Lão Trương hôm nay vô cùng cao hứng, cửa hàng gạo chỗ lão làm công được cho nghỉ sớm, ông chủ lại phát tiền công tháng trước còn nợ, các huynh đệ trong tiệm liền ầm ĩ muốn đi đến quán rượu uống vài ngụm.
Lại nghe nói ở phố bên cạnh vừa mới mở một quán rượu, bà chủ lại còn là một mỹ nhân phong tình, các huynh đệ liền bá vai nhau đi đến đó.
Ai biết vừa đến quán rượu, thì quả thực đúng là nhìn thấy có một bà chủ, nhưng đó lại là một lão bà đã hơn sáu mươi tuổi, trên mặt có một nốt mụt ruồi đen, răng cửa đều đã rụng hết, lúc nói chuyện gió cứ lùa vào đầy miệng.
May mắn rượu cũng không tệ lắm, rượu gạo lại là thứ là nhất, so với nhà khác rẻ hơn gấp mấy lần.
Các huynh đệ vui vẻ uống say sưa, nhưng còn chưa uống được một canh giờ, thì nương tử các nhà liền nhao nhao xông tới, người thì bị nhéo lỗ tai, người thì bị véo đùi
, đem tửu quỷ nhà mình bắt về nhà.
Chỉ có lão Trương vẫn còn ở lại, cũng không phải bởi vì lão Trương phu cư0ng đại chấn(*) gì, chỉ là lão không có nương tử, là một lão già độc thân.
(*) Phu cư0ng đại chấn: Nghĩ là ở nhà chồng làm chủ, vợ phải phục tùng chồng không được cãi lại.
Nói thật, tuy rằng lão Trương ngoài miệng trêu chọc những huynh đệ sợ nương tử này nó, nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút hâm mộ.
Nam nhân mà, bận rộn cả đời mong muốn điều gì, không phải là mong muốn có một gia đình ấm áp sao.
Lúc còn trẻ không cảm thấy thế, chỉ là muốn sống một mình khoái hoạt, nhưng đến khi tuổi tác lớn rồi, các huynh đệ xung quanh đều có gia đình có hài tử, người nào còn có thể mỗi ngày cùng hắn say sinh mộng tử nữa đâu, đôi lúc nghĩ lại cũng khó tránh khỏi có chút cô đơn.
Nhưng chờ đến lúc hắn muốn cưới lão bà, lại phát hiện, mình ngay cả một lão bà cũng không có, lẽ đương nhiên là không có nữ nhân nguyện ý gả cho một tên quỷ nghèo như hắn cả.
Phí hoài bao năm, từ tiểu Trương phí hoài cho đến lão Trương, cũng không còn cơ hội nào rồi.
Lão Trương nốc một ngụm rượu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thở dài ngao ngán.
Hôm nay trời tối rất sớm, lúc này chỉ mới qua giờ Dậu, nhưng sắc trời đã tối đen như mực, cây liễu ven sông đung đưa trong gió, giống như một đám nữ nhân điên đang rũ tóc.
Hắn thật sự là muốn nữ nhân muốn đến điên rồi, cư nhiên cả cây liễu cũng nhìn vừa mắt.
Lão Trương nghĩ.
"Vị khách quan này, cửa hàng sắp đóng cửa rồi." Bà chủ đi tới cười nói.
Bà ta giơ lên một chiếc đèn dầu nhỏ, ánh đèn vừa mỏng vừa dài, phản chiếu những nếp nhăn lộn xộn trên mặt bà ta, tựa như một mạng nhện lớn dán trên da mặt.
Lão Trương: "Sớm như vậy sao? "
"Khách quan, hôm nay là Sóc Nguyệt(*), đường đêm khó đi, ngài nên về nhà sớm một chút đi, chớ để lỡ thời gian." Bà chủ nói.
(*)Sóc nguyệt: trăng non; trăng mồng một; trăng lưỡi trai
"Sóc Nguyệt cùng ta có quan hệ gì, lão tử hôm nay cao hứng, muốn uống đến hừng đông!" Lão Trương hét lớn.
Ý cười của bà chủ đột nhiên thu lại: "Cửa hàng nhỏ thứ lỗi khó phụng bồi được! " Bà ta chợt tát một cái vào mặt lão Trương, lão Trương chỉ nghe ba một tiếng, thân thể xoay tròn hai vòng, vừa tỉnh lại đã đến ngoài cửa quán rượu, gió lạnh thổi qua, lúc này hắn mới cảm thấy da mặt nóng rát đau đớn.
Bà già này, lại dám đánh hắn!
Lão Trương tức giận trở về đập cửa, nhưng cánh cửa kia giống như bị sắt hàn lại, không chút nhúc nhích, đập một lúc lâu, tay đã đau muốn chết, thế nhưng bên trong cũng không có nửa điểm đáp lại.
Lão Trương đứng ngoài gió một lúc lâu, cơn say rượu cũng tỉnh lại vài phần, nhìn ra xung quanh, đêm dày mù mịt, gió lạnh tiêu điều, hơn nữa bốn phía thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cú kêu, vô cùng đáng sợ.
"Thôi, lão tử hôm nay cao hứng, bỏ qua cho bà đó." Lão Trương hung hăng nói một câu, quấn chặt y phục bước nhanh về phía nhà mình.
Quán rượu ở phía đông trấn Lăng Thủy, nhà lão Trương ở ngoại ô phía đông, đi dọc theo bờ sông, không quá thời gian một chén trà là có thể về đến nhà, nhưng hôm nay, cũng không biết là do lão Trương uống quá nhiều chân nam đá chân xiêu hay là do hoa mắt nên đi nhầm đường, đi cả một nén nhang công phu, vẫn còn chưa về đến nhà.
Quay đầu nhìn lại, bờ đê dài vô biên vô tận, cành liễu màu đen lắc qua lắc lại trong gió, giống như một đám nữ nhân điên cuồng đang hất tóc.
Lão Trương cảm thấy có gì đó không ổn lắm, lão quay đầu lại, phát hiện lão thế nhưng vẫn còn đang ở trước cửa quán rượu, lão đã đi hồi lâu, thế nhưng lại chỉ đang lòng vòng tại chỗ.
Là quỷ đập tường!
Lão Trương mình rùng mình một cái, cơn say lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
"Đừng hoảng đừng hoảng, " Lão Trương rụt cổ tự trấn an mình: "Người ta đều nói quỷ sợ nhất là máu chó đen và nước tiểu đồng tử, đúng đúng đúng, ta tè một cái, tất nhiên sẽ không có chuyện gì! "
Còn chưa nói, lão Trương này cả đời không cưới được lão bà, đến tuổi này đương nhiên vẫn còn là một đồng nam, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Lão Trương cởi th4t lưng ra đứng bên bờ sông muốn tè một cái, nhưng trong lòng khẩn trương quá lại bị gió thổi qua, lỗ chân lông toàn thân đều co rụt lại, làm sao tè ra cho được, lão Trương gấp đến độ nhảy cẫng lên, nhưng càng gấp càng không tè ra được, lão bây giờ chỉ hận không thể nằm sấp bên bờ sông uống hai ngụm nước.
Đúng lúc này, lão nhìn thấy trong dòng sông tối đen như mực kia nổi lên một chuỗi gợn sóng, sóng nước vô cùng quái dị, không phải theo hướng nước chảy, mà là từ giữa sông chen ngang tới, phảng phất như có một con cá lớn vô hình đang núp dưới mặt nước, lặng yên không một tiếng động dừng lại dưới chân lão Trương.
Lão Trương bị dọa đến choáng váng, lão một tay xách quần, một tay dụi dụi mắt, hoài nghi bản thân nhìn lầm rồi.
Nước sông chảy xiết, sóng nước nổi lên bọt bong bóng màu đen, có vật thể gì đó như đám tơ màu đen trôi bên trong, chui ra khỏi mặt nước quấn lấy cổ chân lão Trương.
Đó là tóc người!
Lão Trương hét lên một tiếng, bọt sóng b4n ra cả ngàn dặm, đám tóc quấn lấy mắt cá chân lão đột nhiên thu hồi lại, phát ra tiếng kêu thảm thiết quỷ dị, phảng phất như vô số con sâu nhỏ bị ngọn lửa nướng lên.
"Quỷ a a a a!" Lão Trương xách chiếc quần ướt sũng chạy như điên giữa con đường tối om vắng vẻ, đời này hắn chưa từng chạy nhanh như vậy, tự bóng cây trước mắt nhanh chóng di chuyển về phía sau, cành liễu ở trên mặt hắn điên cuồng quét qua, làm xước mí mắt của lão, máu chảy xuống lão cũng không để ý lau, cũng không biết chạy bao lâu rồi, không thấy sông, đến cây liễu thụ cũng không thấy đâu, trước mắt xuất hiện một mảnh rừng đen như mực, những gốc cây màu đen đâm thẳng vào bầu trời, đâm xuống ánh sáng màu đen.
Lão Trương hô hấp dồn dập, cảm giác nguc mình giống như nhét một cái rương phá gió, hắn không dám quay đầu lại, thể lực đã dùng hết, chỉ có thể lê chân liều mạng tiến về phía trước, đi về phía trước, đột nhiên, hắn thấy được ánh lửa mơ hồ bốc lên.
Có người! được cứu rồi!
Lão Trương mừng rỡ, khàn khàn hô to: "Cứu —— mạng ——"
Bóng cây thoáng cái tản ra, một gốc cây hòe già nua xuất hiện trước mắt, trên cánh cây một bộ quần áo màu trắng treo lủng lẳng, lão Trương toàn thân cứng đờ.
Hắn thấy rõ, đó không phải là quần áo, mà là một người mặc áo trắng, có đầu có chân, gió thổi lên, một cái thứ gì đó màu đỏ kêu phựt một tiếng đứt ngang, rơi xuống dính vào trên mặt lão Trương.
Ươn ướt, còn hơi nhúc nhích, là nửa đầu lưỡi người!
Lần này, lão Trương không kêu cũng không chạy, hắn trợn ngược hai mắt trực tiếp ngất xỉu trên đất, cho nên hắn không nghe thấy trước khi hắn ngất xỉu, có người đang rống giận.
"Bạch Huyên, đừng đem đầu lưỡi rách của ngươi phơi trên cây nữa!"
*
"Ta cũng không phải cố ý, ai biết nửa đêm nay canh ba lại có người đi vào chốn hoang dã như thế này." Bạch Huyên nói.
Gân xanh trên trán Thập Diệp nhảy loạn xạ, ngồi xổm xuống xem xét.
Là một người đàn ông trung niên đã qua ngũ tuần, râu ria lưa thưa, trên người toàn mùi rượu, hai tay xách quần, thắt lưng không buộc, ống quần bị rớt xuống bên chân, mắc ngay giữa khủy chân —— tạo hình này còn có thể chạy nhanh như vậy, phỏng chừng là người quanh năm làm việc thể lực —"Quả nhiên, trên tay có vết chai, bả vai rất dày, thể trạng rất tốt, chỉ là nửa người dưới bị một tầng hắc khí mỏng quấn quanh."
Thập Diệp xắn ống quần của hắn lên, mắt cá chân có vệt thâm xanh tím, luồn vào trong da thịt.
Nguồn gốc của hắc khí chính là ở chỗ này.
"Nhìn xem, không liên quan gì đến đầu lưỡi của ta nha, hắn bị quỷ khí xâm nhập nên mới ngất xỉu." Bạch Huyên nhấc đầu lưỡi vải của hắn lên ngửi ngửi, nhíu mũi: "Mùi rượu thật thối." Lại đem hai đoạn đầu lưỡi tách ra, đặt trên thân cây bên cạnh đống lửa, vừa hong vừa quạt gió, tựa hồ như muốn đem mùi rượu phía trên quạt bay đi.
Ánh lửa vừa loé lên, trên đầu lưỡi có mấy lỗ kim khâu to lớn nhìn rất rõ, chỗ mới đứt gãy còn có mấy sợi chỉ lèo tèo, thật sự có chút thảm không nỡ nhìn, Thập Diệp mới nhìn thoáng qua liền quay đầu lại, không muốn nhìn lần thứ hai.
Nói thật, hắn ngay cả Bạch Huyên cũng không muốn nhìn thấy, nhưng hắn là phàm phu tục tử muốn thoát khỏi ma trảo của Bạch Vô Thường Minh giới quả thực có chút khó khăn.
Vô luận hắn dùng biện pháp gì vứt bỏ Bạch Huyên, không đầy một nén hương sau, tên này nhất định sẽ xuất hiện trước mặt hắn, tựa như ở trên người hắn lắp đặt bùa chú theo dõi đặc thù gì đó.
Thập Diệp không thể làm gì được, liền dứt khoát lơ hắn đi, hi vọng Bạch Huyên có thể biết khó mà lui.
Ai ngờ y lại đổi đủ cách để chứng mình sự tồn tại của mình, ví dụ như, có việc gì không có việc gì liền đem "đầu lưỡi" của mình ra phơi, hơn nữa chuyên chọn nửa đêm, chuyên chọn phơi trên cây, hơn nữa y còn mặc một thân bạch y, nhìn thế nào cũng giống như một con quỷ treo cổ cao cấp.
"Đầu lưỡi của ngươi bình thường có thể cất nó đi được không? Thập Diệp hỏi, "Giống như y phục của của ngươi vậy.
"
Y phục trong lời Thập Diệp nói, chính là trường bào mũ cao Bạch Huyên sau khi biến thân, ngoại trừ lần trước thấy y thay trang phục một lần, sau đó không còn thấy xuất hiện nữa.
"Suỵt——" Bạch Huyên giơ ngón tay lên nói, "Nhỏ giọng một chút, đừng để Dạ Du thần tuần tra nghe được, đầu lưỡi của ta là do Diêm La điện phân phát, hư hỏng phải bồi thường theo giá, trước tiên giấu nó sửa lại đã rồi nói.
"
Thập Diệp: "Chẳng lẽ nó còn có thể tự mình lớn lên sao? "
Bạch Huyên: "Kẻ có thể sửa thứ này là vị thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn tìm hắn chỉ có thể dựa vào duyên phận, ta phỏng chừng đầu lưỡi này ngang dọc gì cũng coi như là một pháp khí, phơi phơi dưới trăng, hấp thu chút tinh hoa thiên địa, chắc cũng không sai biệt lắm ——"
Thập Diệp ghé mắt: "Chỉ có vậy thôi sao? Còn là pháp khí?"
Lão hán trên mặt đất hừ một tiếng, tựa hồ ngủ không thoải mái, Thập Diệp xắn ống quần hắn lên nhìn, dán một tấm bùa thanh lọc lên trán hắn.
Bạch Huyên một bên hong khô đầu lưỡi, một bên ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, tựa như đang ngẩn người, lại tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
Trong bóng đêm, làn da của hắn trắng đến phát sáng, đôi mắt đỏ vẫn sáng ngời như viên bảo thạch, không thể không nói, lúc hắn không nói lời nào, bộ dạng nhìn cũng được lắm.
Thập Diệp ho một tiếng.
Bạch Huyên dường như không nghe thấy.
Thập Diệp lại ho thêm một tiếng nữa.
"Lão ta là thiếu chút nữa bị cô hồn dã quỷ bắt đi làm thế thân, trốn được rồi thì sẽ không sao nữa." Bạch Huyên nói.
Thập Diệp: "Ngươi không quản sao?" "
Bạch Huyên tang thương thở dài nói, "Ngươi có biết Minh giới có cách nói "ba nhiều ba ít" không? "
"Là gì?"
"Cái gọi ba nhiều chính là quy củ nhiều, tư bộ nhiều, thủ lĩnh nhiều, ba ít là ít hỏi, ít làm, ít phiền toái.
Thập điện Minh giới phân cấp tầng tầng lớp lớp, mấy chuyện tào lao vô cùng nhiều, nói dễ nghe thì là phân công chính xác các chức vụ, nói khó nghe thì chính là mỗi người quản một mảng, nước sông không phạm nước giếng.
Quản lý cô hồn dã quỷ lang thang ở nhân giới vốn rất hỗn loạn, Bắt Quỷ Ti, Công Đức Ti, Thành Hoàng Thuộc đều muốn chen vào một chân, Quỷ Lại Bộ chúng ta vẫn nên chớ có tham gia vào náo nhiệt này vẫn là tốt nhất.
"
Thập Diệp có chút ngộ ra: "Làm quỷ cũng không dễ dàng gì.
"
"Đó là vô cùng không dễ dàng luôn ấy chứ, nhiều việc pháp lực lại ít, còn có một đống kẻ thích khua tay múa chân, ô ô, thật ai oán a! "
Đây là Bạch Huyên lại nhắc tới "pháp lực", căn cứ theo cách nói trước kia của hắn, Thập Diệp phỏng đoán, pháp lực này ước chừng là có liên quan đến bổng lộc của quỷ sai.
Hơn nữa, hình như bổng lộc của Bạch Huyên không quá cao.
"Tháng trước ta tiết kiệm hết sức mới khó khăn tiết kiệm được chút pháp lực, kết quả vì cứu một vị tiểu đạo trưởng nào đó mà dẫn đến thâm hụt pháp lực, lại còn là một vị tiểu đạo trưởng không cảm tình, mỗi ngày đều muốn bỏ rơi ta, ta thật khổ sở aaaa." Miệng Bạch Huyên nói khổ sở, trên mặt lại đầy cợt nhả, nhất là hai đồng điếu trên má nhìn vô cùng chói mắt.
Thập Diệp rất muốn cự lại hai câu, thế nhưng tài ăn nói vụng về, nghĩ không ra lời gì để đáp lại, huống chi lời người này nói cũng sự thật, ha nghẹn họng, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Bạch Huyên càng vui vẻ, nhích tới gần nói thêm: "Ta thật sự rất thảm luôn, ngươi xem, ta còn không có biện pháp để chữa trị, vết thương lần trước còn đang chảy máu đây nè.
"
Nói xong, bả vai lắc lắc về phía trước, vết đỏ trên bạch y rất dễ thấy, trên đó vẫn còn dán bùa cầm máu của Thập Diệp, nhưng tựa hồ hiệu quả không tốt lắm.
Thập Diệp nhíu mày, câu thần chú cầm máu này là hắn căn cứ vào sách cổ ghi chép tự sáng tạo ra, đã từng dùng qua mấy lần, hiệu quả đều rất tốt, như thế nào đến chỗ y thì lại vô dụng rồi, chẳng lẽ là bùa chú này không áp dụng cho quỷ ở Minh giới?
Thập Diệp lẩm bẩm thần chú cầm máu, Bạch Huyên ngẩn ra, ôm cánh tay gầm gừ kêu to: "A nha nha, đau quá đau thật đau.
"
Thập Diệp: "...!Ngươi bị thương ở vai phải, ôm cánh tay trái làm gì? "
Bạch Huyên lại ôm cánh tay phải lăn lộn: "Đau đau, ai ôi, ta có chút say máu, ôi ô ta sắp không được rồi ——"
Thập Diệp c4n răng, đem bùa cầm máu vo thành một đoàn ném vào trong lửa, ánh lửa bùm một tiếng bốc cao lên cao hơn ba thước.
Bạch Huyên ngừng kêu, lại nhích người tới.
"Ngươi giận rồi?"
Thập Diệp không lên tiếng.
"Ta đã sớm khỏe rồi, không tin ngươi xem đi." Bạch Huyên nhanh chóng vuốt cánh tay, nhưng còn chưa vuốt được mấy cái, đột nhiên hít một hơi khí lạnh.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Thập Diệp hỏi.
Bạch Huyên: "Hả? "
"Ngươi đi theo bần đạo, rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ta nói là thuận đường mà, gọi là đường rộng thênh thang mỗi người đi một hướng ——"
"Ngươi coi ta đồ ngốc sao?" Thập Diệp quay đầu lẳng lặng nhìn Bạch Huyên nói.
Dưới ánh lửa, xương mày Thập Diệp thanh tú, đôi đồng tử trong vắt như bích ngọc, có được tịnh mục vạn người không có, có thể nhìn thấu tất cả yêu ma quỷ quái trên thế gian.
Bị một đôi mắt như thế nhìn chằm chằm, cho dù da mặt dày như Bạch Huyên, cũng có chút chịu không nổi.
Bạch Huyên hắng giọng, ngồi thẳng người, chính trực nói: "Ta muốn ngươi.
"
Trái tim Thập Diệp bỗng chốc ngưng nửa nhịp.
Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng chính tai nghe Bạch Huyên nói như vậy, hắn vẫn là —— hắn cũng không thể nói tư vị trong lòng lúc này là gì —— phảng phất trong lòng có thêm một thứ gì đó, lại phảng phất thiếu đi một điều gì đó.
"Ngươi là muốn mạng của ta nhỉ." Thập Diệp nói, "Giống như Tr4n Kế Tổ, Đào Cảnh, chỉ cần câu hồn ta, ngươi sẽ có thể tăng thêm bổng lộc.
"
Bạch Huyên nở nụ cười, hai đồng điếu tràn đầy hỏa quang, sáng lấp lánh: "Không sai.
"
Y cười thản nhiên đến vậy, phảng phất như đem cả bầu trời đêm chiếu sáng.
Biểu cảm của y như thế, cư nhiên là đang ngóng trông đến ngày hắn chết rồi, Thập Diệp chỉ hoảng hốt trong chớp mắt—— tựa hồ, chết cũng không có gì không tốt.
"Ngươi định khi nào câu hồn ta?"
"Căn cứ vào ghi chép trong sổ sinh tử, thì còn một khoảng thời gian nữa, không vội."
"Vì sao không đợi ta chết lại đến."
"Ngươi chính là hồn thể giá trị công đức cao trăm năm khó gặp, ta sợ bị người khác cướp mất."
Biểu cảm của Bạch Huyên rất là đứng đắn, còn mang theo chút khẩn trương, phảng phất thật sự sợ Thập Diệp bị cướp đi thật.
Khóe miệng Thập Diệp khẽ giật giật, hắn cảm thấy có chút buồn cười.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều sống như có như không, không nghĩ tới trước khi chết cư nhiên còn trở thành một món bánh bao thơm ngon.
"Nếu ta không đi với ngươi thì sao?" Thập Diệp hỏi.
Bạch Huyên chợt ngồi thẳng lên, trợn to hai mắt, "Ngươi có chấp niệm gì? "
Chấp niệm? Muốn ăn thịt sao? Thập Diệp nghĩ, đáng tiếc hắn cũng không biết được, đây có tính là chấp niệm của hắn hay không.
"Ngươi có chấp niệm gì nhất định phải nói cho ta biết, ta nhất định dốc toàn lực giúp ngươi hoàn thành." Bạch Huyên nắm chặt quyền.
"Ta——" Lời Thập Diệp mới nói đến bên miệng, chợt như nghĩ đến điều gì: "Lời Đào Cảnh tiền bối dặn dò, ta phải hoàn thành.
"
"A, cái này a, dễ nói dễ nói." Bạch Huyên thở phào nhẹ nhõm.
Vỗ vỗ bả vai Thập Diệp: "Yên tâm, ta giúp ngươi, rất nhanh sẽ xử lý xong thôi.
"
Thập Diệp có chút kinh ngạc.
Bạch Huyên chẳng lẽ cảm thấy việc tiêu diệt mấy vạn oán tinh so với việc đoán chấp niệm một người đơn giản hơn nhiều sao.
"Một mình ta là đủ rồi, không cần người khác tương trợ." Thập Diệp nói.
"Ai nha, ngươi đừng ghét bỏ ta nghèo mà, rất nhanh thôi pháp lực của ta liền đến sổ sách rồi." Bạch Huyên chỉ tay trên đỉnh đầu nói.
Thập Diệp nhìn theo tay hắn, đêm tối như mực, không trăng không sao, gió đêm thổi qua, cành cây rung động.
Đột nhiên cạch một tiếng, trên không trung hiện ra hai cánh cửa nhỏ màu đỏ, ước chừng chỉ lớn bằng bàn tay, trên ván cửa treo một nút cửa màu xanh, sau đó cánh cửa lạch cạch mở ra, bên trong lộ ra một thứ gì đó nhỏ nhỏ đen đen.
Nó tựa hồ đang tìm cái gì đó, nhìn đông ngó tay, có chút do dự, chần chần chừ chừ không chịu đi ra, Bạch Huyên nóng nảy, vội vẫy tay nói: "Ở đây! "
Vật nhỏ đen nhánh kia quay đầu, vèo một chút chui ra khỏi cảnh cửa nhỏ, thừa dịp gió đêm thổi vù vù, lăn đến bên chân Bạch Huyên, lảo đảo lắc lư một hồi mới ổn định thân thể —— là một bóng đen tròn trịa mập mạp, rất giống với nắm tay của một đứa trẻ sơ sinh, đường nét xung quanh có chút mơ hồ không rõ, lông mọc trên người thoạt nhìn rất mềm mại, mặt ngoài còn có hai con mắt, giống như hai hạt đậu đỏ khảm ở trong đám lông.
Nó đeo lồng mây màu xanh, trên đỉnh đầu còn có một cái lều che nắng tinh xảo, hai dải dây đeo sau lưng dài kéo trên mặt đất, đuôi phiếm ánh sáng huỳnh quang màu trắng xinh đẹp.
Thập Diệp: "...!Cái gì đây...!quỷ? "
Bạch Huyên không trả lời hắn, mặt Bạch Vô Thường đại nhân lúc này vui vẻ tựa đóa hoa, hai đồng điếu hoắm sâu như muốn đâm vào trong xương cốt.
"Tiểu Du Du, vất vả rồi, mau cho ta xem bổng lộc tháng này là bao nhiêu đi?"
Tiểu kịch trường:
Thập Diệp: cảm thấy như bị dính phải cao dán chó, thật phiền phức.
Bạch Huyên: Cảm giác như cướp được vàng, vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook