Bạch Phát Hoàng Phi
Chương 78: Tam hoàng tề tựu (1)

Hoàng phi Nam triều bị trục, thiên hạ ầm ồ lên.

Trong Tử Tường quan, doanh trướng của tướng soái.

Hoàng đế Bắc triều đang cùng chúng tướng trong doanh thương nghị sách lược chiến tranh tiếp theo, đột nhiên thu được tin tức này, vẻ mặt thâm trầm của hắn đột nhiên biến đổi, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm người đang quỳ trên mặt đất, "Tin tức có chính xác không?"

Thị vệ trả lời: "Hồi bẩm Bệ hạ, đích thực chính xác!"

Một tướng quân mọc đầy râu quai nón sau khi nghe xong khinh thường vô cùng, cười nói: "Tông Chính Vô Ưu lúc trước vì nữ nhân này cả giang sơn cũng không cần, không thể tưởng tượng được hắn mới rời khỏi Giang Đô không đến hai tháng, nữ nhân kia liền không chịu nổi tịch mịch, cho hắn đội một cái nón xanh lớn như thế. Ha ha, hắn nhất định tức giận đến điên rồi!"

Hai hàng lông mày của Tông Chính Vô Trù nhíu chặt, ánh mắt thâm trầm khó dò liền quét qua đây, ánh mắt ảm đạm thực rõ ràng là không vui. Một phó tướng ở bên cạnh vội vàng dùng tay đụng đụng tên Tướng quân đang vui vẻ hả hê khi người gặp họa, vị Tướng quân kia sửng sốt, bỗng nhiên phản ứng lại, nhớ tới Hoàng phi Nam triều cũng là thê tử trước kia của Bệ hạ, hơn nữa còn nghe nói Bệ hạ sở dĩ không nạp phi tần cũng là không thể quên được trưởng công chúa Dung Nhạc. Trong lòng hắn kinh hoảng, nụ cười nơi khóe miệng cứng đờ, vội vàng ngậm miệng cúi đầu xuống.

Một vị Tướng quân khác thấy không khí ngột ngạt cứng nhắc, liền trở lại đề tài, nói: "Bệ hạ, trận chiến lần trước chúng ta thắng là bởi vì Nam đế hồi triều lòng quân Nam triều không ổn, hiện giờ, bọn họ lui thủ Phất Vân quan, Nam đế không ở trong quan nội, chúng ta không bằng nhân cơ hội này xuất binh, đoạt lại thành trì bị mất?"

Một vị tham tướng nói theo: "Đúng vậy, Bệ hạ, Nam đế trải qua trận đả kích này, nhất định vô tâm tác chiến, chúng ta hẳn là nhân chí khí của quân sĩ ta đang hăng hái phấn chấn, nhất cổ tác khí đem bọn họ tiêu diệt."

(Nhất cổ tác khí: Tiếng trống đầu tiên làm cho tinh thần tướng sĩ hăng hái. Khi tác chiến lần đầu tiên gõ trống có thể làm nổi lên nhuệ khí trong lòng chiến sĩ.)

Mưu sĩ ngồi phía trên lắc đầu nói: "Không ổn, Nam đế tuy rằng người ở Giang Đô, nhưng Cửu hoàng tử cùng Vô tướng tử - thống soái tạm thời của quân Nam triều, cũng không thể khinh thường! Hơn nữa người của Vô Ẩn lâu quá mức lợi hại, bọn họ tuy chỉ có bảy ngàn người, nhưng lại tương đương với bảy vạn tinh binh. Mỗi lần giao chiến, chúng ta đều sẽ tổn thất rất nhiều tướng sĩ, nếu đánh tiếp như vậy, lưỡng bại câu thương, cho dù cuối cùng chúng ta thắng, nguyên khí cũng sẽ tổn thương rất lớn, nếu đến lúc đó, có cường địch khác tới phạm, quốc gia của chúng ta chẳng phải nguy rồi sao? Bệ hạ, thần cho rằng, cường công, không phải là thượng sách."

Một tham tướng khác hỏi: "Vậy theo như lời nói của quân sư, như thế nào mới là thượng sách?"

Mưu sĩ nói: "Hơn hai mươi dặm về hướng Nam của Phất Vân quan có một sơn cốc, đường hẹp mà dài, là con đường quân Nam triều vận chuyển lương thảo nhất định phải đi qua, nơi đó hai mặt trái phải là núi cao đá lớn, không thấy ánh mặt trời, tuyết đọng khó tan. Vừa lúc này, nửa tháng trước liên tiếp đổ mấy trận tuyết, nơi đó xe ngựa nhất định không thể thông hành. Chúng ta không bằng chờ lương thảo của bọn họ hao hết, bị khốn trong thành, như thế không tốn một binh một tốt, không đánh mà thắng, mới là thượng sách." Mưu sĩ vừa nói xong nhìn Hoàng đế ở phía chủ vị, muốn trưng cầu ý kiến của Hoàng đế, lại thấy Hoàng đế nhíu mày trầm lặng, ánh mắt không biết nhìn về nơi nào. Mà trong thần sắc ở giữa mày dấu không được sự tức giận cùng buồn bã mơ hồ. Hắn không cấm kêu: "Bệ hạ!!!

Tông Chính Vô Trù hoàn hồn, giờ phút này trong đầu tất cả đều là bộ dáng bị thương của nữ tử kia. Hắn nhìn bọn họ một cái, nhàn nhạt nói: "Các ngươi đều lui xuống đi, việc này sau này lại nghị tiếp."

Chúng tướng nhìn nhìn lẫn nhau, lĩnh mệnh rời khỏi, mà tên thị vệ tiến vào bẩm báo tin tức bị giữ lại.

Tháng hai Tử Tường quan, mới vừa đổ xuống một trận tuyết lớn, khí hậu còn rất lạnh, Tông Chính Vô Trù khoác áo khoác vào, nhìn tuyết mênh mông ngoài cửa sổ, tâm tư quay cuồng.

Dâm loạn hậu cung, người khác không hiểu biết Dung Nhạc có lẽ sẽ tin loại tin đồn hoang đường này, nhưng hắn nghĩ cũng không cần nghĩ! Nếu Dung Nhạc là cái loại nữ tử tùy tiện, vậy nàng đã sớm là nữ nhân của hắn! Đến tột cùng là ai hãm hại nàng, hủy thanh danh của nàng? Mục đích là gì? Chuyện này cả hắn cũng không tin, Tông Chính Vô Ưu sao lại tin? Đủ loại nghi ngờ, trong lòng hắn rối rắm. Hắn quay đầu lại kêu thị vệ đem toàn bộ chân tướng sự việc nói rõ ràng lại.

Bắt đầu nói từ lúc thị vệ cấm quân phát hiện trên giường Hoàng phi có nam nhân, nói đến Hoàng phi bị thương một mình rời khỏi hoàng cung, nói rất tường tận.

Tông Chính Vô Trù lẳng lặng mà nghe xong, sắc mặt thâm trầm, mày nhíu lại càng chặt. Xem ra người bày ra cái cục này nhằm vào không phải là Dung Nhạc, mà là Tông Chính Vô Ưu. Dùng thủ đoạn vụng về như thế, người nọ nhất định đối với Tông Chính Vô Ưu cùng Dung Nhạc đều cực kỳ hiểu rõ, mục đích của bọn họ không phải là hãm hại Dung Nhạc, cũng không phải ly gián quan hệ giữa đế phi Nam triều, bọn họ thực khẳng định Tông Chính Vô Ưu sẽ không tin Dung Nhạc sẽ phản bội, cho rằng hắn tất nhiên sẽ ra mặt bảo vệ cho nàng, như vậy, Nam đế sẽ mất đi lòng quân, lòng thần cùng với lòng dân, đến lúc đó, bọn họ lại khích động binh biến, khuấy lên phản loạn, dễ như trở bàn tay. Nhưng mà ngàn vạn cũng không thể nghĩ đến, Tông Chính Vô Ưu sẽ dùng phương thức trực tiếp như thế phá vỡ bố cục của bọn họ, làm cho chiêu sau của bọn họ không có nơi dụng võ. Mưu kế lần này, so với lần trước phát tán tin đồn bạch phát yêu nghiệt để kích động binh biến càng ti tiện hơn, mà thủ đoạn lại tương tự như thế! Người sử dụng mưu kế này, hắn cũng không cần suy đoán.

Sắc mặt Tông Chính Vô Trù càng thêm khó coi. Tông Chính Vô Ưu dùng phương thức này phá cục, có lẽ là dùng một loại phương thức để bảo hộ nàng, nhưng mà, phương thức này, thương tổn đến nàng! Không chỉ huỷ hoại danh dự của nàng, làm nàng bị thương, còn làm tổn thương trái tim nàng. Trải qua chuyện Vân Quý phi nghiền cốt thành tro, ở trong lòng Tông Chính Vô Ưu, nàng đã không còn quan trọng nhất hay sao? Hắn ở trong lòng làm các loại phỏng đoán.

Tông Chính Vô Ưu đã từng vì nàng từ bỏ giang sơn, từ bỏ tôn nghiêm thậm chí từ bỏ tánh mạng, hiện giờ không ngờ lại vì báo thù mà đối đãi với nàng như vậy. Sức mạnh của cừu hận, quả nhiên vô cùng lớn mạnh.

"Nàng bị thương có nặng không?" Hắn trầm giọng hỏi.

Thị vệ trả lời: "Đâm trúng bụng, chảy rất nhiều máu. Đại khái là...... bị thương không nhẹ!"

Đôi ngươi của Tông Chính Vô Trù tối sầm lại, đáy mắt ẩn chứa đau lòng cùng lo lắng, hắn ở bên trong trướng lớn rộng rãi, dạo bước qua lại, tiếng bước chân nặng nề tiết lộ cảm xúc ở đáy lòng hắn giờ phút này. Đôi tay, nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt. Dung Nhạc, rời khỏi Nam triều, nàng sẽ đi đâu? Nàng chán ghét hắn như vậy, lại thống hận Khải Vân đế, hiện giờ, bị người mà nàng khuynh tâm yêu thương trục xuất khỏi Nam triều, nàng, còn có thể đi nơi nào?

(khuynh tâm: điên đảo tâm hồn)

Tông Chính Vô Trù hít sâu một hơi, cưỡng chế lại sự nghẹn đau cùng rối loạn ở trong lòng, xoay người phân phó nói: "Nhanh đi tra nơi nàng đặt chân đến, sau khi tra được, lập tức tới bẩm báo, không được có sai lầm."

Thị vệ vội tuân mệnh rời khỏi, đi tới cửa, Tông Chính Vô Trù tựa như nghĩ tới cái gì, lại kêu lên: "Chậm đã. Nơi giáp Nam triều cùng Trần Phong quốc phái thêm người thăm dò."

"Tuân chỉ."

*****

Trần Phong quốc tháng hai thời tiết đã ấm lại. Trại ngựa Hoàng gia, rộng lớn mênh mông bát ngát, trên nền cỏ khô khốc nhìn không thấy bờ, nhô lên lục mầm tươi mới. Bầu trời trong sáng, một màu xanh bích, đàn ngựa ở trong trại tùy ý phóng chạy, thân hình cường tráng, bốn vó hữu lực.

Thương Trung vương - Ninh Thiên Dịch người mặc một chiếc áo khoác da hổ đi ở bên ngoài hành rào trại ngựa, phấn chấn oai hùng, đứng thẳng ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn khí khái so với trước nhiều thêm vài phần trang nghiêm cùng trầm ổn. Đi theo sau lưng hắn là vài vị đại thần, cùng nhau nhìn vào trong trại ngựa, tâm tình đều cực kỳ tốt. Lệ Võ - Nam tử trung niên đã từng đi cùng với Thương Trung vương đến Lâm Thiên quốc - cười ha ha nói: "Vương thượng, đám ngựa này, so với trước kia còn tốt hơn. Đợt chọn ngựa năm nay muốn náo nhiệt rồi!"

Một vị đại thần cười nói: "Đúng vậy, trừ bỏ Nam triều ra, mười bốn nước khác đều phát quốc thư tới. Lần này đến, sợ không phải là sứ thần như trước kia, mà là hoàng đế các nước."

Nhắc tới Nam triều, một vị võ thần lập tức thay đổi sắc mặt, sắc mặt căm giận, nói: "Hoàng đế Nam triều nếu là dám phái người tới, ta sẽ để hắn có đến mà không có về." Người này sở dĩ phẫn nộ như thế, là bởi vì hai tháng trước sứ thần được phái đi Nam triều là đường huynh đệ của hắn.

Các vị đại thần khác cũng sôi nổi tỏ vẻ, tuyệt không hợp tác cùng Nam triều.

Thương Trung vương khẽ nhúc nhích mày rậm, nghe bọn họ đàm luận, vẫn chưa tỏ thái độ. Hắn chỉ là đi lên phía trước vài bước, chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về nơi xa xa ở phía trước. Nam triều, nơi cùng nàng ấy có quan hệ.

"Đi, hồi vương cung mở tiệc." Hắn hướng tới không trung phun ra một hơi thật mạnh, đem tiếc nuối cùng mất mát ở trong lòng đè nén xuống, bày ra bộ dáng khí khái sảng khoái, cao giọng dứt lời, xoay người dẫn chúng thần trở lại vương cung.

Vương cung Trần Phong quốc, vẻ ngoài hùng vĩ tráng lệ, bên trong trang trí đến phú lệ huy hoàng. Cung Hành Nhạc, gạch vàng ngói xanh, rường cột chạm trổ. Thương Trung vương cùng vài vị đại thần phân chỗ mà ngồi, sai người chuẩn bị ca vũ và mỹ tửu món ngon. Ở Trần Phong quốc, quân thần cùng yến tiệc là chuyện thường.

Bên trong cung điện, phía trên tấm thảm nhung lớn, hơn mười mỹ nhân chân trần khom lưng, ở trong tiếng nhạc vui tươi của đàn sáo cổ xưa, nhẹ nhàng khiêu vũ. Chúng thần xem đến thực vui vẻ, lắc đầu theo, vui tươi hớn hở mà theo tiếng hát của nhóm ca nữ, hừ ra giai điệu mà tất cả mọi người đều quen thuộc, không khí rất là vui vẻ hòa hợp.

Thương Trung vương ngồi trên long vị, lại không giống như bọn họ xem đến nhập tâm, ngược lại ánh mắt mờ ảo, thần sắc hoảng hốt, mỗi khi nghe được tiếng đàn là hắn nhớ tới nửa khúc "Cao Sơn Lưu Thủy" ở trong biệt cung Vân Liên Sơn của Lâm Thiên quốc, tâm không cấm sinh ngao ngán. Từ sau khi ở hồ Thanh Lương, bóng hình xinh đẹp của nữ tử áo trắng kia, cứ ở trong lòng hắn vứt đi không được.

Một năm trước, mới vừa về nước, liền nghe nói nàng bạch phát hồng nhan, hắn lấy làm đau lòng, thậm chí tập kết quân đội chuẩn bị đi cứu nàng, nhưng còn chưa xuất phát, liền nghe nói nàng đã mất tung tích. Hắn phái người thám thính khắp nơi, mới biết được nàng đã thành Hoàng phi của Nam triều, hơn nữa cùng Nam đế hết sức ân ái, hắn sớm đã nhìn ra nàng cùng Bắc Hoàng bằng mặt không bằng lòng, kỳ thật tâm luôn nghĩ đến Ly Vương, hiện giờ, nàng cuối cùng cũng có thể cùng người nàng yêu thương ở bên nhau, hắn hẳn là nên chúc phúc cho nàng, vui mừng thay cho nàng, nhưng tiếc nuối cùng mất mát ở trong lòng, cũng không thể nào bù đắp được. Trong một năm này, những gì có liên quan đến nàng, hắn vẫn cứ không có lúc nào mà không chú ý đến.

Từ khi bước lên vương vị, quốc sự thông thuận, hậu cung của hắn ba ngàn giai lệ, nhưng không có một nữ tử nào có thể thay thế vị trí của nàng ở trong lòng hắn. Nàng cứ như thế trở thành nổi tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời hơn hai mươi năm của hắn.

Thiên hạ chưa định, chiến loạn phân tranh, Trần Phong quốc của bọn họ tuy rằng không lớn, nhưng nổi tiếng nhờ có chiến mã, trở thành đối tượng mà các nước tranh nhau lung lạc. Hắn vô tâm tranh đoạt thiên hạ, chỉ cần từ trong các nước đó tìm được một nước có thực lực nhất để hợp tác, bảo đảm sau khi thiên hạ đại định, quốc gia của hắn được yên ổn thuận lợi, như vậy là đủ rồi. Mà hiện nay, nước có thực lực thống nhất thiên hạ, chỉ có Nam, Bắc triều cùng Khải Vân quốc. Nghe nói hiện tại Nam triều là do nàng xử lý triều chính, nếu cùng nàng hợp tác, đời này, có lẽ còn có thể gặp được nàng nhiều thêm vài lần! Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có người tới báo: "Vương thượng, tín sứ ở Nam triều có truyền tin tức đến."

(Tín sứ: người truyền đạt tin tức hay đưa thư.)

Ánh mắt Thương Trung vương sáng ngời, nói: "Mau nói." Phàm là chuyện Nam triều, tất cả đều có quan hệ với nàng.

Thị vệ vội vàng đem tin tức của tín sứ ẩn núp ở Nam triều truyền đến, một năm một mười mà bẩm báo lại.

"Nói hươu nói vượn!" (nói nhảm)

Ninh Thiên Dịch còn không có nghe xong đã vỗ bàn đứng lên, kích động phẫn nộ nói: "Dâm loạn hậu cung? Không có khả năng! Li Nguyệt tuyệt không phải là loại nữ nhân đó! Nam đế thật là hồ đồ, thế nhưng tin vào lời đồn, đem nàng đuổi khỏi Nam triều! Sao lại có lý nào như vậy!"

Các đại thần bởi vì sự phản ứng kịch liệt của hắn mà sửng sốt, lúc trước sứ thần chết ở Nam triều, cũng không thấy qua Vương thượng nổi nóng như vậy! Không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, nguyên nhân trong đó chỉ có Lệ Võ biết.

Lệ Võ suy nghĩ, bỗng nhiên mặt mang nét vui mừng, nói: "Vương thượng trước đừng nóng giận, cứ như vậy, đối với Vương thượng chính là một chuyện tốt a!"

Ninh Thiên Dịch ngẩn ra, thực mau liền hiểu rõ ý tứ của hắn, mày rậm giãn ra, chỉ vào tên thị vệ kia nói: "Mặc kệ ngươi điều động bao nhiêu nhân mã, lập tức đi điều tra nghe ngóng tung tích của trưởng công chúa Dung Nhạc!"

"Tuân lệnh!"

*****

Nhạn Thành, là nơi liền nhau giữa Trần Phong quốc và Nam triều, thuộc lãnh thổ Trần Phong quốc.

Khách điếm Lâm Tây ở phía Tây của Nhạn Thành, là một nơi thật hẻo lánh, xây dựng sát bên khu rừng rậm rạp, khách điếm phân trên dưới hai tầng, bày bố tương đối đơn giản. Một gian phòng ở tầng hai, theo phương hướng hướng về phía khu rừng rậm, tuy xưng là phòng thượng hạng, nhưng phòng lại chỉ có thể dùng hai chữ "đơn sơ" tới để hình dung.

Ban đêm, chung quanh khách điếm thực yên ắc, chỉ có thể nghe được thanh âm của khu rừng ở trong gió.

Mạn Yêu nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn nóc nhà đơn sơ một mảnh đen nhánh. Ván giường thực cứng, cứng đến làm cho cả người thật đau nhức. Nàng một mình dừng lại ở chỗ này đã mười mấy ngày, vết thương trên bụng không tính là sâu, ở trên đường nàng cũng tự bao lại thật tốt, tĩnh dưỡng vài ngày hẳn là sẽ khỏi. Cũng không biết vì sao, gần đây luôn có cảm giác mỏi mệt, càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng mà, rõ ràng thực mệt mỏi, lại như thế nào cũng ngủ không được. Nếu như là một ngày hai ngày còn đỡ, nhưng tình huống như vậy đã liên tiếp hơn một tháng, nàng phải nên là trước khi rời cung để cho Tiêu Khả giúp nàng bắt mạch xem sao. Lần trước Tiêu Khả bắt mạch cho nàng, là khi nàng từ thành Du Châu trở về cung.

"Thịch thịch thịch......" Khách điếm cách âm thật không tốt, ngoài cửa chính là cầu thang. Phàm là có người lên xuống lầu, thanh âm cực kỳ rõ ràng.

Trong lòng bực bội bất an mà không biết lý do, nàng nhíu mày, chậm rãi ngồi dậy, dựa nghiêng ở đầu giường, lười nhác rũ tay xuống, loại tư thế lười biếng mệt mỏi này, cực kỳ giống với một người dựa nằm ở trên giường nhìn bộ dáng khi đang ngủ của nàng. Trong lòng nàng tức khắc dâng lên một trận chua xót, hồi tưởng lại hắn đau lòng, tức giận, thống khổ, bất đắc dĩ, giãy giụa, còn có hắn ra vẻ lạnh nhạt cùng quyết tuyệt... Ngày ấy, mỗi một động tác của hắn, mỗi một ánh mắt, mỗi một câu nói, đều khắc thật sâu vào trong lòng nàng. Nàng nắm chặt tấm chăn mỏng đang đắp trên người, nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy hít thở không thông, mỗi khi vừa nhớ tới hắn, hô hấp đều trở nên khó khăn như vậy.

Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

"Cốc, Cốc, Cốc!"

Ba tiếng không nhẹ không mạnh, ở trong đêm hôm yên tĩnh bị kéo dài, có vẻ phá lệ rõ ràng.

Nàng lập tức mở hai mắt, ánh mắt cảnh giác mà nhìn về phía cánh cửa, trễ như vậy rồi, là ai vậy? Tính ngày, người nàng chờ, cũng sắp tới rồi! Nhưng mà, hẳn là không phải là đêm khuya mới đúng! Sắc mặt nàng nghi hoặc, đứng dậy, không chút hoang mang mặc áo ngoài vào, dùng tay vuốt vuốt tóc, sửa sang lại thỏa đáng, mới đi đến cửa.

Trong lúc này, người ở ngoài cửa đã không gõ nữa, cũng không mở miệng gọi người, trừ bỏ ba tiếng gõ cửa lúc nãy, lại không có động tác nào khác, người nọ vẫn luôn lẳng lặng mà đứng ở ngoài cửa chờ đợi, làm như rất có kiên nhẫn.

Nàng càng thêm nghi hoặc, không tự giác liền nắm chặt kiếm trong tay. Hai cánh cửa, đóng lại đến tuyệt đối kín mít, không có lưu lại một chút khe hở nào. Nàng vãnh tai dán lên cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trừ bỏ tiếng hít thở nhợt nhạt mà đều đặn, không còn cái khác. Nàng đứng thẳng người, cảm giác được khoảng cách người nọ cách cánh cửa rất gần. Mà hơi thở người nọ phát ra, có một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời.

Nàng hơi hơi do dự, cuối cùng vẫn là giơ tay.

Cửa chậm rãi được mở ra, lúc nam tử đứng thẳng người nơi cánh cửa, ánh vào mi mắt nàng, đồng tử của nàng co rụt lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, buột miệng thốt ra nói: "Sao lại là ngươi?"

Người tới thân khoác một chiếc áo khoác màu đỏ sậm, nơi cổ áo ẩn ẩn lộ ra long bào màu vàng tươi. Hắn vĩnh viễn vẫn là một bộ dáng thanh tuyển nho nhã, sắc mặt ôn nhuận, thanh âm hiền hoà, người này không phải Khải Vân đế thì là ai?

Hắn một đôi mắt sáng quắc nhìn khuôn mặt nữ tử bên trong cánh cửa, quang hoa ẩn hiện trong mắt, mang theo tưởng niệm phức tạp cùng chờ mong, nhưng khi ánh mắt chạm đến mái tóc bạc của nữ tử là lúc, quang hoa nơi đáy mắt đã ảm đạm đi, một mạt cảm xúc đau đớn không thể thấy xẹt qua trên khuôn mặt thanh tuyển của hắn, nháy mắt liền biến mất không để lại dấu vết. Hắn khẽ cười nói: "Hoàng muội, không chào đón Hoàng huynh sao?"

Năm ngón tay của Mạn Yêu nắm chặt khung cửa, đầu ngón tay đã hiện lên màu trắng xanh. Tại sao là hắn? Nàng đang ở trong lãnh thổ Trần Phong quốc, Khải Vân đế thế nhưng lại so với Thương Trung vương Ninh Thiên Dịch còn sớm hơn một bước tìm được nàng, đây nằm ngoài dự liệu của nàng. Mỗi khi đối mặt với hắn, nàng cảm thấy lông tơ dựng thẳng lên, cái loại khẩn trương cùng sợ hãi này từ trong xương cốt chảy ra đem nàng bao phủ chặt chẽ. Ánh mắt của nàng xẹt qua hắn, liếc mắt nhìn sau lưng hắn một cái, thấy tiểu Tuần tử đang đứng ở cầu thang, còn có mấy người phân tán rải rác ở dưới lầu. Nàng nhíu mày, cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, chặn ở cửa, nhàn nhạt trào phúng nói: "Thì ra là Khải Vân đế đại giá quang lâm! Đêm hôm khuya khoắc, không biết là vì chuyện gì?"

Khuôn mặt Khải Vân đế khẽ động, nghe nàng xưng hô như thế, ánh mắt hắn hơi tối sầm lại, nháy mắt lại hồi phục như lúc ban đầu, âm thanh có vài phần thương cảm nói: "Một năm không gặp, Hoàng muội sao xa lạ như vậy? Một năm này, Hoàng huynh vẫn luôn thực nhớ mong muội, muốn đi Nam triều thăm Hoàng muội, nhưng quốc sự quấn thân, không thể đi được, Hoàng muội, muội chính là đang trách hoàng huynh sao?"

Ngữ khí của hắn khẩn thiết, ánh mắt chân thành tha thiết, mỗi một câu đều nói được tự nhiên như vậy, nếu là ở lúc trước, nàng chắc chắn sẽ tin tưởng không nghi ngờ, nhưng mà hiện giờ, một câu "nhớ mong", Mạn Yêu nghe xong không cấm cười lạnh. Trải qua sự kiện một năm trước kia, người nam nhân này cư nhiên còn có thể bình tĩnh thản nhiên nói nhớ mong nàng! Một ngọn lửa giận đột nhiên chạy đi lên, nàng muốn hỏi hắn, đến tột cùng hắn là người hay là ma quỷ? Vì sao có thể đối với thân nhân của mình thậm chí là người mình yêu thương làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?

Nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống! Thời cơ không đúng, nàng lần này tới Trần Phong quốc là có nhiệm vụ trong người, không muốn thêm rắc rối, bằng không, nàng nhất định sẽ khiến hắn đền mạng thay cho Linh nhi. Nàng đè nén hết thảy cảm xúc xuống đáy lòng, đạm mạc nói: "Khải Vân đế nhận sai người rồi!" Dứt lời định đóng cửa, lại bị hắn duỗi tay ngăn lại.

Hắn nhìn ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm của nàng, trong mắt hắn hiện lên một tia đau đớn cùng áy náy, thực nhanh liền biến mất, nói: "Trẫm biết, Hoàng muội trong lòng đang trách trẫm! Sự kiện đó, đúng thật là trẫm có lỗi với Hoàng muội, Hoàng muội giận trẫm, cũng là lẽ thường tình." Chỉ là trách cứ thôi sao? Hắn thật là không dám nói sâu xuống!

Sắc mặt nàng trào phúng chế nhạo, trong lòng thì cười lạnh, đó không phải là trách cứ, cũng không phải tức giận, mà là hận, rõ ràng chính xác là hận! Mà loại hận này hiện lên rõ ràng rành mạch ở trong mắt nàng, Khải Vân đế chỉ nhìn thoáng qua liền cuống quít dời đi ánh mắt, ngữ khí thương cảm nói: "Hoàng huynh đến là vì muốn đón muội hồi cung. Nghe nói Hoàng muội bị thương...... có nặng không? Trẫm đặc biệt có mang theo ngự y tới giúp muội chữa bệnh..."

"Không cần!" Nàng lạnh lùng cự tuyệt, đi cùng hắn, trừ phi nàng điên rồi! Vết thương của nàng, cũng không cần hắn quan tâm. Nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, nàng không cảm thấy một chút ấm áp nào, ngược lại cảm thấy nơi này khắp nơi đều là từng cơn gió lạnh.

Khải Vân đế một bộ dáng thực không yên tâm, nói "Nhưng mà Hoàng huynh nghe nói Hoàng muội bị thương thật nặng, vẫn là để ngự y xem một cái như vậy trẫm mới yên tâm. Muội xem, muội tiều tụy như vậy, so với một năm trước gầy ốm hơn rất nhiều." Trong mắt hắn đầy thương tiếc, nói xong liền giơ tay muốn vuốt ve khuôn mặt nàng, biểu tình vạn phần ôn nhu.

Mạn Yêu nhíu mày, sao chịu để cho hắn đụng vào? Nàng nghiêng đầu tránh thoát tay hắn, biểu tình chán ghét, lực đạo nơi cánh tay đang đỡ khung cửa không tự giác liền buông lỏng đi một chút. Khải Vân đế ánh mắt chợt lóe lên, tay đột nhiên thay đổi phương hướng, trực tiếp nắm lấy tay nàng, nàng vội vàng thu hồi bàn tay đến sau lưng, mà động tác của Khải Vân đế liền biến thành đẩy cửa ra, hắn cứ như vậy dễ như trở bàn tay mà đi vào phòng.

Mạn Yêu đứng ở cửa, nhìn chằm chằm hắn, nhìn động tác thật tự nhiên cởi áo choàng xuống của hắn, tùy ý giống như nơi này là tẩm cung của hắn vậy. Trong lòng Mạn Yêu hơi trầm xuống, vì sao nàng đột nhiên cảm thấy, Khải Vân đế Dung Tề rất hiểu biết nàng, hiểu biết đến tựa hồ mỗi một cái phản ứng của nàng đều ở bên trong dự kiến của hắn! Loại ý thức này khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

Khải Vân đế ngồi xuống cạnh mép giường, đảo mắt nhìn khắp căn phòng, nhíu nhíu mày, thở dài nói: "Nơi này đơn sơ như thế, ủy khuất cho Hoàng muội rồi! Sáng ngày mai, chúng ta liền khởi hành về Khải Vân quốc. Đêm nay nghỉ tạm trước một đêm, Hoàng muội, muội lại đây nằm, để ngự y giúp muội xem một cái, tiểu Tuần tử...!"

Tiểu Tuần tử vội vàng lên tiếng, đi xuống dưới lầu kêu ngự y đi lên.

Mạn Yêu vẫn cứ đứng ở cửa, vẫn không nhúc nhích.

Khải Vân đế thở dài, phân phó nói: "Tiểu Tuần tử, thân thể của Hoàng muội không khoẻ, ngươi đỡ nàng lại đây."

"Vâng ạ, Hoàng Thượng. Công chúa, thỉnh ngài, chậm chút." Tiểu Tuần tử duỗi tay muốn đỡ nàng.

Mạn Yêu lắc mình né qua, lạnh lùng nói: "Ta nói, thân thể của ta đã không đáng ngại, không làm phiền Khải Vân đế lo lắng. Nếu Khải Vân đế thích gian phòng này như thế, vậy nhường cho ngươi." Nếu hỏi nàng ở thế giới này, nàng ghét người nào nhất, nhất định là trừ Khải Vân đế ra thì không còn ai! Ở cạnh nam nhân đáng sợ này, nàng cả một khắc cũng không muốn lưu lại.

Thấy nàng rút kiếm xoay người liền đi, tiểu Tuần tử quỳ gối ở cửa ngăn cản đường đi của nàng, khẩn cầu nói: "Công chúa xin dừng bước! Hoàng Thượng tưởng nhớ công chúa, thường xuyên ăn không ngon, ngủ không yên, vừa nghe nói công chúa xảy ra chuyện, Hoàng Thượng lập tức buông xuống quốc sự, không quản ngàn dặm xa xôi tự mình nghênh đón công chúa, thỉnh công chúa đừng giận dỗi với Hoàng Thượng."

Ăn không ngon, ngủ không yên? Nàng bỗng nhiên cười nói: "Hắn (KVĐ) ăn không ngon, ngủ không yên, là bởi vì hoàng quyền, giang sơn, cũng không biết hại chết bao nhiêu huynh đệ, hiện tại cả ta là người thân cuối cùng cũng không buông tha! Ta đã là cái dạng này, người không ra người, quỷ không ra quỷ, ngươi (KVĐ) còn muốn như thế nào nữa?" Nàng nắm lấy mái tóc bạc của mình quay đầu chất vấn.

Sắc mặt của Khải Vân đế đột nhiên thay đổi, chau mày, che miệng, ho mạnh vài tiếng, sắc mặt bởi vì ho khan kịch liệt mà đỏ lên, làm nổi bật lên bàn tay trông càng trắng bệch giống như quỷ của hắn. Mỗi khi đến lúc này, nàng đều sẽ sinh ra một loại ảo giác, giống như người này sống không lâu, nhưng hắn vẫn cứ luôn sống thực tốt, lúc không bị bệnh thì cùng với người bình thường không có gì khác biệt. Nàng sẽ không giống như trước, khi nhìn thấy hắn ho khan liền quan tâm hỏi han.

"Tránh ra." Nàng đối với tiểu Tuần tử lạnh lùng phân phó. Tiểu Tuần tử cúi đầu bất động, mắt nàng trầm xuống, không chút khách khí mà một chân đá văng hắn ra, dùng ba phần nội lực. Tiểu Tuần tử không dự đoán được nàng sẽ hành động như vậy, thế là đã bị đá bay đi ra ngoài, vỗ vỗ ngực, kinh ngạc mà ngẩng đầu, nhìn vị công chúa luôn luôn ôn hòa thản nhiên, hiện giờ thế nhưng cũng sẽ lạnh nhạt như thế.

Khải Vân đế cũng là sửng sốt một cái, trong mắt xẹt qua một tia thần sắc kinh ngạc.

Mạn Yêu cười lạnh, đến giờ phút này, bọn họ cho rằng lòng nàng vẫn còn nhân từ đối với bọn họ sao? Hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại, đi xuống lầu. Tìm được chưởng quầy, nói: "Làm phiền ngươi lại cho ta một gian phòng."

Chưởng quầy kia nhìn thoáng qua thị vệ có khuôn mặt lạnh lùng đang đứng bên cạnh, gượng cười nói: "Thật ngại quá, vị cô nương này, nơi này của chúng ta không còn phòng trống rồi."

Mạn Yêu ánh mắt sắc bén đảo qua mấy gian phòng phía bên phải lầu hai, trầm giọng nói: "Nếu ta nhớ không lầm, mấy gian phòng kia hình như đều là trống không."

Sắc mặt của chưởng quầy càng thêm cứng đờ, "Mấy gian phòng kia, đã được vài vị khách quan này lấy hai trăm lượng bạc cho mỗi gian phòng, đã bao hết rồi. Ngài nếu nhất định phải trọ, vậy thì...... Năm trăm lượng bạc dành ra một gian phòng cho ngài......."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương