Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
-
Chương 63: Ôn luân tiên sơn (1)
Sau khi đếm ngược kết thúc, Lý Việt Bạch mở to mắt, phát hiện mình một lần nữa trở về căn phòng trống rỗng.
Bốn bức tường trong phòng đều một màu trắng toát, trên tường có một cái gương toàn thân, trừ nó ra, không có thêm thứ gì.
Có lẽ đây là nơi hệ thống cung cấp, có chức năng giống như "phòng nghỉ", sau mỗi lần xuyên qua, hắn có thể nghỉ ngơi ở đây một thời gian, sau đó tiếp tục hành trình.
Nhớ lần trước hắn đi vào đây, phát hiện trên tay mình xuất hiện một cái vòng ánh sáng, là màu ánh trăng, đẹp vô cùng.
Lý Việt Bạch lần nữa nâng tay trái lên, phát hiện ở đó nhiều hơn một cái vòng sáng, biến thành hai vòng, hai chiếc vòng trên tay chậm rãi chuyển động, không cảm nhận được trọng lượng, cũng không cảm nhận được xúc cảm gì, thuần túy là hiệu quả thị giác.
Xem ra, mỗi khi thành công xuyên qua một thế giới, sẽ tăng thêm một chiếc vòng sáng.
Lý Việt Bạch dùng tay phải không đeo vòng cào cào tóc, xoa xoa trán, cảm thấy trong óc vựng như hồ, hơn nữa trong lòng rầu rĩ, có điểm áp lực.
Trong đời sống hiện thực, hàng ngày ở chung cùng bạn bè, tình cảm sẽ càng ngày càng sâu sắc, chính là khi tới nơi này, mỗi lần xuyên qua một thế giới, đều không thể không thành lập quan hệ với bằng hữu ở thế giới kia, sau đó lại bắt buộc phải tách ra.
Hiện tại, tràn ngập trong đầu hắn là một loạt các sự kiện kinh tâm động phách ở lần xuyên vừa rồi, còn có Diệp Thanh.
Cùng Diệp Thanh trải qua nhiều chuyện như vậy, đột nhiên tách ra, thật sự có điểm khó tiếp thu.
"Rất nhiều ký chủ nảy sinh tính ỷ lại với đồng đội cùng thế giới, thậm chí không muốn rời đi, không muốn tiếp tục xuyên." Một thanh âm vang lên: "Ký chủ thân ái, cảm xúc lúc này của ngài rất bình thường, nghỉ ngơi một thời gian là ổn thôi."
"Hệ thống?" Lý Việt Bạch giật mình: "Mày là hệ thống nào?"
"Hệ thống nào có nghĩa là gì?"
"Mày là hệ thống làm bạn với tao ở lần xuyên đầu tiên, hay là hệ thống bị tao giết chết ở lần xuyên thứ hai? Hay là Kẻ Xét Xử đảm nhiệm vai trò hệ thống ở cuối lần xuyên thứ hai?" Lý Việt Bạch cảm thấy đầu càng ngày càng đau, vị Chủ Thần này thích khảo nghiệm IQ quá cơ, làm ra nhiều hệ thống lung tung rối loạn như vậy.
"Đều không phải." Hệ thống trả lời.
"..."
"Tôi là hệ thống được Chủ Thần phân phối cho ngài tiến hành lần xuyên tiếp theo, hai lần xuyên lúc trước của ngài, tôi cũng có tư liệu." Thanh âm hệ thống thực mềm nhẹ: "Xin chỉ giáo."
"Chỉ cần mày đừng giống HAL-90000 là được." Lý Việt Bạch lắc đầu, nhớ tới cái hệ thống nơi nơi chốn chốn đều đối nghịch với mình, cuối cùng còn bị mình phí sức lực thật lớn giải quyết, cơn giận vẫn còn sót lại trong lòng.
"Xin yên tâm, nội hạch tinh thần của tôi là tính cách không muốn chọc đến phiền toái, cũng không muốn hao phí tâm tư tạo rắc rối cho ký chủ." Hệ thống trả lời.
"Cám ơn." Lý Việt Bạch thở dài, cũng không dám thiếu cảnh giác.
"Ký chủ, mời ngài tiếp tục nghỉ ngơi, chờ đến lúc ngài cho rằng có thể tiến hành lần xuyên tiếp theo, có thể ra lệnh cho tôi." Hệ thống nói.
Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy mình đã nghỉ ngơi đủ rồi.
Lần xuyên trước hắn đã lâu không được ngủ, còn bị trọng thương, nhưng những mỏi mệt cùng vết thương đều để lại cho nguyên chủ, hiện tại thân thể này là của mình, sạch sẽ một vết thương cũng không có, hơn nữa hình như đã nghỉ ngơi thật lâu, đại não một chút cũng không mệt mỏi.
"Đi luôn bây giờ." Lý Việt Bạch hạ lệnh.
Trong căn phòng trống rỗng này, không có việc gì lại suy nghĩ đông tây, như vậy không tốt, rất ảnh hưởng đến tâm tình, không bằng nhanh chóng tiến vào lần xuyên tiếp theo.
"Vâng, chấp hành mệnh lệnh của ngài, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng, tiếp theo ngài sẽ đi vào thế giới thứ ba ..." Thanh âm hệ thống ngày càng nhỏ nhẹ, càng ngày càng thôi miên, theo thanh âm, toàn bộ căn phòng đều sáng lên, một đạo bạch quang lóe lên, sau đó, xuyên qua hoàn thành.
Lý Việt Bạch mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trong một gian nhã trí trong thính đường.
Mặt đất dùng ngọc thạch làm đá lát, cây cột làm từ gỗ mun, kệ sách cũng vậy... Mọi thứ đều lộ ra phong cách cổ xưa, nhưng nếu nói là cổ đại thì cũng không hẳn, mỗi một thứ bày biện trong phòng đều có khí chất phi phàm, không có đặc thù của triều đại, không giống như đồ vật nơi thế tục.
Một mặt gương đồng càng thể hiện --- nơi này không phải thế tục.
Gương đồng bình thường, mặt kính được chế tạo từ đồng, sau đó mài giũa đến bóng loáng, dùng để soi gương, mà cái gương đồng trước mặt này, lại không nhìn ra chất liệu, giống như được mài giũa từ ngọc thạch mà thành, lại như mặt nước thanh triệt nhất, tản ra quang mang kỳ dị.
Lý Việt Bạch bước tới trước mặt gương, mặt gương phản chiếu khuôn mặt của mình --- thứ đầu tiên ánh vào mi mắt chính là một đầu tóc bạc, trong suốt như băng tuyết, một sợi tóc đen cũng không có, trên đỉnh đầu là một cái phát quan bằng gỗ, phần tóc dài còn lại nhẹ nhàng xõa ra, lại không hề loạn.
Tuy tóc là màu ngân bạch, khuôn mặt này lại không có một chút dấu vết già cả, thoạt nhìn chỉ trên dưới ba mươi, khuôn mặt thon dài, lộ ra hơi thở tiên phong đạo cốt, một đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng, biểu tình nhu hòa, đầy mặt đều là sự thương xót nhân từ nhìn thấu thế sự, một chút cũng không có cảm giác cao cao tại thượng thịnh khí lăng nhân (thịnh khí lăng nhân: chỉ khuôn mặt giận dữ ai nhìn thấy cũng sợ), khiến người ta không khỏi muốn thân cận.
Lại cúi nhìn bộ quần áo, là trường bào trắng thuần, nguyên liệu này trước đây hắn chưa từng thấy qua, nhìn không ra là hàng thủ công, giống như là tự nhiên mà thành, khối thân thể thon dài này mặc vào càng tăng thêm vẻ phiêu dật.
"Hệ thống." Lý Việt Bạch khó có thể tin mà nhìn mình, trong lúc nhất thời không dám nói tiếp, sợ phá hủy tiên khí: "Thế giới này chẳng lẽ là..."
"Đúng, ký chủ, thế giới này, là thế giới tu tiên." Hệ thống thiện giải nhân ý trả lời.
Lý Việt Bạch còn muốn hỏi thêm vài câu, lại bị đánh gãy.
"Sư tôn, sư tôn!" Một nữ hài mặc y phục nhạt màu kêu kêu quát quát chạy vào, nàng lớn lên cực kỳ đáng yêu, thoạt nhìn chỉ có mười tuổi, trên đầu là hai búi tóc nhỏ, nhìn kỹ lại phát hiện nàng hoàn toàn khác với bé gái khác trong hiện đại --- lúc nàng chạy, bước chân cực kỳ nhanh nhẹn, vừa nhìn liền biết là bởi có tiên lực trong người, không đến mức bởi vì chạy quá nhanh mà té ngã.
"Nàng tên là Tiểu Ngải, là đệ tử nhỏ nhất của ngài." Hệ thống nhắc nhở.
"Sư tôn!" Tiểu Ngải tức giận vọt vào, chạy đến trước người Lý Việt Bạch, dùng tay nhỏ kéo vạt trường bào của hắn: "Sư tôn, ta muốn cáo trạng với ngài, tên quỷ gây sự Khương Thế Anh kia lại không tuân thủ tiên quy, trốn ra ngoài rồi!"
Quần áo Lý Việt Bạch bị nàng nắm, khóe miệng lại không khỏi gợn lên tươi cười.
Từ lúc xuyên tới nay, hắn chưa thấy em bé nào tung tăng nhảy nhót như vậy, thế giới thứ hai trẻ con thật ra không ít, nhưng bọn trẻ hoặc là bị bắt cóc, hoặc là bị vampire khống chế, đều là thân bất do kỷ, cho nên, hiện tại nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Ngải, tâm tình tốt lên không ít.
Nếu nàng gọi mình là sư tôn, vậy mình hẳn nên ra dáng sư tôn một chút.
"Không sao." Lý Việt Bạch cười cười: "Chờ nó trở về liền ấn quy trách phạt (phạt theo quy tắc đã định sẵn)."
"Hừ." Nữ hài phồng má: "Sư tôn nói là trách phạt, nhưng mỗi lần không phải chỉ là khuyên bảo vài câu rồi xong, nếu không phải sư tôn quá ôn nhu, cái tên quỷ gây sự kia sao có thể vô pháp vô thiên như thế..."
Tuy trong miệng nàng luôn nhắc đến tên quỷ gây sự, nhưng biểu hiện trước mặt Lý Việt Bach cũng rất vô pháp vô thiên, đệ tử bình thường nào dám trực tiếp nắm quần áo sư tôn mình mà cáo trạng?
Xem ra lời của Tiểu Ngải không giả, nhân vật này của mình, xác thật là tính tình quá tốt, khiến cho đệ tử không lớn không nhỏ dưới trướng đều vô pháp vô thiên.
"Tiểu Ngải, công khóa hôm nay thế nào?" Ngữ khí Lý Việt Bạch vẫn thực nhu hòa.
Nữ hài thè lưỡi, vội vàng hành lễ, chạy ra ngoài.
Dỗ đứa nhỏ này xong, Lý Việt Bạch tiếp tục nhận tin tức hệ thống cung cấp.
Nguyên chủ thân thể này tên là Mục Thanh Ninh, là một trong những tiên trưởng của Côn Luân tiên sơn.
Đây là thế giới tu tiên, Côn Luân tiên sơn nằm ở phía tây bắc, ngọn núi cực cao, diện tích cực kỳ rộng, chưởng môn được người ta gọi là Tiên Chủ, để chọn lựa Tiên Chủ cần dựa vào kiếm thuật, đạo pháp, đức hạnh, nhận được sự đề cử từ chư vị tu tiên, thế nhưng một ngàn năm trước kia, vị trí Tiên Chủ liên tiếp rơi vào tay Ngọc thị.
Lịch sử của Côn Luân tiên sơn đã có từ lâu, tương truyền là được Tây Vương Mẫu thành lập, trên núi ngọc thạch chứa pháp lực nhiều đến nỗi thừa thãi, mà Ngọc thị tự xưng là hậu nhân của Tây Vương Mẫu, liền lấy chữ "Ngọc" làm tên họ.
Đương nhiên, trên thế giới này, thế lực tu tiên không chỉ có Côn Luân tiên sơn, phía tây còn có Lưu Sa Nguyên, phía đông còn có Đế Khuân Sơn... Các thế lực dần dần lớn mạnh, xem như quần hùng cát cứ (ý là mỗi thế lực hùng mạnh chia cắt lãnh thổ để chiếm giữ và lập chủ quyền riêng), trên Côn Luân tiên sơn có khoảng năm vạn người tu tiên, lực lượng cường đại, trong đám quần hùng có thể tính là môn phái lớn.
Những tu sĩ dòng họ khác trên Côn Luân tiên sơn cũng không ít, tuy là vô duyên với vị trí Tiên Chủ, nhưng cũng có thể dạy dỗ đệ tử, nhận được sự kính trọng của mọi người.
Mục Thanh Ninh từ khi còn nhỏ đã được cha mẹ đưa tới Côn Luân tiên sơn học tập kiếm pháp cùng tiên pháp, thiên phú của hắn cực cao, sau khi học thành trảm yêu trừ ma nhiều lần lập kỳ công, nhưng sau khi bị trọng thương mấy năm trước, nguyên khí hao tổn, từ đó không hề cầm kiếm, chỉ chuyên tâm bế quan dạy dỗ đệ tử, cùng thế vô tranh (không tranh đoạt quyền thế).
Hắn đã quen nhìn chuyện sinh tử, đã trải qua sóng to gió lớn, bởi vậy tính cách phá lệ ôn hòa, đặc biệt khoan dung với mọi người, cho dù đệ tử bướng bỉnh một chút cũng sẽ không để ý.
Nghe xong giới thiệu đơn giản, Lý Việt Bạch tham quan một vòng trong phòng.
Phòng rất lớn, nhưng không gian dành cho người lại rất nhỏ --- phần lớn gian phòng đều bị kệ sách chiếm lấy.
Trên kệ sách tất cả đều là thư tịch, có quyển trụ, có chiết trang, cũng có công bổn, mỗi thứ đều thiết kế tinh mĩ, hình thức thanh lịch.
Tiện tay rút ra một quyển, mở ra --- hoàn toàn xem không hiểu.
Lại mở một quyển khác, vẫn là xem không hiểu.
"Hệ thống, lấy ký ức của nguyên chủ ra." Lý Việt Bạch lúc này mới phát hiện trong đầu mình trống trơn, cái gì cũng không xuất hiện.
"Vâng, bởi vì lượng tin tức quá lớn, phải mất một thời gian mới load được, hiện tại load xong, lập tức hiện ra cho ngài." Hệ thống trả lời.
Giây tiếp theo, Lý Việt Bạch cảm thấy não mình như muốn nổ mạnh.
Tin tức cực lớn dũng mãnh tiến vào, khiến hắn nhất thời không thể thừa nhận.
Trước mặt tối đen, không biết qua bao lâu, mới có thể nhìn thấy một lần nữa.
Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, nhìn quyển sách trong tay, lúc này mới phát hiện nguyên bản văn tự phức tạp khó hiểu hiện tại có thể đọc dễ dàng.
Trên sách không phải thứ gì khác, đúng là binh pháp.
Sách trong phòng này, có hơn nửa là binh pháp, hơn nữa trong đó có mấy quyển là tự tay nguyên chủ viết.
Kiếm pháp cùng tu đạo của Mục Thanh Ninh không tính là cao minh, lại tinh thông phương pháp bài binh bố trận.
Tuyệt đối không phải lý luận suông, mà là kinh nghiệm có được từ bao nhiêu năm thực chiến vào sinh ra tử.
Lý Việt Bạch xem sách trên kệ tốn một khoảng thời gian, tìm thấy một quyển họa trong một chiếc hộp tinh xảo, mở ra --- giấy vẽ hơi cũ, thoạt nhìn đã lâu năm, mực vẽ trên giấy cũng đã phai màu, trên giấy vẽ mấy tu sĩ trẻ tuổi, trên người đều mặc bạch y cầm trường kiếm, bộ dáng hăng hái khí phách.
Chỉ cần cẩn thận tỉ mỉ là có thể nhìn ra, người thanh tú ôn hòa nhất trong đó là bản thân Mục Thanh Ninh.
Nhìn bức họa này, tất cả ký ức trong đầu đều bùng lên.
Lúc Mục Thanh Ninh còn trẻ, đã từng tham gia vào mấy trận chiến tiếng tăm lẫy lừng, suất lĩnh hơn mấy ngàn tu sĩ Côn Luân tiên sơn, trảm yêu trừ ma, nhiều lần lập kỳ công.
Giá trị vũ lực của hắn hữu hạn, lại am hiểu chỉ huy, những tu sĩ khác lúc đầu cũng không nghe hắn, nhưng không quá mấy ngày, tất cả đều vui vẻ phục tùng.
Đây gọi là năm tháng huy hoàng...
Lý Việt Bạch vuốt ve bức họa, ký ức về những người khác trong bức họa cũng bùng lên.
Hóa ra, những bạn hữu từng kề vai chiến đấu với Mục Thanh Ninh, đều lần lượt qua đời.
Có người chết trên chiến trường, có người chết trong tay phản đồ, có người chết trong tranh đấu của Côn Luân tiên sơn.
Căn cứ theo giới thiệu, lúc trẻ Mục Thanh Ninh đã từng trải qua vô số sự kiện tinh phong huyết vũ, có ngoại chiến, có nội chiến, những người trong bức họa đều không phải tu sĩ bình thường, mà là nhân vật nổi bật có tiếng ở Côn Luân tiên sơn, vì vậy, mặc kề là ngoại chiến hay nội chiến, bọn họ đều là người đứng trên mũi sào. Bởi vậy, cũng dễ chết nhất.
Chỉ có Mục Thanh Ninh, bởi vì tính cách ôn hòa không thích tranh đấu, lại không đảm nhiệm chức vị quan trọng gì, mới có thể tránh thoát vô số náo động, sống đến bây giờ.
Nếu như vậy...
Trong lúc nhất thời, Lý Việt Bạch không hiểu.
"Hệ thống." Hắn hỏi: "Một đời này của tao, vẫn là tự cứu mình sao?"
"Phải." Hệ thống đưa ra câu trả lời khẳng định, thậm chí cón bổ sung thêm: "Đời trước của nguyên chủ rất thê thảm."
Nếu Mục Thanh Ninh đã vào trạng thái về hưu, được người tôn kính, tính tình lại ôn hòa không thích tranh đoạt, mỗi ngày không phải dạy dỗ tiểu đồ đệ thì là đọc sách uống trà trồng tiên thảo, sao lại có người đến hại hắn?
Hơn nữa, lúc trước gặp nhiều tai họa như vậy vẫn có thể tránh thoát, đủ để chúng minh Mục Thanh Ninh không phải dạng vừa, lúc này, rốt cuộc là cái dạng tai họa gì, có thể lôi hắn vào trong đó?
Bốn bức tường trong phòng đều một màu trắng toát, trên tường có một cái gương toàn thân, trừ nó ra, không có thêm thứ gì.
Có lẽ đây là nơi hệ thống cung cấp, có chức năng giống như "phòng nghỉ", sau mỗi lần xuyên qua, hắn có thể nghỉ ngơi ở đây một thời gian, sau đó tiếp tục hành trình.
Nhớ lần trước hắn đi vào đây, phát hiện trên tay mình xuất hiện một cái vòng ánh sáng, là màu ánh trăng, đẹp vô cùng.
Lý Việt Bạch lần nữa nâng tay trái lên, phát hiện ở đó nhiều hơn một cái vòng sáng, biến thành hai vòng, hai chiếc vòng trên tay chậm rãi chuyển động, không cảm nhận được trọng lượng, cũng không cảm nhận được xúc cảm gì, thuần túy là hiệu quả thị giác.
Xem ra, mỗi khi thành công xuyên qua một thế giới, sẽ tăng thêm một chiếc vòng sáng.
Lý Việt Bạch dùng tay phải không đeo vòng cào cào tóc, xoa xoa trán, cảm thấy trong óc vựng như hồ, hơn nữa trong lòng rầu rĩ, có điểm áp lực.
Trong đời sống hiện thực, hàng ngày ở chung cùng bạn bè, tình cảm sẽ càng ngày càng sâu sắc, chính là khi tới nơi này, mỗi lần xuyên qua một thế giới, đều không thể không thành lập quan hệ với bằng hữu ở thế giới kia, sau đó lại bắt buộc phải tách ra.
Hiện tại, tràn ngập trong đầu hắn là một loạt các sự kiện kinh tâm động phách ở lần xuyên vừa rồi, còn có Diệp Thanh.
Cùng Diệp Thanh trải qua nhiều chuyện như vậy, đột nhiên tách ra, thật sự có điểm khó tiếp thu.
"Rất nhiều ký chủ nảy sinh tính ỷ lại với đồng đội cùng thế giới, thậm chí không muốn rời đi, không muốn tiếp tục xuyên." Một thanh âm vang lên: "Ký chủ thân ái, cảm xúc lúc này của ngài rất bình thường, nghỉ ngơi một thời gian là ổn thôi."
"Hệ thống?" Lý Việt Bạch giật mình: "Mày là hệ thống nào?"
"Hệ thống nào có nghĩa là gì?"
"Mày là hệ thống làm bạn với tao ở lần xuyên đầu tiên, hay là hệ thống bị tao giết chết ở lần xuyên thứ hai? Hay là Kẻ Xét Xử đảm nhiệm vai trò hệ thống ở cuối lần xuyên thứ hai?" Lý Việt Bạch cảm thấy đầu càng ngày càng đau, vị Chủ Thần này thích khảo nghiệm IQ quá cơ, làm ra nhiều hệ thống lung tung rối loạn như vậy.
"Đều không phải." Hệ thống trả lời.
"..."
"Tôi là hệ thống được Chủ Thần phân phối cho ngài tiến hành lần xuyên tiếp theo, hai lần xuyên lúc trước của ngài, tôi cũng có tư liệu." Thanh âm hệ thống thực mềm nhẹ: "Xin chỉ giáo."
"Chỉ cần mày đừng giống HAL-90000 là được." Lý Việt Bạch lắc đầu, nhớ tới cái hệ thống nơi nơi chốn chốn đều đối nghịch với mình, cuối cùng còn bị mình phí sức lực thật lớn giải quyết, cơn giận vẫn còn sót lại trong lòng.
"Xin yên tâm, nội hạch tinh thần của tôi là tính cách không muốn chọc đến phiền toái, cũng không muốn hao phí tâm tư tạo rắc rối cho ký chủ." Hệ thống trả lời.
"Cám ơn." Lý Việt Bạch thở dài, cũng không dám thiếu cảnh giác.
"Ký chủ, mời ngài tiếp tục nghỉ ngơi, chờ đến lúc ngài cho rằng có thể tiến hành lần xuyên tiếp theo, có thể ra lệnh cho tôi." Hệ thống nói.
Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy mình đã nghỉ ngơi đủ rồi.
Lần xuyên trước hắn đã lâu không được ngủ, còn bị trọng thương, nhưng những mỏi mệt cùng vết thương đều để lại cho nguyên chủ, hiện tại thân thể này là của mình, sạch sẽ một vết thương cũng không có, hơn nữa hình như đã nghỉ ngơi thật lâu, đại não một chút cũng không mệt mỏi.
"Đi luôn bây giờ." Lý Việt Bạch hạ lệnh.
Trong căn phòng trống rỗng này, không có việc gì lại suy nghĩ đông tây, như vậy không tốt, rất ảnh hưởng đến tâm tình, không bằng nhanh chóng tiến vào lần xuyên tiếp theo.
"Vâng, chấp hành mệnh lệnh của ngài, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng, tiếp theo ngài sẽ đi vào thế giới thứ ba ..." Thanh âm hệ thống ngày càng nhỏ nhẹ, càng ngày càng thôi miên, theo thanh âm, toàn bộ căn phòng đều sáng lên, một đạo bạch quang lóe lên, sau đó, xuyên qua hoàn thành.
Lý Việt Bạch mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trong một gian nhã trí trong thính đường.
Mặt đất dùng ngọc thạch làm đá lát, cây cột làm từ gỗ mun, kệ sách cũng vậy... Mọi thứ đều lộ ra phong cách cổ xưa, nhưng nếu nói là cổ đại thì cũng không hẳn, mỗi một thứ bày biện trong phòng đều có khí chất phi phàm, không có đặc thù của triều đại, không giống như đồ vật nơi thế tục.
Một mặt gương đồng càng thể hiện --- nơi này không phải thế tục.
Gương đồng bình thường, mặt kính được chế tạo từ đồng, sau đó mài giũa đến bóng loáng, dùng để soi gương, mà cái gương đồng trước mặt này, lại không nhìn ra chất liệu, giống như được mài giũa từ ngọc thạch mà thành, lại như mặt nước thanh triệt nhất, tản ra quang mang kỳ dị.
Lý Việt Bạch bước tới trước mặt gương, mặt gương phản chiếu khuôn mặt của mình --- thứ đầu tiên ánh vào mi mắt chính là một đầu tóc bạc, trong suốt như băng tuyết, một sợi tóc đen cũng không có, trên đỉnh đầu là một cái phát quan bằng gỗ, phần tóc dài còn lại nhẹ nhàng xõa ra, lại không hề loạn.
Tuy tóc là màu ngân bạch, khuôn mặt này lại không có một chút dấu vết già cả, thoạt nhìn chỉ trên dưới ba mươi, khuôn mặt thon dài, lộ ra hơi thở tiên phong đạo cốt, một đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng, biểu tình nhu hòa, đầy mặt đều là sự thương xót nhân từ nhìn thấu thế sự, một chút cũng không có cảm giác cao cao tại thượng thịnh khí lăng nhân (thịnh khí lăng nhân: chỉ khuôn mặt giận dữ ai nhìn thấy cũng sợ), khiến người ta không khỏi muốn thân cận.
Lại cúi nhìn bộ quần áo, là trường bào trắng thuần, nguyên liệu này trước đây hắn chưa từng thấy qua, nhìn không ra là hàng thủ công, giống như là tự nhiên mà thành, khối thân thể thon dài này mặc vào càng tăng thêm vẻ phiêu dật.
"Hệ thống." Lý Việt Bạch khó có thể tin mà nhìn mình, trong lúc nhất thời không dám nói tiếp, sợ phá hủy tiên khí: "Thế giới này chẳng lẽ là..."
"Đúng, ký chủ, thế giới này, là thế giới tu tiên." Hệ thống thiện giải nhân ý trả lời.
Lý Việt Bạch còn muốn hỏi thêm vài câu, lại bị đánh gãy.
"Sư tôn, sư tôn!" Một nữ hài mặc y phục nhạt màu kêu kêu quát quát chạy vào, nàng lớn lên cực kỳ đáng yêu, thoạt nhìn chỉ có mười tuổi, trên đầu là hai búi tóc nhỏ, nhìn kỹ lại phát hiện nàng hoàn toàn khác với bé gái khác trong hiện đại --- lúc nàng chạy, bước chân cực kỳ nhanh nhẹn, vừa nhìn liền biết là bởi có tiên lực trong người, không đến mức bởi vì chạy quá nhanh mà té ngã.
"Nàng tên là Tiểu Ngải, là đệ tử nhỏ nhất của ngài." Hệ thống nhắc nhở.
"Sư tôn!" Tiểu Ngải tức giận vọt vào, chạy đến trước người Lý Việt Bạch, dùng tay nhỏ kéo vạt trường bào của hắn: "Sư tôn, ta muốn cáo trạng với ngài, tên quỷ gây sự Khương Thế Anh kia lại không tuân thủ tiên quy, trốn ra ngoài rồi!"
Quần áo Lý Việt Bạch bị nàng nắm, khóe miệng lại không khỏi gợn lên tươi cười.
Từ lúc xuyên tới nay, hắn chưa thấy em bé nào tung tăng nhảy nhót như vậy, thế giới thứ hai trẻ con thật ra không ít, nhưng bọn trẻ hoặc là bị bắt cóc, hoặc là bị vampire khống chế, đều là thân bất do kỷ, cho nên, hiện tại nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Ngải, tâm tình tốt lên không ít.
Nếu nàng gọi mình là sư tôn, vậy mình hẳn nên ra dáng sư tôn một chút.
"Không sao." Lý Việt Bạch cười cười: "Chờ nó trở về liền ấn quy trách phạt (phạt theo quy tắc đã định sẵn)."
"Hừ." Nữ hài phồng má: "Sư tôn nói là trách phạt, nhưng mỗi lần không phải chỉ là khuyên bảo vài câu rồi xong, nếu không phải sư tôn quá ôn nhu, cái tên quỷ gây sự kia sao có thể vô pháp vô thiên như thế..."
Tuy trong miệng nàng luôn nhắc đến tên quỷ gây sự, nhưng biểu hiện trước mặt Lý Việt Bach cũng rất vô pháp vô thiên, đệ tử bình thường nào dám trực tiếp nắm quần áo sư tôn mình mà cáo trạng?
Xem ra lời của Tiểu Ngải không giả, nhân vật này của mình, xác thật là tính tình quá tốt, khiến cho đệ tử không lớn không nhỏ dưới trướng đều vô pháp vô thiên.
"Tiểu Ngải, công khóa hôm nay thế nào?" Ngữ khí Lý Việt Bạch vẫn thực nhu hòa.
Nữ hài thè lưỡi, vội vàng hành lễ, chạy ra ngoài.
Dỗ đứa nhỏ này xong, Lý Việt Bạch tiếp tục nhận tin tức hệ thống cung cấp.
Nguyên chủ thân thể này tên là Mục Thanh Ninh, là một trong những tiên trưởng của Côn Luân tiên sơn.
Đây là thế giới tu tiên, Côn Luân tiên sơn nằm ở phía tây bắc, ngọn núi cực cao, diện tích cực kỳ rộng, chưởng môn được người ta gọi là Tiên Chủ, để chọn lựa Tiên Chủ cần dựa vào kiếm thuật, đạo pháp, đức hạnh, nhận được sự đề cử từ chư vị tu tiên, thế nhưng một ngàn năm trước kia, vị trí Tiên Chủ liên tiếp rơi vào tay Ngọc thị.
Lịch sử của Côn Luân tiên sơn đã có từ lâu, tương truyền là được Tây Vương Mẫu thành lập, trên núi ngọc thạch chứa pháp lực nhiều đến nỗi thừa thãi, mà Ngọc thị tự xưng là hậu nhân của Tây Vương Mẫu, liền lấy chữ "Ngọc" làm tên họ.
Đương nhiên, trên thế giới này, thế lực tu tiên không chỉ có Côn Luân tiên sơn, phía tây còn có Lưu Sa Nguyên, phía đông còn có Đế Khuân Sơn... Các thế lực dần dần lớn mạnh, xem như quần hùng cát cứ (ý là mỗi thế lực hùng mạnh chia cắt lãnh thổ để chiếm giữ và lập chủ quyền riêng), trên Côn Luân tiên sơn có khoảng năm vạn người tu tiên, lực lượng cường đại, trong đám quần hùng có thể tính là môn phái lớn.
Những tu sĩ dòng họ khác trên Côn Luân tiên sơn cũng không ít, tuy là vô duyên với vị trí Tiên Chủ, nhưng cũng có thể dạy dỗ đệ tử, nhận được sự kính trọng của mọi người.
Mục Thanh Ninh từ khi còn nhỏ đã được cha mẹ đưa tới Côn Luân tiên sơn học tập kiếm pháp cùng tiên pháp, thiên phú của hắn cực cao, sau khi học thành trảm yêu trừ ma nhiều lần lập kỳ công, nhưng sau khi bị trọng thương mấy năm trước, nguyên khí hao tổn, từ đó không hề cầm kiếm, chỉ chuyên tâm bế quan dạy dỗ đệ tử, cùng thế vô tranh (không tranh đoạt quyền thế).
Hắn đã quen nhìn chuyện sinh tử, đã trải qua sóng to gió lớn, bởi vậy tính cách phá lệ ôn hòa, đặc biệt khoan dung với mọi người, cho dù đệ tử bướng bỉnh một chút cũng sẽ không để ý.
Nghe xong giới thiệu đơn giản, Lý Việt Bạch tham quan một vòng trong phòng.
Phòng rất lớn, nhưng không gian dành cho người lại rất nhỏ --- phần lớn gian phòng đều bị kệ sách chiếm lấy.
Trên kệ sách tất cả đều là thư tịch, có quyển trụ, có chiết trang, cũng có công bổn, mỗi thứ đều thiết kế tinh mĩ, hình thức thanh lịch.
Tiện tay rút ra một quyển, mở ra --- hoàn toàn xem không hiểu.
Lại mở một quyển khác, vẫn là xem không hiểu.
"Hệ thống, lấy ký ức của nguyên chủ ra." Lý Việt Bạch lúc này mới phát hiện trong đầu mình trống trơn, cái gì cũng không xuất hiện.
"Vâng, bởi vì lượng tin tức quá lớn, phải mất một thời gian mới load được, hiện tại load xong, lập tức hiện ra cho ngài." Hệ thống trả lời.
Giây tiếp theo, Lý Việt Bạch cảm thấy não mình như muốn nổ mạnh.
Tin tức cực lớn dũng mãnh tiến vào, khiến hắn nhất thời không thể thừa nhận.
Trước mặt tối đen, không biết qua bao lâu, mới có thể nhìn thấy một lần nữa.
Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, nhìn quyển sách trong tay, lúc này mới phát hiện nguyên bản văn tự phức tạp khó hiểu hiện tại có thể đọc dễ dàng.
Trên sách không phải thứ gì khác, đúng là binh pháp.
Sách trong phòng này, có hơn nửa là binh pháp, hơn nữa trong đó có mấy quyển là tự tay nguyên chủ viết.
Kiếm pháp cùng tu đạo của Mục Thanh Ninh không tính là cao minh, lại tinh thông phương pháp bài binh bố trận.
Tuyệt đối không phải lý luận suông, mà là kinh nghiệm có được từ bao nhiêu năm thực chiến vào sinh ra tử.
Lý Việt Bạch xem sách trên kệ tốn một khoảng thời gian, tìm thấy một quyển họa trong một chiếc hộp tinh xảo, mở ra --- giấy vẽ hơi cũ, thoạt nhìn đã lâu năm, mực vẽ trên giấy cũng đã phai màu, trên giấy vẽ mấy tu sĩ trẻ tuổi, trên người đều mặc bạch y cầm trường kiếm, bộ dáng hăng hái khí phách.
Chỉ cần cẩn thận tỉ mỉ là có thể nhìn ra, người thanh tú ôn hòa nhất trong đó là bản thân Mục Thanh Ninh.
Nhìn bức họa này, tất cả ký ức trong đầu đều bùng lên.
Lúc Mục Thanh Ninh còn trẻ, đã từng tham gia vào mấy trận chiến tiếng tăm lẫy lừng, suất lĩnh hơn mấy ngàn tu sĩ Côn Luân tiên sơn, trảm yêu trừ ma, nhiều lần lập kỳ công.
Giá trị vũ lực của hắn hữu hạn, lại am hiểu chỉ huy, những tu sĩ khác lúc đầu cũng không nghe hắn, nhưng không quá mấy ngày, tất cả đều vui vẻ phục tùng.
Đây gọi là năm tháng huy hoàng...
Lý Việt Bạch vuốt ve bức họa, ký ức về những người khác trong bức họa cũng bùng lên.
Hóa ra, những bạn hữu từng kề vai chiến đấu với Mục Thanh Ninh, đều lần lượt qua đời.
Có người chết trên chiến trường, có người chết trong tay phản đồ, có người chết trong tranh đấu của Côn Luân tiên sơn.
Căn cứ theo giới thiệu, lúc trẻ Mục Thanh Ninh đã từng trải qua vô số sự kiện tinh phong huyết vũ, có ngoại chiến, có nội chiến, những người trong bức họa đều không phải tu sĩ bình thường, mà là nhân vật nổi bật có tiếng ở Côn Luân tiên sơn, vì vậy, mặc kề là ngoại chiến hay nội chiến, bọn họ đều là người đứng trên mũi sào. Bởi vậy, cũng dễ chết nhất.
Chỉ có Mục Thanh Ninh, bởi vì tính cách ôn hòa không thích tranh đấu, lại không đảm nhiệm chức vị quan trọng gì, mới có thể tránh thoát vô số náo động, sống đến bây giờ.
Nếu như vậy...
Trong lúc nhất thời, Lý Việt Bạch không hiểu.
"Hệ thống." Hắn hỏi: "Một đời này của tao, vẫn là tự cứu mình sao?"
"Phải." Hệ thống đưa ra câu trả lời khẳng định, thậm chí cón bổ sung thêm: "Đời trước của nguyên chủ rất thê thảm."
Nếu Mục Thanh Ninh đã vào trạng thái về hưu, được người tôn kính, tính tình lại ôn hòa không thích tranh đoạt, mỗi ngày không phải dạy dỗ tiểu đồ đệ thì là đọc sách uống trà trồng tiên thảo, sao lại có người đến hại hắn?
Hơn nữa, lúc trước gặp nhiều tai họa như vậy vẫn có thể tránh thoát, đủ để chúng minh Mục Thanh Ninh không phải dạng vừa, lúc này, rốt cuộc là cái dạng tai họa gì, có thể lôi hắn vào trong đó?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook