Bách Niên Hảo Hợp
-
Chương 50
Chương 50: Tẫn dư hoan (*)(1)
(*)Trích: ‘Một bình rượu đục tẫn dư hoan, đêm nay đừng mộng lạnh’: Uống một bầu rượu đục tiêu hao hết sung sướng còn lại, đêm nay có thể tạm thời tạm biệt lạnh lẽo và vắng vẻ trong mộng.
Hai ngày sau, Cố Hòa Bình đến nhà Chu Khải Thâm lấy đồ vô tình thấy được trang phục đồ chơi trẻ em trong phòng chứa đồ của anh, lúc này mới cảm thấy sự việc có chút không kết thúc không được. Cố Hòa Bình là người thẳng tính, một cước đá đống quần áo lộn xộn ngổn ngang, cảnh cáo nói: “Anh Chu, qua đây.”
Lúc ấy Chu Khải Thâm suýt chút nữa ra tay với anh ta, “Cậu làm cái trò gì trong nhà tôi vậy?”
“Con mẹ nó, tôi không thể nhìn anh tẩu hỏa nhập ma!”
“Cậu biết gì chứ.” Chu Khải Thâm vung tay đẩy người ra sau, kéo cửa một cái, đóng chặt phòng chứa đồ, sau đó ngồi trên ghế sô pha hút thuốc.
Cố Hòa Bình đạp anh một cước, “Diễn kịch khổ tình gì đó thì cậu liền có con trai? Với năng lực của cậu? Cho dù thật sự có con trai, cậu có nghĩ tới không chừng là của Tiểu Tây và người khác.”
Dưới mắt Chu Khải Thâm dồn nén, gió bão tụ tập, gằn từng chữ, “Cố Hòa Bình.”
Cố Hòa Bình lạnh nhạt, “Không quen cậu. Hai người đã chia tay bao lâu rồi, trong lòng cậu không đếm được sao?”
Chu Khải Thâm tức đến ngất đi, “Con mẹ nó, cậu muốn ăn đòn đúng không?”
“Ông chủ Chu, tôi cho cậu biết, Triệu Tây Âm cô ấy không thể nào sinh con trai cho cậu! Trước trước sau sau đã hết thời gian rồi, cậu còn ở đây mà níu kéo vô ích cái gì? Có ý nghĩa không?” Cuối cùng Cố Hòa Bình đóng sập cửa rời đi, “Cậu cứ chờ rồi sống cô độc hết quãng đời còn lại đi!”
Đây coi như là một lần chia rẽ đúng nghĩa giữa hai anh em.
Cố Hòa Bình cũng tức đến ngất đi, tức giận đến mức không lái nổi xe, trên đường về đụng vào một tảng đá lớn, đèn xe vỡ nát. Chờ bảo hiểm tới xử lý xong cũng đến mười hai giờ đêm. Anh ta hẹn lão Trình ra uống rượu, suýt chút nữa là khóc.
Lão Trình nghe xong từ đầu đến cuối, không theo cùng chung mối thù mà rất lý trí làm công tác tư tưởng cho anh ta: “Hòa Bình, cậu quen Khải Thâm đã bao nhiêu năm?”
“Mười lăm năm năm tháng hai mươi ngày.” Nói xong, chính bản thân Cố Hòa Bình cũng sửng sốt, thở hổn hển nói: “Cậu ta thật sự có độc, ông đây nhớ cậu ta còn rõ ràng hơn nhớ sinh nhật cha ruột.”
Lão Trình nhịn cười, một câu nói toạc ra hết không cần nói lời dư thừa nữa. Từ bắc đến nam, từ Băng Thiên Mạc Hà tới Đại Hưng An Lĩnh, lại trở về thành phố thủ đô hào nhoáng hưng thịnh. Anh em thân thiết mười lăm năm, đánh không đi mắng không rời.
Chu Khải Thâm lại tức đến khóc, “Cái tên đó, tôi nhắc nhở cậu ta có lỗi sao, trở mặt với tôi, tên khốn khiếp.”
Lão Trình ôi một tiếng, lo liệu công bằng, “Cậu không thể dùng sự quen biết của mình để chi phối cậu Chu đâu. Rốt cuộc cậu ấy và cậu không giống nhau.”
Cố Hòa Bình mạnh miệng, “Ba mắt hay bốn chân? Chẳng lẽ nhiều hơn mấy cái?”
Lão Trình chân thành nói: “Cậu Chu chịu khổ từ nhỏ, xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không nói thời cậu ấy còn nhỏ, chỉ tính từ khi cậu biết cậu ấy, cậu ấy gặp bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu âm mưu, nuốt bao nhiêu máu và nước mắt, đừng nói cậu không nhìn thấy.”
Cố Hòa Bình thở ra một hơi, không hết giận nhưng không phản bác.
“Loại cặn bã như bố cậu ấy, cậu ấy còn có thể sống lớn lên đã là kỳ tích. Đám người thân ở quê của cậu ấy, từng người như con đỉa hút máu phần gia sản mà cậu Chu kiếm được, còn phải chùi đít giúp bọn họ, sự vất vả này tôi và cậu đều chưa từng phải chịu, không thể nào hiểu được sự đau khổ của cậu ấy.”
Cố Hòa Bình hít một hơi, cặp mắt đào hoa suy sụp, mặt mày ủ rũ.
“Cậu Chu mới ba mươi hai, vẫn còn là nòng nọc tìm mẹ. Chứng minh thật ra cậu ấy rất coi trọng gia đình, thiếu cái gì liền muốn cái đó, nhưng cũng rất tự ti, tự phụ, nghi thần nghi quỷ, đặc biệt mẫn cảm. Thời gian dần trôi qua, nếu muốn cũng thay đổi không dám muốn.”
Cố Hòa Bình hừ lạnh “Anh đừng bán thảm (*) thay cậu ta.”
(*)lạm dụng sự khốn khổ của chính mình để giành được cảm tình từ người khác
“Tôi còn thực sự muốn bán một chút thảm thay cậu ấy, bởi vì cậu ấy thật sự thảm.” Lão Trình lấy điếu thuốc ra mà không hút, tàn thuốc rơi xuống đất, “Vì sao cậu ấy chắc chắn Tiểu Triệu sinh cho mình một đứa con trai? Vì cậu ấy thiếu phần tình cảm máu mủ tình thâm này, cậu ấy không có một người bố tốt nên cậu ấy đặc biệt khát vọng làm một người bố tốt. Tiểu Triệu là người phụ nữ cậu ấy yêu, tôi nói thế này, đời này trừ phi Tiểu Triệu không cần cậu ấy, bằng không mẹ của con Chu Khải Thâm nhất định là Triệu Tây Âm.”
Cố Hòa Bình buồn từ trong ra ngoài, “Tôi khinh, bi tình oanh liệt như thế sao, mẹ của con tôi còn không biết đang đợi ở góc nào.”
Lão Trình hừ một tiếng, “Cậu và bạn thân của Tiểu Triệu phát triển thế nào?”
Cố Hoà Bình hết sức ỉu xìu, “Tặng hoa hai lần, ăn cơm hai lần.” Nói đến đây ma xui quỷ khiến, trong đầu anh ta lại hiện ra bóng dáng Sầm Nguyệt. Phân tâm một cái, đến mức lão Trình nói gì cũng không nghe rõ.
“Cậu đừng có mà so thảm với anh Chu, cậu quên cậy ấy còn đang tiến hành điều trị tâm lý sao?”
——
Ngày mai là lần sát hạch phân cảnh vũ đạo cuối cùng của đoàn làm phim ‘Cửu Tư’, lãnh đạo cấp cao, đạo diễn, bên đầu tư, xuống tới nhà làm phim, diễn viên có thể sẽ đều tới tham dự. Trong đoàn đã dạy bảo từ sớm, các cô gái mỗi người đều khẩn trương, siết lưng quần từ hai ngày trước đã không dám ăn nhiều.
Triệu Tây Âm và Sầm Nguyệt lại hiếm thấy, càng gặp trường hợp quan trọng càng mạnh hơn, buổi chiều vừa nghỉ theo lịch định kỳ liền đi dạo ba dặm xem phim, buổi tối ăn lẩu, lúc đi còn mua bánh ngọt ‘Một quả đào’ tại Aoyama Lab.
Mỗi người một nửa, nói chia mỗi người một nửa cân nặng, sau đó cười ngây ngô với nhau.
8 giờ 30, Triệu Tây Âm ngâm nga bài hát về tiểu khu, sau đó nhìn thấy Chu Khải Thâm nằm vùng ở cửa ra vào. Hôm nay anh đổi một áo khoác màu sáng, quần dài xám đậm, người đứng đó mà tâm tư xa xăm trống trải, giống như hòa thành một thể với đêm tối.
Triệu Tây Âm thấp thỏm trong lòng, lùi về sau một bước theo bản năng, còn nhớ chuyện hai ngày trước, mặt mày ủ rũ lập tức tỏ thái độ làm sáng tỏ: “Chu Khải Thâm, em thật sự không sinh con trai cho anh.”
Chu Khải Thâm sửng sốt một lát, cúi đầu, khi ngẩng đầu ý cười nhàn nhạt. Một phản ứng thật ôn hòa nhưng khuôn mặt u sầu chưa mất, toàn bộ ẩn đi tiến vào đáy mắt đuôi mày.
Tim Triệu Tây Âm bỗng nhiên thắt nhẹ một cái, không thể nói là đau, tóm lại không được tự nhiên.
“Đến đây là nói lời xin lỗi với em.” Anh nói, “Ngày đó là anh đường đột, có dọa đến em không?”
Triệu Tây Âm gật đầu, “Dọa sợ rồi.”
Yên lặng mấy giây, Chu Khải Thâm vươn tay, ngoắc nhẹ một cái, “Đến đây.”
Cách xa khoảng vài mét, thân thể như ngọc của anh ở đầu kia, cô lại không biết phải làm sao ở bên này. Bầu không khí đứng đắn, không chịu nổi sự dịu dàng trong chớp nhoáng này của anh. Triệu Tây Âm nghe lời, lại gần anh.
Lại gần cách vài bước, Chu Khải Thâm cũng không vượt khuôn phép, quay người lấy ra cái gì đó trong xe đưa cho cô. Hộp hình chữ nhật, giấy bọc màu xanh ghi, mở ra xem là hoa linh lan tươi mát thanh nhã.
“Đã muốn đưa từ sớm, nhưng không phải tặng cái này. Ngày mai em phải kiểm tra, anh không dọa em. Hoa linh lan tĩnh tâm dưỡng thần, trước kia em thích đặt hai bình hoa trong phòng ngủ, rất thơm, ngủ rất ngon.”
Chu Khải Thâm thấp giọng nói: “Đêm nay em ngủ ngon giấc, ngày mai thi thật tốt.”
Mùi hương hoa linh lan lập tức tản ra, như ẩn như hiện, ngửi thấy toàn là an tâm.
Đôi mắt Triệu Tây Âm nóng lên, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Chu Khải Thâm cũng không ép cô, hiểu được phải để lại không gian cho cô gái, anh tới đây một là xin lỗi hôm đó lỗ mãng, hai là thật lòng cổ vũ cô. Triệu Tây Âm leo ra từ thung lũng, đi tới hiện tại không dễ dàng, thật sự không dễ dàng.
Anh tính cách đàn ông, không am hiểu làm trò tình cảm nhu nhược này. Nhưng anh đối xử tốt với cô, cho tới bây giờ đều là thật sự, nhớ kỹ giấc mơ của cô, nhớ kỹ đam mê của cô, cũng quý trọng nhiệt huyết của cô.
“Hồi hộp hả?” Anh hỏi.
Triệu Tây Âm gật đầu, dừng lại, lại nhanh chóng lắc đầu, không biết là có phải đêm khuya sương dày, cổ họng cô hơi khàn, “Buổi chiều em đi xem phim, ăn lẩu dê bò cạp (*) với bạn, còn ăn một khối bánh ngọt quả đào.”
(*)một món ăn của người Trung Quốc, được thăn với đầy đủ tủy sống và cột sống cừu, hình dạng của nó giống với bọ cạp nên gọi là lẩu dê bò cạp.
Chu Khải Thâm cười thật lòng, “Không phải kêu gào muốn giảm cân sao?”
“Em gầy mà.” Triệu Tây Âm nâng hai tay lên làm động tác nhấc váy, lắc trái lắc phải, “Em thật sự gầy.”
Tầm mắt Chu Khải Thâm hướng xuống dưới, cái cằm, xương quai xanh, cổ áo, rồi đến ngực. Anh nhàn nhạt đáp: “Gầy nữa thì không có.”
Triệu Tây Âm phản ứng kịp thời, tức đến nổ phổi, đi tới làm ra vẻ muốn đạp anh, “Chu Khải Thâm, anh nhìn chỗ nào vậy!”
Chu Khải Thâm cười đến vô lại, “Nhìn dây chuyền đẹp đẽ của em, em cho rằng anh nhìn chỗ nào?”
Triệu Tây Âm sững sờ, bóng đêm cũng không ngăn được mặt đỏ.
Không chọc cô nữa, Chu Khải Thâm hỏi: “Ngày mai phải kiểm tra sao?”
Triệu Tây Âm sửa lại: “Gọi là sát hạch.”
“Nói cho chính đáng, chỉ là một lần kiểm tra.” Chu Khải Thâm nói giống như không có gì đáng kể, khí thế cảm hóa người, khiến cho cả cô cũng cảm thấy thông suốt không ít.
“Em múa tốt, là vàng, vàng có thể phát sáng.”
Triệu Tây Âm nhỏ giọng nói: “Anh còn chưa từng thấy em múa.”
Lời này có lý lẽ có chứng cứ, thời điểm cô nảy sinh sự cố sân khấu, Chu Khải Thâm vẫn là kẻ không ai biết đến, yêu đương rồi kết hôn, Triệu Tây Âm cũng chưa từng múa trước mặt anh, đây là khen mò chứ đâu.
Chu Khải Thâm nhịn cười, thật là biết sửa mái nhà dột, “Chưa xem, vậy lúc nào thì em múa cho anh xem?”
Triệu Tây Âm như gặp đại dịch nhìn anh. Chu Khải Thâm ra vẻ đạo mạo, vừa đứng trong đám người, chính là kiểu thái độ muốn lên đài giành lấy thanh niên mười tốt toàn quốc, mày rậm, mũi thẳng, môi mỏng. Lại có kiếp sống mấy năm quân đội, sống lưng luôn thẳng. Nhưng người này giấu rất kín sự hạ lưu, không đến trực tiếp, thích ôm cây đợi thỏ, ném kíp nổ ra để đốt chính bản thân bạn.
Ý cười anh sâu hơn, đường vân khóe mắt đi lên theo, giống cái đuôi dưới mái hiên mà chim yến xuân thường trú, rất có thâm ý nói: “Anh còn nhớ em học múa cổ điển Trung Quốc?”
Triệu Tây Âm không lên tiếng.
Chu Khải Thâm dựa vào cửa xe, hai tay vòng quanh ngực, vô cùng vô lại, “Xem ra không muốn múa cổ điển cho anh xem, vậy em muốn múa cái gì? Hả?”
Vừa nói, ánh mắt của anh vừa hướng xuống dưới, phác họa dọc theo cổ áo cô, vẻ mặt bại hoại. Triệu Tây Âm không chống đỡ được, đạp một cái vào đùi anh, tức giận im hơi lặng tiếng.
Chu Khải Thâm a một tiếng “Không biết chân anh bị thương sao?”
“À, em tưởng rằng gãy tay cơ.”
“Còn ghi thù à?” Chu Khải Thâm sợ bị hiểu lầm, liền giải thích, “Cái cô gái nhỏ điều dưỡng mới hơn hai mươi tuổi, anh còn có thể làm chú cô ấy, anh cũng không xuống tay được.”
Triệu Tây Âm lườm anh một cái, “Anh cũng không phải chưa từng xuống tay đâu.”
Thời điểm anh mặt dày mày dạn theo đuổi cô, cô cũng chỉ chừng hai mươi tuổi. Chuyện lớn hơn tám tuổi này luôn bị Triệu Văn Xuân canh cánh trong lòng. Đàn ông dù cho bảo dưỡng tốt, già vẫn là già. Không thể nào nghịch chuyển sinh ly tử biệt, thầy Triệu lo lắng về sinh mệnh, nhưng thật ra là sợ anh sẽ ra đi trước con gái mình, cô độc gần mười năm thế này, Triệu Tây Âm gian nan cỡ nào chứ.
Chu Khải Thâm chỉ biết nhạc phụ đại nhân chê tuổi tác của mình, lại không biết nhạc phụ đại nhân đã từng tưởng tượng mình chết sớm một vạn lần.
Triệu Tây Âm cũng kịp phản ứng lại, đêm thế này nhắc đến rất nhiều chuyện cũ.
Chu Khải Thâm yên lặng không nói lời nào, giữa hai người giống như có một dòng nước nhỏ róc rách chảy qua, đều mang theo tâm tư, đều có thấp thỏm. Triệu Tây Âm cúi đầu, một mực không nhìn anh. Nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, thâm trầm, dồi dào, nồng đậm.
Triệu Tây Âm tủi thân không lý do, ghen tuông xông lên đầu, không nhịn được tròng mắt đỏ lên.
“Tiểu Tây.” Chu Khải Thâm đột nhiên hỏi, “Anh có thể ôm em một cái không?”
Triệu Tây Âm lại nén nước mắt trở về, cái cổ ương bướng, không nói gì tức là từ chối.
Chu Khải Thâm cũng không ép cô, chỉ mấy giây sau, một tiếng hít vào cực nhẹ, Triệu Tây Âm ngẩng đầu theo bản năng, nhìn thấy anh hơi cong eo, tay trái yếu ớt đặt lên bụng, mày nhíu lại.
Triệu Tây Âm lập tức khẩn trương, cũng quên phải giữ một khoảng cách, đi về phía trước hai bước đến bên anh, “Sao vậy? Lại rút gân? Anh dán thuốc cao không? Anh, anh thế này có phải đi bệnh viện không?”
Chu Khải Thâm đưa tay qua, đầu tiên là ôm lấy cổ cô kéo về phía trước người mình, sau đó thuận theo giữ chặt cái gáy cô. Bước chân Triệu Tây Âm lảo đảo một cái, liền bị anh đặt trong ngực.
Một tay anh nhốt chặt cô, nửa người nóng như thiêu đốt, giọng nói từ trên xuống vào trong tai cô.
Chu Khải Thâm thấp giọng: “Ôm được rồi.”
Khuôn mặt Triệu Tây Âm dán vào vị trí trái tim của người đàn ông, tiếng thình thịch rung động lồng ngực, một động tác lớn.
Một cái tay khác của Chu Khải Thâm cũng vòng qua, hợp thành một cái ôm hoàn chỉnh. Gió lạnh đầu đông thổi qua từ tiền sảnh cuối hành lang phía tây, Chu Khải Thâm di chuyển mấy bước, yên lặng không tiếng động chắn gió thay cô.
“Tiểu Tây.” Anh nói một câu cuối cùng đêm nay, “Chờ ngày mai em múa xong, chúng ta nói chuyện một lần nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook