Bạch Phát Hoàng Phi
-
Chương 47: Hoàng huynh, hoàng muội (1)
Ban đêm, Hoan phố ở kinh thành luôn là náo nhiệt nhất. Nơi này tụ tập đỗ phường sòng bạc, kỹ viện, tửu lâu, quán trà, các quán đều là dòng người chen chúc xô đẩy, rồng rắn hỗn tạp.
Hội Tụ trà lâu cách vách sòng bạc Tường Hòa sớm đã chật kín người, mọi người một bên uống trà một bên trò chuyện tán gẫu.
Một nam tử trên mặt có một vết sẹo thật dài, cầm đại đao vác trên vai, miệng một bên mắng thô tục một bên nghênh ngang đi vào, lớn tiếng ồn ào gọi: "Tiểu nhị, cho đại gia ta tìm một vị trí tốt gần cửa sổ."
Tiểu nhị hiển nhiên là quen biết hắn, vừa thấy hắn liền dương gương mặt tươi cười, cẩn thận tiến lên cúi người nói: "Tứ gia, ngài đã tới! Ai nha, hôm nay thật không vừa khéo, người đều đầy, ngài xem, nếu không tiểu nhân tìm cho ngài một vị trí khác......"
"Bổn đại gia phải ngồi bên cửa sổ, ngươi kêu bọn hắn cút ngay!" Hắn dương đại đao trong tay lên, tiểu nhị kia sợ tới mức run rẩy, chính thời điểm không biết nên làm sao bây giờ, vị trí bên trái cửa sổ có người rời đi, tiểu nhị vội đem nam tử đao sẹo dẫn đi qua. Lúc này bàn bên cạnh có người đang nghị luận một sự kiện, nháy mắt đã khiến cho nam tử đao sẹo chú ý.
"Ái dà, có nghe nói không? Vương tử Trần Phong quốc năm ngày sau phải hồi Trần Phong quốc, hoàng đế chúng ta tặng hắn rất nhiều hi thế trân bảo, nếu có thể phân cho ta một hai thứ, vậy mấy đời đều không cần sầu lo."
"Bảo vật tính là cái gì, ta còn nghe nói nguyên nhân chân chính hắn lần đó tại Thưởng hoa ngự yến không có tuyển phi, là bởi vì hắn ở thời điểm tại dân gian ngắm cảnh đẹp khắp mọi nơi, coi trọng một nam nhân đặc biệt đặc biệt đẹp, nghe nói nam nhân kia so với nữ nhân còn đẹp hơ!"
"Thật vậy chăng? Nam nhân so nữ nhân còn đẹp hơn, ta chưa thấy qua, thôi dứt khoát huynh đệ chúng ta đi cướp đi? Hi thế trân bảo, tuyệt sắc mỹ nhân...... Ta chính là muốn nhìn xem một cái, đời này cũng đáng."
"Ngươi điên rồi? Người ta là Vương tử một quốc gia, ngươi cũng dám nghĩ cách? Không riêng Vương tử Trần Phong quốc chính mình có rất nhiều hộ vệ, Hoàng đế bệ hạ khẳng định còn muốn phái người bảo hộ hắn, ngươi đi cướp, kia không phải tìm đường chết sao? Hơn nữa, trên đường hắn hồi Trần Phong quốc phải qua sườn núi Phục Vân, mà nơi đó là địa bàn Liên Vân trại, ngươi cũng không thể cùng Liên Vân trại cướp người được? Cho dù là Liên Vân trại, hắn cũng khuynh sào xuất động, mới có phần nắm chắc, ngươi nha, cũng đừng mơ mộng hão huyền......"
Nam tử đao sẹo nghe đến đó, mắt lộ tinh quang sáng ngời, người này, là Tứ đương gia của Liên Vân trại. Sơn trại của bọn họ đã thật lâu không làm một trận cướp bóc lớn nào, lần này rốt cuộc lại có thể làm một trận thật quá đã. Vương tử một quốc gia thì sao nào, cả hoàng đế lão tử đều đối với bọn họ cũng không có cách, bọn họ còn sợ cái gì? Hi thế trân bảo, tuyệt sắc mỹ nhân, bọn họ sao có thể dễ dàng buông tha? Nhưng mà, tin tức này có đáng tin không?
Nam tử đao sẹo đang do dự, chỗ đi xuống hành lang lầu hai có ba người đi tới, nháy mắt hấp dẫn toàn bộ ánh mắt chú ý của mọi người trong trà lâu. Hai nam một nữ, trong đó có một nam nhân khí vũ bất phàm, nhìn qua cực kỳ hào sảng dương cương. Mà nữ tử bên cạnh hắn dung mạo tuyệt đẹp, nam tử đao sẹo nhìn thấy có chút sửng sốt, sơn trại bọn họ trước kia cũng đoạt lấy không ít mỹ nữ, nhưng cùng so với nữ nhân này, quả thực khác nhau một trời một vực. Hắn không cấm nuốt một ngụm nước miếng, lại nhìn về phía một nam nhân khác trong ba người họ, đôi mắt hắn đứng tròng, không chớp mắt, người nam nhân này cư nhiên so với nữ nhân kia còn xinh đẹp hơn!
Không cần đoán, cái người khiến nam tử đao sẹo nhìn không chớp mắt đúng là Mạn Yêu nữ giả nam trang, hai người khác là Ninh Thiên Dịch cùng Trầm Ngư. Bọn họ ba người cười nói đi xuống lầu, Mạn Yêu bước xuống lầu bỗng nhiên một chân không dẫm ổn, kinh hô một tiếng, toàn bộ thân người liền hướng dưới lầu ngã xuống, khiến mọi người dưới lầu kêu sợ hãi.
Ninh Thiên Dịch tay mắt lanh lẹ, một phen túm chặt tay nàng, dáng người tiêu sái bước xuống hai tầng bậc thang, tay hướng bên hông nàng ôm lại, cả người Mạn Yêu liền ở trong lòng ngực hắn.
Mọi người dưới lầu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng tượng được hai người nam nhân ôm nhau thế nhưng cũng đẹp đến như vậy.
Mạn Yêu được hắn đỡ đứng vững, rũ mi nhìn như có vài phần dao động ngượng ngùng cùng xấu hổ, lại là hơi hơi đè thấp tiếng nói, tinh tường nói: "Đa tạ Vương tử ra tay cứu giúp!"
Mọi người tại đó nghe thấy một trận sôi trào, nam tử đao sẹo ánh mắt sáng ngời, phát hiện được con mồi hưng phấn lên, nghĩ thầm tin tức kia quả nhiên là thật sự!
Ninh Thiên Dịch cười nói: "Giữa ngươi và ta chỗ nào mà còn cần nói đến chữ tạ!" Dứt lời nhéo nhéo tay nàng, ánh mắt kia bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra hàm ý trong đó.
Mạn Yêu lấy khóe mắt không dấu vết mà quét mắt đến nam tử đao sẹo kia, chỉ thấy hắn giờ phút này đang thẳng lăng lăng mà nhìn nàng, hai mắt phát ra ánh sáng tham lam, khóe miệng còn chảy xuống nước vãi khiến người ghê tởm. Mạn yêu thấy mục đích đã đạt tới, liền cùng Ninh Thiên Dịch, Trầm Ngư ba người cùng nhau ra Hội Tụ trà lâu.
***
"Li Nguyệt, ngươi làm cho người ta nói có rất nhiều hộ vệ bảo hộ Vương tử, đem hậu quả nói đến nghiêm trọng như vậy, những người đó còn dám mạo hiểm sao?" Sau khi trở lại Long Nguyệt vườn trà, Trầm Ngư mới đưa nghi vấn trong lòng hỏi ra.
Mạn Yêu khẳng định nói: "Sẽ làm, bọn họ lâu lắm rồi không gặp được khiêu chiến, vẫn luôn cẩn thận hành động đã nhiều năm, những người trong trại không thể giống như trước sống được thống khoái như vậy, thời gian lâu, tất có rất nhiều câu oán hận. Hơn nữa triều đình mấy năm nay cũng chưa từng dốc hết sức đi bao vây tiêu diệt họ, cho nên bọn họ không có áp lực bên ngoài, đương gia của bọn họ chỉ vì phòng bị mà cẩn thận, người trong trại chắc chắn cảm thấy đương gia của bọn họ lá gan thu nhỏ lại, sẽ có người không phục, tiện đà sinh chuyện. Mà Đại đương gia nói là đang chờ đợi một thời cơ, một lần nữa tạo uy tín của hắn, cho nên, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này."
Ninh Thiên Dịch tán thưởng gật đầu, nói: "Li Nguyệt quả nhiên là tâm tư tỉ mỉ, ta cũng cho rằng, bọn họ nhất định sẽ đến."
Mạn Yêu nhíu mày, không khỏi không lo lắng nói: "Thực lực Liên Vân trại không thể khinh thường, tuy rằng chúng ta bố cục chu đáo chặt chẽ, nhưng các ngươi vẫn có thể gặp nguy hiểm."
Trầm Ngư cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, có người của Vô Ẩn lâu ở phía trước, nhân mã Vệ quốc Đại tướng quân ở phía sau, người của Liên Vân trại cho dù khuynh sào xuất động, cũng là lấy trứng chọi đá."
Mạn Yêu cười nhẹ, nàng chân chính lo lắng, kỳ thật không phải là Liên Vân trại.
Ra vườn trà, trước khi nàng cùng Ninh Thiên Dịch chia tay, Ninh Thiên Dịch đưa cho nàng một khối tử ngọc (miếng ngọc màu tím), nói với nàng "Tương lai nếu có lúc yêu cầu cần ta giúp đỡ, kêu người cầm khối tử ngọc này tới Trần Phong quốc tìm ta. Vẫn là câu nói kia, bất luận yêu cầu ta làm cái gì, cứ việc nói."
Mạn Yêu trong lòng thật cảm động, nói: "Cảm ơn ngươi, Thiên Dịch."
Ninh Thiên Dịch thở dài một hơi, sang sảng tươi cười nhiễm hương vị chua xót, hắn nói: "Ta không cần nàng nói lời cảm tạ, ta chỉ hy vọng nàng có thể nhớ kỹ ta. Ở rất nhiều năm sau lúc ta nâng chén đối nguyệt tưởng niệm nàng, nàng còn có thể nhớ rõ ta là ai, vậy là đủ rồi."
Mạn Yêu nhìn bóng dáng tiêu sái mà đi của Ninh Thiên Dịch, trong lòng yên lặng nói: "Ta sẽ nhớ kỹ ngươi."
Cứ việc nàng không rõ lắm, một phần tình yêu say đắm không được đáp lại trong lòng của một quân vương tương lai, có thể tiếp tục trong bao lâu, theo như lời hắn nói, rất nhiều năm sau tương tư nâng chén đối nguyệt có hay không thật sự sẽ tồn tại, điều đó đối với nàng mà nói không quan trọng. Quan trọng là, cảm tình của Ninh Thiên Dịch dành cho nàng là nàng lần đầu tiên nhận được không hề dính tạp chất, đơn thuần yêu say đắm! Khiến cho trong lòng nàng cảm giác được ấm áp. Hắn hiểu được không vì chính mình một bên tình nguyện mà cuồng vọng tự tranh đoạt, hắn bận tâm để ý đến ý nguyện của nàng.
***
Năm ngày sau, Ninh Thiên Dịch được Thái Tử dẫn dắt quần thần đưa tiễn rời đi kinh thành, lấy thân phận của Mạn Yêu không nên tiễn đưa xa, cho nên nàng kêu Trầm Ngư giả thành bộ dáng ngày ấy của nàng, ở ngoài thành chờ Ninh Thiên Dịch, thực thi kế hoạch của nàng.
Ngày hôm đó, không khí cực kỳ oi bức, không trung mây đen dày đặc, làm như trời muốn chuyển mưa, rồi lại vẫn không đỗ mưa xuống, khiến người cảm thấy áp lực cực độ mà phiền muộn.
Sườn núi Phục Vân, bốn phương bị mai phục, mây gió kích động.
Mạn Yêu người ở phủ Tướng quân, hết thảy tâm lại trước sau vướng bận chuyện ở sườn núi Phục Sơn. Nàng biết Tiêu Sát nhất định sẽ mai phục một nơi nào đó, bởi vì nơi đó tuy rằng nguy hiểm, lại là địa điểm cuối cùng có thể chấp hành nhiệm vụ. Mặc dù hắn dự đoán được Phó Trù sẽ ở nơi đó chờ hắn, hắn vẫn cứ đi. Nàng phải làm, chính là ngăn cản Tiêu Sát hành động, lại không cho hoàng huynh có cớ xử trí Tiêu Sát. Hạng Ảnh mang theo người của Vô Ẩn lâu sẽ giả dạng hắc y nhân ngày ấy ở hồ Thanh Lương, dẫn Phó Trù xuất hiện, khiến Tiêu Sát thấy rõ thực lực kém xa, ám sát vô vọng, tự nhiên sẽ biết khó mà lui. Mà Phó Trù chỉ cần mượn cơ hội lần này tiêu diệt đám người của Liên Vân trại, xóa bỏ một khối tâm bệnh của triều đình, Lâm Thiên hoàng chẳng những sẽ không trách hắn, còn sẽ khen ngợi.
Tục ngữ nói, trăm kín luôn có một sơ hở, nàng không biết có hay không có chuyện ngoài ý muốn.
Mạn Yêu ở trong phòng đi qua đi lại, trong lòng vẫn là có chút không yên tâm, lại không thấy Linh Nhi, nàng nghĩ nghĩ, liền đi đến phòng Linh Nhi. Cái kế hoạch này, nàng không cho Linh Nhi tham dự, lại cũng không có cố tình gạt Linh Nhi.
Trong phòng bày biện đơn giản, Linh Nhi đứng ở phía trước cửa sổ, nâng một con bồ câu, còn nắm chặt tờ giấy trong tay, nàng đã duy trì tư thế này thật lâu. Trong lòng đang giãy giụa, không biết nên làm cái gì bây giờ. Lần đầu tiên dao động, tin tức lần này, nàng rốt cuộc là nên hay không nên truyền cho Hoàng Thượng(Khải Vân đế Dung Tề)?
Luôn do dự mãi, Linh Nhi đem tờ giấy trong tay chậm rãi trói lên trên chân bồ câu, tâm tình trầm trọng. Buông tay ra, bồ câu vùng vẫy cánh bay lên, trước mắt Linh Nhi bỗng nhiên dần hiện ra đôi mắt u buồn thê lương của chủ tử nhà mình, còn có từng nói qua với nàng: "Nếu cả các ngươi cũng tin không được, vậy trên đời này, còn có ai đáng giá để ta tín nhiệm?"
Trong lòng căng thẳng, Linh nhi trực giác mà duỗi tay nắm bắt được cái đuôi bồ câu trắng, cắn môi đem tờ giấy kia lấy xuống, sau đó nhanh chóng xé bỏ. Nàng nhìn những mảnh giấy màu trắng bay ra ngoài cửa sổ, trong mắt phù nước mắt, trong lòng khổ sở nói: "Thực xin lỗi, Hoàng Thượng! Nô tỳ đã không xác định được hết thảy những việc ngài làm, có phải hay không thật sự vì muốn tốt cho chủ tử!"
"Cảm ơn ngươi, Linh Nhi." Mạn Yêu đột nhiên từ ngoài cửa tiến vào, do dự cùng giãy giụa của Linh Nhi, Mạn Yêu đều nhìn thấy tất cả.
Linh Nhi cả kinh xoay người, thấy Mạn Yêu thế nhưng ở phía sau cười với nàng (LN), trong mắt nước mắt tức khắc lăn xuống. Sau đó, quỳ xuống tại chỗ, đã hơn một năm mật báo, nàng (LN) trước sau yên tâm thoải mái cho rằng đó là vì tốt cho chủ tử, nhưng sau chuyện hồ Thanh Lương, nàng(LN) suy nghĩ nhiều một chút, lại có phong ba thảo dược lần trước, nàng(LN) bắt đầu có chút dao động. Vì thế, Linh Nhi ý thức được, chính hành vi của mình có lẽ là biểu hiện cho sự bất trung. Cho nên, nàng(LN) cảm thấy bất an, lo sợ không yên vô thố. (vô thố: không biết phải làm sao)
Mạn Yêu cười kéo Linh Nhi lên, giúp Linh Nhi lau nước mắt, nói: "Linh Nhi ngốc, khóc cái gì?"
Nước mắt Linh Nhi rớt càng nhiều "Chủ tử, nô tỳ sợ hãi......Nô tỳ thật sự thực sợ hãi."
Mạn Yêu dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tóc Linh Nhi, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi sợ cái gì?"
Linh Nhi khóc ròng nói: "Nô tỳ sợ những lời nói trước kia mà Hoàng Thượng nói với nô tỳ đều là giả, nô tỳ sợ nô tỳ nghĩ là tốt cho chủ tử kỳ thật là hại chủ tử, nô tỳ thật sự rất sợ......" Linh Nhi khóc thực bất lực, giống như một đứa trẻ.
Mạn Yêu trong lòng mềm nhũn "Nha đầu ngốc, ta không trách ngươi." Nàng đột nhiên không nghĩ có yêu cầu gì đối với bọn họ, bọn họ vốn chính là người của hoàng huynh, vì hoàng huynh mà làm việc, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có thể trong lúc chấp hành nhiệm vụ đồng thời bận tâm đến nàng đã xem thực tốt rồi. Mà lần này, Tiêu Khả sở dĩ bị hạ độc là dùng để khống chế Tiêu Sát, chính là bởi vì Tiêu Sát đã không còn ở trong sự khống chế của hoàng huynh, cho nên mới sẽ có ám sát không hề nắm phần thắng như vậy, hoàng huynh, hắn là muốn Tiêu Sát chết!
Nếu nàng không thể bảo hộ cho bọn hắn, vậy nàng dựa vào cái gì mà yêu cầu bọn họ trung thành? Nếu ranh giới trung thành đối với nàng, là khiến cho bọn họ trả giá bằng sinh mệnh, vậy nàng tình nguyện không cần bọn họ trung thành! Như vậy, cũng tốt.
Nâng Linh Nhi dậy, Mạn Yêu lắc lắc đầu nhìn Linh Nhi, ôn nhu an ủi nói: "Đừng lo lắng, dù cho hắn có cái gì không đúng, vẫn là hoàng huynh của ta."
Sắc trời càng thêm tối sầm, không trung giống như bị hắt một lớp mực dầy đặc.
Mạn Yêu đợi Hạng Ảnh nhưng vẫn luôn đợi không được, cuối cùng là đợi được Phó Trù trở về. Hắn xiêm y màu xanh đậm thực sạch sẽ, không có một vết máu, tóc chỉnh tề, chưa từng có nửa điểm hỗn độn, không giống như từ đấu trường trở về. Nàng hơi sửng sốt, trong lòng có chút không nắm chắc.
Phó Trù thần sắc ôn hoà trộn lẫn một mạt phức tạp, sau khi vào phòng, ở trước mặt nàng ngồi xuống, tiện tay đổ chén trà uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn nàng thật sâu, nói: "Kế hoạch của nàng, thực tốt. Các phương diện...... Đều chiếu cố thật sự chu đáo."
Mạn Yêu ngẩn ra, Phó Trù lại mang theo vài phần tự giễu nói: "Cảm ơn nàng ở bên trong kế hoạch cũng lo cho ta, tặng cho ta một cái Liên Vân trại, làm cho ta có thể cùng bệ hạ giao phó. Liên Vân trại chứa chấp gian tế Bắc Di quốc, ý đồ ám sát Vương tử Trần Phong quốc, khiến hai nước chiến loạn, nhân cơ hội đoạt lại lãnh thổ Bắc Di quốc...... Cái lý do này, tựa hồ thực không tồi! Dung Nhạc, nàng thật là một nội trợ hiền của ta."
(Nội trợ ở đây không phải là ở nhà nấu cơm, giặt ủi quần áo, chăm sóc con cái. Mà là cách gọi của một thê tử có thể trợ giúp cho trượng phu mình, sự nghiệp, đối nội và đối ngoại, phẩm cách các phương diện đều có tiến triển, gia tăng địa vị của trượng phu ở trong xã hội được gọi là nội trợ hiền.) Yên Hoa
Sắc mặt Mạn Yêu trắng bệch, quay mặt đi không nhìn hắn.
Phó Trù lại là vẫn luôn vẫn luôn nhìn nàng, nhìn thấy cảm xúc không rõ của nàng được che dấu ở dưới cặp lông mi nồng đậm, qua nửa ngày, hắn mới khẽ thở dài một hơi, lại nói: "Sát thủ Vô Ẩn lâu quả nhiên là thân thủ lợi hại, mỗi người lấy một địch trăm. Nhưng mà Dung Nhạc, vì sao nàng tình nguyện tiếp thu trợ giúp của hắn, cũng không muốn mở miệng nói với ta? Ta là trượng phu của nàng! Muốn giữ lại Tiêu Sát, bất quá là đang đợi một câu nói của nàng mà thôi! Ta không tin nàng không biết. Nàng vì không nghĩ muốn thiếu ta một cái nhân tình, thà rằng đại phí chu chiết (để cho sự tình thêm phức tạp rắc rối), nhưng nàng cũng biết, sườn núi Phục Vân mai phục liên tiếp mười dặm...... Tiêu Sát, hắn dù tính không hiện thân, lại có thể thoát được sao?"
Mạn Yêu khiếp sợ giương mắt, mai phục liên tiếp mười dặm? Thì ra hắn sớm đã có kế hoạch, muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Liên Vân trại.
Nàng thế nhưng không nghĩ tới, nàng mím môi, do dự mà hỏi: "Vậy... Tiêu Sát...hắn?"
"Đã biết là người của nàng, ta tự nhiên sẽ không động đến hắn." Thần sắc của Phó Trù khôi phục nhất quán (kiên định) ôn hòa lại trầm giọng nói: "Nhưng, chỉ một lần này. Nếu có lần sau, ta liền không dám đảm bảo. Ta có lập trường cùng chức trách của ta, nếu Khải Vân đế tự tiện khiêu khích khiến cho Lâm Thiên quốc cùng Trần Phong quốc dấy lên chiến tranh, ta tuyệt đối sẽ không cho phép. Dung Nhạc, ta hy vọng nàng có thể hiểu!"
"Ta hiểu." Mạn Yêu gật đầu, nàng biết có thể làm được như vậy, đối với hắn mà nói đã thực không dễ dàng. Nàng ở đối diện hắn chậm rãi ngồi xuống, thực chân thành về phía hắn nói lời cảm tạ: "Cảm ơn ngươi! A Trù."
Lần đầu tiên kêu tên của hắn, những ngày tháng sớm chiều ở chung tích lũy vẫn là có thể lưu lại một chút gì đó, trừ bỏ lợi dụng, trừ bỏ tình yêu, nàng có thể hồi đáp hắn, nàng chỉ có thể làm hết sức mình.
Phó Trù tay bưng chén trà nhẹ nhàng run lên, nước trà trong ly tràn ra vài giọt, bất quá chỉ là một tiếng xưng hô, hắn lại phảng phất như đã đợi mấy đời dường như nhịn không được tâm tư điên cuồng tuôn ra, nội tâm dao động như nước. Hắn kinh ngạc buông cái ly, đi nắm tay nàng, tất cả nhu tình đều ở lòng bàn tay kia, nói: "Về sau, cứ kêu ta như vậy, ta thích nghe."
Mạn Yêu gật đầu, nhợt nhạt cười nói: "Được."
***
Nhìn thấy Tiêu Sát, là ở chạng vạng ngày hôm sau. Mạn Yêu lúc ấy thật là lắp bắp kinh hãi, nhiều ngày không thấy, hắn thế nhưng tiều tụy thành bộ dáng này.
"Tiêu Sát thẹn với chủ tử! Không mặt mũi lại lưu tại bên cạnh chủ tử, thỉnh chủ tử trước cho thuộc hạ đi làm một chuyện, sau đó thuộc hạ lấy cái chết tạ tội!" Tiêu Sát nửa quỳ ở giữa nhà, cung cung kính kính mà đối với nàng nói.
Mạn Yêu nhíu mày thở dài: "Đứng lên đi." Sau đó đối với buồng trong kêu một tiếng: "Khả nhi, ngươi có thể đi ra."
Nàng vừa dứt lời, Tiêu Khả từ trong phòng vội vàng chạy ra, vui vẻ kêu một tiếng: "Ca ca."
Tiêu Sát chấn động, "Khả nhi, muội sao lại ở chỗ này?"
Tiêu Khả nói: "Là công chúa tỷ tỷ kêu người đến tiếp muội, công chúa tỷ tỷ nói, về sau muội không bao giờ phải về nơi đó nữa. A! Còn có còn có...... Ca ca, độc trên người muội đã được giải, là công chúa tỷ tỷ giúp muội tìm được Thất tuyệt thảo."
Tiêu Khả cười đến cực kỳ vui sướng, vừa nói vừa nhảy bắn vào bên người Mạn Yêu, đôi tay kéo cánh tay Mạn Yêu, bộ dáng cực kỳ thân mật.
Tiêu Sát khiếp sợ mà nhìn Mạn Yêu, thật lâu nói không ra lời. Hắn cho rằng nàng sẽ trách hắn, lại không nghĩ rằng, nàng vẫn luôn đang âm thầm giúp hắn. Giờ phút này trong lòng chấn động cùng cảm kích không lời nào có thể diễn tả được, một đại nam nhân lải nhải như bà bà mụ mụ (mẹ chồng mẹ ruột) cũng không phải phong cách của hắn, vì thế, Tiêu Sát cung cung kính kính hướng nàng dập đầu lạy ba cái.
"Đại ơn của chủ tử, Tiêu Sát không có gì báo đáp!"
Mạn Yêu nhàn nhạt cười nói: "Khả nhi, đi đem ca ca ngươi nâng dậy đi. Xem hắn gầy thành như vậy, ngươi khai phương thuốc giúp hắn điều trị. Tiêu Sát, mệnh của ngươi là của ta, bảo trọng tốt chính mình đi. Đừng làm việc ngốc, về sau, lại có chuyện gì, trước hãy cùng ta thương lượng, đừng tự động chủ trương."
Tiêu Sát thập phần áy náy mà cúi đầu, Mạn Yêu thật mạnh phun ra một hơi, chuyện này cuối cùng đã hạ màn, nàng có phải hay không có thể thanh tĩnh mấy ngày rồi?
"Các ngươi đều đi xuống đi."
"Chủ tử, chủ tử......" Nàng vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát, Linh Nhi từ ngoài viên một đường vừa chạy tới vừa kêu, như là trời muốn sụp.
Mạn Yêu trực giác nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì?"
Linh Nhi hướng nàng mở ra bức thư trong tay, "Hoàng Thượng muốn tới xem ngài! Nói là đã đáp ứng lời mời của Lâm Thiên hoàng, mời tới tham gia cuộc săn thú mùa thu."
Đầu óc Mạn Yêu oanh một tiếng nổ tung, nàng muốn thanh tĩnh thanh tĩnh, như thế nào khó như vậy?
Từ tin tức Khải Vân đế muốn tới Lâm Thiên quốc, Mạn Yêu trong lòng không lý do mà sinh ra rất nhiều bất an, trực giác cho biết lần này hoàng huynh đến tựa hồ không đơn giản như vậy.
***
Đầu tháng tám, Mạn Yêu nghe nói Tông Chính Vô Ưu rời khỏi hoàng lăng trước thời hạn, trở về phủ Ly Vương, nàng kêu Hạng Ảnh đi hoàn trả lại quạt xếp, nhưng Hạng Ảnh chạy năm lần, cũng chưa vào được đại môn của phủ Ly Vương, tìm Cửu hoàng tử chuyển thay nàng, Cửu hoàng tử thực dứt khoát cự tuyệt. Nàng đành phải chính mình đi một chuyến, đồ vật quan trọng như vậy, để ở bên người nàng nhiều một ngày, nhiều thêm một ngày không an tâm.
Đại môn phủ Ly Vương, khí thế uy nghiêm như cũ, Linh Nhi gõ hai lần, cánh cửa mới chậm rãi mở ra, thị vệ trông cửa vừa thấy là nữ tử, tuy rằng mỹ mạo, nhưng xuất phát từ nguyên nhân Vương gia nhà mình chán ghét nữ nhân, hắn lập tức đem các nàng ngăn ở bên ngoài, khẩu khí không tốt nói: "Gõ cái gì gõ, cũng không nhìn xem đây là nơi nào! Đi mau đi một chút!"
Linh Nhi bị hắn đẩy, lập tức nổi giận nói: "Ngươi làm gì? Ngươi cũng không nhìn xem chủ tử nhà ta là ai mà đã đuổi người?"
Thị vệ kia nói: "Ta quản ngươi là ai! Ai mà không biết, phủ Ly Vương của chúng ta không cho nữ nhân vào phủ. Các ngươi chạy nhanh đi, lại không đi ta không khách khí đó." Nữ nhân tới thăm, bọn họ trước nay đều không cần đi vào bẩm báo, cả quận chúa Chiêu Vân cũng không vào được, huống chi là người khác.
Linh Nhi bật thốt lên nói: "Ai nói phủ Ly Vương chưa có nữ nhân vào? Ta cùng chủ tử nhà ta đều đã đi vào, chủ tử nhà ta còn ở nơi này qua mười......"
"Linh Nhi!" Mạn Yêu trầm thanh, Linh Nhi lập tức ý thức được đã nói lời không nên nói, vội vàng ngậm miệng lại, thối lui đến phía sau Mạn Yêu.
Mạn Yêu đối với thị vệ kia nói: "Ngươi đi vào bẩm báo một tiếng, cứ nói là ta vì hoàn trả cây quạt cho Ly Vương mà đến."
Thị vệ kia từ trước tới nay chưa thấy qua Mạn Yêu, tuy có thể nhìn ra thân phận nàng bất phàm, nhưng còn có chút do dự.
"Chuyện gì mà ồn ào như vậy?" Lúc này từ trong phủ đi ra một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi rất có vài phần uy nghiêm, không vui hỏi.
Thị vệ kia vội nói: "Quản gia, ngài tới vừa lúc, nữ tử này nói muốn gặp Vương gia, còn có cây quạt......"
Quản gia Vương phủ nghe nói là nữ tử, trong mắt liền có ý coi khinh, mắt cũng chưa nâng, đang muốn nói đuổi đi, lại ở trong thời điểm xoay người, ánh mắt đảo qua Mạn Yêu, ngẩn ra, hắn không xác định mà nhìn thêm vài lần, trong lòng rùng mình, sắc mặt tức khắc túc mục thả cung kính, ba bước cùng hai bước vượt xuống bậc thang, hướng Mạn Yêu cung thanh hành lễ nói: "Thì ra là Dung Nhạc trưởng công chúa đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, trong phủ hạ nhân mới vừa rồi có nhiều đắc tội, mong rằng công chúa thứ lỗi!"
Quản gia nói xong đã ra một thân mồ hôi lạnh, người khác không biết, hắn lại biết, Vương gia nhà mình là vì vị công chúa này cũng sắp ma chướng(*) rồi, mà bên này, công chúa không dễ dàng tới cửa một chuyến, còn bị ngăn ở ngoài cửa, nếu đuổi công chúa đi thật, hắn cái quản gia này chỉ sợ cũng không cần làm nữa, cái đầu cũng giữ không được. Hắn trầm khuôn mặt đối với thị vệ đang đứng ngốc ra ở một bên quát: "Ngươi thật là không có mắt, cả Dung Nhạc trưởng công chúa cũng dám va chạm, ngại thời gian sống quá dài có phải hay không? Còn không mau hướng công chúa dập đầu bồi tội!"
Thị vệ kia vừa nghe đến tên Dung Nhạc trưởng công chúa cũng đã luống cuống, vội vàng quỳ xuống. Mạn Yêu lại giơ tay ngăn cản, nhàn nhạt nói: "Không cần. Ly Vương có ở trong phủ?"
Quản gia nói: "Có có có, Vương gia giờ phút này đang ở Mạn Hương các, công chúa, thỉnh!"
Mạn Hương các, tên này sao quen thuộc đến như vậy.
....................................
Ma chướng: Thập phần mê muội si mê đến có trạng thái tẩu hỏa nhập ma.Chi
Hội Tụ trà lâu cách vách sòng bạc Tường Hòa sớm đã chật kín người, mọi người một bên uống trà một bên trò chuyện tán gẫu.
Một nam tử trên mặt có một vết sẹo thật dài, cầm đại đao vác trên vai, miệng một bên mắng thô tục một bên nghênh ngang đi vào, lớn tiếng ồn ào gọi: "Tiểu nhị, cho đại gia ta tìm một vị trí tốt gần cửa sổ."
Tiểu nhị hiển nhiên là quen biết hắn, vừa thấy hắn liền dương gương mặt tươi cười, cẩn thận tiến lên cúi người nói: "Tứ gia, ngài đã tới! Ai nha, hôm nay thật không vừa khéo, người đều đầy, ngài xem, nếu không tiểu nhân tìm cho ngài một vị trí khác......"
"Bổn đại gia phải ngồi bên cửa sổ, ngươi kêu bọn hắn cút ngay!" Hắn dương đại đao trong tay lên, tiểu nhị kia sợ tới mức run rẩy, chính thời điểm không biết nên làm sao bây giờ, vị trí bên trái cửa sổ có người rời đi, tiểu nhị vội đem nam tử đao sẹo dẫn đi qua. Lúc này bàn bên cạnh có người đang nghị luận một sự kiện, nháy mắt đã khiến cho nam tử đao sẹo chú ý.
"Ái dà, có nghe nói không? Vương tử Trần Phong quốc năm ngày sau phải hồi Trần Phong quốc, hoàng đế chúng ta tặng hắn rất nhiều hi thế trân bảo, nếu có thể phân cho ta một hai thứ, vậy mấy đời đều không cần sầu lo."
"Bảo vật tính là cái gì, ta còn nghe nói nguyên nhân chân chính hắn lần đó tại Thưởng hoa ngự yến không có tuyển phi, là bởi vì hắn ở thời điểm tại dân gian ngắm cảnh đẹp khắp mọi nơi, coi trọng một nam nhân đặc biệt đặc biệt đẹp, nghe nói nam nhân kia so với nữ nhân còn đẹp hơ!"
"Thật vậy chăng? Nam nhân so nữ nhân còn đẹp hơn, ta chưa thấy qua, thôi dứt khoát huynh đệ chúng ta đi cướp đi? Hi thế trân bảo, tuyệt sắc mỹ nhân...... Ta chính là muốn nhìn xem một cái, đời này cũng đáng."
"Ngươi điên rồi? Người ta là Vương tử một quốc gia, ngươi cũng dám nghĩ cách? Không riêng Vương tử Trần Phong quốc chính mình có rất nhiều hộ vệ, Hoàng đế bệ hạ khẳng định còn muốn phái người bảo hộ hắn, ngươi đi cướp, kia không phải tìm đường chết sao? Hơn nữa, trên đường hắn hồi Trần Phong quốc phải qua sườn núi Phục Vân, mà nơi đó là địa bàn Liên Vân trại, ngươi cũng không thể cùng Liên Vân trại cướp người được? Cho dù là Liên Vân trại, hắn cũng khuynh sào xuất động, mới có phần nắm chắc, ngươi nha, cũng đừng mơ mộng hão huyền......"
Nam tử đao sẹo nghe đến đó, mắt lộ tinh quang sáng ngời, người này, là Tứ đương gia của Liên Vân trại. Sơn trại của bọn họ đã thật lâu không làm một trận cướp bóc lớn nào, lần này rốt cuộc lại có thể làm một trận thật quá đã. Vương tử một quốc gia thì sao nào, cả hoàng đế lão tử đều đối với bọn họ cũng không có cách, bọn họ còn sợ cái gì? Hi thế trân bảo, tuyệt sắc mỹ nhân, bọn họ sao có thể dễ dàng buông tha? Nhưng mà, tin tức này có đáng tin không?
Nam tử đao sẹo đang do dự, chỗ đi xuống hành lang lầu hai có ba người đi tới, nháy mắt hấp dẫn toàn bộ ánh mắt chú ý của mọi người trong trà lâu. Hai nam một nữ, trong đó có một nam nhân khí vũ bất phàm, nhìn qua cực kỳ hào sảng dương cương. Mà nữ tử bên cạnh hắn dung mạo tuyệt đẹp, nam tử đao sẹo nhìn thấy có chút sửng sốt, sơn trại bọn họ trước kia cũng đoạt lấy không ít mỹ nữ, nhưng cùng so với nữ nhân này, quả thực khác nhau một trời một vực. Hắn không cấm nuốt một ngụm nước miếng, lại nhìn về phía một nam nhân khác trong ba người họ, đôi mắt hắn đứng tròng, không chớp mắt, người nam nhân này cư nhiên so với nữ nhân kia còn xinh đẹp hơn!
Không cần đoán, cái người khiến nam tử đao sẹo nhìn không chớp mắt đúng là Mạn Yêu nữ giả nam trang, hai người khác là Ninh Thiên Dịch cùng Trầm Ngư. Bọn họ ba người cười nói đi xuống lầu, Mạn Yêu bước xuống lầu bỗng nhiên một chân không dẫm ổn, kinh hô một tiếng, toàn bộ thân người liền hướng dưới lầu ngã xuống, khiến mọi người dưới lầu kêu sợ hãi.
Ninh Thiên Dịch tay mắt lanh lẹ, một phen túm chặt tay nàng, dáng người tiêu sái bước xuống hai tầng bậc thang, tay hướng bên hông nàng ôm lại, cả người Mạn Yêu liền ở trong lòng ngực hắn.
Mọi người dưới lầu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng tượng được hai người nam nhân ôm nhau thế nhưng cũng đẹp đến như vậy.
Mạn Yêu được hắn đỡ đứng vững, rũ mi nhìn như có vài phần dao động ngượng ngùng cùng xấu hổ, lại là hơi hơi đè thấp tiếng nói, tinh tường nói: "Đa tạ Vương tử ra tay cứu giúp!"
Mọi người tại đó nghe thấy một trận sôi trào, nam tử đao sẹo ánh mắt sáng ngời, phát hiện được con mồi hưng phấn lên, nghĩ thầm tin tức kia quả nhiên là thật sự!
Ninh Thiên Dịch cười nói: "Giữa ngươi và ta chỗ nào mà còn cần nói đến chữ tạ!" Dứt lời nhéo nhéo tay nàng, ánh mắt kia bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra hàm ý trong đó.
Mạn Yêu lấy khóe mắt không dấu vết mà quét mắt đến nam tử đao sẹo kia, chỉ thấy hắn giờ phút này đang thẳng lăng lăng mà nhìn nàng, hai mắt phát ra ánh sáng tham lam, khóe miệng còn chảy xuống nước vãi khiến người ghê tởm. Mạn yêu thấy mục đích đã đạt tới, liền cùng Ninh Thiên Dịch, Trầm Ngư ba người cùng nhau ra Hội Tụ trà lâu.
***
"Li Nguyệt, ngươi làm cho người ta nói có rất nhiều hộ vệ bảo hộ Vương tử, đem hậu quả nói đến nghiêm trọng như vậy, những người đó còn dám mạo hiểm sao?" Sau khi trở lại Long Nguyệt vườn trà, Trầm Ngư mới đưa nghi vấn trong lòng hỏi ra.
Mạn Yêu khẳng định nói: "Sẽ làm, bọn họ lâu lắm rồi không gặp được khiêu chiến, vẫn luôn cẩn thận hành động đã nhiều năm, những người trong trại không thể giống như trước sống được thống khoái như vậy, thời gian lâu, tất có rất nhiều câu oán hận. Hơn nữa triều đình mấy năm nay cũng chưa từng dốc hết sức đi bao vây tiêu diệt họ, cho nên bọn họ không có áp lực bên ngoài, đương gia của bọn họ chỉ vì phòng bị mà cẩn thận, người trong trại chắc chắn cảm thấy đương gia của bọn họ lá gan thu nhỏ lại, sẽ có người không phục, tiện đà sinh chuyện. Mà Đại đương gia nói là đang chờ đợi một thời cơ, một lần nữa tạo uy tín của hắn, cho nên, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này."
Ninh Thiên Dịch tán thưởng gật đầu, nói: "Li Nguyệt quả nhiên là tâm tư tỉ mỉ, ta cũng cho rằng, bọn họ nhất định sẽ đến."
Mạn Yêu nhíu mày, không khỏi không lo lắng nói: "Thực lực Liên Vân trại không thể khinh thường, tuy rằng chúng ta bố cục chu đáo chặt chẽ, nhưng các ngươi vẫn có thể gặp nguy hiểm."
Trầm Ngư cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, có người của Vô Ẩn lâu ở phía trước, nhân mã Vệ quốc Đại tướng quân ở phía sau, người của Liên Vân trại cho dù khuynh sào xuất động, cũng là lấy trứng chọi đá."
Mạn Yêu cười nhẹ, nàng chân chính lo lắng, kỳ thật không phải là Liên Vân trại.
Ra vườn trà, trước khi nàng cùng Ninh Thiên Dịch chia tay, Ninh Thiên Dịch đưa cho nàng một khối tử ngọc (miếng ngọc màu tím), nói với nàng "Tương lai nếu có lúc yêu cầu cần ta giúp đỡ, kêu người cầm khối tử ngọc này tới Trần Phong quốc tìm ta. Vẫn là câu nói kia, bất luận yêu cầu ta làm cái gì, cứ việc nói."
Mạn Yêu trong lòng thật cảm động, nói: "Cảm ơn ngươi, Thiên Dịch."
Ninh Thiên Dịch thở dài một hơi, sang sảng tươi cười nhiễm hương vị chua xót, hắn nói: "Ta không cần nàng nói lời cảm tạ, ta chỉ hy vọng nàng có thể nhớ kỹ ta. Ở rất nhiều năm sau lúc ta nâng chén đối nguyệt tưởng niệm nàng, nàng còn có thể nhớ rõ ta là ai, vậy là đủ rồi."
Mạn Yêu nhìn bóng dáng tiêu sái mà đi của Ninh Thiên Dịch, trong lòng yên lặng nói: "Ta sẽ nhớ kỹ ngươi."
Cứ việc nàng không rõ lắm, một phần tình yêu say đắm không được đáp lại trong lòng của một quân vương tương lai, có thể tiếp tục trong bao lâu, theo như lời hắn nói, rất nhiều năm sau tương tư nâng chén đối nguyệt có hay không thật sự sẽ tồn tại, điều đó đối với nàng mà nói không quan trọng. Quan trọng là, cảm tình của Ninh Thiên Dịch dành cho nàng là nàng lần đầu tiên nhận được không hề dính tạp chất, đơn thuần yêu say đắm! Khiến cho trong lòng nàng cảm giác được ấm áp. Hắn hiểu được không vì chính mình một bên tình nguyện mà cuồng vọng tự tranh đoạt, hắn bận tâm để ý đến ý nguyện của nàng.
***
Năm ngày sau, Ninh Thiên Dịch được Thái Tử dẫn dắt quần thần đưa tiễn rời đi kinh thành, lấy thân phận của Mạn Yêu không nên tiễn đưa xa, cho nên nàng kêu Trầm Ngư giả thành bộ dáng ngày ấy của nàng, ở ngoài thành chờ Ninh Thiên Dịch, thực thi kế hoạch của nàng.
Ngày hôm đó, không khí cực kỳ oi bức, không trung mây đen dày đặc, làm như trời muốn chuyển mưa, rồi lại vẫn không đỗ mưa xuống, khiến người cảm thấy áp lực cực độ mà phiền muộn.
Sườn núi Phục Vân, bốn phương bị mai phục, mây gió kích động.
Mạn Yêu người ở phủ Tướng quân, hết thảy tâm lại trước sau vướng bận chuyện ở sườn núi Phục Sơn. Nàng biết Tiêu Sát nhất định sẽ mai phục một nơi nào đó, bởi vì nơi đó tuy rằng nguy hiểm, lại là địa điểm cuối cùng có thể chấp hành nhiệm vụ. Mặc dù hắn dự đoán được Phó Trù sẽ ở nơi đó chờ hắn, hắn vẫn cứ đi. Nàng phải làm, chính là ngăn cản Tiêu Sát hành động, lại không cho hoàng huynh có cớ xử trí Tiêu Sát. Hạng Ảnh mang theo người của Vô Ẩn lâu sẽ giả dạng hắc y nhân ngày ấy ở hồ Thanh Lương, dẫn Phó Trù xuất hiện, khiến Tiêu Sát thấy rõ thực lực kém xa, ám sát vô vọng, tự nhiên sẽ biết khó mà lui. Mà Phó Trù chỉ cần mượn cơ hội lần này tiêu diệt đám người của Liên Vân trại, xóa bỏ một khối tâm bệnh của triều đình, Lâm Thiên hoàng chẳng những sẽ không trách hắn, còn sẽ khen ngợi.
Tục ngữ nói, trăm kín luôn có một sơ hở, nàng không biết có hay không có chuyện ngoài ý muốn.
Mạn Yêu ở trong phòng đi qua đi lại, trong lòng vẫn là có chút không yên tâm, lại không thấy Linh Nhi, nàng nghĩ nghĩ, liền đi đến phòng Linh Nhi. Cái kế hoạch này, nàng không cho Linh Nhi tham dự, lại cũng không có cố tình gạt Linh Nhi.
Trong phòng bày biện đơn giản, Linh Nhi đứng ở phía trước cửa sổ, nâng một con bồ câu, còn nắm chặt tờ giấy trong tay, nàng đã duy trì tư thế này thật lâu. Trong lòng đang giãy giụa, không biết nên làm cái gì bây giờ. Lần đầu tiên dao động, tin tức lần này, nàng rốt cuộc là nên hay không nên truyền cho Hoàng Thượng(Khải Vân đế Dung Tề)?
Luôn do dự mãi, Linh Nhi đem tờ giấy trong tay chậm rãi trói lên trên chân bồ câu, tâm tình trầm trọng. Buông tay ra, bồ câu vùng vẫy cánh bay lên, trước mắt Linh Nhi bỗng nhiên dần hiện ra đôi mắt u buồn thê lương của chủ tử nhà mình, còn có từng nói qua với nàng: "Nếu cả các ngươi cũng tin không được, vậy trên đời này, còn có ai đáng giá để ta tín nhiệm?"
Trong lòng căng thẳng, Linh nhi trực giác mà duỗi tay nắm bắt được cái đuôi bồ câu trắng, cắn môi đem tờ giấy kia lấy xuống, sau đó nhanh chóng xé bỏ. Nàng nhìn những mảnh giấy màu trắng bay ra ngoài cửa sổ, trong mắt phù nước mắt, trong lòng khổ sở nói: "Thực xin lỗi, Hoàng Thượng! Nô tỳ đã không xác định được hết thảy những việc ngài làm, có phải hay không thật sự vì muốn tốt cho chủ tử!"
"Cảm ơn ngươi, Linh Nhi." Mạn Yêu đột nhiên từ ngoài cửa tiến vào, do dự cùng giãy giụa của Linh Nhi, Mạn Yêu đều nhìn thấy tất cả.
Linh Nhi cả kinh xoay người, thấy Mạn Yêu thế nhưng ở phía sau cười với nàng (LN), trong mắt nước mắt tức khắc lăn xuống. Sau đó, quỳ xuống tại chỗ, đã hơn một năm mật báo, nàng (LN) trước sau yên tâm thoải mái cho rằng đó là vì tốt cho chủ tử, nhưng sau chuyện hồ Thanh Lương, nàng(LN) suy nghĩ nhiều một chút, lại có phong ba thảo dược lần trước, nàng(LN) bắt đầu có chút dao động. Vì thế, Linh Nhi ý thức được, chính hành vi của mình có lẽ là biểu hiện cho sự bất trung. Cho nên, nàng(LN) cảm thấy bất an, lo sợ không yên vô thố. (vô thố: không biết phải làm sao)
Mạn Yêu cười kéo Linh Nhi lên, giúp Linh Nhi lau nước mắt, nói: "Linh Nhi ngốc, khóc cái gì?"
Nước mắt Linh Nhi rớt càng nhiều "Chủ tử, nô tỳ sợ hãi......Nô tỳ thật sự thực sợ hãi."
Mạn Yêu dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tóc Linh Nhi, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi sợ cái gì?"
Linh Nhi khóc ròng nói: "Nô tỳ sợ những lời nói trước kia mà Hoàng Thượng nói với nô tỳ đều là giả, nô tỳ sợ nô tỳ nghĩ là tốt cho chủ tử kỳ thật là hại chủ tử, nô tỳ thật sự rất sợ......" Linh Nhi khóc thực bất lực, giống như một đứa trẻ.
Mạn Yêu trong lòng mềm nhũn "Nha đầu ngốc, ta không trách ngươi." Nàng đột nhiên không nghĩ có yêu cầu gì đối với bọn họ, bọn họ vốn chính là người của hoàng huynh, vì hoàng huynh mà làm việc, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có thể trong lúc chấp hành nhiệm vụ đồng thời bận tâm đến nàng đã xem thực tốt rồi. Mà lần này, Tiêu Khả sở dĩ bị hạ độc là dùng để khống chế Tiêu Sát, chính là bởi vì Tiêu Sát đã không còn ở trong sự khống chế của hoàng huynh, cho nên mới sẽ có ám sát không hề nắm phần thắng như vậy, hoàng huynh, hắn là muốn Tiêu Sát chết!
Nếu nàng không thể bảo hộ cho bọn hắn, vậy nàng dựa vào cái gì mà yêu cầu bọn họ trung thành? Nếu ranh giới trung thành đối với nàng, là khiến cho bọn họ trả giá bằng sinh mệnh, vậy nàng tình nguyện không cần bọn họ trung thành! Như vậy, cũng tốt.
Nâng Linh Nhi dậy, Mạn Yêu lắc lắc đầu nhìn Linh Nhi, ôn nhu an ủi nói: "Đừng lo lắng, dù cho hắn có cái gì không đúng, vẫn là hoàng huynh của ta."
Sắc trời càng thêm tối sầm, không trung giống như bị hắt một lớp mực dầy đặc.
Mạn Yêu đợi Hạng Ảnh nhưng vẫn luôn đợi không được, cuối cùng là đợi được Phó Trù trở về. Hắn xiêm y màu xanh đậm thực sạch sẽ, không có một vết máu, tóc chỉnh tề, chưa từng có nửa điểm hỗn độn, không giống như từ đấu trường trở về. Nàng hơi sửng sốt, trong lòng có chút không nắm chắc.
Phó Trù thần sắc ôn hoà trộn lẫn một mạt phức tạp, sau khi vào phòng, ở trước mặt nàng ngồi xuống, tiện tay đổ chén trà uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn nàng thật sâu, nói: "Kế hoạch của nàng, thực tốt. Các phương diện...... Đều chiếu cố thật sự chu đáo."
Mạn Yêu ngẩn ra, Phó Trù lại mang theo vài phần tự giễu nói: "Cảm ơn nàng ở bên trong kế hoạch cũng lo cho ta, tặng cho ta một cái Liên Vân trại, làm cho ta có thể cùng bệ hạ giao phó. Liên Vân trại chứa chấp gian tế Bắc Di quốc, ý đồ ám sát Vương tử Trần Phong quốc, khiến hai nước chiến loạn, nhân cơ hội đoạt lại lãnh thổ Bắc Di quốc...... Cái lý do này, tựa hồ thực không tồi! Dung Nhạc, nàng thật là một nội trợ hiền của ta."
(Nội trợ ở đây không phải là ở nhà nấu cơm, giặt ủi quần áo, chăm sóc con cái. Mà là cách gọi của một thê tử có thể trợ giúp cho trượng phu mình, sự nghiệp, đối nội và đối ngoại, phẩm cách các phương diện đều có tiến triển, gia tăng địa vị của trượng phu ở trong xã hội được gọi là nội trợ hiền.) Yên Hoa
Sắc mặt Mạn Yêu trắng bệch, quay mặt đi không nhìn hắn.
Phó Trù lại là vẫn luôn vẫn luôn nhìn nàng, nhìn thấy cảm xúc không rõ của nàng được che dấu ở dưới cặp lông mi nồng đậm, qua nửa ngày, hắn mới khẽ thở dài một hơi, lại nói: "Sát thủ Vô Ẩn lâu quả nhiên là thân thủ lợi hại, mỗi người lấy một địch trăm. Nhưng mà Dung Nhạc, vì sao nàng tình nguyện tiếp thu trợ giúp của hắn, cũng không muốn mở miệng nói với ta? Ta là trượng phu của nàng! Muốn giữ lại Tiêu Sát, bất quá là đang đợi một câu nói của nàng mà thôi! Ta không tin nàng không biết. Nàng vì không nghĩ muốn thiếu ta một cái nhân tình, thà rằng đại phí chu chiết (để cho sự tình thêm phức tạp rắc rối), nhưng nàng cũng biết, sườn núi Phục Vân mai phục liên tiếp mười dặm...... Tiêu Sát, hắn dù tính không hiện thân, lại có thể thoát được sao?"
Mạn Yêu khiếp sợ giương mắt, mai phục liên tiếp mười dặm? Thì ra hắn sớm đã có kế hoạch, muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Liên Vân trại.
Nàng thế nhưng không nghĩ tới, nàng mím môi, do dự mà hỏi: "Vậy... Tiêu Sát...hắn?"
"Đã biết là người của nàng, ta tự nhiên sẽ không động đến hắn." Thần sắc của Phó Trù khôi phục nhất quán (kiên định) ôn hòa lại trầm giọng nói: "Nhưng, chỉ một lần này. Nếu có lần sau, ta liền không dám đảm bảo. Ta có lập trường cùng chức trách của ta, nếu Khải Vân đế tự tiện khiêu khích khiến cho Lâm Thiên quốc cùng Trần Phong quốc dấy lên chiến tranh, ta tuyệt đối sẽ không cho phép. Dung Nhạc, ta hy vọng nàng có thể hiểu!"
"Ta hiểu." Mạn Yêu gật đầu, nàng biết có thể làm được như vậy, đối với hắn mà nói đã thực không dễ dàng. Nàng ở đối diện hắn chậm rãi ngồi xuống, thực chân thành về phía hắn nói lời cảm tạ: "Cảm ơn ngươi! A Trù."
Lần đầu tiên kêu tên của hắn, những ngày tháng sớm chiều ở chung tích lũy vẫn là có thể lưu lại một chút gì đó, trừ bỏ lợi dụng, trừ bỏ tình yêu, nàng có thể hồi đáp hắn, nàng chỉ có thể làm hết sức mình.
Phó Trù tay bưng chén trà nhẹ nhàng run lên, nước trà trong ly tràn ra vài giọt, bất quá chỉ là một tiếng xưng hô, hắn lại phảng phất như đã đợi mấy đời dường như nhịn không được tâm tư điên cuồng tuôn ra, nội tâm dao động như nước. Hắn kinh ngạc buông cái ly, đi nắm tay nàng, tất cả nhu tình đều ở lòng bàn tay kia, nói: "Về sau, cứ kêu ta như vậy, ta thích nghe."
Mạn Yêu gật đầu, nhợt nhạt cười nói: "Được."
***
Nhìn thấy Tiêu Sát, là ở chạng vạng ngày hôm sau. Mạn Yêu lúc ấy thật là lắp bắp kinh hãi, nhiều ngày không thấy, hắn thế nhưng tiều tụy thành bộ dáng này.
"Tiêu Sát thẹn với chủ tử! Không mặt mũi lại lưu tại bên cạnh chủ tử, thỉnh chủ tử trước cho thuộc hạ đi làm một chuyện, sau đó thuộc hạ lấy cái chết tạ tội!" Tiêu Sát nửa quỳ ở giữa nhà, cung cung kính kính mà đối với nàng nói.
Mạn Yêu nhíu mày thở dài: "Đứng lên đi." Sau đó đối với buồng trong kêu một tiếng: "Khả nhi, ngươi có thể đi ra."
Nàng vừa dứt lời, Tiêu Khả từ trong phòng vội vàng chạy ra, vui vẻ kêu một tiếng: "Ca ca."
Tiêu Sát chấn động, "Khả nhi, muội sao lại ở chỗ này?"
Tiêu Khả nói: "Là công chúa tỷ tỷ kêu người đến tiếp muội, công chúa tỷ tỷ nói, về sau muội không bao giờ phải về nơi đó nữa. A! Còn có còn có...... Ca ca, độc trên người muội đã được giải, là công chúa tỷ tỷ giúp muội tìm được Thất tuyệt thảo."
Tiêu Khả cười đến cực kỳ vui sướng, vừa nói vừa nhảy bắn vào bên người Mạn Yêu, đôi tay kéo cánh tay Mạn Yêu, bộ dáng cực kỳ thân mật.
Tiêu Sát khiếp sợ mà nhìn Mạn Yêu, thật lâu nói không ra lời. Hắn cho rằng nàng sẽ trách hắn, lại không nghĩ rằng, nàng vẫn luôn đang âm thầm giúp hắn. Giờ phút này trong lòng chấn động cùng cảm kích không lời nào có thể diễn tả được, một đại nam nhân lải nhải như bà bà mụ mụ (mẹ chồng mẹ ruột) cũng không phải phong cách của hắn, vì thế, Tiêu Sát cung cung kính kính hướng nàng dập đầu lạy ba cái.
"Đại ơn của chủ tử, Tiêu Sát không có gì báo đáp!"
Mạn Yêu nhàn nhạt cười nói: "Khả nhi, đi đem ca ca ngươi nâng dậy đi. Xem hắn gầy thành như vậy, ngươi khai phương thuốc giúp hắn điều trị. Tiêu Sát, mệnh của ngươi là của ta, bảo trọng tốt chính mình đi. Đừng làm việc ngốc, về sau, lại có chuyện gì, trước hãy cùng ta thương lượng, đừng tự động chủ trương."
Tiêu Sát thập phần áy náy mà cúi đầu, Mạn Yêu thật mạnh phun ra một hơi, chuyện này cuối cùng đã hạ màn, nàng có phải hay không có thể thanh tĩnh mấy ngày rồi?
"Các ngươi đều đi xuống đi."
"Chủ tử, chủ tử......" Nàng vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát, Linh Nhi từ ngoài viên một đường vừa chạy tới vừa kêu, như là trời muốn sụp.
Mạn Yêu trực giác nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì?"
Linh Nhi hướng nàng mở ra bức thư trong tay, "Hoàng Thượng muốn tới xem ngài! Nói là đã đáp ứng lời mời của Lâm Thiên hoàng, mời tới tham gia cuộc săn thú mùa thu."
Đầu óc Mạn Yêu oanh một tiếng nổ tung, nàng muốn thanh tĩnh thanh tĩnh, như thế nào khó như vậy?
Từ tin tức Khải Vân đế muốn tới Lâm Thiên quốc, Mạn Yêu trong lòng không lý do mà sinh ra rất nhiều bất an, trực giác cho biết lần này hoàng huynh đến tựa hồ không đơn giản như vậy.
***
Đầu tháng tám, Mạn Yêu nghe nói Tông Chính Vô Ưu rời khỏi hoàng lăng trước thời hạn, trở về phủ Ly Vương, nàng kêu Hạng Ảnh đi hoàn trả lại quạt xếp, nhưng Hạng Ảnh chạy năm lần, cũng chưa vào được đại môn của phủ Ly Vương, tìm Cửu hoàng tử chuyển thay nàng, Cửu hoàng tử thực dứt khoát cự tuyệt. Nàng đành phải chính mình đi một chuyến, đồ vật quan trọng như vậy, để ở bên người nàng nhiều một ngày, nhiều thêm một ngày không an tâm.
Đại môn phủ Ly Vương, khí thế uy nghiêm như cũ, Linh Nhi gõ hai lần, cánh cửa mới chậm rãi mở ra, thị vệ trông cửa vừa thấy là nữ tử, tuy rằng mỹ mạo, nhưng xuất phát từ nguyên nhân Vương gia nhà mình chán ghét nữ nhân, hắn lập tức đem các nàng ngăn ở bên ngoài, khẩu khí không tốt nói: "Gõ cái gì gõ, cũng không nhìn xem đây là nơi nào! Đi mau đi một chút!"
Linh Nhi bị hắn đẩy, lập tức nổi giận nói: "Ngươi làm gì? Ngươi cũng không nhìn xem chủ tử nhà ta là ai mà đã đuổi người?"
Thị vệ kia nói: "Ta quản ngươi là ai! Ai mà không biết, phủ Ly Vương của chúng ta không cho nữ nhân vào phủ. Các ngươi chạy nhanh đi, lại không đi ta không khách khí đó." Nữ nhân tới thăm, bọn họ trước nay đều không cần đi vào bẩm báo, cả quận chúa Chiêu Vân cũng không vào được, huống chi là người khác.
Linh Nhi bật thốt lên nói: "Ai nói phủ Ly Vương chưa có nữ nhân vào? Ta cùng chủ tử nhà ta đều đã đi vào, chủ tử nhà ta còn ở nơi này qua mười......"
"Linh Nhi!" Mạn Yêu trầm thanh, Linh Nhi lập tức ý thức được đã nói lời không nên nói, vội vàng ngậm miệng lại, thối lui đến phía sau Mạn Yêu.
Mạn Yêu đối với thị vệ kia nói: "Ngươi đi vào bẩm báo một tiếng, cứ nói là ta vì hoàn trả cây quạt cho Ly Vương mà đến."
Thị vệ kia từ trước tới nay chưa thấy qua Mạn Yêu, tuy có thể nhìn ra thân phận nàng bất phàm, nhưng còn có chút do dự.
"Chuyện gì mà ồn ào như vậy?" Lúc này từ trong phủ đi ra một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi rất có vài phần uy nghiêm, không vui hỏi.
Thị vệ kia vội nói: "Quản gia, ngài tới vừa lúc, nữ tử này nói muốn gặp Vương gia, còn có cây quạt......"
Quản gia Vương phủ nghe nói là nữ tử, trong mắt liền có ý coi khinh, mắt cũng chưa nâng, đang muốn nói đuổi đi, lại ở trong thời điểm xoay người, ánh mắt đảo qua Mạn Yêu, ngẩn ra, hắn không xác định mà nhìn thêm vài lần, trong lòng rùng mình, sắc mặt tức khắc túc mục thả cung kính, ba bước cùng hai bước vượt xuống bậc thang, hướng Mạn Yêu cung thanh hành lễ nói: "Thì ra là Dung Nhạc trưởng công chúa đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, trong phủ hạ nhân mới vừa rồi có nhiều đắc tội, mong rằng công chúa thứ lỗi!"
Quản gia nói xong đã ra một thân mồ hôi lạnh, người khác không biết, hắn lại biết, Vương gia nhà mình là vì vị công chúa này cũng sắp ma chướng(*) rồi, mà bên này, công chúa không dễ dàng tới cửa một chuyến, còn bị ngăn ở ngoài cửa, nếu đuổi công chúa đi thật, hắn cái quản gia này chỉ sợ cũng không cần làm nữa, cái đầu cũng giữ không được. Hắn trầm khuôn mặt đối với thị vệ đang đứng ngốc ra ở một bên quát: "Ngươi thật là không có mắt, cả Dung Nhạc trưởng công chúa cũng dám va chạm, ngại thời gian sống quá dài có phải hay không? Còn không mau hướng công chúa dập đầu bồi tội!"
Thị vệ kia vừa nghe đến tên Dung Nhạc trưởng công chúa cũng đã luống cuống, vội vàng quỳ xuống. Mạn Yêu lại giơ tay ngăn cản, nhàn nhạt nói: "Không cần. Ly Vương có ở trong phủ?"
Quản gia nói: "Có có có, Vương gia giờ phút này đang ở Mạn Hương các, công chúa, thỉnh!"
Mạn Hương các, tên này sao quen thuộc đến như vậy.
....................................
Ma chướng: Thập phần mê muội si mê đến có trạng thái tẩu hỏa nhập ma.Chi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook