Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt
-
36: Lo Lắng Cho Cô
Hay là ông nội đang nhằm vào Bạch Tuấn Thành?
Nếu thật sự nhằm vào anh, vậy thì người làm vợ cần phải tức giận thay cho anh.
Ông nội Bạch không vui, Giai Kỳ không hiểu nên hỏi:
“Ông nội, tại sao ông lại nhằm vào chồng con như vậy?”
Ông nội Bạch không nói gì: “Con nhóc con, đúng là ngốc.
Ông là vì tốt cho con, vậy mà con nhóc con lại bảo vệ nó."
Giai Kỳ bị nói ngốc rất buồn bực, nhưng cô vẫn muốn bảo vệ, vì đây là chồng cô, nên phải bảo vệ.
Bạch Tuấn Thành lái xe thẳng đến công ty, trên đường nghe được cập dưới báo cáo:
“Tổng giám đốc, chúng ta đã đấu thầu thất bại mảnh đất phía nam thành phố.”
Giọng điệu bối rối, tràn ngập bất an.
Bạch Tuấn Thành thờ ơ nói:
“Tiếp tục.”
Không ai nghe ra giọng điệu trong lời nói của anh, đoán cũng đoán không ra.
“Bởi vì bất động sản Hạo Tường đã bỏ ra một trăm năm mươi triệu tệ đấu giá lại được.” Cấp dưới yếu đuối trả lời.
Đất thành nam đối với kế hoạch chiến lược tương lai của tập đoàn Bạch Thị có vai trò rất quan trọng, lần đấu thầu này thất bại, đã đả kích rất lớn đến trái tim của mỗi một nhân viên ở công ty.
Hai người vừa mới vào công ty, có thể trực quan cảm nhận được sự nghiêm túc và áp lực của công ty.
Bạch Tuấn Thành xuất hiện, nhân viên công ty như nhìn thấy trụ cột, trong lòng an ổn hơn rất nhiều.
Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm, trong chớp mắt toát ra tự tin, vững như núi Thái Sơn của Bạch Tuấn Thành.
“Tôi biết rồi, lui xuống trước đi.”
“Vâng.”
Bạch Tuấn Thành đi đến văn phòng, ấn nút gọi nhanh trên điện thoại bản:
“Gọi phó tổng giám đốc lên đây.”
Chỉ chốc lát sau, Vương Huy đã gõ cửa:
“Tổng giám đốc.”
“Vào đi.”
Vương Huy thoạt nhìn trung quy trung quy, là một người bình thường, từ lúc tiên vào văn phòng đã quy củ đứng ở trước bàn làm việc của Bạch Tuấn Thành:
“Tổng giám đốc, anh tìm tôi?”
“Ừm, tôi muốn biết tại sao chúng ta lại đấu thầu thất bại mảnh đất phía nam thành phố?”
Ánh mắt thâm thúy của Bạch Tuấn Thành ngồi trên ghế nhìn Vương Huy đang sợ hãi.
"Chẳng lẽ tổng giám đốc biết rồi sao.
Không, không thể nào."
Tim Vương Huy đập nhanh hơn, trước trán xuất hiện mồ hôi nhưng anh ta lại không nhận ra:
“Tổng giám đốc, tôi hoài nghi công ty có nội gián.”
Nói như vậy độ tin cậy có lẽ sẽ rất cao.
Trong lòng Vương Huy giãy dụa, an ủi bản thân.
Con ngươi Bạch Tuấn Thành nhạy bén nhìn thấy Vương Huy không bình thường, anh hỏi thêm:
“Nói xem tại sao anh lại nghi ngờ vậy.”
Mồ hôi ở thái dương Vương Huy đọng lại, Vương Huy không để ý, anh ta chìm vào ký ức:
“Sau khi chúng tôi ngồi xuống, người dẫn chương trình vừa bắt đầu đấu thầu, chúng tôi vẫn luôn tăng giá, lúc chúng tôi tăng lên một trăm triệu thì đã không còn ai đấu thầu với chúng tôi nữa, bồng nhiên bất động sản Hạo Tường trực tiếp hét giá một trăm năm mươi triệu, đây là điểm mấu chốt của chúng ta, nhưng bọn họ lại trực tiếp cướp đi, nên tôi nghi ngờ đã có người trực tiếp nói cho anh ta biết giá của chúng ta, nên bọn họ mới không kiêng nể gì trực tiếp tăng giá.”
Bạch Tuấn Thành nhướng mày, thâm ý nhìn Vương Huy:
“Giám đốc Vương nóng như vậy sao?”
Vương Huy vẫn cúi đầu, bị Bạch Tuấn Thành hỏi, ngẩng đầu mạnh mẽ, chạm tới tầm mắt, khiến anh ta nói chuyện đều trở nên lộn xôn:
“Tôi cơ thể yếu, tổng giám đốc, là vì cơ thể yếu.” Sau đó không ngẩng đầu lên nữa, không dám nhìn thẳng Bạch Tuấn Thành.
“Được, tôi biết rồi, đi xuống đi, việc này đừng lên tiếng cho bên ngoài, chú ý sức khỏe.”
“Vâng.” Khoảnh khắc đi ra khỏi trong phòng làm việc, Vương Huy thở ra một hơi thật dài.
Không thể không nói, khí tràng của Bạch Tuấn Thành quá mạnh, mạnh đến sợ hãi.
Bạch Tuấn Thành dời công ty về thành phố, đấu thầu có ý nghĩa lớn như thế lại xảy ra việc bất lợi, lúc này năm ngón tay của anh gõ lên mặt bàn có tiết tấu, lập tức cầm lấy điện thoại di động khai báo một số việc, mới lao vào công tác.
Lưu Hàn Lam trở về nước từ Cannes, vừa xuống máy bay đã lập tức gọi điện thoại cho Bạch Tuấn Thành, làm như không có chuyện gì xảy ra:
“Tuấn Thành, em trở về rồi, cùng nhau ăn cơm đi?”
Bạch Tuấn Thành từ chối nhận:
“Không cần đâu.”
Hai người họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì, nên cũng không cân thiết đi ra ngoài ăn cơm.
Lưu Hàn Lam: “Tuấn Thành …”
Cô ta còn muốn nói gì đó nhưng Bạch Tuấn Thành đã cúp điện thoại, trước giờ anh làm việc rất sạch sẽ lưu loát, có thể nói là một người nhẫn tâm.
Lưu Hàn Lam có thể xem như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, tiếp tục giống như trước kia, nhưng hiện tại đã không thể.
Anh cúp điện thoại, thì điện thoại của Giai Kỳ lại gọi tới:
“Alo, việc gì?”
“Anh không thể nói chuyện đàng hoàng với tôi sao?” Giai Kỳ thở phì phì.
Bạch Tuấn Thành cười trầm thấp đồng ý:
“Được, tôi nói chuyện đàng hoàng, tìm tôi có việc gì sao?”
Anh cười nhẹ nhàng, nở nụ cười mà trước giờ chưa bao giờ thấy trên mặt anh.
Giai Kỳ bĩu môi, vậy mới được chứ:
“Tôi và Nhi Nguyệt quyết định đến nhà Vương Nhật Triết đòi lại tảng đá đó.
Anh có muốn đi với chúng tôi không?”
“Nếu đã tặng đi thì không cần lấy lại nữa.”
Bạch Tuấn Thành hào phóng nói: “Cho dù lấy về, nhìn trong lòng càng thêm tắc nghẽn, vứt đi.”
Giai Kỳ không nghe, vậy thì số tiền đó dùng vô ích à, ném cho nhà cậu ta vậy à?
“Không được, nhất định phải lấy lại, hời cho bọn họ à, anh không đi thì tôi với Nhi Nguyệt đi.”
“Để Quân Đàm ở cùng hai người.”
Cuối cùng Bạch Tuấn Thành lo lắng nói.
Bạch Quân Đàm đi, có nguy hiểm còn có thể bảo vệ hai người họ.
“Hừ.”
Bạch Tuấn Thành lắng cô và Quân Đàm xa lạ, sẽ không chủ động nói chuyện, anh suy nghĩ chu toàn, lại gọi điện thoại cho em trai dặn dò:
“Quân Đàm, em với Giai Kỳ và Nhi Nguyệt đến nhà Vương Nhật Triết đi.
Hai đứa con gái đi không an toàn.”
Dù sao thì cũng còn ngồi trên ghế nhà trường, đến bây giờ Bạch Tuấn Thành vẫn chưa quên mình cưới một cô sinh viên.
“Anh trai, bây giờ em đã bị bọn họ kéo lên xe rồi.” Bạch Quân Đàm ở đầu dây bên kia khóc không ra nước mắt..
Trong tiểu khu cũ nát, bãi rác trước cửa chỉ sợ mùa đông cũng có ruồi nhặng bay vòng, ban ngày Giai Kỳ mới có thể cần thận nhìn xung quanh, nhịn không được hỏi Nhi Nguyệt:
“Chỗ này em cũng nhịn được sao?”
Bạch Nhi Nguyệt lắc đầu: “Không nhịn được.”
Cô và Nhi Nguyệt lên tầng sáu, gõ cửa.
Mẹ Vương Nhật Triết nhìn thấy Giai Kỳ, nghĩ đến chuyện cô đùa giỡn bọn họ, dẫn đến cả đêm bọn họ không dám ngủ, cứ ôm con dao gọt hoa quả với dao thái rau cho đến rạng sáng.
Còn vì bọn họ báo cảnh sát, đêm khuya bị cảnh sát giáo dục tư tưởng một lượt, cảnh sát chân trước đi, chân sau bọn họ lại giả mạo báo cảnh sát, dẫn đến bị phạt tiền.
Hôm nay, mẹ Vương Nhật Triết nhìn thấy Giai Kỳ đến, muốn nhào tới xé rách miệng cô, cao trọc mặt cô:
“Cô còn dám đến, Tiểu Triết báo cảnh sát đi.”
Giai Kỳ nhún vai nói với mẹ Vương Nhật Triết:
“Chúng tôi đã tìm thấy em gái.
Chúng tôi đến đây là vì chuyện khác.”
Nói xong, Giai Kỳ dùng bả vai nhích đẩy cửa, từ động tác với sức lực cho thấy là có luyện qua, có tài.
Bạch Quân Đàm thấy vậy lập tức tò mò đối với Giai Kỳ.
Rốt cuộc là cô gái như thế nào?
“Chuyện gì? Nhà tôi với nhà cô có chuyện gì?” Mẹ Vương Nhật Triết nhìn Giai Kỳ, lùi về phía sau hỏi.
Bỗng nhiên Nhi Nguyệt xuất hiện ở một bên:
“Dì ơi, con đến là muốn lấy lại đồ của con.”
Vương Nhật Triết nghe được âm thanh của Bạch Nhi Nguyệt, lập tức chạy ra:
“Nguyệt Nguyệt.”
Bạch Nhi Nguyệt nhìn về phía Giai Kỳ, lúc cô ấy đối mặt với Vương Nhật Triết, đột nhiên lại không thích.
Giai Kỳ gật đầu an ủi cô ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook