Bách Thảo Chiết
-
Quyển 1 - Chương 30
Chương thứ ba mươi
Một đường đi tới tẩm cung hoàng đế, Huyền Hoài Cẩn cảm thấy hình như có gì đó phát sinh nhưng không thể đoán được chỉ có thể bất an mà đi.
Lần này tiến cung là vì muốn báo cho hoàng thượng việc an bài hiến tế, vì quốc sư không tham triều hắn chỉ có thể đợi Huyền Kì Dịch bãi triều trở về nhưng qua hồi lâu thái giám lại báo hoàng thượng đã về tẩm cung.
Tuy rằng hắn đi đến ntaarm cung nhưng không hiểu vì sao cảm thấy buồn bực, đối với sự hiểu biết của hắn với Huyền Kì Dịch lúc này nên ở thư phòng mới phải sau lại đến tẩm cung làm gì? (đôt, thị tẩm zk hắn chứ làm gì?)
Đến tẩm cung nhưng không một bóng hạ nhân, Huyền Hoài Cẩn cảm thấy kì quái nhưng chân hắn cũng không có ý định đình chỉ.
Càng tới gần tẩm cung, bên trong truyền ra âm thanh vo cùng rõ ràng.
Này, đây là…
Mặt Huyền Hoài Cẩn liền đỏ lên. Tuy rằng làm quốc sư tuyệt đối không được gần nữ sắc nhưng thanh âm loại này vẫn biết rõ.
Không thể nghi ngờ, đây là tiếng rên rỉ!
Hắn xấu hổ muốn rời đi nhưng đột nhiên nhớ tới tiếng rên rỉ của ai đó khiến hắn dừng lại.
Âm thanh này thực quen!
Tuy rằng âm sắc bị dục vọng lẫn vào nhưng Huyền Hoài Caarnn vẫn nhận ra chủ nhân của âm thanh này, của Lạc Nọc mà hắn yêu thích!
Này giống như sâm sét giữa trời quang, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn.
Đây hẳn là trách nhiệm của quốc sư a, khuyên hoàng thượng không nên vi phạm luân thường đạo lí nhưng hắn lại kinh hãi phát hiện, bản thân vì tiếng thở dốc ái muội kia mà thần hồn lạc phách!
Tiếng rên rỉ kiều mị của Lạc Ngọc giống như ma chú chiếm cứ toàn bộ tâm trí hắn, kìm lòng không đạu, hắn liền ảo tưởng Lạc Ngọc với bộ dáng phong tình mê người phong tình, tâm nhất thời bị đả kích.
Chưa bao giời có ý nghĩ đại nghịch bất đạonhư vậy Huyền Hoài Cẩn nhất thời không biết làm sao cho phải, lí trí bảo hắn rời đi nhưng hai chân lại không di đông!
‘Bên ngoài có người.’
Huyền Kì Dịch nói nhỏ vào tai Lạc Ngọc nhưng động tác thì càng lúc càng kịch liệt.
‘Có nhân… ngươi …. ngươi còn không…. dừng…..A…’
Lạc Ngocc cũng biết bên ngoài có người nhưng bị *** cuốn lấy, vô pháp cự tuyệt Huyền Kì Dịch cầu hoan.
‘Cho hắn tiến vào ?’
Huyền KÌ Dịch tà tà cười, y đã sớm biết người ngoài kia là ai cũng biết Lạc Ngọc với người kia coa tâm, nếu đem hết thảy đập vỡ không biết quang cảnh sẽ như thế nào đây?
Huyền Kì Dịch vung tay phải lên, một đạo khí liền bay về hướng cửa ‘Phanh’ một tiếng cửa mở, khiến HuyỀn Hoài Cẩn hoảng sợ, vốn dĩ lúc nãy chỉ chột dại thôi nhưng bây giờ là thực sự hoảng sợ.
‘Hoàng đệ đến đây sao không tiến vào? Sẵn tiện đóng cửa lại luôn.’
Lời Huyền Kì Dịch vừa nói ra, không khí trong phòng liền ngưng trọng, Huyền Hoài Cẩn không thể không tuân mệnh tiến vào nhìn đến phong cảnh trước mắt , hắn không khỏi đỏ mặt……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook