Bách Quỷ Ký Sự
-
1: Tích 1: Yêu Nữ Xương Giang
TÍCH 1: Yêu Nữ Xương Giang
( trích từ Truyện Yêu Quái ở Xương Giang trong Truyền Kì Mạn Lục của tác giả Nguyễn Dữ)
” Chuyện kể rằng vào thời Lê Sơ có một viên quan họ Hoàng, vốn là người ở Xương Giang đi xuống kinh đô lĩnh chức, tối đó liền đỗ thuyền ở bên sông. Lúc ấy trời yên sóng lặng cảnh vật im lìm, chợt nghe thấy tại mỏm bãi cát nơi phía Đông Nam có tiếng phụ nữ khóc lóc vô cùng ai oán. Viên quan thấy lạ bèn sai người chèo thuyền qua xem, liền thấy một người con gái độ chừng mười bảy mười tám mặc một cái lụa đỏ đang ngòi trên đệm.
Thấy thế viên quan họ Hoàng mới cất tiếng hỏi:
– Đêm hôm khuya khoắt như vậy sao cô còn ngồi đó khóc lóc nỗi gì?
Người con gái nghe quan hỏi vậy thì khép nép mà kể rằng:
– Nàng vốn là người ở đất Phong Châu, cha mẹ không may bị cướp gia hại giết chết ném xác xuống sông, chỉ có một mình nàng may mắm thoát chết. May mắn được một bá hộ trong vùng cưu mang mà mang về nhận làm người hầu trong phủ, nhân buổi chiều nay ra bãi hái dâu nhìn lại cảnh xưa mà không sao cầm lòng cho được.
Viên quan họ Hoàng cảm thương cho phận má hồng, liền hỏi xem người thiếu nữ nọ có muốn lên thuyền theo về quê cha đất tổ thì cho đi nhờ. Người thiếu nữ nghe vậy thì vui mừng mới đáp lại muốn theo về bản xứ, ngặt nỗi xương cốt cha mẹ vẫn còn bên dưới đáy sông chưa mang lên mà mai táng được.
Viên quan họ Hoàng nghe vậy liền thốt:
– Nếu thực tâm nàng đã muốn thế ta đây cũng chẳng quản gì, nguyện ý bỏ ra một số tiền vì nàng mà thu thập hài cốt hoàn thành tâm nguyện.
Trên đường về đất Phong Châu cả hai cảm mến rồi qua lại đối đáp rất vui vẻ, nhiều lần viên quan họ Hoàng bông đùa cố thử dò xét lòng nàng nhưng tuyệt nhiên người thiếu nữ ấy vẫn giữ lễ. Quan lớn cũng vì thế mà vừa yêu vừa nể, khi thuyền cập bến đất kinh đô rồi mà vị quan vẫn chưa vội đi lĩnh chức ngay mà lại sai người lái thuyền vòng lên ngả Bạch Hạc, cùng đem hài chốt cha mẹ thiếu nữ mà táng lại chỗ ấy. Sau khi lo liệu công việc ổn thỏa tươm tất thì một hôm lại thấy nàng thiếu nữ ngỏ ý trước.
Khi xưa vì chưa làm tròn chữ hiếu mà xây cất cho cha mẹ được mồ yên mả đẹp, nay mọi việc đã viên thành thiếp xin được theo chàng nâng khăn sửa túi. Nghe vậy thì viên quan họ Hoàng mừng rõ lắm, thế rồi từ đó hai người kết duyên vợ chồng.
Sau khi nhận chức được hơn một tháng, vị quan nọ liền trở nên điên cuồng hoảng loạn, người cứ ngày càng hao mòn khô héo dần đi. Cho dù thuốc thang chạy chữa thế nào cũng không thuyên giảm, mãi sau có một lão ăn mày vào phủ liền nói sẽ chữa dứt căn bệnh lạ này của quan phủ.
Sau khi bắt mạch một lúc, lão ăn mày nói bệnh của vị quan lớn này không bị gì, cần tẩm bổ thật nhiều vào, cùng với sắm lễ lạc mà đem cúng thần quỷ thì bệnh ắt tiêu trừ chỉ trong sớm tối. Nói xong lão ăn mày lấy ra một gói thuốc bột màu trắng đem hòa lẫn với nước rồi đổ vào miệng vị quan lớn.
Vừa uống xong vị quan lớn liền nôn mửa ra rất nhiều đờm dãi, cũng ngay khi ấy vị phu nhân nọ cả giận vội lấy gậy đập vỡ chai thuốc rồi mắng:
– Lão ăn mày khốn kiếp, lão từ đâu tới đây. Lại định sử dụng huyễn thuật mà ly gián chia rẽ vợ chồng ta phải không?
Chỉ đợi có thế, lão ăn mày đưa tay vào bọc lấy ra một lá bùa vẽ loằng ngoằng đầy những ký tự như giun dế đã ngả màu đục sỉn, lão nắm ngay lá bùa thẳng vào người vợ quan lớn. Bà vợ trẻ quan lớn vừa trúng phải lá bùa thì ngã vật ngay ra đất, toàn thân lăn lộn co quắp được một lúc thì hóa ra một đống xương trắng hếu.
Thực chất lão ăn mày nọ vốn là một vị đạo sĩ cao tay, nhân buổi vân du tứ hải qua ngõ vị quan lớn họ Hoàng. Lại ngước mặt nhìn trời thấy phía Đông Nam trong phủ bốc lên muôn vàn tử khí, còn quện đặc thành hình. Thấy vậy biết sự chẳng lành, lão đạo cũng không nhẫn tâm thấy chết không cứu.
Sau khi đã xử trí tru diệt được loài ma nữ kia, được một lúc thì viên quan họ Hoàng cũng liền tỉnh lại. Mọi người vội vàng xúm lại hỏi chuyện thì quan lớn cũng chả nhớ rõ chuyện gì, ai nấy đều thấy thất kinh mới quay qua hỏi chuyện đạo sĩ.
Lão đạo lúc này mới khẽ đưa tay vuốt râu mà chậm dãi nói:
– Từ đầu lão đã biết vị phu nhân của quan lớn đây không phải là người, mà là một loài yêu quái. Chỉ sợ để lâu hơn nữa thực khó đoán định có chữa nổi nữa không.
Sau đấy viên quan họ Hoàng bèn nghe theo lời đạo sĩ, đưa thuyền trở lại Bạch Hạc, khai quật toàn bộ mộ táng lúc trước lên thì chẳng còn thấy xương cốt đâu nữa, mà chỉ còn thấy lưu lại mấy hòn máu đỏ tươi. Vừa toan nhặt lấy mấy cục máu ấy thì thoát cái nó đã biến mất.
Lúc này đạo sĩ liền lắc đầu thở dài ngao ngán mà than rằng:
– Ôi thôi! Cành hẳn đã trừ mà gốc rễ vẫn còn đó. Nếu sau này không được thiên bình thần tướng phù hộ thì ắt về sau quan lớn chắc mắc nghiệp âm gian.
Quả nhiên sau đấy một tuần, viên quan họ Hoàng đang nằm ngủ trưa thì liền bị hai kẻ mặt trâu đầu ngựa bắt giữ giải đi. Đem tới trước một cái điện vô cùng trang nghiêm, duy chỉ có mái hành lang bên tả siêu đổ. Trên điện có một vị đầu đội mũ phiên quát lớn:
– Diêm Vương có chỉ sai ta tra án phán xét nhà ngươi, lại sai xuống thị vệ lấy ra giấy bút bắt quan lớn họ Hoàng tự cung khai.
Lúc này tuy có sợ nhưng Hoàng vẫn khẳng khái trả lời rằng: Bản thân là bậc nho sĩ, ra làm quan cũng chưa hề bạo ngược, làm người không gian tham quắt quéo, thấy mình chẳng có tội gì bèn không chịu viết.
Vị quan họ Hoàng vừa dứt lời thì đã thấy người con gái ở với mình ngày trước từ bên hành la phía tả bước ra. Hoàng lúc này mới ngầm hiểu ra liền cầm bút ghi vào tờ cung, nội dung nhất nhất kẻ ra rành rọt, từng ngày xưa gặp yêu nữ thế nào, giúp yêu nữ chôn cất ra sao.
Tờ cung trình lên Diêm Vương đọc qua thấy rất có lý, liền cả giận mắng tội yêu nữ. Lập tức truyền bọn sai nha tống giam vào ngục. Cũng quay qua mà trách cứ họ Hoàng, đã là nho sĩ lại đọc sách thánh hiền mà không biết nghe theo lời răn vì sắc mà mờ mắt, cũng liền bị phạt giảm thọ đến cả 10 năm. Sau đấy liền sai lính đưa quan họ Hoàng trở lại dương gian. Hoàng bừng tỉnh lại thì cũng giật mình kinh hãi, toàn thân túa mồ hôi ướt nhẹp như tắm.
Cho đến mấy năm sau, viên quan họ Hoàng lại có việc đi qua Tam Giang, đến giữa trưa liền nghỉ lại ở đền Phong Châu. Lại thấy đền đài tường vách, nhất lại là dãy hành lang đổ nát siêu vẹo giống hệt cơn mộng năm nào thì mới biết mình đã từng bị đưa đến đây. Quan họ Hoàng hoảng hốt vội bật dậy lên ngựa đi ngay không còn dám ngoái đầu nhìn lại lần nữa. ”
317743563_568287421969248_544288556663514367_n
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook