Edit và beta bởi Nhà Nhỏ Của Chanh
Không thể không nói Hứa Nghiên Bách thật sự rất hiểu Tưởng Thiên Du, biết cái gì có thể đâm trúng chỗ đau của Tưởng Thiên Du.

Câu “Cậu đã bẩn rồi” quả thật đâm vào chỗ đau đớn nhất của Tưởng Thiên Du, hồi lâu sau anh ta cũng không tìm được lời phản bác, đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại, Hứa Nghiên Bách đã mang theo Lâm Thanh Diệu rời đi.
Hai tay Tưởng Thiên Du nắm chặt, không ngừng khắc chế xúc động muốn xông lên đánh một trận anh chết tôi sống với Hứa Nghiên Bách, cho đến khi ý thức được Vu Trinh vẫn còn bên cạnh, anh ta chậm rãi quay đầu nhìn cô ta.

Cho dù Vu Trinh có chuẩn bị tâm lý, nhưng đối diện với đôi mắt kia của anh ta, vẫn là bị chấn động một chút.
Đáy mắt phiếm hồng, ánh mắt lại giống như nhiễm sương, lạnh lẽo thấu xương.
Tưởng Thiên Du từng bước đi về phía cô ta, sát ý trên người không chút che dấu, đi tới trước mặt cô ta, một tay giữ chặt cằm cô ta, sắc mặt anh ta căng thẳng, ngữ khí lạnh lẽo, “Không phải tôi đã nói với cô không được tới đây nữa sao? Cô đến đây, thực sự để lấy đồ à? Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì, cô phải nhớ kỹ, Lâm Thanh Diệu, là vợ tôi, vĩnh viễn là vậy.


Vu Trinh đau đớn, mi tâm hơi nhíu lại, cô ta tự giễu cười cười, “Dáng vẻ này của anh, giống như là muốn giết tôi? Anh nghĩ anh uỷ khuất sao? Tôi không ủy khuất sao? Tưởng Thiên Du, anh lợi dụng tôi, coi tôi là công cụ, Lâm Thanh Diệu trở về liền ném tôi sang một bên, chẳng lẽ ngay cả phát tiết tôi cũng không thể sao? Anh cũng đừng quên, lúc trước là anh tìm tới tôi, khi đó tôi đã kéo đen anh không muốn liên lạc với anh, là anh luôn miệng nói không coi tôi là công cụ, là anh bảo tôi làm người phụ nữ của anh.


Động tác Tưởng Thiên Du cứng ngắc một chút, cỗ hàn ý trên người chậm rãi nhạt dần, anh ta buông tay kìm cằm cô ta ra, khàn giọng nói: “Cô đi đi.


Vu Trinh sửng sốt một chút, đáy lòng đột nhiên dâng lên một loại hy vọng nào đó, cô ta cảm thấy Tưởng Thiên Du cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm với cô ta.

Cô ta vội vàng nói: “Anh muốn tôi đi đâu?” Tưởng Thiên Du, anh thật sự là khốn nạn, anh khiến tôi yêu anh, tôi còn có thể đi đâu? ”
Tưởng Thiên Du trầm mặc, ý lạnh trên người hoàn toàn biến mất không thấy đâu, lộ ra trên mặt anh ta là một vẻ mệt mỏi, dùng ngón tay xoa xoa trán, nói: “Sau này nếu như có nhu cầu tài chính gì, hoặc là muốn nhân mạch, tôi có thể giúp đỡ, xem như tôi bồi thường cô.


“Tôi không muốn bồi thường.” Vu Trinh cũng mềm nhũn xuống, bắt đầu rơi lệ.

Tưởng Thiên Du nhìn nước mắt của cô ta, sửng sốt trong chốc lát, nhưng chung quy chỉ thản nhiên nói: “Những thứ khác tôi không cho được.


Nói xong liền không dừng lại mà xoay người rời đi.
Vu Trinh ngơ ngác đứng thật lâu, lúc trước cô ta tận mắt nhìn thấy Tưởng Thiên Du lạnh bạc với Lâm Thanh Diệu, rất vui sướng khi người gặp họa, yêu nhau thì thế nào, chết chính là chết, người đi trà lạnh, nhưng bây giờ tự mình trải qua sự lạnh bạc của Tưởng Thiên Du mới phát hiện thì ra lại khó chịu như vậy, người đàn ông này thật sự quá đáng hận!
Sau khi đi ra từ nhà Tưởng Thiên Du, Lâm Thanh Diệu và Hứa Nghiên Bách ngồi lên xe trở về.
Hứa Nghiên Bách hỏi: “Tưởng Thiên Du có làm gì em không? ”
“Không đâu.”
Hứa Nghiên Bách tựa như thở phào nhẹ nhõm, hai người cứ trầm mặc như vậy, Lâm Thanh Diệu rất nhanh đã cảm giác được Hứa Nghiên Bách có gì đó khác thường, tay hai người vẫn nắm tay nhau, nhưng anh lại không vui vẻ như lần trước nắm tay cô.
Anh khi thì trầm tư, khi thì thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang cố kỵ cái gì, tuy rằng anh không nói gì, mỗi lần đối diện với ánh mắt cô cũng sẽ lộ ra nụ cười, nhưng anh luôn cho cô một loại cảm giác vô cùng u sầu, cô đang suy nghĩ, có phải vì những lời Tưởng Thiên Du đã nói hay không.
Lâm Thanh Diệu liền thử nói: “Nghiên Bách, anh đừng lo lắng, cho dù một ngày em nhớ lại, em cũng sẽ không trách anh.


Hứa Nghiên Bách đang nhìn ngoài cửa sổ ngưng thần trầm tư thì nghe được lời này, quay đầu lại nghi hoặc nhìn cô một cái, lập tức cười cười với cô, đáp: “Được.


Nhưng cô có thể cảm giác được, anh cũng không vì những lời này của cô mà thả lỏng, bởi vì một lát sau anh lại bắt đầu thất thần.
Buổi tối Lâm Thanh Diệu ngủ muộn, cô nghe thấy trên ban công có động tĩnh, xuống giường kéo rèm cửa sổ ra nhìn thoáng qua, đối diện cô là ban công, cô nhìn thấy Hứa Nghiên Bách đứng trên ban công, châm một điếu thuốc.
Trễ thế này rồi sao anh không ngủ? Lại nghĩ đến, sau khi từ nhà Tưởng Thiên Du trở về, tâm tình anh vẫn nặng nề như vậy.
Lâm Thanh Diệu đi ra ban công tìm anh, anh đưa lưng về phía cô, gió thổi tới, một mùi thuốc lá chui vào chóp mũi cô.

Anh nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn, thấy người tới là cô, anh cười cười hỏi: “Sao còn chưa ngủ?” ”
Mỗi lần anh nhìn thấy cô luôn có dáng vẻ rất dịu dàng, sẽ cười với cô, anh vừa cười với cô liền làm cho lòng cô như hoa nở, thật đúng là một người bạn trai giỏi câu lòng phụ nữ.

Lâm Thanh Diệu đi lên, hỏi: “Sao anh cũng chưa ngủ? ”

“Ra ngoài hút điếu thuốc, lập tức ngủ.”
Lâm Thanh Diệu có thể cảm giác được sự lo lắng của anh, tuy rằng anh cố ý che giấu, nhưng cô vẫn cảm giác được, người yêu đương rất mẫn cảm với cảm xúc của đối phương.

Cô còn nhớ rõ ngày bọn họ quyết định ở bên nhau, anh rất vui vẻ, ngẩng đầu hay cúi đầu, trên mặt đều không giấu được nụ cười.
“Có chuyện gì vậy? Đi ngủ đi.


Anh vẫn như cũ cười với cô, nhưng cũng không ngăn được mất mát tản ra trên người anh.

Cô đoán không sai, Hứa Nghiên Bách có tâm sự.

Tuy rằng anh bày ra dáng vẻ không sao cả với lời của Tưởng Thiên Du, nhưng thật ra những lời đó cũng chọc trúng điểm đau của anh.
Lâm Thanh Diệu cũng không thích anh, nếu có một ngày cô thật sự nhớ lại, biết loại hành vi khốn nạn thừa dịp chen vào này của anh, có thể tưởng tượng cô sẽ hận anh bao nhiêu.
Tưởng Thiên Du nói cũng có lý, ở trước mặt tình yêu đích thực, anh tính là gì? Cô và Tưởng Thiên Du mới thật lòng yêu nhau, Tưởng Thiên Du tận lực bù đắp, Lâm Thanh Diệu nói không chừng sẽ lựa chọn trở lại bên cạnh cậu ta.

Đến lúc đó anh nên đi đâu? Tận hưởng những ngày ở bên cô, anh còn nỡ buông tay sao?
Là con rệp luôn rình mò cô, thật vất vả mới ngóng trông được ngày cô quay đầu lại nhìn anh một cái, cuối cùng anh cũng có thể vui vẻ, nhưng phù du sinh tử trôi nổi, sinh mệnh ngắn ngủi chấm dứt, anh có thể cam tâm sao?
Ánh mắt Hứa Nghiên Bách nhìn về phía cô dần dần sâu hơn, cảm giác mất mát trên người anh, phủ lên một tầng bóng đêm, nhìn càng thêm rõ ràng.

Trong lòng Lâm Thanh Diệu cũng không khỏi khổ sở, cô nghĩ anh giống như ngày đó, cúi đầu cũng cười, ngẩng đầu cũng cười.
Cô không nhịn được, thoáng cái liền nhào tới ôm lấy eo anh, từ trong ngực anh ngẩng đầu nhìn anh, cười với anh: “Nghiên Bách, em sẽ không rời khỏi anh, bây giờ em là bạn gái của anh, em sẽ ở bên anh thật tốt.



Chợt bị cô ôm lấy, thân thể Hứa Nghiên Bách cứng ngắc theo bản năng.

Khoảng cách gần nhất giữa Hứa Nghiên Bách và Lâm Thanh Diệu, chính là lần trong buổi bóng rổ lần đó anh đứng ở phía sau cô, gió thổi tới anh có thể ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô.
Tuổi trẻ anh có quá nhiều tiếc nuối, trong đó có một tiếc nuối chính là, ngày đó, anh không thể xúc động ôm lấy cô từ phía sau.

Tiếc nuối này luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh, trong giấc mơ, anh một lần lại một lần ôm lấy cô, hết lần này đến lần khác nói thích cô, nhưng mỗi lần tỉnh lại lại là thêm một lần tiếc nuối, anh luôn buồn bã mất mát.
Nếu lúc ấy thật sự ôm lấy cô, nếu lúc ấy thật sự điên một lần, có phải anh cũng có một chút cơ hội không?
Hiện tại, anh thật sự ôm lấy cô, hơn nữa còn là cô chủ động ôm.

So với thân thể trong mơ còn mềm mại hơn, mùi hương trên người cô so với mùi hương trận gió lúc ấy đưa tới còn thơm hơn.
Còn có nụ cười của cô, so với ánh trăng còn sáng hơn, phảng phất như đêm đó, anh không có một xu nào, giống như một tên ăn mày ngồi xổm ở bên đường, cô đưa cho anh bánh và trà sữa, khi đó cô cũng cười với anh như vậy.

Giống như trong cuộc sống lạnh lẽo của anh, rót vào một cỗ ấm áp.
Nụ cười của cô trong nháy mắt xua tan sầu lo của anh, cơ thể cũng nóng lên ngay sau đó, động tác của anh gian nan nâng cánh tay lên, muốn ôm lấy cô, nhưng lại sợ tất cả những chuyện này giống như giấc mơ không chân thật khiến anh buồn bã mất mát kia, hình như có vài thứ, liều mạng truy đuổi, liều mạng có được, nhưng cuối cùng đều tựa như tay cầm cát chảy đi, phảng phất như lần đó, anh cố gắng đổi lấy tiếng “Hứa Nghiên Bách, tôi sẽ không thích cậu”.
Cho nên, anh mơ màng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, sau đó từng chút một ôm lấy cô.
Trên bầu trời có một vầng trăng, ánh trăng chiếu lên mặt cô, óng ánh sạch sẽ, mái tóc dài của cô như thác nước chảy xuống trên vai, cô cười động lòng người, rất đẹp.
Anh đột nhiên nhớ tới tính toán tà ác mà mình từng có, dứt khoát chiếm đoạt cô, cho dù có một ngày cô thật sự nhớ ra, nhưng khi đó gạo đã nấu thành cơm, nói không chừng cô đã sinh con cho anh, khi đó cô muốn rời đi càng không dễ dàng.
Ý nghĩ tà ác này làm chuyện điên cuồng này càng mãnh liệt hơn, anh giơ tay lên, đẩy tóc cô ra sau tai, ánh mắt nhìn thật sâu vào mặt cô, hôn cô, lột quần áo của cô, chiếm hữu cô, để cô hoàn toàn trở thành của anh.
Bởi vì điên cuồng rồi khẩn trương khiến thân thể anh bắt đầu run rẩy, từng chút từng chút dựa vào, nhưng người trước mặt dù sao cũng là Lâm Thanh Diệu, là Lâm Thanh Diệu anh yêu mà không được, càng tới gần, thân thể sẽ theo bản năng tay chân trở nên luống cuống.

Cuối cùng dừng lại, trong đầu một nửa là điên cuồng một nửa là thanh tỉnh.
Muốn chiếm hữu cô, khiến tất cả không còn đường xoay chuyển, nhưng lại sợ làm gì đó với cô, đến lúc đó cô nhớ lại sẽ càng hận anh.
Anh nhắm mắt lại, muốn áp chế tiếng bất đồng kia xuống, giãy dụa kịch liệt, thân thể càng run lợi hại hơn.
Vốn thấy anh đến gần, hơn nữa lúc này bầu không khí ái muội, ánh trăng mông lung cũng giống như là đang cho người ta cơ hội phạm sai lầm, Lâm Thanh Diệu thiếu chút nữa là thở hổn hển, lúc anh tới gần vội vàng nhắm mắt lại, nhưng mà đợi nửa ngày lại không có động tĩnh.

Cuối cùng mở mắt ra, chỉ thấy anh nhắm chặt hai mắt, tròng mắt kịch liệt chuyển động, hàm răng cắn chặt, khuôn mặt căng thẳng dọa người, càng làm cho người ta không thể không để ý chính là, lúc này thân thể anh run rẩy đáng sợ.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với anh, cô cảm giác được anh dường như đang giãy dụa rất thống khổ.
“Nghiên Bách?”

Cô gọi anh một tiếng, anh vẫn không phản ứng.
Anh duy trì tư thế này, hẳn là muốn hôn cô, nhưng nửa đường lại đột nhiên dừng lại, có phải anh lại nghĩ đến lời Tưởng Thiên Du nói hay không, lại nghĩ đến tâm tình trầm thấp của anh lúc trở về.

Lâm Thanh Diệu liền đau lòng, muốn cho anh một chút ngọt ngào để anh dễ chịu hơn.
Sau đó, không có kinh nghiệm yêu đương gì, lại ở dưới bầu không khí mập mờ này, phương thức duy nhất nghĩ đến, chính là dậm chân dán môi lên môi anh.
Lúc xúc cảm ấm áp ấy dán lên, xông vào mũi còn có mùi vị nồng đậm trên người cô.

Hứa Nghiên Bách chỉ nghe thấy trong đầu một trận nổ tung, anh đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt phóng đại của cô ngay trước mắt, môi cô dán lên môi anh.
Thật, anh không nhầm, đôi môi của cô thực sự dán vào môi anh.
Mềm mại, mang theo nhiệt độ cơ thể của cô.
Lâm Thanh Diệu chỉ dán trong chốc lát rồi buông ra, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch không ngừng, cô đối diện với ánh mắt anh nhìn qua, nghi ngờ, kinh ngạc, hình như còn ẩn giấu kinh hỉ.
Lâm Thanh Diệu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô xấu hổ tránh ánh mắt của anh, muốn giải thích hành vi của mình một chút.
“Cái đó…Em… Em nghĩ… ”
Bây giờ Hứa Nghiên Bách không có tâm tư rối rắm vấn đề chó má gì đó, bị cô dán một cái, anh cũng giống như dán vào thuốc độc, giờ trong đầu anh đều là miệng cô, mẹ nó, môi cô thật sự rất mềm mại.
Hứa Nghiên Bách cảm giác một trận ngứa ngáy lan tràn từ trái tim đến cổ họng, hầu kết chuyển động vài cái để giảm bớt.

Phản ứng bản năng của cơ thể khiến hơi thở của anh trở nên nặng nề.
Rốt cuộc anh cũng không khống chế được, mạnh mẽ ôm cô vào ngực, cúi đầu chào hỏi môi cô, nhưng trong tiềm thức còn có cố kỵ, dựa vào cỗ xúc động kia vốn là muốn trực tiếp hôn lấy, nhưng đối mặt với người trong lòng cùng sự khẩn trương tay chân luống cuống còn có lo lắng ẩn giấu trong lòng anh khiến anh khi đang không chút cố kỵ tới gần, lại chậm lại khi sắp chạm vào môi cô.
Cô đã sợ tới mức nhắm mắt lại, mà anh lại cố kỵ, anh thật sợ mình hôn xuống sau đó liền không thu lại được.

Từng hơi thở nặng nề phun lên mặt cô, anh lại chuẩn bị tâm lý trong chốc lát, mới chậm rãi dán môi lên.
Hôn lên, một cảm giác xúc động kia càng mãnh liệt hơn, hôn cô, xoa nát cô, ngay cả anh cũng cảm thấy đáng sợ.

Càng cảm thấy đáng sợ, càng không dám lộn xộn.
Cho đến khi cánh môi của cô đột nhiên mút qua môi của mình.

Thoáng cái hoàn toàn châm lửa vào đầu anh, thậm chí anh không khống chế được bản năng của thân thể, từ cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ hưởng thụ, đột nhiên siết chặt lực đạo ôm chặt cô, hôn cô thật sâu, giữ chặt gáy cô theo bản năng, hung hăng ấn cô vào miệng anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương