Bách Niên Hảo Hợp
-
Chương 52
Chương 52: Tẫn dư hoan (3)
Không ngăn được, thật sự không ngăn được.
Lão Trình lại không dám dùng sức, sợ làm rách vết thương Chu Khải Thâm. Cố Hòa Bình giận dỗi đi về phía cửa, chặn đường anh, “Anh Chu, anh muốn làm gì thế, với bộ dạng bây giờ của anh, anh còn có thể dùng vũ lực trấn áp sao?”
Chu Khải Thâm bình tĩnh nói: “Nếu như hai cậu còn coi tôi là anh em thì đi lấy xe cho tôi.”
Nói đến nước này, lão Trình và Cố Hòa Bình liếc mắt nhìn nhau, tâm ý đã quyết, giống như một mũi tên xuyên mây. Còn có thể làm gì?
Giúp chứ sao.
Cao ốc trụ sở chính giải trí Phàm Thiên, phòng họp đèn đuốc sáng trưng, từ xế chiều đến giờ, người ra người vào thay đổi một nhóm lại một nhóm, nhưng mấy vị khu trung tâm kia vẫn luôn trấn thủ không di chuyển. Nhóm này có phó giám đốc chuyên trách phụ trách sự vụ hành chính, Mạnh Duy Tất chỉ ngồi phía tay trái, nghe nhiều lời ít.
“Phân tích chuyên nghiệp mà nói, Triệu Tây Âm đạt được số điểm cao nhất, vậy chúng ta nên cân nhắc trình độ nghiệp vụ, người có tài trước mắt, trong trăm chọn một, đây là công bằng chính trực nhất, phù hợp với quyết định dự tính ban đầu nhất.”
“Trong nội dung phim ‘Cửu Tư’, nhân vật đồ nhi này mặc dù xuất hiện không nhiều nhưng có ý nghĩa chính nổi trội với bộ phim và có tác dụng cực kỳ quan trọng. Cô ta chưa bao giờ có kinh nghiệm liên quan đến diễn xuất, tôi thấy điểm này mới thật sự cần cân nhắc.” Một nhà sản xuất khác phản bác.
“Vậy nếu theo như ý kiến của anh, chúng ta chuẩn bị trước nửa năm, thậm chí một năm công sức làm việc tuyển chọn là vô dụng, nhiều bậc thầy chuyên nghiệp, diễn viên múa huấn luyện khắc nghiệt như vậy, cũng phí công đầu tư vào.”
“Đạo diễn Vương Tiểu Cường, ông hiểu lầm ý của tôi rồi, tổng hợp năng lực nổi trội không phải có một vị sẵn có sao?” Vị có ý kiến phản đối nhất kia dùng bút điều khiển mở tài liệu ra, màn hình chiếu bất thình lình hiện lên ảnh chụp Lâm Lang, “Vị này là học sinh múa cổ điển chuyên nghiệp học viện vũ đạo Trung Quốc, mấy năm gần đây phát triển không tệ, weibo cũng có tài nguyên fan hâm mộ sôi nổi. Cô ấy ký hợp đồng với giải trí Kỳ Lân, mà trước khi vào đoàn, chủ tịch Đàm của Á Đông Industrial cũng qua lại quan hệ không cạn với trung tâm đầu tư. ”
Người này ngữ khí đường hoàng, “Chủ tịch Đàm là một trong phía đầu tư, sự ủng hộ đối với hạng mục của chúng ta không nói ở đây. Tôi cho rằng, bất luận là từ uyển chuyển, độ dẻo, tính chuyên nghiệp hay là xét từ mặt ân tình, quan hệ trên mặt, Lâm Lang cũng thích hợp hơn Triệu Tây Âm.”
Trong lúc nhất thời, lặng ngắt như tờ.
Đới Vân Tâm dĩ nhiên là đại diện hướng dẫn vũ đạo, giờ phút này Đới Vân Tâm không nói gì, nhếch môi, không nhìn ra khuynh hướng thích ai hơn. Một trong những diễn viên chính Tô Dĩnh càng bình tĩnh ngồi ngay ngắn, giống như ai đến đóng phim cũng không quan trọng.
Ánh mắt mọi người theo thứ tự hướng về phía Đới Vân Tâm, tổng đạo diễn Bàng Sách và Mạnh Duy Tất.
Thời khắc trầm mặc, cửa gỗ phòng họp bỗng nhiên bị đẩy ra, Chu Khải Thâm một thân âu phục, người đứng thẳng tắp như cán bút, lúc một người đàn ông muốn tạo ra thanh thế, không cần thứ gì khác phụ trợ, một ánh mắt đã có thể quyết đoán nghiêm nghị.
Thư ký Từ sau lưng anh, thong dong bình tĩnh tiến đến, nói rõ ràng: “Giám đốc kiêm thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Kinh Mậu, ngài Chu Khải Thâm vô cùng quan tâm tới tình huống phát triển hạng mục đầu tư này. Hy vọng cùng học tập với các vị đang ngồi đây, bàn bạc bày mưu hiến kế giúp hạng mục này tiến hành thuận lợi.”
Thấy mọi người bất ngờ, hai mặt nhìn nhau trong lòng còn có nghi kỵ, thư ký Từ nói tiếp không nhanh không chậm: “Tập đoàn Kinh Mậu đã đầu tư ‘Cửu Tư’ vào quý I năm 2017 nhưng không giới hạn ở quyết định hình thức xuất hiện hạng mục điện ảnh và truyền hình. Tổng số tiền đầu tư hai trăm lẻ tám triệu, theo như giao ước hợp đồng, Kinh Mậu nên là nhà đầu tư và nhà sản xuất hạng mục lớn nhất.”
Người khác có lẽ không hiểu rõ nhưng tổ sản xuất và tổ đạo diễn tất nhiên rõ ràng.
Bên ngoài Chu Khải Thâm hiếm khi xuất hiện trong thời gian đầu tư hạng mục này, đều do đoàn luật sư chuyên nghiệp xét duyệt và đội ngũ quản lý tài chính hỗ trợ. Công ty anh nổi tiếng gần xa nhưng bản thân thật ra không thường lộ diện. Cuối cùng nhìn thấy người thật, vẫn khiến phần lớn mọi người bất ngờ.
Chỉ thấy bốn chữ trên người anh ta, tuổi trẻ tài cao.
Chu Khải Thâm không luống cuống, bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống, anh cầm lấy tài liệu trên bàn lật vài tờ qua loa, sau đó không nặng không nhẹ ném vào chính giữa bàn gỗ tử đàn.
Mấy tờ thông tin của Lâm Lang anh còn chẳng thèm ngó tới.
Chu Khải Thâm thậm chí không cần phải nói một chữ, động tác này đã thể hiện thái độ của anh.
Thư ký Từ: “Chúng tôi cũng đã tìm hiểu cơ bản tình huống, nội dung vừa rồi các vị tham dự hội nghị tranh luận, có sự bất đồng là chuyện tốt, để tôn trọng ý kiến tất cả những vị thuộc tầng lớp quản lý chủ chốt đang ngồi đây, không bằng ghi tên bỏ phiếu, hai vị diễn viên múa có nhiều tranh luận nhất, cô Triệu Tây Âm và cô Lâm Lang, chúng tôi với tư cách phía đầu tư và sản xuất, nhất định lo liệu công bằng chính trực, nghe ý kiến của người chuyên nghiệp, đưa ra quyết định khách quan nhất.”
Lần phát biểu này của thư ký Từ trong bông có kim, thực ra thái độ cương quyết.
Tư bản là vua, tại một số thời điểm không phải công bằng là có thể phát triển thành vốn liếng tiền lãi to lớn. Nói một câu thô bỉ, có tiền là ông lớn. Ngài Chu muốn giành được một nụ cười ngàn vàng của mỹ nhân, ai cũng không ngăn cản được.
Phòng họp yên lặng, sắc mặt Chu Khải Thâm trầm tĩnh, hai tay đan vào nhau, bát phong bất động (*). Bầu không khí ngột ngạt đến tột cùng, những người mới vừa nãy ăn nói khéo léo phản đối không một ai dám lên tiếng trả lời.
(*)Bát phong (8 ngọn gió: 4 thuận và 4 nghịch, là những điều thường xảy ra hằng ngày trong cuộc sống, khiến tâm người xao động bất an). Đó là: Lợi (lợi lộc), Suy (Hao tổn), Hủy (chê bai chỉ trích), Dự (gián tiếp khen ngợi), Xưng (trực tiếp khen ngợi), Cơ (dựng chuyện nói xấu), Khổ (gặp chướng duyên, thân tâm bức bách, khổ não), Lạc (gặp thuận duyên, thân tâm vui vẻ, hân hoan). Trong tám cái này thì có bốn cái khiến ta khởi tâm yêu thích (Lợi, Dự, Xưng, Lạc) và bốn cái gây ta khởi tâm ghét (Suy, Hủy, Cơ, Khổ). "Bát phong xuy bất động" tức là: (tám gió thổi không lay động). Ở đường tu, đây là những người mà vui, khổ, khen, chê, vinh, nhục, lợi, suy của cuộc đời không làm tâm họ xao động mà phải có tâm hồn luôn yên tịnh, thanh thản. Đây là thước đo và cũng là thử thách đối với người tu. Ai tự tại và vượt qua được “bát phong” nầy sẽ tiến nhanh trên đường đạo. Và cũng là người đáng được chúng sanh quy kính, cung dưỡng.
“Triệu Tây Âm.” Mạnh Duy Tất bỗng nhiên lên tiếng, bình tĩnh, đanh thép.
Gần như cùng một giây, Đới Vân Tâm cũng tỏ thái độ,“Tôi tán thành Triệu Tây Âm.”
Mà vị phó đạo diễn Vương TiểuCườngvẫn luôn nói chuyện vì Triệu Tây Âm cũng giơ tay lên, “Đã xây dựng khâu sát hạch thì phải tôn trọng ý nghĩa của nó, về tình vềlý đều nên chọn người xuất sắc nhất. Cho nên tôi chọn Triệu Tây Âm.”
Cùng lúc đó, trợ lý tổng đạo diễn Bàng Sách đi tới, đưa điện thoại qua, thấp giọng nói: “Chủ tịch Cố rạp chiếu phim Thiên Lâm.”
Tập đoàn Thiên Lâm nắm ưu thế mười ngàn tuyến phát hành phim điện ảnh cả nước trong tay, trong công việc rất có uy tín, ngay cả trưởng bối Mạnh gia cũng phải cung kính ba phần. Từ đầu đến cuối Chu Khải Thâm lạnh nhạt, cũng không ngoài ý muốn với cuộc điện thoại đúng lúc này.
Sau khi kết thúc trò chuyện, đạo diễn Bàng trở lại chỗ ngồi, một lời ngàn vàng,“Cô Triệu.”
Tất cả đều kết thúc, một trận vốn nên kéo dài xoắn xuýt các phe lợi ích giằng co đánh nhau, lại dẹp yên nhanh chóng như vậy. Chu Khải Thâm quyết đoán, ngắn gọn bá đạo, với một loại thủ đoạn ngang tàng vừa đe dọa lại dụ dỗ, lấy lại thứ Triệu Tây Âm nên có được.
Từ Cẩm nhớ kỹ nhắc nhở của Cố Hòa Bình trước khi đến, không dám làm lỡ việc, sau mấy câu khách khí liền rời đivới Chu Khải Thâm. Trong chớp mắt đứng lên kia, bước chân Chu Khải Thâm lung lay rõ ràng, sắc mặt anh vẫn còn bình tĩnh, thư ký Từ đỡ cánh tay anh.
Một giây buông ra, Chu Khải Thâm đi đứng vững vàng.
Ra khỏi phònghọp, tiếng nghị luận trong cửa nổi lên dần dần, cửa thang máy ngoài cửa, hai tay Chu Khải Thâm trực tiếp nắm chặt vai thư ký Từ, trọng lượng nửa bên đều dựa trên đầu. Cửa thang máy đóng lại, thư Ký Từ đột nhiên đỡ lấy anh,“Giám đốc Chu?”
Cái trán Chu Khải Thâm đầy mồ hôi, tay ôm lấy bụng không giấu được sự run rẩy.
Thư ký Từ nhìn xuống, âu phục màu đậm của anh ẩm ướt một mảnh nhỏ, vết máu đỏ thẫm chảy giữa ngón tay. Tim lạnh lẽo một trận, nhất định vết thương đã nứt ra.
Vào bệnh viện lần nữa, Cố Hòa Bình và Lão Trình suýt chút nữa mất tri giác đi tới, “Biết ngay là sẽ như vậy, chúc mừng ông chủ Chu, chúc mừng! Lại phải vào phòng phẫu thuật một chuyến.”
Chu Khải Thâm mở miệng cũng có thể kéo căng vết ráchnhưng ánh mắt anh vẫn rất vui vẻ, thật sự là tật xấu.
——
Kết thúc sát hạch, huấn luyện đoàn cũng kết thúc tạm thời, hai ngày chờ kết quả này, nhiệm vụ huấn luyện không nặng, các giáo viên đều không thường tới. Một đám cô gái vây quanh một chỗ tán gẫu, thỉnh thoảng sẽ đoán bông hoa vị trí múa dẫn đầu này sẽ rơi vào nhà nào. Sầm Nguyệt nghe ngóng một vòng, nói vớiTriệu Tây Âm: “Hình như chọn Lâm Lang tương đối nhiều.”
Bình tĩnh mà xem xét, chọn cô ta cũng bình thường.
Triệu Tây Âm phản ứng bình thường, cúi eo ép chân, duỗi eo một đường vòng cung vừa mềm mại lạixinh đẹp.
“Chờ sau khi có kết quả, trong đoàn có thể cho vài ngày nghỉ, chị có sắp xếp gì không?”
“Không có sắp xếp gì, ở nhà ngủ một chút, làm bạn với thầy Triệu nhà chị.”
“Em phải về nhà một chuyến, nếu không chị về cùng em đi, tới Sơn Tây nhà em làm khách.” Sầm Nguyệt chớp mắt, mời nhiệt tình.
“Đi tham quan mỏ vàng nhà em hả?” Triệu Tây Âm trêu chọc nói.
“Không dám đâu, sợ dọa đến chị.” Sầm Nguyệt rất nghiêm túc nói, “Nhưng có thể đưa chị đến xem vàng viên vàng thỏi bốn số 9 phù hợp tiêu chuẩn quốc gia của nhà em, vàng viên một cái bốn số chín, vàng thỏi kiểu gì cũng có.”
Triệu Tây Âm xoa bóp mặt cô, cho là cô nói đùa, “Biết rồi nữ đại gia.”
Tròng mắt Sầm Nguyệt chuyển hai vòng, đột nhiên hỏi: “Tiểu Tây, chị nói xem, bao nuôi một người đàn ông thì cần bao nhiêu tiền anh ta mới bằng lòng đi vào khuôn khổ?”
Triệu Tây Âm đang uống nước, phụt một cái phunhếtra ngoài.
Sầm Nguyệt giơ ngón tay thon dài lên, ra dấu bốnngón tay,“Bốn cục vàng viên có đủ không?”
Bốn cục vàng viên, hơn bảy triệu, người đàn ông kia có thể đắt như thế sao?
“Triệu Tây Âm, có người tìm cậu kìa.” Người trong đoàn đứng ở cửa kêu lên, Triệu Tây Âm quay đầu nhìn lại, Cố Hòa Bình cười híp mắt đứng ở cửa.
“Anh Hòa Bình, sao anh lại tới đây?” Triệu Tây Âm đi qua, dùng khăn mặt lau mồ hôi trên cổ.
Ánh mắt Cố Hòa Bình có chút né tránh, trốn tránh ánh mắt trong veo của Sầm Nguyệt bên kia, trong lòng cũng sầu não, bản thân làm sao vậy, chột dạ gì chứ?
Ánh mắt Triệu Tây Âm vòng quanh hai vòng giữa anh ta và Sầm Nguyệt, “Anh... tìm em ấy?”
Cố Hòa Bình hắng giọng một cái, ho hai tiếng:“Tiểu Tây, nói với em chuyện này.”
Nói ngắn gọn, lời ít mà ý nhiều, sau khi nói xong, Cố Hòa Bình thở dài vẻ mặt u sầu, “Anh Chu bị dao đâm hai cái, một dao ở bụng, lệch hai centimetnữa là trúng thận, một dao ở lòng bàn tay, máu thịt be bét, anh ấy đã như thế còn đến công ty nói chuyện giúp em, không dám để người khác nhìn ra, đeo cái găng tay da, chống đỡ được nửa giờ liền ngã.”
Triệu Tây Âm sửng sốt.
Cố Hòa Bình nói nghiêm túc: “Tiểu Tây, Chu Khải Thâm thật sự bảo vệ em.”
Bản thân cô vẫn đang lờ mờ, “Vậy, vậy bây giờ anh ấy...”
“Không nguy hiểm tính mạng, đang ở bệnh viện.”
Cô gái liền đi thay quần áo nhanh như chớp, Cố Hòa Bình hét lên về phía bóng lưng cô, “Tiểu Tây, chờ em ở cổng nha.”
Xoay người liền đụng thẳng vào Sầm Nguyệt.
Cô gái xinh đẹp cảnh đẹp ý vui, Cố Hòa Bình lập tức vui vẻ,“Sao vậy, lại muốn để anh mời em uống trà sữa dâu tây sao?”
Sầm Nguyệt nghiêng đầu, thời điểm mi mắt chớp động giống như ngôi sao nhỏ,“Em hỏi anh một vấn đề nha.”
“Bây giờ nuôi bạn trai, đại khái mỗi tháng tốn bao nhiêu tiền?”
Cố Hòa Bình sướng chết rồi, nghiêm túc nói: “Em có bao nhiêu?”
Sầm Nguyệt cưỡi lừa xuống dốc, hỏi lại anh,“Còn anh, anh cần bao nhiêu?”
Cố Hòa Bình nhanh mồm nhanh miệng, giờ phút này lại lặng lẽ hành quân, cảm nhận được sự hoảng hốt bên trongsự ngay thẳng hồn nhiên trong ánh mắt cô gái. Hậu tri hậu giác, mình bị một cô gái nhỏ trêu chọc.
Sau đó chở Triệu Tây Âm đi bệnh viện, Cố Hòa Bình sợ bị đánh, không dám lộ diện.
Chu Khải Thâmđangngủ.
Thời điểm Triệu Tây Âm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bộ dạng anh đang nằm nghiêng gối đầu ngủ sâu. Trên tay anh quấn băng gạc, một vòng rất dày còn có cái thanh nẹp cố định. Ngược lại phần bụng bị quần áo bệnh nhân phủ lên không nhìn thấy gì.
Động tác Triệu Tây Âm nhẹ nhàng đi đến bên giường anh, nghiêng người sang....
Đầu lệch sang phải, thân thể nghiêng về phía trước, còn chưa với tới cái ghế, bên hông đã bị nắm chặt, thuận theo sức lực đặt cô lên giường. Triệu Tây Âm bị dọa đến kêu lên một tiếng! Nửa người đã ở trên giường.
Đôi mắt Chu Khải Thâmcòn nhắm, giả bộ ngủ, trên môi vẽ ra độ cong nhẹ, rõ ràng là hài lòng thỏa dạ.
Anh không bị thương tay trái, vòng lấy eo Triệu Tây Âm, cái cằm gốc râu hơi mọc lên nhẹ nhàng ma sát gương mặt cô, trầm giọng nói: “Đau lòng anh đúng không?”
Triệu Tây Âm vừa tức giận vừa gấp gáp lại không dám động đậy lung tung,“Anh buông tay, anh buông tay.”
Chu Khải Thâm ngang bướng, dứt khoát đè một đùi xuốngquấnchặt bắp chân cô, ỷ vào việc mình bị thương, bán thảm quang minh chính đại,“Thừa nhận đi, thừa nhận thì anh sẽ buông tay.”
Triệu Tây Âm thà chết chứ không khuất phục, sức lực giãy giụa vô cùng kiềm chế.
“Không thừa nhận cũng được.” Chu Khải Thâm hững hờ,“Vậy em nói cho anh nickname của con trai anh là gì.”
Triệu Tây Âm cắn môi, mặt mũi đỏ bừng.
“Ừ?” Giọng nói quá nhỏ, Chu Khải Thâm không nghe rõ.
Tai Triệu Tây Âm cũng sắpbốccháy, chỉ kém không khóc lên,“... Chu Khải Thâm,cái tên khốn kiếp này, khuy áonội y của em bị anh cọ bung rồi...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook