Bạch Thủ Yêu Sư
-
Chương 43: Luận Bàn
Thiên Đạo Công Đức Bảng này đã không xuất hiện sau khi hắn tiêu hao sạch sẽ công đức của bản thân, lúc này cư nhiên chủ động hiện lên trước mắt, lại dần dần có chữ mực hiện ra:
-Liệt tử hoành hành, đại hư không khí. Tuy vô đại ác, cũng có ẩn ưu. Nhưng khổ tâm dạy, lời hay khuyên. Đạo lấy chính quỹ, minh theo tâm tính, tắc hòa hợp bình yên...
-Giáo hóa chư tử, công đức 3000 niệm!
-Giáo huấn chư tử, công đức 100 niệm!
-...
-...
Phương Thốn làm gì còn tâm trạng nghe Thân Thời Minh nói những lời lải nhải ở ngoài xe ngựa nữa, cả người hắn lúc này đều bị nội dung trên bảng hấp dẫn, đọc đi đọc lại mấy lần, cuối cùng hắn cũng hiểu, nhất thời lộ ra khuôn mặt vui mừng.
-Chỉ cần đánh bọn họ là có được công đức?
-Thiên Đạo Bản chỉ đạo ta đi đánh người?
Bên ngoài xe ngựa, Thân Thời Minh không nói tiếp nữa, hắn tưởng Phương Thốn đang sợ hãi nên lập tức kéo tay áo, cười đi về phía trước, vừa đi vừa nói:
-Phương sư đệ, trốn ở trong xe cũng không phải là biện pháp, ngươi đường đường là đệ đệ của tiên sư, chẳng lẽ ngươi sợ ta?
Trước xe ngựa, Tiểu Thanh Liễu nhìn Thân Thời Minh không có hảo ý đang tiến lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn thẳng, tay nắm chặt roi ngựa. Thân Thời Minh đường đường là học sinh thư viện, sao có thể đem một tên hạ nhân để vào mắt, chẳng qua hắn muốn duỗi tay vào xe ngựa thăm dò, không đợi Thân Thời Minh đi tới phía trước xe ngựa chạm tay vào mành, liền nghe được thùng xe vang lên một tràng cười to.
-Còn có chuyện gì?
Thân Thời Minh lập tức cười trừ:
-Đương nhiên, học sinh cùng trường, nên luận bàn với nhau, mới có thể tiến bộ!
Lời còn chưa nói xong, Phương Thốn đã vén mành lên, đi ra ngoài, đứng từ trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng hoạt động tay chân, cười nói:
-Không biết Thân sư huynh muốn luận bàn như thế nào, ta mới tới thư viện, cũng không hiểu quy củ lắm. Chúng ta luận bàn cái này chỉ có thể dùng thuật pháp, hay đao, kiếm, vương bát quyền này nọ đều có thể sử dụng?
Nói xong, hắn bổ sung thêm:
-Thống nhất hết mọi thứ trước đi, thuật pháp thì ta không biết...
Thân Thời Minh bị hắn làm cho nghẹn họng, đành phải cướp lời nói:
-Nếu Phương sư đệ không hiểu thuật pháp, vậy thì không sử dụng thuật pháp được rồi, nhưng trong đó có cửu kinh, có một quyển Võ Kinh, chứng minh, võ pháp cũng là đạo Luyện Khí...
Phương Thốn cười nói:
-Đúng vậy, có thể dùng võ pháp không?
Thân Thời Minh gật đầu nói:
-Được...
Phương Thốn nở nụ cười, nói:
-Vậy, chúng ta đi ra phía sau?
Thân Thời Minh hơi kinh ngạc, nhìn thoáng qua Tiểu Thanh Liễu, rồi quay đầu lại nhìn Phương Thốn, ý cười đầy mặt, lập tức hiểu rằng Phương Thốn đang lo bị đánh te tua còn bị người khác nhìn thấy, nên hắn cười gật đầu nói:
-Đâu cũng được!
Vì thế, hai người một trước một sau đi vào rừng cây nhỏ.
Phương Thốn ở phía sau, cười kêu lên:
-Thân sư huynh...
Thân Thời Minh quay đầu lại, cười nói:
-Nơi này ổn rồi...
Một câu còn chưa nói xong, bỗng Phương Thốn giơ tay đánh một quyền tới mũi hắn.
Một quyền sử dụng toàn bộ sức lực.
Thân Thời Minh còn không kịp phản ứng, hắn chỉ cảm thấy có gì đó làm mũi hắn đau rát, mắt nổ đom đóm, âm thanh nức nở, nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau, tim đập mạnh, trái tim vừa sợ vừa giận, không tưởng được có một màn này. Nhưng không đợi hắn mắng Phương Thốn đã thuận thế thừa dịp hắn lảo đảo bước chân, đầu ngửa ra sau, ngực bụng mở rộng, Phương Thốn liền lập chưởng thành đao đánh về phía trước, trảm hắn.
Thân Thời Minh kêu rên, đầu gục xuống, thân hình cúi về phía trước.
Phương Thốn thuận thế đè đầu gối, đánh vào ngực hắn, duỗi chân vừa giẫm vừa đá về phía đùi trong của hắn.
Một quyền nối tiếp một quyền không có ý muốn ngừng lại, các loại võ pháp cùng thủ đoạn đánh người được sử dụng toàn bộ.
Phương Thốn sống đến năm mười bảy tuổi còn chưa từng vào thư viện tu luyện Luyện Khí pháp môn, nhưng hắn âm thầm khổ luyện võ pháp, trước đây ở thư viện sau núi, dựa vào một thanh kiếm xuyên qua đám xà trùng đến giọt nước không lọt, tiêu chuẩn võ pháp không phải bàn cãi.
Hiện giờ, hắn cũng bắt đầu Luyện Khí rồi, tuy rằng thời gian tu luyện không lâu, nhưng tiên thiên chi khí cũng đã cường đại, phản ứng, lực đạo, đều tăng lên không ít, đặc biệt là chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, hít thở nội tức, hiệu quả cực cao, hiện giờ đã sắp đột phá Luyện Tức sơ kỳ, nhất cử nhất động, tốc độ tấn công như xuất quỷ nhập thần...
Thân Thời Minh không hề đề phòng, lại bị Phương Thốn cho một phát, chỉ trong chớp mắt liền thấy được bóng trắng đong đưa qua lại trước mặt, mũi, yết hầu, ngực, sau cổ, xương sườn, đùi căn... Liên tiếp chịu đòn nghiêm trọng, xương cốt cả người như bị xé rách, đau đớn, cả người lảo đảo, cuối cùng bị Phương Thốn duỗi chân ở phía sau, hắn vướng chân lăn tròn như hồ lô ở trên mặt đất...
-Đây cũng gọi là học sinh tu hành hai năm trong thư viện à?
Phương Thốn nhẹ nhàng vỗ tay, nhìn Thân Thời Minh nằm bất tỉnh trên mặt đất, lắc đầu nói:
-Cũng chỉ có vậy!
Vừa rồi hắn ra tay trước chiếm tiên cơ, sau đó không cho đối phương có cơ hội đánh trả mà liên tục động tay động chân, vì sợ Thân Thời Minh tu luyện hai năm, tu vi cao hơn hắn nhiều nên vừa ra tay lập tức dùng đòn hiểm, đáng tiếc, còn chưa giao thủ, hắn lập tức phát hiện mình đã đánh giá cao tên Thân Thời Minh này quá rồi, tu vi của tên này xác thật cao hơn hắn, nhưng cũng chỉ ở mức Luyện Tức trung giai mà thôi.
Tu vi không cao hơn mình bao nhiêu, lại không giỏi võ pháp, còn bị mình đánh thừa sống thiếu chết, nào còn có thể đánh trả?
Thật sự không biết mấy năm nay hắn đã làm gì...
Có lẽ, đây là trình độ học sinh của Nguyên Chấp Đình?
Nói cách khác, Thân Thời Minh là Luyện Tức trung giai, hẳn là đã từng tu luyện ngự vật, nếu cho hắn cơ hội ngự vật, hắn sẽ biết cách sử dụng triệt để năng lực của nó, nhưng lúc này, Thân Thời Minh đưa một tay che háng lại, một tay che mũi, nhìn dáng vẻ cũng không có thời gian ngự vật rồi.
Phương Thốn lắc đầu, nắm cổ Thân Thời Minh, chậm rãi đi ra sau gốc cây đại thụ.
...
...
Ba vị đồng học nhìn thấy Phương Thốn chậm rãi kéo Thân Thời Minh đi ra ngoài, bọn họ đều cảm thấy choáng váng.
Sao lại thế này?
-Liệt tử hoành hành, đại hư không khí. Tuy vô đại ác, cũng có ẩn ưu. Nhưng khổ tâm dạy, lời hay khuyên. Đạo lấy chính quỹ, minh theo tâm tính, tắc hòa hợp bình yên...
-Giáo hóa chư tử, công đức 3000 niệm!
-Giáo huấn chư tử, công đức 100 niệm!
-...
-...
Phương Thốn làm gì còn tâm trạng nghe Thân Thời Minh nói những lời lải nhải ở ngoài xe ngựa nữa, cả người hắn lúc này đều bị nội dung trên bảng hấp dẫn, đọc đi đọc lại mấy lần, cuối cùng hắn cũng hiểu, nhất thời lộ ra khuôn mặt vui mừng.
-Chỉ cần đánh bọn họ là có được công đức?
-Thiên Đạo Bản chỉ đạo ta đi đánh người?
Bên ngoài xe ngựa, Thân Thời Minh không nói tiếp nữa, hắn tưởng Phương Thốn đang sợ hãi nên lập tức kéo tay áo, cười đi về phía trước, vừa đi vừa nói:
-Phương sư đệ, trốn ở trong xe cũng không phải là biện pháp, ngươi đường đường là đệ đệ của tiên sư, chẳng lẽ ngươi sợ ta?
Trước xe ngựa, Tiểu Thanh Liễu nhìn Thân Thời Minh không có hảo ý đang tiến lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn thẳng, tay nắm chặt roi ngựa. Thân Thời Minh đường đường là học sinh thư viện, sao có thể đem một tên hạ nhân để vào mắt, chẳng qua hắn muốn duỗi tay vào xe ngựa thăm dò, không đợi Thân Thời Minh đi tới phía trước xe ngựa chạm tay vào mành, liền nghe được thùng xe vang lên một tràng cười to.
-Còn có chuyện gì?
Thân Thời Minh lập tức cười trừ:
-Đương nhiên, học sinh cùng trường, nên luận bàn với nhau, mới có thể tiến bộ!
Lời còn chưa nói xong, Phương Thốn đã vén mành lên, đi ra ngoài, đứng từ trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng hoạt động tay chân, cười nói:
-Không biết Thân sư huynh muốn luận bàn như thế nào, ta mới tới thư viện, cũng không hiểu quy củ lắm. Chúng ta luận bàn cái này chỉ có thể dùng thuật pháp, hay đao, kiếm, vương bát quyền này nọ đều có thể sử dụng?
Nói xong, hắn bổ sung thêm:
-Thống nhất hết mọi thứ trước đi, thuật pháp thì ta không biết...
Thân Thời Minh bị hắn làm cho nghẹn họng, đành phải cướp lời nói:
-Nếu Phương sư đệ không hiểu thuật pháp, vậy thì không sử dụng thuật pháp được rồi, nhưng trong đó có cửu kinh, có một quyển Võ Kinh, chứng minh, võ pháp cũng là đạo Luyện Khí...
Phương Thốn cười nói:
-Đúng vậy, có thể dùng võ pháp không?
Thân Thời Minh gật đầu nói:
-Được...
Phương Thốn nở nụ cười, nói:
-Vậy, chúng ta đi ra phía sau?
Thân Thời Minh hơi kinh ngạc, nhìn thoáng qua Tiểu Thanh Liễu, rồi quay đầu lại nhìn Phương Thốn, ý cười đầy mặt, lập tức hiểu rằng Phương Thốn đang lo bị đánh te tua còn bị người khác nhìn thấy, nên hắn cười gật đầu nói:
-Đâu cũng được!
Vì thế, hai người một trước một sau đi vào rừng cây nhỏ.
Phương Thốn ở phía sau, cười kêu lên:
-Thân sư huynh...
Thân Thời Minh quay đầu lại, cười nói:
-Nơi này ổn rồi...
Một câu còn chưa nói xong, bỗng Phương Thốn giơ tay đánh một quyền tới mũi hắn.
Một quyền sử dụng toàn bộ sức lực.
Thân Thời Minh còn không kịp phản ứng, hắn chỉ cảm thấy có gì đó làm mũi hắn đau rát, mắt nổ đom đóm, âm thanh nức nở, nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau, tim đập mạnh, trái tim vừa sợ vừa giận, không tưởng được có một màn này. Nhưng không đợi hắn mắng Phương Thốn đã thuận thế thừa dịp hắn lảo đảo bước chân, đầu ngửa ra sau, ngực bụng mở rộng, Phương Thốn liền lập chưởng thành đao đánh về phía trước, trảm hắn.
Thân Thời Minh kêu rên, đầu gục xuống, thân hình cúi về phía trước.
Phương Thốn thuận thế đè đầu gối, đánh vào ngực hắn, duỗi chân vừa giẫm vừa đá về phía đùi trong của hắn.
Một quyền nối tiếp một quyền không có ý muốn ngừng lại, các loại võ pháp cùng thủ đoạn đánh người được sử dụng toàn bộ.
Phương Thốn sống đến năm mười bảy tuổi còn chưa từng vào thư viện tu luyện Luyện Khí pháp môn, nhưng hắn âm thầm khổ luyện võ pháp, trước đây ở thư viện sau núi, dựa vào một thanh kiếm xuyên qua đám xà trùng đến giọt nước không lọt, tiêu chuẩn võ pháp không phải bàn cãi.
Hiện giờ, hắn cũng bắt đầu Luyện Khí rồi, tuy rằng thời gian tu luyện không lâu, nhưng tiên thiên chi khí cũng đã cường đại, phản ứng, lực đạo, đều tăng lên không ít, đặc biệt là chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, hít thở nội tức, hiệu quả cực cao, hiện giờ đã sắp đột phá Luyện Tức sơ kỳ, nhất cử nhất động, tốc độ tấn công như xuất quỷ nhập thần...
Thân Thời Minh không hề đề phòng, lại bị Phương Thốn cho một phát, chỉ trong chớp mắt liền thấy được bóng trắng đong đưa qua lại trước mặt, mũi, yết hầu, ngực, sau cổ, xương sườn, đùi căn... Liên tiếp chịu đòn nghiêm trọng, xương cốt cả người như bị xé rách, đau đớn, cả người lảo đảo, cuối cùng bị Phương Thốn duỗi chân ở phía sau, hắn vướng chân lăn tròn như hồ lô ở trên mặt đất...
-Đây cũng gọi là học sinh tu hành hai năm trong thư viện à?
Phương Thốn nhẹ nhàng vỗ tay, nhìn Thân Thời Minh nằm bất tỉnh trên mặt đất, lắc đầu nói:
-Cũng chỉ có vậy!
Vừa rồi hắn ra tay trước chiếm tiên cơ, sau đó không cho đối phương có cơ hội đánh trả mà liên tục động tay động chân, vì sợ Thân Thời Minh tu luyện hai năm, tu vi cao hơn hắn nhiều nên vừa ra tay lập tức dùng đòn hiểm, đáng tiếc, còn chưa giao thủ, hắn lập tức phát hiện mình đã đánh giá cao tên Thân Thời Minh này quá rồi, tu vi của tên này xác thật cao hơn hắn, nhưng cũng chỉ ở mức Luyện Tức trung giai mà thôi.
Tu vi không cao hơn mình bao nhiêu, lại không giỏi võ pháp, còn bị mình đánh thừa sống thiếu chết, nào còn có thể đánh trả?
Thật sự không biết mấy năm nay hắn đã làm gì...
Có lẽ, đây là trình độ học sinh của Nguyên Chấp Đình?
Nói cách khác, Thân Thời Minh là Luyện Tức trung giai, hẳn là đã từng tu luyện ngự vật, nếu cho hắn cơ hội ngự vật, hắn sẽ biết cách sử dụng triệt để năng lực của nó, nhưng lúc này, Thân Thời Minh đưa một tay che háng lại, một tay che mũi, nhìn dáng vẻ cũng không có thời gian ngự vật rồi.
Phương Thốn lắc đầu, nắm cổ Thân Thời Minh, chậm rãi đi ra sau gốc cây đại thụ.
...
...
Ba vị đồng học nhìn thấy Phương Thốn chậm rãi kéo Thân Thời Minh đi ra ngoài, bọn họ đều cảm thấy choáng váng.
Sao lại thế này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook