Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa
28: Nụ Hôn Bất Ngờ


Kể từ lúc đó, hai huynh đệ không ai nói với ai một lời nào nữa.

Mỗi sáng Kỳ Phong liền đi thật sớm, tới tận tối mịt mới quay về.

Còn Hạo Phong thì vẫn như thường bữa, quanh quẩn tại Thanh Phong Điện, đọc sách, vẽ tranh cho qua ngày đoạn tháng.

Ngoài ra chàng không quên chăm sóc cho cây hoa quỳnh mà chàng đã mang về từ Đàm Hoa Sơn.
Người trong cung khi biết chàng muốn trồng hoa quỳnh, ai ai cũng đều cười nhạo, cho rằng chàng điên rồ, tốn công vô ích.

Nhưng Hạo Phong vẫn kiên trì tưới nước đều đặn mỗi ngày, hết mực nâng niu, cùng nó trò chuyện.
“Không biết ta có chờ được cho đến khi ngươi nở hoa hay không? Tháng sau, ta phải rời khỏi nơi này rồi.

Có lẽ lời hứa với huynh ấy sẽ không bao giờ thực hiện được nữa.”
Cũng từ ngày được hoàng thượng ban hôn, Bùi Thanh Uyển rất thường xuyên lui tới Thanh Phong Điện.
Ban đầu có chút ngại ngùng, nàng phải kéo Ngọc Phong đi cùng.

Lần nào cũng vậy, sau khi ngồi chơi một lúc, Ngọc Phong lại kiếm cớ chuồn đi mất, để hai người có không gian riêng với nhau.
Dù trong lòng cuồn cuộn sóng ngầm, nhưng Hạo Phong vẫn điềm tĩnh nhã nhặn tiếp đãi nàng như khách quý.

Chàng không phải Kỳ Phong đối với Tống Hoài Thư nhất mực lạnh nhạt, nhưng cũng chẳng tìm thấy trong mắt chàng một tia ấm áp khi đối diện với Bùi Thanh Uyển.
Có tiểu thư cành vàng lá ngọc, cầm kỳ thi họa đều giỏi giang, lại thông minh xinh đẹp ngày ngày kề cận, nhưng Hạo Phong chỉ cảm nhận được đây là một người con gái nhu mì, tốt bụng, hoàn toàn không hề để lại một chút lưu luyến nhớ thương.
Bùi Thanh Uyển vốn thông minh hiểu chuyện, dĩ nhiên cũng nhận ra đoạn tình cảm này chỉ do nàng tự mình đa tình.

Nhưng nàng vẫn nuôi chút hy vọng mỏng manh, mong rằng thành ý của nàng một ngày nào đó sẽ làm động lòng người trong mộng.
Khi Bùi Thanh Uyển trở về, Hạo Phong vẫn ngồi bất động thật lâu dưới gốc cây hoa đào chỉ còn lưa thưa vài chiếc lá.
Gió mùa thu cuốn bay lá vàng, rụng tả tơi ngoài sân, lặng lẽ không động tĩnh, chỉ nghe độc một tiếng thở dài.
Bỗng từ xa có tiếng bước chân vang vọng, cắt đứt không gian tĩnh mịch.

Hạo Phong ngước nhìn lên, vô thức mỉm cười, chợt phát hiện vẻ mặt lạnh băng của người nọ, mới nhớ ra tình cảnh hiện giờ giữa chàng và hắn.

Nụ cười vừa như ánh nắng sáng lên chợt bị mây đen vần vũ kéo đến làm tan đi mất.
Như mọi lần, Kỳ Phong bước qua chàng, không một lần nhìn lại.
Thấy chàng cứ ngồi mãi không nhúc nhích, Tiểu Thanh bước vội về phía chàng:
“Điện hạ, mau vào trong đi.

Đêm xuống, sương rơi nhiều.

Ngồi đây lỡ nhiễm bệnh thì không hay.”
Hạo Phong liếc nhìn sắc trời đã chuyển sang màu đen tuyền, im lặng đứng lên, bước vào trong.
Tiểu Thanh liền chạy theo nói:
“Bữa tối đã sẵn sàng, mời điện hạ dùng ngay kẻo nguội.”
Hạo Phong ngồi vào bàn ăn.


Một mảnh trống vắng ập tới khiến chàng ăn chẳng ngon miệng.

Đã mấy ngày rồi không cùng Kỳ Phong dùng bữa, chàng cảm thấy cuộc sống của mình dường như đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Bỗng dưng chàng hối hận vì đã xua đuổi hắn.

Nhưng nếu không làm như vậy, một ngày không xa, chàng sẽ mãi lún sâu vào vũng bùn lầy do chính mình tạo ra, không còn lối thoát.
Hạo Phong ăn qua loa cho xong bữa, rồi bước đến bên tràng kỷ ngồi xuống uống tách trà nóng.

Chàng chợt hỏi Tiểu Thanh:
“Thế nào là yêu một người?”
Tiểu Thanh đột nhiên bị hỏi vậy, lúng túng không biết trả lời thế nào.

Bản thân nàng còn chưa hiểu rõ thì làm sao giải thích với chàng đây? Nhưng thấy chàng mang nhiều tâm sự, nàng suy nghĩ một lát rồi nói:
“Nô tỳ chỉ nghe người ta nói rằng… yêu một người là khi nghĩ tới người đó trái tim bỗng dưng đập sai nhịp.

Nụ cười của người đó là thứ quý giá nhất ở trên đời.

Chỉ cần nghĩ tới việc phải xa người đó, thế gian này chẳng còn ý nghĩa nữa.

Giống như cây cần có đất, mặt trăng cần có mặt trời vậy đó.”
“Mặt trăng cần có mặt trời ư?”
Hạo Phong trầm ngâm.

Chàng đã luôn nghĩ rằng Kỳ Phong là ánh sáng duy nhất của đời mình.

Hắn chính là vầng thái dương rực rỡ nhất, mà chàng là mảnh trăng lặng lẽ nương nhờ ánh sáng của hắn để tồn tại.

Nhưng chàng quên mất rằng, mặt trăng và mặt trời vốn dĩ chẳng bao giờ có thể ở cạnh nhau.

Chàng chỉ có thể chạm lấy ánh sáng yếu ớt từ nơi xa thẳm, vĩnh viễn không thể với tới thực thể rực rỡ đang tồn tại kia.

Nếu không, chắc chắn sẽ bị thiêu đốt thành tro tàn.
“Điện hạ? Điện hạ? Ngài sao vậy?”
Tiếng gọi của Tiểu Thanh làm Hạo Phong giật mình bừng tỉnh.

Thạch Đầu nghe Tiểu Thanh la to, vội chạy vào hỏi:
“Có chuyện gì?”
Hạo Phong đứng lên, ủ rũ nói:
“Ta mệt rồi, muốn đi ngủ sớm, hai người cũng nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi chàng bỏ về phòng, Thạch Đầu và Tiểu Thanh ngây ra nhìn nhau.


Thạch Đầu nói:
“Gần đây điện hạ có vẻ không được vui.”
Tiểu Thanh thở dài:
“Không chỉ điện hạ, mà Tứ điện hạ cũng vậy.

Hai người bọn họ cứ như mặt trăng với mặt trời, thấy mặt người này thì người kia lại biến mất tiêu.”
Thạch Đầu trầm tư:
“Chẳng phải tình cảm của hai người họ rất tốt sao?”
Tiểu Thanh nhún vai:
“Chính vì tình cảm rất tốt nên mới như vậy.”
Thạch Đầu ngây ra không hiểu.

Tiểu Thanh cũng lười giải thích, liền nhanh chóng rời đi.
oOo
Thoắt cái chỉ còn nửa tháng nữa là tới hôn lễ.

Hạo Phong nhớ tới lời của Tiểu Thanh, mỗi khi Bùi Thanh Uyển mỉm cười, chàng đều ngắm nhìn thật kỹ, cố tìm cảm giác bồi hồi xao xuyến, xem nụ cười ấy là bảo vật, lưu giữ sâu tận đáy lòng.

Nhưng chàng càng cố gắng, hình ảnh Kỳ Phong lại càng lấp đầy tâm trí.
Mỗi khi Bùi Thanh Uyển rời đi, chàng không có cảm giác lưu luyến tiếc nuối, trái lại chỉ thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Bùi Thanh Uyển thì một mực kiên nhẫn, luôn tìm cách lấy lòng Hạo Phong.

Khi thì làm bánh quế hoa mà chàng thích ăn, lúc thì vẽ tặng chàng tranh hoa quỳnh.

Biết chàng thích chơi cờ, nàng cũng học chơi cờ.

Nhưng tất cả những gì nàng làm, đều đổi lại là trái tim lạnh băng.
Hạo Phong không nỡ để một nữ nhân vì mình mà chịu thiệt thòi, một ngày nọ, chàng đành nói với nàng:
“Bùi tiểu thư… Xin thứ lỗi cho ta nói thẳng.

Hôn sự này… là do phụ hoàng ban cho.

Ta thân là nhi tử, lại là con dân, không thể nào kháng chỉ.

Nhưng ta với tiểu thư… chỉ có lòng ngưỡng mộ và trân trọng.

Trong thời gian qua, nếu ta đã làm gì khiến tiểu thư hiểu lầm thì thành thật xin lỗi…”
Bùi Thanh Uyển nghe những lời này của chàng, nỗi hụt hẫng trào dâng, nàng cúi mặt nói:
“Tiểu nữ biết… tình cảm này chỉ ở phía tiểu nữ mà thôi.

Sau đêm Trung Thu, Trang Quý Phi có đến tìm cha tiểu nữ.


Người ngỏ ý sẽ xin hoàng thượng ban hôn.

Lúc đó, tiểu nữ đã quá vui mừng mà không nghĩ tới cảm nhận của ngài…”
Bùi Thanh Uyển chưa nói xong, bỗng cảm giác một luồng sát khí áp đảo ở ngay sau lưng.

Hạo Phong ngước lên đã thấy Kỳ Phong xuất hiện từ lúc nào.
“Tứ ca?”
Kỳ Phong vòng từ sau lưng của Bùi Thanh Uyển, đến vị trí Hạo Phong đang ngồi.

Hắn liếc nhìn nàng rồi nói:
“Bùi tiểu thư, xin hãy từ hôn đi.”
Cả Hạo Phong và Bùi Thanh Uyển không hẹn mà đều trố mắt nhìn hắn.

Kỳ Phong không nói thêm câu nào, bất ngờ đưa tay nắm lấy chiếc cằm thanh mảnh của Hạo Phong kéo lên.

Rồi hắn cúi xuống, chạm môi vào hai cánh hoa đỏ hồng của chàng.
Hạo Phong bị hôn bất ngờ, toàn thân trở nên bủn rủn.

Sức lực chàng như bị rút cạn bởi nụ hôn ấm áp truyền tới từ đôi môi của hắn.

Giờ phút này, đầu óc chàng mơ hồ không suy nghĩ được gì cả.
Đến khi đôi môi Kỳ Phong rời khỏi môi chàng, thần trí mới bắt đầu tỉnh táo.

Chàng cảm thấy toàn thân như lửa đốt, rạo rực những cảm xúc mới lạ chưa từng trải qua trong đời.
Bùi Thanh Uyển nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hoảng sợ muốn ngất luôn tại chỗ.

Hoá ra lời đồn về hai vị điện hạ này là thật sao? Hai mắt nàng đã ngân ngân nước, chỉ cần một tác động nhỏ thôi cũng đủ vỡ tan thành ngàn hạt lệ.
Kỳ Phong điềm nhiên như không nói:
"Nếu tiểu thư thật sự yêu thương Hạo Phong, xin hãy từ hôn đi.

Đệ ấy sẽ không bao giờ có tình cảm với tiểu thư đâu."
Bùi Thanh Uyển không nói không rằng, ấm ức quay đi, chạy ra khỏi Thanh Phong Điện.

Khi nàng rời khỏi, Hạo Phong mới thốt lên:
"Huynh điên rồi sao?"
"Ta không điên."
"Đệ là đệ đệ của huynh! Huynh muốn thanh danh của mình bị hủy hoại sao? Nếu nàng ấy chạy đi nói cho mọi người biết chuyện vừa rồi, thì huynh đệ ta chỉ có một con đường chết."
Kỳ Phong bật cười:
"Chết có gì buồn, sống có gì vui? Chung quy cũng chỉ là một kiếp người.

Nếu sống quá khổ sở thì chi bằng đi cùng nhau..."
Hạo Phong không hiểu, bao ngày qua hắn đều tỏ vẻ xa cách, lạnh nhạt, sao hôm nay lại hành xử lạ lùng như vậy? Lần đầu tiên trong đời, chàng thực sự nổi giận:
"Đệ không cần huynh can thiệp vào cuộc sống của mình!"
Kỳ Phong kéo chàng vào lòng, trái với cơn giận ngùn ngụt của chàng, giọng nói của hắn rất điềm tĩnh:
"Cái mạng này là do ai cứu?"
Hạo Phong nhìn vào ánh mắt hắn, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cuộn trào nỗi bi ai khó tỏ.

Chàng chuyển hướng tầm nhìn, lúng túng nói:

"Là huynh..."
"Vậy thì ta muốn làm như thế nào là quyền của ta.

Đệ mới là người không được quyền can thiệp.

Đệ có thể vứt bỏ niềm vui của bản thân, đệ có thể không cần nụ cười này...!Nhưng… ta cần."
Hạo Phong chết lặng nhìn hắn, lắc đầu buông mấy chữ:
"Huynh chẳng hiểu gì cả!"
Sau đó chàng bỏ vào trong, để lại Kỳ Phong một mình giữa sân.
Chàng không cần niềm vui sao? Chàng không cần nở nụ cười ư? Có ai sống trên đời này không muốn vui vẻ, không muốn hạnh phúc.

Có loài hoa nào không muốn bung xòe thật rực rỡ cơ chứ? Nhưng không biết từ khi nào, chàng lại trở thành vật cản đường của Kỳ Phong.

Dù Kỳ Phong có cam tâm tình nguyện bảo bọc chở che cho chàng thì sao? Cuối cùng thì chàng vẫn trở thành gánh nặng của hắn mà thôi.
Chuyện hôm nay là việc điên rồ nhất mà Kỳ Phong đã từng làm.

Nguyên cả ngày, Hạo Phong luôn trong tâm trạng thấp thỏm không yên.

Chàng không còn tâm trạng để làm gì cả, chỉ ngồi một chỗ thở dài.
Tiểu Thanh hầu hạ bên cạnh, chứng kiến nụ hôn bất ngờ của Kỳ Phong đối với Hạo Phong mà vẫn còn bàng hoàng đến tận bây giờ.

Nàng rụt rè hỏi chàng:
“Tứ điện hạ… ngài ấy… đối với ngài… thực sự là…”
Hạo Phong vội vàng ngắt lời nàng:
“Không có chuyện đó đâu! Huynh ấy chỉ muốn Bùi tiểu thư thất vọng mà từ hôn thôi.”
Tiểu Thanh lại nói:
“Ngài ấy làm vậy không phải là quá đáng hay sao? Từ xưa tới nay, dù hoàng thân quốc thích hay thường dân, chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy là bình thường.

Ngay cả hôn sự của cha mẹ nô tỳ cũng là do thân sinh sắp đặt.

Sống với nhau lâu ngày cũng sẽ nảy sinh tình cảm.

Huống hồ Bùi tiểu thư lại xinh đẹp như vậy.

Chắc chắn ngài cũng sẽ yêu thương nàng ấy thôi.”
Hạo Phong nghe những lời này, cũng chỉ một mực im lặng.

Chàng không biết mình có khả năng yêu thương người con gái đó không.

Chàng chỉ biết nếu phải thực sự xa Kỳ Phong rồi, thì chính chàng cũng không thể chịu nổi.
Cả ngày hôm ấy, nụ hôn của hắn cứ lửng lờ trước mặt khiến chàng không cách nào xua đi được.
Kể từ khi chứng kiến nụ hôn của Kỳ Phong dành cho chàng, Bùi Thanh Uyển cũng không thấy bóng dáng, càng làm cho chàng như ngồi trên đống lửa.
Tiểu Thanh bên cạnh lo lắng nhắc nhở:
“Điện hạ, ngài mau ăn gì đi, mấy ngày nay nô tỳ thấy ngài gầy đi nhiều lắm.”
Hạo Phong nhìn thức ăn nguội lạnh, hờ hững nói:
“Ta không đói.”
“Tứ điện hạ căn dặn, nếu ngài không ăn, thì mọi người cũng sẽ không được ăn.”
Hạo Phong thở dài, bất đắc dĩ động đũa, cuối cùng cũng chỉ ăn qua loa cho có lệ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương