cửa sổ, cầm đống vải rách trên mặt đất kia vò thành một cục, dùng tư thế ném bóng rổ hướng góc tường ném đi. Tốt, vào rồi!
“Tôi không phải là “Này”, tôi có tên.” Hắn ngồi xổm xuống, đem bát trên khay bưng vào chiếc bàn thấp trong phòng.
“Ta rất khó chịu khi gọi nó, thì sao?”
“…Nếu cậu là niên đệ của tôi, tôi sẽ lập tức bắt cậu đi rửa miệng.”
“Muốn phun! Ta không có nhỏ như vậy mà bị ngươi quản nhá.” Ta bĩu môi. “Cái quần này hôm nào đó ta sẽ trả cho ngươi, ta đi.”
“Chờ một chút! Ăn hết chén súp đậu đỏ này đi.” Hắn níu lấy ta, lôi kéo ta ngồi xuống, ấn một cái bát vào tay ta. “Mới vừa nấu xong, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!”
Ta nhìn chằm chằm vào nó vài phút. Nói là súp đậu đỏ, nhưng bên trong khó có thể lường trước là có cái gì, đầy đến mức sắp tràn ra rồi.. Một lần nữa ngẩng đầu nhìn Huống Hoàn An, chỉ thấy hắn từ từ bưng bát lên ngửi ngửi, chần chừ ăn một ngụm nhỏ, mặt thay đổi vài màu sắc sau đó đặt cái bát xuống.
“Sao? Khó ăn như vậy mà còn kêu ta ăn à?” Ta bốc hỏa.
“Không phải đâu! Tay nghề mẹ tôi rất tốt, nhưng tôi rất sợ ăn ngọt, hết lần này tới lần khác nàng lại rất thích nấu súp ngọt. Không tin thì cậu ra mà nhìn, em trai của tôi cũng rất thích ăn.”
“Đó….” Ta dùng thìa múc một muỗng, đậu đỏ, đậu nành, ý nhân, hạt sen và đủ thứ dường như đều ở trong đấy. Quả nhiên là mình nhầm, không nghĩ nó lại như thế.
“…Mới vừa rồi trong phòng khách cũng là em của ngươi sao?”
“Làm sao có thể? Còn có em họ, em nhận, cũng với tiểu bằng hữu hàng xóm nữa. Gia tộc chúng tôi ba đời cùng ở một chỗ, chỗ này chẳng khác gì nhà trọ cả.”
“Thì ra là vậy. Tình cảm nhà các ngươi thật đúng là tốt vô cùng a, đầu năm nay một nhà mà có ba đời cũng không thấy nhiều nữa. Ta nhai nhai miễn cưỡng nói.
“Thế nào? Mùi vị không tệ chứ hả?” Huống Hoàn An liếc mắt cười hỏi.
“Miễn cưỡng không có vấn đề gì.” Ta hừ một tiếng. Một buổi náo loạn như vậy, bụng ta đúng là rất đói, rất nhanh đã chén hết cả bát rồi. Vuốt bụng đứng lên, người bên cạnh đã đem ta giật trở về. “Vậy ngươi có thể ăn thêm một bát nữa không?”
“Này!” Ta trừng hắn.
“A, tôi chỉ nói vậy thôi mà.” Hắn lúng túng khoát tay. “Tôi bê xuống đây, độ ngọt hôm nay tôi thật không chịu được. Bất quá mẹ tôi nhất định sẽ rất cao hứng khi thấy cậu ăn đên sạch bóng cả bát nha.”
Cài gì, cái gì a? Người này….Ta nghiêng đầu liếc hắn, không nhịn được nói: “Họ Huống, ngươi thật đúng là thừa hơi! Đem ta mang về nhà, còn cho ta ăn chè nữa, ta với ngươi rất thân thuộc sao? Chẳng những tuyệt đối không quen thuộc, hơn nữa căn bản còn có cừu oán. Lúc trước tranh tài ta thiếu chút nữa làm ngươi liệt luôn rồi, ngươi không nhớ rõ a?”
“Nhớ được a, bất quá hai cái đó là hai việc khác nhau. Trên cầu trường là địch nhân, không sai. Nhưng ra khỏi sân bóng không cần phải giương cung bạt kiếm…Thành thật mà nói, sức tôi cũng không dám dạy tính khí của cậu, nhưng không chán ghét trình độ của cậu, hơn nữa nói thật ra, nếu không phải vì ngày đó cậu bị phán rời sân, Hiệp Giương chúng tôi cũng không có cơ hội thắng, nói không chừng còn bị đào thải.”
“Vãi chưởng thật đấy ( em đã phải sửa lại vì nó…bậy quá >”<)! Tốt nhất ngươi đừng để ta phải nghĩ về nó nữa, nói đến chuyện này thực làm ta tức giận!” “Đánh trọng tài là do cậu không đúng, có gì mà tức giận? Tôi ở bên cạnh cũng muốn đổ mồ hôi lạnh hộ cậu. Cậu nên thấy may mắn vì chỉ bị cấm thi đấu ba trận thôi mà không phải là vĩnh viễn mất tư cách cầu thủ trung học.” Cái gì? Tên Huống Hoàn An này dám nói! Ta nghe thật muốn lật bàn, cho cả cái bát kia úp luôn lên mặt hắn, nhưng một “hình ảnh” khác hiện lên trên đại não khiến ta lập tức từ bỏ ý định này. Hình ảnh ba đại nam nhân bị hắn dễ dàng chỉnh sửa……… Sách! Nhìn bề ngoài thật không ra được. Ai biết hắn không phải là nhị đẳng judo hay tam đẳng không thủ đạo chứ, tốt nhất là không nên dùng biện pháp bạo lực. “Được rồi! Nể tình ngươi cho ta mượn quần, trước khi đi ta sẽ giúp ngươi ăn một chút.” Ta bỗng nhiên đem bát của hắn chuyển qua trước mặt, cầm thìa quáy quáy, múc một thìa lớn cho vào miệng, cười meo meo nói với hắn. “Di, có thật không? Vậy thì tốt quá….Ngô!” Huống Hoàn An mới nói được một nửa ta liền thừa dịp miệng hắn mở ra, nhanh chóng đem một thìa đầy ứ nhét vào miệng hắn, sau đó nhanh chân chạy mất. Ha ha ha ha ha! Một chữ: Thoải mái!! Đại khái tâm tình vì vậy mà tốt hơn một chút, ta cũng không biết có cái gì không được bình thường, đi ra bằng của sau nhà Huống Hoàn An, ta không có về Phong Hoài mà ngược lại đi xuống đường lớn, đi tới biệt thự ba tầng ngay gần công viên. Mới vừa rồi từ cửa sổ phòng Huống Hoàn An nhìn đến nơi này, ta còn giật mình. Biết “Cái nhà kia” nàm ở gần đó nhưng không nghĩ nhà Huống Hoàn An lại gần như vậy. Ở giờ này, đại khái ngoại trừ nữ chủ nhân sẽ không có người nhà nào khác…..Ta thầm suy nghĩ, không tự chủ được đem cước bộ đến gần một chút, đi qua tường rào ngó vào bên trong. Đúng lúc hai mắt vùa nhìn đến thì một người trung niên cầm ống nước phụt vào, tất thảy đều không kịp rồi. “Hôm nay định làm cái gì, nhìn một cái thôi mà cũng phun người khác à!” Ta đang muốn xoay người chuồn đi, tiếng nói làm ta giật mình vang lên. Đclmm ( cái này của QT, em vô tội!!)! Lão đầu này hôm nay không có đi làm sao? “Có chuyện gì không? Mẹ cháu vừa ra ngoài mua thức ăn.” “Không có…Không phải tôi đến tìm nàng, chỉ là thuận đường đi ngang thôi….” “Thì ra là cháu thuận đường nhìn qua đây a.” Ánh mắt người trung niên như có như không mà hơi hơi mang ý cười, tăng thêm âm lượng, tiện thể hơi đánh mắt một cái. “Vậy cháu xem xong chưa? Có muốn vào trong chờ mẹ cháu về không?” “Không cần.” Ta nói một mạch, lời chưa kịp qua đại não đã thốt ra. “Giầy tôi bẩn, sợ làm hỏng mặt cỏ bảo bối của bác.” Hắn hừ một tiếng, tắt vòi nước, nghiêng đầu nghiêm mặt nhìn. Hai người chúng ta cách một bức tường, ai cũng không nói mà chỉ mắt to trừng đôi mắt ti hí (=]]). “Tùy cháu thôi.” Cuối cùng hắn lạnh lùng bỏ xuống một câu, xoay người, không quay đầu lại mà đi vào nhà. Dĩ nhiên ta cũng lập tức hất đầu, trong đầu tự chửi mình một trăm lần đầu heo. Mẹ kiếp, không có chuyện gì tự nhiên chạy đến đây nhận khí. Sách! Cũng là tại Huống Hoàn An làm hại! Ban đêm hôm sau, ta lại đến nhà trọ Huống gia kia, do dự co nên nhấn chuông hay không. Cảm thấy cứ như vậy mà trả lại hắn cá quần đã mặc rồi thì thật có chút là lạ, nên tối hôm qua ta còn đem giạt qua một lần, treo lên hong khô. Hừ! Ta cũng khổ cực như vậy, không trả cho hắn thật không được chút nào. Quyết định, nhanh cầm luôn cái quần mà bỏ chạy, để cho hắn không có cơ hội đem chuyện ngày hôm qua ra báo thù…Trong đầu ta vẫn đang chạy một loạt hình ảnh thì đột nhiên cánh cửa trước mặt kẹt một tiếng mở ra. Ta bị hù dọa liền kêu to một tiếng, bất quá người đi ra là mẹ Huống. nàng nhin fthaays ta thì cũng ngây ra một lúc, nhưng ngay sau đó lộ ra nụ cười rất mộng ảo. “Tiểu Dạ đồng học, cháu tới đó à!” Ách? Nàng biết tên ta sao? Tám phần là Huống Hoàn An nói cho nàng…Bất quá xưng hô là “Tiểu Dạ” này thật buồn nôn, ngay cả mẹ ta hoặc người đã từng là bố ta cũng chưa bao giờ gọi ta như thế. Làm nhi tử của nàng thật là thảm, mười bảy, mười tám tuổi rồi mà vẫn còn bị kêu là “Tiểu An An”. “Cái này….Cháu, cháu tới để trả quần cho Huống Hoàn An.” “À!” Mẹ Huống mỉm cười gật đầu. “Nó bây giờ đang ở trong phòng đọc sách đấy! Cháu có muốn lên tìm nó không?” “Không, không cần.” Ta vội vàng đưa cái túi trên tay ra. “Nhờ bác giúp cháu….” “Không sao đâu! Đi vào ngồi một chút, mẹ Huống này sẽ làm điểm tâm cho cháu ăn!” Mẹ Huống cười meo meo, không nói lời thứ hai liền kéo ra vào nhà. Ếch đỡ được! Vị a di này bề ngoài mềm mại mềm mại mà khí lực không nhỏ, quả nhiên là mẹ con! Ta nhất thời né không kịp, lại không dám dùng sức hất nàng ra, kết quả cứ như vậy mà bị bắt đi vào. “Di? Là cậu a.” Vừa đúng lúc Huống Hoàn An xuống nhà uống nước, thấy ta và mẹ hắn cùng nhau vào cửa, có chút kinh ngạc mà giương lông mày, nhưng không có gì hơn, lên tiếng chào hỏi xong hắn phảng phất như không có chuyện gì mà ngẩng đầu lên, tiếp tục lấy nước trong bình thủy tinh rót ra cốc. “Ách, ta tới để….” Một câu cũng chưa nói hết đã bị mẹ Huống bên cạnh cắt đứt: “Mẹ vừa mở cửa ra đã thấy tiểu Dạ đồng học đứng đó, không chịu kêu một tiếng, không biết đã đứng bao lâu….Thật đúng nha, đến nhà thì chỉ cần ấn một tiếng chuông cửa là tốt rồi, có gì mà phải xấu hổ chứ!” Mẹ Huống vừa nới vừa che miệng ha hả cười, ta tiếp tục cúi thấp mặt xuống, âm thầm nắm chặt quả đấm, lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc được nữ nhân trung niên quả nhiên là sinh vật lợi hại nhất trên địa cầu. “Cậu tới để trả quần cho tôi sao?” Vài giây đồng hồ chậm rãi bò qua, cái con người đã uống hết bình nước kia mơi lau miệng, liếc mắt lên cái túi trên tay ta, chậm rãi nói. Nói nhảm! Chả nhẽ ta lại đến chơi với mẹ ngươi? Thật là bị hai mẫu tử thần kinh này bức chết mà, miệng ta khép khép mở mở nhưng không thể phun ra được chữ nào. “Đúng rồi, cậu muốn uống gì? Nước có ga? Nước trái cây?” Huống Hoàn An vừa nói vừa mỏ tủ lanh, cúi thân hình cao lớn của hắn xuống tìm kiếm. “À….Còn có có sữa lê muội tôi làm nữa, tay nghề nàng không tệ đâu, hơn nữa cũng ngọt, mật ong và putding cũng cho thêm không ít, hẳn là cậu sẽ thích.” Hắn giống như hoàn toàn không thấy ta đang cố ý làm mặt thúi, một bên lầm bầm lầu bầu, một bên tự dộng rốt một chén lớn màu xanh mượt đặc, bê đến trước mặt ta. “Này, cầm lấy uống đi!” “…” Ta cố gắng đem ánh mắt trợn lên lớn nhất, miệng mím lại mỏng như tờ giấy trừng hắn. ( A~~~! Dễ thương quá ~! *xịt máu*) “Sao?” Thật vất vả cuối cùng hắn mới phát hiện “Dị trạng” của ta, có chút không hiểu rút tay về. “Cậu không thích uống cái này sao? Tôi còn tưởng rằng….” Ngươi đủ rồi nha! Ta muốn rống lớn lên như thế, mẹ Huống bỗng nhiên cực kì chuẩn xác chen vào: “Ai nha, xem ra Tiểu Dạ đồng học vẫn thích uống nong nóng điềm điềm súp đậu đỏ có phải không? Mẹ Huống ngày hôm qua làm còn dư lại rất nhiều, để ở tủ lạnh, chỉ cần hâm lại là có thể….” “Mẹ, không sao, không cần nữa!” Huống Hoàn An rất nhanh tiếp lời, khụ một tiếng nói: “Cái kia….Khuya hôm nay vừa lúc có chợ đêm, con muốn dẫn cậu ấy đi dạo một chút, nếu trước đó mà ăn súp đậu đỏ thì no quá rồi.” Gì? Cái quỷ chợ đêm gì? Người này đang nói gì…..Ta còn đang trong tình trạng ngây ngốc, bỗng nhiên có hai con tiểu quỷ lao đến, sôi nổi kêu to, “Anh hai muốn đi dạo chợ đêm sao? CHúng ta cũng muốn!” “Hảo hảo, nhưng các em phải đáp ứng anh không được chạy loạn, cũng không được ăn lung tung.” Huống Hoàn An khom người xoa đầu tiểu quỷ, một tay kia đưa qua bắt lấy cánh tay ta. “Chúng ta đi thôi! Mẹ, bữa tối hôm nay cũng không cần nấu cho chúng con đâu.” Uy uy! Ta không nhịn được ngẩng đầu lên trừng…..gò má hắn. Vị tiên sinh này ngươi có thể giúp ta được không, ai muốn cùng ngươi “đi” a? Còn có ai gọi là “chúng ta” ở đây? Ngươi có thể được đến “Da đen” một chút không? (Chẹp, đối nghĩa với tiểu bạch >”<)
Mẹ kiếp, tay hất không ra!
“Nhưng hiện tại mới năm giờ, các gian hàng cũng chưa mở nha.” Mẹ Huống còn muốn giữ người. “Không bằng trước hết cứ để Tiểu Dạ vào ngồi một chút….”
“Không sao đâu, con cùng Triệu Vĩnh Dạ thuận tiện đi đến chỗ đất trống gần đó chơi bóng, đánh xong sẽ đi ăn gì đó, thời gian sẽ vừa thôi.” Huống Hoàn An vừa nói, thuận tay mò đến quả bóng rổ, một tay cầm chặt tay ta hơn, không quay đầu mà mở cửa đi ra.
“Đi chết đi!” Ra đến bên ngoài, lực đạo nơi cổ tay không có buông lỏng, ta rất không thoải mái liền rút về. “Làm gì thế, nơi này không phải nhà ngươi sao? Làm gì mà ngươi chạy trối chết thế? Đúng là ngu xuẩn!”
“Không còn cách nào khác, tôi sợ lại bị bắt ăn một đống đồ ngọt nữa chứ sao. Cậu cũng thấy đấy, mẹ ta vừa thấy được ngươi liền cao hứng vô cùng, đây cũng không phải chỉ một bát súp đậu đỏ là có thể giải quyết được nha…”
“Cao hứng? Cao hứng cái đầu mẹ ngươi, sao ta không thấy như vậy?” Ta tức giận: “CŨng được rồi! Thoát thân sớm một chút cũng tốt, lão nương nhà ngươi không phải loại đáng sợ bình thường, sau này trong cự li mười dặm từ nhà ngươi ta sẽ không bước chân vào.” Ta khoát khoát tay, xoay người sang chỗ khác, rồi lại bị kéo tay tiếp.
“Cậu muốn đi sao? Không phải nói muốn dạo chợ đêm à…”
“Hey! Nói cho rõ nha, là ngươi “nói” đấy! Chơi ta cái rắm a! Sỉ nhục!” Ta phát điên mà vung tay ra.
Không thể nhịn được nữa! Người này trên san bóng là một bộ dạng đứng đắn, không nghĩ được hắn lại là một tên Tiểu Bạch đến mức này…
“Ba!” Đầu ta đột nhiên bị động một cái. Ta ngẩn ngơ, sau đó mới phát hiện là trán ta bị vỗ một chưởng. Không phải lực đạo quá nặng nhưng ta vẫn thấy da trán tê tê, tê dại đến đầu ta có chút đờ ra.
“Ngươi….” Ta trợn tròn mắt, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn con người vừa bị ta phân vào dạng TIểu Bạch, khẽ nhíu hai hàng lông mày, ta cuối cùng cũng nhớ ra người ta biết tương đối rõ chỉ là “đội trưởng” kia thôi.
“Không nên ở trước mặt trẻ con nói lời thô tục.” Hắn rất nghiêm túc nói: “Trẻ con nhìn cái gì, nghe cái gì sẽ học theo cái đó.”
Fuck! Thế thì làm sao? Là em của ngươi chứ không phải em ruột của ngươi! Con của người khác chứ có phải mẹ ngươi đẻ ra đâu mà phải lo nhiều như thế? Đừng tưởng đem cái gương mặt kia lại đây là ta sẽ sợ ngươi….
Ghê thật, tại sao một bụng câu chữ như vậy mà vẫn sặc không ra được một câu?
Đi tiếp lên thì thấy đầu đường xuất hiện một sân bóng rổ, nước bùn trên mặt đất bắn lên đến cả vòng rổ…. Hai con tiểu quỷ giơ quả bóng của mình lên kêu loạn chạy tới, ngây ngốc mà ném lên cái rổ.
Ta không được tự nhiên mà lùi lại phía sau Huống Hoàn An mấy bước, hắn chỉ đứng bên cạnh nhìn bọn em nhỏ ném bóng, thỉnh thoảng lên tiếng chỉ đạo mấy câu, dường như không chú ý đến phía ta.
Tiếp tục đợi cũng chẳng có ý nghĩa gì…Ta đang muốn xoay người lén chuồn đi, bỗng nhiên hắn quay đầu lại, bản mặt nổi giận giáo huấn người ta đã bị quét sạch. Hoàn toàn không nhìn ra dấu vết.
“Cậu có muốn tới dạy bọn chúng một chút không?”
“What???”
“Ném rổ a.” Hắn làm động tác ném rổ. “Tôi vẫn cảm thấy tư thế ném bóng của cậu rất chuẩn, không hổ là người từ tiểu học đã bắt đầu đánh bóng rổ.
“…Ít nịnh đi.” Ta chẹn họng, sau đó không khách khí mà trả lại: “Em trai mình mình dạy, ta ghét nhất là trẻ con.”
“Tôi sao phải nịnh cậu, tôi nói cũng là nói thật a.” Huống Hoàn An nhún nhún vai. “Như tôi đây chỉ trước khi vào trung học chỉ đánh chơi ngoài đường thôi, vừa bắt đầu gia nhập đội bóng rổ Hiệp Giương đã ăn rất nhiều đau khổ. Thẳng đến bây giờ huấn luyện viên Hải vẫn hay nói tư thế ném rổ của tôi không đủ chính xác.”
“Có sao?” Ta nghiêng đầu hồi tưởng lại trận đấu trên sân. “…Có được không đây.” Không được bao lâu, vòng rổ quá cao, tiểu quỷ cố ném hết sức nên rất nhanh mệt, dời khỏi sân bóng đi sang bên cạnh chơi trò khác. Huống Hoàn An alays quả bóng rổ ra, xoay tròn trên đầu ngón tay.
“Có muốn chơi một trận không? Tôi với cậu hình như chưa đấu một chọi một bao giờ thì phải?”
“Nói nhảm.” Nếu không phải hôm qua ta suy vận mà bị hắn bắt được thì ta với hắn căn bản cũng không có bất kì lúc luyện tập bí mật nào cùng nhau, chí là ngang qua nhau trên cầu trường mà thôi.
“Muốn tới lền tới a! Ai sợ ngươi chứ!”
“Mặc dù vừa mới đấu bán kết xong nhưng chắc Phong Hoài các cậu cũng đã bắt đầu tập lại rồi đúng không?”
“Để làm chi?” Ta bắt được quả bóng hắn quăng ra, di chuyển đi ngang một cái. “Muốn dò hỏi tình địch sao?”
Huống Hoàn An ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, tôi chỉ hỏi thôi mà.”
“Chắc ngươi cảm thấy kì quái, theo lý thuyết thời gian này ta hẳn là đang bị lão đầu kia quản mới đúng, vì sao ta còn có thời gian trống, có đúng không?”
“Không sai.” Hắn rất thành thật gật đầu. “Theo tính cách Ngưu huấn luyện viên, tôi đoán cậu là bị phạt ở nhà suy nghĩ, tạm thời không cho phép tham gia luyện tập với đội.”
“Thật là lợi hại đó, ngươi có thể làm con giun trong bụng lão đầu ấy rồi.” Ta hừ cười, một chút một chút mà bắt đầu hoạt động bóng. “Không để cho ta luyện thì thôi, ta không có gì lạ. Bất quá nếu hắn biết ta đánh với ngươi, nhất định sẽ ngã ra đất, hoặc cười lăn lộn.”
“A?” Huống Hoàn An cau mày, lùi lại một bước nhỏ.
“Ngươi nghĩ đi đâu rồi?” Ta lườm hắn một cái.
“Tiền phong của Phong Hoài rất nhiều, nhưng thiếu mất một trụ cột.” Có thể trong thời điểm mấu chốt tiến được vào khu vực cấm của đối phương nhưng không người nào đỡ nổi.
“Không phải ngươi được xưng là tiên phong mạnh nhất Hà Bắc sao? Tốt, ta sẽ tới lãnh giáo ngươi một chút.” Còn chưa nói hết, tay trái ta đã nhanh chóng đem bóng vòng qua sau lưng vứt snag tay phải, thừa dịp hắn còn chưa phản ứng kịp, ta thấp người xuống đi qua sơ hở bên trái hắn.
“Cậu đi trộm! Phạm quy.” Miệng Huống Hoàn An kháng nghị như vậy nhưng thân thể lại di chuyển ngang cực nhanh che lại đường đi của ta.
“Không có trọng tài ở đây, ta muốn thế nào thì là như thế!”
Bên phải đánh không thành công, ta lại nhảy một bước sang trái, mũi chân hơi kiễng xoay người lại, đồng thời không quên nhấc khuỷu tay phải lên, Huống Hoàn An lập tức cảnh giác lùi một bước.
Ngay sau đó ta liền nhảy lên trên hắn, xuất thủ một quả ném rổ ở khu giữa.
“Vào!”
Ta không nhịn được kêu to, nhìn quả bóng xé gió bay đi, tạo thành một đường ném hoàn mỹ.
Trong lúc này, đầu ta là một khoảng không trắng xóa.
Tất cả điều đáng ghét dường như bốc hơi đi hết….Trước mắt chỉ còn lại khung tròn mà ta đã thành thói quen truy đuổi từ lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook