Bạch Thủ Yêu Sư
-
Chương 49: Cố Chấp (2)
Phương Thốn lắp bắp kinh hãi, vươn đầu ra ngoài cửa sổ nhìn vào gầm xe.
-Phương nhị công tử là người thông minh, ta tin ngươi có thể hiểu được đạo lý cơ bản như vậy...
Mạnh Tri Tuyết nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Phương Thốn, hơi ngẩng đầu, trên mặt nàng hiện ra ý cười kiêu ngạo.
Phương Thốn thấy nàng giống như khổng tước ngạo nghễ nhìn hắn, hắn nhíu mày.
-Chuyện đúng sai, hy vọng Phương nhị công tử hiểu rõ...
Mạnh Tri Tuyết cười, vỗ nhẹ đầu hươu sao, nàng định đi thì chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn Phương Thốn nói:
-Ta cũng nghe đồn về chuyện của ngươi sau khi ngươi vào thư viện, ngươi đừng quanh co, ba ngày sau, tọa sư giảng đạo, ngươi đến đây đi!
Hươu sao lắc đầu, quay người chạy về phía thư viện, càng đi càng nhanh, chẳng mấy chốc đã mất hút không thấy bóng.
-Nữ nhân chết tiệt...
Phương Thốn ngồi trong xe ngựa, sắc mặt có chút cổ quái, bĩu môi lầm bầm rồi xuống xe ngựa.
Hắn đi một vòng quanh xe ngựa, sắc mặt càng thêm cổ quái.
Nghĩ đến trọng lượng của chiếc xe ngựa này, hắn không khỏi cảm thấy nặng nề, thủ đoạn của Luyện Khí sĩ đáng kinh ngạc thật. Nhìn bề ngoài, Mạnh Tri Tuyết chỉ là một nữ tử gầy yếu nhu nhược, làm sao có thể nhấc được một chiếc xe ngựa với trọng lượng nặng như thế mà không hề chớp mắt?
Nếu hắn muốn giao thủ với nàng, sợ là chỉ trong chớp mắt hắn đã bị trấn áp không nhúc nhích được?
Nếu hắn lại dùng thủ đoạn đối phó với nàng như với vị biểu huynh trước kia, sợ là cũng không có đất dụng võ, phép ngự vật của nàng lợi hại như thế, chỉ trong chớp mắt nàng lóe lên tâm niệm, cũng có thể làm cho đám nỏ kia hoàn toàn dừng lại ở giữa không trung, không có cơ hội tiếp cận được nàng!
“Mạnh như vậy, sao ngươi không ra bến tàu khiêng vác đi? Thật là uổng phí của trời.”
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, Phương Thốn nhịn không được nhìn về phía Mạnh Tri Tuyết biến mất, trong lòng thầm mắng.
Nhìn thấy Mạnh Tri Tuyết rời đi, mấy học sinh thư viện hóng hớt náo nhiệt từ xa cũng bàn tán sôi nổi rồi rời đi.
-Không hổ danh là Mạnh tiên tử, phép ngự vật khủng thật...
-Như vậy là hết rồi sao?
Cũng có người thất vọng nói:
-Cứ tưởng rằng Mạnh tiên tử sẽ ra tay giáo huấn hắn, không ngờ chỉ cảnh cáo sơ sơ thôi...
Có người nói:
-Cuộc đời Mạnh tiên tử kính trọng nhất là Phương Xích tiên sư, chắc là nàng nể tình hắn ta?
...
...
-Chà chà chà...
Sau gốc cây đại thụ, Tiểu Thanh Liễu chạy về nhanh như chớp, rung đùi đắc ý, cực kỳ cảm khái.
Phương Thốn trừng mắt liếc hắn một cái nói:
-Ngươi đắc ý cái gì?
-Đây là tiểu tiên tử của thư viện Bạch Sương, nổi danh cả thành Liễu Hồ, thật là lợi hại...
Tiểu Thanh Liễu cười nói:
-Công tử không biết đâu, trước kia hạ nhân nhà chúng ta âm thầm đồn đại, nói rằng cả thành Liễu Hồ này không ai có đủ tư cách làm Nhị phu nhân Phương phủ, kết quả thế nào, cái gì gọi là thế gia tiểu thư, hào môn khuê tú, không phải thân phận thì cũng là thanh danh không đủ nên mấy năm gần đây mới bị mọi người bàn tán xôn xao, bọn họ cảm thấy người được công nhận xuất sắc nhất thư viện Bạch Sương mới đủ tư cách này, miễn cưỡng lắm mới xứng đôi với nhị công tử Phương gia của thành Liễu Hồ chúng ta...
Phương Thốn nghe vậy nở nụ cười:
-Còn có chuyện này?
-Hiện tại xem ra...
Tiểu Thanh Liễu thở dài:
-Công tử ở cạnh nàng, nhất định sẽ cãi nhau, lỡ động thủ không động khẩu nữa, công tử còn đánh không lại...
Phương Thốn nghe vậy trầm ngâm nói:
-Tự ngươi trở về phủ đi!
Tiểu Thanh Liễu cười nham nhở nói:
-Ta sao cũng được, chúng ta đi đâu đây?
Phương Thốn cười như không cười nhìn hắn, nói:
-Đến nơi ẩn núp của Thân Thời Minh?
Tiểu Thanh Liễu lập tức trợn tròn hai mắt nhìn:
-Còn tìm?
-Nàng là người cố chấp, ta cũng vậy...
Phương Thốn nói:
-Khó khăn lắm mới tìm được người ta đánh thắng được trong thư viện ...
Tiểu Thanh Liễu ngây người một lúc lâu, nói:
-Công tử nói có lý...
...
...
-Chắc hắn về rồi?
Lúc này, Thân Thời Minh còn ở trong thư viện chờ, hắn cho người đi hỏi thăm, biết Mạnh tiên tử không lừa hắn, tự mình đi tìm tiểu ác ma Phương gia kia, tưởng là nói đùa nhưng không ngờ lại giúp thật, nếu vậy tên họ Phương kia cũng nên ngừng lại rồi...
Biết là như vậy nhưng hắn cũng không dám lập tức rời đi, đợi đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới yên tâm rời khỏi thư viện....
Hắn xoay người lên ngựa, chạy nhanh tới cửa thư viện, xung quanh yên tĩnh, không có bóng người.
Trên đường đi, dưới ánh trăng an tĩnh, những người hóng hớt cũng không còn, nửa cái bóng cũng không có.
Trên đường trở về, đến khi Thân Thời Minh nhìn thấy bức tường thành cao ngất, cuối cùng thì hắn cũng yên tâm.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hắn đang muốn phóng ngựa để vào thành thì chợt nghe được tiếng xe ngựa, bên cạnh có một chiếc xe ngựa lao ra khỏi bóng đêm.
Thân Thời Minh lập tức cứng đờ cả người.
Một chiếc xe ngựa đứng ở trước cửa thành, nằm chắn ngang đường, màn xe xốc lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú chết tiệt kia.
-Thân huynh, đêm còn dài, từ từ rồi ngủ, huynh có muốn luận bàn một chút không?
-...
-...
Nghe thấy giọng nói cực kỳ quen thuộc, Thân Thời Minh rơi vào cảm giác hoàn toàn tuyệt vọng.
"Sao người còn tới đây?"
"Ngay cả Mạnh tiên tử ra mặt cũng vô dụng sao?"
"Ngươi thật sự muốn luận bàn với ta cả đời sao?"
Không ai có thể hiểu được sự tuyệt vọng trong lòng Thân Thời Minh, cũng không ai hiểu được Thân Thời Minh vô lực cùng ảo não đến nhường nào, lúc này hắn ta chỉ muốn dùng sức đấm thật mạnh vào đầu mình, chỉ muốn tát thật mạnh lên mặt mình, khi trạng thái vô lực lên đến cực điểm, hắn ta mới đưa ra một quyết định.
Hắn ta im lặng hồi lâu rồi đột nhiên xoay người xuống ngựa, từng bước một đi về phía xe ngựa của Phương Thốn.
Phương Thốn nheo mắt nhìn Thân Thời Minh, không cảm xúc bước tới trước mặt hắn ta.
Sau đó, hắn thấy Thân Thời Minh đi tới trước xe ngựa, đứng thẳng người, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống.
-Phương sư huynh, ta sai rồi...
-Trước kia ta cố ý gây chuyện với ngươi, ta xin lỗi...
-Ngươi muốn đánh ta... Ra tay đi...
Hắn thành thành thật thật, trong giọng nói ẩn chứa nức nở:
-Ta tuyệt đối không tìm ngươi luận bàn nữa...
...
...
-Ừm...
Vốn dĩ Phương Thốn muốn tìm Thân Thời Minh để nói chuyện, nhưng nghe hắn nói xong, Phương Thốn choáng váng.
-Phương nhị công tử là người thông minh, ta tin ngươi có thể hiểu được đạo lý cơ bản như vậy...
Mạnh Tri Tuyết nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Phương Thốn, hơi ngẩng đầu, trên mặt nàng hiện ra ý cười kiêu ngạo.
Phương Thốn thấy nàng giống như khổng tước ngạo nghễ nhìn hắn, hắn nhíu mày.
-Chuyện đúng sai, hy vọng Phương nhị công tử hiểu rõ...
Mạnh Tri Tuyết cười, vỗ nhẹ đầu hươu sao, nàng định đi thì chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn Phương Thốn nói:
-Ta cũng nghe đồn về chuyện của ngươi sau khi ngươi vào thư viện, ngươi đừng quanh co, ba ngày sau, tọa sư giảng đạo, ngươi đến đây đi!
Hươu sao lắc đầu, quay người chạy về phía thư viện, càng đi càng nhanh, chẳng mấy chốc đã mất hút không thấy bóng.
-Nữ nhân chết tiệt...
Phương Thốn ngồi trong xe ngựa, sắc mặt có chút cổ quái, bĩu môi lầm bầm rồi xuống xe ngựa.
Hắn đi một vòng quanh xe ngựa, sắc mặt càng thêm cổ quái.
Nghĩ đến trọng lượng của chiếc xe ngựa này, hắn không khỏi cảm thấy nặng nề, thủ đoạn của Luyện Khí sĩ đáng kinh ngạc thật. Nhìn bề ngoài, Mạnh Tri Tuyết chỉ là một nữ tử gầy yếu nhu nhược, làm sao có thể nhấc được một chiếc xe ngựa với trọng lượng nặng như thế mà không hề chớp mắt?
Nếu hắn muốn giao thủ với nàng, sợ là chỉ trong chớp mắt hắn đã bị trấn áp không nhúc nhích được?
Nếu hắn lại dùng thủ đoạn đối phó với nàng như với vị biểu huynh trước kia, sợ là cũng không có đất dụng võ, phép ngự vật của nàng lợi hại như thế, chỉ trong chớp mắt nàng lóe lên tâm niệm, cũng có thể làm cho đám nỏ kia hoàn toàn dừng lại ở giữa không trung, không có cơ hội tiếp cận được nàng!
“Mạnh như vậy, sao ngươi không ra bến tàu khiêng vác đi? Thật là uổng phí của trời.”
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, Phương Thốn nhịn không được nhìn về phía Mạnh Tri Tuyết biến mất, trong lòng thầm mắng.
Nhìn thấy Mạnh Tri Tuyết rời đi, mấy học sinh thư viện hóng hớt náo nhiệt từ xa cũng bàn tán sôi nổi rồi rời đi.
-Không hổ danh là Mạnh tiên tử, phép ngự vật khủng thật...
-Như vậy là hết rồi sao?
Cũng có người thất vọng nói:
-Cứ tưởng rằng Mạnh tiên tử sẽ ra tay giáo huấn hắn, không ngờ chỉ cảnh cáo sơ sơ thôi...
Có người nói:
-Cuộc đời Mạnh tiên tử kính trọng nhất là Phương Xích tiên sư, chắc là nàng nể tình hắn ta?
...
...
-Chà chà chà...
Sau gốc cây đại thụ, Tiểu Thanh Liễu chạy về nhanh như chớp, rung đùi đắc ý, cực kỳ cảm khái.
Phương Thốn trừng mắt liếc hắn một cái nói:
-Ngươi đắc ý cái gì?
-Đây là tiểu tiên tử của thư viện Bạch Sương, nổi danh cả thành Liễu Hồ, thật là lợi hại...
Tiểu Thanh Liễu cười nói:
-Công tử không biết đâu, trước kia hạ nhân nhà chúng ta âm thầm đồn đại, nói rằng cả thành Liễu Hồ này không ai có đủ tư cách làm Nhị phu nhân Phương phủ, kết quả thế nào, cái gì gọi là thế gia tiểu thư, hào môn khuê tú, không phải thân phận thì cũng là thanh danh không đủ nên mấy năm gần đây mới bị mọi người bàn tán xôn xao, bọn họ cảm thấy người được công nhận xuất sắc nhất thư viện Bạch Sương mới đủ tư cách này, miễn cưỡng lắm mới xứng đôi với nhị công tử Phương gia của thành Liễu Hồ chúng ta...
Phương Thốn nghe vậy nở nụ cười:
-Còn có chuyện này?
-Hiện tại xem ra...
Tiểu Thanh Liễu thở dài:
-Công tử ở cạnh nàng, nhất định sẽ cãi nhau, lỡ động thủ không động khẩu nữa, công tử còn đánh không lại...
Phương Thốn nghe vậy trầm ngâm nói:
-Tự ngươi trở về phủ đi!
Tiểu Thanh Liễu cười nham nhở nói:
-Ta sao cũng được, chúng ta đi đâu đây?
Phương Thốn cười như không cười nhìn hắn, nói:
-Đến nơi ẩn núp của Thân Thời Minh?
Tiểu Thanh Liễu lập tức trợn tròn hai mắt nhìn:
-Còn tìm?
-Nàng là người cố chấp, ta cũng vậy...
Phương Thốn nói:
-Khó khăn lắm mới tìm được người ta đánh thắng được trong thư viện ...
Tiểu Thanh Liễu ngây người một lúc lâu, nói:
-Công tử nói có lý...
...
...
-Chắc hắn về rồi?
Lúc này, Thân Thời Minh còn ở trong thư viện chờ, hắn cho người đi hỏi thăm, biết Mạnh tiên tử không lừa hắn, tự mình đi tìm tiểu ác ma Phương gia kia, tưởng là nói đùa nhưng không ngờ lại giúp thật, nếu vậy tên họ Phương kia cũng nên ngừng lại rồi...
Biết là như vậy nhưng hắn cũng không dám lập tức rời đi, đợi đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới yên tâm rời khỏi thư viện....
Hắn xoay người lên ngựa, chạy nhanh tới cửa thư viện, xung quanh yên tĩnh, không có bóng người.
Trên đường đi, dưới ánh trăng an tĩnh, những người hóng hớt cũng không còn, nửa cái bóng cũng không có.
Trên đường trở về, đến khi Thân Thời Minh nhìn thấy bức tường thành cao ngất, cuối cùng thì hắn cũng yên tâm.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hắn đang muốn phóng ngựa để vào thành thì chợt nghe được tiếng xe ngựa, bên cạnh có một chiếc xe ngựa lao ra khỏi bóng đêm.
Thân Thời Minh lập tức cứng đờ cả người.
Một chiếc xe ngựa đứng ở trước cửa thành, nằm chắn ngang đường, màn xe xốc lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú chết tiệt kia.
-Thân huynh, đêm còn dài, từ từ rồi ngủ, huynh có muốn luận bàn một chút không?
-...
-...
Nghe thấy giọng nói cực kỳ quen thuộc, Thân Thời Minh rơi vào cảm giác hoàn toàn tuyệt vọng.
"Sao người còn tới đây?"
"Ngay cả Mạnh tiên tử ra mặt cũng vô dụng sao?"
"Ngươi thật sự muốn luận bàn với ta cả đời sao?"
Không ai có thể hiểu được sự tuyệt vọng trong lòng Thân Thời Minh, cũng không ai hiểu được Thân Thời Minh vô lực cùng ảo não đến nhường nào, lúc này hắn ta chỉ muốn dùng sức đấm thật mạnh vào đầu mình, chỉ muốn tát thật mạnh lên mặt mình, khi trạng thái vô lực lên đến cực điểm, hắn ta mới đưa ra một quyết định.
Hắn ta im lặng hồi lâu rồi đột nhiên xoay người xuống ngựa, từng bước một đi về phía xe ngựa của Phương Thốn.
Phương Thốn nheo mắt nhìn Thân Thời Minh, không cảm xúc bước tới trước mặt hắn ta.
Sau đó, hắn thấy Thân Thời Minh đi tới trước xe ngựa, đứng thẳng người, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống.
-Phương sư huynh, ta sai rồi...
-Trước kia ta cố ý gây chuyện với ngươi, ta xin lỗi...
-Ngươi muốn đánh ta... Ra tay đi...
Hắn thành thành thật thật, trong giọng nói ẩn chứa nức nở:
-Ta tuyệt đối không tìm ngươi luận bàn nữa...
...
...
-Ừm...
Vốn dĩ Phương Thốn muốn tìm Thân Thời Minh để nói chuyện, nhưng nghe hắn nói xong, Phương Thốn choáng váng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook