Bách Niên Hảo Hợp
-
Chương 54
Chương 54: Tẫn dư hoan (5)
Cái gì gọi là tức đến mức sùi bọt mép chính là bây giờ.
Chu Khải Thâm tỉnh táo lại, thầm mắng cô gái này thù dai, chuyện gì cũng có thể làm trò vô nghĩa một trận. Có phải là anh đắc tội cô mấy lần nữa là có thể nói chuyện anh xem phim con heo cho Triệu Văn Xuân luôn không!
Thầy Triệu làm gương sáng cho người khác, bụng đầy kinh luân (*), thực chất bên trong vô cùng truyền thống chính nghĩa. Lúc trước gặp người lớn, vì có kinh nghiệm tham gia quân ngũ nên anh được thêm không ít điểm. Chu Khải Thâm muốn giải thích, nhưng chuyện thế này giải thích thế nào cũng là chân tướng của sự thật bị bóp méo.
(*)tơ tằm đã được gỡ rối (ví với tài năng sắp xếp về mặt chính trị)
Triệu Văn Xuân băn khoăn, một bên thương xót đau lòng cuộc sống hôn nhân của con gái, một bên không tiêu hóa nổi việc về cháu trai tên Vivi. Sau một hồi tưởng tượng linh tinh trong đầu, thầy Triệu chán nản, đột nhiên cảm khái một câu, “Nếu như lúc đó con bé muốn kết hôn, tôi phản đối một chút thì tốt rồi.”
Lông tơ Chu Khải Thâm dựng lên hết.
Triệu Văn Xuân buồn bã nói: “Con gái kết hôn quá sớm có gì tốt, từng việc đều không như ý, tính cách Tiểu Tây tôi hiểu rất rõ, mấy năm này nhìn qua bình tĩnh hòa nhã thật ra đều là vui cười miễn cưỡng.”
Ánh mắt chuyển tới trên người Chu Khải Thâm, thất vọng mất mát, “Khải Thâm, có lẽ hai người có duyên nhưng duyên phận chưa đủ sâu, trải qua những việc như vậy, tôi cảm thấy con gái mình bị thua thiệt nhiều.”
Chu Khải Thâm không phản bác, chân thành thản nhiên nhìn ông, anh vươn tay, đưa mặt lại gần, không chút qua loa, “Chú đánh chỗ này nè, đánh mạnh vào, con thiếu nợ Tiểu Tây mà còn không rõ sao.”
Triệu Văn Xuân vung bàn tay lên, tư thế ban đầu mạnh mẽ, lúc đi xuống lại giảm bớt sức lực, lòng bàn tay sờ mặt anh, “Chú Triệu biết tình huống của con, từ nhỏ đến lớn cũng là đứa bé khổ.”
Chu Khải Thâm cười dáng vẻ điềm tĩnh đẹp đẽ, con ngươi sáng ngời, lộ ra hơi thở tuổi trẻ hiếm thấy, anh nói: “Đàn ông phải gánh vác chuyện lớn trên vai, chút khổ này không tính là gì.”
Triệu Văn Xuân nhìn thấu, không nói toạc ra.
Người này còn rất giống với Triệu Tây Âm, một số thời điểm đều rất cậy mạnh.
“Ôi, gần tới giờ rồi, tôi phải về đây, sợ Tiểu Tây sốt ruột.” Triệu Văn Xuân chống đầu gối đứng lên, có thể đứng thẳng nhưng năm tháng không tha con người, sống lưng cong xuống thành đường cong, bả vai gần trơ cả xương.
Chu Khải Thâm ngăn lại nói: “Con lái xe đưa chú về.”
“Trời ạ, nghỉ ngơi nghỉ ngơi!” Triệu Văn Xuân xua tay không ngừng, “Đã như vậy rồi cậu cũng dám lái xe, tôi cũng không dám ngồi đâu.”
“Được, con không lái, con bảo lái xe tới đón chú.”
Triệu Văn Xuân đã đi tới một bên cửa, “Dài dòng, tôi ngồi xe buýt rất thoải mái.”
Chu Khải Thâm không kiên trì nữa, Triệu Văn Xuân chắp tay sau lưng, xoay người chỉ bát đũa trên bàn, “Rửa sạch sẽ, lần sau tự mình tới nhà trả, nhớ rõ chưa?”
Thầy Triệu mềm lòng ban ơn, thật ra vẫn muốn tạo cơ hội cho anh.
Chu Khải Thâm nằm trên giường bệnh, chưa từng an tâm như giờ khắc này. Anh lại nhìn điện thoại mấy lần, nổi lên nghi ngờ, Triệu Tây Âm sao vậy, không nhận điện thoại không gọi lại, lúc nóng lúc lạnh, anh còn tình nguyện chịu trận.
Sau đó Chu Khải Thâm ngủ một giấc, khi tỉnh lại đúng lúc y tá tiến đến đo nhiệt độ cơ thể. Còn chưa đặt được nhiệt kế thì Triệu Tây Âm gọi tới. Chu Khải Thâm nhanh chóng nhận máy, “Để điện thoại chế độ im lặng sao? Chờ em một đêm...”
Còn chưa nói xong câu, Triệu Tây Âm vô cùng lo lắng ngắt lời: “Ba em đâu? Ba em còn ở chỗ anh không?”
Chu Khải Thâm nhìn đồng hồ điện tử theo bản năng, mười một giờ, anh nhíu mày, “Chú Triệu chưa đến tám giờ đã đi, không ở nhà sao?”
Triệu Tây Âm thở gấp, “Mãi mà không về, em tìm khắp tiểu khu không thấy bóng dáng, điện thoại ông ấy để trong nhà không mang đi.”
“Em đừng gấp, có thể là đến chỗ bạn cũ.” Nói thật, trong lòng Chu Khải Thâm vẫn hơi lo lắng nhưng chắc không đến mức xảy ra chuyện.
Giờ khắc này cảm xúc Triệu Tây Âm cực kỳ kém, hai ba câu liền bùng nổ, ngữ khí mất khống chế mang theo tiếng khóc nức nở, “Chu Khải Thâm, sao anh có thể như vậy chứ? Anh không để người ta bớt lo được, mỗi lần anh không phải bị thương chỗ này thì xảy ra sự cố chỗ kia, có phải anh cố ý không? Anh ở lại bệnh viện là được rồi, anh đừng về nữa!”
Lời này tàn nhẫn. Đổi lại bất kỳ người khác nào dám ngang ngược như vậy, Chu Khải Thâm nhất định vặn đầu anh ta xuống. Hơn nữa bình tĩnh xem xét, đây cũng là chỉ trích vô vọng, đổ oan ù ù cạc cạc.
Yên lặng mấy giây, bờ môi Chu Khải Thâm gần như dán sát vào điện thoại, chỉ trầm giọng nói: “Tiểu Tây, đừng khóc.”
Triệu Tây Âm cúp điện thoại, khỏi phải nghĩ, nhất định càng khóc đau lòng hơn. Chu Khải Thâm không chậm trễ, bắt đầu cởi quần áo bệnh nhân, y tá vội vàng nói: “Ôi ôi ôi! Chu tiên sinh, ngài muốn làm gì vậy?”
Vừa mới dứt lời điện thoại anh lại vang lên.
Lần này là Triệu Văn Xuân, ngữ khí vô cùng áy náy, “Xin lỗi Khải Thâm, tôi, tôi về nhà chậm dọa tới Tây Nhi. Vừa về vừa về, không có việc gì... , tôi ngồi sai xe buýt, đêm hôm khuya khoắt không thấy rõ, ngồi tới điểm cuối cùng mới nhớ ra, ôi chao! Già rồi không được việc.”
Lo lắng buông xuống, Chu Khải Thâm âm thầm thở ra, hỏi: “Chú Triệu, Tiểu Tây còn khóc không?”
Giọng nói Triệu Văn Xuân buồn bã, xấu hổ bứt rứt, “Con bé khóc đến mức thật là khó chịu, cũng không ngăn được, không nói nữa, tôi nhận lỗi với nó.”
Cúp điện thoại xong, thầy Triệu xoay quanh con gái, Triệu Tây Âm nằm lỳ trên giường, mặt chôn trong gối, nghẹn ngào làm gì cũng không nghe thấy tiếng. Triệu Văn Xuân chân tay luống cuống đứng ở cửa phòng ngủ, một hồi cảm thấy là lỗi của mình, một hồi lại cảm thấy hình như Triệu Tây Âm vì chuyện khác.
——
Chu Khải Thâm đã ở viện ba ngày, không dám chậm trễ, ngày kế tiếp liền quay lại công ty.
Cũng không phải người sắt, thân thể máu thịt làm sao không đau, nhưng công ty nhiều việc, mấy cái hạng mục xét duyệt đều đặt ở đó, anh không tham dự căn bản không hoạt động được. Thư ký Từ đồng tình với ông chủ, nói là sắp xếp giảm bớt lịch trình trong một ngày.
Giảm bớt kiểu gì?
Thời gian làm việc thường ngày giảm từ mười giờ xuống chín giờ rưỡi.
Chu Khải Thâm đang ký bảng tài liệu bảng báo cáo, không nhanh không chậm nói: “Từ Cẩm, giải thưởng nhân viên ưu tú của tập đoàn năm nay nhất định không có cậu.”
Thư ký Từ xem danh lợi như mây khói, “Tôi không cần, cảm ơn giám đốc Chu thành toàn, công ty ổn định phát triển mới là nguyện vọng năm mới của tôi.”
Lúc chập tối, Cố Hòa Bình đang mua đồ cho phòng bếp riêng ở phố Tú Thủy, lão Trình tới đón Chu Khải Thâm trước thời hạn. Sau khi lên xe Chu Khải Thâm nhìn thoáng qua ghế sau, “Chiêu Chiêu không đến sao?”
Lão Trình chuyển động tay lái, “Đi dã ngoại với bạn học. Sao cậu không nghỉ ngơi mấy ngày, thân thể còn chưa khỏi hẳn đâu.”
Chu Khải Thâm muốn hút thuốc, cầm lấy hộp thuốc lá lại thả lại, “Không nghỉ được.”
Lão Trình trách móc, “Sao mà không nghỉ được, đều do ý muốn của mình. Kiếm được đủ tiền cũng nên hưởng thụ cuộc sống thỏa đáng.”
Chu Khải Thâm nở nụ cười, dịu dàng lượn lờ giữa lông mày, “Chờ đón con trai về.”
Lão Trình đạp thắng gấp một cái, hoàn toàn bất đắc dĩ, “Cậu cứ tin chắc mình thật sự có con trai như vậy sao?”
Chu Khải Thâm nói: “Triệu Tây Âm làm được loại chuyện này.”
Một người thời điểm kiên trì mê muội không hối hận, sẽ không nghe vào bất cứ lời khuyên giải gì. Lão Trình không đề cập tới cái gốc rạ này, để lại hai vợ chồng tự giải quyết vấn đề của họ. Yên lặng, lão Trình chợt hỏi: “Chuyện này thật sự không phải Mạnh Duy Tất làm?”
Chu Khải Thâm lãnh đạm lên tiếng: “Ừm.”
“Vậy là người qua đường nào? Ra tay quá độc ác, nếu cậu không thoát thân được thì thực sự muốn mạng của cậu.” Lão Trình bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy lòng đầy căm phẫn, thật là kinh tởm.
Chu Khải Thâm không lên tiếng, tay gác lên bệ cửa gõ nhẹ xuống.
Đến chỗ ăn cơm, Cố Hòa Bình như đại gia nằm trên ghế sô pha, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại nhắn tin wechat. Tư thế này của anh ta thật sự không lịch sự, chán chường, nhưng không ngăn nổi khí chất trên người anh ta, bảy phần phong lưu ba phần hạ lưu, ẩn giấu sự cặn bã.
Chu Khải Thâm đi lên đạp anh ta một cước, thấy hóa đơn liền tưởng đã thanh toán trước rồi, “Cậu và Lê Nhiễm ổn rồi?”
Cố Hòa Bình liếc anh một cái, “Không có.”
“Tính tình cậu thế nào tôi còn không rõ sao?” Ngữ khí Chu Khải Thâm thật lạnh lẽo, “Cậu tự giải quyết cho tốt.”
Ngược lại thái độ Cố Hòa Bình khác thường, ẩn giấu ý cười, không bày tỏ thái độ.
“Hôm nay ăn gì?” Lão Trình đi tới hỏi.
Nói đến cái này liền hăng hái, Cố Hòa Bình đứng dậy từ ghế sô pha, “Tiệc ngầu pín (*).”
(*)Ngầu pín còn gọi đơn giản là pín xuất phát là tiếng Quảng Đông, Trung Quốc (ngầu hay ngưu: tức là con trâu, con bò) là thuật ngữ dùng để chỉ về bộ phận sinh dục của con bò đực và cũng là những món ăn được chế biến từ dươ.ng vật (dái) và tinh ho.àn của một số động vật như bò, trâu, chó, gà, dê, hổ... thực chất là dư.ơng vật của một số động vật như trâu, bò, ngựa, dê, chó...
Lão Trình sửng sốt một hồi, cũng đạp một cước, “Cậu có còn là người không, ông chủ Chu mới xuất viện, cậu muốn bổ chết cậu ấy à?”
Cố Hòa Bình ngồi xuống bàn ăn, “Cũng nên bồi bổ, anh ấy ăn chay mấy năm, suýt chút nữa tôi cho là anh ấy muốn xuất gia làm hòa thượng. Công năng giảm bớt rất bình thường mà.”
Sắc mặt Chu Khải Thâm xanh lét một hồi, trắng bệch một hồi, kìm nén bực bội không có chỗ phát tiết, đành phải tự nuốt xuống.
Thật là thứ này là nguyên liệu nấu ăn tốt, rất bổ dưỡng với cả đàn ông và phụ nữ, đầu bếp làm mấy món đa dạng, đầy đủ mọi thứ hầm xào lăn món ăn nguội. Ăn được một nửa, Cố Hòa Bình nhìn thoáng qua Chu Khải Thâm, giống như không để ý mà nhắc tới: “Anh Chu, nói với anh một chuyện nè. Hôm qua một người bạn của tôi lái xe đi ngang quan sân vận động công nhân Bắc Kinh, nhìn thấy Mạnh Duy Tất và Tiểu Triệu đứng cùng nhau ở Tam Lý Truân dưới cầu vượt.”
Chu Khải Thâm bỗng nhiên ngẩng đầu, “Ở chung một chỗ làm gì?”
“Cũng không làm gì.... hai người khóc lớn, ôm nhau thôi.”
Nói xong, Cố Hòa Bình thấp thỏm, nhưng mười mấy giây yên tĩnh, cảm xúc Chu Khải Thâm không thay đổi chút nào, vẫn uống canh ăn cơm như cũ. Miếng thịt bò cuối cùng vào bụng, anh mới cầm lấy khăn lau tay, lúc Cố Hòa Bình xem là không có chuyện gì, Chu Khải Thâm cầm cái chén đập vào tường——
Tiếng vỡ vụn choang choang, khí thế đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng.
Sắc mặt Chu Khải Thâm u ám, một chữ cũng không nói, mặc áo khoác liền rời đi.
Lão Trình và Cố Hòa Bình đưa mắt nhìn nhau, hơi lo lắng, “Không phải lại đi tìm Mạnh Duy Tất solo chứ?”
“Cái này cậu yên tâm, bộ dạng này của cậu ta không đánh lại, anh Chu lại không phải người ngu ngốc.”
——
Ngày thứ năm sau khi kết thúc sát hạch, Triệu Tây Âm nhận được thông báo trong đoàn vị trí người múa dẫn đầu phần vũ đạo ‘Cửu Tư’ đã được quyết định Tô Dĩnh và Triệu Tây Âm đảm nhiệm cùng nhau.
Triệu Văn Xuân dựng thẳng lỗ tai nghe một bên, thấy cô cúp điện thoại hồi lâu mà không nói lời nào, lòng nóng như lửa đốt hỏi: “Có kết quả chưa? Ôi? Con, con nói gì đi.”
Triệu Tây Âm quá bình tĩnh, rót ly nước chậm rãi uống hai ngụm, mới nói: “Ừm, múa dẫn đầu.”
Triệu Văn Xuân sướng đến phát điên rồi, vỗ mạnh bắp đùi, “Đứa bé nhà lão Triệu chính là có tiền đồ!”
Triệu Tây Âm nín cười, ra vẻ ghét bỏ, “Là ai cứ nói với con, kết quả không quan trọng, vui vẻ là được? Thầy Triệu, ba nhìn bộ dạng bây giờ của ba đi, toàn bộ đều là hư vinh viết hoa.”
Triệu Văn Xuân cười vui vẻ hơn, “Hư vinh thì hư vinh, con gái của ba cho ba mặt mũi! Ba cam tâm tình nguyện.”
Nụ cười Triệu Tây Âm như hoa nở, mặt mày nhiễm ánh sáng. Nhảy múa hơn hai mươi năm sao mà không thèm để ý, leo lên sân khấu lớn hơn không phải vẫn là giấc mộng của cô sao? Nếu như lùi thời gian lại năm năm, cô nhất định sẽ gật đầu không chút do dự.
Bây giờ thế nào?
Triệu Tây Âm cảm thấy mình rất yên lòng, tìm được một cái cán thăng bằng giữa hi vọng và thất vọng, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Không lâu sau, tin nhắn wechat của cô cũng sắp nổ.
Lướt tin nhắn trong nhóm đoàn múa đều là chúc mừng cô. Triệu Tây Âm cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế, phát năm cái lì xì trong nhóm, hào phóng nói là mời mọi người ăn kẹo. Sầm Nguyệt phấn khích gửi mười cái mặt cười chảy nướ,c mắt, rất chân thành và tình cảm, tính tình cô gái này thật sự rất thuần khiết.
Thầy Triệu kêu gào muốn làm đồ ăn ngon cho cô, mặc tạp dề lên bận rộn trong phòng bếp, vừa ngâm nga kinh kịch ‘Trí thủ uy hổ sơn’, vừa nhắc nhở cô, “Báo tin cho cô con, bảo con bé buổi tối tới nhà ăn cơm.”
Gọi điện thoại tới, người nhận lại là một giọng nam trẻ tuổi, vô cùng lễ phép nói: “Giám đốc Triệu đang tắm, cô ấy bảo cô có chuyện gì thì nói cho tôi.”
Đầu tiên Triệu Tây Âm sững sờ, sau đó phản ứng kịp thời. Nữ vương ‘Triệu tắc thiên’ quậy tung hồng trần, thân không trói buộc, lại đang sủng hạnh chàng trai trẻ mới nào đó. Cô đỏ mặt cúp máy, nào dám nhiều lời, chỉ yên lặng gửi tin nhắn wechat cho Triệu Linh Hạ.
Hai tiếng sau bà mới trả lời lại, xem chừng là mọi việc xong xuôi, đáp lại một chữ: “Ừm.”
Triệu Tây Âm cầm điện thoại nhếch miệng cười khúc khích, Triệu Văn Xuân thấy mà thở dài, thật sự là tà môn, con bé sợ cô, cô đối xử với nó một phần trăm, con bé nhất định hoàn lại nghe theo một trăm phần trăm, giống như đứa trẻ chưa lớn.
Nhiệt tình hưng phấn biến mất, Triệu Văn Xuân uống trà, nắp ấm gõ vào chén vang lên tiếng giòn vang, ông hỏi thăm dò: “Tối hôm qua con khóc thảm thiết như vậy cũng vì ba về nhà chậm sao?”
Triệu Tây Âm chơi điện thoại, không trả lời.
Thầy Triệu muốn hỏi cũng không dám hỏi, yên lặng nuốt câu định nói xuống, nhắc tới một chuyện khác, “Hôm qua ba đưa cơm cho Khải Thâm, nó, nó nói với ba một chuyện.” Triệu Văn Xuân quan sát biểu cảm con gái từng li từng tí, cân nhắc, do dự.
“Có phải anh ấy nói với ba con sinh một đứa con trai cho anh ấy, ba có một đứa cháu ngoại tên Vivi, lớn lên ở Mỹ?”
Thầy Triệu gật đầu liên tục, vô cùng thán phục, “Đúng đúng đúng, không sai một chữ.”
Triệu Tây Âm chả thèm nhấc mí mắt, “Anh ấy là một tên điên. Con đi chỗ nào sinh con cho anh ấy? Anh ấy có thể có chút trí thông minh không?”
“Cũng đúng.” Thầy Triệu cảm khái, “Thân thể cậu ta hư nhược như thế, sao trước kia Tiểu Tây con không nói với ba? Ai da, trông thì ngon mà không dùng được, về sau chỉ càng ngày càng kém.”
Triệu Tây Âm cúi đầu ho khan hai tiếng, nghiêng đầu đi theo bản năng, trong lòng trống rỗng vô cùng.
Hai ba con đuổi theo tâm tư của mình, mặt thầy Triệu buồn rười rượi, đang yên lặng thì chuông cửa vang lên. Đi mở cửa, nói ai tới vậy, Chu Khải Thâm không mời mà đến, tay vắt chéo sau lưng, mặc một thân màu đen, biểu cảm khách sáo.
Triệu Văn Xuân cho anh vào nhà ngồi, cười híp mắt chia sẻ niềm vui, nhỏ giọng mật báo: “Tiểu Tây được chọn múa dẫn đầu, toàn bộ đoàn chỉ có con bé, có phải rất lợi hại không?”
Chu Khải Thâm phụ họa theo, gật đầu đáp lại: “Quá lợi hại, là chú có phương pháp giáo dục.”
Thầy Triệu vui vẻ, “Con ngồi đi ngồi đi, thân thể còn chưa khỏe, chú đi mua một ít hoa quả.”
Triệu Tây Âm lườm anh một cái, ra vẻ đạo mạo lừa đảo, a dua nịnh hót cũng không đỏ mặt.
Ghế sô pha rộng như vậy, Chu Khải Thâm cứ phải ngồi xuống bên này sát vào cô, Triệu Tây Âm duỗi chân, để lại ở giữa khoảng cách không đến mười centimet, ngón chân trắng nõn nhỏ nhắn kề đùi anh, Chu Khải Thâm nhìn qua một cái, ánh mắt ngừng mấy giây, cố ý.
Triệu Tây Âm nhanh chóng thu chân lại, ngồi xếp bằng lưng thẳng tắp, ngữ khí không tốt, “Anh tới nhà người khác làm khác mà biểu cảm gì đây? Giống như tới cửa đòi nợ.”
Bộ dạng Chu Khải Thâm kiệm lời mặt lạnh, nghiêm túc thận trọng rất áp chế người khác, chân dài rơi trên ghế sô pha, giống như một núi băng.
Triệu Tây Âm đứng lên, “Thu chân, nhường đường.”
Không có động tĩnh, quần tây phẳng phiu đang cản đường.
Triệu Tây Âm chẳng thèm so đo với anh, chuẩn bị nhảy qua, mới nâng chân phải lên liền bị anh đưa tay kéo một cái, níu cổ tay lại, “Hôm qua em làm gì?”
Quả thực là không hiểu ra sao, Triệu Tây Âm giãy giụa, “Anh cũng không có việc gì mà?”
Chân trước về phòng ngủ, gót chân sau Chu Khải Thâm đi tới, “Gọi điện thoại cho em em không nghe, trả lời điện thoại liền mắng anh một trận, anh không thể biết là chuyện gì sao?”
Triệu Tây Âm dường như đoán được manh mối, cau mày, bên trong ánh mắt đang nhìn chăm chú anh rời rạc, tức giận nói: “Chu Khải Thâm, có phải anh lại tái phát bệnh cũ không!”
Chu Khải Thâm cũng nổi giận, “Không có tật xấu thì anh cũng không làm nơi thông hơi cho người khác.”
Triệu Tây Âm cười nhạo, lấy điện thoại ra bấm loạn một trận, “Được, anh chờ đó cho em, em lập tức lên đơn, trả lại anh một trăm cái bơm hơi cho anh đủ không?”
Chu Khải Thâm cướp lấy điện thoại của cô, ném lên giường.
Triệu Tây Âm trợn mắt, đưa tay đẩy anh, “Đây là phòng của em, không cho phép anh đứng đây, ra ngoài ra ngoài.”
Chu Khải Thâm cắm rễ giống như cọc gỗ trên mặt đất, “Em dùng sức nữa là lại nứt vết thương đấy. Nếu anh tàn phế thì em phải phụ trách cả một đời.”
Người gì đây, thật sự không biết xấu hổ, Triệu Tây Âm nói: “Chưa từng thấy người có thể ăn vạ như anh vậy.”
Da mặt Chu Khải Thâm dày, chuyện gì cũng làm được, còn tiến thêm mấy bước, dứt khoát ngồi xuống nằm một cái trên giường Triệu Tây Âm, “Vừa rồi em đẩy làm anh bị thương, vết thương lại đang chảy máu.”
Triệu Tây Âm bị chọc tức, “Anh đừng ngủ trên giường của em!”
Chu Khải Thâm chống khuỷu tay, ánh mắt vô cùng phách lối, “Sau này em có đem anh ra để trút giận không?”
Triệu Tây Âm vén ống tay áo, xắn cả tay trái tay phải lên, “Nửa đêm hôm qua ba em mới về nhà vì ông ấy đưa cơm cho anh, người đi từ chỗ anh, em không tìm anh thì tìm ai? Chu Khải Thâm em nói cho anh biết, nếu ba em lạc mất em không để yên cho anh.”
Não Chu Khải Thâm cũng sắp chua lòm, “Em vì ba em hay là vì người khác?”
Triệu Tây Âm vòng hai tay đặt ngang hông, ngược lại bình tĩnh lại, khẽ nhếch cái cằm, “Anh có đi không? Không đi đúng không, được.”
Cô đi đến bên cạnh bàn học, mở laptop ra kết nối với loa. Sau đó kéo rèm cửa, tắt đèn, phòng ngủ đột nhiên chìm vào bóng tối. Trong nháy mắt ánh mắt Chu Khải Thâm phát sáng, xa thẳm đặt trên người cô.
Triệu Tây Âm bình tĩnh tự nhiên mở máy chiếu ra. Căn phòng này không có gì, sau khi về Bắc Kinh, cô tự mua một bộ máy chiếu trên mạng, tốn mấy ngàn, lúc ấy cũng không nỡ. Ngoại trừ yêu thích múa, Triệu Tây Âm còn thích một thứ khác mà Chu Khải Thâm cũng biết.
Màn chiếu chậm rãi trượt xuống, tuy căn phòng nhỏ nhưng cũng tương đương với Tivi cỡ 60 inch.
Triệu Tây Âm tìm đi tìm lại một hồi, chọn một bộ ‘Lời nguyền’ trong ổ cứng, còn rất quan tâm tua đến cảnh kinh điển nhất của bộ phim này.
Kayako mặt mày dữ tợn bò xuống từ trên cầu thang, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, con mắt đen ngòm chỉ còn hai hốc mắt, vừa bò vừa gào thét...
Triệu Tây Âm đầy tâm tư xấu xa, trong khoảng khắc cái cằm máu tươi chảy đầm đìa rơi xuống từ trên mặt – bỗng nhiên tăng âm lượng đến mức cao nhất!
“A!!” Nữ quỷ kêu gào thảm thiết một tiếng.
Chu Khải Thâm suýt chút nữa bị dọa chảy nước tiểu!
Triệu Tây Âm mặt không biến sắc, quay lưng về phía anh, xem phim kinh dị say sưa ngon lành. Sống cùng nhau lâu, tìm được rõ ràng ưu điểm khuyết điểm cứng mềm của đối phương. Chơi xỏ lá đúng không, luôn có biện pháp trị anh. Ông chủ Chu rất có hương vị đàn ông thì sao, không phải vẫn sợ ma sao.
Người trong phim đang gào thét những âm thanh kinh hoàng, đầu Chu Khải Thâm sắp nổ.
Triệu Tây Âm quay đầu nhìn anh một cái, cười gian xảo trong ánh đèn u ám. Trong lòng Chu Khải Thâm run rẩy, cô nhóc này muốn giở trò xấu!
Yên lặng ba giây, hai người gần như đồng thời đứng dậy, Chu Khải Thâm bật dậy khỏi giường cô nhưng cũng không chạy kịp Triệu Tây Âm gần cửa. Triệu Tây Âm ra khỏi phòng ngủ, kéo tay cầm cửa ‘cạch’ một tiếng vang thật lớn, nhốt kín Chu Khải Thâm bên trong.
“Triệu Tây Âm! Em mở cửa ra cho anh!”
Phòng ngủ một mảng tối đen, chỉ có tiếng quỷ kêu kinh dị liên miên không dứt ở cùng ông chủ Chu.
Triệu Tây Âm trả được thù, vui sướng!
“Không phải anh rất thích giường của em sao? Anh ngủ đi, ngủ một đêm cũng không sao, trên điện thoại em có app, mà còn nhiều phim kinh dị, đứng xếp hàng chiếu cho anh. Anh thích Nhật Hàn hay là Âu Mỹ, bộ tiếp theo xem phòng phẫu thuật kinh hồn được không?”
Triệu Tây Âm chống nạnh, hừ một tiếng, “Anh thích ăn đòn mà!”
Mắng xong, trong cửa lặng yên không tiếng động.
Triệu Tây Âm nhíu mày, vừa định dán lỗ tai nghe thử, ầm một tiếng! Chu Khải Thâm trực tiếp đạp rớt khóa cửa.
Cửa vừa hé mở, tay người đàn ông giống như bạch cốt trảo kéo cô vào trong phòng.
Triệu Tây Âm thề sống chết không theo, nắm lấy chốt cửa không buông, Chu Khải Thâm nâng cô lên từ phía sau, trực tiếp phá chốt cửa. Một tay ôm eo Triệu Tây Âm, vứt người xuống giường.
Triệu Tây Âm bị chấn động đến choáng đầu hoa mắt, nhe răng tức giận mắng: “Chu Khải Thâm anh là tên khốn!”
“Anh là tên khốn thì sao? Chu Khải Thâm lại kéo cà vạt, đặt tay cô lên đỉnh đầu “Hôm nay ông phải trừng trị em!”
Triệu Tây Âm ra sức giãy giụa, đạp đá lung tung, “Anh tên đàn ông già nua xấu xí, tên đàn ông thối, khuôn mặt anh còn xấu hơn quỷ!”
Hai người lăn qua lăn lại thở hồng hộc, cuối cùng cũng không còn sức lực.
Yên tĩnh ngắn ngủi, ánh mắt đối diện nhau. Một người oán hận trong lòng, một người không cam tâm trong lòng. Hai mắt nhìn nhau, giống như thủy triều rút có suối nước nóng chảy qua.
Không nhịn được, cả hai đều cười.
Triệu Tây Âm thay đổi từ tức giận mắng thành cười mắng, “Chu Khải Thâm, anh ngây thơ quá đấy!”
Chu Khải Thâm cắn răng đè người, tức giận nói: “Em hiểu rõ mà giả vờ hồ đồ.”
Triệu Tây Âm thả lỏng mặt mày, “Em hiểu rõ cái gì?”
Chu Khải Thâm bỗng nhiên cúi đầu xuống, dùng sức hít một hơi trên cổ cô, vừa hận lại vừa oán, “...Biết anh ghen còn chơi anh như thế.”
Giống như lông vũ cào đáy lòng, ngón tay Triệu Tây Âm run rẩy, không tự chủ nhẹ giọng, “Vậy anh muốn thế nào?”
“Ôm anh.” Chu Khải Thâm thấp giọng, “Anh ta ôm em mấy lần thì phải trả lại gấp đôi, ít hơn một cái cũng không được.”
Mùi nước hoa nhàn nhạt giữa cổ chui vào phế quản, lấp kín khoang phổi, trải rộng tứ chi, cuối cùng đâm thẳng vào trái tim. Đôi mắt Triệu Tây Âm nóng lên, không còn kháng cự, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng khoác lên vai anh, yêu cầu, “Vậy anh xem phim ma với em.”
Chu Khải Thâm trầm giọng đáp: “Xem, phim gì anh cũng xem với em, cho dù bây giờ có con ma cầm súng đứng ở phía sau chĩa vào đầu anh, anh cũng tuyệt đối không bỏ chạy.”
Nói xong “lạch cạch” một tiếng, toàn bộ đèn dây tóc sáng lên.
Phòng ngủ đèn đuốc sáng lên, chiếu vào mắt người không mở ra nổi.
Chu Khải Thâm đưa tay che mắt Triệu Tây Âm theo bản năng, che chắn ánh sáng giúp cô trước. Bản thân còn chưa thích ứng được, đầu liền bị gõ một cái nặng nề.
Triệu Văn Xuân bưng hoa quả, bóc quả chuối, gõ đầu anh một cái, “Xem phim? Hai đứa muốn xem phim gì? Con thận hư đến mức năm phút chạy nhà vệ sinh ba chuyến còn muốn xem phim? Bổ quá không tiêu nổi, dương khí tiết ra ngoài, đạo lý dễ hiểu vậy cũng không hiểu.”
Thầy Triệu vô cùng đau đớn nói: “Khải Thâm, con làm chú quá thất vọng!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook