Con cảm ơn cậu mợ đã đồng ý, hôm nay con sẽ dọn đi luôn.

Thời gian qua con thật sự cảm ơn cậu mợ đã chăm sóc và quan tâm đến con, còn về phía tiểu Duật Duật tí con tự khắc nói chuyện này với em ấy.
- Em ấy có muốn đi theo con hay ở lại đây con đều sẽ không ép buộc, thôi con xin cáo biệt hai người tại đây giờ con quay trở về thu xếp thành lý đây.
Tả Sơn đứng dậy muốn đi khuyên can giữ Y Nhiên ở lại thì bị Hà Oanh ở bên cạnh ngăn cản không cho đi.
- Nó đã muốn đi thì cứ mặc để cho nó đi đi, anh cần gì phải hạ thấp bản thân để khuyên nó ở lại đây chứ!!
Y Nhiên nhân cơ hội này nhanh chóng rời đi, Tả Sơn quay sang nhìn trong lòng tức tối không thôi anh không nể gì nữa trực tiếp quát Hà Oanh rồi đẩy sang một bên.
- Hà Oanh, giờ đã là lúc nào rồi mà cô còn đùa như vậy hả!!
- Con bé là cháu gái tôi chứ không phải là người ngoài, cô không có cái quyền đuổi nó đi đâu hết nghe chưa!!!
Tả Sơn sải những bước lớn đuổi theo Y Nhiên để khuyên nhủ cô có thể suy nghĩ lại, Hà Oanh bị đẩy sang một bên xém chút nữa là ngã lăn ra đó vậy mà Tả Sơn không mảy may quan tâm lấy một lần.

Y Nhiên đang thu dọn những bộ quần áo cuối cùng vào trong hành lý nhỏ của mình, dù gì đồ đạc của cô xưa nay cũng không có nhiều nên chỉ mất vài phút là đã chuẩn bị xong tất cả.
Ngay lúc cô kéo vali đi về hướng cửa Tả Sơn đã đứng ngay chắn ở phía trước, Y Nhiên dịch sang bên trái anh cũng dịch sang trái cô qua phải anh cũng di chuẩn theo.
- Cậu sao lại chắn đường của con!!
Y Nhiên dừng hành động lại bàn tay run rẩy nắm chặt tay kéo vali, Tả Sơn đặt lên hai bả vai mảnh mai ấy ép cô nhìn đối diện trực tiếp với mình.


Giọng điệu mang theo chút khẩn trương, nhưng kéo theo đó là nỗi buồn cất chứa ở sâu bên trong nay được thể hiện ra rõ ràng.
- Con thật sự đã suy nghĩ kĩ, không muốn ở lại đây nữa??
- Con đã suy nghĩ kĩ về vấn đề này rồi, cậu không cần phải đến khuyên nhủ nữa đâu.
- Ta sợ con ở ngoài vất vả không chăm sóc tốt cho bản thân, đến lúc đó con có mệnh hệ gì thì ai sẽ ở bên chăm lo cho con đây.
Y Nhiên gỡ tay của cậu mình ra khỏi người mình, cô nở một nụ cười nhạt nhòa nhưng kéo theo đó là nỗi chua xót khó tả thầm kìm.

Y Nhiên khẳng định lại trước mặt cậu mình thêm một lần nữa, cô cố gắng lấy đủ dũng khí biết bao nhiêu mới dám nói chuyện này trước mặt cậu mợ vừa rồi giờ đành phải nói thêm lần nữa để cậu buông bỏ ý định giữ mình lại.
- Cậu à, đây là quyết định của con mong cậu sẽ đồng ý.

Con biết giờ con rời đi sẽ làm cậu mợ lo lắng, nhưng giờ con đã có thể tự biết chăm sóc tốt cho bản thân của mình rồi cậu không cần phải lo lắng đâu.
Tả Sơn bật cười trong vô thức không biết từ lúc nào hai bên má có chút ướt át, anh vỗ vào vai người con gái trước mặt vài cái rồi ôm chặt đứa cháu gái duy nhất của mình vào lòng chặn lòng dặn dò đủ thứ.
- Nếu con đã kiên quyết như vậy ta sẽ không ngăn cản khuyên nhủ con nữa, Y Nhiên sau này ra ngoài rồi nhất định phải chú ý từng cử chỉ hành động của mình không thể tự ý làm bừa như lúc còn ở Ngụy gia được.
Y Nhiên buông tay ra ôm lấy cậu mình lần cuối cảm nhận cái ôm ấm áp này, giọng nói nghẹn ngào nức nở nhưng vẫn cố gắng kiềm chế để bình tĩnh che giấu đi nội tâm của mình.
- Con sẽ ghi nhớ lời dặn dò của cậu, giờ con phải đi đây cho bắt kịp chuyến tàu về quê.
- Cậu, mợ và các em ở lại bảo trọng nhớ giữ gìn sức khỏe.
Y Nhiên luyến tiếc rời khỏi vòng tay ấm áp che chở ấy rời đi, cô xách vali kéo xuống dưới lầu Tả Sơn đứng ở đằng sau cũng nói câu y hiện như vậy với cháu mình.


Hôm nay Ngụy Duật vừa khéo là lễ tốt nghiệp nên đã về sớm, Y Nhiên nhìn thấy em trai của mình đã về tiến đến ôm cậu vào lòng không nói lời nào.

Ngụy Duật nhận ra sự khác thường hôm nay của chị mình rồi ánh mắt nhỏ bé của cậu chú ý tới hành lý ở ngay phía sau, cậu ôm chặt lấy Y Nhiên như muốn ngăn cản hành động sắp tới của chị mình lời nói ngây ngô của cậu được nói ra trong vô thức khiến cho cô có chút ngạc nhiên.
- Chị có phải tính bỏ đi đâu đúng không, chị?
- Tiểu Duật Duật đoán đúng rồi, chị tính về quê ở với bà ngoại một thời gian.

Em có muốn đi với chị không hay muốn ở lại đây với cậu mợ?
Ngụy Duật ngày càng siết chặt vòng tay của mình nhất quyết không chịu buông khi nghe thấy lời nói này của chị mình, không chút do dự cậu nhanh chóng đã đưa ra được quyết định của mình.

- Em muốn đi theo chị, lâu rồi em cũng không được về thăm ngoại rồi lần này em nhất định phải đi theo chị về thăm bà mới được.
- Được, vậy chúng ta thu xếp quần áo cho em rồi đi.

Em qua chào tạm biệt với cậu mợ một tiếng trong lúc đợi chị nha.
Ngụy Duật ngoan ngoãn nghe theo lời của Y Nhiên chạy đi chào tạm biệt với cậu mợ lần cuối còn mình gọi người tới giúp thu dọn hành lý cho cậu bé, sắp xếp xong xuôi cả hai cùng nhau di chuyển đến trạm tàu mua vé rồi rời đi.
Ngồi trên trạm tàu mất gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng đã đến nơi, Y Nhiên xách hành lý đặt dưới nền đất đá trước rồi mới đỡ tiểu Duật Duật đi xuống rời khỏi toa tàu.


Y Nhiên một tay kéo hành lý một tay dắt em trai mình đi về phía trước bắt xe.

Không lâu sau cuối cùng cũng có chiếc xe chịu dừng lại trước sự chờ đợi mòn mỏi của hai chị em, cô mở cửa xe dắt em vào ngồi trước còn mình vòng qua cắt vali vào trong cốp xe rồi mới leo lên xe.
Từ trạm tàu vào đến trong vùng thôn nghèo ở sâu gần cánh rừng cũng mất thêm tầm tiếng nữa, Ngụy Duật buồn ngủ mà nằm xuống hàng ghế dài mình đang ngồi gối đầu lên đùi chị mình.

Y Nhiên nhẹ nhàng vỗ về để em trai có thể yên tâm ngủ một giấc, trời bắt đầu nắng to nơi đỉnh đầu thì cũng là lúc đến nơi cô không lỡ đánh thức em trai thức dậy nên cẩn thận ôm cậu xuống xe, một tay ôm cậu ghì chặt vào người cô tay còn lại kéo vali bước đi vào còn đường đất nhỏ.
Bà ngoại cô lúc này đang mang vải ra giá treo để phơi khô chúng, những màu sắc sặc sỡ được tỏa sáng rực rỡ dưới tia nắng chói chang chiếu rọi vào chúng.

Y Nhiên đứng ở bên ngoài lặng lẽ quan sát một lúc thì bị bà phát hiện ra, bà kéo căng nốt tấm vải đang treo giở trên giá rồi tiến đến mở cánh cổng gỗ đơn sơ của mình ra ôm đứa cháu lâu lắm mới gặp vào lòng.
- Y Nhiên lâu rồi không gặp, cháu vẫn khỏe chứ? Nào đưa Duật nhi cho bà để bà bế cho.
- Cháu vẫn khỏe ạ, dạo này bệnh tình của bà thế nào rồi có cần cháu mua thêm ít thuốc không ạ?
- Bệnh của bà gần đây đỡ hơn rồi không còn đau nữa, nào mau vào trong nghỉ ngơi đi chắc cháu đi đường xa cũng mệt rồi.
Y Nhiên đưa Ngụy Duật cho bà ngoại bế vào trong trước còn mình kéo vào theo sau, Y Nhiên để hành lý vào góc tường rồi đi rót lấy một ly nước uống một ngụm.

Ngụy Duật lúc này ở trong lòng bà ngoại dụi mắt vài cái tỉnh giấc, cậu mở mắt ra nhìn vào gương mặt lâu ngày mới gặp cậu chào bà với giọng điệu vẫn còn ngáy ngủ.
- Bà ngoại, con nhớ ngoại quá.
Ngụy Duật ngồi bật dậy ôm chầm lấy bà còn không quên dụi dụi vài cái vào lòng bà, bà nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng ân cần vỗ về cũng mỉm cười nhìn cậu nhóc đang rúc trong lòng mình.
- Duật nhi đáng yêu của bà, bà cũng rất nhớ cháu lắm.


Nào để bà nhìn kĩ cháu một chút nào xem có thay đổi chút nào không?
Bà ôm lấy mặt cậu ngẳng lên để dễ dàng quan sát còn không quên trêu đùa cậu một chút, dù gì cũng đã mấy năm rồi bà đã không còn nhớ rõ lần cuối bà được ôm lấy hai đứa cháu của mình là khi nào nữa rồi.
- Mới có mấy năm không gặp mà mặt cháu ngày càng tròn ra hơn rồi nha.
Y Nhiên ngồi một bên mỉm cười bỗng sực nhớ ra giờ này cũng đã đến giờ cơm trưa, cô đứng dậy đi vào gian bếp nhỏ nói vọng ra ngoài:
- Bà ơi con xuống bếp nấu cơm đây, bà ngồi chơi với tiểu Duật Duật nha.
- Ơ hay cháu mới đến mà mau ra ngoài này ngồi nghỉ ngơi đi xuống bếp làm gì nữa, cháu cứ để ở đó bà làm cho.
Bà đặt Ngụy Duật ngồi xuống ghế rồi chạy xuống bếp ngăn cháu gái mình lại, dù gì Y Nhiên vừa mới đến sau một chuyến đường dài như vậy bà sao có thể trơ mắt để cháu mình đi nấu cơm được.

Sau một hồi giằng co cuối cùng cả hai bà cháu cùng nhau nấu cơm, còn Ngụy Duật không biết từ lúc nào đã chạy vào bếp đợi chờ đồ ăn.
Cảnh tượng cùng nhau nấu bữa cơm gia đình ấy nhìn thật hạnh phúc yên bình làm sao, thế nhưng trái ngược với nó ở nơi côi nhi viện kia lại tiếp tục xảy ra án mạng.

- Viện trưởng Lưu phải làm sao đây, cô hộ lý đó lần này chết thật rồi.

Cô giáo Hải lo lắng không thôi, đột nhiên đang yên đang lành cô hộ lý kia bị đâm chết lần này còn để lại hai bông hoa hồng đỏ và trắng nữa khiến cho ai có mặt ở hiện trường cảm thấy sợ hãi bất an.

- Mau phong tỏa tin tức lại, tạm thời đừng để cho người ngoài biết.

- Con đi chọn một ngày rồi chôn cất con bé cẩn thận đi, người đằng sau chuyện này nhất định ta sẽ điều tra ra cho bằng được..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương