Những ngày cuối cùng ở Đàm Hoa Sơn, phần lớn Hạo Phong đều vào rừng chơi với Bạch Hổ.

Kỳ Phong lẽo đẽo theo sau, sắc mặt u ám nhìn người và hổ quấn quýt, cảm thấy bản thân trở nên vô cùng thừa thải.

Bạch Hổ thấy Kỳ Phong càng khó chịu thì lại càng khoái chí, liên tục có những hành động thân mật với chàng.

Hạo Phong nhìn khí đen bốc lên trên đỉnh đầu của Kỳ Phong, không thể nhịn cười:
“Bạch Hổ chỉ là một con hổ, vậy mà huynh cũng ganh tỵ được hả?”
Kỳ Phong không nói không rằng, chỉ lườm Bạch Hổ một cái như muốn rớt hai tròng mắt ra ngoài.

Hạo Phong phớt lờ vẻ mặt hắc ám của hắn, vừa vuốt ve bộ lông óng mượt của Bạch Hổ, vừa nói:
“Nếu huynh thấy khó chịu thì về trước đi.

Không cần miễn cưỡng ở đây với đệ.”
Lời nói của chàng mang tính sát thương cực cao.

Vì con hổ này mà chàng đành lòng đuổi hắn đi? Bạch Hổ dường như càng muốn chọc tức hắn, liên tục cọ cọ bộ lông óng mượt lên người chàng.

Kỳ Phong thầm nghĩ, dù gì cũng sắp trở về hoàng cung, đành khoanh tay chịu ấm ức, bất đắc dĩ trở thành người vô hình.

Những ngày tháng bình lặng tại Đàm Hoa Sơn cuối cùng cũng kết thúc.

Hạo Phong lưu luyến nhìn lại lần nữa nơi chốn quen thuộc, rồi cúi mặt quay đi.

Kỳ Phong biết chàng không nỡ rời xa nơi này, chỉ biết nắm tay chàng và nói:
“Rồi sẽ có dịp quay lại mà.”
Hạo Phong gật đầu, rồi theo hắn ra xe ngựa.

Kỳ Phong và Hạo Phong ngồi trong buồng xe.

Thạch Đầu đánh xe, Tiểu Thanh ngồi bên cạnh.

Trương y sư cưỡi ngựa trước mặt, hướng thẳng hoàng cung mà đi.

Bên trong buồng xe, Kỳ Phong ân cần kéo Hạo Phong dựa vào người mình, dịu dàng hỏi:
“Có mệt không?”
Chàng lắc đầu:
“Đã uống thuốc chống say xe của Trương y sư rồi nên không mệt, nhưng hơi buồn ngủ.”
Hắn hôn nhẹ lên trán chàng rồi nói:
“Vậy đệ ngủ một giấc đi.”
Hạo Phong dựa vào vai hắn, chẳng mấy chốc đã rơi vào giấc ngủ.

Khi cách hoàng cung chỉ còn vài dặm, xe ngựa bỗng dưng dừng đột ngột.

Hạo Phong giật mình tỉnh dậy.

Kỳ Phong hốt hoảng giữ lấy chàng, nổi giận quát:
“Có chuyện gì?”

Bên ngoài là giọng nói của Thạch Đầu:
“Điện hạ! Phía trước có người bị ngất!”
Kỳ Phong và Hạo Phong nhìn nhau một lát rồi cùng xuống xe ngựa.

Trương y sư đã có mặt bên người kia từ lúc nào.

Ai nấy đều hết sức kinh ngạc khi nhận ra người bị ngất giữa đường kia chính là Mặc Phong.

Chẳng phải hắn đang ở Hỏa Quốc cùng Thuận vương hay sao?
Trương y sư day ấn nhân trung của Mặc Phong, một lúc sau, hắn bắt đầu khẽ động mi mắt, nhưng vẫn mê man chưa tỉnh.

Hạo Phong vội hướng Tiểu Thanh nói:
“Mau đưa nước!”
Mặc Phong được uống một chút nước mới từ từ tỉnh lại, nghe loáng thoáng giọng nói quen thuộc gọi mình:
“Lục ca, huynh thấy trong người thế nào rồi?”
Vừa nhìn thấy Hạo Phong, hắn hết sức ngạc nhiên, cất giọng yếu ớt hỏi:
“Đệ...!đệ còn sống sao?”
Hạo Phong mỉm cười gật đầu:
“Chuyện dài lắm.

Để sau hãy nói.”
Dứt lời, chàng vội đỡ Mặc Phong vào xe ngựa.

Kỳ Phong cũng giúp chàng một tay.

Mặc Phong đi một chặng đường dài, vừa đói vừa khát, lại sốt cao, nên phải ngồi chung buồng xe ngựa với hai người.

Kỳ Phong ngồi bên cạnh, thấy Hạo Phong ân cần chăm sóc cho Mặc Phong, trong lòng ngứa ngáy khó chịu nhưng không thể làm gì khác.

Chàng có thể cảm nhận được sát khí ngập ngụa xung quanh, liền hướng hắn nói:
“Huynh so đo với cả người bệnh sao?”
Kỳ Phong hừ một tiếng, quay ngoắt đi chỗ khác.

Hạo Phong thấy dáng vẻ ghen tuông vô cớ của hắn, vừa buồn cười vừa bất lực:
“Huynh ấy là ca ca của đệ, huynh ghen tỵ cái gì?”
Kỳ Phong nói trong kẽ răng:
“Ta cũng là ca ca của đệ.”
Hạo Phong thở dài:
“Vậy thì huynh thay đệ chăm sóc cho huynh ấy đi.”
Kỳ Phong không nói tiếng nào, liền bước ra ngoài xe ngựa.

Một lúc sau, Tiểu Thanh bước vào trong:
“Tứ điện hạ lệnh cho nô tỳ chăm sóc lục điện hạ.

Ngài đi đường dài vất vả rồi, mau nghỉ ngơi một lát đi.”
Hạo Phong cười khổ đáp:
“Nhờ Tiểu Thanh vậy.”
Sau hai canh giờ, Mặc Phong dần hạ sốt.


Vừa tỉnh lại lần nữa, hắn liền nói:
“Đệ thả ta xuống đây đi.”
“Không được! Huynh như vậy sao đệ có thể bỏ mặc? Cùng về cung đi!”
Mặc Phong lắc đầu:
“Đệ quên là ta đã bị phụ hoàng giáng thành thứ dân đuổi ra khỏi cung rồi sao? Ta không muốn gây rắc rối cho đệ.”
“Phụ hoàng nhất thời nổi giận nên mới như vậy.

Đệ tin khi nhìn thấy tình trạng hiện giờ của huynh, người sẽ không nỡ đuổi huynh đi nữa đâu.”
Mặc Phong bật cười.

Chỉ sợ nhìn thấy hắn như vậy, hoàng đế sẽ càng nổi giận hơn thôi.

Hắn nhất quyết không nghe lời khuyên của chàng, vội bước ra cửa xe nói lớn:
“Thạch Đầu...!Mau dừng lại!”
Thạch Đầu vừa đánh xe, vừa liếc nhìn Kỳ Phong, chờ mệnh lệnh của hắn.

Kỳ Phong quay lại đằng sau, liếc Mặc Phong một cái, rồi bảo Thạch Đầu:
“Tiếp tục đi.

Gần tới hoàng cung rồi.”
Thuyết phục mãi không xong, Mặc Phong liền bước ra mép xe tính nhảy xuống.

Nhưng Kỳ Phong đã nhanh chóng bắt lấy tay hắn kéo trở lại:
“Quay vào trong! Nếu còn lì lợm, ta sẽ đánh ngất đệ rồi mang về!”
Mặc Phong giật mình nhìn Kỳ Phong.

Từ bao giờ vị tứ ca lãnh đạm này lại biết lo cho người khác vậy? Đến nước này, Mặc Phong chỉ còn có thể miễn cưỡng đi vào buồng xe.

Nhưng ai ngờ vừa quay lưng đi, hắn đã cảm thấy dưới bụng đau dữ dội, liền co người ngã xuống.

Kỳ Phong hốt hoảng nhìn máu chảy xuống ướt hết phần thân dưới của Mặc Phong, vội đỡ lấy hắn, hô to:
“Trương y sư!”
Thạch Đầu lập tức dừng xe ngựa lại.

Hạo Phong nghe tiếng la của Kỳ Phong cũng vội chạy ra, kinh hãi khi thấy Mặc Phong đã lả đi, y phục thấm đầy máu tươi.

Rõ ràng ban nãy hắn đâu có bị thương?
Kỳ Phong ôm Mặc Phong trở lại buồng xe.

Trương y sư khẩn trương vào trong bắt mạch cho hắn.

Vẻ mặt của y càng lúc càng nghiêm trọng, như thể không tin được vào khả năng khám bệnh của mình.

Từ khi hành nghề y cứu người, y chưa bao giờ gặp trường hợp hi hữu thế này.

Hạo Phong sốt ruột hỏi:

“Huynh ấy rốt cuộc bị sao vậy?”
Trương y sư thở dài rồi nói:
“Điện hạ có thai.”
Một lời này của y như có sấm sét chớp giật, khiến ai nấy đều bàng hoàng.

Trương y sư lại tiếp lời:
“Nhưng đứa bé đã không giữ được nữa.”
Hạo Phong không thể tin được những gì tai nghe mắt thấy.

Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì mà Mặc Phong đang ở bên Thuận vương lại lưu lạc chốn này đến độ sảy thai? Lẽ nào hắn không biết được nam nhân một khi mang thai sẽ chết ư? Một Lý Thoại Khanh đã quá đủ rồi, nay lại xuất hiện thêm một kẻ si tình đến ngốc nghếch.

Hạo Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo Kỳ Phong ra ngoài để Trương y sư chữa trị cho Mặc Phong.

Từ lúc nghe tin Mặc Phong sảy thai, Kỳ Phong vẫn chưa hết hoang mang.

Nhưng Hạo Phong không hé răng nói một lời, giả ngu ngốc xem như mình cũng chẳng biết vì sao lại có chuyện hoang đường như vậy.

Sau hơn một canh giờ được Trương y sư tận tâm chữa trị, cuối cùng Mặc Phong cũng qua cơn nguy kịch.

Xe ngựa cứ thế tiến thẳng hoàng cung, mang theo cả Mặc Phong vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.

Lính canh nhìn thấy Kỳ Phong, vội vàng nhường đường để xe đi vào.

Vừa tới Tĩnh Phong điện, Hạo Phong liền sắp xếp cho Mặc Phong một căn phòng.

Sau một ngày một đêm mê man, Mặc Phong cuối cùng cũng tỉnh lại.

Điều đầu tiên hắn làm chính là sờ bụng mình.

Lúc đó bụng đau đến muốn chết đi cho xong.

Hắn lờ mờ cảm nhận được thân dưới ồ ạt tuôn trào thứ chất lỏng đỏ quạnh rồi ngất đi.

Thật không ngờ có một ngày hắn lại được quay lại nơi này.

Nhưng trong lòng dường như vừa mới mất mát thứ gì đó, đau đến khó thở.

Bỗng có tiếng bước chân, Mặc Phong giật mình nhìn ra cửa, đã thấy Hạo Phong đi vào.

Hắn muốn hỏi tình trạng của cái thai trong bụng, nhưng sợ nhận về một kết quả đau lòng.

Có điều biểu cảm của Hạo Phong đã nói lên tất cả.

Hốc mắt không tự chủ được mà tuôn trào suối lệ.

Không thể tin có một ngày, bản thân lại rơi vào tình cảnh thảm hại, nhục nhã, vì một gã đàn ông mà khóc lóc thương tâm.

Từ lúc đó, Mặc Phong thường ngày hay cười nói vui vẻ bỗng dưng trở nên ủ dột, trầm lặng.

Cả ngày không hé môi một lần.

Hạo Phong có gặn hỏi nhưng hắn chỉ lắc đầu buồn bã.

Chuyện của hắn là một nỗi hổ thẹn không đáng được nhắc tới.

Là hắn ngu ngốc tự mình đa tình, nên giờ phải gánh chịu sự ô nhục không thể nào gột rửa.


Ngày hôm ấy, khi bị đuổi khỏi hoàng cung, dù miệng thì nói tuân mệnh, chân cất bước quay đi, nhưng hắn vẫn nuôi trong lòng một tia hy vọng hoàng đế sẽ giữ hắn lại.

Tuy hoàng đế nghiêm khắc là thế, nhưng từ nhỏ, Mặc Phong là đứa con trai được cưng chiều nhất.

Chưa bao giờ hắn để Mặc Phong phải chịu thiệt thòi.

Khi ấy, Mặc Phong cũng ỷ lại vào sự ân sủng của hoàng đế mà tỏ ra cứng rắn, quyết tâm theo đuổi tình yêu.

Nhưng không ngờ nước đi sai lầm này đã đẩy hắn xa khỏi cuộc sống cẩm y ngọc thực, lạc bước nơi đất khách quê người.

Khi rời khỏi cung, Mặc Phong không biết đi đâu về đâu.

Thế là, hắn bèn đứng trước cổng thành, chờ đoàn người của Thuận vương ngang qua.

Dù gì Thuận vương cũng là người gây ra cớ sự, tìm đến gã là lựa chọn duy nhất lúc này.

Tùy tùng của Thuận vương thấy có người chặn trước xe ngựa, liền mau chóng ngăn lại.

“Con dân Phong Quốc thật to gan! Có biết người ngồi trong xe là ai hay không?”
Mặc Phong nhìn chiếc xe ngựa trang trí rực rỡ, đủ màu sắc đỏ xanh chói lọi, nhất thời hoa mắt.

Hắn nói lớn:
“Ta là lục hoàng tử Phong Quốc, muốn gặp mặt Thuận vương.”
Tên tùy tùng cười phá lên:
“Ngươi đừng tưởng lấy danh hoàng tử Phong Quốc ra để lừa ta là có thể thực hiện được ý đồ bất chính! Nói, mục đích của người là gì?”
Mặc Phong không cách gì chứng minh thân phận, chỉ biết la to, cố để Thuận vương nghe thấy:
“Ngươi chỉ cần bảo hắn xuống xe, tự khắc sẽ nhận ra ta là ai!”
“Xấc xược! Thuận vương cao quý là để cho ngươi ra lệnh sao?”
Nói rồi, tên đó liền kéo Mặc Phong sang một bên:
“Đi mau, trước khi ta cho no đòn!”
Mặc Phong không chịu thua, lập tức vùng ra chạy nhanh về phía cửa xe.

Tên kia hốt hoảng đuổi theo.

Nếu Mặc Phong là thích khách thật, bảo vệ Thuận vương không chu toàn thì lần này gã có mười cái mạng cũng không đền hết tội.

Thế là gã liền phi như bay về phía Mặc Phong, kéo hắn trở lại.

Trong lúc giằng co, gã nổi giận rút kiếm ra, chém một đường ngang ngực Mặc Phong.

Mặc Phong từ nhỏ được cưng chiều không chuyên tâm luyện kiếm, không né được một kiếm này.

Hắn cảm giác cơ thể như đứt rời, ôm ngực ngã xuống, Thanh kiếm của thị vệ một lần nữa vung lên trên đỉnh đầu.

Cùng lúc đó, một giọng nói trầm thấp từ trong xe ngựa vọng ra khiến gã chợt giật mình dừng lại:
“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Thuận vương từ nãy tới giờ vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng xôn xao liền thức giấc bước ra ngoài, khẽ nhíu mày khi thấy một cảnh tượng nháo nhào.

Tên thị vệ quỳ xuống nói:
“Bẩm bệ hạ, tên này muốn hành thích ngài.”
Người nằm dưới đất đang thoi thóp, trước ngực đầy máu.

Thuận vương thấy có chút quen mắt, liền bước tới kéo cằm hắn lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên:
“Xem ra không cần tốn công, ngươi đã tự tìm tới bổn vương.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương