Bạch Thủ Yêu Sư
Chương 25: Ta Đến Xông Vào Núi (2)

Vừa mới nghe được lời nói của Phương nhị công tử, chưởng quỹ kinh ngạc trả lời:

-Hắn… hắn nói muốn tới hậu sơn thư viện.

-Hậu sơn… thư viện?

Đám bách tính kinh sợ trợn mắt há mồm, lập tức phản ứng lại:

-Đây là đang gấp chịu tang mình sao?

Thoáng một cái, một truyền mười, mười truyền trăm, tin tức này bay nhanh hơn ngựa của Phương nhị công tử, còn không đợi Phương nhị công tử tới thư viện, cả thành Liễu Hồ đều biết, cũng không biết ở đâu có nhiều người rảnh rỗi như vậy, vội vàng bỏ gánh xuống, ném sạp hàng, nắm tay nhi tử nhi nữ, vác heo dê ầm một cái chạy ra ngoài thành, sợ không đuổi kịp để xem cảnh náo nhiệt…

-Thư viện cũng dễ xông vào, chỉ là năm ngoái có bảy tám người chết ở hậu sơn nhỉ?

-Hậu sơn thư viện kia chính là bãi tha ma…

-Cũng chưa chắc, Phương nhị công tử sao là người thường, đại huynh của hắn năm đó chẳng phải đã xông qua hậu sơn thư viện được sao?

-Nhưng nghe nói xông vào hậu sơn thư viện phải có bản lĩnh thật sự, Phương nhị công tử này lúc nào làm chính sự chứ?

-…

-…

Trong từng tiếng nghị luận, chúng bách tính thành Liễu Hồ cũng dần vui vẻ, náo nhiệt.

Cũng hết cách, trò tiêu khiển năm nay quá ít, chém đầu ở Thái Thị Khẩu cũng có thể như ăn tết.



Mà Phương gia thành Liễu Hồ bây giờ vốn là chính là lúc đại xuất danh tiếng, thân phận siêu nhiên như đại công tử nhà hắn đã sắp đến trình độ được bách tính bình thường dâng cúng, nhưng hết lần này tới lần khác, nói chết là chết, mà ngay sau đó lại truyền ra Phương gia lúc lo đám tang có thân thích tới muốn đoạt tài sản nhà hắn, thậm chí ngay cả những kẻ ăn tươi nuốt sống cũng để mắt tới nhà hắn.

Đang không biết có bao nhiêu người kìm nén một mạch muốn xem vở kịch này của Phương gia kết thúc thế nào, Phương nhị công tử lại muốn làm chuyện khác người?

Cho dù sống hay chết, trò vui này cũng nhất định đẹp mắt.

Đi xem nào…





Thư viện Bạch Sương thành Liễu Hồ nằm trên Thanh Tùng Sơn ở hơn mười dặm ngoài thành, địa thế cực cao, vách núi thẳng đứng, rất có tiên gia khí tượng, xây thư viện ở đây nghe nói là vì thể hiện luyện khí sĩ tránh xa hồng trần, rời xa thế giới, nhưng trên thực tế, bây giờ sớm đã không có ai đi bảo vệ những quy củ cứng nhắc kia, nhóm giáo viên và tọa sư trong viện phần lớn đều đặt mua trạch viện thượng hạng trong thành Liễu Hồ.

Ngay cả một vài học sinh trong viện đa phần cũng là mỗi ngày đánh xe ngựa, hay là thi triển kỳ thuật về nhà.

Phương Thốn phóng ngựa một hơi tới trước thư viện Bạch Sương đã thấy thư viện này xưa cũ bạc màu, sơn môn cao thẳng, phía trên ghi bốn chữ 'thư viện Bạch Sương' , trái phải đều có câu đối, bên trái là ‘nhật nguyệt lưỡng luân thiên địa nhãn’, bên phải là ‘thi thư vạn quyển thánh hiền tâm’, chữ viết cứng cáp nặng nề, giống như khiến người ta liếc nhìn một cái có thể cảm thấy được khí phách cuồn cuộn, uy phong lẫm liệt.

“Đây chính là nơi năm đó huynh trưởng ta quật ngã một đám người.”

Phương Thốn dò xét sơn môn thư viện một phen, lắc đầu cười, sau đó lớn tiếng nói:

-Phương Thốn thành Liễu Hồ, hôm nay muốn vào thư viện, cầu ban phương pháp luyện khí, trảm yêu ma, hộ thương sinh, không phụ trái tim thiết đảm này, không trái lòng vệ đạo.

Chính là sáng sớm, đất trời yên tĩnh, một tiếng kêu của hắn này lập tức truyền xa vào thư viện.

Không bao lâu đã nghe được trong thư viện có hơi ồn ào náo động, thầm nghĩ một tiếng hét lớn này dẫn đến không ít động tĩnh.

Phương Thốn bật cười, đặt thiếp bái sư mình sớm viết xong trên thềm đá trước sơn môn, sau đó mình thì phóng ngựa về con đường nhỏ xung quanh thư viện, không bao lâu đã đi một vòng lớn, đi tới hậu sơn thư viện, ngẩng đầu nhìn lại, trên cao chính là kiến trúc thư các thấp thoáng giữa rừng núi, phía dưới là tùng bá mênh mang.



Mà dưới núi này thì có thể nhìn thấy một khối đá xanh vuông vức bằng phẳng, cho phép một người ngồi xếp bằng, Phương Thốn bèn nhảy xuống ngựa, đi lên trên tảng đá này ngồi xuống, lặng lẽ chờ đám học sinh và giáo viên trong thư viện kia kịp phản ứng.

Trước khối đá xanh này chính là một đường mòn quanh co khúc khuỷu sâu vào rừng, cách quãng có thể nhìn thấy đường mòn này kéo dài vào trong, sau đó dọc theo thềm đá, có thể đi về phía thư viện, đây chính là cầu Học Thạch Thê nổi danh của thư viện Bạch Sương, chỉ cần có thể từ đầu đường mòn này đi lên tới thư viện thì chẳng khác gì xông vào phía hậu sơn thành công, cũng sẽ trở thành học sinh chân chính của thư viện.

Chỉ là nhìn đơn giản, nhưng rừng sâu bao nhiêu sao biết được, ai cũng không biết có bao nhiêu hung hiểm.





Phương Thốn nghỉ ngơi trên tảng đá xanh này cũng trong khoảng thời gian cạn một chung trà, hắn nghe được trên núi đối diện, tiếng huyên náo vang lên, từng đám học sinh mặc bạch bào xuất hiện ở hậu sơn thư viện, tò mò nhìn sang đây, nghị luận, chỉ trỏ.

Mà ở sau lưng, lúc này cũng đã có bách tính thành Liễu Hồ chạy nhanh tới, cũng không dám cách quá xa, đều ngừng lại bên ngoài hơn mười trượng, có leo cây, có lên sườn núi cao, có người đặt mông ngồi xuống đất, vô cùng náo nhiệt chờ đợi, ở giữa còn có thể nhìn thấy có người cầm xâu mứt quả, còn có người cầm bát mì hoành thánh, cũng không biết sao chạy nhanh như vậy.

-Phương Thốn, ngươi đến thư viện ta có việc gì?

Trong một mảnh huyên náo, chỉ thấy con đường sau thư viện Bạch Sương xuất hiện vài thân ảnh, nhìn kỹ sẽ thấy những người kia cao gầy, chừng bốn năm người, trên người đều mặc lam bào, phân biệt rõ với đám học sinh, trên mặt bọn hắn có chút kinh ngạc, một người trong đó đề khí mở miệng, thanh âm lanh lảnh, nhất thời truyền khắp cả phiến hậu sơn.

-Thiếp bái sư đã để trước núi, Phương Thốn hôm nay đến cầu học thư viện Bạch Sơn.

Phương Thốn ở trên tảng đá lớn, hơi cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, cao giọng mở miệng nói.

-Càn quấy, ngươi là con cháu Phương gia, sao lại xông vào phía hậu sơn, nếu muốn vào thư viện, chờ đầu xuân sang năm mở sơn môn đi.

Trong đó có một vị giáo viên mặc lam bào, hơi nhíu mày, trầm giọng răn dạy một câu.

-Học sinh có lòng muốn học, không đợi được mở sơn môn sang năm, cho nên mới muốn xông vào phía hậu sơn một lần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương