Bạch Si
-
Chương 32
Ta chúng ta đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Sáng sớm sẽ hôn đối phương tỉnh dậy, tỉnh lại sẽ không cam lòng dừng lại ở hôn môi thôi, lửa cháy lăn lộn trên giường một lúc đến khi phải chạy vắt giò lên cổ vì đi làm trễ.
Vào trong cửa hàng rồi, luôn luôn thừa dịp A Địch không chú ý, lại len lén hôn môi, chúng ta luôn cảm thấy một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ vẫn không đủ.
Trong tầm mắt không thấy được hắn, ta lại bắt đầu nhớ nhung, nhìn thấy hắn lộ ra tịch mịch thì ta cảm thấy đau lòng, A Địch cũng biết tình lữ là một dạng ngu ngốc không thể nói nên lời nên cũng lười nói. Hắn chỉ cần ở bên cạnh ta, cuộc đời ta dễ dàng cảm thấy viên mãn.
Đây là lần đầu tiên ta can đảm hoàn toàn dung nhập cuộc sống và cả linh hồn, trái tim mình vào trong một đoạn tình cảm lưu luyến, dù có trả giá như thế nào ta vẫn nguyện giao mình cho đối phương, sau đó chính vì đối phương ôn nhu đáp lại khiến cảm giác hạnh phúc của ta còn hạnh phúc hơn gấp bội.
“Vì sao còn chưa ngủ?”
Ta nhẹ nhàng vuốt vuốt mắt hắn, bàn tay ta che khuất ánh sáng của chiếc đèn trên đầu giường để hắn khỏi lóa mắt.
“Sáng quá sao?”
Ta hỏi, hắn lắc đầu không nói gì, chắm chú nhìn bản phác hoạ của ta.
Vừa rồi mới cùng hắn lăng giường hổn hển một hồi, ta cố ý giả bộ sau đó ngủ ngay lập tức, đợi hắn vào giấc ta lại rón rén bò dậy muốn hoàn thành tác phẩm, không nghĩ tới hôm nay hắn thức giấc giữa chừng.
“Thật là đẹp.”
Hắn chỉ vào trang phục ta thiết kế.
“Lúc trước A Địch giúp ta ghi danh một cuộc thi, hiện giờ muốn nhanh chóng hoàn thành để kịp nộp lên.”
Ta giải thích với hắn, hắn khẽ gật đầu.
“Thiết kế quần áo sao?”
“Đúng vậy, ta muốn vẽ ba bộ khác nhau.”
“Ngươi sẽ cho ta mặc, đúng không?”
Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí của hắn rất tự tin, ta không nhịn được liền cười.
“Đương nhiên sẽ để ngươi mặc chúng rồi.”
Ba bộ quần áo đều được đo ni đóng giày hoàn toàn dựa vào hình mẫu của Lục Bách Đông làm mẫu chuẩn để thiết kế. Ta tính toán về vóc người của hắn, ngũ quan, khí chất, sau đó mang phong cách thiết kế của ta kết hợp để phát huy được đến cực hạn.
Bản thiết kế để nộp lên khi hoàn thành ta đưa A Địch xem, hắn cau mày nói ta hành động như vậy không phải là gan lớn quá chứ? Ta không cãi lại, chỉ mỉm cười.
Ngoại trừ thiết kế ba trang phục, những cái khác là A Địch khoáng hết toàn bộ. Còn lại cũng chỉ có thể trông cậy vào giám khảo từ ba mẫu này có thể nhìn ra được tiềm lực của ta đáng giá hay không thôi.
Sau đó Neil lại tìm ta, để tránh đi ánh mắt trợn trừng sửng sốt của A Địch chúng ta ra tiệm cà phê cần đó.
“Ngày đó rất xin lỗi.”
Hắn nói, ta lắc đầu.
“Chuyện đó không liên quan tới ngươi.”
Thế nhưng lần sau để ta thấy con tiện nhân kia nữa, ta tuyệt đối “hậu tạ” hắn món quà “đắt giá” đến mức cha mẹ không nhận ra luôn. Trong lòng ta hung hăng nói tiếp vế sau của câu trả lời.
Neil trầm mặc khuấy cà phê, ta biết hắn có chuyện muốn nói, kiên nhẫn chờ đợi.
“… Bạn trai ngươi làm sao vậy?”
Ta không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này.
“Trước kia hắn bị tai nạn xe cộ, não bị tổn thương.”
Ta trả lời đại khát cho hắn biết.
Hắn gật đầu.
“Ta biết một vị bác sĩ thần kinh, có thể giúp ngươi một tay.”
“Không sao, không cần phiền ngươi đâu.”
Ta vội vàng nói, hắn cố chấp nhìn ta.
“Coi như là ta xin lỗi ngươi, được không?”
Bị hắn nói như vậy, lời cự tuyệt đến miệng ta cũng đành nuốt trở vào. Nghĩ đến trước kia ta từng trêu chọc hắn, rồi biết con người hắn là như thế nào, cảm giác đối với hắn cũng thả lỏng hơn.
“Cảm ơn ngươi.”
Ta chỉ có thể nói như vậy.
Sáng sớm sẽ hôn đối phương tỉnh dậy, tỉnh lại sẽ không cam lòng dừng lại ở hôn môi thôi, lửa cháy lăn lộn trên giường một lúc đến khi phải chạy vắt giò lên cổ vì đi làm trễ.
Vào trong cửa hàng rồi, luôn luôn thừa dịp A Địch không chú ý, lại len lén hôn môi, chúng ta luôn cảm thấy một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ vẫn không đủ.
Trong tầm mắt không thấy được hắn, ta lại bắt đầu nhớ nhung, nhìn thấy hắn lộ ra tịch mịch thì ta cảm thấy đau lòng, A Địch cũng biết tình lữ là một dạng ngu ngốc không thể nói nên lời nên cũng lười nói. Hắn chỉ cần ở bên cạnh ta, cuộc đời ta dễ dàng cảm thấy viên mãn.
Đây là lần đầu tiên ta can đảm hoàn toàn dung nhập cuộc sống và cả linh hồn, trái tim mình vào trong một đoạn tình cảm lưu luyến, dù có trả giá như thế nào ta vẫn nguyện giao mình cho đối phương, sau đó chính vì đối phương ôn nhu đáp lại khiến cảm giác hạnh phúc của ta còn hạnh phúc hơn gấp bội.
“Vì sao còn chưa ngủ?”
Ta nhẹ nhàng vuốt vuốt mắt hắn, bàn tay ta che khuất ánh sáng của chiếc đèn trên đầu giường để hắn khỏi lóa mắt.
“Sáng quá sao?”
Ta hỏi, hắn lắc đầu không nói gì, chắm chú nhìn bản phác hoạ của ta.
Vừa rồi mới cùng hắn lăng giường hổn hển một hồi, ta cố ý giả bộ sau đó ngủ ngay lập tức, đợi hắn vào giấc ta lại rón rén bò dậy muốn hoàn thành tác phẩm, không nghĩ tới hôm nay hắn thức giấc giữa chừng.
“Thật là đẹp.”
Hắn chỉ vào trang phục ta thiết kế.
“Lúc trước A Địch giúp ta ghi danh một cuộc thi, hiện giờ muốn nhanh chóng hoàn thành để kịp nộp lên.”
Ta giải thích với hắn, hắn khẽ gật đầu.
“Thiết kế quần áo sao?”
“Đúng vậy, ta muốn vẽ ba bộ khác nhau.”
“Ngươi sẽ cho ta mặc, đúng không?”
Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí của hắn rất tự tin, ta không nhịn được liền cười.
“Đương nhiên sẽ để ngươi mặc chúng rồi.”
Ba bộ quần áo đều được đo ni đóng giày hoàn toàn dựa vào hình mẫu của Lục Bách Đông làm mẫu chuẩn để thiết kế. Ta tính toán về vóc người của hắn, ngũ quan, khí chất, sau đó mang phong cách thiết kế của ta kết hợp để phát huy được đến cực hạn.
Bản thiết kế để nộp lên khi hoàn thành ta đưa A Địch xem, hắn cau mày nói ta hành động như vậy không phải là gan lớn quá chứ? Ta không cãi lại, chỉ mỉm cười.
Ngoại trừ thiết kế ba trang phục, những cái khác là A Địch khoáng hết toàn bộ. Còn lại cũng chỉ có thể trông cậy vào giám khảo từ ba mẫu này có thể nhìn ra được tiềm lực của ta đáng giá hay không thôi.
Sau đó Neil lại tìm ta, để tránh đi ánh mắt trợn trừng sửng sốt của A Địch chúng ta ra tiệm cà phê cần đó.
“Ngày đó rất xin lỗi.”
Hắn nói, ta lắc đầu.
“Chuyện đó không liên quan tới ngươi.”
Thế nhưng lần sau để ta thấy con tiện nhân kia nữa, ta tuyệt đối “hậu tạ” hắn món quà “đắt giá” đến mức cha mẹ không nhận ra luôn. Trong lòng ta hung hăng nói tiếp vế sau của câu trả lời.
Neil trầm mặc khuấy cà phê, ta biết hắn có chuyện muốn nói, kiên nhẫn chờ đợi.
“… Bạn trai ngươi làm sao vậy?”
Ta không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này.
“Trước kia hắn bị tai nạn xe cộ, não bị tổn thương.”
Ta trả lời đại khát cho hắn biết.
Hắn gật đầu.
“Ta biết một vị bác sĩ thần kinh, có thể giúp ngươi một tay.”
“Không sao, không cần phiền ngươi đâu.”
Ta vội vàng nói, hắn cố chấp nhìn ta.
“Coi như là ta xin lỗi ngươi, được không?”
Bị hắn nói như vậy, lời cự tuyệt đến miệng ta cũng đành nuốt trở vào. Nghĩ đến trước kia ta từng trêu chọc hắn, rồi biết con người hắn là như thế nào, cảm giác đối với hắn cũng thả lỏng hơn.
“Cảm ơn ngươi.”
Ta chỉ có thể nói như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook