Bạch Thước Thượng Thần
-
Chương 6
Lưu ly tím ngói, biển xanh dậy sóng.
Trong cặp mắt tím đậm kia, phảng phất như được chạm khắc sóng gió thời gian trong thiên địa bát hoang này.
Bạch Thước ngửa đầu, nhìn hắn như một vị thần.
Thiên Khải rũ mắt, sau khi lấy lại tinh thần chỉ cảm thấy thật hoang đường.
Đây chỉ là một phàm nhân không có mệnh cách gì trong luân hồi.
Hắn sống mười mấy vạn năm, đã từng gặp qua ánh mắt như lúc nãy, nhưng đó là khi nào, Thiên Khải không muốn nhớ lại.
Ánh mắt hắn chỉ hờ hững mà liếc Bạch Thước đang quỳ một cái, sau đó xoay người rời đi.
Hắn cứu nàng, chẳng qua chỉ giống như thần chi chiếu cố mà thôi.
Đôi ủng Long văn đen óng chỉ bước một bước rồi ngừng tại chỗ, Thiên Khải rũ mắt, nhìn đôi tay nhỏ nhắn run rẩy trên vạt áo.
Vạt áo cổ bào sạch sẽ bị nhiễm máu tươi và tro bụi, chủ nhân của đôi tay nhỏ tựa hồ cũng nhìn thấy, nàng bỗng chốc thu tay về, rồi lại dùng tốc độ nhanh hơn nữa nắm lấy.
Thiên Khải không biết vì sao, đáy lòng thở dài, quay người lại.
Hắn chỉ là bởi vì một tiếng thét bi thương mà dừng chân lại, tiện tay diệt yêu quái gϊếŧ chóc phàm nhân mà thôi, nơi này đã xảy ra chuyện gì, bé gái phàm nhân này là ai, hắn không biết chút nào, cũng không muốn biết.
“Thần… Thần quân.”
Giọng Bạch Thước ấp úng, một tay nàng bắt lấy góc quần áo hắn, một tay nắm chặt tay Bạch Hi, đôi mắt đang ngước nhìn bởi vì Thiên Khải xoay người mà tràn ngập mong đợi, khẩn cầu và bi thương.
“Cầu xin người, Thần quân, cứu lấy A Hi, cứu lấy A Hi.”
Đôi tay nhỏ kia vẫn luôn run rẩy, lại có mười phần kiên định mà nắm chặt cổ bào Thiên Khải không chịu buông ra, dường như chỉ cần nàng buông tay, chính là buông bỏ mạng của Bạch Hi.
Bạch Thước không nhìn thấy một hồn thể nho nhỏ đứng cách đó không xa, nhìn nàng đang quỳ trên mặt đất khẩn cầu, mặt đầy nước mắt.
Thiên Khải liếc hồn thể kia một cái, có chút ngoài ý muốn.
Chết ở hoàng lăng này, lại là bé gái có mệnh cách hậu duệ quý tộc.
Đáng tiếc nàng đã chết, phàm nhân luân hồi chuyển thế, đều có mệnh cách riêng.
Tựa như huynh đệ nhà họ Tiền, mượn Yêu lực của rắn chín đầu duy trì sinh mệnh, rắn chín đầu đã chết, Yêu lực trong cơ thể hai người biến mất, trong khoảnh khắc liền hóa thành xương trắng.
“Nàng đã chết, bổn quân cũng không hỏi đến việc của tam giới, sửa đổi mệnh cách phàm nhân.” Thiên Khải hững hờ mở miệng.
Bạch Thước nức nở đến nghẹn ngào, lại cực kỳ nhạy bén mà nghe ra hàm nghĩa trong lời Thiên Khải.
Hắn có thể cứu Bạch Hi, nhưng hắn xem thường việc sửa đổi sinh tử Nhân gian.
“Thần quân, cầu xin người cứu lấy A Hi!” Bạch Thước vội vàng mở miệng: “Chỉ cần người cứu A Hi, tương lai ta nhất định báo đáp người!”
“Báo đáp?” Thiên Khải đã sống lâu đến mức có thể so với thiên địa, đây là lần đầu tiên nghe được có người nói muốn báo đáp hắn, nhưng chỉ là một đứa trẻ phàm nhân, có chút bật cười, hắn nhìn thoáng qua huynh đệ nhà họ Tiền đã hóa thành đống xương trắng, không chút để ý hỏi Bạch Thước: “Lần sau bổn quân nhập phàm, có lẽ là sau ngàn năm vạn năm, một phàm nhân như ngươi, sống không quá trăm tuổi, làm sao báo đáp bổn quân?”
Ngàn năm vạn năm? Đôi tay run rẩy không ngừng của Bạch Thước đều dừng lại.
Trong ý thức nàng, người sống cả đời, có thể sống đến trăm tuổi đã là phúc hạnh trời ban rồi.
“Ta…ta……” Bạch Thước ấp úng, nơm nớp lo sợ: “Ta lên đỉnh núi bái thần tiên, nỗ lực sống đến ngàn năm vạn năm, luyện thành bản lĩnh lớn, tương lai gặp lại Thần quân, nhất định báo đáp người!”
Nàng sợ Thiên Khải không tin, lôi kéo vạt áo Thiên Khải nỗ lực ưỡng cao thân mình: “Ta nguyện đem tánh mạng dâng cho Thần quân, chỉ cần Thần quân có thể cứu A Hi, tương lai ngàn năm vạn năm, chỉ cần thần quân muốn, lệnh ta chết vạn lần cũng nhất định làm được cho Thần quân!”
Trong mắt bé gái phảng phất bốc cháy lên một ngọn lửa lớn, xán lạn đến cực điểm.
Trong đôi mắt tím của Thiên Khải hiện lên đôi mắt nhiễm máu và kiên định kia của nàng, hắn đột nhiên mở miệng.
“Đuọc, bổn quân chấp nhận lời hứa của ngươi, nếu như có một ngày ngươi có thể phá tan tam giới, chạm đến đại đạo, trên đỉnh núi Tử Nguyệt, bổn quân cho ngươi cơ hội báo ân một lần.”
Hắn nói xong, một luồng thần lực chảy ra từ tay hắn, dừng ở trên người Bạch Hi.
Rãnh máu trên cổ Bạch Hi nháy mắt biến mất không thấy, hồn thể Bạch Hi đứng một bên chỉ cảm thấy ánh sáng tím chợt lóe, bay vào trong thân thể.
Thân thể trong vòng tay đột nhiên có độ ấm, Bạch Thước kinh hỉ mà ngẩng đầu.
“Thần……” Nhưng trước mặt nàng đã không còn bóng dáng của Thiên Khải nữa.
Nàng ngơ ngác nhìn lên không trung, trong trời đất chỉ còn lại vầng trăng tròn trĩnh phát ra ánh sáng bàng bạc, vương tọa không còn, Tử Nguyệt biến mất, mà Thần quân tóc đen mắt tím kia dường như chỉ là một bóng dáng hư ảo.
Nếu không phải có huynh đệ nhà họ Tiền đã hóa thành đống xương trắng một bên và vết máu chưa khô trên tay, Bạch Thước sẽ cho rằng tất cả những gì đêm nay nàng gặp được chỉ là ác mộng.
“Thiên, Thiên……” Bạch Thước lẩm bẩm mở miệng, lại đột nhiên phát hiện ngay cả tên húy của Thần quân kia nàng cũng không nhớ được, đáy mắt nàng hiện ra một tràng khẩn trương và hoảng sợ.
“Thước Nhi!” Một tiếng rống khẩn trương đột nhiên vang lên sau lưng, vô số cây đuốc chiếu sáng lên khoảnh đất trống u ám.
Bạch Thước quay đầu lại, thấy gương mặt hiền hoà mà lo lắng của phụ thân, đột nhiên trào ra cảm giác mỏi mệt vô hạn, nhắm mắt lại ngã trên mặt đất.
Bạch Tuân nhảy xuống từ trên ngựa, một phen tiếp được thân thể Bạch Thước ngã xuống đất, thấy hai đứa con gái khắp người toàn máu, sợ trắng mặt.
Hắn vội vàng thăm dò cổ tay hai người, thấy mạch đập của hai người ổn định mới thở hắt ra.
Ánh mắt Bạch Tuân dừng ở đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của Bạch Thước và Bạch Hi, đáy mắt phất qua vẻ trấn định.
Một bên thân binh khắp nơi truy tìm kẻ bắt cóc tỷ muội Bạch Hi, nhưng trên đất trống ngoại trừ một cái khe hở, hai cái xương trắng và máu tươi không rõ, cái gì cũng không có.
Tuy rằng giơ đuốc, đáy lòng mọi người đều có chút sợ hãi, nửa canh giờ trước bọn họ đã nghe được tiếng kêu thảm thiết trong rừng cây, nhưng ước chừng nửa canh giờ, bọn họ tìm khắp rừng cây cũng không phát hiện ra gì, cho đến khi tỷ muội Bạch Hi đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Trên mặt đất sao lại nứt ra một cái khe hở? Xương trắng là sao? Hai vị tiểu thư rõ ràng không bị thương lại vì sao toàn thân đầy máu?
Nếu người tới không phải thân binh Bạch gia, e là đã sớm sợ tới mức bỏ chạy.
Bạch Tuân bế Bạch Hi và Bạch Thước lên, liếc mắt nhìn bốn phía sau núi hoàng lăng, nhìn thấy hai bộ hài cốt cách đó không xa, mắt lạnh lẽo.
“Lấp khe hở trên mặt đất, đốt hai bộ hài cốt này ngay tại chỗ.” Bạch Tuân nhìn thân binh, vẻ mặt uy nghiêm lãnh khốc: “Sau khi trở về Ngũ Thành Binh Mã Tư và Đại Lý Tự, nói hôm nay các tiểu thư du ngoạn hội đèn lồng đã quên giờ giấc, lạc đường trong thành, quấy rầy bọn họ.
Về chuyện đêm nay, bổn tướng không muốn nghe được có bất kỳ lời nào khác truyền ra nữa, hiểu chưa?”
“Vâng, tướng quân!” Đám thân binh áp xuống sợ hãi nơi đáy lòng, trầm giọng lĩnh mệnh.
Bạch Tuân hài lòng gật đầu, ôm chặt đôi nữ nhi đi vào thành.
Quỷ giới, Thiên Khải ngồi thẩn thờ trên vương tọa, Tu Ngôn đứng trong đại điện, mặt còn đơ hơn Thiên Khải, hoàn toàn không còn vẻ phong lưu như lúc trước ở trên cầu Nại Hà trêu chọc A Âm nữa.
Quỷ Vương Ngao Ca tính nết cương liệt trầm ổn, việc nặng nhọc như nghênh đón Chân Thần này luôn luôn do Tu Ngôn làm, huống chi người ngồi trên này hôm nay mang theo tức giận mà đến.
“Thần quân, phúc phần sinh tử đã có định số sẵn rồi, người cứu hai bé gái kia, nhiễu loạn sinh tử Nhân gian, vận mệnh mười mấy năm thế gian đều bị quấy rầy, nếu Thiên cung tới hỏi tội Quỷ giới, ta cũng mặc kệ a!” Tu Ngôn biết vì sao Thiên Khải đến, lại cố tình nói gần nói xa, lải nha lải nhải, trưng ra bộ mặt đau khổ.
“Đứa bé đã chết kia mang mệnh cách Hậu Tinh, tinh tú của nàng chưa tắt, hôm nay vốn không phải ngày nàng chết.
Huống chi với mệnh cách của nàng, hẳn là Thượng tiên của Thiên cung hạ phàm lịch luân hồi rèn luyện, nếu hôm nay không phải bổn quân đi ngang qua, nàng bị rắn chín đầu kia nuốt, thần hồn bị hao tổn, ngàn năm tu vi hủy hết, Quỷ Vương như ngươi mới khó ăn nói với Thiên cung phải không ?” Thiên Khải liếc Tu Ngôn, nhàn nhạt mở miệng.
Tu Ngôn sợ hãi, mắng thầm trong bụng.
Tổ tông ngươi cái gì cũng biết, còn lừa tiểu cô nương kia báo ân làm cái gì!
Thiên kim quý nữ phú quý nhà người ta phải vì ngươi mà sống ngàn năm vạn năm chờ cơ hội báo ân, tội gì phải vậy!
“Bổn quân không cứu nàng?”
“Bổn quân không cứu tỷ tỷ của nàng?”
“Bổn quân có ân tái sinh, nàng báo đáp bổn quân, không nên?”
Thiên Khải là người nào, Tu Ngôn chỉ cần đảo mắt một cái là hắn đã biết Quỷ Vương này chửi thầm hắn ra sao.
Thần quân trên vương tọa nhướng mày yêu mị, cũng không tức giận.
Tu Ngôn cũng được xem là lão Thượng thần, mấy năm nay ở Quỷ giới cũng coi như cẩn trọng, so với vị huynh đệ khó ở kia của hắn, Thiên Khải vẫn có lòng kiên nhẫn bao dung hắn hơn.
“Nên.” Tánh tình Thiên Khải tùy tiện tự phụ, duy ngã độc tôn* đến mức có tiếng ở Thần giới, từ kẽ răng Quỷ Vương hộc ra một chữ đáp lại.
Duy ngã độc tôn: thấy mình vĩ đại nhất, kiêu ngạo đến tột độ.
Cre : baikebaidu.
“Tỷ tỷ kia của nàng, không thể nói còn có thể sống được tới ngàn năm vạn năm, có cơ hội gặp lại bổn quân.” Thiên Khải cười nhạo một tiếng, trong đầu đột nhiên hiện lên cặp mắt nóng rực như lửa kia, giọng trở nên thâm sâu: “Đến nỗi nàng một tí mệnh cách và linh khí cũng không có, có thể sống tốt kiếp này đã là không tồi rồi.”
Tu Ngôn cúi đầu, cân nhắc hàm ý trong lời Thiên Khải xem rốt cuộc là hứng thú với đứa nào trong hai tỷ muội Bạch gia hơn, còn chưa cân nhắc xong, người trên vương tọa hiển nhiên đã không muốn nhắc lại việc thế gian, vào thẳng chủ đề.
“Ngàn năm qua, Quỷ giới có tin tức gì của Nguyệt Di không ?”
Nhắc tới Nguyệt Di, Quỷ Vương điện im lặng trong chớp mắt.
“Thần quân, đường luân hồi cũng vậy, cầu Vãng Sinh cũng thế, đều không có hồn tức của Nguyệt Di Thượng thần.” Tu Ngôn lắc đầu, đáp rất thành khẩn.
Sắc mặt Thiên Khải càng xụ xuống, Tu Ngôn càng căng thẳng: “Năm đó……” Hắn dừng một chút, cuối cùng hàm hồ sửa lại từ ngữ: “Sau chuyện đó Thượng Cổ Chân Thần từng tới Quỷ giới tìm rồi, nếu có, cũng không cần chờ hơn sáu vạn năm nay.”
Năm đó? Sau chuyện đó? Chuyện huyết trận diệt thế tam giới sáu vạn năm trước là điều cấm kỵ của toàn bộ Thần giới, chưa có người nào dám nhắc tới trước mặt Thiên Khải.
Thiên Khải nheo mắt lại, nghênh đón sự trầm mặc và ánh mắt rụt rè của Quỷ Vương.
“Thần quân, thần thức của Nguyệt Di đã không còn nữa rồi.”
Năm đó Ngao Ca, Tu Ngôn và Nguyệt Di đã từng kề vai chiến đấu trong không ít trận chiến Thần Ma, giao tình thâm sâu.
Hơn một ngàn năm trước, Thiên Khải tới Quỷ giới tìm hồn phách Nguyệt Di, Ngao Ca vác thần đao ra thiếu chút nữa là động thủ với Chân Thần.
“Ba trăm năm trước ở Thiên Khung chi cảnh, nàng đã từng để lại một tia thần thức.” Thiên Khải mở miệng, mắt tím sâu thẳm: “Nếu hồn tức của nàng chưa từng tồn tại trong trời đất này, vậy ngươi nói xem thần thức kia dựa vào cái gì lưu lại sáu vạn năm?”
Năm đó ở Thiên Khung chi cảnh, Nguyệt Di ngã xuống, hóa thành tượng đá, nàng để lại một chút thần thức cuối cùng giấu đi ba trăm năm ký ức của Thượng Cổ.
Nếu không có hồn phách tồn tại, một tia thần thức có thể lưu lại sáu vạn năm? Ngần ấy năm Thiên Khải vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm thần hồn Nguyệt Di là vì nguyên nhân này.
Quỷ Vương nghẹn lời, đột nhiên hỏi Thiên Khải: “Người kia tìm được rồi sao? Nếu ta là nàng, sợ là không muốn Thần quân tâm tâm niệm niệm mà đi tìm.”
Dù Thiên Khải là Chân Thần, hắn cũng nhìn không nổi cái mặt đúng lý hợp tình muốn tìm Nguyệt Di của Thiên Khải.
Lúc nàng còn sống, ngươi liếc mắt một cái cũng không, nàng bị ngươi hại chết, ngươi tìm cái gì đây?
Người trên vương tọa đột nhiên ngẩng đầu, trong điện tức khắc thần áp buông xuống, toàn bộ Quỷ Vương điện đều rung chuyển.
Toàn bộ Quỷ giới đều cảm nhận được thần lực đáng sợ này, bên ngoài Quỷ Vương điện, trong nháy mắt hồn phách run bần bật quỳ đầy đường Trường An.
Trong Quỷ Vương điện, sắc mặt Tu Ngôn tái nhợt, đầu gối tuy đã khụyu một nửa nhưng lại quật cường chống chế, không chịu quỳ xuống.
Chuyện của Nguyệt Di, thái độ của hắn đối với Thiên Khải trước giờ không thể bình ổn được, chẳng sợ hắn là Chân Thần.
Hắn có thể quỳ lạy Thiên Khải vì rất nhiều chuyện, duy chỉ chuyện này hắn không thể quỳ.
Ngao Ca trong thân thể điên cuồng gào thét đòi ra ngoài đánh lộn, lại bị Tu Ngôn quyết liệt ngăn chặn.
Nếu hôm nay Ngao Ca đối đầu với Thiên Khải, sợ là toàn bộ Quỷ giới đều bị huỷ hoại.
Hắn nhìn ra được, sau ngàn năm Thiên Khải tìm kiếm Nguyệt Di càng thêm mỏi mệt, cũng càng cố chấp.
Đôi mắt tím lạnh băng của Thiên Khải dừng trên người Quỷ Vương đang quật cường chống chịu một hơi, thần uy bạo loạn đột nhiên bình ổn.
Hắn đứng dậy, trầm mặc đi ra ngoài điện.
“Ngươi nói đúng, nếu bổn quân là nàng, cũng không muốn gặp lại bổn quân lần nữa.”
Thanh âm tiêu điều vang lên trong điện, bóng dáng Thiên Khải cô độc kiệt quệ đến cực điểm.
Tu Ngôn nhìn hắn, phức tạp khôn kể.
“Khoan đã!” Lúc Thiên Khải sắp đi khỏi cửa điện kia trong phút chốc, tiếng Quỷ Vương đột nhiên vang lên.
Bước chân Thiên Khải chợt dừng, đột nhiên xoay người nhìn Tu Ngôn.
“Ngươi có tin tức của Nguyệt Di?” Câu này Thiên Khải gần như chắc chắn.
“Không có.” Tu Ngôn lắc đầu, Thiên Khải mặt mày lạnh lùng, đáy mắt tràn đầy vẻ tức giận vì bị lừa gạt.
Tu Ngôn làm như không thấy, chỉ hỏi hắn: “Thần quân, người còn nhớ sợi thần thức của Nguyệt Di ở Thiên Khung chi cảnh năm đó?”
“Đừng nói cho hắn! Quỷ nghé* Tu Ngôn ngươi đã đồng ý với ta thế nào! Không được nói cho hắn!” Trong thân thể Quỷ Vương, Ngao Ca rít gào không thôi, đành phải tránh thoát sự trói buộc của Tu Ngôn, ngăn hắn mở miệng.
Nghé (trâu con) : có nhiều nghĩa như để gọi đàn em, người chăn trâu, cháu trai, chỉ những điều phi thực tế, lo chuyện bao đồng hoặc chỉ người làm ăn không đàng hoàng, không giữ chữ tín.
Ở đây dùng với nghĩa cuối cùng.
Cre : baikebaidu.
“Câm miệng! Bằng không bổn quân hủy Quỷ Vương điện của ngươi! Chém thần hồn của ngươi, đưa ngươi vào luân hồi lịch tình kiếp muôn đời!” Thiên Khải lạnh lùng nói với lồng ngực Tu Ngôn, Ngao Ca trong thân thể Quỷ Vương rùng mình một cái.
Tình kiếp muôn đời? Hắn ghét nhất là lịch kiếp tình tình ái ái gì đó, hắn không đi, hắn muốn ở bên cạnh Tu Ngôn.
Thấy Ngao Ca ồn ào kia đã nghỉ rồi, Thiên Khải nhìn vào mắt Tu Ngôn, vẻ mặt mười phần ôn hoà nhẫn nại: “Ngươi nói đi, sợi thần thức kia của Nguyệt Di làm sao vậy?”
Tuy đã quen nhìn trăm ngàn sắc thái của đám quỷ như Tu Ngôn cũng không nhịn nổi mà vỗ tay tán thưởng tuyệt kĩ lật mặt này của Thiên Khải.
Không hổ là Chân Thần, sống lâu quá mức, quả thật rất thành thạo kĩ năng mềm nắn rắn buông.
“Thần quân, hơn sáu vạn năm nay Quỷ Vương điện vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm hồn phách của Nguyệt Di Thượng thần, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ thứ gì.
Nhưng hơn một ngàn năm về trước, từng có một sợi thần thức nhập Quỷ giới một mình lên cầu Nại Hà.” Tu Ngôn mở lòng bàn tay ra, một sợi thần thức mỏng manh trong lòng bàn tay hắn có hơi thở bàng bạc.
Thiên Khải tức khắc nhìn chằm chằm vào nó, đó là thần thức thất lạc của Nguyệt Di ở Thiên Khung chi cảnh, vốn dĩ hắn tưởng rằng thần thức kia đã sớm tiêu tán, lại không ngờ nàng lại ở Quỷ giới.
“Thần quân nên biết, Trấn Hồn tháp có khả năng nuôi dưỡng hồn phách, nếu Thần quân lấy thần lực giúp Nguyệt Di Thượng thần đúc lại thân thần rồi lấy Trấn Hồn tháp nuôi dưỡng thần thức này, có lẽ Nguyệt Di Thượng thần sẽ có ngày thức tỉnh trở về.
Cũng có lẽ……” Tu Ngôn rũ mắt: “Thần thức này vĩnh viễn sẽ không thức tỉnh, cũng không thể ngưng tụ thành hồn phách.”
Tu Ngôn đưa thần thức sáng le lói trong lòng bàn tay cho Thiên Khải: “Thần quân nguyện ý dùng ngàn năm vạn năm, đánh cược cơ hội duy nhất này?”
Thần thức trong lòng bàn tay được tiếp nhận không chút do dự, bóng dáng Thiên Khải biến mất khỏi Quỷ Vương điện.
“Đừng nói ngàn năm vạn năm, cho dù hơn mười vạn năm, nàng cũng đáng nhận.”
“Bổn quân nợ ngươi một ân tình, ngày nào đó nếu có cầu gì, bổn quân tất dùng toàn lực nhận lời.”
Thần quang màu tím tan đi, âm thanh kiêu ngạo cùng cực kia từ trên không Quỷ giới truyền đến.
“Hừ, ai thèm! Lão tử ở Quỷ giới ăn ngon uống tốt, ai cần hắn đâu!” Thiên Khải đi rồi, Tu Ngôn không áp chế người huynh đệ hung hăng nữa, Ngao Ca rốt cuộc cũng chiếm được quyền chủ động, lá gan to ra ngước lên trời tức giận mắng một tiếng.
Hắn nói xong xoay người đi vào điện, thay một bộ thường phục, hiên ngang đi tới cửa Quỷ giới.
“Ngươi đi đâu?” Tu Ngôn thấy Ngao Ca dường như muốn ra khỏi Quỷ giới, hồ nghi hỏi.
“Đi Yêu giới.”
“Chỗ nào của Yêu giới?”
“Tử Nguyệt sơn.”
“Làm gì???”
“Hắn có Chân Thần chi lực, xin hắn đúc thần thể cho ngươi.”
“…………”
Hai ngày sau, trong phủ tướng quân, Bạch Thước đang hôn mê bỗng bừng tỉnh, nàng nhìn Bạch Hi đang canh giữ trước giường, ngủ một giấc dậy thoát khỏi giấc mộng hư ảo.
__________________________________________________________________________________________________
Chương 7
“Chờ muội hết bệnh, muội muốn đến song nổi tiếng, dãy núi lớn bái sư, ta liền cùng muội bái sư, muội muốn tu tiên ta liền cùng muội tu tiên, tóm lại muội muốn làm gì, ta làm cùng muội là được.”
Thứ Năm gặp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook