Bạch Thủ Yêu Sư
-
Chương 30: Phương Thốn Cầu Học
-Cái này thật giúp không được rồi...
Ngay cả Trương Thế Hiền cũng thấp giọng than thở, khẽ gật đầu một cái.
-Không có thiên lý, đi cửa sau còn phải gặp những thứ quỷ quái đó...
Mà một chốc này, Phương Thốn đang bị những xà trùng đó bao vây, hắn căng mặt không phát tiết, đột nhiên hắn bung cây dù trong tay ra, tức khắc làm cho một mảnh xà trùng đều bị đánh bay ra ngoài, nhưng mặt dù cũng chỉ có thể chống đỡ được một phía, còn những chỗ khác thì vẫn có rất nhiều xà trùng vọt đến, Phương Thốn một tay vung vẩy dù che quanh người, đồng thời tay phải cũng nhẹ nhàng vung lên...
-Xoạc…
Tay hắn cầm cán dù, từ bên trong rút ra một thanh trường kiếm hẹp nhưng sắc bén, kiếm quang vung lên, xà trùng tức khắc rơi loạn xạ
Những con xà trùng nào tiếp xúc qua thanh kiếm đều bị đứt lìa làm đôi, giãy giụa trên mặt đất.
Thanh kiếm được giấu trong cây dù có tên là Ngân Xà.
Mà Phương Thốn lấy lại mặt dù đó làm lá chắn, dùng kiếm vung quét, vừa chém xà trùng, vừa nhanh chóng chạy đi.
-Ồ?
Trong vô số người vây xem xung quanh vang lên từng tràng tiếng hò hét trầm thấp, rõ ràng còn tưởng rằng Phương Thốn sắp bị xà trùng cắn xé, chết oan chết uổng, nhưng không ngờ trong cây dù kia của hắn còn có cổ quái như vậy, càng không ngờ động tác vung vẩy trường kiếm của hắn thành thạo tinh xảo, rất có vài phần trình tự quy tắc, không khỏi tán thưởng:
-Tay ăn chơi Phương gia này, kiếm thuật cũng không tệ lắm…
-Bảo bối của ta…
Mà lão nhân khoác đấu bồng màu đen kia nhìn thấy vô số xà trùng cổ quái đó đều bị Phương Thốn chém thành hai nửa, một đường đi, một đường trảm, những nơi đi qua, tử thương một mảnh, trái không khỏi trở nên đau đớn, lúc này nhìn chằm chằm Phương Thốn trong trận.
Mà ở phía trên, hai vị lão tọa sư đen trắng kia đã thấy, một người nhẹ nhàng vuốt râu, một người híp mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
-Xem ra, lão nhị Phương gia cũng muốn trở thành học sinh của thư viện Bạch Sương chúng ta rồi…
Lão giả râu đen im lặng một lát, cũng khẽ cười nói.
Ngay cả vị viện chủ kia cũng gật đầu nói:
-Xem ra hắn cũng xem như có tư cách vào thư viện.
Lão giả râu đen gật đầu cười nói:
-Người bên ngoài chỉ nói hậu sơn thư viện chúng ta đã tuyên bố xuống gây khó dễ cho người ta, nhưng không biết những sắp đặt này cũng đều có đạo lý. Luyện khí chi đạo vốn là một tầng Tiên Thiên chi khí, mà tập trung vào năng lực sáng tạo thần hồn. Thư viện có bày kỳ môn giáp trận, chính là khảo giác căn cơ thuật số và thôi diễn của những đứa trẻ này. Bày ra chướng khí, đó là kiểm tra căn cơ tiên thiên của bọn họ, ngoài ra có xà trùng dày đặc, thì khảo giác phản ứng tuỳ cơ ứng biến của bọn họ, nếu đều có thể đạt tiêu chuẩn, vậy thì xem như một góc hạt giống tốt của luyện khí…
Đám học sinh xung quanh hình như cũng nghe được, nhất thời im lặng, không còn mấy người lên tiếng.
Thế nhưng vào lúc này, bỗng nhiên lão tọa sư râu bạc trắng kia khẽ cau mày, lập tức cười nói:
-Các ngươi không chú ý tới một chút…
Lão giả râu đen hơi ngẩn ra:
-Cái gì?
Lão tọa sư râu bạc trắng ngẩng đầu nhìn trời, nhỏ giọng nói:
-Hình như trời trở nên âm u rồi!
Lão giả râu đen kinh hãi, vội ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt thay đổi!
…
…
-Quá hay, Phương nhị công tử sắp vào thư viện rồi…
-Đặc sắc, đặc sắc, trừ nửa năm trước Mạnh tiên tử xông vào hậu sơn ra, ta vẫn chưa từng thấy ai thành công được…
-Hừ, ta đã sớm biết, đệ đệ của tiểu tiên sư, năng khiếu còn có thể kém được sao?
Mà vào lúc này, những dân chúng của thành Liễu Hồ kia trước đó đã từ từ đi đến hậu sơn thư viện nhìn thấy thân hình Phương Thốn càng lúc càng nhanh, không khỏi hét lên một tiếng 'giỏi', mặc dù tràng náo nhiệt này không thấy được nụ cười to, tiếng khóc lớn, cởi quần áo hoặc là tình cảnh bị quái vật xà trùng cắn chết mà bọn họ muốn thấy nhất, nhưng nhìn thấy có người thật sự xông qua hậu sơn thư viện cũng cảm thấy đã ghiền.
Trong vô hình, cũng là Phương nhị công tử bọn họ thắng thư viện một lần.
-Thiên phú này quả thật không so được, đều nói đại công tử Phương gia lợi hại, bây giờ xem ra trò cười này không thấy được nữa rồi…
Từng âm thanh tán thưởng, không biết bao nhiêu người ném tới ánh mắt kính sợ với Phương lão gia.
Trong đám người càng có vài người đã chuẩn bị nhanh chóng truyền lại tin tức này, hiển nhiên Nhị công tử Phương gia cũng muốn trở thành học sinh thư viện, như vậy rất nhiều người trước đó nhìn thấy đại công tử Phương gia không còn nữa, xem ra Phương gia sắp sụp đổ, người dự định sớm từ trên người Phương gia cạy ra vài lớp mỡ xuống, lúc này cũng phải cân nhắc, học sinh thư viện ở thành Liễu Hồ này vẫn có có chút phân lượng…
Chỉ là trong tiếng tán thưởng nhưng không ai nhận ra được trời đã dần trở nên âm u.
…
…
-Là ai đang âm thầm thi pháp?
Hậu sơn thư viện, trên ngọn núi, lão giả râu đen thấy khí trời thay đổi bực này, vẻ mặt cũng đã hơi kinh sợ.
Ánh mắt run sợ, vội vã nhìn khắp bốn phía.
Ngay cả phía sau bọn họ, viện chủ ngồi trên lưng thanh dương cũng híp mắt lại, nhìn về không trung.
Vốn là vạn dặm mây vừa hé, mặt trời vừa mới ló dạng, dưới sức mạnh nào đó quấy nhiễu, khói lại đột nhiên tụ lại, tia sáng giữa đất trời bị che lấp, bầu trời lập tức tối sầm xuống, buổi trưa nắng gắt nhất thời tựa như hoàng hôn buông…
Cũng vào lúc này, sâu trong rừng xanh hậu sơn bỗng nhiên vang lên vài tiếng rít gào.
-Đó là…
Nghe tiếng rít gào này, dân chúng thành Liễu Hồ đều ngẩn ra tại chỗ, sắc mặt đám học sinh thư viện cũng thay đổi.
…
…
-Hả?
Phương Thốn trong trận ngẩng đầu nhìn thời tiết thay đổi, hắn cũng đột nhiên nhận ra được gì đó, sắc mặt biến hoá.
Lúc vài tiếng rít gào kia vang lên, bước chân hắn đã tăng tốc, vội vã xông về phía trước.
Hậu sơn thư viện cũng không chỉ là thiết lập để kiểm tra trình độ học sinh mà còn là đề phòng kẻ địch hay kẻ xấu có ý đồ xấu bên ngoài, cho nên trừ mê trận, xà trùng ra, còn có một vài thứ khác, mỗi một người tính xông vào thư viện đều biết, hậu sơn thư viện chỉ có xông vào ban ngày, ban đêm mà tiến vào thì dù là nhóm giáo viên thư viện thì e rằng cũng lành ít dữ nhiều.
Ngay cả Trương Thế Hiền cũng thấp giọng than thở, khẽ gật đầu một cái.
-Không có thiên lý, đi cửa sau còn phải gặp những thứ quỷ quái đó...
Mà một chốc này, Phương Thốn đang bị những xà trùng đó bao vây, hắn căng mặt không phát tiết, đột nhiên hắn bung cây dù trong tay ra, tức khắc làm cho một mảnh xà trùng đều bị đánh bay ra ngoài, nhưng mặt dù cũng chỉ có thể chống đỡ được một phía, còn những chỗ khác thì vẫn có rất nhiều xà trùng vọt đến, Phương Thốn một tay vung vẩy dù che quanh người, đồng thời tay phải cũng nhẹ nhàng vung lên...
-Xoạc…
Tay hắn cầm cán dù, từ bên trong rút ra một thanh trường kiếm hẹp nhưng sắc bén, kiếm quang vung lên, xà trùng tức khắc rơi loạn xạ
Những con xà trùng nào tiếp xúc qua thanh kiếm đều bị đứt lìa làm đôi, giãy giụa trên mặt đất.
Thanh kiếm được giấu trong cây dù có tên là Ngân Xà.
Mà Phương Thốn lấy lại mặt dù đó làm lá chắn, dùng kiếm vung quét, vừa chém xà trùng, vừa nhanh chóng chạy đi.
-Ồ?
Trong vô số người vây xem xung quanh vang lên từng tràng tiếng hò hét trầm thấp, rõ ràng còn tưởng rằng Phương Thốn sắp bị xà trùng cắn xé, chết oan chết uổng, nhưng không ngờ trong cây dù kia của hắn còn có cổ quái như vậy, càng không ngờ động tác vung vẩy trường kiếm của hắn thành thạo tinh xảo, rất có vài phần trình tự quy tắc, không khỏi tán thưởng:
-Tay ăn chơi Phương gia này, kiếm thuật cũng không tệ lắm…
-Bảo bối của ta…
Mà lão nhân khoác đấu bồng màu đen kia nhìn thấy vô số xà trùng cổ quái đó đều bị Phương Thốn chém thành hai nửa, một đường đi, một đường trảm, những nơi đi qua, tử thương một mảnh, trái không khỏi trở nên đau đớn, lúc này nhìn chằm chằm Phương Thốn trong trận.
Mà ở phía trên, hai vị lão tọa sư đen trắng kia đã thấy, một người nhẹ nhàng vuốt râu, một người híp mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
-Xem ra, lão nhị Phương gia cũng muốn trở thành học sinh của thư viện Bạch Sương chúng ta rồi…
Lão giả râu đen im lặng một lát, cũng khẽ cười nói.
Ngay cả vị viện chủ kia cũng gật đầu nói:
-Xem ra hắn cũng xem như có tư cách vào thư viện.
Lão giả râu đen gật đầu cười nói:
-Người bên ngoài chỉ nói hậu sơn thư viện chúng ta đã tuyên bố xuống gây khó dễ cho người ta, nhưng không biết những sắp đặt này cũng đều có đạo lý. Luyện khí chi đạo vốn là một tầng Tiên Thiên chi khí, mà tập trung vào năng lực sáng tạo thần hồn. Thư viện có bày kỳ môn giáp trận, chính là khảo giác căn cơ thuật số và thôi diễn của những đứa trẻ này. Bày ra chướng khí, đó là kiểm tra căn cơ tiên thiên của bọn họ, ngoài ra có xà trùng dày đặc, thì khảo giác phản ứng tuỳ cơ ứng biến của bọn họ, nếu đều có thể đạt tiêu chuẩn, vậy thì xem như một góc hạt giống tốt của luyện khí…
Đám học sinh xung quanh hình như cũng nghe được, nhất thời im lặng, không còn mấy người lên tiếng.
Thế nhưng vào lúc này, bỗng nhiên lão tọa sư râu bạc trắng kia khẽ cau mày, lập tức cười nói:
-Các ngươi không chú ý tới một chút…
Lão giả râu đen hơi ngẩn ra:
-Cái gì?
Lão tọa sư râu bạc trắng ngẩng đầu nhìn trời, nhỏ giọng nói:
-Hình như trời trở nên âm u rồi!
Lão giả râu đen kinh hãi, vội ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt thay đổi!
…
…
-Quá hay, Phương nhị công tử sắp vào thư viện rồi…
-Đặc sắc, đặc sắc, trừ nửa năm trước Mạnh tiên tử xông vào hậu sơn ra, ta vẫn chưa từng thấy ai thành công được…
-Hừ, ta đã sớm biết, đệ đệ của tiểu tiên sư, năng khiếu còn có thể kém được sao?
Mà vào lúc này, những dân chúng của thành Liễu Hồ kia trước đó đã từ từ đi đến hậu sơn thư viện nhìn thấy thân hình Phương Thốn càng lúc càng nhanh, không khỏi hét lên một tiếng 'giỏi', mặc dù tràng náo nhiệt này không thấy được nụ cười to, tiếng khóc lớn, cởi quần áo hoặc là tình cảnh bị quái vật xà trùng cắn chết mà bọn họ muốn thấy nhất, nhưng nhìn thấy có người thật sự xông qua hậu sơn thư viện cũng cảm thấy đã ghiền.
Trong vô hình, cũng là Phương nhị công tử bọn họ thắng thư viện một lần.
-Thiên phú này quả thật không so được, đều nói đại công tử Phương gia lợi hại, bây giờ xem ra trò cười này không thấy được nữa rồi…
Từng âm thanh tán thưởng, không biết bao nhiêu người ném tới ánh mắt kính sợ với Phương lão gia.
Trong đám người càng có vài người đã chuẩn bị nhanh chóng truyền lại tin tức này, hiển nhiên Nhị công tử Phương gia cũng muốn trở thành học sinh thư viện, như vậy rất nhiều người trước đó nhìn thấy đại công tử Phương gia không còn nữa, xem ra Phương gia sắp sụp đổ, người dự định sớm từ trên người Phương gia cạy ra vài lớp mỡ xuống, lúc này cũng phải cân nhắc, học sinh thư viện ở thành Liễu Hồ này vẫn có có chút phân lượng…
Chỉ là trong tiếng tán thưởng nhưng không ai nhận ra được trời đã dần trở nên âm u.
…
…
-Là ai đang âm thầm thi pháp?
Hậu sơn thư viện, trên ngọn núi, lão giả râu đen thấy khí trời thay đổi bực này, vẻ mặt cũng đã hơi kinh sợ.
Ánh mắt run sợ, vội vã nhìn khắp bốn phía.
Ngay cả phía sau bọn họ, viện chủ ngồi trên lưng thanh dương cũng híp mắt lại, nhìn về không trung.
Vốn là vạn dặm mây vừa hé, mặt trời vừa mới ló dạng, dưới sức mạnh nào đó quấy nhiễu, khói lại đột nhiên tụ lại, tia sáng giữa đất trời bị che lấp, bầu trời lập tức tối sầm xuống, buổi trưa nắng gắt nhất thời tựa như hoàng hôn buông…
Cũng vào lúc này, sâu trong rừng xanh hậu sơn bỗng nhiên vang lên vài tiếng rít gào.
-Đó là…
Nghe tiếng rít gào này, dân chúng thành Liễu Hồ đều ngẩn ra tại chỗ, sắc mặt đám học sinh thư viện cũng thay đổi.
…
…
-Hả?
Phương Thốn trong trận ngẩng đầu nhìn thời tiết thay đổi, hắn cũng đột nhiên nhận ra được gì đó, sắc mặt biến hoá.
Lúc vài tiếng rít gào kia vang lên, bước chân hắn đã tăng tốc, vội vã xông về phía trước.
Hậu sơn thư viện cũng không chỉ là thiết lập để kiểm tra trình độ học sinh mà còn là đề phòng kẻ địch hay kẻ xấu có ý đồ xấu bên ngoài, cho nên trừ mê trận, xà trùng ra, còn có một vài thứ khác, mỗi một người tính xông vào thư viện đều biết, hậu sơn thư viện chỉ có xông vào ban ngày, ban đêm mà tiến vào thì dù là nhóm giáo viên thư viện thì e rằng cũng lành ít dữ nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook