Bạch Thủ Yêu Sư
-
Chương 36: Luyện Khí Đệ Nhất Đường
-Trước kia có nghe người ta nói, Phương gia nhị công tử bất học vô thuật, không nghĩ tới…
Quản sự không khỏi lắc lắc đầu, chặc chặc ra tiếng, hiển nhiên không tin Phương Thốn không có cơ hội đi học. Chỉ cho là hắn suốt ngày lang thang đầu đường, lãng phí rất nhiều thời gian. Mà ánh mắt kia, hoặc nhiều hoặc ít đều giấu không được sự khinh bỉ.
Phương Thốn đã quen rồi, một tập ngân phiếu đập vào mặt hắn.
Vị quản sự này hắng giọng một cái, có vẻ hòa ái hơn rất nhiều, nhìn Phương Thốn cười nói:
-Ngươi chưa từng học qua cái gì, là một tờ giấy trắng, vậy cũng chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu thôi, chỉ là hai năm trước thư viện đã thu nhận học sinh, bây giờ phần lớn mọi người đã có tu vi cao, họ hoặc nghiên cứu cửu kinh, hoặc dưỡng Bảo Thân, ngươi học cùng người ta cũng không nghe hiểu, không làm được, trước...
Sau khi suy nghĩ, hạ bút thành câu:
-Nguyên Chấp Đình đi!
Sau đó thấp giọng cười nói:
-Đợi tu vi của Phương nhị công tử có tiến bộ thì trở lại tìm ta, ta đã tự an bài xong!
Phương Thốn nhất thời hiểu rõ.
Những người tu vi cao, học sâu, đã đều đi tìm hiểu một ít học vấn cao thâm, mà tuy mình vào thư viện thì cũng chỉ có thể học lại từ đầu. Có đi chỗ khác cũng nghe không hiểu, cho nên mới an bài cho mình ở Nguyên Chấp Đình, không cần quản sự nói tỉ mỉ, mình cũng có thể hiểu rõ. Nói vậy Nguyên Chấp Đình này chính là nơi tụ tập của mấy tên cặn bã rồi, vậy sẽ ung dung chút.
-Không ai nguyện nhận ta làm thân truyền sao?
Phương Thốn hơi suy xét, khẽ cười đáp ứng.
Trước khi vào thư viện, hắn cũng đã tìm hiểu về thư viện.
Phần lớn học sinh ở thư viện, chỉ là đi theo các giáo viên, từ từ luyện pháp tu nghiệp. Trong thời gian ba năm, từng bước học được thêm nhiều thứ, như vậy học sinh cùng giáo viên chỉ có thể coi là quan hệ sư đồ bình thường mà thôi...
Nhưng cũng có ví dụ đặc thù, như một vài người có thiên tư cao, nên được giáo viên hoặc nhóm tọa sư coi trọng, sẽ có vài phần kính trọng với bọn họ, nhận họ bên người, đích thân dạy họ phương pháp tu hành, thậm chí truyền y bát. Đợi tu vi của các học sinh viên mãn thì có thể dùng quan hệ với mình, giới thiệu bọn họ tiến nhập Quận Tông có quen biết, giúp bọn họ mở ra lối đi, như vậy mới tính sư đồ chân chính...
Chỉ là dạy công khai thì giáo viên cùng tọa sư chưa hẳn sẽ truyền thứ tuyệt diệu chân chính cho ngươi.
Nhưng trở thành sư đồ chân chính thì hận không thể đưa cả mạng cho ngươi!
Trước đây huynh trưởng Phương Xích của mình ở trong thư viện đã được một lão giáo viên truyền y bát. Huynh trưởng của hắn gây họa không ít ở trong thư viện, cũng là vị lão giáo viên kia hết lần này đến lần khác không tiếc giá cao bảo vệ hắn ta, hắn ta mới an ổn bước lên con đường tu hành.
Theo lý thuyết, thời điểm mình xông về phía hậu sơn đã để lộ năng khiếu, cũng có thể đạt tới trình độ có vài giáo viên thậm chí là tọa sư có pháp nhãn động tâm thu nhận mình làm thân truyền. Nhưng sau khi vào thư viện, nhìn thấy nhiều người như vậy mà lại không có ai nhắc đến chuyện này, không nghi ngờ gì nữa, vẫn là có liên quan đến thân phận của mình, những người này cũng không muốn quá mức thân cận với mình.
Tuy nhiên, nghĩ tới bí mật mình kế thừa từ huynh trưởng, Phương Thốn lại cảm thấy không thân cận cũng không sao.
Quá mức thân cận có thể sẽ bại lộ bí mật của mình!
...
Trước tiên hắn ôm một đống đồ này, đi tới sau thư viện, tiến vào trong xe ngựa, thay bào phục của thư viện này, rồi xem xét lại mình một phen. Chỉ thấy áo bạch bào nho nhã, khí chất xuất trần, tóc búi lên đơn giản, cầm một thanh ngọc có đính kim tuyến nhạt. Búi tóc tím, nguyệt sắc trường bào, thanh ngọc? Còn đi một đôi giày đế da lộn gấm Tô Châu họa tiết đen...
Ừm, thật có vị!
Tiểu Thanh Liễu ngồi ở trước xe ngựa, thổi phồng công tử nhà mình đang soi gương đồng, khen:
-Công tử quả thực tuấn mỹ vô song!
-Đừng vuốt mông ngựa, tối đa ta chỉ tính là anh tuấn tiêu sái, khí chất xuất trần...
Phương Thốn khoát tay áo, thuận tay ném khối ngọc bội cho hắn:
-Thưởng cho ngươi!
Tiểu Thanh Liễu càng ca ngợi không ngớt:
-Công tử lại khiêm nhường...
Phương Thốn cười cười, soi gương, lẩm bẩm:
-Cũng không biết có thể hấp dẫn vài tiểu sư muội xinh đẹp hay không...
-Vậy chắc không thể...
Tiểu Thanh Liễu lắc đầu, nói:
-Công tử nhập học chậm hai năm so với người khác, tất cả trong viện đều là sư tỷ, có gì thú vị?
Phương Thốn nhìn hắn một cái, nói:
-Vừa nghe ngươi nói đã biết là người ngoài nghề!
Phân phó Tiểu Thanh Liễu chờ đợi mình đi học ở chỗ này, Phương Thốn đeo túi sách lên, đi nhanh đến Nguyên Chấp Đình. Khoan hãy nói, tuy bây giờ còn chưa bắt đầu luyện khí, nhưng trong thư viện nào là mặc áo choàng, cặp sách trên lưng, dọc theo con đường nhỏ trải đầy đá cuội, hai bên là mùi thơm của kỳ hoa dị thảo, trên đỉnh đầu là nắng ấm, làn gió nhẹ phả vào mặt…
Thật thoải mái!
Đi về phía trước là nhìn thấy vị trí của Nguyên Chấp Đình ở trong thư viện. Ở trong thư viện này có một quy củ không thành hình. Đó chính là giáo viên cùng nhóm tọa sư địa vị càng cao, cảnh giới càng cao càng thích lựa chọn nơi dạy càng sâu trong thư viện, cảnh vật xung quanh cũng không chỗ nào là không phải là phong thuỷ xinh đẹp tuyệt trần, người địa vị cao thâm còn thích trực tiếp giảng dạy ở rừng núi, chú trọng phong cách cổ xưa tự nhiên.
Mà bây giờ Phương Thốn phải đến Nguyên Chấp Đình, nhưng chỉ đi xuyên qua hai hành lang, khó khăn lắm mới thấy một cung điện cổ kính nằm ở góc thư viện, góc viền có mái cong hình sư tử, cửa sổ gỗ đều đang mở. Còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao nhốn nháo bên trong, trong thoáng chốc làm cho Phương Thốn cho rằng mình trở về đại học chui kiếp trước...
Phương Thốn đeo cặp sách. Lúc đi vào Nguyên Chấp đình này, nội đường rộn ràng những tiếng huyên náo trở nên yên tĩnh lại, không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn hắn, trong ánh mắt có sự hiếu kỳ cũng có sự chờ đợi, trong lúc nhất thời khiến Phương Thốn có cảm giác như đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Quản sự không khỏi lắc lắc đầu, chặc chặc ra tiếng, hiển nhiên không tin Phương Thốn không có cơ hội đi học. Chỉ cho là hắn suốt ngày lang thang đầu đường, lãng phí rất nhiều thời gian. Mà ánh mắt kia, hoặc nhiều hoặc ít đều giấu không được sự khinh bỉ.
Phương Thốn đã quen rồi, một tập ngân phiếu đập vào mặt hắn.
Vị quản sự này hắng giọng một cái, có vẻ hòa ái hơn rất nhiều, nhìn Phương Thốn cười nói:
-Ngươi chưa từng học qua cái gì, là một tờ giấy trắng, vậy cũng chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu thôi, chỉ là hai năm trước thư viện đã thu nhận học sinh, bây giờ phần lớn mọi người đã có tu vi cao, họ hoặc nghiên cứu cửu kinh, hoặc dưỡng Bảo Thân, ngươi học cùng người ta cũng không nghe hiểu, không làm được, trước...
Sau khi suy nghĩ, hạ bút thành câu:
-Nguyên Chấp Đình đi!
Sau đó thấp giọng cười nói:
-Đợi tu vi của Phương nhị công tử có tiến bộ thì trở lại tìm ta, ta đã tự an bài xong!
Phương Thốn nhất thời hiểu rõ.
Những người tu vi cao, học sâu, đã đều đi tìm hiểu một ít học vấn cao thâm, mà tuy mình vào thư viện thì cũng chỉ có thể học lại từ đầu. Có đi chỗ khác cũng nghe không hiểu, cho nên mới an bài cho mình ở Nguyên Chấp Đình, không cần quản sự nói tỉ mỉ, mình cũng có thể hiểu rõ. Nói vậy Nguyên Chấp Đình này chính là nơi tụ tập của mấy tên cặn bã rồi, vậy sẽ ung dung chút.
-Không ai nguyện nhận ta làm thân truyền sao?
Phương Thốn hơi suy xét, khẽ cười đáp ứng.
Trước khi vào thư viện, hắn cũng đã tìm hiểu về thư viện.
Phần lớn học sinh ở thư viện, chỉ là đi theo các giáo viên, từ từ luyện pháp tu nghiệp. Trong thời gian ba năm, từng bước học được thêm nhiều thứ, như vậy học sinh cùng giáo viên chỉ có thể coi là quan hệ sư đồ bình thường mà thôi...
Nhưng cũng có ví dụ đặc thù, như một vài người có thiên tư cao, nên được giáo viên hoặc nhóm tọa sư coi trọng, sẽ có vài phần kính trọng với bọn họ, nhận họ bên người, đích thân dạy họ phương pháp tu hành, thậm chí truyền y bát. Đợi tu vi của các học sinh viên mãn thì có thể dùng quan hệ với mình, giới thiệu bọn họ tiến nhập Quận Tông có quen biết, giúp bọn họ mở ra lối đi, như vậy mới tính sư đồ chân chính...
Chỉ là dạy công khai thì giáo viên cùng tọa sư chưa hẳn sẽ truyền thứ tuyệt diệu chân chính cho ngươi.
Nhưng trở thành sư đồ chân chính thì hận không thể đưa cả mạng cho ngươi!
Trước đây huynh trưởng Phương Xích của mình ở trong thư viện đã được một lão giáo viên truyền y bát. Huynh trưởng của hắn gây họa không ít ở trong thư viện, cũng là vị lão giáo viên kia hết lần này đến lần khác không tiếc giá cao bảo vệ hắn ta, hắn ta mới an ổn bước lên con đường tu hành.
Theo lý thuyết, thời điểm mình xông về phía hậu sơn đã để lộ năng khiếu, cũng có thể đạt tới trình độ có vài giáo viên thậm chí là tọa sư có pháp nhãn động tâm thu nhận mình làm thân truyền. Nhưng sau khi vào thư viện, nhìn thấy nhiều người như vậy mà lại không có ai nhắc đến chuyện này, không nghi ngờ gì nữa, vẫn là có liên quan đến thân phận của mình, những người này cũng không muốn quá mức thân cận với mình.
Tuy nhiên, nghĩ tới bí mật mình kế thừa từ huynh trưởng, Phương Thốn lại cảm thấy không thân cận cũng không sao.
Quá mức thân cận có thể sẽ bại lộ bí mật của mình!
...
Trước tiên hắn ôm một đống đồ này, đi tới sau thư viện, tiến vào trong xe ngựa, thay bào phục của thư viện này, rồi xem xét lại mình một phen. Chỉ thấy áo bạch bào nho nhã, khí chất xuất trần, tóc búi lên đơn giản, cầm một thanh ngọc có đính kim tuyến nhạt. Búi tóc tím, nguyệt sắc trường bào, thanh ngọc? Còn đi một đôi giày đế da lộn gấm Tô Châu họa tiết đen...
Ừm, thật có vị!
Tiểu Thanh Liễu ngồi ở trước xe ngựa, thổi phồng công tử nhà mình đang soi gương đồng, khen:
-Công tử quả thực tuấn mỹ vô song!
-Đừng vuốt mông ngựa, tối đa ta chỉ tính là anh tuấn tiêu sái, khí chất xuất trần...
Phương Thốn khoát tay áo, thuận tay ném khối ngọc bội cho hắn:
-Thưởng cho ngươi!
Tiểu Thanh Liễu càng ca ngợi không ngớt:
-Công tử lại khiêm nhường...
Phương Thốn cười cười, soi gương, lẩm bẩm:
-Cũng không biết có thể hấp dẫn vài tiểu sư muội xinh đẹp hay không...
-Vậy chắc không thể...
Tiểu Thanh Liễu lắc đầu, nói:
-Công tử nhập học chậm hai năm so với người khác, tất cả trong viện đều là sư tỷ, có gì thú vị?
Phương Thốn nhìn hắn một cái, nói:
-Vừa nghe ngươi nói đã biết là người ngoài nghề!
Phân phó Tiểu Thanh Liễu chờ đợi mình đi học ở chỗ này, Phương Thốn đeo túi sách lên, đi nhanh đến Nguyên Chấp Đình. Khoan hãy nói, tuy bây giờ còn chưa bắt đầu luyện khí, nhưng trong thư viện nào là mặc áo choàng, cặp sách trên lưng, dọc theo con đường nhỏ trải đầy đá cuội, hai bên là mùi thơm của kỳ hoa dị thảo, trên đỉnh đầu là nắng ấm, làn gió nhẹ phả vào mặt…
Thật thoải mái!
Đi về phía trước là nhìn thấy vị trí của Nguyên Chấp Đình ở trong thư viện. Ở trong thư viện này có một quy củ không thành hình. Đó chính là giáo viên cùng nhóm tọa sư địa vị càng cao, cảnh giới càng cao càng thích lựa chọn nơi dạy càng sâu trong thư viện, cảnh vật xung quanh cũng không chỗ nào là không phải là phong thuỷ xinh đẹp tuyệt trần, người địa vị cao thâm còn thích trực tiếp giảng dạy ở rừng núi, chú trọng phong cách cổ xưa tự nhiên.
Mà bây giờ Phương Thốn phải đến Nguyên Chấp Đình, nhưng chỉ đi xuyên qua hai hành lang, khó khăn lắm mới thấy một cung điện cổ kính nằm ở góc thư viện, góc viền có mái cong hình sư tử, cửa sổ gỗ đều đang mở. Còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao nhốn nháo bên trong, trong thoáng chốc làm cho Phương Thốn cho rằng mình trở về đại học chui kiếp trước...
Phương Thốn đeo cặp sách. Lúc đi vào Nguyên Chấp đình này, nội đường rộn ràng những tiếng huyên náo trở nên yên tĩnh lại, không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn hắn, trong ánh mắt có sự hiếu kỳ cũng có sự chờ đợi, trong lúc nhất thời khiến Phương Thốn có cảm giác như đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook