Bạch Si
Chương 34

Mặc dù thi đấu bán kết nhưng ban tổ chức từ năm mươi ứng cử viên chỉ chọn ra ba mươi người tiến vào chung kết. Người dự thi có thể chọn người mẫu chuyên nghiệp biểu diễn tác phẩm của mình, hoặc mang theo vũ khí bí mật dự thi, dù là vũ khí hay không, đối với ta, người mẫu chỉ có một, Lục Bách Đông.

Đêm trước ngày tranh tài, ta lo lắng hồi hộp đến mức ngủ không được, trời vừa hửng sáng phải lên địa điểm tổ chức báo danh, sắc mặt và tính tình của ta sẽ không mấy “tử tế”, dù Lục Bách Đông vừa dỗ dành vừa hôn ta cũng cười không nổi.

So với tâm trạng khó chịu của ta thì A Địch và Tiểu Lục không biết vì nguyên nhân gì mà phấn khích, hóa thân thành truy tinh tộc liên tục chụp ảnh “vũ khí bí mật” của những người khác.

Khi ta nhìn thấy lực lượng truyền thông hùng hậu mới hiểu vì sao chủ đơn vị đồng ý dùng tiền “hào phóng” lựa chọn bộ sưu tập để khai triển tuy đây chỉ là thi bán kết. Người dự thi, vài người đều là gương mặt trang bìa nổi tiếng thời gian gần đây, người mẫu bọn họ mang tới đương nhiên đều là minh tinh, người mẫu “máu mặt máu mũi”.

Nếu như ta là chủ đơn vị tổ chức, đương nhiên không bỏ qua cơ hội sáng giá này, nhưng bọn họ cũng sợ nhiều ứng cử viên sẽ bị sàng lọc khi tiến vào chung kết, vì vậy sẽ bỏ sót vài mẫu đáng giá nên quyết định đem vòng đấu bán kết trở thành thời điểm đãi vàng luôn.

“Nhìn tới nhìn lui, Đông Đông nhà chúng ta là đẹp trai nhất.”

Đi chung quanh một vòng, Tiểu Lục dương dương đắc ý, A Địch như “đưa con đi thi rạng rỡ tổ tông” mà nhìn Lục Bách Đông.

Đây chính là điểm đáng yêu của hai nhân vật “độc mồm” này. Bạn trai của bạn tốt chính là người nhà, người một nhà là số một, dù mắt miệng méo hay thiếu cái răng chăng nữa thì so với đại minh tinh vẫn vô cùng thuận mắt.

Sau khi báo danh sau kết thúc, buổi sáng là thời gian thi của nhóm thiết kế nữ trang. Cả bọn đi đến phòng nghỉ dạo một vòng, âm thanh bên trong ồn ào, đám truyền thông cùng những nhân vật “mặt đầy máu” giao lưu, chúng ta quyết định trở về xe của A Địch nghỉ ngơi là thượng sách.

Xe của A Địch là loại dành cho kỳ nghỉ dài, bên trong không gian rất lớn. Ta nằm trên đùi Lục Bách Đông, hắn che bàn tay phủ mắt của ta để ánh sáng mặt trời bên ngoài không khiến ta khó chịu, sẽ không ngủ được.

Ta vốn hai mắt đã muốn dính với nhau, Tiểu Lục ngồi phía trước cầm một quyển sách hướng dẫn dáng đi của người mẫu, nhỏ giọng đọc chậm rãi để Lục Bách Đông nghe, trong xe không ai nói chuyện nên ta đối với những nội dung nghe không hiểu này chẳng khác nào bị thôi miên. Ta một bên nghe một bên cười, vốn sợ không kịp nghỉ ngơi, nhờ thuốc mê liều mạnh liền an tâm rơi vào mộng.

Khi ta tỉnh lại đã là buổi trưa, trên xe chỉ có ta và Lục Bách Đông. Hắn cầm nước cho ta uống thông cổ, nói ta biết A Địch và Tiểu Lục đã đi xem sân thi đấu. Ta nhìn đồng hồ một chút, nghĩ ăn xong sẽ diễn tập thử.

“Ngươi hồi hộp không?”

Ta hỏi, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

“Trái tim của ta đập rất nhanh, nhưng ta rất muốn lập tức lên sân khấu.”

Hắn kéo tay ta để lên ngực hắn, ta nghe rõ âm thanh thình thịch thình thịch mạnh mẽ vang lên, trong đôi mắt đen của hắn phát ra ánh sáng lấp lánh, ta càng nhìn càng cảm thấy con người trước mặt có chút xa lạ.

“Lục Bách Đông.” Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là của ta.

Câu nói kế tiếp ta không nói ra, chỉ kéo cổ hắn xuống, hôn môi hắn.

Cuộc thi đấu buổi chiều do một vị nam giám khảo nổi tiếng chủ trì mở màn. Bên trong sân khấu thiết bị rất tốt, phối hợp tiết tấu âm nhạc, âm thanh vang lên như trực tiếp đánh vào trái tim của người xem.

Ta quay về hậu trường, Tiểu Lục đang cùng Lục Bách Đông chỉnh trang lại kiểu tóc, A Địch đứng một bên hùng hỗ diễn thuyết cổ vũ tinh thần “quyết chiến” cho hắn.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mỗi người trên sàn runway chỉ ba mươi giây, chân chính thời gian bước ra từ sau đài đi tới trước sân khấu vỏn vẹn trong vòng mười lăm giây, hơn nữa, lần này người dự thi có năm mươi tổ, màu sắc trang phục của người mẫu quả nhiên trở thành một bức tranh rực rỡ.

Ta lấy ngẫu nhiên được số ba mươi, thứ tự xuất trận coi như ở giữa, ta không lo lắng, bởi vì ta tin tưởng Lục Bách Đông, cũng như hắn tin tưởng vào ta.

“Số hai mươi cho đến số ba mươi, mời chuẩn bị.”

Nhân viên công tác lên tiếng nhắc nhở.

Ta nhìn Lục Bách Đông, hắn nhìn hàng người chuẩn bị lên sân khấu từ đầu đến cuối, sau đó gật đầu xác nhận với ta.

Vẻ mặt hắn rất trầm tĩnh, không còn biểu hiện loại xúc động hưng phấn như khi còn ở trên xe nữa.

“Đi thôi, ta ở bên dưới sẽ luôn dõi theo ngươi.”

Ta đẩy hông hắn cổ vũ, hắn quay đầu, một câu nói cũng không nói, chỉ hơi hơi nở nụ cười.

Đi vòng qua trước sân khấu, vừa lúc đến phiên Lục Bách Đông. Trước hắn là hai vị người mẫu trang bìa đang nổi, khi họ lên sân khấu thì tiếng la hét của các vị thiếu nữ không ngừng xuyên tạc màng nhĩ, ta tự nói với lòng phải trấn định, vẫn không tránh được có chút dao động.

Tiểu Lục kéo tay ta, bàn tay đều lạnh lẽo vì căng thẳng, ta trong thời gian đó cũng không thể phân biệt được tay nào là tay của hắn.

“Đến hắn rồi.”

A Địch nhỏ giọng nói.

Ta ngừng thở.

Hắn xuất hiện ở đầu đường runway, khi bàn chân trần của hắn bước lên sàn runway một khắc kia, ta thậm chí quên cả chớp mắt.

Nửa người trên hắn xích lõa, bước đi của hắn vừa tùy hứng vừa uyển chuyển, kết hợp với chiếc khăn choàng hờ trên cổ, trên khăn vẩy một ít mực màu sắc rực rỡ, bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm vào chiếc khăn, lơ đãnh vuốt lên má, phảng phất cảm giác như vừa hoàn tất một bức họa, còn vô ý lau lên mặt mình, vừa lãng tử lại mang chút trẻ con.

Khi ta quyết định chọn quần màu vàng, đây là lựa chọn mang tính khiêu chiến với ta, vẻ mặt của hắn tự tại như vậy, không hề mang dáng dấp của đứa trẻ năm tuổi lúc trước. Cặp mắt đen mang theo nụ cười nhìn các vị giám khảo, cuối cùng nhìn thẳng vào màn ảnh, màn hình lớn đều chiếu lên nhất cử nhất động của hắn.

Cả khán phòng đều vì hắn trở nên im lặng, khi hắn xoay người trở về hậu trường, bỗng vang lên âm thanh mọi người đồng loạt đứng dậy.

Ta thấy được bóng lưng hắn, cảm giác cơ thể thiếu đi một lượng lớn không khí, có lẽ là hậu quả của mười lăm giây lúc hắn bước đi trên sàn runway mà quên cả hô hấp. A Địch và Tiểu Lục hưng phấn nhào tới ôm ta, ta mới phát giác toàn thân ta đang phát run.

Ta trở lại hậu trường, hắn đã ở đó chờ ta, vừa nhìn thấy ta lại toét miệng cười khúc khích. Ta chú ý tới hai bên tai hắn đỏ bừng một mảnh, mắt lấp lánh, có thể thấy được trong lòng hắn không hề bình tĩnh.

“Ngươi làm rất tốt.”

Tiểu Lục — một bên hét chói tai — một bên nắm tay hắn lên quơ quơ như nhà vô địch, hắn cười, ăn ý hùa theo y một chút rồi vội vàng thay y phục ra.

Ba người ba chân bốn cẳng giúp hắn lau màu trên mặt, xem xét trang phục hắn thay ra một lần, thừa dịp hắn chuẩn bị đi, ta liền tiến tới ôm hắn thật sâu.

Đợt thứ hai âm nhạc trở nên dồn dập, thiên hướng hơi mạnh bạo cuồng nhiệt.

Phía trước Lục Bách Đông là hai vị “hot model” vốn được xem là tiêu điểm toàn khán phòng, nhưng ta không còn lo lắng nữa.

Hắn từ phía sau đi ra, tư thái khiêu khích. Hắn đem nửa khuôn mặt chôn ở cổ áo khoác màu trắng đen, hai tay cắm vào túi. Màu hồng diễm sắc ôm sát chân phối hợp cùng áo sắc tà như thân sĩ, chỉ lộ ra một đôi mắt hung tàn. Ta chưa bao giờ biết có người mang tác phẩm của ta bộc lộ đến cảnh giới này, hắn thậm chí so những gì ta tưởng tượng còn hoàn mỹ hơn.

Hắn đi tới phía trước sân khấu, nhìn lướt qua tất cả khán giả, không hề để ai trong mắt, gần như chỉ nhìn chằm chằm màn ảnh.

Sau đó xoay người, cảm giác bất cần, mang tất cả bỏ lại sau lưng.

Diễn xuất xuất của hắn xuất sắc như vậy, hoàn mỹ như vậy. Nhưng lòng ta đã từ từ biến lạnh.

Trong vòng cuối, ta lựa chọn tây trang quyết thắng. Lần này tạo hình tương đối phức tạp, Tiểu Lục chê ta và A Địch vướng chân vướng tay, đạp chúng ta sang một bên.

Lục Bách Đông mặc dù không nói, nhưng đôi mắt vẫn nhìn ta. Ta biết hắn đang đợi ta nhận xét, ta cũng biết ta không nên keo kiệt lời tán thưởng vì biểu hiện xuất sắc vừa rồi. Ta làm không được, cảm giác lạnh lẽo từ trong tim đang khuếch tán dần ra toàn thân, hắn càng hoàn mỹ, nhiệt độ đó càng xâm lấn cơ thể, tâm trí ta càng mãnh liệt hơn. Khiến lời nói, lời khen vốn dĩ ta nên nói, phải nói, đều không thể nên lời.

Loại cảm giác ta đang cố tình lừa gạt chính mình quên đi, hiện giờ ùa về, đúng, ta không còn là hồi hộp nữa. Ta sợ hãi.

Lần cuối lên sân khấu, ta vỗ vai hắn, hắn đột nhiên nắm ngón tay của ta, kéo đến bên môi, nhẹ nhàng hôn một cái.

“Nhớ phải luôn nhìn ta.”

Hắn nói.

Bên trong sân khấu, âm nhạc chuyển sang dạng nội liễm pha gợi cảm. Ngón tay hắn ban nãy chạm vào tay ta phảng phất lưu lại nhiệt độ cơ thể của hắn, nhưng một ngọn gió lạnh lẽo thổi qua, không còn gì lưu lại trên tay của ta nữa.

Phải chăng đây là báo hiệu, báo hiệu cho ngày ta và hắn không còn chạm được vào nhau. Ngày cơn gió định mệnh sẽ cuốn mọi thứ về hắn đi mất, chỉ để lại cho ta sự lạnh lẽo?

Lần thứ ba hắn xuất hiện, tâm trạng người xem càng trở nên sục sôi.

Từ áo sơmi, áo khoác, quần đến cà – vạt, ta toàn bộ sử dụng bề mặt là chất liệu gỗ, đây là khoản cược rất lớn, sơ ý một chút, tác phẩm sẽ bị nữ tính hóa, đâm ra phản cảm, lằn ranh rất mong manh.

Thế nhưng ta tin tưởng, ván cược này không thua, vì người mẫu của ta là Lục Bách Đông.

Bờ vai của hắn rất rộng, vóc người cao ráo, dễ dàng phù hợp với đồ tây. Tiểu Lục vừa chỉnh tóc cho hắn, ngũ quan đoan chính thoạt nhìn nhất phái nghiêm cẩn, nhưng khóe mắt lại điểm tô một họa tiết màu đỏ khiến ánh mắt càng ấn tượng, bộ trang phục lại vô cùng kín đáo, hoàn toàn tôn lên vóc dáng cơ thể hắn ẩn hiện thông qua đường cong tây trang, biến thành một loại cảm khác mê hoặc khiến người ta phạm tội.

Mọi thứ trước mắt dần dần hiện rõ.

Tác phẩm của ta, mất đi hắn, sẽ không xuất sắc như vậy, hắn không có tác phẩm của ta, vẫn sẽ chói mắt như trước.

Nếu như, nếu như ta không có hắn, trọng tâm cuộc sống của ta không có gì cả. Nhưng hắn không có ta, sẽ vẫn xuất sắc như thế.

Vốn ta nghĩ cùng hắn thực hiện ước định từ nhiều năm trước hẳn nên vui vẻ, nhưng lòng dạ của ta vốn hẹp hòi, hết lần này đến lần khác chỉ có thể nghĩ như vậy. Ta cũng muốn lạc quan, cũng muốn tin tưởng, nhưng giữa được và mất thì mất lại quá nhiều, còn được thì lại mong manh.

Hắn chậm rãi đi tới trước sân khấu, mỗi bước đi chuyên nghiệp như vậy, nỗi sợ trong lòng ta đã hoàn toàn chiếm khứ.

Hắn thực sự mất trí nhớ? Hắn thực sự không nhớ gì hết chăng? Hắn, còn có thể là của ta sao?

Hắn ở trên đài cao kia, đương nhiên không thể cho ta đáp án.

Ta nhìn hắn, một lần xoay người, đưa lưng về phía ta, từ từ rời bỏ ta.

Mỗi lần hắn đều là như thế. Đi nhanh đến như vậy, vĩnh viễn chỉ chừa cho ta một bóng lưng. Ta chỉ có thể xa xa nhìn theo hắn, nhìn hắn biến mất mà không thể làm bất kỳ điều gì.

Lần này ta không thể chịu đựng được nữa.

Ta đột nhiên chen lấn xuyên qua đoàn người tiến đến chỗ hắn, ta muốn thấy hắn. Ta không muốn, thứ còn lại ta nhìn thấy chỉ là bóng lưng như trước.

” Có chuyện gì sao?”

Hắn nghi ngờ nhìn ta.

Ta không nói, chỉ đi tới, hung hăng ôm lấy hắn, hắn cười, ôm lấy ta.

“Ngươi thích ta đi như vậy sao?”

Ngữ khí của hắn rõ ràng là đòi phần thưởng. Ta có chút không được tự nhiên, cố ý nói.

“Hoàn hảo.”

Hắn không nhìn thấy điểm dị thường của ta, nở nụ cười.

“Tiểu Lục dạy ta ở trên sân khấu bộc lộ ra loại cảm giác món đồ mặc trên người là tốt nhất thì người bên dưới mới cảm giác được giá trị, thứ ta muốn nhất chỉ có ngươi.”

Hắn ở bên tai ta nhẹ giọng nói.

Vì vậy ta không nói gì nữa. Ta dùng sức, dùng cả sức bình sinh của mình để ôm chặt hắn.

Hắn dường như hiểu rõ sự bất an đang lớn dần trong ta còn hơn cả bản thân ta. Hắn chỉ dùng những lời nói đơn giản, hành động đơn giản, đã có thể dễ dàng kéo ta khỏi chiếc hố sâu này.

Liệu ta có thể tiếp tục ôm chặt hắn như thế này không? Ta đã băng qua dòng người tìm tới hắn, liệu cuối cùng đối với ta sẽ không phải là bóng lưng hay sự biến mất của hắn không? Bởi vì lần này, ta không đứng một chỗ nữa, ta không chỉ đứng và nhìn hắn nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương