9 giờ đêm, Khánh Dương điều khiển chiếc SH màu đỏ của mình trên con đường vắng, cảm giác tức giận lúc nãy vẫn không hề vơi đi bớt mà ngày một trầm trọng hơn.

Với sự kiện vừa xảy ra lúc nãy, dù cô là người chiến thắng nhưng lại cảm thấy chẳng vui vẻ gì.
Là một người hiếu chiến và kiêu ngạo, Khánh Dương có phần khó chấp nhận việc bản thân mình bị một kẻ mà cô xem là trà xanh thấp kém cướp mất bạn trai.

Dù cho người bạn trai đó cũng không phải là người tốt nhưng cảm giác bị người khác cướp mất đồ vẫn thật là khó chịu.

Nhất là khi kẻ đó trong mắt cô lại chẳng có điểm gì bằng mình.

Có lẽ cô không biết và cũng chưa từng nghĩ đến việc có một cuộc sống hoàn mỹ lại chính là điểm bất lợi lớn nhất với cô trong chuyện tình cảm, vì kiểu người như Thành Trung và nhiều người con trai khác vẫn chuộng kiểu lọ lem yếu đuối hơn là công chúa điêu ngoa như cô.
Khánh Dương rẽ vào một con đường lớn nhưng lại rất vắng vẻ.

Cô nhìn xung quanh, bỗng dưng muốn làm gì đó để giải quyết cục tức mãi không nuốt trôi được này.

Trong đầu Khánh Dương lóe lên một ý tưởng điên rồ và mạo hiểm.

Cô siết chặt tay ga, điều khiển cho xe tăng tốc độ, rất nhanh vượt qua những chiếc xe máy đang đi cùng chiều tới mình, rồi tới những chiếc xe hơi bốn chỗ, thậm chí có đoạn còn vượt ngang một chiếc xe tải nhỏ.

Từng cơn gió lạnh tạt vào người khiến Khánh Dương vô cùng sảng khoái, dường như cảm giác khó chịu lúc nãy cũng đã bị gió cuốn đi mất.
Bây giờ cô mới hiểu vì sao bọn con trai lại đam mê tốc độ như vậy, vì nó rất đã.

Khánh Dương tự nhủ mình nên đi học điều khiển xe motor bởi vì chiếc xe tay ga này dường như là chưa đủ.
Vì đoạn đường này vốn dĩ rất ít xe nên Khánh Dương khá mất tập trung cho tới khi cô nhìn thấy chiếc Range Rover màu xanh đen di chuyển với tốc độ khá chậm dường như chuẩn bị dừng hẳn bên lề đường thì đã quá trễ.

Lần đầu tiên trong đời Khánh Dương cảm thấy sợ hãi như vậy, cô giữ chặt thắng xe, nhưng chiếc xe vẫn không dừng lại.
Khánh Dương cảm thấy mình xong đời rồi.
RẦM!
Âm thanh va chạm chói tai vang lên, Khánh Dương dần dần mở mắt sau khi quá sợ hãi nhắm chặt mắt lại và cầu nguyện.

Ngoài cảm giác giật mình và hơi ê ẩm toàn thân vì va đập mạnh ra thì cô cũng không cảm thấy gì khác thường, cô bần thần nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng âm thầm cảm ơn tổ tiên và các vị thần linh đã giúp cô sống sót sau cú va chạm vừa rồi.

Với tốc độ lúc nãy, Khánh Dương cứ ngỡ hôm nay là ngày cuối của cuộc đời mình rồi.

Ý định học đua xe motor vừa mới nhen nhóm lúc nãy nhanh chóng bị dập tắt không còn một chút dấu vết nào, bây giờ cô không cảm thấy gì khác ngoài cảm giác đau đớn và mỏi mệt, vừa sợ hãi, vừa cảm thấy may mắn.

Tim cô lúc này vẫn đang đập thình thịch.
Khánh Dương khẽ dịch người, cố gắng kéo chiếc xe máy đã sớm ra khỏi phần sau của chiếc Range Rover đã bị đụng cho biến dạng.
Cùng lúc đó, âm thanh mở cửa xe lạnh lẽo vang lên, Khánh Dương thở dài một tiếng đầy ngao ngán, thôi xong, cô đã gây ra chuyện rồi.
Người bước xuống xe là một chàng trai trẻ, trạc tuổi Khánh Dương.

Hắn vội vàng chạy ra phía sau xe, căng mắt nhìn đuôi xe đã bị biến dạng một phần còn kèm theo những vết xước dài vô cùng mất thẩm mỹ.
Dù đứng cách xa hơn một mét nhưng Khánh Dương vẫn nghe thấy người đối diện hít lấy một hơi nặng nề, như đang kiềm chế sự giận dữ.
Hoàng Nam cảm thấy buổi tối của mình chính thức bị hủy hoại, khi mà con xe yêu thích cũng là món quà tặng cho vị trí đứng đầu khối của hắn năm nay lại bị hư hỏng ngay lần chạy thử đầu tiên.
Hoàng Nam nhìn về phía thủ phạm vừa gây ra chuyện này, hắn cố gắng giữ bản thân mình bình tĩnh.

Nếu như trước mặt hắn không phải là một cô gái thì hắn đã lao đến đánh cho kẻ này một trận thừa sống thiếu chết rồi.
Khánh Dương cảm nhận được cảm xúc phức tạp của Hoàng Nam, từ tức giận cho tới đau khổ, thậm chí là mất mát, trong lòng càng cảm thấy tội lỗi không thôi.

Nhất thời không biết nói gì.
"** nó, cô đi không nhìn đường hay gì? Tôi đã xi nhan từ rất lâu rồi mới vào sao cô còn đâm trúng được vậy? Mắt bị mù à?"
Hoàng Nam tức giận nói, còn kèm thêm mấy lời chửi tục.

Hắn nhìn những vết xước trên xe, trong lòng cảm thấy bức bối và khó chịu.

Những vết xước này dù có sửa lại cũng không còn cảm giác như mới nữa.
Hoàng Nam bất lực ôm đầu, với điều kiện của gia đình hắn thì có thể mua cho hắn bao nhiêu chiếc xe cũng được, thương hiệu nào cũng không thành vấn đề.

Chỉ là với chiếc xe đầu tiên đối với hắn có rất nhiều ý nghĩa.
"Tôi xin lỗi." - Khánh Dương nói nhỏ.
"Xin lỗi là xong sao? Nếu như cái gì cũng có thể xin lỗi thì thế giới này đã không có luật pháp rồi.”
"Tôi sẽ đền."
Khánh Dương nói với thái độ vô cùng chắc chắn.

Cô là người rõ ràng, nếu cô sai thì cô sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm với điều đó.
"Đền? Có biết là bao nhiêu tiền không mà đền?"
Hoàng Nam nhếch môi, tỏ vẻ xem thường.


Hắn còn lạ gì loại người này nữa, những kẻ phá hoại tài sản của người khác rồi ăn vạ, ăn nói lớn tiếng ra oai nhưng thực chất lại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, cuối cùng cũng là tìm cách để lừa lọc không phải đền tiền.

Đây chính là loại người hắn ghét và khinh thường nhất.
"Anh mang tới trung tâm sửa chữa đi, tiền tôi sẽ trả."
"Ha, cô đang nằm mơ à.

Cô nghĩ tôi là thằng nhóc ba tuổi hay gì mà đi tin lời cô.

Tôi còn lạ gì loại người như cô nữa, phá hoại tài sản người khác rồi nằm vật ra ăn vạ giới có tiền như chúng tôi.

Một lũ thấp kém, không có liêm sỉ, chỉ biết bòn rút tiền của người khác.

Sao? Đã nghĩ ra lí do gì để bỏ trốn chưa? Hay là nằm ra đường bảo tôi đâm trúng cô, sẵn tiện đòi tôi nhả ra vài triệu cho thỏa đáng, nhỉ?"
Những lời nói của Hoàng Nam vô cùng khó nghe, hắn dường như đem tất cả những trải nghiệm tồi tệ của mình với những người nào đó đổ lên người Khánh Dương.

Tuy bình thường Khánh Dương rất “hổ báo” nhưng trong tình huống này lại không phản ứng lại với những lời nói khó nghe của Hoàng Nam bởi vì cô cũng từng trải qua những chuyện như vậy nên cô có thể cảm nhận được vì sao Hoàng Nam lại nói ra những lời này.
Tuy vậy, mặc dù Hoàng Nam đang mắng một nhóm người nào đó không phải mình, nhưng việc hắn cứ liên tục nhìn mình mà mắng cũng khiến Khánh Dương bắt đầu cảm thấy bản thân mình dần có liên quan tới chuyện này.

Cảm giác có lỗi ngày càng vơi bớt.

Dù sao thì bị người khác mắng chửi liên tục cũng không phải là cảm giác dễ chịu.
"Anh chỉ cần cho tôi một con số và cùng gặp nhau tại trung tâm sửa chữa là được, không cần phải nhiều lời như vậy."
"Haha, một con số? Cô có biết mình đang hứa hẹn điều gì không? Quả này cũng phải mấy chục triệu.

Không phải là mấy chục ngàn đâu."
Hoàng Nam cười lớn, nụ cười này có biết bao nhiêu trào phúng và khinh thường Khánh Dương hoàn toàn có thể cảm nhận được.

Hắn nhìn cô gái đối diện một chút, trong lòng âm thầm dự đoán thái độ và biểu cảm tiếp theo của cô.

Sẽ là gì đây? Hốt hoảng? Ngạc nhiên? Vì số tiền quá lớn và sẽ cãi nhau kì kèo số tiền với hắn như bao kẻ khác đã từng làm.


Hoàng Nam thậm chí đã lên ý tưởng cho một màn khích bác người khác trong tình huống này.

Muốn gây chuyện rồi phủi tay bỏ đi ư, không dễ đâu.
"Được.

Sáng mai, mười giờ, gặp nhau ở bất cứ trung tâm sửa chữa nào do anh chỉ định.

Đây là thẻ căn cước của tôi, số điện thoại liên lạc.

Anh giữ đi."
Khánh Dương không biết nên lấy gì làm chứng, đành rút thẻ căn cước công dân ra đưa cho Hoàng Nam nhưng hắn từ chối nhận.
"Cái thẻ này làm lại mấy hồi, với lại biết đâu cô đưa đồ giả thì sao?"
"Vậy giờ làm sao anh mới tin, hay chúng ta đi lên công an đi?"
Khánh Dương túng quẫn nói, dù cô biết việc lên đồn công an cũng không phải là chuyện có lợi với cô.

Việc một nữ sinh 17 tuổi điều khiển xe tay ga chạy quá tốc độ trong đêm lại còn đâm vào xe người khác như vậy sẽ khiến cô gặp phiền phức.

Nhưng Khánh Dương không còn cách nào khác, dù sao thì cô cũng là người sai, với lại cô không muốn bị đánh đồng với những kẻ thấp kém lừa tiền như Hoàng Nam nói.

Cô muốn cho hắn thấy, cô không thuộc tầng lớp đó và sẵn sàng chi tiền để đền bù thiệt hại cho hắn.
Khi nghe tới chuyện lên đồn công an, Hoàng Nam có chút khựng lại.

Không được, nếu làm vậy chẳng khác nào hắn tự mình nhảy xuống vực thẳm.

Hắn mới có 17 tuổi, bằng lái xe máy còn chưa có, lại điều khiển xe ô tô đi ngoài đường như thế này chắc chắn sẽ bị “rờ gáy” trước tiên.

Hoàng Nam có chút miễn cưỡng nhìn lại đuôi xe trầy xước lồi lõm của mình, trong lòng cố ép bản thân mình phải chịu thiệt lần này.

Hắn thà mất tiền còn hơn là bị bắt vào đồn chờ ba mẹ đến giải quyết.

Có khi chiếc xe này sẽ bị tịch thu mất.
Hoàng Nam bị thái độ nghiêm túc của Khánh Dương tác động.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người gây chuyện với hắn nhưng lại rất rõ ràng như vậy.

Dù cho hắn không biết được cô đang quyết tâm thật hay chỉ là giả vờ nhưng bây giờ hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc hẹn gặp lại vào sáng mai.
"Thôi khỏi, phiền phức.


Đưa đây, tôi sẽ giữ để đề phòng cô giở trò.

Ngày mai gặp nhau ở địa chỉ này, mười giờ.

Cô mà không đến tôi sẽ đào cả cái thành phố này để tìm ra cô."
Hoàng Nam đưa cho Khánh Dương một tờ danh thiếp màu xám nhạt, cũng là thông tin nơi hắn làm thủ tục mua xe vài ngày trước.
Những gì Hoàng Nam nói với Khánh Dương chính là sự thật, với gia thế của nhà hắn, việc đào cả thành phố này lên để tìm người là chuyện hoàn toàn có thể.
"Phải tới chứ.

Nếu anh không tin nữa thì có thể chụp hình tôi để sau này cho dễ tìm."
Khánh Dương nhận lấy tờ danh thiếp của Hoàng Nam đưa, đọc qua thông tin trên đó một lượt, thầm nghĩ cũng không xa nhà cô cho lắm.
Trước lời dặn dò của Khánh Dương, Hoàng Nam cũng nhiệt tình làm theo, hắn rút điện thoại ra chụp hình Khánh Dương như những gì cô nói.
"Chụp cho đẹp vào, ai mà biết anh có phát tán bậy bạ đi đâu không.

Phải giữ hình tượng cho tôi nữa."
Hoàng Nam bật cười, một nụ cười không còn hàm ý khinh miệt, mà chỉ đơn giản là hắn thấy cô gái này cũng không còn đáng ghét như lúc nãy nữa, mà cũng có điểm gì đó thú vị.
"Ờ, chụp đẹp sau này làm hình truy nã mới dễ tìm.

Mong là ngày mai cô sẽ có mặt và còn có thể giữ được thái độ như thế này.

Mà cô không sợ tôi làm gì với hình của cô à?"
"Thì anh cứ thử xem."
Khánh Dương nửa đùa nửa thật đáp lại.

Vì cô muốn Hoàng Nam tin mình nên mới đề nghị hắn chụp hình cô, chứ với bức hình đó ngoài mục đích tìm người thì chẳng thể dùng để uy hiếp cô được.
Khánh Dương sau khi hoàn thành xong thủ tục liền bước đến chiếc xe SH của mình, may mà còn có thể đi được dù nhìn hơi rách nát một tí.

Dù sao cô cũng gần về đến khu phố của mình nên miễn cưỡng có thể đi xe về tới nhà.
Sau khi Khánh Dương đi một lúc, Hoàng Nam vẫn không nhúc nhích.

Hắn nhìn tấm thẻ căn cước công dân trên tay không khỏi nhíu mày thật chặt.

Thì ra cô gái này bằng tuổi hắn, vậy mà dám rủ hắn đến đồn cảnh sát trong khi chính cô cũng đang vi phạm luật.
"Cũng gan đấy."
Hoàng Nam lầm bầm, hắn quay lại nhìn chằm chằm vào chiếc Range Rover đáng thương của mình, thở dài một cái rồi lên xe đi về..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương