Bạch Nhật Y Sam Tận
-
Chương 64
Dường như Bạch Uyên rất đồng ý Bạch Chỉ cùng Bùi Cửu ở bên nhau. Bạch Chỉ bị giam cầm một tháng, Bùi Cửu tới chơi, muốn dẫn Bạch Chỉ ra ngoài giải sầu, trên mặt Bạch Uyên mặc dù chưa lộ ra nét mặt vui sướng, nhưng cũng không ngượng nghịu. Điều này làm cho Bạch Chỉ cực kì vui mừng, nàng chờ Bùi Cửu hồi lâu , thật có thể nói là khó có thể tách rời, muốn cùng hắn lúc nào cũng dính với nhau.
Hồng Kiều dặn dò: “Tiểu thư, bên ngoài trời giá rét, nhớ mặc nhiều quần áo một chút.”
Bạch Chỉ gật đầu, tiếp nhận áo khoác trong tay Hồng Kiều. Bùi Cửu dựa vào cửa hiên ở phía sau yên lặng nhìn Bạch Chỉ chăm chú, đôi mắt sâu sắc, dường như đang nhìn một bức họa, một bức họa chỉ thuộc về bản thân. Như vậy, trả giá đại giới cũng đáng. Bạch Chỉ quay đầu nhìn về phía Bùi Cửu, gọi hắn một câu, “A Cửu, chúng ta đi đâu?”
Bùi Cửu nghĩ nghĩ, “Nàng muốn đi đâu?”
Bạch Chỉ không cần suy nghĩ, “Đi tửu lâu đứng đầu kinh thành chúng ta thường đi được không?”
Bùi Cửu giật mình, bọn họ chưa từng đi tới tửu lâu? Chắc là cùng Mộ Đồ Tô. Trong lòng Bùi Cửu xẹt qua một tia mất mát, cười nói với Bạch Chỉ: “Tốt.”
Bởi vì trời tương đối lạnh, mành xe ngựa che thêm một tầng thật dày, rất cồng kềnh, không ra gió, Bạch Chỉ ngồi trên xe ngựa, chỉ cảm thấy ngực buồn, có chút hờn giận. Bùi Cửu nhìn ra Bạch Chỉ khác thường, đem mành cửa sổ vén lên, lộ ra ô cửa nhỏ.
Bạch Chỉ thấy Bùi Cửu tri kỷ như thế, gò má nóng lên, bộ dạng phục tùng cười trộm. Bùi Cửu nâng tay vén lọn tóc buông xuống của Bạch Chỉ, “Chỉ Nhi, mấy ngày nữa ta cầu hôn với cha nàng, được không?”
Bạch Chỉ trố mắt nhìn Bùi Cửu, có chút không thể tin được. Bùi Cửu nói: “Ta sẽ không để nàng làm thiếp, nàng sẽ làm thê của ta. Sẽ không để nàng chịu thiệt thòi, sẽ không để nàng khổ sở, sẽ không để nàng khóc.”
Bạch Chỉ nhếch đôi môi, bả đầu nhẹ nhàng tựa vào bờ vai Bùi Cửu, mặt khẽ chuyển, dúi vào bờ vai hắn, “Cám ơn chàng còn cần ta.”
“Ta sao có thể không cần nàng.” Bùi Cửu cúi đầu, hôn trán nàng, “Nàng yêu ta như vậy, mà ta cũng yêu nàng như thế.”
Khóe miệng Bạch Chỉ mỉm cười, cảm thấy mỹ mãn hưởng thụ nhắm mắt lại. Trí nhớ về nàng cùng Bùi Cửu, tất cả đều tốt đẹp, tốt đẹp như vậy, không hề có khuyết điểm, vừa nghĩ đến những chuyện đã trải qua, nàng liền không nhịn được nở nụ cười.
Chỉ một chiếc xe ngựa lướt qua, sắc mặt Mộ Đồ Tô nháy mắt trắng xanh lại nhanh chóng chuyển sang tái nhợt, cuối cùng tức giận cầm chặt chén rượu trong tay, mạnh uống một ngụm rượu. Ngũ hoàng tử đưa lưng về hướng cửa sổ không rõ chân tướng, “Tô Tô, ngươi sao thế ? Cảm xúc sao lại mãnh liệt như vậy?”
Một người khác cùng thấy chiếc xe ngựa vừa lướt qua ngoài cửa sổ, hắn thập phần lượng giải nhìn Mộ Đồ Tô, “Uống rượu đừng uống say, cẩn thận bị mãnh nữ Nam Chiếu trong phủ cưỡng hiếp.”
Mộ Đồ Tô vốn định đổ rượu vào miệng, lập tức thả lại trên bàn, bộ dáng cam chịu.
Ngũ hoàng tử vỗ bàn cười ha ha, “Vẫn là tam ca một câu nói ra chân tướng! Tỷ tỷ của Nam Chiếu tiểu công chúa chẳng phải đã thừa dịp lúc thái tử Mạc Bắc si ngốc, cưỡng gian sao? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, là tác phong của Nam Chiếu, Tô Tô đừng uống say.”
Mộ Đồ Tô lấy tròng trắng mắt liếc ngũ hoàng tử, “Nói chuyện có thể trải qua đầu óc suy nghĩ một chút được không?”
Ánh mắt Mộ Đồ Tô cực kì dọa người, ngũ hoàng tử lập tức cấm khẩu không nói, ủy khuất nhìn về phía tam hoàng tử, hi vọng tam hoàng tử giúp một chút. Ai biết, tam hoàng tử lấy con đôi đũa chọc vào cái mỏ đang tru lên của ngũ hoàng tử, “Chờ ngươi có người âu yếm, ngươi sẽ biết.”
Vì thế ngũ hoàng tử cười nhạt, “Tam ca, đó là ngươi có người âu yếm quá sớm, khiến cho bản thân không thể nở nụ cười.” Nói hết lời, ngũ hoàng tử hoảng sợ thấy chính mình nói sai, vừa giận vừa tức. Hắn mở miệng, tại sao luôn nói sai.
Bỗng nhiên Mộ Đồ Tô nặng nề buông chiếc đũa trong tay, sợ tới mức hai người không nhịn được giương mắt nhìn về phía hắn. Mộ Đồ Tô nhìn thẳng tam hoàng tử, “Ngươi đã nói, chỉ cần ngươi có thể thành công, sẽ đồng ý yêu cầu của ta.”
“Hiển nhiên.”
Mộ Đồ Tô gắt gao nắm chặt tay, hiện nay chỉ có nhẫn nại, tiếp tục nhẫn nại…
***
Đi đến tửu lâu đứng đầu kinh thành, Bạch Chỉ khẩn cấp gọi thực đơn, nàng thích ăn đầu sư tử kho tàu nhất, còn có sơn tra cao không hề có trong trí nhớ. Khi Bạch Chỉ gọi điểm tâm này, bản thân cũng cảm thấy kỳ quái.
Bùi Cửu nhận thấy nàng khác thường, hỏi nàng: “Sao thế?”
“Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao ta chưa từng ăn sơn tra cao, nhưng trong tiềm thức của ta lại tin tưởng vững chắc cái này ăn sẽ ngon?”
Bùi Cửu cười cười, “Có lẽ đây là ấn tượng ban đầu của nàng đi.”
Bạch Chỉ có chút đồng ý gật đầu, cười với Bùi Cửu. Bùi Cửu lại cười không được tự nhiên như mới vừa rồi. Bạch Chỉ thập phần tự giác ngồi ở vị trí ban đầu, Bùi Cửu ngồi đối diện nàng, hai người lẳng lặng nhìn đối phương.
Bạch Chỉ bị nhìn có chút ngượng ngùng, cúi đầu không tiếp tục nhìn Bùi Cửu. Bùi Cửu tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhàn nói: “Chỉ Nhi, nàng thích ta từ lúc nào?”
Bạch Chỉ vừa nghe, mặt loát đỏ bừng, mắt cũng không dám nhìn hắn, ấp úng xoay mặt, “Chàng còn nhớ rõ hội hoa đăng ở Tô thành năm đó, chàng dùng tiếng nói lanh lảnh nói ra đáp án ‘Si thanh si sắc si mộng si tình, bách bối si tình’ sao?”
“Giai sơn giai thủy giai phong giai nguyệt, thiên thu cảnh đẹp?” Bùi Cửu nghi hoặc hỏi.
Bạch Chỉ ngại ngùng cười cười. Bùi Cửu liền biết. Hắn suy nghĩ, nếu như lúc ấy hắn gặp nàng trước, đáp ra đáp án này, người trong lòng nàng có phải sẽ là hắn hay không? Hắn cũng sẽ không cần vì có được nàng, đồng ý yêu cầu của quốc sư Nam Chiếu.
Nhưng hắn cũng không hối hận, là hoàng thượng có lỗi với Bùi gia trước.
“Chỉ Nhi, nếu có một ngày ta mất tích, nàng sẽ đi tìm ta sao?” Bùi Cửu hỏi.
Bạch Chỉ lóe đôi mắt động lòng người, bên trong ẩn tình nhìn Bùi Cửu, “Sẽ.”
“Nếu ta chết thì sao?”
Bạch Chỉ ngẩn ra, nhíu mày, “Ta cũng không thích cái ‘nếu ‘ này .”
Bùi Cửu thấy Bạch Chỉ vì giả thiết của hắn mà tức giận, thoải mái cười to, “Chỉ Nhi ngốc, ta còn chưa cho nàng hạnh phúc, sao nỡ chết đi?” Bùi Cửu dùng chiếc đũa gõ đầu nàng. Bạch Chỉ không kịp trốn tránh, ăn đau, lấy tay ôm đầu, miệng chu lên, hơi làm nũng, “Chàng nói đi, trừ phi ta thật hạnh phúc, bằng không không cho chàng chết.”
“Một lời đã định.”
“Chàng sẽ làm ta hạnh phúc, đúng không?” Bạch Chỉ hỏi.
“Ừ, sẽ làm Chỉ Nhi hạnh phúc tựa hoa, nở rộ xán lạn lại tốt đẹp.” Bùi Cửu trêu ghẹo. Bạch Chỉ cãi lại, “Vậy A Cửu sẽ hạnh phúc tựa như đại thụ, phồn vinh mà tươi tốt.”
“Vì sao là đại thụ, không phải hoa?” Bùi Cửu giả bộ bất mãn. Bạch Chỉ giải thích nói: “Nhìn bộ dáng chàng như cái vỏ cây già, làm sao giống một đóa hoa ?”
“…” Bùi Cửu lại cam chịu . Mỗi khi nói chuyện cùng Bạch Chỉ, hắn luôn là người chịu thiệt. Bạch Chỉ thấy Bùi Cửu không nói chuyện, lấy tay quơ quơ trước mặt Bùi Cửu, bị Bùi Cửu vừa vặn nắm lấy. Trước con mắt của công chúng, cứ như vậy cầm lấy tay nàng, Bạch Chỉ nhịn không được mặt đỏ tai hồng, “Không cần như vậy.”
“Ta thấy nàng cực kỳ tình nguyện? Còn chưa giãy đụa đâu? Hửm?” Bùi Cửu dùng một tay khác vuốt ve mu bàn tay nàng. Bạch Chỉ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội rụt tay trở về.
Đúng vào lúc này, tiểu nhị đi tới, bê lên đồ ăn Bạch Chỉ gọi, Bạch Chỉ khẩn cấp cầm đũa ăn. Bùi Cửu nhìn bộ dáng nàng “gấp gáp”, thất thanh nở nụ cười.
Tiểu nhị nhìn vị khách hàng quen Bạch Chỉ, có chút kỳ quái. Đây không phải tiểu thiếp của Mộ tướng quân sao? Sao có thể cùng Cửu công tử phong lưu thành tính tới chỗ này dùng bữa, hơn nữa ngôn hành cử chỉ có chút thân mật? Chẳng lẽ nàng bị Cửu công tử mê hoặc? Vụng trộm trốn tướng quân cẩu thả cùng hắn? Tiểu nhị nhiệt tâm rất không quen nhìn loại hành vi trơ trẽn này của Bạch Chỉ, nhưng tự mình chỉ là tiểu nhân vật, không nên biểu hiện ra bất mãn của bản thân. Chỉ có thể âm thầm phỉ nhổ đôi cẩu nam nữ. Lần thứ hai bưng đồ ăn lên, cố ý bỏ thêm chút nguyên liệu, nguyên liệu này mỹ kỳ danh gọi là… bã đậu.
Món thứ hai bưng lên, cái mũi linh mẫn của Bạch Chỉ vừa ngửi, “Sao có hương vị bã đậu?”
Tiểu nhị lau mồ hôi một phen, chột dạ nói: “Ảo giác.”
Bạch Chỉ vốn tưởng rằng đây là ảo giác của chính mình, ai biết, Bùi Cửu trực tiếp đem sơn tra cao đưa cho tiểu nhị, “Vậy ngươi ăn thử xem.”
Sắc mặt tiểu nhị tái nhợt, khó xử nhìn Bạch Chỉ. Nét mặt Bạch Chỉ như kiểu “đối tốt với ngươi “, “Ăn đi.”
Tiểu nhị thập phần gian khổ vươn tay, nắm lấy một khối sơn tra cao để vào miệng, ăn. Bùi Cửu nói: “Ăn ngon không?” Tiểu nhị thống khổ gật đầu. Nghĩ rằng, cho dù xuống địa ngục, hai người cũng sẽ đi cùng hắn .
Bạch Chỉ nói: “Vậy ngươi ăn hết đi. Lại mang cho ta một phần khác là được.” Biểu hiện của Bạch Chỉ rất hào phóng. Tiểu nhị kinh ngạc trợn to mắt, nhìn hai người đang ngồi cười cực kỳ ăn ý. Không thể chọc vào quyền quý! Tiểu nhị bi thống đem toàn bộ sơn tra cao trên bàn nhét vào miệng…
Vì Mộ tướng quân hy sinh lừng lẫy.
Khi bưng sơn tra cao lên, đã thay đổi một tiểu nhị khác.
Bạch Chỉ ăn sơn tra cao, cười như làm trộm, “Chàng cũng ngửi thấy mùi bã đậu.”
“Không, là ta tin tưởng nàng.”
“…”
Bùi Cửu uống trà, “Chúng ta yêu nhau, chẳng phải cần tin tưởng lẫn nhau sao?”
Bạch Chỉ đỏ mặt, rầu rĩ ăn điểm tâm. Bùi Cửu thấy Bạch Chỉ thường xuyên đỏ mặt, trong lòng ẩn ẩn phát đau. Nàng chưa bao giờ từng có bộ dạng như vậy đối hắn, bộ dáng này quả nhiên chỉ có đối với người âu yếm sao? Quả nhiên nàng không yêu hắn.
Chỉ qua một hắn, hắn đã đau lòng như vậy. Người nàng yêu là hắn không sai, dùng tấm lòng bao hàm tình yêu gọi hắn, nhưng điều kiện tiên quyết, lại đắm chìm bên trong tình yêu của nàng đối với người kia. Bùi Cửu hỏi Bạch Chỉ, “Ăn no chưa? Ta đưa nàng trở về.”
“Đã trở về rồi sao?” Bạch Chỉ không hiểu lắm. Có lẽ nàng kỳ vọng quá lớn, mới có chút thất vọng. Hai người ra ngoài, ăn một bữa cơm đã xong rồi sao?
Bạch Chỉ hoàn toàn thất vọng thể hiện trên mặt. Nàng không ẩn giấu được tâm tình, vừa thấy liền biết tâm tư của nàng, bỗng nhiên Bùi Cửu nắm tay nàng, “Ta muốn sớm đi chuẩn bị sính lễ, cưới hỏi nàng đàng hoàng, đến lúc đó, bọn họ sẽ không dùng ánh mắt kỳ dị nhìn chúng ta.”
Nguyên bản khuôn mặt thất vọng của Bạch Chỉ, nhất thời biến hóa, khóe miệng mang ý cười.
Bùi Cửu nghĩ, vì tránh đêm dài lắm mộng, hắn làm cho Bạch Chỉ trở thành người của hắn sớm một chút…
Hồng Kiều dặn dò: “Tiểu thư, bên ngoài trời giá rét, nhớ mặc nhiều quần áo một chút.”
Bạch Chỉ gật đầu, tiếp nhận áo khoác trong tay Hồng Kiều. Bùi Cửu dựa vào cửa hiên ở phía sau yên lặng nhìn Bạch Chỉ chăm chú, đôi mắt sâu sắc, dường như đang nhìn một bức họa, một bức họa chỉ thuộc về bản thân. Như vậy, trả giá đại giới cũng đáng. Bạch Chỉ quay đầu nhìn về phía Bùi Cửu, gọi hắn một câu, “A Cửu, chúng ta đi đâu?”
Bùi Cửu nghĩ nghĩ, “Nàng muốn đi đâu?”
Bạch Chỉ không cần suy nghĩ, “Đi tửu lâu đứng đầu kinh thành chúng ta thường đi được không?”
Bùi Cửu giật mình, bọn họ chưa từng đi tới tửu lâu? Chắc là cùng Mộ Đồ Tô. Trong lòng Bùi Cửu xẹt qua một tia mất mát, cười nói với Bạch Chỉ: “Tốt.”
Bởi vì trời tương đối lạnh, mành xe ngựa che thêm một tầng thật dày, rất cồng kềnh, không ra gió, Bạch Chỉ ngồi trên xe ngựa, chỉ cảm thấy ngực buồn, có chút hờn giận. Bùi Cửu nhìn ra Bạch Chỉ khác thường, đem mành cửa sổ vén lên, lộ ra ô cửa nhỏ.
Bạch Chỉ thấy Bùi Cửu tri kỷ như thế, gò má nóng lên, bộ dạng phục tùng cười trộm. Bùi Cửu nâng tay vén lọn tóc buông xuống của Bạch Chỉ, “Chỉ Nhi, mấy ngày nữa ta cầu hôn với cha nàng, được không?”
Bạch Chỉ trố mắt nhìn Bùi Cửu, có chút không thể tin được. Bùi Cửu nói: “Ta sẽ không để nàng làm thiếp, nàng sẽ làm thê của ta. Sẽ không để nàng chịu thiệt thòi, sẽ không để nàng khổ sở, sẽ không để nàng khóc.”
Bạch Chỉ nhếch đôi môi, bả đầu nhẹ nhàng tựa vào bờ vai Bùi Cửu, mặt khẽ chuyển, dúi vào bờ vai hắn, “Cám ơn chàng còn cần ta.”
“Ta sao có thể không cần nàng.” Bùi Cửu cúi đầu, hôn trán nàng, “Nàng yêu ta như vậy, mà ta cũng yêu nàng như thế.”
Khóe miệng Bạch Chỉ mỉm cười, cảm thấy mỹ mãn hưởng thụ nhắm mắt lại. Trí nhớ về nàng cùng Bùi Cửu, tất cả đều tốt đẹp, tốt đẹp như vậy, không hề có khuyết điểm, vừa nghĩ đến những chuyện đã trải qua, nàng liền không nhịn được nở nụ cười.
Chỉ một chiếc xe ngựa lướt qua, sắc mặt Mộ Đồ Tô nháy mắt trắng xanh lại nhanh chóng chuyển sang tái nhợt, cuối cùng tức giận cầm chặt chén rượu trong tay, mạnh uống một ngụm rượu. Ngũ hoàng tử đưa lưng về hướng cửa sổ không rõ chân tướng, “Tô Tô, ngươi sao thế ? Cảm xúc sao lại mãnh liệt như vậy?”
Một người khác cùng thấy chiếc xe ngựa vừa lướt qua ngoài cửa sổ, hắn thập phần lượng giải nhìn Mộ Đồ Tô, “Uống rượu đừng uống say, cẩn thận bị mãnh nữ Nam Chiếu trong phủ cưỡng hiếp.”
Mộ Đồ Tô vốn định đổ rượu vào miệng, lập tức thả lại trên bàn, bộ dáng cam chịu.
Ngũ hoàng tử vỗ bàn cười ha ha, “Vẫn là tam ca một câu nói ra chân tướng! Tỷ tỷ của Nam Chiếu tiểu công chúa chẳng phải đã thừa dịp lúc thái tử Mạc Bắc si ngốc, cưỡng gian sao? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, là tác phong của Nam Chiếu, Tô Tô đừng uống say.”
Mộ Đồ Tô lấy tròng trắng mắt liếc ngũ hoàng tử, “Nói chuyện có thể trải qua đầu óc suy nghĩ một chút được không?”
Ánh mắt Mộ Đồ Tô cực kì dọa người, ngũ hoàng tử lập tức cấm khẩu không nói, ủy khuất nhìn về phía tam hoàng tử, hi vọng tam hoàng tử giúp một chút. Ai biết, tam hoàng tử lấy con đôi đũa chọc vào cái mỏ đang tru lên của ngũ hoàng tử, “Chờ ngươi có người âu yếm, ngươi sẽ biết.”
Vì thế ngũ hoàng tử cười nhạt, “Tam ca, đó là ngươi có người âu yếm quá sớm, khiến cho bản thân không thể nở nụ cười.” Nói hết lời, ngũ hoàng tử hoảng sợ thấy chính mình nói sai, vừa giận vừa tức. Hắn mở miệng, tại sao luôn nói sai.
Bỗng nhiên Mộ Đồ Tô nặng nề buông chiếc đũa trong tay, sợ tới mức hai người không nhịn được giương mắt nhìn về phía hắn. Mộ Đồ Tô nhìn thẳng tam hoàng tử, “Ngươi đã nói, chỉ cần ngươi có thể thành công, sẽ đồng ý yêu cầu của ta.”
“Hiển nhiên.”
Mộ Đồ Tô gắt gao nắm chặt tay, hiện nay chỉ có nhẫn nại, tiếp tục nhẫn nại…
***
Đi đến tửu lâu đứng đầu kinh thành, Bạch Chỉ khẩn cấp gọi thực đơn, nàng thích ăn đầu sư tử kho tàu nhất, còn có sơn tra cao không hề có trong trí nhớ. Khi Bạch Chỉ gọi điểm tâm này, bản thân cũng cảm thấy kỳ quái.
Bùi Cửu nhận thấy nàng khác thường, hỏi nàng: “Sao thế?”
“Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao ta chưa từng ăn sơn tra cao, nhưng trong tiềm thức của ta lại tin tưởng vững chắc cái này ăn sẽ ngon?”
Bùi Cửu cười cười, “Có lẽ đây là ấn tượng ban đầu của nàng đi.”
Bạch Chỉ có chút đồng ý gật đầu, cười với Bùi Cửu. Bùi Cửu lại cười không được tự nhiên như mới vừa rồi. Bạch Chỉ thập phần tự giác ngồi ở vị trí ban đầu, Bùi Cửu ngồi đối diện nàng, hai người lẳng lặng nhìn đối phương.
Bạch Chỉ bị nhìn có chút ngượng ngùng, cúi đầu không tiếp tục nhìn Bùi Cửu. Bùi Cửu tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhàn nói: “Chỉ Nhi, nàng thích ta từ lúc nào?”
Bạch Chỉ vừa nghe, mặt loát đỏ bừng, mắt cũng không dám nhìn hắn, ấp úng xoay mặt, “Chàng còn nhớ rõ hội hoa đăng ở Tô thành năm đó, chàng dùng tiếng nói lanh lảnh nói ra đáp án ‘Si thanh si sắc si mộng si tình, bách bối si tình’ sao?”
“Giai sơn giai thủy giai phong giai nguyệt, thiên thu cảnh đẹp?” Bùi Cửu nghi hoặc hỏi.
Bạch Chỉ ngại ngùng cười cười. Bùi Cửu liền biết. Hắn suy nghĩ, nếu như lúc ấy hắn gặp nàng trước, đáp ra đáp án này, người trong lòng nàng có phải sẽ là hắn hay không? Hắn cũng sẽ không cần vì có được nàng, đồng ý yêu cầu của quốc sư Nam Chiếu.
Nhưng hắn cũng không hối hận, là hoàng thượng có lỗi với Bùi gia trước.
“Chỉ Nhi, nếu có một ngày ta mất tích, nàng sẽ đi tìm ta sao?” Bùi Cửu hỏi.
Bạch Chỉ lóe đôi mắt động lòng người, bên trong ẩn tình nhìn Bùi Cửu, “Sẽ.”
“Nếu ta chết thì sao?”
Bạch Chỉ ngẩn ra, nhíu mày, “Ta cũng không thích cái ‘nếu ‘ này .”
Bùi Cửu thấy Bạch Chỉ vì giả thiết của hắn mà tức giận, thoải mái cười to, “Chỉ Nhi ngốc, ta còn chưa cho nàng hạnh phúc, sao nỡ chết đi?” Bùi Cửu dùng chiếc đũa gõ đầu nàng. Bạch Chỉ không kịp trốn tránh, ăn đau, lấy tay ôm đầu, miệng chu lên, hơi làm nũng, “Chàng nói đi, trừ phi ta thật hạnh phúc, bằng không không cho chàng chết.”
“Một lời đã định.”
“Chàng sẽ làm ta hạnh phúc, đúng không?” Bạch Chỉ hỏi.
“Ừ, sẽ làm Chỉ Nhi hạnh phúc tựa hoa, nở rộ xán lạn lại tốt đẹp.” Bùi Cửu trêu ghẹo. Bạch Chỉ cãi lại, “Vậy A Cửu sẽ hạnh phúc tựa như đại thụ, phồn vinh mà tươi tốt.”
“Vì sao là đại thụ, không phải hoa?” Bùi Cửu giả bộ bất mãn. Bạch Chỉ giải thích nói: “Nhìn bộ dáng chàng như cái vỏ cây già, làm sao giống một đóa hoa ?”
“…” Bùi Cửu lại cam chịu . Mỗi khi nói chuyện cùng Bạch Chỉ, hắn luôn là người chịu thiệt. Bạch Chỉ thấy Bùi Cửu không nói chuyện, lấy tay quơ quơ trước mặt Bùi Cửu, bị Bùi Cửu vừa vặn nắm lấy. Trước con mắt của công chúng, cứ như vậy cầm lấy tay nàng, Bạch Chỉ nhịn không được mặt đỏ tai hồng, “Không cần như vậy.”
“Ta thấy nàng cực kỳ tình nguyện? Còn chưa giãy đụa đâu? Hửm?” Bùi Cửu dùng một tay khác vuốt ve mu bàn tay nàng. Bạch Chỉ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội rụt tay trở về.
Đúng vào lúc này, tiểu nhị đi tới, bê lên đồ ăn Bạch Chỉ gọi, Bạch Chỉ khẩn cấp cầm đũa ăn. Bùi Cửu nhìn bộ dáng nàng “gấp gáp”, thất thanh nở nụ cười.
Tiểu nhị nhìn vị khách hàng quen Bạch Chỉ, có chút kỳ quái. Đây không phải tiểu thiếp của Mộ tướng quân sao? Sao có thể cùng Cửu công tử phong lưu thành tính tới chỗ này dùng bữa, hơn nữa ngôn hành cử chỉ có chút thân mật? Chẳng lẽ nàng bị Cửu công tử mê hoặc? Vụng trộm trốn tướng quân cẩu thả cùng hắn? Tiểu nhị nhiệt tâm rất không quen nhìn loại hành vi trơ trẽn này của Bạch Chỉ, nhưng tự mình chỉ là tiểu nhân vật, không nên biểu hiện ra bất mãn của bản thân. Chỉ có thể âm thầm phỉ nhổ đôi cẩu nam nữ. Lần thứ hai bưng đồ ăn lên, cố ý bỏ thêm chút nguyên liệu, nguyên liệu này mỹ kỳ danh gọi là… bã đậu.
Món thứ hai bưng lên, cái mũi linh mẫn của Bạch Chỉ vừa ngửi, “Sao có hương vị bã đậu?”
Tiểu nhị lau mồ hôi một phen, chột dạ nói: “Ảo giác.”
Bạch Chỉ vốn tưởng rằng đây là ảo giác của chính mình, ai biết, Bùi Cửu trực tiếp đem sơn tra cao đưa cho tiểu nhị, “Vậy ngươi ăn thử xem.”
Sắc mặt tiểu nhị tái nhợt, khó xử nhìn Bạch Chỉ. Nét mặt Bạch Chỉ như kiểu “đối tốt với ngươi “, “Ăn đi.”
Tiểu nhị thập phần gian khổ vươn tay, nắm lấy một khối sơn tra cao để vào miệng, ăn. Bùi Cửu nói: “Ăn ngon không?” Tiểu nhị thống khổ gật đầu. Nghĩ rằng, cho dù xuống địa ngục, hai người cũng sẽ đi cùng hắn .
Bạch Chỉ nói: “Vậy ngươi ăn hết đi. Lại mang cho ta một phần khác là được.” Biểu hiện của Bạch Chỉ rất hào phóng. Tiểu nhị kinh ngạc trợn to mắt, nhìn hai người đang ngồi cười cực kỳ ăn ý. Không thể chọc vào quyền quý! Tiểu nhị bi thống đem toàn bộ sơn tra cao trên bàn nhét vào miệng…
Vì Mộ tướng quân hy sinh lừng lẫy.
Khi bưng sơn tra cao lên, đã thay đổi một tiểu nhị khác.
Bạch Chỉ ăn sơn tra cao, cười như làm trộm, “Chàng cũng ngửi thấy mùi bã đậu.”
“Không, là ta tin tưởng nàng.”
“…”
Bùi Cửu uống trà, “Chúng ta yêu nhau, chẳng phải cần tin tưởng lẫn nhau sao?”
Bạch Chỉ đỏ mặt, rầu rĩ ăn điểm tâm. Bùi Cửu thấy Bạch Chỉ thường xuyên đỏ mặt, trong lòng ẩn ẩn phát đau. Nàng chưa bao giờ từng có bộ dạng như vậy đối hắn, bộ dáng này quả nhiên chỉ có đối với người âu yếm sao? Quả nhiên nàng không yêu hắn.
Chỉ qua một hắn, hắn đã đau lòng như vậy. Người nàng yêu là hắn không sai, dùng tấm lòng bao hàm tình yêu gọi hắn, nhưng điều kiện tiên quyết, lại đắm chìm bên trong tình yêu của nàng đối với người kia. Bùi Cửu hỏi Bạch Chỉ, “Ăn no chưa? Ta đưa nàng trở về.”
“Đã trở về rồi sao?” Bạch Chỉ không hiểu lắm. Có lẽ nàng kỳ vọng quá lớn, mới có chút thất vọng. Hai người ra ngoài, ăn một bữa cơm đã xong rồi sao?
Bạch Chỉ hoàn toàn thất vọng thể hiện trên mặt. Nàng không ẩn giấu được tâm tình, vừa thấy liền biết tâm tư của nàng, bỗng nhiên Bùi Cửu nắm tay nàng, “Ta muốn sớm đi chuẩn bị sính lễ, cưới hỏi nàng đàng hoàng, đến lúc đó, bọn họ sẽ không dùng ánh mắt kỳ dị nhìn chúng ta.”
Nguyên bản khuôn mặt thất vọng của Bạch Chỉ, nhất thời biến hóa, khóe miệng mang ý cười.
Bùi Cửu nghĩ, vì tránh đêm dài lắm mộng, hắn làm cho Bạch Chỉ trở thành người của hắn sớm một chút…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook