Bạch Trạch
-
Chương 5
Lúc Lãnh Tĩnh y đang ngẫu nhiên đánh giá căn phòng, kỳ thật hắn đã quan sát y. Người nam nhân này tuy rằng bộ mặt lạnh như băng, không có đủ sinh khí, tướng mạo cao ngất nhưng thật ra y là một người tốt, còn phi thường tinh xảo. Người cao chân dài, thân hình vạm vỡ cao ngất. Khí chất cả người cũng thực nhã nhặn tao nhả, còn có phát ra một loại khí chất cao quý lạnh như băng. Chính là nhìn nơi khóe mắt y hơi cao lên, môi cực nhạt, rõ ràng đây không phải là người an nhàn trải qua mà là một người đã có một thời gian đau khổ, chịu đựng không ít áp lực đi.
Nhìn y chăm chú nhìn chén trà thanh hoa trong tay giống như đã muốn không còn kiên nhẫn nữa. Đúng thế, vẫn là tốc chiến tốc thắng, như vậy có cơ hội gần gũi quan sát người nam nhân thành đạt này tuy rằng có thỏa mãn rất lớn, hắn thật sự là rất quan tâm, nhưng chính là không thể quá đáng. Người ta đã muốn không còn kiên nhẫn ở lại, hắn chẳng có quyền gì mà ngăn cản, nhưng mà việc ở đây, chính là —–
“Lãnh Tĩnh, cho tôi xem mạch của anh đi.”
“Không cần” y không chút do dự cự tuyệt.
Biết là y sẽ không đáp ứng, nhưng Bạch Trạch hắn đã thật muốn trợn trắng mắt, ngây thơ mà lờ đi lời cự tuyệt của y, tay nhanh chóng đặt trên cổ tay của y. Đối mặt với bệnh nhân không biết nghe lời, tiền trảm hậu tấu mới có thể sử dụng thích hợp. (nói là làm liền)
“Năm chí quá cực, tâm tì hai hư, tâm thận không giao, nguyên khí không đủ.”
Lãnh Dật vẻ mặt mờ mịt, bộ dáng đầy khó hiểu mà nhìn vào hắn. Mà hắn coi như chẳng quan tâm, tứ bình bát ổn không hể suy chuyển, lông mi cũng không hề chọn lên một chút.
“Này học trưởng, có nghiêm trọng hay không?” Quả nhiên vẫn là tiểu đệ đệ hảo, sốt ruột mà hỏi, chẳng bù cho bệnh nhân kia một chút cũng chẳng thèm quan tâm.
“Thể chất của anh thiên âm, cuộc sống có thói quen không tốt. Tôi đoán giấc ngủ buổi tối của anh hẳn là không ngon, tính khí của anh đều có tổn thương cho nên hẳn là phải hảo chú ý, cần chăm sóc nhiều hơn. Cứ như vậy kéo dài hơn nữa, theo năm tháng sẽ chuyển biến thành xấu.” Tuy rằng y chẳng chịu quan tâm nhưng làm bác sĩ, hắn vẫn là không nhịn được mà muốn giải thích một chút.
“Kia cậu có thể cảm thấy được tôi hẳn là làm như thế nào? Mời anh làm bác sĩ riêng của tôi có được không?” Y không thể nói không nói trước mặt vị tiểu thầy thuốc sở tác sở vi ngoài dự kiến của y. Có rất ít người giống hắn thẳng thắn gọi tên y, mọi người chung quanh hắn đều xưng hô một cách tôn kính lộ ra nét sợ hãi tới y – gọi là chủ tịch, Lãnh tiên sinh, hoặc chính là đại ca. Cũng sẽ không dám chống lại quyết định của y, một chút cũng chẳng dám cự tuyệt lời y nói, thậm chí chẳng dám ngỗ nghịch. Điều này không khỏi làm cho y phải đánh giá vị bác sĩ trẻ tuổi tên Bạch Trạch này ——
Không chút nào thỏa hiệp nhìn y, hơi hơi gợi lên khóe miệng ——
“Kỳ thật tôi cảm thấy được anh cần không phải là một bác sĩ, mà là một vị quản gia đốc xúc cho anh ăn cơm, canh giờ cho anh đi ngủ, còn có làm một ít vận động có thể.” Này là nói ngụ ý. Người này làm cho người ta không khỏi lo lắng, y liền cần một tiểu bằng hữu giống nhau, tìm một người quản y ăn y ngủ.
Thực dễ dàng nghe thấy người trước mặt mình nói lời cười nhạo, nhưng tuy rằng là bị cười nhạo, bất quá lại không cảm thấy tức giận, chính là không nói gì chỉ là nhìn hắn, không có phản bác, cũng không có đáp ứng.
“Chà, đến giờ ăn cơm rồi, tôi phải đi ăn cơm. Lãnh Dật, lại đây.”
“Ách?” Lãnh Dật hiện tại chẳng rõ ràng tình huống hiện tại, bất quá vẫn là ngoan ngoãn chạy theo, đi vào phòng bếp.
“Học trưởng…..”
Còn chưa nói xong, trên tay đã bị đặt lên chén đĩa, “Còn đứng dó làm gì, dọn lên bàn đi. Còn có một chút đồ ăn phải hâm nóng một chút, năm phút đồng hồ là được rồi. Cậu đem mấy chỗ này ra dọn lên đi.”
Học trưởng quả nhiên nghiêm khắc, ngay cả sai bảo cũng không chút nào nương tay. Bất quá không biết vì cái gì, vẫn là theo bản năng vẫn là ngoan ngoãn nghe theo lời hắn mà làm theo. Lãnh Dật bỗng nhiên có loại dự cảm, cảm thấy được cuộc sống về sau của cậu sẽ bị sai chạy đi chạy lại giống như thế này, không khác một chút.
Trên bàn cơm có năm món đồ ăn thật ngon, khoai tây thịt bò nạm bảo, trần bì kê, đóa tiêu chưng cá pecca, đậu cô ve xào cùng rau cần bách hợp, còn có canh củ cãi còn nóng hổi.
Màu cùng hương vị bốc lên thôi cũng đã đủ thấy rất ngon rồi. Dù sao nhìn cũng giống mấy món đầu bếp nổi tiếng nấu đấy chứ.
Nhìn thấy thức ăn ngon dễ làm cho người ta đói bụng a. Lãnh Dật liếc mắt nhìn xem người anh trai vẫn ngồi bất động trên sô pha, lại nhìn xem thức ăn học trưởng nấu trên bàn ăn, tiến thoái lưỡng nan, lòng của cậu đã sớm vội chạy đến bên bàn thức ăn chực ở đó, chính là cả người của cậu vẫn là không dám lỗ mãng xử sự bên cạnh.
“Đều là đồ ăn tôi nấu. Tôi nghĩ hai người đến chơi cho nên nấu có hơi nhiều. Đã đến giờ rồi, tôi phải ăn cơm. Hai người tính đứng bên cạnh nhìn bộ dạng tôi ăn cơm sao?” Tuy rằng miệng hắn là nói ‘hai người’, nhưng chính là từ đầu đến cuối đều nhìn vào Lãnh Tĩnh, “Tôi không có thói quen khi ăn cơm bị người bên cạnh quan sát, cảm giác rất kỳ quái, tựa giống như đang ăn cơm trong tù vậy. Hai người nếu không ngồi cùng tôi ăn cơm, nếu không thì nên về đi thôi. Đi về rồi, nếu lần sau nghĩ muốn đến, tôi vẫn còn là tùy thời xin đợi.” Hắn sẽ không miễn cưỡng người khác, cho nên nói được ra lời cũng không có gì giả dối, chính là sự thật, sẽ không cùng bịn họ giả vờ khách khí, cũng không bắt buộc khách nhân phải chấp nhận chiêu đãi của mình. Chính là hắn không muốn tự làm khổ mình, làm cho mình bị đói không ăn hoặc một mình ăn mà để cho khách hai vị đứng xem, như vậy hắn cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Cho nên hắn muốn Lãnh Tĩnh quyết định, dù sao một người như vậy, làm bất cứ chuyện gì, đều rất là khó miễn cưỡng được y.
Ở ba người, sáu con mắt nhìn chăm chú lấy — Thực ra là hai người một mèo —- nó cũng đã muốn ăn xong cơm trưa của mình rồi cho nên ở một bên xem náo nhiệt. Lãnh Tĩnh không nói, cuối cùng vẫn là chậm rãi đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên bàn ăn.
“Tôi đi lấy cơm.” Lúc xoay người đi, Bạch Trạch hắn vẫn là nhịn không được gợi lên khóe miệng — kỳ thật người này cũng không phải là quá khó đối phó a, chính là có điêmt kỳ quái, ít lời quá.
“Oa, đây là cái gì a, học trưởng?”
Thịt ba chỉ dùng lá sen bao bọc lấy, tạo thành một hình tam giác đáng yêu.
“Cơm hà hương thịt gà.” Nói xong liền đưa đũa gấp một miếng bỏ vào bên trong chén của mình, bên trong là cơm nóng cùng thịt gà, “Nhanh ăn đi, mới nấu còn nóng, nguội rồi sẽ ăn không ngon.”
Học theo Bạch Trạch, huynh đệ Lãnh gia cũng theo gắp một miếng bỏ vào trong bát của mình, bên ngoài được bọc một màu xanh của lá sen, đem bỏ vào trong miệng.
Chỉ cảm thấy mùi lá sen thơm ngát, cơm bùi bùi, phảng phất mùi thịt gà, thập phần ngon miệng.
“Không nghĩ tới học trưởng mỗi bữa ăn đều nấu công phu đến như vậy.” ngữ khí nói ra mang theo cảm động cùng cực kỳ hâm mộ.
“Dân lấy thực vi thiên, người sống một đời, sẽ không ly hai hai chữ ăn uống. Vậy vì cái gì mà không hảo đối đãi chứ, để có thể làm cho thân thể khỏe mạnh, có năng lực hưởng thụ mỹ thực chính là lạc thú,” hắn liếc mắt nhìn Lãnh Tĩnh ở bên cạnh, hơi có chút điều chỉ tiếp tục, “Lá sen này cùng trần bì kê đều có lợi cho món khai vị, kiện tì dùng để làm thuốc lưu thông khí huyết rất công hiệu, giải nhiệt cơ thể, còn có thể giúp thanh nhiệt, có thể nói là một loại thuốc lưỡng đạo không tồi.” Nói đến cái này, nghe có chút ‘mèo khen mèo dài đuôi’ ấy nhỉ.
Hắn nói như vậy không phải là quá khoa trương, cơm này nhìn vào đơn giản nhưng kỳ thật làm rất cực, từ lá sen cho đến cơm, đến thịt gà, đều phải qua chuẩn bị thập phần chú ý. Lá sen trước tiên là phải chần qua nước sôi cho mềm, sau đó dùng nước lạnh làm nguội đi, gạo cũng phải ngâm nước trước ba tiếng đồng hồ, sau đó còn muốn dùng bia ngâm qua để tạo cảm giác ngon miệng, lại càng không muốn nói làm thịt gà hết sức công phu. Như vậy làm ra món ăn ngon này, hai huynh đệ cư nhiên còn không chịu cảm kích đi, thật sự làm cho hắn có chút buồn bực nhỏ nhỏ, âm thầm bĩu môi, nhưng vẫn không bị nhìn ra.
Lúc tình cờ Lãnh Tĩnh y ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy trước mắt vị tiểu thầy thuốc này vì vẻ không tán thưởng của y mà âm thầm bất mãn, vừa rồi mấy câu giải thích món ăn này nọ đều là có sở ý nhằm vào y. Y nguyên bản là đã nghĩ muốn rời đi, chính là bị hắn đột nhiên tới bắt mạch cản trở đi. Nếu nói là không muốn ở lâu, tự nhiên càng không nghĩ đến việc sẽ ở lại ăn cơm, chính là tại vì ý trong câu nói của hắn mà mình chẳng thể từ chối —- Tôi nghĩ lưu hai người ở lại ăn cơm, bất quá hai người muốn đi thì đi, tôi không miễn cưỡng. Y là không thích tiếp cận nhân tình, là người lãnh tâm mặt lạnh, nhưng chính là đối hắn, nói không ra lời cự tuyệt.
Ma xui quỷ khiến, y tự nhiên lại đến bàn ăn cơm. Cơm, đồ ăn, khẩu vị rất tốt, rất ngon, cũng thực ấm dạ dày.
Giống như đã rất nhiều năm, đã không có ăn được những món ăn như vậy.
Nhìn y chăm chú nhìn chén trà thanh hoa trong tay giống như đã muốn không còn kiên nhẫn nữa. Đúng thế, vẫn là tốc chiến tốc thắng, như vậy có cơ hội gần gũi quan sát người nam nhân thành đạt này tuy rằng có thỏa mãn rất lớn, hắn thật sự là rất quan tâm, nhưng chính là không thể quá đáng. Người ta đã muốn không còn kiên nhẫn ở lại, hắn chẳng có quyền gì mà ngăn cản, nhưng mà việc ở đây, chính là —–
“Lãnh Tĩnh, cho tôi xem mạch của anh đi.”
“Không cần” y không chút do dự cự tuyệt.
Biết là y sẽ không đáp ứng, nhưng Bạch Trạch hắn đã thật muốn trợn trắng mắt, ngây thơ mà lờ đi lời cự tuyệt của y, tay nhanh chóng đặt trên cổ tay của y. Đối mặt với bệnh nhân không biết nghe lời, tiền trảm hậu tấu mới có thể sử dụng thích hợp. (nói là làm liền)
“Năm chí quá cực, tâm tì hai hư, tâm thận không giao, nguyên khí không đủ.”
Lãnh Dật vẻ mặt mờ mịt, bộ dáng đầy khó hiểu mà nhìn vào hắn. Mà hắn coi như chẳng quan tâm, tứ bình bát ổn không hể suy chuyển, lông mi cũng không hề chọn lên một chút.
“Này học trưởng, có nghiêm trọng hay không?” Quả nhiên vẫn là tiểu đệ đệ hảo, sốt ruột mà hỏi, chẳng bù cho bệnh nhân kia một chút cũng chẳng thèm quan tâm.
“Thể chất của anh thiên âm, cuộc sống có thói quen không tốt. Tôi đoán giấc ngủ buổi tối của anh hẳn là không ngon, tính khí của anh đều có tổn thương cho nên hẳn là phải hảo chú ý, cần chăm sóc nhiều hơn. Cứ như vậy kéo dài hơn nữa, theo năm tháng sẽ chuyển biến thành xấu.” Tuy rằng y chẳng chịu quan tâm nhưng làm bác sĩ, hắn vẫn là không nhịn được mà muốn giải thích một chút.
“Kia cậu có thể cảm thấy được tôi hẳn là làm như thế nào? Mời anh làm bác sĩ riêng của tôi có được không?” Y không thể nói không nói trước mặt vị tiểu thầy thuốc sở tác sở vi ngoài dự kiến của y. Có rất ít người giống hắn thẳng thắn gọi tên y, mọi người chung quanh hắn đều xưng hô một cách tôn kính lộ ra nét sợ hãi tới y – gọi là chủ tịch, Lãnh tiên sinh, hoặc chính là đại ca. Cũng sẽ không dám chống lại quyết định của y, một chút cũng chẳng dám cự tuyệt lời y nói, thậm chí chẳng dám ngỗ nghịch. Điều này không khỏi làm cho y phải đánh giá vị bác sĩ trẻ tuổi tên Bạch Trạch này ——
Không chút nào thỏa hiệp nhìn y, hơi hơi gợi lên khóe miệng ——
“Kỳ thật tôi cảm thấy được anh cần không phải là một bác sĩ, mà là một vị quản gia đốc xúc cho anh ăn cơm, canh giờ cho anh đi ngủ, còn có làm một ít vận động có thể.” Này là nói ngụ ý. Người này làm cho người ta không khỏi lo lắng, y liền cần một tiểu bằng hữu giống nhau, tìm một người quản y ăn y ngủ.
Thực dễ dàng nghe thấy người trước mặt mình nói lời cười nhạo, nhưng tuy rằng là bị cười nhạo, bất quá lại không cảm thấy tức giận, chính là không nói gì chỉ là nhìn hắn, không có phản bác, cũng không có đáp ứng.
“Chà, đến giờ ăn cơm rồi, tôi phải đi ăn cơm. Lãnh Dật, lại đây.”
“Ách?” Lãnh Dật hiện tại chẳng rõ ràng tình huống hiện tại, bất quá vẫn là ngoan ngoãn chạy theo, đi vào phòng bếp.
“Học trưởng…..”
Còn chưa nói xong, trên tay đã bị đặt lên chén đĩa, “Còn đứng dó làm gì, dọn lên bàn đi. Còn có một chút đồ ăn phải hâm nóng một chút, năm phút đồng hồ là được rồi. Cậu đem mấy chỗ này ra dọn lên đi.”
Học trưởng quả nhiên nghiêm khắc, ngay cả sai bảo cũng không chút nào nương tay. Bất quá không biết vì cái gì, vẫn là theo bản năng vẫn là ngoan ngoãn nghe theo lời hắn mà làm theo. Lãnh Dật bỗng nhiên có loại dự cảm, cảm thấy được cuộc sống về sau của cậu sẽ bị sai chạy đi chạy lại giống như thế này, không khác một chút.
Trên bàn cơm có năm món đồ ăn thật ngon, khoai tây thịt bò nạm bảo, trần bì kê, đóa tiêu chưng cá pecca, đậu cô ve xào cùng rau cần bách hợp, còn có canh củ cãi còn nóng hổi.
Màu cùng hương vị bốc lên thôi cũng đã đủ thấy rất ngon rồi. Dù sao nhìn cũng giống mấy món đầu bếp nổi tiếng nấu đấy chứ.
Nhìn thấy thức ăn ngon dễ làm cho người ta đói bụng a. Lãnh Dật liếc mắt nhìn xem người anh trai vẫn ngồi bất động trên sô pha, lại nhìn xem thức ăn học trưởng nấu trên bàn ăn, tiến thoái lưỡng nan, lòng của cậu đã sớm vội chạy đến bên bàn thức ăn chực ở đó, chính là cả người của cậu vẫn là không dám lỗ mãng xử sự bên cạnh.
“Đều là đồ ăn tôi nấu. Tôi nghĩ hai người đến chơi cho nên nấu có hơi nhiều. Đã đến giờ rồi, tôi phải ăn cơm. Hai người tính đứng bên cạnh nhìn bộ dạng tôi ăn cơm sao?” Tuy rằng miệng hắn là nói ‘hai người’, nhưng chính là từ đầu đến cuối đều nhìn vào Lãnh Tĩnh, “Tôi không có thói quen khi ăn cơm bị người bên cạnh quan sát, cảm giác rất kỳ quái, tựa giống như đang ăn cơm trong tù vậy. Hai người nếu không ngồi cùng tôi ăn cơm, nếu không thì nên về đi thôi. Đi về rồi, nếu lần sau nghĩ muốn đến, tôi vẫn còn là tùy thời xin đợi.” Hắn sẽ không miễn cưỡng người khác, cho nên nói được ra lời cũng không có gì giả dối, chính là sự thật, sẽ không cùng bịn họ giả vờ khách khí, cũng không bắt buộc khách nhân phải chấp nhận chiêu đãi của mình. Chính là hắn không muốn tự làm khổ mình, làm cho mình bị đói không ăn hoặc một mình ăn mà để cho khách hai vị đứng xem, như vậy hắn cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Cho nên hắn muốn Lãnh Tĩnh quyết định, dù sao một người như vậy, làm bất cứ chuyện gì, đều rất là khó miễn cưỡng được y.
Ở ba người, sáu con mắt nhìn chăm chú lấy — Thực ra là hai người một mèo —- nó cũng đã muốn ăn xong cơm trưa của mình rồi cho nên ở một bên xem náo nhiệt. Lãnh Tĩnh không nói, cuối cùng vẫn là chậm rãi đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên bàn ăn.
“Tôi đi lấy cơm.” Lúc xoay người đi, Bạch Trạch hắn vẫn là nhịn không được gợi lên khóe miệng — kỳ thật người này cũng không phải là quá khó đối phó a, chính là có điêmt kỳ quái, ít lời quá.
“Oa, đây là cái gì a, học trưởng?”
Thịt ba chỉ dùng lá sen bao bọc lấy, tạo thành một hình tam giác đáng yêu.
“Cơm hà hương thịt gà.” Nói xong liền đưa đũa gấp một miếng bỏ vào bên trong chén của mình, bên trong là cơm nóng cùng thịt gà, “Nhanh ăn đi, mới nấu còn nóng, nguội rồi sẽ ăn không ngon.”
Học theo Bạch Trạch, huynh đệ Lãnh gia cũng theo gắp một miếng bỏ vào trong bát của mình, bên ngoài được bọc một màu xanh của lá sen, đem bỏ vào trong miệng.
Chỉ cảm thấy mùi lá sen thơm ngát, cơm bùi bùi, phảng phất mùi thịt gà, thập phần ngon miệng.
“Không nghĩ tới học trưởng mỗi bữa ăn đều nấu công phu đến như vậy.” ngữ khí nói ra mang theo cảm động cùng cực kỳ hâm mộ.
“Dân lấy thực vi thiên, người sống một đời, sẽ không ly hai hai chữ ăn uống. Vậy vì cái gì mà không hảo đối đãi chứ, để có thể làm cho thân thể khỏe mạnh, có năng lực hưởng thụ mỹ thực chính là lạc thú,” hắn liếc mắt nhìn Lãnh Tĩnh ở bên cạnh, hơi có chút điều chỉ tiếp tục, “Lá sen này cùng trần bì kê đều có lợi cho món khai vị, kiện tì dùng để làm thuốc lưu thông khí huyết rất công hiệu, giải nhiệt cơ thể, còn có thể giúp thanh nhiệt, có thể nói là một loại thuốc lưỡng đạo không tồi.” Nói đến cái này, nghe có chút ‘mèo khen mèo dài đuôi’ ấy nhỉ.
Hắn nói như vậy không phải là quá khoa trương, cơm này nhìn vào đơn giản nhưng kỳ thật làm rất cực, từ lá sen cho đến cơm, đến thịt gà, đều phải qua chuẩn bị thập phần chú ý. Lá sen trước tiên là phải chần qua nước sôi cho mềm, sau đó dùng nước lạnh làm nguội đi, gạo cũng phải ngâm nước trước ba tiếng đồng hồ, sau đó còn muốn dùng bia ngâm qua để tạo cảm giác ngon miệng, lại càng không muốn nói làm thịt gà hết sức công phu. Như vậy làm ra món ăn ngon này, hai huynh đệ cư nhiên còn không chịu cảm kích đi, thật sự làm cho hắn có chút buồn bực nhỏ nhỏ, âm thầm bĩu môi, nhưng vẫn không bị nhìn ra.
Lúc tình cờ Lãnh Tĩnh y ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy trước mắt vị tiểu thầy thuốc này vì vẻ không tán thưởng của y mà âm thầm bất mãn, vừa rồi mấy câu giải thích món ăn này nọ đều là có sở ý nhằm vào y. Y nguyên bản là đã nghĩ muốn rời đi, chính là bị hắn đột nhiên tới bắt mạch cản trở đi. Nếu nói là không muốn ở lâu, tự nhiên càng không nghĩ đến việc sẽ ở lại ăn cơm, chính là tại vì ý trong câu nói của hắn mà mình chẳng thể từ chối —- Tôi nghĩ lưu hai người ở lại ăn cơm, bất quá hai người muốn đi thì đi, tôi không miễn cưỡng. Y là không thích tiếp cận nhân tình, là người lãnh tâm mặt lạnh, nhưng chính là đối hắn, nói không ra lời cự tuyệt.
Ma xui quỷ khiến, y tự nhiên lại đến bàn ăn cơm. Cơm, đồ ăn, khẩu vị rất tốt, rất ngon, cũng thực ấm dạ dày.
Giống như đã rất nhiều năm, đã không có ăn được những món ăn như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook