2682 chữ 48 lượt xem

Chương 76: Tường Không Cách Âm ĐâuChương 1: Thay Bạn Thân Đi Xem MắtChương 2: Kẻ Tung Người HứngChương 3: Anh Vẫn Còn Là Xử Nam À?Chương 4: 101 Cách Tránh “Thịt”Chương 5: Hẹn Gặp LạiChương 6: Lễ Độc Thân 11/11Chương 7: Cô Đang Bắt Cá Hai Tay Đấy À?Chương 8: Đi Xem Nhảy Thoát Y, Bị Bắt Tại TrậnChương 9: Hôm Nay Là Sinh Nhật TôiChương 10: Xin Lỗi, Tôi Có Bạn Gái Rồi!Chương 11: Hạnh Phúc Giống Như Một Con Bướm Đang BayChương 12: Đánh Nhau Vào Đồn Cảnh SátChương 13: Thanh Niên Thời Nay Yêu Đương Thật Kì LạChương 14: Tất Cả Đều Cho Em! (H-)Chương 15: Rất Nhớ Cô ẤyChương 16: Khi Phụ Nữ Yêu Bằng TaiChương 17: Xem Phim Người Lớn, Gặp Cảnh Dã Chiến Tập ThểChương 18: Đừng Đi Xem Mắt Nữa Được Không?Chương 19: Mỹ Nữ Trổ Tài Nấu NướngChương 20: Tổng Giám Đốc Trốn Làm Đi Ăn Sáng, Quên Mang TiềnChương 21: Dạ Hội Đêm Giáng SinhChương 22: Công Viên Giải TríChương 23: Vụng Trộm (H-)Chương 24: Truyền Thuyết Về Nụ HônChương 25: Tự An Ủi Vs. Mộng Xuân (H-)Chương 26: Phù Thuỷ Đại SứChương 27: HickeyChương 28: Đánh Dấu Lãnh Thổ Lên NgựcChương 29: Chưa Đến Chợ Đã Hết Tiền? (H-)Chương 30: Nắm Tay Nhau Đi Thuê Phòng Tình NhânChương 31: Sự Cố Trong Thang MáyChương 32: Anh Chỉ Ôm Em Ngủ ThôiChương 33: Anh Chỉ Cọ Cọ Bên Ngoài Thôi (H-)Chương 34: Anh Chỉ Cho Vào Một Nửa Thôi (H-)Chương 35: Mẹ Là Mẹ Của Con Mà Còn Không Bằng Cư Dân MạngChương 36: Mẹ Chồng Theo Dõi Con Dâu Tương LaiChương 37: Đại Chiến Mỹ NữChương 38: Phong SátChương 39: Sự Đáng Sợ Của Fan Não TànChương 40: Cuối Cùng Yêu Quái Cũng Ăn Thịt Yêu Nữ Rồi (H)Chương 41: Con Thỏ Ăn Cỏ Gần HangChương 42: Cao Lộ Tư Điên Rồi!Chương 43: Anh Nghĩ Mình Là Superman Hay Deadpool?Chương 44: Em Vợ Tương Lai Đến Thăm ViệnChương 45: Đàn Ông Không Xấu, Phụ Nữ Không YêuChương 46: Người Đàn Ông Cấm Dục 8 Tiếng Một Ngày (H)Chương 47: Bất Chấp Thủ ĐoạnChương 48: Ác Ý Thu MuaChương 49: Tình Nhân Được Tổng Giám Đốc Bao Dưỡng?Chương 50: Đàn Ông Cũng Thích Buôn ChuyệnChương 51: Tình Địch Xuất Hiện: 13 Năm Thì Sao?Chương 52: Em Từng Có Mấy Người Bạn Trai? (H)Chương 53: Có Muốn Lái Thử Siêu Xe Không?Chương 54: Vết Son Môi Và Khuyên Tai Hình Giọt NướcChương 55: Trịnh Trà Xanh Quyết Tâm Đoạt Người!Chương 56: Máy Rửa Bát Chạy Bằng Cơm (H)Chương 57: Party QueenChương 58: Mơ Hồ Phóng TúngChương 59: Tôi Không Ngại Làm Nam Tiểu TamChương 60: Tổng Giám Đốc Bị Đuổi Ra Khỏi NhàChương 61: Hồng Môn YếnChương 62: Anh Là Đồ Xấu Xa (H)Chương 63: Truth or DareChương 64: Chào Em, Anh Là Hàng Xóm Mới!Chương 65: Anh Chính Là Tiền Đồ Của EmChương 66: Âm MưuChương 67: Tuyệt Tình Tuyệt NghĩaChương 68: Đòn RoiChương 69: Không Dễ Bắt NạtChương 70: Tâm Sự Của Tiểu Thịt TươiChương 71: Ai Cũng Có Quá KhứChương 72: Tôi Muốn Bỏ Đứa Bé NàyChương 73: Người Phụ Nữ Thích Lo Chuyện Bao ĐồngChương 74: Giúp Anh TắmChương 75: Cái Đồ Yêu Tinh Dính Người!Chương 76: Tường Không Cách Âm ĐâuChương 77: 69 (H)Chương 78: Bị Cho Leo CâyChương 79: Phản Bội, Bị Bắt Gian Tận GiườngChương 80: Phóng ĐãngChương 81: Bà Dì Đến SớmChương 82: Tổng Giám Đốc Đi Mua Băng Vệ SinhChương 83: Chân Tướng Không Thể Ngờ TớiChương 84: Cách Giải Quyết Giữa Hai Người Đàn ÔngChương 85: Dụ Dỗ Mỹ NamChương 86: Mới Hạ Sốt, Không Nên Vận Động Mạnh (H)Chương 87: Có Bạn Gái Mà Vẫn Phải Dùng Tay Tự An Ủi?Chương 88: Cho Miệng Dưới Ăn No (H)Chương 89: Sinh Cho Anh Một Đứa Con Được Không?Chương 90: Không Bằng Cầm ThúChương 91: Anh Già RồiChương 92: Nữ Vương Của AnhChương 93: Phụ Huynh Chất VấnChương 94: Đêm Trừ TịchChương 95: Ra Mắt Bố Mẹ Vợ Tương LaiChương 96: Hái Hoa TặcChương 97: Trẻ Con Không Biết Nói Dối

Bách Lý Giai Ninh mở tủ quần áo, lấy đại một cái áo sơ mi của Hán Đông Khuê mặc vào người, chân trần chạy “bịch bịch bịch” hai ba bước đã xuống đến phòng bếp, vừa chạy vừa hò hét như trẻ con: “Đông Khuê, Đông Khuê, tin hot tin hot.”

Hán Đông Khuê cởi trần mặc tạp dề dang rộng hai tay đón cô vào lòng, cười dịu dàng vuốt tóc cô: “Sắp 25 năm tuổi đến nơi rồi mà vẫn hấp tấp như trẻ con. Sao không đi dép vào hả?”

“Em quên mất.” Bách Lý Giai Ninh hí hửng giơ điện thoại lên trước mặt Hán Đông Khuê cho anh cùng xem. “Anh còn nhớ Lâm Bối Bối không? Chính là cái người phụ nữ đánh nhau với em và Nghi Nghi rồi cả ba bị tóm vào đồn cảnh sát đó. Cô ta bị lộ clip nóng, vừa mới lên no.1 hot search đây này!”

“Anh biết rồi.” Trái với dáng vẻ phấn khích của Bách Lý Giai Ninh, Hán Đông Khuê lại rất bình tĩnh, tay dài cầm đũa khuấy khuấy đảo đảo thức ăn trong chảo.

“Ơ, anh không ngạc nhiên à?”

“Đấy là chủ ý của anh, tại sao phải ngạc nhiên?”

Bách Lý Giai Ninh mắt chữ A mồm chữ O, sau khi hiểu ra rồi thì xì một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ: “Quỷ tư bản! Không ngờ anh cũng vô sỉ đến mức sử dụng thủ đoạn lấy scandal này dập scandal khác.”

“Anh chưa bao giờ thừa nhận mình là quân tử trên thương trường.” Hán Đông Khuê đặt đôi đũa trong tay xuống bếp từ, duỗi tay ôm lấy eo cô, kéo cô gần sát vào mình.

“Tay của anh đặt nhầm chỗ rồi đấy, quay lại với cái chảo thịt gà kia đi.” Bách Lý Giai Ninh miệng nói nhưng người cũng không tránh né, chỉ nhắc nhở anh.

“Anh cứ tưởng em thích được anh ôm.” Hán Đông Khuê càng ôm cô chặt hơn, không những thế còn bế bổng cô ngồi hẳn lên bệ bếp.

Lúc này Bách Lý Giai Ninh mới chăm chú quan sát Hán Đông Khuê, anh đang cởi trần, bên dưới xỏ một chiếc quần ngủ trễ nải, thân trên đeo mỗi tạp dề. Hai dây mỏng manh buộc hờ hững trên cổ và sau thắt lưng, lộ ra bờ vai rộng, vòng eo hẹp và hai cánh tay cơ bắp. Anh cởi trần nấu ăn, hơi nóng bốc lên khiến mồ hôi trên ngực túa ra, càng tăng thêm vẻ gợi cảm mê người.

Hán Đông Khuê là kiểu mặc quần áo tưởng là gầy nhưng khi cởi ra mới biết rất có da có thịt, tuy tập gym nhưng cơ bắp không quá phổng phao lực lưỡng mà lại nghiêng về độ săn chắc và cứng rắn.

Người đàn ông của gia đình vào bếp lẽ ra phải là cảnh tượng ấm áp động lòng người, nhưng cụm từ “soái ca cởi trần đeo tạp dề” lại chỉ mang đến cảm giác dâm mỹ. Cô nhìn anh chằm chằm, bỗng nhiên cảm thấy không đủ. Ừm, chỉ nhìn thôi là không đủ, cô muốn chạm vào anh, muốn hôn anh, muốn ân ái với anh…

Để tránh đầu óc tiếp tục suy nghĩ lung tung, Bách Lý Giai Ninh bắt bản thân phải nghĩ đến chuyện trong sáng.

Ban nãy nhìn anh đeo tạp dề tập trung nấu cơm, cô phải tự hỏi lại chính mình rút cục kiếp trước đã tích được bao nhiêu phúc đức hay là giải cứu được cả một dải ngân hà, mà kiếp này thay bạn thân đi xem mắt thôi cũng có thể tóm được người bạn trai cực phẩm như Hán Đông Khuê. Anh là kiểu đàn ông cả tiền lẫn nhan sắc đều không thiếu, có thể lên phòng khách cũng có thể xuống phòng bếp, quan trọng nhất là vào được cả phòng ngủ.

Không sai, mỗi khi thân mật xong anh đều tự tay làm một bàn đồ ăn ngon cho cô.

Không được, không được, lại bắt đầu vòng về chuyện người lớn rồi đấy.

Hán Đông Khuê nãy giờ vẫn im lặng dõi theo đủ mọi loại biểu cảm thi nhau biến hoá trên mặt cô, cuối cùng không nhịn được buồn cười hỏi: “Bảo bối, em đang nghĩ gì mà lại đỏ mặt thế?”

Bách Lý Giai Ninh ngay lập tức chối bay chối biến: “Ai nghĩ gì đâu, tại trong bếp nóng quá chứ bộ.” Sau đó cô tìm cách đánh trống lảng. “Anh đang làm món gà gì thế?”

“Cánh gà chiên Coca.” Anh quệt tay vào miếng thịt gà vàng rộm trên chảo, đưa ngón tay dính đầy nước sốt sánh mịn lên môi cô, cười nói. “Thử xem có ngon không?”

Bách Lý Giai Ninh vươn đầu lưỡi ra liếm mút ngón tay anh, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ nhìn thẳng vào mắt anh, môi đỏ cong lên: “Ngon lắm.”

Hai ánh mắt va vào nhau, hai người không ai bảo ai, tự nhiên ôm nhau rồi cởi quần áo. Hán Đông Khuê còn rất thiếu đứng đắn mà thổi vào tai cô một câu: “Ăn gà (*) của anh trước, ăn gà chiên sau.”

(*) Gà: kê kê, một cách gọi tiểu đệ đệ của đàn ông.



Tội nghiệp món gà chiên Coca trong chảo đã chín vàng nhưng không ai thèm quan tâm.

Đến tận lúc Bách Lý Giai Ninh ngửi thấy mùi khen khét, theo bản năng khịt khịt mũi hít hít ngửi ngửi thì Hán Đông Khuê mới sực nhớ ra chuyện tắt bếp.

“May quá, gà chưa cháy, mới chỉ hơi xém thôi, vẫn ăn được.” Hán Đông Khuê vừa nói vừa ấn nửa người của Bách Lý Giai Ninh ghé lên bệ bếp, còn mình thì ôm eo cô, tiến vào từ phía sau.

Hán Đông Khuê chăm chú nhìn cô gái đang rên rỉ dưới thân, anh bắt buộc phải thừa nhận rằng anh chính là một kẻ túng dục vô độ, mỗi lần ở gần cô anh chưa bao giờ biết tiết chế.

Vốn dĩ anh đang nấu ăn, nhưng cuối cùng lại bị cặp đùi trắng nõn thon thả ẩn ẩn hiện hiện dưới tà áo sơ mi kia hấp dẫn, từ nấu ăn chuyển thẳng sang ăn cô.

Sau cuộc cá nước thân mật lần thứ hai, Bách Lý Giai Ninh cả người mệt mỏi rã rời được Hán Đông Khuê bế lên phòng ngủ, còn anh thì mang hẳn khay đồ ăn lên giường phục vụ cô. Bởi vì mải mê làm tình với cô nên hôm nay anh chỉ kịp cắm nồi cơm rồi làm mỗi một món, đã thế còn không có cả canh.

Bình thường anh rất không thích người ăn uống trên giường trừ khi bị ốm, nhưng vì cô mà bây giờ anh chẳng buồn quan tâm nữa. Ăn trên giường thì đã làm sao, nếu thức ăn chẳng may dây bẩn xuống dưới thì anh sẽ thay drap giường mới.

“Ăn nhiều một chút, lúc nãy anh bế em, thấy em nhẹ đi rồi đấy.”

Bách Lý Giai Ninh mút đầu ngón tay dính đầy nước sốt do xé thịt gà, cười hì hì nói. “Mấy hôm nay không có anh nấu cơm cho ăn, trời lại lạnh nên em ngại ra ngoài, toàn ăn linh tinh qua bữa.”

“Anh biết ngay mà, lúc nào cũng khiến anh không yên tâm là sao hả? Bảo bối, em cho anh về nhà đi mà, ngày ba bữa anh nấu cơm cho em.” Giọng Hán Đông Khuê có chút nịnh nọt như muốn làm nũng.

“Anh định hối lộ dạ dày của em đấy à?” Bách Lý Giai Ninh nghĩ ngợi trong chốc lát rồi nói tiếp. “Thôi được rồi, anh về nhà đi.”

Hai người ăn xong, Hán Đông Khuê thu dọn bát đĩa mang xuống rửa, lại còn phải dọn dẹp phòng bếp hỗn loạn đầy dấu vết ân ái của cả hai. Bách Lý Giai Ninh cũng nối đuôi xuống theo, cô ngồi co một chân trên ghế trước bàn ăn phởn phơ gặm táo, trong lúc vô tình liếc mắt một cái bỗng thấy một bên mặt và sau gáy Hán Đông Khuê hơi ửng đỏ.

Cô vứt quả táo đang cắn dở xuống mặt bàn, nhón chân bước đến gần, đặt tay mình lên trán anh, ngay lập tức rụt tay lại vì trán anh đã nóng đến mức sắp rán được cả trứng. “Nóng quá, anh bị sốt rồi. Em đưa anh đến bệnh viện.”

“Khỏi cần, anh uống mấy viên thuốc hạ sốt là được rồi.”

“Không được đâu, mấy hôm nay thời tiết thất thường, cả nước đang có dịch cúm mùa do virus đấy, tốt nhất là nên đi kiểm tra cho chắc ăn. Nếu chẳng may anh bị một mình thì cũng mặc kệ anh, nhưng lúc nãy chúng ta trao đổi nước bọt cho nhau rồi, khả năng em bị lây là rất cao.”

Hán Đông Khuê không cãi lại được cái miệng bô bô của Bách Lý Giai Ninh, hơn nữa trong người cũng thấy hơi mệt, đành phải để cô lái xe đưa đến bệnh viện. Đây là lần đầu tiên Hán Đông Khuê có dịp trực tiếp trải nghiệm kĩ năng lái xe siêu hạng của cô. Cô hất hàm nhìn anh, cười hí hửng nói: “Thế nào? Thấy tốc độ lẫn kĩ năng của chị đây rất lợi hại đúng không?”

Vừa chứng kiến vài cú lạng lách đánh võng và cả tạt đầu xe khác của cô, Hán Đông Khuê trầm mặc trong giây lát, cuối cùng thốt ra một câu. “Ai bán xe cho em phải bị phạt tù chung thân, còn bán xăng cho em xứng đáng bị tử hình.”

Bách Lý Giai Ninh trề môi ra nguýt dài, không quên lườm anh một cái cháy mặt. “Lão cán bộ, anh hơi quá lời rồi đấy nhé. Chẳng lẽ hồi còn trẻ anh chưa từng thử đua xe dù chỉ một lần hay sao?”

“Chưa bao giờ, anh đây không có hứng thú với mấy sở thích trẻ trâu lại còn vi phạm luật an toàn giao thông. À, thằng nhóc Đông Vũ thì có, hồi trước nó thường xuyên đi đua, em với nó rất hợp nhau khoản phá làng phá xóm đấy.”

“Anh thấy chưa, chỉ có mình anh là ông già nhạt nhẽo thôi. Hồi mới 15 16 tuổi em đã theo bạn bè đi đua xe rồi, vui cực kì luôn. Nhưng mà sau đấy em bị bố mẹ phạt cấm túc 1 tháng, chán muốn chết.”

“Nếu anh gặp em rồi yêu em từ lúc đó, anh cũng sẽ khiến em 1 tháng không xuống được giường.”

“Hán tiên sinh, lúc đó tôi vẫn là trẻ vị thành niên đấy, anh muốn đi tù vì tội ấu dâm đúng không?”

Hán Đông Khuê quyết định im lặng, anh không thể địch lại được cái miệng nhanh nhảu sắc bén của cô, tranh cãi với cô anh chỉ toàn nhận thua.

Hai người đỗ xe dưới tầng hầm bệnh viện, trước khi vào bên trong Bách Lý Giai Ninh còn đưa cho anh một cái khẩu trang màu đen. “Anh đeo vào đi, tránh lây cho mọi người xung quanh.”

Bách Lý Giai Ninh có điện thoại nên ra ngoài nghe, Hán Đông Khuê đành một mình vào phòng khám. Thật may mắn, anh bị cảm lạnh thông thường dẫn đến sốt là do dính nước mưa chứ không phải bị nhiễm virus cúm mùa. Trong lúc thăm khám, vị bác sĩ còn quan tâm hỏi hành động gần đây nhất của anh là gì, Hán Đông Khuê rất thành thực mà trả lời: “Làm tình.”



Bác sĩ: “…”

Hán Đông Khuê chỉ chỉ vào phía sau lưng mình, mở miệng nói: “Bác sĩ, ông tiện thể kê cho tôi một đơn thuốc uống hay bôi gì đó để chỗ này mau lành, không để lại sẹo.”

Bác sĩ nghi hoặc, bảo anh cởi áo khoác và áo sơ mi ra, sau khi thấy một đống vết thương chằng chịt trên lưng thì hơi ngẩn ra. “Này… cậu bị đánh à?”

Hán Đông Khuê cảm thấy nếu anh thừa nhận là bị ông nội đánh thì rất mất mặt, đành phải lươn lẹo: “Ừm, bạn gái tôi thích chơi SM.”

Đúng lúc này Bách Lý Giai Ninh nghe điện thoại xong đẩy cửa đi vào, cô nhìn bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, bạn trai tôi có sao không? Có bị nhiễm virus cúm mùa không?”

Bác sĩ dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, cẩn thận nhắc nhở: “Vị tiên sinh này chỉ bị cảm lạnh thông thường thôi, uống thuốc hạ sốt và thuốc trị cảm mấy ngày là khỏi. Có điều, cơ thể cậu ấy đang yếu, hai người không nên túng dục.”

“…”

Sau khi khám xong, Bách Lý Giai Ninh xấu hổ kéo Hán Đông Khuê đi mua thuốc rồi ra về. Lần này anh không cho cô cầm lái nữa, anh sợ cô sẽ làm anh bệnh nặng hơn.

“Anh có cảm thấy vị bác sĩ kia nhìn em bằng ánh mắt rất kì cục không?” Bách Lý Giai Ninh không nhịn được quay sang hỏi.

“Anh không để ý.”

“Ban nãy ông ta hỏi anh cái gì vậy? Với cả tại sao khám bệnh thôi mà lại phải cởi áo?”

“Bác sĩ hỏi gần đây nhất anh làm gì, anh bảo là làm tình. Còn cởi áo để kiểm tra vết thương trên lưng, anh nói là bị đánh bằng roi.” Tất nhiên là anh mới chỉ nói một nửa sự thật mà thôi.

Bách Lý Giai Ninh nghĩ mãi mà vẫn thấy có điều gì đó không đúng, sau cùng mới ngờ ngợ hiểu ra vấn đề. “Không phải là bác sĩ hiểu nhầm em chơi SM, cầm roi đánh anh dã man đấy chứ?”

“Anh không biết.” Hán Đông Khuê dừng lại mấy giây rồi bổ sung thêm một câu. “Chắc là thế đấy.”

Bách Lý Giai Ninh tức đến nghiến răng nghiến lợi, Hán Đông Khuê trái lại cười rộ lên cực kì vui vẻ. Cuối cùng cũng có ngày anh trả đũa được cái miệng vô nhân tính của cô.

Cô nghi ngờ Hán Đông Khuê có sở thích tô đen hình tượng của cô. Ngày trước hai người vào cửa hàng tiện lợi, anh nói dối với cô gái muốn làm quen với mình rằng bọn họ là anh em họ loạn luân, hôm nay anh lại bịa ra chuyện cô thích chơi SM. Người đàn ông này càng ngày càng được nước lấn tới đây mà.

Bách Lý Giai Ninh vuốt vuốt ngực để nén cục tức xuống, cố kiếm chuyện khác nói: “Em có một yêu cầu.”

“Hửm?” Hán Đông Khuê lơ đãng hỏi.

“Anh có thể thay cái giường gỗ kia đi không? Nó cũ rồi, mỗi lần vận động mạnh kêu to lắm.”

Hán Đông Khuê đưa một tay lên bóp cằm tỏ vẻ suy nghĩ, sau cùng nghiêm túc nói: “Ông nội anh thích sưu tầm mấy thứ đồ cổ, người già mà, em thông cảm. Còn về chuyện này, em không cần lo lắng, sau này kết hôn chúng mình ra ở riêng.”

“Ở riêng thì ở riêng, cả năm vẫn có vài ngày phải về nhà ngủ chứ?”

“Hừm, nếu giường kêu to quá thì chúng mình kê đệm xuống dưới đất nằm cũng được. Mà thực ra giường kêu to cũng chẳng sao đâu mà, mẹ anh lại càng mừng, bà mong có cháu bế lắm rồi. Trái lại, em mới là người cần phải chú ý.”

“Chú ý cái gì?”

“Em kêu to lắm! Nhà bên đó lâu đời rồi, tường không cách âm. Từng từ em phát ra, cả nhà đều có thể nghe thấy đấy.”

“Hán Đông Khuê, anh đi chết đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương