Bạch Phát Hoàng Phi
-
Chương 49: Cuộc săn bắn hoàng gia (1)
Kinh thành, Đông thành hành cung Thiên Vũ.
Vũ Lâm uyển.
Ánh mặt trời mới vừa nhô ra, Khải Vân đế Dung Tề đã mở to mắt, ở trên giường trằn trọc lăn qua lộn lại, cuối cùng ngồi dậy.
Gian ngoài, tiểu Tuần tử cung nô bên người nghe thấy tiếng động, vội vàng tiến vào buồng trong, cúi người hành lễ, cười nói: "Hoàng Thượng, mấy ngày nay không cần lâm triều, ngài sao không nghỉ ngơi nhiều thêm chốc lát".
Khải Vân đế nho nhã cười nói: "Mấy năm nay đã dưỡng thành thói quen, không thể nói sửa là có thể sửa. Mau hầu hạ trẫm rửa mặt chải đầu, chờ lát nữa hoàng muội tới, đừng để nàng nhìn thấy bộ dáng quần áo không chỉnh tề của trẫm."
Tiểu Tuần tử nói: "Hoàng Thượng là quá tưởng nhớ công chúa, ngài nhìn xem, hiện tại vừa mới đến giờ mẹo (mới 5:00 sáng) cách canh giờ hẹn công chúa tới còn sớm."
Khải Vân đế ngẩn ra, đánh trống lảng cười nói: "Là trẫm quá nóng vội! Đã hơn một năm không thấy hoàng muội, tối hôm qua gặp mặt vội vàng, lại có quá nhiều người, cũng chưa nói được lời gì."
Sau khi rửa mặt, Khải Vân đế ở trong viện đi lại, cảnh trí hành cung cùng với biệt uyển hoàng cung Khải Vân quốc cũng không khác nhau cho mấy. Sáng sớm không khí thực tươi mát, chỉ là gió hơi hơi có chút lạnh, hắn đứng ở trong viện khắp nơi nhìn nhìn, thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc ở nội tâm.
Mới đi dạo trong chốc lát, hắn lại hỏi: "Tiểu Tuần tử, là canh giờ gì rồi? Hoàng muội còn chưa tới sao?"
Tiểu Tuần tử lập tức đáp: Hồi Hoàng Thượng, hiện tại là giờ mẹo tam khắc (05:45), công chúa sợ là mới rời giường, còn chưa dùng tảo thiện (chưa ăn sáng). Chờ công chúa dùng thiện xong sẽ tới hành cung yết kiến Hoàng Thượng, như thế nào cũng sau giờ thìn tam khắc (07:45) mới tới."
"Hả? Còn một canh giờ" Khải Vân đế nâng lên ngón tay chỉ chỉ nơi nào đó, nghĩ nghĩ, xoay người nói: "Như vầy, ngươi tức khắc liền đi đến phủ Tướng quân tiếp hoàng muội, kêu nàng lại đây bồi trẫm cùng dùng thiện. Kêu phòng ăn chuẩn bị nhiều một chút những món nàng thích."
Tiểu Tuần tử lễ phép cúi đầu nói "Tuân chỉ" liền lui xuống.
Mạn Yêu ứng triệu một mình đi đến, không mang theo Linh nhi.
Đi vào Vũ Lâm uyển, khu vườn rộng lớn, Khải Vân đế một thân gấm trường bào màu xám nhạt, tư thái ung dung thanh tao lịch sự mà cất bước đi trên cầu hình vòm, từ xa nhìn lại, lại có vài phần thoát ra thế gian cảnh vật siêu nhiên. Mạn Yêu sửng sốt, nếu không biết hắn là hoàng đế, không biết hết thảy chuyện hắn đã làm, nàng sẽ cho rằng đây là một nam tử không tranh (Không tranh đấu tranh giành) cùng thế gian, khiến cho tâm người sinh hảo cảm (ấn tượng tốt) không dễ phòng bị. Nhớ rõ lúc nàng đi vào thế giới này, hắn vừa mới bước lên ngôi vị hoàng đế, lần đầu tiên gặp hắn, hắn ôn nhuận nho nhã như vậy, tài hoa hơn người. Hắn đối với nàng yêu thương sủng nịch thậm chí còn siêu việt hơn tất cả phi tần trong hậu cung hắn, cơ hồ muốn cho nàng tưởng rằng nàng không phải là muội muội của hắn mà là người yêu của hắn, ý nghĩ đó đã từng làm nàng thập phần hoang mang, thậm chí luôn có ý vô tình muốn trốn tránh, thẳng đến chuyện hòa thân đã định.
Hoàng đế tuổi trẻ đi ở trên cầu thấy được Mạn Yêu, trong mắt quang hoa cự thịnh, tức thời đi tới đón.
Mạn yêu vội tiến lên hành lễ: "Gặp qua hoàng huynh"
Khải Vân đế vội vàng đỡ nàng, tươi cười nói: "Nơi này đã không có người ngoài, hoàng muội không cần đa lễ. Lại đây, để trẫm nhìn kỹ xem xem, thật là gầy đi rất nhiều! Trẫm biết, để muội xa rời quê hương, gả đến Lâm Thiên quốc xa xôi này, thật ủy khuất cho muội!"
Mạn Yêu theo bản năng mà né tránh cho hắn đụng vào, hơi lui nửa bước, đạm mạc xa cách khẽ cười nói: "Hoàng huynh nói quá lời, thay hoàng huynh phân ưu là bổn phận của thần muội, nào dám nói hai chữ "ủy khuất"!"
Khải Vân đế đỡ một cái không, đôi tay hơi khựng lại, ánh mắt mờ đi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Trong lòng hoàng muội quả nhiên vẫn là trách trẫm! Trước kia, hoàng muội cũng chưa từng cố ý xa cách như vậy, cự tuyệt trẫm ngoài ngàn dặm."
Vốn là thứ ở trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, nhưng hắn một hai phải lấy ra tới đối mặt nhau. Nếu như thế, nàng cũng không ngại nói thẳng. Mạn Yêu cười lạnh nhạt nhìn hắn, ánh mắt hơi lạnh, nói: "Bởi vì hoàng huynh trước kia đối với thần muội chưa từng có nhiều tính kế như thế này. Thần muội vẫn luôn cho rằng hoàng huynh là thiệt tình yêu thương thần muội, nhưng mà thần muội lại quên mất, hoàng huynh đầu tiên là hoàng đế của một quốc gia, sau đó mới là huynh trưởng của thần muội! Thần muội sẽ không trách hoàng huynh, nhưng thỉnh hoàng huynh cũng đừng yêu cầu thần muội trước sau như một."
Khải Vân đế ngẩn ra, khuôn mặt thanh tuyển (trong trẻo) thoáng biến sắc, thật nhanh liền khôi phục thần thái nho nhã. Ánh mắt hắn hơi ngưng động, tựa lẩm bẩm tự hỏi: "Là trẫm...... quá tham lam sao?"
Mạn Yêu rũ mắt không nói, từ xưa đế vương vì giang sơn cắt đứt thất tình lục dục, nơi nào mà chẳng có, hắn đã vì muốn ổn định giang sơn ngăn ngừa biên giới bị xâm phạm, để cho nàng hòa thân gả xa, lại nhiều mặt thiết kế, còn muốn thân tình như cũ, làm sao có khả năng?
Nàng nói: "Thế sự không bao giờ có lưỡng toàn, hoàng huynh biết chính mình muốn chính là cái gì, là được rồi!"
Ở nàng xem ra, hắn hẳn là sớm đã từ bỏ thân tình, nếu không, những hoàng huynh hoàng đệ của bọn họ vì sao cũng không còn một người? Chỉ là không biết, hắn vì sao độc nhất đối với nàng, một muội muội lớn lên ở lãnh cung cũng không phải là cùng một mẫu thân sinh ra, nhìn nàng với con mắt khác?
Khải Vân đế đáy mắt xẹt qua một tia không dễ thấy phức tạp cùng rối rắm, thở dài: "Đúng vậy! Thế sự khó lưỡng toàn! Trẫm chính là thích muội ở chỗ thông thấu cứng rắn, vừa khiến người yêu thương vừa khiến người thương xót. Nhưng mặc kệ hoàng muội nghĩ như thế nào, hoàng huynh chưa bao giờ muốn thương tổn muội."
Mạn Yêu nhàn nhạt cười cười, không tỏ rõ ý kiến. Làm đều đã làm rồi, muốn không nghĩ đến thì có khác biệt gì? Nàng vô tình cùng hắn cãi cọ vấn đề này, một đế vương, nàng còn có thể chờ mong gì ở nơi hắn?
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, tảo thiện (đồ ăn sáng) đã chuẩn bị xong, thỉnh Hoàng Thượng cùng công chúa di giá." Tiểu Tuần tử thái giám bên cạnh Khải Vân đế âm thanh cung kính bẩm báo.
Dùng qua đồ ăn sáng, Khải Vân đế vẫn luôn lưu nàng lại đến giờ Thân (15:00 -17:00)mới để nàng rời đi.
Mới vừa hồi phủ Tướng quân, Mạn Yêu còn không có tiến vào Thanh Mịch viên, xa xa liền nghe được một trận âm thanh quỷ khóc sói gào kêu thảm thiết, âm thanh này thật ra cực kì quen thuộc, là Cửu hoàng tử!
Mạn Yêu nhíu mày, nhanh bước vào vườn, lập tức sửng sốt, sau đó mới biết được là Cửu hoàng tử nhìn thấy dung mạo Tiêu Khả giống như tiểu hài tử rất dễ thương, nhịn không được mà nhéo mặt Tiêu Khả, kết quả bị Tiêu Khả rải không ít phấn độc, khó chịu đến hắn như một con khỉ vừa nhảy vừa kêu, một gương mặt tuấn tú giờ lại cực kỳ khó coi.
Mạn Yêu quả thực dở khóc dở cười, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Khả nhi, Cửu hoàng tử không phải người xấu, hắn là bằng hữu của ta, hắn không có ác ý, ngươi mau lấy thuốc giải cho hắn."
Cửu hoàng tử cực kỳ cảm kích đến rơi nước mắt, liên tục cười nói: "Vẫn là Li Nguyệt tốt nhất!" Nói xong hướng Tiêu Khả kêu lên: "Nha đầu thúi, mau đem giải dược tới đây."
Tiêu Khả chớp chớp đôi mắt long linh sóng nước, nói: "A? Hắn là bằng hữu của công chúa tỷ tỷ à? Thực xin lỗi, công chúa tỷ tỷ, ta thật sự không biết. Cái phấn độc kia là ta mới nghiên cứu chế tạo ra, thuốc giải còn chưa có luyện xong. Bất quá không sao, chờ thêm mấy canh giờ thì sẽ hết."
"Cái gì?!" Cửu hoàng tử trừng lớn đôi mắt, căn bản không tin lời nói của Khả nhi, tức giận đến nghiến răng, nói: "Ngươi khẳng định là cố ý! Ngươi mau giao thuốc giải ra, ngươi nếu như không giao ra, ta, ta, ta..." Còn chưa nói xong, lại một trận cảm giác cực kỳ ngứa ngáy vô cùng đánh úp lại, xuyên tim đến khó chịu. Hắn lại là một trận kêu rên: "Tại sao ta phải gặp xui xẻo như thế này, gặp được ngươi cái nha đầu thúi! Ta đường đường là Cửu hoàng tử phong lưu phóng khoáng tuấn mỹ vô song, thế nhưng thua tại trong tay cái nha đầu như ngươi! A..."
Mạn Yêu nhịn không được muốn cười, lập tức nhận được ánh mắt ai oán của Cửu hoàng tử, nàng vội nhịn xuống, thay hắn giải vây nói: "Khả nhi, ngươi đi lấy chút thuốc ngăn ngứa lại đây, trước cho hắn giảm bớt ngứa đi."
"Vâng." Tiêu Khả lập tức đi. Trong chốc lát quay lại, đưa thuốc cho Cửu hoàng tử. Sau khi dùng thuốc, Cửu hoàng tử mới không còn khó chịu như vậy, ít nhất còn có thể nhịn xuống. Cửu hoàng tử quay đầu trừng liếc mắt nhìn Tiêu Khả, hầm hừ, chuyện này xem ra là phải nhớ rõ ở trong lòng đầu.
Mạn Yêu vừa thấy như vậy liền biết hắn có ý định làm cái gì, vội cười nhắc nhở nói: "Lão Cửu, ngươi đừng có ý đồ không tốt với Khả nhi, nàng ta chính là truyền nhân duy nhất của Tuyết cô Thánh Nữ."
"Hả? Truyền nhân duy nhất của Tuyết cô Thánh Nữ?" Cửu hoàng tử há to miệng, kinh ngạc không thôi, sau đó oán trách nói: "Li Nguyệt, ngươi như thế nào không có nói sớm cho ta biết a? Ai...... Thôi bỏ đi, bổn hoàng tử khoan hồng độ lượng, trong bụng tể tướng có thể chống thuyền, không cùng tiểu nha đầu chấp nhặt."
Tuyết cô Thánh Nữ độc thuật thiên hạ đều biết, tuy rằng không biết cái tiểu nha đầu này học được mấy phần, nhưng vẫn là tốt nhất đừng cùng với nàng ta so xem độc của ai cao minh hơn.
Sau một trận cười đùa, Mạn Yêu nghiêm mặt nói: "Ngươi hôm nay tới tìm ta, có chuyện gì?"
Cửu hoàng tử đánh một phách sau ót "Bị nha đầu kia náo, ta thiếu chút nữa quên mất chính sự. Đi, vào nhà nói đi."
Mạn Yêu thấy ánh mắt hắn có vẻ nghiêm trọng, liền cho tất cả hạ nhân lui xuống, cùng Cửu hoàng tử vào trong phòng.
Cửu hoàng tử đi thẳng vào vấn đề nói: "Li Nguyệt, thu săn bảy ngày sau, ta hy vọng ngươi đừng đi."
"Vì sao?" Mạn Yêu nhíu mày, thật ra nàng cũng không muốn đi, nhưng mà tùy vào nàng sao?
Cửu hoàng tử nói: "Lần thu săn này cùng với mấy lần trước không giống nhau, ngươi thông minh như vậy, hẳn là sẽ cảm giác được biến hóa gần đây nhất trong kinh thành chứ?"
Mạn Yêu hơi giật mình, biến hóa trong kinh thành? Hai tháng trước, đô thành phương bắc, đê Ngân Hà đột nhiên sụp đổ, nhà cửa ngập lụt, đồng ruộng bị phá hủy, bá tánh ở hai thành trôi giạt khắp nơi, sôi nổi ùa vào kinh thành, đem kinh thành trong ngoài chật kín như nêm cối. Hay là nói chính là chuyện này? Tinh tế nghĩ đến, việc này hình như có chỗ kỳ quặc, người ở hai thành, cho dù chưa bị chết đuối bởi tràng nước lũ kia, cũng không đến mức có thể lấp kín bên ngoài kinh thành năm dặm đường.
Mạn Yêu nghĩ đến đây trong lòng cả kinh, bỗng dưng ngẩng đầu, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc nói: "Lão Cửu, lời này...... Ngươi không nên nói với ta!"
Cửu hoàng tử cười nói: "Lấy thân phận của ngươi, mặc kệ là công chúa Khải Vân quốc, hay là phu nhân của Vệ quốc Đại tướng quân, những lời này ta thật là không nên nói với ngươi. Nhưng mà Li Nguyệt, ta chỉ coi ngươi là bằng hữu của ta, là nữ tử mà Thất ca của ta thích, cho nên...... Ta tin tưởng ngươi!"
Trái tim Mạn Yêu chấn động, thở dài: "Cảm ơn sự tín nhiệm của ngươi, ta tự nhiên sẽ không nói ra ngoài, nhưng có đi đến khu vực săn bắn hay không, chỉ sợ lời ta nói không tính."
Cửu hoàng tử nhướng mày nói: "Cái này ta biết, ngươi có thân phận của ngươi cùng lập trường, nếu nhất định phải đi, thỉnh ngươi chú ý bảo vệ tốt chính ngươi, đừng làm cho Thất ca vì ngươi phân tâm. Ta không sợ nói cho ngươi biết, tuy rằng ngươi là bằng hữu của ta, nhưng mà ở trong lòng ta, trên thế giới này, không ai quan trọng hơn Thất ca. Nếu bởi vì ngươi, Thất ca có sơ xuất gì, ta...... Sẽ hận ngươi!" Hắn nhìn qua như là tùy ý nói nói, nhưng câu cuối cùng kia, tuyệt đối nghiêm túc.
Mạn Yêu nghe xong hơi hơi ngẩn người, Cửu hoàng tử lại vô tâm vô phổi cười rộ lên, cùng nàng xua tay nói: "Ta đi đây, chuyện Thất ca dặn ta, ta còn chưa có làm xong." Nói xong hắn quay lưng rời đi.
***
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã tới trước thu săn một ngày.
Chiều hôm nay, Phó Trù không ở trong phủ, Trần công công giả dạng thành một nam tử trung niên bình thường, hẹn Mạn Yêu ở bên ngoài gặp nhau, đưa cho nàng một cái hộp nhìn như thật bình thường, đem lời Lâm Thiên hoàng giao phó nói với nàng, nhất định phải cất kỹ, không thể để bất luận người nào phát hiện.
Mạn Yêu cầm cái hộp kia, nhớ tới lời Lâm Thiên hoàng nói "Tội nhân thiên cổ" trong lòng thập phần trầm trọng. Không biết cái hộp này rốt cuộc là thứ gì mà quan trọng như vậy, nếu quan hệ đến vận mệnh quốc gia, vậy vì sao muốn cho nàng bảo quản? Thật sự là nghĩ trăm lần cũng không ra. Cuối cùng đem cái hộp kia cùng với tờ giấy Phó Trù cho nàng, cùng nhau phong ấn ở một nơi bí mật trong Long Nguyệt vườn trà.
Đêm đó, sau khi nàng ngủ thật lâu, Phó Trù cũng chưa trở về. Thẳng đến đêm khuya, nàng mới cảm giác được có người ở sau lưng nàng thật cẩn thận mà nằm xuống.
Nàng mở to mắt, xoay người, vẻ mặt Phó Trù mỏi mệt, lại ôn nhu cười nói: "Đã đánh thức nàng?"
Mạn Yêu lắc lắc đầu, nàng vốn là không ngủ.
Phó Trù vuốt vuốt mái tóc tán loạn bên gối của nàng, hơi hơi trầm ngâm, nói: "Ngày mai liền phải đi khu vực săn bắn, Dung Nhạc, ta......"
Mạn Yêu cảm giác được hắn đang do dự, nàng kéo tay hắn xuống, nhìn thẳng mắt hắn, thực nghiêm túc mà nói: "A Trù, ta có thể tin tưởng ngươi không?"
Nàng rõ ràng cảm giác được tay Phó Trù cương cứng, sau đó con ngươi thâm trầm không thấy đáy dần dần dâng lên quang hoa chói mắt. Hành trình thu săn, nàng biết, nàng trốn không thoát.
Hắn trầm ngâm một lát, sau đó ôn nhu cười hỏi: "Nàng nguyện ý tin tưởng ta sao?"
Ánh mắt Mạn Yêu ở trên mặt hắn tuần tra, mím môi, dùng sức cầm tay hắn, nói: "Ta mặc kệ ngươi chuẩn bị làm như thế nào, cũng mặc kệ người mà ngươi phải đối phó là ai, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có thể hay không...... Không cần lợi dụng ta đi thương tổn người ta để ý?"
Đáy lòng Phó Trù trầm xuống, một cảm giác chua xót thâm trầm trong nháy mắt đem hắn bao phủ, hắn lại cười hỏi: "Người mà nàng để ý...... Chỉ chính là ai?"
Kỳ thật vấn đề này cần gì hỏi nàng, trong lòng hắn vẫn luôn rõ ràng. Chỉ là hắn không nghĩ tới, nàng một người kiêu ngạo như vậy, thế nhưng sẽ vì người kia hướng hắn mở miệng. Là nàng sợ hãi đi? Sợ hãi hắn sẽ lợi dụng nàng đi thương tổn Tông Chính Vô Ưu! Thì ra ở trong lòng nàng, Tông Chính Vô Ưu đã siêu việt hơn cả kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của nàng!
Trong lòng Mạn Yêu run lên, có chút không dám nhìn mắt hắn, cũng không muốn nhìn thấy hắn tươi cười chua xót như vậy, nàng rũ mắt, môi mở ra khép lại vài cái, cuối cùng là nhẹ nhàng nói một câu: "Không có ai....... Ngủ đi."
Nàng nhắm mắt lại, tim từng đợt co thắt đau đớn, nàng không phải cố ý muốn đả thương Phó Trù. Nàng chỉ nghĩ, nếu Phó Trù lúc này đây có thể đáp ứng nàng, về sau nàng sẽ thử yêu hắn, cho hắn cơ hội, thử tin tưởng hắn, thử đem hắn trở thành trượng phu của nàng, khiến cho mình sống không cần mệt mỏi và vất vả như vậy. Chính là, nàng rất sợ hãi, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi dâng lên từ đáy lòng.
Phó Trù vẫn như cũ chống thân thể ở phía trên nàng, ánh mắt chăm chú nhìn hai mắt nhắm chặt của nàng, làm như muốn xuyên thấu qua mi mắt nàng, nhìn thấu tâm của nàng trong giờ phút này. Qua thật lâu, lại qua thật lâu, lâu đến nàng cho rằng hắn sẽ không lại mở miệng, nhưng hắn vẫn là nhẹ nhàng nói câu: "Được, ta đáp ứng nàng."
Đó là một lời hứa trịnh trọng, tuy rằng nhẹ nhàng thốt ra, lại phảng phất như dùng hết sức lực toàn thân.
Khóe mắt Mạn Yêu đau sót, cái mũi ê ẩm.
***
Thu săn mỗi năm một lần, là tục lệ mấy trăm năm trước lưu lại đến giờ.
Tinh kỳ bay phấp phới, cờ hiệu màu vàng đón gió tung bay. Lâm Thiên hoàng cùng Khải Vân đế cùng các hoàng tử các đại thần dưới sự hộ vệ cảnh giác của Ngự lâm quân, đội ngũ thanh thế mênh mông cuồn cuộn mà rời kinh thành phồn hoa.
Trong xe liễn cực kỳ tôn quý hoa lệ, Lâm Thiên hoàng cùng Khải Vân đế song song mà ngồi, đế vương hai nước, một lạnh lùng một tuấn tú nho nhã hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng, lại đều là thâm trầm khó lường, khiến cho người nhìn không ra suy nghĩ trong lòng. Mà người dân chạy nạn ở trong thành giờ phút này bị quân đội mạnh mẽ trấn áp phân tán hai bên, oán thanh (tiếng oán giận) trong đám người nổi lên bốn phía, lại khiếp sợ hoàng uy mà không được tới gần. Lâm Thiên hoàng nhíu nhíu mày, ánh mắt nặng nề. Khải Vân đế mắt nhìn thẳng, khóe miệng hiện lên ý cười hơi mỏng như có như không.
Sau ngự liễn, là xe liễn của Thái Tử, hắn mang theo Hương phu nhân đồng hành, dọc theo đường đi ánh mắt Thái Tử nhìn chung quanh, ẩn ẩn có chút lập loè bất an. Phía sau đó là Cửu hoàng tử, Tông Chính Vô Ưu, Phó Trù, Mạn Yêu bốn người, cũng không biết là người nào an bài, thế nhưng khiến cho bọn họ bốn người ngồi cùng một liễn.
Tông Chính Vô Ưu vẫn là tư thế ngồi lười biếng, nghiêng dựa vào lưng ghế, mặt không biểu tình, tựa hồ hết thảy ồn ào náo động chung quanh, tất cả không quan hệ đến hắn, hắn thậm chí cả mí mắt cũng không muốn nâng lên một chút, phảng phất thế giới vạn vật đều không lọt được vào mắt hắn, mà người hắn duy nhất muốn nhìn, lại là nhìn không tới, bởi vì ở giữa cách một nam nhân khác, đưa bọn họ cách ra xa tận chân trời góc biển.
Phó Trù ngồi đến đoan chính lại không câu nệ, dưới tay áo to rộng màu xanh đậm, hắn nắm chặt tay Mạn Yêu, thần sắc dị thường ôn hòa, thường thường quay đầu nhìn nàng, hướng nàng cười ôn nhu, không chút che giấu.
Mạn Yêu ngồi an tĩnh, nhìn bốn phía dân chạy nạn chen chúc, trong lòng bất an càng thêm khuếch trương lan tràn. Hết thảy chuyện này, Tông Chính Vô Ưu biết, Lâm Thiên hoàng sẽ không có khả năng một chút gì cũng không biết được? Hắn lựa chọn thời điểm này phế Thái Tử lập Tông Chính Vô Ưu, rõ ràng là muốn đem trách nhiệm toàn bộ đều giao cho Tông Chính Vô Ưu, trước mắt cũng chỉ có Tông Chính Vô Ưu mới có năng lực cân bằng thế lực với Phó Trù.
Quân đội Giang Nam của Tông Chính Vô Ưu có bảy vạn (70.000), Phó Trù chưởng quản bốn mươi vạn đại quân, có hai mươi bảy vạn ở biên cảnh, trước mắt có thể mặc hắn thuyên chuyển cũng có trên dưới mười ba vạn quân, mà năm vạn cấm vệ quân do Lâm Thiên hoàng tự mình chưởng quản, tính lên, thế lực hai bên cân đối. Chỉ là, không biết Tông Chính Vô Ưu sẽ làm như thế nào? Hoàng huynh nàng ở bên trong này đảm đương nhân vật nào? Nếu Phó Trù lần này thành công, vậy hoàng huynh lại có thể từ giữa được đến chỗ tốt gì? Mà nàng, phải nên làm sao bây giờ?
Rõ ràng biết sắp sẽ phát sinh một hồi biến đổi lớn, nàng đã không thể ngăn cản, cũng không thể thay đổi, chỉ có thể vô lực chờ đợi hết thảy mọi thứ, chỉ có thể trơ mắt nhìn trượng phu của mình cùng với người đã từng là người mình yêu trở thành như nước với lửa, đấu đến ngươi chết ta sống, cục diện tàn khốc như vậy, nàng rốt cuộc nên đối mặt như thế nào? Tâm nóng như lửa đốt, nàng rất rõ ràng, một khi phân ra thắng bại, đại khái sẽ lấy thương vong làm kết quả, đến lúc đó, nàng lại nên đi nơi nào? Nếu Phó Trù thua, nàng tất sẽ bị liệt vào tru di, nếu Tông Chính Vô Ưu thua, nàng có lẽ sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất của quốc gia này, nhưng đó là nàng muốn sao? Không phải!
Dọc theo đường đi, khó có được yên lặng, cả Cửu hoàng tử cũng không nói lời nào.
Đi hơn hai canh giờ, rốt cuộc mới tới Tây giao, khu vực săn bắn hoàng gia.
Rừng rậm thật sâu, rộng lớn bát ngát. Khu vực săn bắn nơi này không giống với khu vực săn bắn hoàng gia của các nước khác, hoàng đế khai quốc Lâm Thiên quốc là vô cùng dũng mãnh, hắn yêu cầu săn thú cần thiết là ở rừng rậm nguyên thủy, nói là chỉ có săn được sinh vật dã ngoại hung mãnh mới tính là có bản lĩnh.
Hành cung ở khu vực săn bắn tuy so không được với hoàng cung cực kỳ xa hoa, lại cũng nguy nga to lớn.
Ngày thứ nhất đường xá mệt nhọc, vẫn chưa an bài hoạt động săn thú. Đoàn người từng người hồi hành cung hoặc doanh trướng nghỉ ngơi.
Cơm chiều qua đi, Phó Trù thấy Mạn Yêu vẫn luôn tâm thần bất định, liền nói muốn bồi nàng đi ra ngoài đi dạo một chút, ai ngờ mới đi không được vài bước, vừa lúc gặp Thái Tử tới chơi.
"Nhìn xem bổn Thái Tử tới không phải lúc, tướng quân cùng công chúa, đây là chuẩn bị đi nơi nào?"
Phó Trù hành lễ cười nói: "Vi thần đang định bồi phu nhân ra ngoài giải sầu, không biết Thái Tử có điều gì phân phó?"
Thái Tử nói: "Thiên hạ đều biết, thuật cưỡi ngựa của tướng quân tinh vi, bắn thạch uống vũ, bổn Thái Tử đặc biệt tới lãnh giáo một vài chiêu, không biết tướng quân...... Giờ phút này có tiện không?"
Phó Trù nhìn nhìn Mạn Yêu, hơi hơi do dự nói: "Dung Nhạc, nàng tùy tiện đi dạo một chút, đừng hướng tới khu vực săn bắn bên kia đi. Trời sắp tối, nàng đừng đi xa, nhớ rõ trở về sớm một chút."
Mạn Yêu gật đầu, hướng Thái Tử vi hành thi lễ, nàng một mình đi ra hành cung. Chung quanh khu vực săn bắn, mười bước một thủ vệ, đi đến nơi nào đều có người hành lễ. Nàng trong lòng phiền loạn, muốn tìm nơi thanh tĩnh một người nghỉ ngơi trong chốc lát, vừa vặn bên cạnh có khu rừng phong, trong rừng có khối đá thật lớn nằm ngang ở sâu trong rừng phong, Mạn Yêu nghĩ nơi đó hẳn là không có ai, liền đi qua, lại không nghĩ rằng tại chỗ này gặp được người mà nàng không muốn đối mặt nhất.
Vũ Lâm uyển.
Ánh mặt trời mới vừa nhô ra, Khải Vân đế Dung Tề đã mở to mắt, ở trên giường trằn trọc lăn qua lộn lại, cuối cùng ngồi dậy.
Gian ngoài, tiểu Tuần tử cung nô bên người nghe thấy tiếng động, vội vàng tiến vào buồng trong, cúi người hành lễ, cười nói: "Hoàng Thượng, mấy ngày nay không cần lâm triều, ngài sao không nghỉ ngơi nhiều thêm chốc lát".
Khải Vân đế nho nhã cười nói: "Mấy năm nay đã dưỡng thành thói quen, không thể nói sửa là có thể sửa. Mau hầu hạ trẫm rửa mặt chải đầu, chờ lát nữa hoàng muội tới, đừng để nàng nhìn thấy bộ dáng quần áo không chỉnh tề của trẫm."
Tiểu Tuần tử nói: "Hoàng Thượng là quá tưởng nhớ công chúa, ngài nhìn xem, hiện tại vừa mới đến giờ mẹo (mới 5:00 sáng) cách canh giờ hẹn công chúa tới còn sớm."
Khải Vân đế ngẩn ra, đánh trống lảng cười nói: "Là trẫm quá nóng vội! Đã hơn một năm không thấy hoàng muội, tối hôm qua gặp mặt vội vàng, lại có quá nhiều người, cũng chưa nói được lời gì."
Sau khi rửa mặt, Khải Vân đế ở trong viện đi lại, cảnh trí hành cung cùng với biệt uyển hoàng cung Khải Vân quốc cũng không khác nhau cho mấy. Sáng sớm không khí thực tươi mát, chỉ là gió hơi hơi có chút lạnh, hắn đứng ở trong viện khắp nơi nhìn nhìn, thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc ở nội tâm.
Mới đi dạo trong chốc lát, hắn lại hỏi: "Tiểu Tuần tử, là canh giờ gì rồi? Hoàng muội còn chưa tới sao?"
Tiểu Tuần tử lập tức đáp: Hồi Hoàng Thượng, hiện tại là giờ mẹo tam khắc (05:45), công chúa sợ là mới rời giường, còn chưa dùng tảo thiện (chưa ăn sáng). Chờ công chúa dùng thiện xong sẽ tới hành cung yết kiến Hoàng Thượng, như thế nào cũng sau giờ thìn tam khắc (07:45) mới tới."
"Hả? Còn một canh giờ" Khải Vân đế nâng lên ngón tay chỉ chỉ nơi nào đó, nghĩ nghĩ, xoay người nói: "Như vầy, ngươi tức khắc liền đi đến phủ Tướng quân tiếp hoàng muội, kêu nàng lại đây bồi trẫm cùng dùng thiện. Kêu phòng ăn chuẩn bị nhiều một chút những món nàng thích."
Tiểu Tuần tử lễ phép cúi đầu nói "Tuân chỉ" liền lui xuống.
Mạn Yêu ứng triệu một mình đi đến, không mang theo Linh nhi.
Đi vào Vũ Lâm uyển, khu vườn rộng lớn, Khải Vân đế một thân gấm trường bào màu xám nhạt, tư thái ung dung thanh tao lịch sự mà cất bước đi trên cầu hình vòm, từ xa nhìn lại, lại có vài phần thoát ra thế gian cảnh vật siêu nhiên. Mạn Yêu sửng sốt, nếu không biết hắn là hoàng đế, không biết hết thảy chuyện hắn đã làm, nàng sẽ cho rằng đây là một nam tử không tranh (Không tranh đấu tranh giành) cùng thế gian, khiến cho tâm người sinh hảo cảm (ấn tượng tốt) không dễ phòng bị. Nhớ rõ lúc nàng đi vào thế giới này, hắn vừa mới bước lên ngôi vị hoàng đế, lần đầu tiên gặp hắn, hắn ôn nhuận nho nhã như vậy, tài hoa hơn người. Hắn đối với nàng yêu thương sủng nịch thậm chí còn siêu việt hơn tất cả phi tần trong hậu cung hắn, cơ hồ muốn cho nàng tưởng rằng nàng không phải là muội muội của hắn mà là người yêu của hắn, ý nghĩ đó đã từng làm nàng thập phần hoang mang, thậm chí luôn có ý vô tình muốn trốn tránh, thẳng đến chuyện hòa thân đã định.
Hoàng đế tuổi trẻ đi ở trên cầu thấy được Mạn Yêu, trong mắt quang hoa cự thịnh, tức thời đi tới đón.
Mạn yêu vội tiến lên hành lễ: "Gặp qua hoàng huynh"
Khải Vân đế vội vàng đỡ nàng, tươi cười nói: "Nơi này đã không có người ngoài, hoàng muội không cần đa lễ. Lại đây, để trẫm nhìn kỹ xem xem, thật là gầy đi rất nhiều! Trẫm biết, để muội xa rời quê hương, gả đến Lâm Thiên quốc xa xôi này, thật ủy khuất cho muội!"
Mạn Yêu theo bản năng mà né tránh cho hắn đụng vào, hơi lui nửa bước, đạm mạc xa cách khẽ cười nói: "Hoàng huynh nói quá lời, thay hoàng huynh phân ưu là bổn phận của thần muội, nào dám nói hai chữ "ủy khuất"!"
Khải Vân đế đỡ một cái không, đôi tay hơi khựng lại, ánh mắt mờ đi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Trong lòng hoàng muội quả nhiên vẫn là trách trẫm! Trước kia, hoàng muội cũng chưa từng cố ý xa cách như vậy, cự tuyệt trẫm ngoài ngàn dặm."
Vốn là thứ ở trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, nhưng hắn một hai phải lấy ra tới đối mặt nhau. Nếu như thế, nàng cũng không ngại nói thẳng. Mạn Yêu cười lạnh nhạt nhìn hắn, ánh mắt hơi lạnh, nói: "Bởi vì hoàng huynh trước kia đối với thần muội chưa từng có nhiều tính kế như thế này. Thần muội vẫn luôn cho rằng hoàng huynh là thiệt tình yêu thương thần muội, nhưng mà thần muội lại quên mất, hoàng huynh đầu tiên là hoàng đế của một quốc gia, sau đó mới là huynh trưởng của thần muội! Thần muội sẽ không trách hoàng huynh, nhưng thỉnh hoàng huynh cũng đừng yêu cầu thần muội trước sau như một."
Khải Vân đế ngẩn ra, khuôn mặt thanh tuyển (trong trẻo) thoáng biến sắc, thật nhanh liền khôi phục thần thái nho nhã. Ánh mắt hắn hơi ngưng động, tựa lẩm bẩm tự hỏi: "Là trẫm...... quá tham lam sao?"
Mạn Yêu rũ mắt không nói, từ xưa đế vương vì giang sơn cắt đứt thất tình lục dục, nơi nào mà chẳng có, hắn đã vì muốn ổn định giang sơn ngăn ngừa biên giới bị xâm phạm, để cho nàng hòa thân gả xa, lại nhiều mặt thiết kế, còn muốn thân tình như cũ, làm sao có khả năng?
Nàng nói: "Thế sự không bao giờ có lưỡng toàn, hoàng huynh biết chính mình muốn chính là cái gì, là được rồi!"
Ở nàng xem ra, hắn hẳn là sớm đã từ bỏ thân tình, nếu không, những hoàng huynh hoàng đệ của bọn họ vì sao cũng không còn một người? Chỉ là không biết, hắn vì sao độc nhất đối với nàng, một muội muội lớn lên ở lãnh cung cũng không phải là cùng một mẫu thân sinh ra, nhìn nàng với con mắt khác?
Khải Vân đế đáy mắt xẹt qua một tia không dễ thấy phức tạp cùng rối rắm, thở dài: "Đúng vậy! Thế sự khó lưỡng toàn! Trẫm chính là thích muội ở chỗ thông thấu cứng rắn, vừa khiến người yêu thương vừa khiến người thương xót. Nhưng mặc kệ hoàng muội nghĩ như thế nào, hoàng huynh chưa bao giờ muốn thương tổn muội."
Mạn Yêu nhàn nhạt cười cười, không tỏ rõ ý kiến. Làm đều đã làm rồi, muốn không nghĩ đến thì có khác biệt gì? Nàng vô tình cùng hắn cãi cọ vấn đề này, một đế vương, nàng còn có thể chờ mong gì ở nơi hắn?
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, tảo thiện (đồ ăn sáng) đã chuẩn bị xong, thỉnh Hoàng Thượng cùng công chúa di giá." Tiểu Tuần tử thái giám bên cạnh Khải Vân đế âm thanh cung kính bẩm báo.
Dùng qua đồ ăn sáng, Khải Vân đế vẫn luôn lưu nàng lại đến giờ Thân (15:00 -17:00)mới để nàng rời đi.
Mới vừa hồi phủ Tướng quân, Mạn Yêu còn không có tiến vào Thanh Mịch viên, xa xa liền nghe được một trận âm thanh quỷ khóc sói gào kêu thảm thiết, âm thanh này thật ra cực kì quen thuộc, là Cửu hoàng tử!
Mạn Yêu nhíu mày, nhanh bước vào vườn, lập tức sửng sốt, sau đó mới biết được là Cửu hoàng tử nhìn thấy dung mạo Tiêu Khả giống như tiểu hài tử rất dễ thương, nhịn không được mà nhéo mặt Tiêu Khả, kết quả bị Tiêu Khả rải không ít phấn độc, khó chịu đến hắn như một con khỉ vừa nhảy vừa kêu, một gương mặt tuấn tú giờ lại cực kỳ khó coi.
Mạn Yêu quả thực dở khóc dở cười, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Khả nhi, Cửu hoàng tử không phải người xấu, hắn là bằng hữu của ta, hắn không có ác ý, ngươi mau lấy thuốc giải cho hắn."
Cửu hoàng tử cực kỳ cảm kích đến rơi nước mắt, liên tục cười nói: "Vẫn là Li Nguyệt tốt nhất!" Nói xong hướng Tiêu Khả kêu lên: "Nha đầu thúi, mau đem giải dược tới đây."
Tiêu Khả chớp chớp đôi mắt long linh sóng nước, nói: "A? Hắn là bằng hữu của công chúa tỷ tỷ à? Thực xin lỗi, công chúa tỷ tỷ, ta thật sự không biết. Cái phấn độc kia là ta mới nghiên cứu chế tạo ra, thuốc giải còn chưa có luyện xong. Bất quá không sao, chờ thêm mấy canh giờ thì sẽ hết."
"Cái gì?!" Cửu hoàng tử trừng lớn đôi mắt, căn bản không tin lời nói của Khả nhi, tức giận đến nghiến răng, nói: "Ngươi khẳng định là cố ý! Ngươi mau giao thuốc giải ra, ngươi nếu như không giao ra, ta, ta, ta..." Còn chưa nói xong, lại một trận cảm giác cực kỳ ngứa ngáy vô cùng đánh úp lại, xuyên tim đến khó chịu. Hắn lại là một trận kêu rên: "Tại sao ta phải gặp xui xẻo như thế này, gặp được ngươi cái nha đầu thúi! Ta đường đường là Cửu hoàng tử phong lưu phóng khoáng tuấn mỹ vô song, thế nhưng thua tại trong tay cái nha đầu như ngươi! A..."
Mạn Yêu nhịn không được muốn cười, lập tức nhận được ánh mắt ai oán của Cửu hoàng tử, nàng vội nhịn xuống, thay hắn giải vây nói: "Khả nhi, ngươi đi lấy chút thuốc ngăn ngứa lại đây, trước cho hắn giảm bớt ngứa đi."
"Vâng." Tiêu Khả lập tức đi. Trong chốc lát quay lại, đưa thuốc cho Cửu hoàng tử. Sau khi dùng thuốc, Cửu hoàng tử mới không còn khó chịu như vậy, ít nhất còn có thể nhịn xuống. Cửu hoàng tử quay đầu trừng liếc mắt nhìn Tiêu Khả, hầm hừ, chuyện này xem ra là phải nhớ rõ ở trong lòng đầu.
Mạn Yêu vừa thấy như vậy liền biết hắn có ý định làm cái gì, vội cười nhắc nhở nói: "Lão Cửu, ngươi đừng có ý đồ không tốt với Khả nhi, nàng ta chính là truyền nhân duy nhất của Tuyết cô Thánh Nữ."
"Hả? Truyền nhân duy nhất của Tuyết cô Thánh Nữ?" Cửu hoàng tử há to miệng, kinh ngạc không thôi, sau đó oán trách nói: "Li Nguyệt, ngươi như thế nào không có nói sớm cho ta biết a? Ai...... Thôi bỏ đi, bổn hoàng tử khoan hồng độ lượng, trong bụng tể tướng có thể chống thuyền, không cùng tiểu nha đầu chấp nhặt."
Tuyết cô Thánh Nữ độc thuật thiên hạ đều biết, tuy rằng không biết cái tiểu nha đầu này học được mấy phần, nhưng vẫn là tốt nhất đừng cùng với nàng ta so xem độc của ai cao minh hơn.
Sau một trận cười đùa, Mạn Yêu nghiêm mặt nói: "Ngươi hôm nay tới tìm ta, có chuyện gì?"
Cửu hoàng tử đánh một phách sau ót "Bị nha đầu kia náo, ta thiếu chút nữa quên mất chính sự. Đi, vào nhà nói đi."
Mạn Yêu thấy ánh mắt hắn có vẻ nghiêm trọng, liền cho tất cả hạ nhân lui xuống, cùng Cửu hoàng tử vào trong phòng.
Cửu hoàng tử đi thẳng vào vấn đề nói: "Li Nguyệt, thu săn bảy ngày sau, ta hy vọng ngươi đừng đi."
"Vì sao?" Mạn Yêu nhíu mày, thật ra nàng cũng không muốn đi, nhưng mà tùy vào nàng sao?
Cửu hoàng tử nói: "Lần thu săn này cùng với mấy lần trước không giống nhau, ngươi thông minh như vậy, hẳn là sẽ cảm giác được biến hóa gần đây nhất trong kinh thành chứ?"
Mạn Yêu hơi giật mình, biến hóa trong kinh thành? Hai tháng trước, đô thành phương bắc, đê Ngân Hà đột nhiên sụp đổ, nhà cửa ngập lụt, đồng ruộng bị phá hủy, bá tánh ở hai thành trôi giạt khắp nơi, sôi nổi ùa vào kinh thành, đem kinh thành trong ngoài chật kín như nêm cối. Hay là nói chính là chuyện này? Tinh tế nghĩ đến, việc này hình như có chỗ kỳ quặc, người ở hai thành, cho dù chưa bị chết đuối bởi tràng nước lũ kia, cũng không đến mức có thể lấp kín bên ngoài kinh thành năm dặm đường.
Mạn Yêu nghĩ đến đây trong lòng cả kinh, bỗng dưng ngẩng đầu, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc nói: "Lão Cửu, lời này...... Ngươi không nên nói với ta!"
Cửu hoàng tử cười nói: "Lấy thân phận của ngươi, mặc kệ là công chúa Khải Vân quốc, hay là phu nhân của Vệ quốc Đại tướng quân, những lời này ta thật là không nên nói với ngươi. Nhưng mà Li Nguyệt, ta chỉ coi ngươi là bằng hữu của ta, là nữ tử mà Thất ca của ta thích, cho nên...... Ta tin tưởng ngươi!"
Trái tim Mạn Yêu chấn động, thở dài: "Cảm ơn sự tín nhiệm của ngươi, ta tự nhiên sẽ không nói ra ngoài, nhưng có đi đến khu vực săn bắn hay không, chỉ sợ lời ta nói không tính."
Cửu hoàng tử nhướng mày nói: "Cái này ta biết, ngươi có thân phận của ngươi cùng lập trường, nếu nhất định phải đi, thỉnh ngươi chú ý bảo vệ tốt chính ngươi, đừng làm cho Thất ca vì ngươi phân tâm. Ta không sợ nói cho ngươi biết, tuy rằng ngươi là bằng hữu của ta, nhưng mà ở trong lòng ta, trên thế giới này, không ai quan trọng hơn Thất ca. Nếu bởi vì ngươi, Thất ca có sơ xuất gì, ta...... Sẽ hận ngươi!" Hắn nhìn qua như là tùy ý nói nói, nhưng câu cuối cùng kia, tuyệt đối nghiêm túc.
Mạn Yêu nghe xong hơi hơi ngẩn người, Cửu hoàng tử lại vô tâm vô phổi cười rộ lên, cùng nàng xua tay nói: "Ta đi đây, chuyện Thất ca dặn ta, ta còn chưa có làm xong." Nói xong hắn quay lưng rời đi.
***
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã tới trước thu săn một ngày.
Chiều hôm nay, Phó Trù không ở trong phủ, Trần công công giả dạng thành một nam tử trung niên bình thường, hẹn Mạn Yêu ở bên ngoài gặp nhau, đưa cho nàng một cái hộp nhìn như thật bình thường, đem lời Lâm Thiên hoàng giao phó nói với nàng, nhất định phải cất kỹ, không thể để bất luận người nào phát hiện.
Mạn Yêu cầm cái hộp kia, nhớ tới lời Lâm Thiên hoàng nói "Tội nhân thiên cổ" trong lòng thập phần trầm trọng. Không biết cái hộp này rốt cuộc là thứ gì mà quan trọng như vậy, nếu quan hệ đến vận mệnh quốc gia, vậy vì sao muốn cho nàng bảo quản? Thật sự là nghĩ trăm lần cũng không ra. Cuối cùng đem cái hộp kia cùng với tờ giấy Phó Trù cho nàng, cùng nhau phong ấn ở một nơi bí mật trong Long Nguyệt vườn trà.
Đêm đó, sau khi nàng ngủ thật lâu, Phó Trù cũng chưa trở về. Thẳng đến đêm khuya, nàng mới cảm giác được có người ở sau lưng nàng thật cẩn thận mà nằm xuống.
Nàng mở to mắt, xoay người, vẻ mặt Phó Trù mỏi mệt, lại ôn nhu cười nói: "Đã đánh thức nàng?"
Mạn Yêu lắc lắc đầu, nàng vốn là không ngủ.
Phó Trù vuốt vuốt mái tóc tán loạn bên gối của nàng, hơi hơi trầm ngâm, nói: "Ngày mai liền phải đi khu vực săn bắn, Dung Nhạc, ta......"
Mạn Yêu cảm giác được hắn đang do dự, nàng kéo tay hắn xuống, nhìn thẳng mắt hắn, thực nghiêm túc mà nói: "A Trù, ta có thể tin tưởng ngươi không?"
Nàng rõ ràng cảm giác được tay Phó Trù cương cứng, sau đó con ngươi thâm trầm không thấy đáy dần dần dâng lên quang hoa chói mắt. Hành trình thu săn, nàng biết, nàng trốn không thoát.
Hắn trầm ngâm một lát, sau đó ôn nhu cười hỏi: "Nàng nguyện ý tin tưởng ta sao?"
Ánh mắt Mạn Yêu ở trên mặt hắn tuần tra, mím môi, dùng sức cầm tay hắn, nói: "Ta mặc kệ ngươi chuẩn bị làm như thế nào, cũng mặc kệ người mà ngươi phải đối phó là ai, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có thể hay không...... Không cần lợi dụng ta đi thương tổn người ta để ý?"
Đáy lòng Phó Trù trầm xuống, một cảm giác chua xót thâm trầm trong nháy mắt đem hắn bao phủ, hắn lại cười hỏi: "Người mà nàng để ý...... Chỉ chính là ai?"
Kỳ thật vấn đề này cần gì hỏi nàng, trong lòng hắn vẫn luôn rõ ràng. Chỉ là hắn không nghĩ tới, nàng một người kiêu ngạo như vậy, thế nhưng sẽ vì người kia hướng hắn mở miệng. Là nàng sợ hãi đi? Sợ hãi hắn sẽ lợi dụng nàng đi thương tổn Tông Chính Vô Ưu! Thì ra ở trong lòng nàng, Tông Chính Vô Ưu đã siêu việt hơn cả kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của nàng!
Trong lòng Mạn Yêu run lên, có chút không dám nhìn mắt hắn, cũng không muốn nhìn thấy hắn tươi cười chua xót như vậy, nàng rũ mắt, môi mở ra khép lại vài cái, cuối cùng là nhẹ nhàng nói một câu: "Không có ai....... Ngủ đi."
Nàng nhắm mắt lại, tim từng đợt co thắt đau đớn, nàng không phải cố ý muốn đả thương Phó Trù. Nàng chỉ nghĩ, nếu Phó Trù lúc này đây có thể đáp ứng nàng, về sau nàng sẽ thử yêu hắn, cho hắn cơ hội, thử tin tưởng hắn, thử đem hắn trở thành trượng phu của nàng, khiến cho mình sống không cần mệt mỏi và vất vả như vậy. Chính là, nàng rất sợ hãi, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi dâng lên từ đáy lòng.
Phó Trù vẫn như cũ chống thân thể ở phía trên nàng, ánh mắt chăm chú nhìn hai mắt nhắm chặt của nàng, làm như muốn xuyên thấu qua mi mắt nàng, nhìn thấu tâm của nàng trong giờ phút này. Qua thật lâu, lại qua thật lâu, lâu đến nàng cho rằng hắn sẽ không lại mở miệng, nhưng hắn vẫn là nhẹ nhàng nói câu: "Được, ta đáp ứng nàng."
Đó là một lời hứa trịnh trọng, tuy rằng nhẹ nhàng thốt ra, lại phảng phất như dùng hết sức lực toàn thân.
Khóe mắt Mạn Yêu đau sót, cái mũi ê ẩm.
***
Thu săn mỗi năm một lần, là tục lệ mấy trăm năm trước lưu lại đến giờ.
Tinh kỳ bay phấp phới, cờ hiệu màu vàng đón gió tung bay. Lâm Thiên hoàng cùng Khải Vân đế cùng các hoàng tử các đại thần dưới sự hộ vệ cảnh giác của Ngự lâm quân, đội ngũ thanh thế mênh mông cuồn cuộn mà rời kinh thành phồn hoa.
Trong xe liễn cực kỳ tôn quý hoa lệ, Lâm Thiên hoàng cùng Khải Vân đế song song mà ngồi, đế vương hai nước, một lạnh lùng một tuấn tú nho nhã hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng, lại đều là thâm trầm khó lường, khiến cho người nhìn không ra suy nghĩ trong lòng. Mà người dân chạy nạn ở trong thành giờ phút này bị quân đội mạnh mẽ trấn áp phân tán hai bên, oán thanh (tiếng oán giận) trong đám người nổi lên bốn phía, lại khiếp sợ hoàng uy mà không được tới gần. Lâm Thiên hoàng nhíu nhíu mày, ánh mắt nặng nề. Khải Vân đế mắt nhìn thẳng, khóe miệng hiện lên ý cười hơi mỏng như có như không.
Sau ngự liễn, là xe liễn của Thái Tử, hắn mang theo Hương phu nhân đồng hành, dọc theo đường đi ánh mắt Thái Tử nhìn chung quanh, ẩn ẩn có chút lập loè bất an. Phía sau đó là Cửu hoàng tử, Tông Chính Vô Ưu, Phó Trù, Mạn Yêu bốn người, cũng không biết là người nào an bài, thế nhưng khiến cho bọn họ bốn người ngồi cùng một liễn.
Tông Chính Vô Ưu vẫn là tư thế ngồi lười biếng, nghiêng dựa vào lưng ghế, mặt không biểu tình, tựa hồ hết thảy ồn ào náo động chung quanh, tất cả không quan hệ đến hắn, hắn thậm chí cả mí mắt cũng không muốn nâng lên một chút, phảng phất thế giới vạn vật đều không lọt được vào mắt hắn, mà người hắn duy nhất muốn nhìn, lại là nhìn không tới, bởi vì ở giữa cách một nam nhân khác, đưa bọn họ cách ra xa tận chân trời góc biển.
Phó Trù ngồi đến đoan chính lại không câu nệ, dưới tay áo to rộng màu xanh đậm, hắn nắm chặt tay Mạn Yêu, thần sắc dị thường ôn hòa, thường thường quay đầu nhìn nàng, hướng nàng cười ôn nhu, không chút che giấu.
Mạn Yêu ngồi an tĩnh, nhìn bốn phía dân chạy nạn chen chúc, trong lòng bất an càng thêm khuếch trương lan tràn. Hết thảy chuyện này, Tông Chính Vô Ưu biết, Lâm Thiên hoàng sẽ không có khả năng một chút gì cũng không biết được? Hắn lựa chọn thời điểm này phế Thái Tử lập Tông Chính Vô Ưu, rõ ràng là muốn đem trách nhiệm toàn bộ đều giao cho Tông Chính Vô Ưu, trước mắt cũng chỉ có Tông Chính Vô Ưu mới có năng lực cân bằng thế lực với Phó Trù.
Quân đội Giang Nam của Tông Chính Vô Ưu có bảy vạn (70.000), Phó Trù chưởng quản bốn mươi vạn đại quân, có hai mươi bảy vạn ở biên cảnh, trước mắt có thể mặc hắn thuyên chuyển cũng có trên dưới mười ba vạn quân, mà năm vạn cấm vệ quân do Lâm Thiên hoàng tự mình chưởng quản, tính lên, thế lực hai bên cân đối. Chỉ là, không biết Tông Chính Vô Ưu sẽ làm như thế nào? Hoàng huynh nàng ở bên trong này đảm đương nhân vật nào? Nếu Phó Trù lần này thành công, vậy hoàng huynh lại có thể từ giữa được đến chỗ tốt gì? Mà nàng, phải nên làm sao bây giờ?
Rõ ràng biết sắp sẽ phát sinh một hồi biến đổi lớn, nàng đã không thể ngăn cản, cũng không thể thay đổi, chỉ có thể vô lực chờ đợi hết thảy mọi thứ, chỉ có thể trơ mắt nhìn trượng phu của mình cùng với người đã từng là người mình yêu trở thành như nước với lửa, đấu đến ngươi chết ta sống, cục diện tàn khốc như vậy, nàng rốt cuộc nên đối mặt như thế nào? Tâm nóng như lửa đốt, nàng rất rõ ràng, một khi phân ra thắng bại, đại khái sẽ lấy thương vong làm kết quả, đến lúc đó, nàng lại nên đi nơi nào? Nếu Phó Trù thua, nàng tất sẽ bị liệt vào tru di, nếu Tông Chính Vô Ưu thua, nàng có lẽ sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất của quốc gia này, nhưng đó là nàng muốn sao? Không phải!
Dọc theo đường đi, khó có được yên lặng, cả Cửu hoàng tử cũng không nói lời nào.
Đi hơn hai canh giờ, rốt cuộc mới tới Tây giao, khu vực săn bắn hoàng gia.
Rừng rậm thật sâu, rộng lớn bát ngát. Khu vực săn bắn nơi này không giống với khu vực săn bắn hoàng gia của các nước khác, hoàng đế khai quốc Lâm Thiên quốc là vô cùng dũng mãnh, hắn yêu cầu săn thú cần thiết là ở rừng rậm nguyên thủy, nói là chỉ có săn được sinh vật dã ngoại hung mãnh mới tính là có bản lĩnh.
Hành cung ở khu vực săn bắn tuy so không được với hoàng cung cực kỳ xa hoa, lại cũng nguy nga to lớn.
Ngày thứ nhất đường xá mệt nhọc, vẫn chưa an bài hoạt động săn thú. Đoàn người từng người hồi hành cung hoặc doanh trướng nghỉ ngơi.
Cơm chiều qua đi, Phó Trù thấy Mạn Yêu vẫn luôn tâm thần bất định, liền nói muốn bồi nàng đi ra ngoài đi dạo một chút, ai ngờ mới đi không được vài bước, vừa lúc gặp Thái Tử tới chơi.
"Nhìn xem bổn Thái Tử tới không phải lúc, tướng quân cùng công chúa, đây là chuẩn bị đi nơi nào?"
Phó Trù hành lễ cười nói: "Vi thần đang định bồi phu nhân ra ngoài giải sầu, không biết Thái Tử có điều gì phân phó?"
Thái Tử nói: "Thiên hạ đều biết, thuật cưỡi ngựa của tướng quân tinh vi, bắn thạch uống vũ, bổn Thái Tử đặc biệt tới lãnh giáo một vài chiêu, không biết tướng quân...... Giờ phút này có tiện không?"
Phó Trù nhìn nhìn Mạn Yêu, hơi hơi do dự nói: "Dung Nhạc, nàng tùy tiện đi dạo một chút, đừng hướng tới khu vực săn bắn bên kia đi. Trời sắp tối, nàng đừng đi xa, nhớ rõ trở về sớm một chút."
Mạn Yêu gật đầu, hướng Thái Tử vi hành thi lễ, nàng một mình đi ra hành cung. Chung quanh khu vực săn bắn, mười bước một thủ vệ, đi đến nơi nào đều có người hành lễ. Nàng trong lòng phiền loạn, muốn tìm nơi thanh tĩnh một người nghỉ ngơi trong chốc lát, vừa vặn bên cạnh có khu rừng phong, trong rừng có khối đá thật lớn nằm ngang ở sâu trong rừng phong, Mạn Yêu nghĩ nơi đó hẳn là không có ai, liền đi qua, lại không nghĩ rằng tại chỗ này gặp được người mà nàng không muốn đối mặt nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook