Ánh nến lẳng lặng cháy trong nội điện, minh châu trong nội bích phía dưới ngọc giản tỏa ra linh quang lấp lánh, một thân ảnh gầy gò lén la lén lút ngoài cửa điện, đúng là Bạch Thước, nàng lặng lẽ đẩy một góc cửa điện ra, nhanh chóng đi vào nội điện, tiến gần tới ngọc giản.
Bạch Thước nhìn dáo dác xung quanh, ban đêm tĩnh lặng không một tiếng động, nàng duỗi tay cầm lấy ngọc giản, ngay lúc nàng vừa chạm được ngọc giản, một luồng linh quang từ trong ngọc giản bắn ra đánh trên người Bạch Thước, một cái lưới tiên từ trên trời giáng xuống, trùm lấy cả người nàng, treo lên giữa không trung.
Bạch Thước còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thoáng chốc nội điện đèn đuốc sáng trưng, cửa điện bị đẩy ra, Nhĩ Quân dẫn đám nội môn đệ tử nối đuôi nhau tiến vào, chúng đệ tử rút ra tiên kiếm, kiếm chỉ về phía Bạch Thước.
Đồng tử nàng co rụt lại, tiêu rồi, bị phát hiện? Không đúng……không phải Chá Tang nói đã điều đệ tử gác điện đi rồi sao?
“Bạch Thước? Sao ngươi lại ở chỗ này?” Nhĩ Quân cũng không ngờ mai phục một đêm, người mà nàng bắt được lại là Bạch Thước, biểu tình kinh ngạc.
“Hiểu lầm hiểu lầm, Nhĩ Quân sư tỷ, ta tới để quét tước nội điện.”
“Quét tước nội điện? Lúc này?” Nhĩ Quân lộ vẻ hồ nghi.
“Ta……” Bạch Thước lắp bắp, còn chưa nghĩ ra lý do, đột nhiên bên cạnh vang lên một âm thanh.
“Sư muội, muội nhất định đừng để nàng ta lừa.” Chá Tang đi ra từ phía sau chúng đệ tử, lạnh nhạt nói: “Một dược đồng ngoại đảo, sao đêm hôm khuya khoắt lại lẻn vào cấm thất nội điện chỉ để quét tước, bổn quân thấy ngươi rõ ràng là muốn trộm trấn sơn ngọc giản.”
Bạch Thước thấy Chá Tang xuất hiện, chúng đệ tử lại mang bộ dạng ôm cây đợi thỏ, trong lòng chìm xuống.
Không xong, bị tính kế, Chá Tang cố ý lừa nàng tới lấy trấn sơn ngọc giản!
Nhưng chẳng phải là Chá Tang muốn dùng linh pháp của ngọc giản để tu luyện sao? Nếu hắn muốn trị nàng, trực tiếp đưa Mộc Mộc tới trước mặt chưởng môn không phải được rồi, tội thu nhận Yêu tộc đủ để nàng bị đuổi khỏi Phiêu Diểu.
“Bạch Thước, vì sao ngươi lại trộm ngọc giản?” Nhĩ Quân nghiêm mặt.
“Ta...ta……” Bạch Thước nhất thời không nghĩ ra ý đồ Chá Tang hãm hại nàng, gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi.
“Một bán tiên như nàng ta, cho dù cầm ngọc giản cũng không có tác dụng gì, bổn quân thấy rõ ràng là nàng bị người ta sai khiến.”
Chá Tang nheo mắt lại, đột nhiên mở miệng.
Bạch Thước sửng sốt, người này bị ngớ ngẩn rồi à? Ta còn chưa khai ra hắn, hắn đã tự hủy rồi?
“Bị người ta sai khiến? Ý sư huynh là……?”
“Sư muội, trấn sơn ngọc giản là do linh lực của tiền bối sư môn hội tụ mà thành, nếu có người nuốt lấy linh lực trong ngọc giản, có thể rút ngắn mấy trăm năm tu luyện.

Nàng ta lấy thì vô dụng, nhưng đối với Trọng Chiêu sư đệ thì không giống rồi.”
Chá Tang nói ra một câu long trời lở đất, đồng tử Bạch Thước co rụt lại, rốt cuộc cũng hiểu ý đồ của Chá Tang, hắn muốn hãm hại A Chiêu!
Hiện giờ Mộc Mộc chỉ là một tiểu yêu chưa khải trí, cho dù chưởng môn phát hiện nàng thu nhận Yêu tộc, vì nể mặt A Chiêu, nặng nhất cũng chỉ trục xuất nàng khỏi Phiêu Diểu, trong mắt sư môn, từ khi A Chiêu vào đảo tới nay cũng không thân thiết gì với nàng, chỉ cần chưởng môn có tâm thiên vị, chuyện nàng thu nhận Yêu tộc không thể liên lụy đến A Chiêu.

Nhưng hôm nay nàng muốn trộm trấn sơn ngọc giản, tội danh này càng nghiêm trọng hơn nhiều so với việc thu nhận một tên tiểu yêu, huống hồ nàng chỉ là một bán tiên, ngay cả ngọc giản cũng không điều khiển được, trộm cũng vô dụng, trừ phi là bị người ta sai khiến……
Nàng và A Chiêu cùng vào Phiêu Diểu, lại là người quen cũ ở Nhân gian, ngoại trừ A Chiêu, còn ai có thể sai khiến nàng nữa?
Bị bẳt quả tang tại trận, bây giờ cho dù Bạch Thước có một trăm cái mồm cũng không thể nói rõ.
Lưu vân thủ tịch đã rời khỏi Phiêu Diểu ba năm này thật đúng là âm hiểm ác độc đến cực điểm!

Cũng trách nàng ngu, tự cho mình thông minh, ở Hỏa Băng đảo tính kế tà bồ đề một lần, còn tưởng rằng thông minh có thể kiếm được đồ ăn.
Bạch Thước rầu rĩ trong lòng, đột nhiên Nhĩ Quân mở miệng.
“Sư huynh ăn nói cẩn thận, tuy Trọng Chiêu sư đệ là người quen cũ ở Nhân gian của Bạch Thước, nhưng từ sau khi nhập sư môn, sư đệ dốc lòng tu luyện, không hỏi đến chuyện trong đảo, cũng không qua lại với Bạch Thước nữa, với thiên phú của sư đệ, chỉ cần ba năm đã đứng hàng Tiên quân, tư chất của đệ ấy như thế, hà tất gì phải dựa vào trấn sơn ngọc giản?”
Cuối cùng cũng có người hiểu! Bạch Thước phấn chấn tinh thần: “Sư tỷ nói rất đúng!”
“Sư muội, tri nhân tri diện bất tri tâm, Trọng Chiêu sư đệ chỉ mới vào Phiêu Diểu ba năm mà thôi.

Muội cho rằng ngày thường hắn thật sự không hề cấu kết với nàng ta sao? Thật sự dựa vào tự thân tu luyện nên mới tiến triển thần tốc như vậy?”
Nhĩ Quân nhăn mày: “Lời này của sư huynh có ý gì?”
“Chi bằng muội hỏi tiểu dược đồng này một chút, rốt cuộc hai năm trước Trọng Chiêu đã dựa vào cái gì mà thắng ta?”
Chá Tang vừa nói ra lời này, mọi người đồng thời nhìn về hướng Bạch Thước.
“Lúc trước nếu không phải ngươi luyện đan cho Trọng Chiêu, khiến linh lực hắn tăng vọt chỉ trong một đêm thì trận tỷ thí kia sao bổn quân lại thua?”
Chúng đệ tử tức khắc ồ lên, bốn mắt nhìn nhau nhỏ giọng nói thầm.

Hai năm trước Chá Tang đã chạm được ngạch cửa của Tiên quân, lúc đó Trọng Chiêu vừa mới tới Trúc Cơ, cho dù được chưởng môn truyền lại linh lực, nhưng so với Chá Tang khổ tu hai trăm năm, xác thật còn có chênh lệch.
Ngay cả Nhĩ Quân cũng nảy sinh nghi ngờ, mặt lộ vẻ tức giận, nhưng nàng tức giận không phải vì Trọng Chiêu uống đan dược của Bạch Thước mới thắng, mà là bởi vì ai mà biết được chuyện Trọng Chiêu có âm thầm qua lại với Bạch Thước hay không.
“Chá Tang sư huynh, thua chính là thua, người khiêu chiến năm đó chính là huynh, cho dù huynh canh cánh trong lòng, cũng không thể ngậm máu phun người a!” Bạch Thước lớn tiếng kêu lên: “Khi đó ta vừa mới bắt đầu học luyện đan, làm sao ta có thể luyện ra nhị phẩm linh đan có thể khiến A Chiêu ăn xong liền đánh bại được huynh!”
Mạnh mẽ nâng cao tu vi của tiên nhân, ngoại trừ nhị phẩm linh đan thì không gì có khả năng, năm xưa lúc Bạch Thước mới vừa vào Phiêu Diểu thật sự không có năng lực đó, nếu không với tài năng luyện đan quỷ khóc thần sầu này của nàng, đừng nói Phiêu Diểu, cho dù Thiên cung cũng đến mời chào.
Bạch Thước chỉ lo trợn tròn mắt dắt mũi người khác, cho dù Chá Tang có thông minh cỡ nào, cũng không thể ngờ được nàng có linh huyết quỷ dị, hơn nữa chuyện nàng có thể luyện ra nhị phẩm đan dược chỉ có lão quy biết, ngay cả mọi người trong Phiêu Diểu đều cho rằng cùng lắm ngày thường nàng chỉ giúp đỡ lão quy luyện ra chút tam phẩm đan dược mà thôi.
Nhĩ Quân có phần nguôi ngoai, xốc lại tinh thần: “Không sai, sư huynh, nếu Bạch Thước có tài năng này, cũng sẽ không chỉ là một bán tiên.

Chuyện năm đó…” Nàng dừng một chút, có vài phần bất đắc dĩ: “Sư huynh đừng để bụng nữa.”
Chúng đệ tử nhớ tới khúc mắc giữa ba người, ánh mắt nhìn về phía Chá Tang không khỏi mang theo vài phần ái ngại.
Chá Tang đơ mặt, không ngờ Bạch Thước khó chơi như thế, hừ nhẹ một tiếng: “Vốn dĩ việc này cũng chỉ là suy đoán của ta, là thật hay giả, đợi Trọng Chiêu sư đệ bế quan xong, ta tự mình đi hỏi đệ ấy là được.

Có điều…Bạch Thước, việc tối nay ngươi ăn trộm trấn sơn ngọc giản thì không thể chống chế được.

“Ngô đồng võ yến” sắp tới, nhân tài tam giới xuất hiện lớp lớp, với linh lực của Trọng Chiêu sư đệ, cho dù đã tấn vị Tiên quân, nhưng muốn giật giải nhất cũng không phải chuyện dễ, sư muội, giải nhất võ yến có thể bước vào Thiên cung, loại cơ hội một bước lên mây này ai mà không động tâm, nếu bởi vậy mà đệ ấy mơ tưởng tới ngọc giản thì không thể sao?”
Nhĩ Quân đờ người, nhị thúc đặt tất cả hy vọng của sư môn lên người Trọng Chiêu, một lòng mong hắn giành lấy thanh danh cho Phiêu Diểu ở “Ngô đồng võ yến”, nhưng Trọng Chiêu sư đệ đang bị thương……

Tuy Phạn Việt đã lấy đi ký ức của Nhĩ Quân, nhưng nàng mơ mơ hồ hồ nhớ được lúc đấu với tà ám, Trọng Chiêu bị trọng thương, cho nên mới bế quan tu luyện, chuyện này chỉ có nàng và nhị thúc biết.

Sư đệ luôn luôn coi vinh dự sư môn còn lớn hơn mạng mình, cắn nuốt tiên lực để tu luyện là tối kỵ của tiên môn, nhị thúc nhất định sẽ không cho phép đệ ấy mượn linh lực của ngọc giản chữa thương, nếu như Trọng Chiêu sư đệ nhất thời nghĩ sai……
“Nếu không phải vì Trọng Chiêu thì một bán tiên nho nhỏ như Bạch Thước hẳn cũng không dám phạm phải chuyện đại nghịch này đâu?”
“Chá Tang sư huynh, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu A Chiêu, từ sau khi nhập môn tới nay, A Chiêu không hề qua lại gì với ta……” Bạch Thước vừa mới nhíu mày mở miệng, Chá Tang đã phất tay áo, linh quang lóe lên trước ngực nàng, vạt áo trước ngực rách ra một cái lỗ, một cây sáo trúc rớt ra.
Sáo trúc kia toàn thân óng ánh, tỏa ra linh quang dịu nhẹ.
“Không hề qua lại? Hắn sẽ đặc chế Trúc Cơ linh khí cho ngươi?”
Linh khí sẽ mang linh tức của người chế tạo, người khác có thể không nhận ra nhưng Nhĩ Quân thường xuyên tu luyện với Trọng Chiêu, tất nhiên là cực kỳ quen thuộc với khí tức trên cây sáo.
Chế linh khí vô cùng hao tổn linh lực, Bạch Thước mang theo cây sáo này, mức độ quan trọng của nàng với Trọng Chiêu không cần nói cũng biết.
Nhĩ Quân biến sắc, thật ra lúc ở Hỏa Băng đảo nàng đã gặp qua cây sáo trúc này, nhưng ký ức đêm đó của nàng bị Phạn Việt lấy đi, căn bản không nhớ rõ chuyện này.
Bạch Thước thần sắc cứng đờ, vội nắm chặt sáo trúc lung lay trước ngực: “Cái này chẳng qua là A Chiêu tặng ta phòng thân, Nhĩ Quân sư tỷ, tỷ đừng hiểu lầm……”
Thấy chúng đệ tử bị những lời của Chá Tang tác động, ngay cả Nhĩ Quân cũng dao động, Bạch Thước biết chuyện ăn trộm ngọc giản quyết không thể có dính líu gì với Trọng Chiêu, nếu chuyện này được kết luận, Trọng Chiêu tất chịu sự phỉ nhổ của tam giới.

Ba năm trước nàng đã hại A Chiêu cửa nát nhà tan, lần này tuyệt đối không thể liên lụy hắn nữa.
“Tối nay ta trộm ngọc giản, không liên quan đến A Chiêu, chỉ là……”
Cùng lắm thì cá chết lưới rách, vạch trần bụng dạ xấu xa của tên thủ đồ Phiêu Diểu này!
“Bạch Thước!” Ngay lúc Bạch Thước mở miệng, Chá Tang trầm giọng xuống, gầm lên ngắt lời: “Ăn trộm trấn sơn ngọc giản không phải là chuyện nhỏ, ngươi phải nghĩ cho kỹ.”
Đồng tử Bạch Thước co rụt lại, chỉ thấy Chá Tang giơ tay lên, một đường phù chú như ẩn như hiện giữa cổ tay hắn.
Như Ảnh Tùy Hình! Chú pháp mà Chá Tang hạ trên người Mộc Mộc! Nếu nàng nói tất cả mọi chuyện tối nay đều do Chá Tang ép buộc, vậy thì Yêu thân của Phạn Việt sẽ bị cả Phiêu Diểu biết.
Bán tiên mà lại đi thu nhận Yêu tộc, cho dù nàng nói cái gì cũng chưa chắc có người tin!
Lời nghẹn trong cổ họng, nhất thời Bạch Thước không biết mở miệng thế nào.
Thấy Bạch Thước im bặt, Chá Tang cười nhạt: “Có điều ta nghe sư muội nói mấy năm nay ngươi vì sư môn luyện chế linh dược, cũng coi như có chút khổ lao, chỉ cần ngươi nói ra kẻ chủ mưu sau lưng ngươi, nếu là niệm tình xưa, làm vì người thân, tiên đạo từ bi, ta sẽ cầu tình với sư phụ giúp ngươi, tha cho ngươi một mạng.”
“Bạch Thước, rốt cuộc vì sao ngươi lại trộm trấn sơn ngọc giản?” Nhĩ Quân nặng nề mở miệng, nàng cũng không muốn Trọng Chiêu có can hệ gì với đại tội này, nhưng trước mắt bao người, nếu tối nay nàng không hỏi rõ ràng, thì sẽ khó nói lý với trên dưới Phiêu Diểu.
“Được, ta nói……” Mọi người nhìn chằm chằm Bạch Thước, rốt cuộc nàng cũng mở miệng.
Khóe miệng Chá Tang lộ ra một nụ cười.
“Ta làm vì bản thân.”
Tiếng Bạch Thước vang lên giữa nội điện an tĩnh, khóe miệng Chá Tang cứng đờ, chợt nhìn về phía Bạch Thước.
“Nhĩ Quân sư tỷ, ngươi cũng biết tiên căn ta nông cạn, ta lấy ngọc giản, là cho bản thân luyện.”

“Nói hươu nói vượn, một bán tiên như ngươi, ngay cả cách sử dụng ngọc giản cũng không……” Chá Tang tức giận mở miệng.
“Ai nói ta không biết dùng.” Bạch Thước ngẩng đầu sáng quắc: “Dùng tâm đầu huyết tế, cho dù là bán tiên, cũng có thể đoạt xá linh tức linh khí.”
Bạch Thước mở miệng, cả điện đều an tĩnh, cưỡng ép tước đi linh lực của linh khí, đây chính là tà pháp!
“Nực cười, ngươi dùng loại tà pháp này, cho dù có thể mượn linh khí giúp ngươi có được tu vi Tiên quân một bước lên mây, cũng vĩnh viễn có khả năng tiến lên.

Không ai lại dùng phương thức tu luyện tự cắt đứt tiền đồ như vậy!”
“Ta vốn không có tiên căn, không tu thành Tiên quân, có cơ hội một bước lên trời, tội gì không thử?” Bạch Thước thờ ơ mở miệng: “Làm bán tiên có cái gì tốt, bị khi dễ khắp nơi, ngày ngày bị người ta xem thường! Ngươi hỏi bọn họ một chút, có ai không muốn làm lưu vân đệ tử, được người người kính ngưỡng?”
Bạch Thước chỉ vào chúng đệ tử khắp điện, cất cao giọng hỏi.
Cả đám đệ tử liếc nhìn nhau, Nhĩ Quân lại nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần chuyện Bạch Thước ăn trộm ngọc giản không liên quan gì tới Trọng Chiêu, nàng căn bản không thèm để ý tâm tư dơ bẩn của Bạch Thước.
Chá Tang hung hăng nắm chặt bàn tay giấu trong tay áo, hắn tính toán đủ đường, cho rằng dựa vào chuyện tối nay có thể đuổi Trọng Chiêu khỏi Phiêu Diểu, nào biết Bạch Thước tình nguyện bản thân chết, cũng không muốn liên lụy tới Trọng Chiêu!
Nữ nhân ngu xuẩn này!
“Bạch Thước, ăn trộm trấn sơn ngọc giản, chính là tội chết!” Chá Tang nặng nề mở miệng, ánh mắt dữ tợn.
“Ta biết, có điều so với làm tiểu dược đồng bị khi dễ, ta tình nguyện đánh cược một lần, giờ bị phát hiện cũng do số phận ta không tốt, muốn chém muốn gϊếŧ tùy các ngươi!”
Bạch Thước ung dung ngồi xuống, bộ dạng lì lợm ngoan cố.
“Ngươi! Nếu ngươi tìm chết, cũng chẳng trách tiên môn vô tình, người đâu, Bạch Thước khi sư diệt tổ, trộm tiên môn chí bảo, kéo nàng ta ra ngoài loại bỏ tiên cốt……” Chá Tang tràn đầy phẫn nộ, đang muốn giáng xuống hình phạt, bỗng nhiên một âm thanh già nua vang lên.
“Nếu nàng ta đã thừa nhận ăn trộm ngọc giản là để bản thân tu luyện, cũng nói không liên quan gì tới Trọng Chiêu, thì việc này là lỗi của một mình nàng ta.”
Tùng Phong đi ra từ nội điện, chúng đệ tử vội vàng thu kiếm hành lễ.
“Bái kiến chưởng môn.”
“Nhị thúc.”
“Sư phụ.” Chá Tang vội vàng thu lại thần sắc, kính cẩn hành lễ.
“Bạch Thước, vừa rồi ngươi nói, chính là chân tướng?” Tùng Phong vung tay lên, Bạch Thước rơi từ lưới tiên xuống mặt đất, hắn nhìn Bạch Thước, trầm giọng hỏi.
Khoảnh khắc ngọc giản bị động, Tùng Phong đã cảm giác được, hắn sớm đã đi vào nội điện, cho đến lúc này hắn mới hiện thân.
“Chưởng môn……” Bạch Thước trước giờ đều ở ngoài đảo, ngoại trừ ba năm trước, lúc cứu Tùng Hạc trở về, đây là lần thứ hai nàng thấy Tùng Phong, đối mặt với lời chất vấn của Tùng Phong, sắc mặt Bạch Thước trắng bệch, quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu: “Đệ tử bị tư tâm quấy phá, phạm vào đại sai.”
“Tiên đạo vốn gian khổ, không có tiên duyên chính là không có tiên duyên.

Ngươi có thiên phú luyện dược, làm luyện dược sư cũng không phải không thể, nhưng ngươi nghĩ sai thì hỏng hết, tạo thành đại sai.” Tùng Phong thở dài một tiếng: “Ta niệm tình ba năm nay ngươi có công với Phiêu Diểu, sẽ cho ngươi một cơ hội.”
“Sư phụ!” Chá Tang biến sắc, còn chưa mở miệng, Tùng Phong đã nhìn hắn, Chá Tang e dè, ngậm họng.
“Hang động sau núi Huyền Băng là nơi chúng ta trừng phạt nội môn đệ tử, chỉ cần ngươi có thể chịu đựng được ba ngày hàn băng thấm vào người, đó là tiên đạo từ bi, là thiên ý.

Nếu ba ngày sau ngươi có thể sống sót, ta sẽ thả ngươi rời khỏi Phiêu Diểu.”
Bỏ đi, ánh mắt tiểu đồng Bạch Thước trong sáng, cũng không phải người ham tiên ham quyền, nàng ta và Trọng Chiêu tâm ý tương thông, chỉ sợ nàng ta biết nó bị thương, tối nay trộm ngọc giản âu cũng là vì Trọng Chiêu……nhưng đám đông nhìn chăm chú, nàng phạm vào tối kỵ của tiên môn, nếu như không phạt, khó có thể phục chúng.

Ba ngày sau chẳng phải là ngày chúng đệ tử Phiêu Diểu tỷ thí lần nữa? Cũng là ngày A Chiêu xuất quan, hắn hiện giờ đã là Tiên quân, phá vỡ huyền băng động cũng không khó, lời này của chưởng môn, rõ ràng chính là để lại đường sống cho nàng.
Bạch Thước vốn tưởng rằng mình chết chắc rồi nghe thấy lời này, mắt đầy cảm kích, dập đầu khấu tạ: “Đa tạ chưởng môn.”
“Ý trời như thế nào, đều là số mệnh của ngươi.

Đi đi.” Tùng Phong xua xua tay, liền có đệ tử tiến lên mang Bạch Thước ra khỏi nội điện.
Bạch Thước nhặt về một cái mạng, rất thông minh, không nói một lời liền đi theo các đệ tử.
Trong điện, Chá Tang phẫn hận, lửa giận bừng bừng, sao hắn lại không biết chưởng môn coi trọng Trọng Chiêu, an bài như thế cũng là trấn an Trọng Chiêu.

Nếu Bạch Thước chết, tất nhiên Trọng Chiêu đang bế quan sẽ cảm nhận được, đây là thời điểm tu luyện quan trọng của Trọng Chiêu, nếu đạo tâm bị hao tổn, ắt sẽ tẩu hỏa nhập ma, đó là nguyên do Tùng Phong tha cho Bạch Thước.
Nhưng hắn về Phiêu Diểu là vì Trọng Chiêu, cho dù không thể kéo Trọng Chiêu vào việc tối nay, nhưng bán tiên cỏn con đó làm kế hoạch của hắn thất bại thì nhất định phải chết.
“Sư phụ, đệ tử nghe nói Trọng Chiêu sư đệ đã tấn vị Tiên quân, giúp Phiêu Diểu ta có cơ hội tham gia “Ngô đồng võ yến”.”
Trong điện, đột nhiên Chá Tang mở miệng.
“Không sai.” Tùng Phong gật đầu: “Mấy trăm năm qua cuối cùng Phiêu Diểu ta cũng có thể lên Phượng đảo lần nữa, xem việc trọng đại này của tam giới.”
“Đệ tử đã lâu không về Phiêu Diểu, có một chuyện mong sư phụ thành toàn.”
“Chuyện gì?” Tùng Phong sửng sốt.
“Đệ tử rèn luyện mấy năm bên ngoài, từng ở Bắc Hải trảm hung thú ngộ đạo, hiện giờ cũng đã là Tiên quân, đệ tử cũng muốn giúp Phiêu Diểu ta vẻ vang ở “Ngô đồng võ yến”.

Ba ngày nữa lưu vân đệ tử tỷ thí, đệ tử muốn đấu một trận với Trọng Chiêu sư đệ, nếu đệ tử may mắn thắng lợi...!Mong sư phụ đồng ý, để đệ tử đại diện Phiêu Diểu vào Ngô Đồng Phượng đảo.”
Chá Tang nói xong câu này, cả điện đều kinh ngạc, chỉ thấy thân hắn đang khom người dần đứng thẳng lên, linh lực quanh thân tăng vọt, hoàn toàn đã là Tiên quân.
Ngoài điện, Bạch Thước dừng chân, không dám tin mà quay đầu lại.
Đột nhiên, nàng nhanh tay móc người giấy nhỏ ra từ trong túi Càn Khôn ném vào sau cây cột, còn chưa kịp làm gì đã bị đám đệ tử áp đi.
Yêu giới, Lãnh Tuyền cung.
Phục Linh đang tu luyện trong điện, chợt một chiếc linh vũ mang theo Tiên khí bay thẳng vào điện.
Phục Linh chợt mở mắt ra tiếp nhận linh vũ, nàng vội vàng xem xong, tiện tay ném linh vũ vào chậu than ở một bên, khóe miệng nhếch lên.
Thị nữ đứng bên cạnh thấy tâm trạng Phục Linh rất tốt, không khỏi tò mò: “Quân thượng, có chuyện gì mà vui vẻ như thế?”
“Không có gì, không thể ngờ được vô tình cứu một con chó, vậy mà có thể giúp bổn quân có kịch hay để xem.”
“Người mà Quân thượng nói chính là tiên môn đệ tử mấy năm trước chúng ta cứu ở Bắc Hải? Ta nhớ tên hắn là cái gì Tang……hình như là người của tiên môn lụi bại nào đó ở Đông Hải……”
“Phiêu Diểu.” Phục Linh chợt lóe mắt, có chút thâm ý mở miệng: “Đúng thực sự là một cái tiên môn lụi bại.”
_________________________________________________________________________________________________
Chương 37
“Aizz, Nguyệt Di, tháng sau chính là đại thọ của tỷ, lần này tỷ nhưng đừng dọn hết bảo bối trong điện của ta, đến điện ba người bọn họ náo loạn ầm ĩ đi, còn bảo bối kia của ta, giữ lại rất hữu dụng đó……”
Ngày mai gặp lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương