Trung tuần tháng 6, Đồng Thị bước vào mùa mưa, thời tiết mưa liên miên, mưa tí tách dừng lại vào buổi tối, trong gió nhỏ kèm theo hương thơm của hoa nguyệt quý, những cánh hoa nguyệt quý màu hồng được trồng trong bồn hoa ven đường điêu tàn đầy đất.
Thời Hi Nhiễm mặc áo gió màu xám rộng thùng thình, đội mũ lưỡi trai, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn bị khẩu trang màu đen che khuất, chỉ có đôi mắt sáng ngời là lộ ra, từ siêu thị đi ra hai tay đều mang theo túi mua sắm lớn.
Mặc dù đã rút khỏi giới giải trí, nhưng nàng vẫn là muốn phòng ngừa paparazzi chụp lén.
Lái xe hơn mười phút sau đó tiến vào khu biệt thự, lúc về đến nhà Thời Hi Nhiễm cởi mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, xách đồ đi thẳng vào phòng bếp, đem nho cùng cherry đặt trong bồn rửa sạch sẽ, bỏ vào trong khay trái cây trước tiên mang vào phòng khách bày trên bàn trà.
Quét mắt qua nguyên liệu nấu ăn trong túi, Thời Hi Nhiễm chuẩn bị làm tôm xào cùng sườn heo chua ngọt, Cố Khinh Vãn thích cà chua xào trứng gà cùng cá thơm cà tím, cuối cùng lại thêm một món canh trứng tảo tía.
Bốn món một canh, hai người bọn họ vậy là đủ rồi.
Dù sao cũng là bữa tối cuối cùng, vẫn phải phong phú một chút.
"6 giờ 45, hiện tại chuẩn bị hẳn là kịp."
Sữa chua cùng bánh mì bơ thái lát được đặt trong tủ lạnh, chú ý đến đồng hồ trên cổ tay, Thời Hi Nhiễm bắt đầu làm bữa tối, vo gạo nấu cơm, xử lý chỉ tôm, đun sôi nước lột vỏ cà chua, sườn hầm trong nồi áp suất.
Vừa mới đánh xong trứng gà, điện thoại di động đặt trên bàn ăn vang lên, đầu dây bên kia Lâm Giản ngữ khí nặng nề: "Hi Nhiễm cậu có muốn suy nghĩ một chút hay không? Cậu và Cố Khinh Vãn thật sự đi đến bước ly hôn sao? "
Thời Hi Nhiễm nhíu mày, thành thật nói: "Không cần suy nghĩ thêm, tớ nghĩ rất rõ ràng.

"
Bốn năm trước nàng cùng Cố Khinh Vãn thương nghiệp liên hôn, sau khi kết hôn tụ ít ly nhiều, Cố Khinh Vãn đối với nàng là tránh không kịp, lạnh nhạt đối xử, đặc biệt chọn lúc nàng ra ngoài quay phim thì về nhà.
Một năm trước nàng tuyên bố rời khỏi giới giải trí, chính là muốn cùng Cố Khinh Vãn hảo hảo sinh sống, cứu vãn cuộc hôn nhân tràn ngập nguy cơ này, nhưng Cố Khinh Vãn quá bận rộn, hoặc là người kia căn bản không muốn đối mặt với nàng.

"Tớ hẹn nàng sáng mai đến cục dân chính nhận giấy ly hôn, nàng không cự tuyệt, có lẽ nàng chính là đang chờ tớ mở miệng."
Mũi Thời Hi Nhiễm chua xót, con ngươi trong suốt sáng ngời mờ mịt, tựa vào mép bàn ăn, tay kia nắm chặt điện thoại di động, tăng nhanh tốc độ nói, "Lâm Giản thay tớ cảm ơn luật sư Lâm, trước đó đơn ly hôn làm phiền anh ấy nhiều lần.

"
"Gần đây văn phòng luật sư của anh trai tớ thực nhàn, đối với anh ấy thì chuyện này dễ như ăn cháo." Lâm Giản thoáng dừng lại một chút, làm bằng hữu, nàng khuyên hòa không khuyên ly lại nói thêm một câu, "Khai cung nên không thể quay đầu, chuyện ly hôn cậu nghĩ rõ ràng là được."
Chờ Lâm Giản cúp điện thoại, Thời Hi Nhiễm lau đi nước mắt khóe mắt, một lần nữa trở lại phòng bếp, canh sườn trong nồi áp suất đã mở ra, áp suất cao phía trên nắp bốc lên nhanh chóng xoay tròn, phát ra tiếng rít.
Cắt cà chua đã gọt vỏ thành từng lát, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh tầm mắt, không cẩn thận cắt vào tay, Thời Hi Nhiễm đau đớn nhíu chặt mày, trong đầu hiện ra bóng dáng Cố Khinh Vãn.
Đã từng có một lần nàng cũng không cẩn thận làm bị thương tay, Cố Khinh Vãn nắm chặt cổ tay nàng, cẩn thận băng bó vết thương cho nàng, tuy rằng mặt lạnh, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được Cố Khinh Vãn quan tâm đến nàng.
Nàng cho rằng Cố Khinh Vãn trong lòng có nàng, nhưng cuối cùng, hết thảy đều là do nàng cho rằng.
Nhớ tới ngày gặp mặt hôm ấy.
Cố Khinh Vãn trời sinh có làn da tốt, khóe mắt bên trái có một nốt ruồi lệ chí, mái tóc xoăn màu hạt dẻ nhẹ nhàng xõa tung trên vai, cho dù là áo sơ mi cùng quần dài bình thường nhất mặc trên người, khí chất vẫn xuất trần, tao nhã trác nhiên.
Hấp dẫn người khác chính là đôi mắt hoa đào lấp lánh của cô, không chút để ý trêu chọc lòng người, da trắng như tuyết, bên môi mỉm cười.
Chỉ là liếc mắt một cái nàng liền động tâm, từ đấy trở nên vô pháp tự kiềm chế.
Các nàng kết hôn 4 năm, nàng nên thấy đủ, hôm nay thật sự buông xuống.
-
Món canh trứng tảo tía cuối cùng được nấu xong, Thời Thi Nhiễm thấy nồi cơm điện đã được điều đến trạng thái giữ ấm, bưng thức ăn lên bàn ăn.

7 giờ 25 phút, thời gian vừa vặn hảo.
Nhưng mà thời gian trôi qua 7 giờ rưỡi, Cố Khinh Vãn chậm chạp không có trở về.
Thời Hi Nhiễm cố ý ngồi ở bên trái bàn ăn, bởi vì có thể thấy rõ chỗ huyền quan, nắm chặt di động do dự hồi lâu mới gửi tin nhắn Wechat cho Cố Khinh Vãn.
【 Sắp về đến nhà chưa?】
【Bữa tối tôi đã làm xong.】
Theo thời gian trôi qua, Cố Khinh Vãn không về nhà cũng không trả lời tin nhắn của nàng, gọi điện thoại cũng không nghe máy, Thời Hi Nhiễm đi tới đi lui trong phòng khách, thỉnh thoảng đi đến cửa sổ xem ngoài sân có xe nào đi vào hay không, mày nhíu chặt, nội tâm lo lắng bất an.
Lo lắng Cố Khinh Vãn trên đường về nhà xảy ra chuyện, vì thế gọi điện thoại cho trợ lý Tiếu Lẫm của Cố Khinh Vãn.
Cùng lúc đó, Sakura Club Bar, một phòng VIP.
Tiếu Lẫm nhìn thấy màn hình di động lộ ra vẻ mặt khó xử, Cố Khinh Vãn trên sô pha uống không ít rượu, mắt hơi híp lại, trên mặt hiện lên ửng đỏ, một tay chống đầu tựa vào tay vịn sô pha nghỉ ngơi.
Điện thoại lại gọi tới, Tiếu Lẫm to gan xin chỉ thị: "Cố tổng, vị kia biệt thự gọi điện thoại tới, ngài xem?"
Cố Khinh Vãn duỗi tay cầm lấy điện thoại di động, mặt trên cho thấy các cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn Wechat đều đến từ cùng một người, đôi mắt đào hoa lấp lánh mang theo chút men say, giống như đang trốn tránh cái gì đó tắt điện thoại di động, phân phó Tiếu Lẫm: "Nói cho nàng ta là tôi đang tăng ca, đêm nay không cần chờ."
Tiếu Lẫm gật gật đầu nghe điện thoại, chuyển lời Cố Khinh Vãn cho Thời Hi Nhiễm, hắn chỉ là một trợ lý, không có tư cách hỏi chuyện gia đình Cố Khinh Vãn, nhưng tối nay hắn có thể cảm giác được cô phiền não, thậm chí có một tia bất an.
Ngoại trừ xã giao thoái thác không xong, Cố Khinh Vãn sẽ không lén uống rượu, nhưng hôm nay lại...
Cố Khinh Vãn bảo Tiếu Lẫm rời đi, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, cửa sổ mở ra, gió nhẹ thổi lên mặt, mái tóc xoăn mềm mại thổi đến bên tai, giơ tay lên đem tóc tách ra sau tai, rượu cũng hoàn toàn tỉnh, hai tay chống lên cửa sổ, đôi mắt gợn sóng, mơ hồ hiện lên một tia giãy dụa.
Sáng nay vẫn như thường lệ, cô chạy bộ buổi sáng ngang qua cửa hàng ăn sáng bên ngoài biệt thự, mang cho Thời Hi Nhiễm cháo thịt nạc cùng trứng gà Bắc Thảo, lúc trên bàn ăn Thời Hi Nhiễm lại đưa cho cô một cái túi văn kiện, trong mắt hiện lên nghi hoặc cô mở túi văn kiện ra.
Mấy chữ Giấy Thỏa Thuận Ly Hôn khiến tâm cô lộp bộp nhảy dựng, Cố Khinh Vãn áp xuống khác thường trong lòng, nhíu mày, khó hiểu hỏi ngược lại: "Cô muốn cùng tôi ly hôn? Vì cái gì."

Thời Hi Nhiễm không vội vàng trả lời, lấy thìa khuấy cháo trong chén, cố gắng làm cho động tác của mình thoạt nhìn bình thường, khóe miệng giật ra một nụ cười nhàn nhạt: "Tập đoàn Cố thị bây giờ ngày càng phát triển trở thành doanh nghiệp hàng đầu trong ngành, ở Đồng Thị khó gặp địch thủ, cô không cần Thời gia trợ giúp nữa.

Mà chúng ta kết hôn 4 năm, vẫn như vậy khách khí cùng xa cách, tôi...!Tôi không nghĩ mình sẽ sinh hoạt như vậy nữa."
"Nội dung trong đơn ly hôn có vấn đề cô đều có thể đưa ra, nhưng tôi nghĩ chắc là không có.

Giữa chúng ta không có con, làm thủ tục ly hôn cũng thuận tiện, tôi lựa chọn mình sẽ mua nhà, kỳ thật cô không cần lo lắng, dù sao tôi làm diễn viên mấy năm nay cũng tiết kiệm được không ít tiền."
Nàng cho rằng mình nói không nên lời, nhưng không ngờ sau khi nói ra hai chữ ly hôn, cảm giác đầu tiên là nhẹ nhàng.
Mấy năm nay, một mình nàng đang khổ sở giãy dụa, không nhận được một chút phản ứng của Cố Khinh Vãn, thật sự mệt mỏi.
Lúc này đây, nàng buông tha Cố Khinh Vãn, cũng buông tha cho mình.
"Tôi..." Không đồng ý ba chữ bị kẹt ở bên miệng, Cố Khinh Vãn ngẩng đầu chống lại con ngươi Thời Hi Nhiễm, khóe miệng nàng cười thoải mái tựa như một thanh chủy thủ sắc bén đâm vào tim cô.
Thống khổ giãy dụa một lúc lâu, ở Thời Hi Nhiễm không nhìn thấy, Cố Khinh Vãn gắt gao nắm chặt thỏa thuận ly hôn, mạch máu màu xanh trên mu bàn tay rõ ràng có thể thấy được.
Đem cảm xúc nơi đáy mắt che giấu, Cố Khinh Vãn không còn khẩu vị ăn sáng nữa, cầm thỏa thuận ly hôn đứng dậy, đưa lưng về phía Thời Hi Nhiễm, hốc mắt ửng đỏ, giọng khàn khàn: "Được, nhưng trong thỏa thuận ly hôn có một số nội dung cần thay đổi.

"
Cố Khinh Vãn đi đến cửa ra vào thay giày, Thời Hi Nhiễm hai tay nắm chặt áo ngủ trên người vội vàng mở miệng: "Đêm nay tôi sẽ làm tốt đồ ăn chờ cô trở về, sáng mai chúng ta sẽ đến cục dân chính làm thủ tục."
Đêm nay là trăng tròn, ánh trăng sáng tỏ.
Cố Khinh Vãn lại hy vọng thời gian dừng lại ở giờ khắc này, ngày mai vĩnh viễn không đến.
Bên kia, biệt thự.

Thức ăn trên bàn được Thời Hi Nhiễm hâm nóng hết lần này đến lần khác, 2 giờ sáng, nàng biết Cố Khinh Vãn sẽ không trở về.
Cơm nguội lạnh được thu dọn, Thời Hi Nhiễm thu dọn phòng bếp, ôm đầu gối ngồi trên sô pha trong phòng khách cả đêm, cho đến bình minh.
Sáng sớm hôm sau, Thời Hi Nhiễm đấm đấm hai chân tê dại, sau khi rửa mặt đơn giản mang theo giấy chứng nhận kết hôn cùng giấy tờ liên quan ra cửa, vừa mới mở cửa ngực truyền đến đau nhức, một trận choáng váng thiếu chút nữa té ngã, cũng may đỡ khung cửa.
Ngồi lên xe mở di động hướng dẫn đường đến cục dân chính, lại gửi tin nhắn Wechat cho Cố Khinh Vãn mới lái xe.
【Hẹn trước thời gian là 9:30 sáng, cô đừng đến trễ.】
Một ngã tư, khi chờ đèn đỏ 30 giây, Thời Hi Nhiễm buông phanh ra, đạp chân ga, xe chậm rãi đi về phía trước, nhưng tim lại truyền đến đau đớn, phảng phất như có ngàn vạn con kiến gặm cắn.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, tay đánh vô lăng trượt sang trái, mắt thấy sắp đụng phải xe tải lớn đang đi tới, Thời Hi Nhiễm trong lúc hoảng loạn đạp chân ga, chiếc xe bị xe tải chạy với tốc độ cao đâm vào, ở trên không trung lật hai vòng nặng nề ngã xuống đất.
Đầu nàng đập vào vô lăng, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
-
Lại mở mắt ra, hô hấp dồn dập của Thời Hi Nhiễm khiến nhân viên ngồi đối diện cửa sổ thủy tinh trong suốt tò mò nhìn vài lần, lại nhắc nhở: "Xin hỏi hai vị đã suy nghĩ kỹ chưa? "
Ngày 20, 21 tháng 5, hai ngày này là thời gian cao điểm của đăng ký kết hôn, hội trường cục dân chính đông đúc, không gian nhỏ, dòng người lớn, thời tiết thập phần khô nóng.
Nhân viên chờ gần hai mươi phút, sự kiên nhẫn nhanh chóng bị bào mòn.
Nhìn quanh bốn phía phát hiện mình đang ở cục dân chính, Thời Hi Nhiễm ôm ngực, lại sờ sờ trán, xác định mình không bị thương, cảnh tượng mạo hiểm vừa rồi giống như là một giấc mộng.
Cố Khinh Vãn bên cạnh trong mắt tràn đầy nghi hoặc, Thời Hi Nhiễm không có thời gian hỏi cô nguyên nhân, cầm lấy bút ký màu đen ký tên trên bàn, có một tia quyết tuyệt, lúc này bên tai truyền đến giọng nói chúc mừng của nhân viên công tác: "Nhan sắc của hai người có giá trị online, xem ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn rất xứng đôi, chúc mừng hai người, chúc hai người tân hôn vui vẻ."
Khi tên ký một nửa, Thời Hi Nhiễm đột nhiên giật mình, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nhân viên công tác, kinh hô: "Cô nói cái gì? Kết hôn? "
Các nàng không phải ly hôn sao???
_30/05/2022_.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương