Bách Yêu Phổ 2
Chương 55: Thục Hồ 6

《Bách yêu phổ 2》
Ti Tĩnh Uyên và Miêu quản gia không hiểu, hoàn toàn không biết họ đang nói về núi gì đá gì, chỉ cảm thấy toàn là mấy cái tên kỳ quái.
"Vùng cực bắc có một ngọn núi tên Vạn Kiệt, con người hay thú vật đều không thể đi vào, nửa núi nửa băng, trên đó không nước không cây có không sinh mạng, chỉ có những khối đá đen lớn nhỏ, những khó đá đó gọi là đã Âm Quỷ." Ma Nha cẩn thận nói: "Vả lại núi này có kết giới bao vây, không khí lảng vảng xung quanh sắc bén như con dao vô hình, kẻ có ý đồ xông vào sẽ bị cắt thành nhiều mảnh. Cho nên nhiều năm nay, núi Vạn Kiệt giống như cấm địa, ngăn chặn biết bao kẻ có ý đồ xấu muốn lấy đá Âm Quỷ để đến nhân giới làm loạn."
"Được đấy, Ma Nha tiểu sư phụ của chúng ta đến núi Vạn Kiệt cũng biết luôn nè." Đào Yêu tản thưởng nói.
"Lúc ngươi cùng người khác còn ngồi đoán xem lá cây là một chiếc hay một cặp thì ta đều đang đọc sách đó nhé." Ma Nha thở dài: "Ngọn núi đó thực sự chả phải là nơi tốt lành gì."
"Vậy vì sao đệ đệ nó có thể đi đến thoải mái như thế." Miêu quản gia không hiểu.
"Bởi vì Thục Hồ là một loài yêu quái nằm giữa ranh giới của sự hữu hình và vô hình, rõ ràng là có hình, nhưng người khác lại không nhìn thấy được, chính là loại thể chất này, khiến cho chúng có thể tự do đi lại bất cứ nơi nào, đến kết giới của núi Vạn Kiệt cũng không có tác dụng gì với chúng." Đào Yêu giải thích: "Cũng coi như là một loại ưu điểm mà Thục Hồ có được đi."
"Chỉ như thế." Ti Tĩnh Uyên nghe nói, cảm thấy kỳ quái hỏi: "Vậy vì sao mặt các ngươi lại biến sắc như vậy, các ngươi nói có người muốn lấy đá đó đi làm loạn, chả có lẽ hòn đá đó biết cắn người không bằng."
"Sợ là còn phiền phức hơn cả cắn người ấy." Liễu công tử nghiêm túc nói: "Đá Âm Quỷ khi nằm trong núi Vạn Kiệt thì chỉ là một hòn đá, nhưng một khi rời khỏi núi thì nó chính là một loại độc dược."
"Ta cảm thấy mình cũng là một người có kiến thức rộng rãi, nhưng mà núi Vạn Kiệt Đá Âm Quỷ, quả thực là chưa từng nghe nói đến." Miêu quản gia cau mày nói: "Ngươi nói là độc dược, trừ khi loại đá đó bản thân đã có độc."
"Quất sinh hoài nam vi quất, sanh ư hoài bắc tắc vi chỉ."[*] Đào Yêu nói: "Đá Âm Quỷ cũng gần giống thế. Ở tại nơi không có vật sống như núi Vạn Kiệt thì nó vô hại, nhưng nếu lưu lạc đến nơi có vật sống như người động vật thì bất luận là núi sông biển hồ hay là sơn dã thành trấn, nơi nó ở trong phạm vi một nghìn dặm tất cả vật sống đều sẽ bị làm hại."
[*]Ý nói: Hoàn cảnh thay đổi thì tính chất sự việc cũng thay đổi theo.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tháp Xung Tiêu: "Nếu trong Tháp Xung Tiêu có một viên Đá Âm Quỷ thì nó sẽ giống như một nguồn dịch bệnh, theo tính chất của viên đá đó, đầu tiên là những người ở gần tháp nhất, sau đó dần lan rộng ra. Kỳ thực bản thân Đá Âm Quỷ không có độc, nhưng thứ quái lực đó tản ra sẽ khiến cho những vết thương hoặc bệnh vặt trong thời gian ngắn nhất trở nên nguy hiểm đến tính mạng, chịu ảnh hưởng của nó, chỉ sợ một vết cắt nhỏ thôi cũng rất nhanh chóng trở thành ác tính, chết chắc không nghi ngờ gì nữa. Nếu không kịp ngăn cản thì chưa đến nửa năm, cả kinh thành này ít nhất sẽ chết hơn một nửa số người."
Thực sự không ngờ đến sự tình lại nghiêm trọng đến mức này.
"Tuy rằng có một số chỗ không hiểu lắm, nhưng nghe lời ngươi nói, sự tình đại khái chính là như thế này, đệ đệ của tên yêu quái này vì muốn cứu mạng của nó mà chở về một viên đá, còn bây giờ tên đó đang ở trên Tháp Xung Tiêu." Miêu quản gia đã cảm thấy được sự nghiêm trọng của chuyện này, nhìn Tháp Xung Tiêu sừng sững trước mặt một mảnh đen kịt, lại nhìn Thục Hồ đang thấp thỏm không yên, nhưng yêu quái này luôn miệng nói muốn ngươi cứu đệ đệ nó, hẳn là Đá Âm Quỷ sẽ làm đệ đệ nó bị thương."
Ngoài trừ Thục Hồ, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Đào Yêu.
"Cứu, không nhất định là cứu mạng." Đào Yêu nhìn Tháp Xung Tiêu cơ hồ đã bị đám yêu vật bao phủ: "Đã dám đi Vạn Kiệt sơn để lấy nó ra, thì đã biết tảng đá kia một khi đã dính vào thân mình, bất luận là yêu hay người đều không thể tách rời ra được, thứ quỷ quái này đầu tiên là dính vào trên thân thể, không bao lâu nữa sẽ tiến vào trong xương thịt, trừ khi vật sống chết đi,nếu không vĩnh viễn không thể lấy ra được. Như thế, đệ đệ ngươi chỉ có thể làm một con yêu quái mãi mãi mang theo Thục Hồ để hại người thôi." Nàng nhìn về phía Thục Hồ, cười cười: "Thục Hồ các ngươi cường tráng hay không, đều được quyết định bằng trọng lượng những vật mà các ngươi chở, thế gian nặng nhất là mạng người, đệ đệ ngươi có đá Âm Quỷ giúp đỡ, chở nhiều mạng người như thế, về sau sẽ càng lúc càng mạng lên, ở lại bên cạnh nó, e là không có một còn Thục Hồ nào có thể đến lấy tính mạng của ngươi nữa rồi, ngươi mãi mãi không cần phải lo lắng cái bảng xếp hạng gì đó. Xem ra, ngươi thực sự không cần phải tìm đến ta đâu."
"Ta nhất định phải tìm ngài." Thục Hồ đột nhiên ngẩng đầu: "ngài là Đào Yêu đại nhân, chữa bệnh cho yêu quái là nghĩa vụ của ngài. Xem mạng người như cỏ rác, há không phải là một loại bệnh sao, bất luận là nó giết người vì mục đích gì." Nó nhìn về phía đỉnh tháp, lại nói tiếp: "Hôm đó đệ đệ đưa ta lên đỉnh tháp, nói với ta nơi này là nơi tốt nhất mà ta có thể ở lại, người trong kinh thành nhiều, nơi đây lại là nơi cao nhất, mới nghỉ ngơi ở đây được một ngày, vết thương trên người nó liền chuyển biến tốt. Hồi đầu ta còn cảm thấy kỳ lạ, hỏi nó sao lại có thể như thế được, hẳn là phong thủy ở kinh thành tốt, nó khẳng định lại cảm thấy ta là đồ đần rồi. Thẳng cho đến khi ta nhìn hấy khối đá lớn như quả trứng gà ở trên lưng đó, nó mới nói, lúc cùng bảy người kia giao thù, nó tạm thời trốn đến một hòn đảo ở phương bắc một thời gian để dưỡng thương, ở đó nó đã nghĩ rất nhiều, cảm thấy dùng biện pháp trước đó để gia tăng sức mạnh thì quá chậm, kẻ định rất có thể sẽ quay lại, coi như không phải bọn chúng thì cũng có những đồng tộc khác đến thanh trừ ta, cho nên nó đã đi đến núi Vạn Kiệt, cõng một khối Đá Âm Quỷ trở về. Có khối đã kia, vết thương trên người nó không những sẽ lành lại rất nhanh, mà về sau dù cho toàn tộc Thục Hồ đến thanh trừ ta thì nó cũng có thể bảo vệ ta chu toàn." Thục Hồ cúi đầu: "nhưng đó là Đá Âm Quỷ đó, là thứ giết người trong vô hình. Nó đã cướp đi rất nhiều trọng lượng rồi, còn cảm thấy vẫn chưa đủ, chỉ trong mấy ngày những người ở gần Tháp Xung Tiêu bị Đá Âm Quỷ làm hại, chết vì mấy vết thương nhỏ không đáng chú ý kia. Mà đệ đệ quả thực là ngày một khỏe hơn, những vết thương trước đó cũng không còn bóng dáng. Những ngày này  ta đều nghe được những tiếng khóc ngất trời bên ngoài tháp, lúc ngủ cũng nghe, nhìn ra xa, thấy hết đoàn đưa tang này đến đoàn đưa tang khác. Ta cảm thấy vô cùng sợ hãi."
Nó run rẩy, mắt cũng đỏ lên, xém chút nữa là khóc to: "Vả lại, vị trí của núi Vạn Kiệt là năm đó ta vô tình phát hiện ra, ta thật không nên nói cho nó biết mới phải."
"Coi như không có Đá Âm Quỷ thì đệ đệ ngươi cũng sẽ tìm cách khác thôi." Đào Yêu lạnh lùng nói: "Đệ đệ ngươi đã đến Tháp Xung Tiêu mười ngày rồi."
Nó gật đầu: "Mười ngày này, không chỉ lấy đi mạng người, ba ngày trước, ta phát hiện bên ngoài Tháp Xung Tiêu có tinh quái tụ tập, bọn chúng giống như sói đói thèm thịt, từng con tranh nhau chen lấn, hướng lên đỉnh tháp mà đến. Ta không biểu vì sao lại thế. Ta muốn cùng đệ đệ về núi Vạn Kiệt, nó lại giả vờ mắt điếc tai ngơ, sau đó nó ở trước mắt ta, xé nát đám tinh quái đang nhào đến. Lúc này đây ta mới phát hiện, thân thể của nó đã cường tráng hơn trước rất nhiều, sức mạnh cũng lớn hơn, răng trong miệng cũng trở nên bén nhọn hơn. Ta càng cảm thấy bất an, nếu như còn tiếp tục thì sẽ càng có nhiều người vô tội phải chết, nó sẽ càng giống như một quái vật." Nó hít một hơi thật sâu, đem toàn bộ nước mắt nuốt ngược trở lại: "đêm đó, giữa hai chúng ta xảy ra một trận tranh chấp lớn nhất từ trước đến nay, chúng ta đánh nhau."
Đào Yêu buồn cười nói: "Ngươi đánh với đệ đệ ngươi."
"Đương nhiên là ta không đánh lại đệ đệ. Là nó nhường ta. Sự tang thương của Thục Hồ rất nhanh đã bị nỗi bất an thay thế." Tháp Xung Tiêu chỉ cho người đến tham quan tám tầng dưới, tầng cao nhất bị khóa lại, bên trong có một bức tượng Phật vàng, trừ người dọn dẹp ra thì không ai được phép đi vào bên trong. Nhưng hôm đó có một người lạ mặt đi vào, mặc y phục màu đen, không rõ là nam hay nữ, vừa thấy chúng ta liền động thủ với, một mũi tên ngắn bay ra từ trong tay hắn, giống hệt như vật sống đuổi theo chúng ta. Trong lúc hỗn loạn, đệ đệ đá ta ra khỏi Tháp Xung Tiêu, một mình chiến đấu với người kia, ta tự biết rằng mình không thể giúp được gì, lại lo lắng cho an nguy của nó, không dám đi xa. Qua một lúc thì trong tháp không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, ta không yên tâm, lén lút bay qua xem thử, còn chưa vào thì đã nhìn thấy đệ đệ đang nằm dưới đất vô thanh vô tức, người công kích chúng ta cũng không thấy bóng dáng đâu, ta đang muốn lẻn vào, ai biết được một mũi tên trong bóng tối bay ra, ta không tránh kịp, bụng bị trúng tên, ngã xuống."
Nó đáng thương nhìn Đào Yêu: "Sau đó giống như ngài nhìn thấy rồi đó, ta trốn đến một nhà kho gần đó, chống đỡ không nổi nên ngất đi, khi tỉnh lại vốn muốn vào Tháp Xung Tiêu lần nữa, nhưng khi bình tĩnh lại nghĩ, một tên như ta có đi cũng chả giúp được gì, cùng đường rồi nên ta chỉ đánh cầu xin sự giúp đỡ của ngài."
"Như thế à."Đào Yêu sờ cằm, đảo đảo mắt: "Từ trước đến nay, yêu quái tìm ta trị bệnh đều vô cùng rõ ràng kể hết bệnh tình của mình với ta, chỉ có ngươi, giằng co nửa ngày mới nói cho ta biết mục đích cuối cùng ngươi muốn tìm ta không phải trị bệnh cho mình, mà là cứu đệ đệ ngươi." Nàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt né tránh của nó: "Đưa ra quyết định này, có vẻ không dễ dàng gì đâu nhỉ."
Nó sững người, đầu cúi thấp cơ hồ muốn chạm đất.
Cứu một yêu quái đã hợp nhất với Đá Âm Quỷ chỉ có một cách, chính là ngăn nó tiếp tục biến thành quái vật.
Nhưng điều này cần phải lấy mạng để đổi.
Trong cuộc đời thỉnh thoảng bạn phải đối diện với những thời khắc vô cùng kỳ lạ, ví dụ như khi hai từ cứu và giết bỗng nhiên trở thành từ đồng nghĩa.
"Phiền phức thật." Liễu công tử đi đến cạnh nàng: "Cho dù ngươi có động thủ giết đệ đệ nó, khiến cho Đá Âm Quỷ thoát ly khỏi thân thể, nhưng mà sức mạnh của khối đá đó cùng lắm thì cũng chỉ mất đi một chốc lát, rất nhanh lại có thể phục hồi thôi, vứt ở Tháp Xung Tiêu không quản thì nó cũng sẽ tiếp tục hại người, đá này trời sinh ngoan cố, đập không vỡ đốt cũng không cháy, vạn nhất lại có người hoặc yêu quái nào chạm vào nó, nó có được thân thể ký sinh rồi, không biết còn hại bao nhiêu người nữa đây. Cách duy nhất ngăn nó phát huy tà lực chỉ có thể là đưa nó về núi Vạn Kiệt mà thôi, ai nguyện ý đem nó về chủ, ngươi đã nghĩ đến chưa, người đưa khối đá này về, trừ khi chấp nhận được việc cả đời không rời khỏi núi Vạn Kiệt, như thế mới coi như là viên mãn."
Đào Yêu chớp mắt: "Ta biết."
"Vậy ngươi."
"Ta...ta có thể." Thục Hồ vẫy cánh, bay qua bay lại trước mặt Liễu công tử: "Các ngươi xem, thuốc của Đào Yêu đại nhân rất lợi hại, mới mấy canh giờ thôi mà ta đã có thể bay rồi nè."
Ti Tĩnh Uyên đột nhiên nói: "Ngọn núi Vạn Kiệt kia, một ngọn cỏ cũng không có đâu nhỉ, vả lại còn là một nơi rất xa, ngươi muốn đi thật sao."
"Đi." Nó quay đầu nhìn Ti Tĩnh Uyên: "Ta có thể chở được khối đá đó, xa mấy ta cũng sẽ bay đi được."
"Ý của đại thiếu gia nhà ta là." Miêu quản gia nhìn nó: "Ngươi đi rồi, thì mãi mãi cũng không thể quay lại nữa đâu."
"Điều này ta biết chứ." Nó gật đầu: "Nhưng ta muốn đi, dù gì thì trước đây ta chưa từng có cơ hội chở được đồ nặng như thế." Nó cười: "Như vậy, ta lại cảm thấy bản thân mình không kém hơn mấy tên đồng tộc là bao."
Đào Yêu nghĩ, ánh mắt chuyển lên đỉnh tháp: "Được rồi, bệnh của đệ đệ ngươi, ta chữa."
Dứt lời, nàng quay đầu nói với Liễu công tử: "Ngươi đi vào với ta là được rồi."
Liễu công tử cau mày: "Nhiều quá đi, chỉ đi được lên đỉnh tháp thôi đã là một chuyện phiền phức rồi. Phải thanh lý mấy tên nhóc đang chen lấn trên tháp được đã mới được."
"Các ngươi đã nói gì thế." Ti Tĩnh Uyên không hiểu nói: "Đi lên đỉnh tháp lẽ nào không phải là bước lên cầu thang rồi đi lên  là được rồi sao, cái gì mà nhiều với không nhiều..."
30.09.2020

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương