Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người
-
Chương 7: Cô Đang Bắt Cá Hai Tay Đấy À?
Bạn thân Đồng Tĩnh Nghi mới hôm trước còn thề thốt sẽ đối xử thật tốt với Bách Lý Giai Ninh suốt cuộc đời, hôm nay đã trắng trợn nuốt lời.
Sau khi thành công vượt qua ải đầu tiên của cuộc chiến xem mắt, Đồng Tĩnh Nghi liền không cho Bách Lý Giai Ninh có thời gian nghỉ ngơi hồi sức. Mới vừa qua lễ độc thân được 2 ngày, mẹ cô như được lắp tên lửa vào mông, không biết từ bao giờ đã thu xếp xong xuôi cho cô một buổi xem mắt tiếp theo.
Bách Lý Giai Ninh tăng ca gần một tháng trời, hiếm hoi lắm mới có ngày nghỉ, vậy mà lại bị Đồng Tĩnh Nghi gọi một cuộc điện thoại khiến cô nghe xong chỉ muốn hôn mê bất tỉnh.
Còn chưa kịp hoàn hồn khỏi buổi xem mắt với Hán Đông Khuê, trận chiến thứ hai đã ập xuống đầu Bách Lý Giai Ninh. Người đời nói không hề sai, bất kì loại chuyện sai trái nào xảy ra một lần đều sẽ có lần thứ hai.
Nghĩ đến việc Đồng Tĩnh Nghi đang thất tình, đồng chí Bách Lý Giai Ninh miễn cưỡng lên đồ, bước vào nhiệm vụ xem mắt mới.
Đối tượng lần này họ Mã, tên Văn Vĩ, là con trai Giám đốc một ngân hàng dầu khí, tuy mới thành lập mấy năm gần đây nhưng đã khá có tiếng tăm trong giới tài chính của thành phố Bắc Thần.
Họ Mã này có dáng người đã đậm lại còn thấp, chỉ cao tầm 1 mét 67 nên chỉ thích những người phụ nữ nhỏ nhắn. Bách Lý Giai Ninh chân trần đã cao 1 mét 72, hơn anh ta nửa cái đầu. Cô chọn một đôi giày cao gót 10 phân, quyết định chặt đẹp đối phương.
Anh ta thích phụ nữ không dùng nước hoa, cô xịt hai ba loại cùng một lúc.
Anh ta thích phụ nữ xinh đẹp để mặt mộc, cô trang điểm như đi dạ hội.
Về khoản bề ngoài, đảm bảo anh ta sẽ đánh trượt cô từ vòng gửi xe.
…
Sau một buổi tối ăn cơm trò chuyện với vị Mã thiếu gia này, Bách Lý Giai Ninh có thể rút ra ba điều về tiêu chuẩn tìm vợ tương lai của anh ta.
Thứ nhất, phụ nữ còn trong trắng, nhưng lại phải vừa truyền thống vừa cởi mở, tức là ngoan ngoài đường nhưng hư trên giường.
Thứ hai, bắt buộc nghỉ việc ở nhà làm nội trợ và chăm sóc con cái, đồng thời vẫn phải tự chủ về kinh tế.
Thứ ba, gia cảnh nhà gái phải bằng hoặc kém nhà trai, không được phép hơn.
Đây chính là ví dụ điển hình của một tên đàn ông gia trưởng và độc tài trong truyền thuyết. Bách Lý Giai Ninh thầm đặt biệt danh cho anh ta là Mã Văn Tài, tên của một nhân vật nam phụ phản diện trong bộ phim nổi tiếng “Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài”.
Bách Lý Giai Ninh ghét nhất trên đời là loại đàn ông như anh ta, tìm cách xoay anh ta như chong chóng, khiến anh ta nhiều phen vừa tức giận vừa xấu hổ. Nhưng do cô quá xinh đẹp hấp dẫn, dù cho không đúng gu của mình, anh ta vẫn nuôi hi vọng sẽ đưa được cô lên giường sau đó thẳng chân đá bay.
Ăn xong bữa cơm xem mắt, Mã thiếu gia lái xe đưa cô về nhà. Càng gần về tới nơi, Bách Lý Giai Ninh càng phấn khởi, cô không muốn nhìn mặt tên Mã Văn Tài này thêm một giây phút nào nữa.
Cô vốn dĩ muốn chia tay ở ngay đường lớn nhưng anh ta lại cố ý hộ tống cô đến tận đại sảnh toà căn hộ chung cư cao cấp.
“Chúc ngủ ngon, Đồng tiểu thư. Ngày mai tôi sẽ gọi cho cô.”
Mã thiếu gia vừa đánh xe rời đi, Bách Lý Giai Ninh giống như tù nhân được giải thoát, ngồi phịch xuống bậc cầu thang dẫn lên đại sảnh, bất chấp hình tượng thục nữ và từng cơn gió lạnh cuối thu đầu đông. Cô vươn tay tháo đôi giày cao gót Jimmy Choo 10 phân vứt sang một bên, duỗi chân nhắm mắt thở dài.
Khoảng chừng 5 phút đồng hồ trôi qua, Bách Lý Giai Ninh mới hít sâu một hơi không khí se lạnh của ban đêm cho đầu óc tỉnh táo, sau đó mở mắt đeo lại giày cao gót vào chân, chuẩn bị băng qua đại sảnh để đi thang máy lên nhà.
Nhưng chân cô không tài nào nhúc nhích nổi, không phải là nhức mỏi do đi giày cao gót quá lâu, cũng không phải là bị chuột rút, mà bởi vì cô nhìn thấy một người đang đứng dựa vào cửa kính sau lưng cô.
Tuy ngoài trời đã tối nhưng đèn đóm trong đại sảnh vẫn sáng trưng, cô ngay lập tức nhận ra người đàn ông này không ai khác ngoài Hán Đông Khuê.
Bách Lý Giai Ninh vỗ vỗ mấy cái vào mặt, tự thôi miên chính mình. “Tôi không thấy, tôi không thấy, tôi thực sự không thấy gì hết.” Sau đó cô lảo đảo đứng dậy, cúi đầu hướng về phía thang máy mà đi.
Nhưng lúc lướt qua bên cạnh Hán Đông Khuê, cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp chững chạc đầy nam tính.
“Đứng lại.”
“Tiểu khu này phong thuỷ rất tốt, chắc chắn không có ma quỷ. Vậy thì đây hẳn là ảo giác, ngày mai tôi sẽ đi khám sức khoẻ tổng quát. Chắc là tai và mắt có vấn đề rồi, có thể là do gần đây tăng ca quá nhiều.” Bách Lý Giai Ninh kiên định nói, chân vẫn bước về phía thang máy.
“Chết tiệt, tôi không phải ảo giác. Cô đứng lại cho tôi.” Hán Đông Khuê đầu đầy vạch đen, đây không phải là châm biếm anh sao?
Biết là không thể giả khùng giả điên được nữa, Bách Lý Giai Ninh đành phải dừng bước, xoay người nhìn về nơi phát ra giọng nói tức giận.
Hán Đông Khuê đứng cạnh một chậu bonsai xanh mướt, không rõ là cây gì, chỉ biết là nó được cắt tỉa thành hình đôi chim hạc rất đẹp. Nét mặt Hán Đông Khuê trầm tĩnh mang theo chút khí chất lạnh lùng bẩm sinh, nheo mắt nhìn thẳng vào cô.
Bách Lý Giai Ninh ngập ngừng đưa tay lên ngang tai vẫy vẫy mấy cái, khẽ động khoé môi cười nói: “Chào buổi tối, Hán tiên sinh… Đông Khuê.”
Sau đó bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng. Hán Đông Khuê chỉ đứng đó nhìn cô chăm chú, vẻ mặt tràn ngập sự dò xét.
Bách Lý Giai Ninh cảm thấy nếu cô không nói gì thì anh ta sẽ đứng nhìn chằm chằm vào cô đến chết, cuối cùng cô quyết định lấy hết dũng khí mở lời: “Đúng là trùng hợp nhỉ, Hán tiên… À… Hán Đông Khuê.”
Hán Đông Khuê lúc này mới chịu mở miệng nói chuyện: “Không phải trùng hợp. Tôi đợi cô ở đây đã 1 tiếng đồng hồ rồi.”
Bách Lý Giai Ninh bỗng cảm thấy mơ hồ, anh ta đợi cô sao? Anh ta tìm cô có việc gì?
“Người đàn ông vừa nãy đưa cô về là ai?” Hán Đông Khuê không đợi cô trả lời đã hỏi tiếp, ánh mắt mang theo vài tia u ám.
“Câu hỏi này có quan trọng không?” Bách Lý Giai Ninh hỏi ngược lại.
“Quan trọng, rất quan trọng.” Hán Đông Khuê chớp mắt, giọng nói đột nhiên nghiêm túc lạ thường.
“Đối tượng xem mắt.” Bách Lý Giai Ninh cảm thấy tốt nhất là nên thành thật trả lời.
“Cô có sở thích bắt cá hai tay à?” Hán Đông Khuê nhíu chặt hai hàng lông mày kiếm, đôi mắt đen láy vẫn nhìn Bách Lý Giai Ninh vô cùng gắt gao, như sợ cô sẽ co chân lên chạy mất bất cứ lúc nào.
“Đâu có, tối nay tôi chỉ gặp một mình anh ta thôi mà.” Bách Lý Giai Ninh cảm thấy cực kì khó hiểu, Hán Đông Khuê rõ ràng là đang chất vấn cô đúng không?
“Thế cô coi tôi là gì?” Khi hỏi câu này, khuôn mặt Hán Đông Khuê rất lạnh lùng, không có một chút biểu cảm nào.
Bách Lý Giai Ninh á khẩu, không tự chủ cúi đầu nhìn xuống mũi đôi giày tây bóng loáng của Hán Đông Khuê, ngẩn ngơ hồi lâu cũng chưa biết phản ứng lại như thế nào.
Hán Đông Khuê vẫn đứng nguyên vị trí đó, hiển nhiên là đang đợi câu trả lời của cô.
Bách Lý Giai Ninh nuốt nước miếng một cách khó nhọc, giọng nói ngập ngừng: “Một tháng rồi anh không liên lạc, tôi nghĩ là… chắc là… hẳn là… anh quên tôi rồi…”
“Trụ sở tập đoàn bên Mỹ có vấn đề, tôi phải bay sang Mỹ xử lí gấp. Do chênh lệch múi giờ nên không muốn nhắn tin làm phiền cô. Hôm nay vừa về nước đã đến đây tìm cô, vậy mà lại thấy cảnh tượng cô vội vã đến bên người đàn ông khác.” Giọng nói của Hán Đông Khuê có chút khàn khàn, ẩn giấu sự mệt mỏi không dễ nhận ra.
Bách Lý Giai Ninh chuyển ánh mắt từ mũi giày lên khuôn mặt Hán Đông Khuê, bây giờ mới phát giác hai quầng thâm thấp thoáng xuất hiện dưới đôi mắt lờ mờ tơ máu của người đối diện.
Anh ta giải thích cho cô sau đó lại trách móc cô sao? Nhưng mà để làm gì…? Nghe cứ như một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau không bằng.
“Tên đó không đẹp trai bằng tôi, lại thấp hơn tôi rất nhiều. Cô thích anh ta ở điểm nào? Trẻ hơn tôi sao? Có phải cô chê tôi già không? Tôi tự thấy mình trông chỉ như 28 thôi mà.” Thấy Bách Lý Giai Ninh không trả lời, Hán Đông Khuê bất chợt đặt câu hỏi dồn dập.
“Đúng đúng đúng, anh vẫn còn rất đẹp trai phong độ, ngàn vạn lần đừng tự nhận mình già.” Khoé mắt Bách Lý Giai Ninh co giật liên hồi, người đàn ông này thật tự luyến. “Hán Đông Khuê, độ tuổi của anh chính là độ tuổi hoàng kim của đàn ông.”
“Cô cao bao nhiêu?”
“1 mét 72…” Bách Lý Giai Ninh cảm thấy khó hiểu, anh ta sao tự nhiên lại tò mò chiều cao của cô.
“Vậy tại sao cô lại đồng ý xem mắt với anh ta? Gu của cô là đàn ông thấp hơn mình nửa cái đầu à?” Hán Đông Khuê nhếch mép nói. “Tôi cao 1 mét 87, hơn cô đúng 15 cm, chênh lệch chiều cao lí tưởng giữa một cặp đôi.”
“…” Bách Lý Giai Ninh chỉ biết im lặng. Cái gì mà chênh lệch chiều cao lí tưởng, anh ta thích xem phim ngôn tình à?
“Hay là cô nghĩ tôi già rồi, không đáp ứng được nhu cầu của cô?” Hán Đông Khuê nhích lại gần cô.
“Không phải thế…” Bách Lý Giai Ninh theo bản năng lùi về sau một bước, yếu ớt trả lời câu hỏi của anh.
Hán Đông Khuê dường như đã mất hết sự kiên nhẫn, quyết định bước đến trước mặt Bách Lý Giai Ninh, dồn cô vào vách tường sau lưng, cao giọng hỏi: “Không thấy tôi gọi cũng không biết đường gọi trước cho tôi à?”
Bách Lý Giai Ninh há hốc mồm, dùng ngón trỏ chỉ vào ngực mình rồi lại chỉ vào ngực Hán Đông Khuê, lắp bắp nói: “Tôi… gọi cho anh?”
“Hay là điện thoại cô không có chức năng gọi điện?”
“Làm gì có điện thoại nào không gọi được? Chỉ là… tại sao tôi phải gọi cho anh?”
“Bởi vì chúng ta đang tìm hiểu nhau.” Hán Đông Khuê khẳng định chắc nịch.
“Hán Đông Khuê, anh có đang nhầm lẫn gì không vậy? Tôi và anh xem mắt xong thì chính là người dưng, có gặp ngoài đường cũng không cần nhận người quen.” Bách Lý Giai Ninh vội vã phủi sạch mối quan hệ giữa hai người.
“Cô quả là một người phụ nữ không tim không phổi. Cô chủ động quyến rũ tôi, cố ý gây thương nhớ cho tôi, bây giờ lại dễ dàng nói ra một câu người dưng, hai câu không quen biết. Cô có còn là con người không?” Hán Đông Khuê dùng toàn những lời lẽ sắc bén để buộc tội cô.
Bách Lý Giai Ninh liếm liếm đôi môi hơi khô khốc do đứng lâu trong gió lạnh: “Con mắt nào của anh thấy tôi muốn quyến rũ anh vậy?”
“Tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi, nếu muốn phá huỷ hình tượng thục nữ đi xem mắt, cô hoàn toàn có thể ăn mặc nhếch nhác hoặc kì quái, ví dụ phong cách đường phố bụi bặm, phong cách Lolita hay Gothic, thậm chí cosplay cũng được. Thế nhưng cô lại chọn phong cách quyến rũ gợi cảm, làm gì có người đàn ông nào lại không thích cơ chứ? Còn nữa, có người phụ nữ nào lại leo lên giường đối tượng xem mắt ngay buổi hẹn đầu tiên như cô không?” Hán Đông Khuê nghiến răng nghiến lợi nói một hơi không ngừng nghỉ.
Bách Lý Giai Ninh đứng đần ra, cảm thấy điều anh ta nói không phải là không có lí.
“Tôi… tôi xin lỗi vì đã khiến anh hiểu nhầm. Tôi thực sự không có ý quyến rũ anh.” Bách Lý Giai Ninh cụp mắt, cắn môi nói nhỏ.
“Xin lỗi không có tác dụng trong trường hợp này. Cô phải chịu trách nhiệm cho hành vi sai trái của mình. Tối mai tôi rảnh, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm xem phim.” Hán Đông Khuê không cho Bách Lý Giai Ninh con đường sống, chỉ đơn giản ra lệnh cho cô như vậy.
Bách Lý Giai Ninh cảm thấy kinh ngạc, cô chỉ thay bạn thân đi xem mắt, sao lại bị đối phương biến thành đối tượng tìm hiểu chính thức?
Cô chần chừ suy nghĩ một chút rồi do dự nói: “Ngày mai tôi có việc bận rồi. Cả ngày kia nữa. Ngày mốt cũng không rảnh.”
Hán Đông Khuê sa sầm mặt lại, từ trước đến giờ chỉ có anh từ chối người ta, đây là lần đầu tiên mở miệng mời phụ nữ đi chơi, vậy mà lại bị từ chối thẳng thừng. Quả thực là không thể chấp nhận được.
“Nếu vậy thì đợi hôm nào cô có thời gian rảnh rỗi, chúng ta sắp xếp một buổi hẹn khác.” Hán Đông Khuê vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Bách Lý Giai Ninh cúi đầu không đáp.
“Cô không trả lời chính là đồng ý. Muộn rồi, cô lên nhà đi.” Hán Đông Khuê nhìn vào đồng hồ Rolex trên tay, liếc mắt về phía thang máy.
Bách Lý Giai Ninh chỉ chờ đến giây phút này, vội vội vàng vàng nói: “À, ừm, vậy tôi lên nhà trước nhé.”
“Đợi đã.” Hán Đông Khuê kéo dây đeo túi xách bằng kim loại của cô lại. “Còn một việc nữa.”
“Lại sao nữa?” Bách Lý Giai Ninh nhăn mặt nói.
“Quà cho cô, tôi mua lúc đi Mỹ công tác. Cầm lấy, không cho phép từ chối.” Hán Đông Khuê đưa cho cô một cái túi giấy nhỏ. Bách Lý Giai Ninh sợ rằng nếu cô không nhận thì anh ta sẽ tiếp tục dây dưa lằng nhằng, đành phải vươn tay cầm lấy.
“Cảm ơn, anh chu đáo quá. Tôi lên nhà đây. Anh lái xe về cẩn thận nhé.” Nói xong cũng không để ý chính mình có đang thất lễ hay không, cô giật lại dây đeo túi xách từ trong tay Hán Đông Khuê, ba chân bốn cẳng bước đi như bị ma đuổi tới thang máy.
Khoảnh khắc ngắn ngủi khi hai cánh cửa kim loại của thang máy khép lại, cô nhìn thấy Hán Đông Khuê vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ. Hai tay anh đút vào túi quần âu, an an tĩnh tĩnh nhìn về phía cô.
Một giây này, cô cảm tưởng như anh đã đứng đó từ rất lâu rất lâu rồi.
Vào trong nhà rồi cô mới mở túi giấy ra xem, là một hộp trang sức bằng nhung màu xanh lam đặc trưng của Tiffany & Co., bên trong đựng một đôi khuyên tai hình ổ khoá làm từ vàng hồng 18K trông khá quen mắt. Mất một lúc lâu cô mới ngờ ngợ nhận ra, mấy ngày trước cô từng đăng ảnh đôi khuyên tai này lên vòng bạn bè WeChat, còn viết vài dòng xàm xí thể hiện sự thích thú. Nội dung đại loại là “Đến bao giờ mới có người nắm giữ chìa khoá mở cửa trái tim tôi”.
Không ngờ tới Hán Đông Khuê lại nhìn thấy bức ảnh đó trên vòng bạn bè của cô, hơn nữa còn mua nó tặng cho cô.
Bách Lý Giai Ninh nắm chặt hộp khuyên tai đang cầm trong tay, trong lòng không nhịn được “lộp bộp” một tiếng. Cô phải thừa nhận, giờ phút này cô có chút rung động.
Sau khi thành công vượt qua ải đầu tiên của cuộc chiến xem mắt, Đồng Tĩnh Nghi liền không cho Bách Lý Giai Ninh có thời gian nghỉ ngơi hồi sức. Mới vừa qua lễ độc thân được 2 ngày, mẹ cô như được lắp tên lửa vào mông, không biết từ bao giờ đã thu xếp xong xuôi cho cô một buổi xem mắt tiếp theo.
Bách Lý Giai Ninh tăng ca gần một tháng trời, hiếm hoi lắm mới có ngày nghỉ, vậy mà lại bị Đồng Tĩnh Nghi gọi một cuộc điện thoại khiến cô nghe xong chỉ muốn hôn mê bất tỉnh.
Còn chưa kịp hoàn hồn khỏi buổi xem mắt với Hán Đông Khuê, trận chiến thứ hai đã ập xuống đầu Bách Lý Giai Ninh. Người đời nói không hề sai, bất kì loại chuyện sai trái nào xảy ra một lần đều sẽ có lần thứ hai.
Nghĩ đến việc Đồng Tĩnh Nghi đang thất tình, đồng chí Bách Lý Giai Ninh miễn cưỡng lên đồ, bước vào nhiệm vụ xem mắt mới.
Đối tượng lần này họ Mã, tên Văn Vĩ, là con trai Giám đốc một ngân hàng dầu khí, tuy mới thành lập mấy năm gần đây nhưng đã khá có tiếng tăm trong giới tài chính của thành phố Bắc Thần.
Họ Mã này có dáng người đã đậm lại còn thấp, chỉ cao tầm 1 mét 67 nên chỉ thích những người phụ nữ nhỏ nhắn. Bách Lý Giai Ninh chân trần đã cao 1 mét 72, hơn anh ta nửa cái đầu. Cô chọn một đôi giày cao gót 10 phân, quyết định chặt đẹp đối phương.
Anh ta thích phụ nữ không dùng nước hoa, cô xịt hai ba loại cùng một lúc.
Anh ta thích phụ nữ xinh đẹp để mặt mộc, cô trang điểm như đi dạ hội.
Về khoản bề ngoài, đảm bảo anh ta sẽ đánh trượt cô từ vòng gửi xe.
…
Sau một buổi tối ăn cơm trò chuyện với vị Mã thiếu gia này, Bách Lý Giai Ninh có thể rút ra ba điều về tiêu chuẩn tìm vợ tương lai của anh ta.
Thứ nhất, phụ nữ còn trong trắng, nhưng lại phải vừa truyền thống vừa cởi mở, tức là ngoan ngoài đường nhưng hư trên giường.
Thứ hai, bắt buộc nghỉ việc ở nhà làm nội trợ và chăm sóc con cái, đồng thời vẫn phải tự chủ về kinh tế.
Thứ ba, gia cảnh nhà gái phải bằng hoặc kém nhà trai, không được phép hơn.
Đây chính là ví dụ điển hình của một tên đàn ông gia trưởng và độc tài trong truyền thuyết. Bách Lý Giai Ninh thầm đặt biệt danh cho anh ta là Mã Văn Tài, tên của một nhân vật nam phụ phản diện trong bộ phim nổi tiếng “Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài”.
Bách Lý Giai Ninh ghét nhất trên đời là loại đàn ông như anh ta, tìm cách xoay anh ta như chong chóng, khiến anh ta nhiều phen vừa tức giận vừa xấu hổ. Nhưng do cô quá xinh đẹp hấp dẫn, dù cho không đúng gu của mình, anh ta vẫn nuôi hi vọng sẽ đưa được cô lên giường sau đó thẳng chân đá bay.
Ăn xong bữa cơm xem mắt, Mã thiếu gia lái xe đưa cô về nhà. Càng gần về tới nơi, Bách Lý Giai Ninh càng phấn khởi, cô không muốn nhìn mặt tên Mã Văn Tài này thêm một giây phút nào nữa.
Cô vốn dĩ muốn chia tay ở ngay đường lớn nhưng anh ta lại cố ý hộ tống cô đến tận đại sảnh toà căn hộ chung cư cao cấp.
“Chúc ngủ ngon, Đồng tiểu thư. Ngày mai tôi sẽ gọi cho cô.”
Mã thiếu gia vừa đánh xe rời đi, Bách Lý Giai Ninh giống như tù nhân được giải thoát, ngồi phịch xuống bậc cầu thang dẫn lên đại sảnh, bất chấp hình tượng thục nữ và từng cơn gió lạnh cuối thu đầu đông. Cô vươn tay tháo đôi giày cao gót Jimmy Choo 10 phân vứt sang một bên, duỗi chân nhắm mắt thở dài.
Khoảng chừng 5 phút đồng hồ trôi qua, Bách Lý Giai Ninh mới hít sâu một hơi không khí se lạnh của ban đêm cho đầu óc tỉnh táo, sau đó mở mắt đeo lại giày cao gót vào chân, chuẩn bị băng qua đại sảnh để đi thang máy lên nhà.
Nhưng chân cô không tài nào nhúc nhích nổi, không phải là nhức mỏi do đi giày cao gót quá lâu, cũng không phải là bị chuột rút, mà bởi vì cô nhìn thấy một người đang đứng dựa vào cửa kính sau lưng cô.
Tuy ngoài trời đã tối nhưng đèn đóm trong đại sảnh vẫn sáng trưng, cô ngay lập tức nhận ra người đàn ông này không ai khác ngoài Hán Đông Khuê.
Bách Lý Giai Ninh vỗ vỗ mấy cái vào mặt, tự thôi miên chính mình. “Tôi không thấy, tôi không thấy, tôi thực sự không thấy gì hết.” Sau đó cô lảo đảo đứng dậy, cúi đầu hướng về phía thang máy mà đi.
Nhưng lúc lướt qua bên cạnh Hán Đông Khuê, cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp chững chạc đầy nam tính.
“Đứng lại.”
“Tiểu khu này phong thuỷ rất tốt, chắc chắn không có ma quỷ. Vậy thì đây hẳn là ảo giác, ngày mai tôi sẽ đi khám sức khoẻ tổng quát. Chắc là tai và mắt có vấn đề rồi, có thể là do gần đây tăng ca quá nhiều.” Bách Lý Giai Ninh kiên định nói, chân vẫn bước về phía thang máy.
“Chết tiệt, tôi không phải ảo giác. Cô đứng lại cho tôi.” Hán Đông Khuê đầu đầy vạch đen, đây không phải là châm biếm anh sao?
Biết là không thể giả khùng giả điên được nữa, Bách Lý Giai Ninh đành phải dừng bước, xoay người nhìn về nơi phát ra giọng nói tức giận.
Hán Đông Khuê đứng cạnh một chậu bonsai xanh mướt, không rõ là cây gì, chỉ biết là nó được cắt tỉa thành hình đôi chim hạc rất đẹp. Nét mặt Hán Đông Khuê trầm tĩnh mang theo chút khí chất lạnh lùng bẩm sinh, nheo mắt nhìn thẳng vào cô.
Bách Lý Giai Ninh ngập ngừng đưa tay lên ngang tai vẫy vẫy mấy cái, khẽ động khoé môi cười nói: “Chào buổi tối, Hán tiên sinh… Đông Khuê.”
Sau đó bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng. Hán Đông Khuê chỉ đứng đó nhìn cô chăm chú, vẻ mặt tràn ngập sự dò xét.
Bách Lý Giai Ninh cảm thấy nếu cô không nói gì thì anh ta sẽ đứng nhìn chằm chằm vào cô đến chết, cuối cùng cô quyết định lấy hết dũng khí mở lời: “Đúng là trùng hợp nhỉ, Hán tiên… À… Hán Đông Khuê.”
Hán Đông Khuê lúc này mới chịu mở miệng nói chuyện: “Không phải trùng hợp. Tôi đợi cô ở đây đã 1 tiếng đồng hồ rồi.”
Bách Lý Giai Ninh bỗng cảm thấy mơ hồ, anh ta đợi cô sao? Anh ta tìm cô có việc gì?
“Người đàn ông vừa nãy đưa cô về là ai?” Hán Đông Khuê không đợi cô trả lời đã hỏi tiếp, ánh mắt mang theo vài tia u ám.
“Câu hỏi này có quan trọng không?” Bách Lý Giai Ninh hỏi ngược lại.
“Quan trọng, rất quan trọng.” Hán Đông Khuê chớp mắt, giọng nói đột nhiên nghiêm túc lạ thường.
“Đối tượng xem mắt.” Bách Lý Giai Ninh cảm thấy tốt nhất là nên thành thật trả lời.
“Cô có sở thích bắt cá hai tay à?” Hán Đông Khuê nhíu chặt hai hàng lông mày kiếm, đôi mắt đen láy vẫn nhìn Bách Lý Giai Ninh vô cùng gắt gao, như sợ cô sẽ co chân lên chạy mất bất cứ lúc nào.
“Đâu có, tối nay tôi chỉ gặp một mình anh ta thôi mà.” Bách Lý Giai Ninh cảm thấy cực kì khó hiểu, Hán Đông Khuê rõ ràng là đang chất vấn cô đúng không?
“Thế cô coi tôi là gì?” Khi hỏi câu này, khuôn mặt Hán Đông Khuê rất lạnh lùng, không có một chút biểu cảm nào.
Bách Lý Giai Ninh á khẩu, không tự chủ cúi đầu nhìn xuống mũi đôi giày tây bóng loáng của Hán Đông Khuê, ngẩn ngơ hồi lâu cũng chưa biết phản ứng lại như thế nào.
Hán Đông Khuê vẫn đứng nguyên vị trí đó, hiển nhiên là đang đợi câu trả lời của cô.
Bách Lý Giai Ninh nuốt nước miếng một cách khó nhọc, giọng nói ngập ngừng: “Một tháng rồi anh không liên lạc, tôi nghĩ là… chắc là… hẳn là… anh quên tôi rồi…”
“Trụ sở tập đoàn bên Mỹ có vấn đề, tôi phải bay sang Mỹ xử lí gấp. Do chênh lệch múi giờ nên không muốn nhắn tin làm phiền cô. Hôm nay vừa về nước đã đến đây tìm cô, vậy mà lại thấy cảnh tượng cô vội vã đến bên người đàn ông khác.” Giọng nói của Hán Đông Khuê có chút khàn khàn, ẩn giấu sự mệt mỏi không dễ nhận ra.
Bách Lý Giai Ninh chuyển ánh mắt từ mũi giày lên khuôn mặt Hán Đông Khuê, bây giờ mới phát giác hai quầng thâm thấp thoáng xuất hiện dưới đôi mắt lờ mờ tơ máu của người đối diện.
Anh ta giải thích cho cô sau đó lại trách móc cô sao? Nhưng mà để làm gì…? Nghe cứ như một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau không bằng.
“Tên đó không đẹp trai bằng tôi, lại thấp hơn tôi rất nhiều. Cô thích anh ta ở điểm nào? Trẻ hơn tôi sao? Có phải cô chê tôi già không? Tôi tự thấy mình trông chỉ như 28 thôi mà.” Thấy Bách Lý Giai Ninh không trả lời, Hán Đông Khuê bất chợt đặt câu hỏi dồn dập.
“Đúng đúng đúng, anh vẫn còn rất đẹp trai phong độ, ngàn vạn lần đừng tự nhận mình già.” Khoé mắt Bách Lý Giai Ninh co giật liên hồi, người đàn ông này thật tự luyến. “Hán Đông Khuê, độ tuổi của anh chính là độ tuổi hoàng kim của đàn ông.”
“Cô cao bao nhiêu?”
“1 mét 72…” Bách Lý Giai Ninh cảm thấy khó hiểu, anh ta sao tự nhiên lại tò mò chiều cao của cô.
“Vậy tại sao cô lại đồng ý xem mắt với anh ta? Gu của cô là đàn ông thấp hơn mình nửa cái đầu à?” Hán Đông Khuê nhếch mép nói. “Tôi cao 1 mét 87, hơn cô đúng 15 cm, chênh lệch chiều cao lí tưởng giữa một cặp đôi.”
“…” Bách Lý Giai Ninh chỉ biết im lặng. Cái gì mà chênh lệch chiều cao lí tưởng, anh ta thích xem phim ngôn tình à?
“Hay là cô nghĩ tôi già rồi, không đáp ứng được nhu cầu của cô?” Hán Đông Khuê nhích lại gần cô.
“Không phải thế…” Bách Lý Giai Ninh theo bản năng lùi về sau một bước, yếu ớt trả lời câu hỏi của anh.
Hán Đông Khuê dường như đã mất hết sự kiên nhẫn, quyết định bước đến trước mặt Bách Lý Giai Ninh, dồn cô vào vách tường sau lưng, cao giọng hỏi: “Không thấy tôi gọi cũng không biết đường gọi trước cho tôi à?”
Bách Lý Giai Ninh há hốc mồm, dùng ngón trỏ chỉ vào ngực mình rồi lại chỉ vào ngực Hán Đông Khuê, lắp bắp nói: “Tôi… gọi cho anh?”
“Hay là điện thoại cô không có chức năng gọi điện?”
“Làm gì có điện thoại nào không gọi được? Chỉ là… tại sao tôi phải gọi cho anh?”
“Bởi vì chúng ta đang tìm hiểu nhau.” Hán Đông Khuê khẳng định chắc nịch.
“Hán Đông Khuê, anh có đang nhầm lẫn gì không vậy? Tôi và anh xem mắt xong thì chính là người dưng, có gặp ngoài đường cũng không cần nhận người quen.” Bách Lý Giai Ninh vội vã phủi sạch mối quan hệ giữa hai người.
“Cô quả là một người phụ nữ không tim không phổi. Cô chủ động quyến rũ tôi, cố ý gây thương nhớ cho tôi, bây giờ lại dễ dàng nói ra một câu người dưng, hai câu không quen biết. Cô có còn là con người không?” Hán Đông Khuê dùng toàn những lời lẽ sắc bén để buộc tội cô.
Bách Lý Giai Ninh liếm liếm đôi môi hơi khô khốc do đứng lâu trong gió lạnh: “Con mắt nào của anh thấy tôi muốn quyến rũ anh vậy?”
“Tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi, nếu muốn phá huỷ hình tượng thục nữ đi xem mắt, cô hoàn toàn có thể ăn mặc nhếch nhác hoặc kì quái, ví dụ phong cách đường phố bụi bặm, phong cách Lolita hay Gothic, thậm chí cosplay cũng được. Thế nhưng cô lại chọn phong cách quyến rũ gợi cảm, làm gì có người đàn ông nào lại không thích cơ chứ? Còn nữa, có người phụ nữ nào lại leo lên giường đối tượng xem mắt ngay buổi hẹn đầu tiên như cô không?” Hán Đông Khuê nghiến răng nghiến lợi nói một hơi không ngừng nghỉ.
Bách Lý Giai Ninh đứng đần ra, cảm thấy điều anh ta nói không phải là không có lí.
“Tôi… tôi xin lỗi vì đã khiến anh hiểu nhầm. Tôi thực sự không có ý quyến rũ anh.” Bách Lý Giai Ninh cụp mắt, cắn môi nói nhỏ.
“Xin lỗi không có tác dụng trong trường hợp này. Cô phải chịu trách nhiệm cho hành vi sai trái của mình. Tối mai tôi rảnh, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm xem phim.” Hán Đông Khuê không cho Bách Lý Giai Ninh con đường sống, chỉ đơn giản ra lệnh cho cô như vậy.
Bách Lý Giai Ninh cảm thấy kinh ngạc, cô chỉ thay bạn thân đi xem mắt, sao lại bị đối phương biến thành đối tượng tìm hiểu chính thức?
Cô chần chừ suy nghĩ một chút rồi do dự nói: “Ngày mai tôi có việc bận rồi. Cả ngày kia nữa. Ngày mốt cũng không rảnh.”
Hán Đông Khuê sa sầm mặt lại, từ trước đến giờ chỉ có anh từ chối người ta, đây là lần đầu tiên mở miệng mời phụ nữ đi chơi, vậy mà lại bị từ chối thẳng thừng. Quả thực là không thể chấp nhận được.
“Nếu vậy thì đợi hôm nào cô có thời gian rảnh rỗi, chúng ta sắp xếp một buổi hẹn khác.” Hán Đông Khuê vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Bách Lý Giai Ninh cúi đầu không đáp.
“Cô không trả lời chính là đồng ý. Muộn rồi, cô lên nhà đi.” Hán Đông Khuê nhìn vào đồng hồ Rolex trên tay, liếc mắt về phía thang máy.
Bách Lý Giai Ninh chỉ chờ đến giây phút này, vội vội vàng vàng nói: “À, ừm, vậy tôi lên nhà trước nhé.”
“Đợi đã.” Hán Đông Khuê kéo dây đeo túi xách bằng kim loại của cô lại. “Còn một việc nữa.”
“Lại sao nữa?” Bách Lý Giai Ninh nhăn mặt nói.
“Quà cho cô, tôi mua lúc đi Mỹ công tác. Cầm lấy, không cho phép từ chối.” Hán Đông Khuê đưa cho cô một cái túi giấy nhỏ. Bách Lý Giai Ninh sợ rằng nếu cô không nhận thì anh ta sẽ tiếp tục dây dưa lằng nhằng, đành phải vươn tay cầm lấy.
“Cảm ơn, anh chu đáo quá. Tôi lên nhà đây. Anh lái xe về cẩn thận nhé.” Nói xong cũng không để ý chính mình có đang thất lễ hay không, cô giật lại dây đeo túi xách từ trong tay Hán Đông Khuê, ba chân bốn cẳng bước đi như bị ma đuổi tới thang máy.
Khoảnh khắc ngắn ngủi khi hai cánh cửa kim loại của thang máy khép lại, cô nhìn thấy Hán Đông Khuê vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ. Hai tay anh đút vào túi quần âu, an an tĩnh tĩnh nhìn về phía cô.
Một giây này, cô cảm tưởng như anh đã đứng đó từ rất lâu rất lâu rồi.
Vào trong nhà rồi cô mới mở túi giấy ra xem, là một hộp trang sức bằng nhung màu xanh lam đặc trưng của Tiffany & Co., bên trong đựng một đôi khuyên tai hình ổ khoá làm từ vàng hồng 18K trông khá quen mắt. Mất một lúc lâu cô mới ngờ ngợ nhận ra, mấy ngày trước cô từng đăng ảnh đôi khuyên tai này lên vòng bạn bè WeChat, còn viết vài dòng xàm xí thể hiện sự thích thú. Nội dung đại loại là “Đến bao giờ mới có người nắm giữ chìa khoá mở cửa trái tim tôi”.
Không ngờ tới Hán Đông Khuê lại nhìn thấy bức ảnh đó trên vòng bạn bè của cô, hơn nữa còn mua nó tặng cho cô.
Bách Lý Giai Ninh nắm chặt hộp khuyên tai đang cầm trong tay, trong lòng không nhịn được “lộp bộp” một tiếng. Cô phải thừa nhận, giờ phút này cô có chút rung động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook