Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 45: Thợ săn vampire (30)

Nói cách khác, hiện tại mình có thể chất Vila, mặc kệ là thanh âm hay hơi thở, đều có lực hấp dẫn trí mạng với vampire, khiến chúng điên cuồng.

Nếu nói nhân loại bình thường là đồ ăn, vậy vila chính là độc phẩm.

Như vậy có thể giải thích được, vừa rồi ở phòng bệnh của Gia Tử Thần, mình đứng xa xa ở phía cửa không xảy ra chuyện gì. Mà sau khi mở miệng nói chuyện, Gia Tử Thần nghe thấy, lại đến gần hắn, khiến Gia Tử Thần nhìn thấy rõ ràng --- bởi vậy, Gia Tử Thần mới nổi điên mà muốn ăn mình.

Lý Việt Bạch đứng một mình trong thang máy, trên vách tường kim loại trơn bóng như gương thấy được ngoại hình của mình --- vẫn là bộ dáng nguyên bản của Cố Tây Sa, không nhìn ra biến hóa gì, bởi vậy, vô luận là cục trưởng Dương, đồng sự khác hay Lương Tĩnh, đều không nhìn ra có gì khác thường.

Nhân loại bị Vila bám vào, chỉ có vampire mới phân biệt được, bởi vì vampire này đối với loại "độc phẩm" này quá mức si cuồng, cực kỳ mẫn cảm.

Đảo lại thời gian lúc trước --- Lý Việt Bạch cảm thấy một trận đau đớn --- lúc ấy, ở trong căn phòng nhỏ chật hẹp kia, khi Diệp Thanh đã biến thành vampire tỉnh lại, nhìn thấy mình biến thành Vila, là cảm giác gì? Diệp Thanh đã dùng ý chí cường đại cỡ nào, mới có thể nhịn được xúc động hút máu hắn?

Vốn dĩ cho rằng thứ Diệp Thanh nhịn xuống chỉ là xúc động hút máu tươi của nhân loại, không ngờ y đã nhịn xuống dục vọng so với cái kia mãnh liệt hơn gấp trăm ngàn lần.

Lúc ấy có thể nhịn xuống, vậy lần sau?

Chuyện tiếp theo, Lý Việt Bạch không dám nghĩ đến, nhưng lý trí hắn lại không thể không tiếp tục suy đoán.

Sau khi Diệp Thanh mất tích, mình gọi điện thoại cho y.

Tiếp điện thoại là một bé gái, thất thố kinh hoàng mà kêu một tiếng:

"Cứu...... Cứu mạng!"

Địa điểm là ở bãi đỗ xe ngầm của tiểu khu cũ, Diệp Thanh cùng bé gái ở cạnh nhau, có lẽ là ngẫu nhiên gặp được bé gái này, định hút máu bé.

Lúc ấy chính mình cũng thực hoảng loạn, chỉ dựa theo trực giác nói: "Tiểu Diệp, xin cậu, bình tĩnh một chút, đều là tôi sai..."

Sau đó chính là tiếng bé gái hét chói tai, cùng thanh âm hàm răng đâm vào thân thể, ngay sau đó điện thoại liền tắt.

...

Một lần nữa nhớ lại chuyện này, Lý Việt Bạch đứng trong thang máy, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, bình sinh lần đầu tiên cảm nhận được tư vị hoang mang lo sợ.

Bởi vì mình gọi cuộc điện thoại ấy, nên Diệp Thanh nghe thấy thanh âm của mình.

Thanh âm của Vila, đối với vampire mà nói...

Trước khi mình mở miệng nói chuyện, bé gái kia vẫn sống và còn có thể kêu cứu.

Nhưng mà Diệp Thanh nghe thấy giọng nói của mình.

Bị giọng nói của Vila kích thích, vampire sẽ làm ra chuyện không thể khống chế...

...

Nói cách khác, kẻ hại chết bé gái kia, từ đầu đến cuối đều là mình.

Là mình biến Diệp Thanh thành vampire, là mình kích thích Diệp Thanh.

Sau một thời gian hoảng thần, Lý Việt Bạch không biết mình đang ở nơi nào, trái tim rất đau, nhưng đau đớn này so với áp lực che trời lấp đất không tính là gì, thang máy vẫn đang đi xuống, nhưng hắn không nhìn thấy bốn vách tường kim loại xung quanh, chỉ cảm thấy xung quanh mình một mảnh tối đen, bản thân ở trong không gian rộng lớn không hề có không khí, chỉ có duy nhất một mình.

"Ký chủ thân ái, nếu bây giờ kẻ địch tập kích, trạng thái của ngài không có bất luận phần thắng nào." Hệ thống nhắc nhở.

"..." Lý Vệt Bạch định siết chặt tay, lại phát hiện tay phải đang run rẩy, một chút sức lực đều không có.

Không có phần thắng thì không có phần thắng đi, có lẽ mình chết luôn ở thế giới này thì càng tốt.

Lý Việt Bạch chưa bao giờ là người bi quan, hơn nữa vừa mới mấy ngày trước, ý chí chiến đấu còn sục sôi, tự cho là bình ổn nắm chắc thắng lợi.

Ở chung với Diệp Thanh nhẹ nhàng vui sướng là vậy, thậm chí mình còn sinh ra một loại ảo giác, cho ràng mình có thể cứu lấy Diệp Thanh, có thể khiến sinh mệnh cô độc của y không quá vất vả như vậy.

Như mà cơ chế vỏ chuối xảy ra đã khiến tất cả mọi thứ thay đổi.

Sau khi cơ chế vỏ chuối xuất hiện, mình đi một bước làm ra vô số lựa chọn, mỗi lần lựa chọn đều nghĩ có thể cứu vớt, một lần lại một lần làm tình thế trở nên rối loạn, từng bước từng bước một tiến đến vực sâu.

Mình bị vận mệnh chọn lựa, không thể không chiến đấu, đây là bất đắc dĩ, chính là bé gái kia... Đứa bé kia có thể làm được chuyện gì? Vì cái gì muốn nó chấp nhận hậu quả đáng sợ như vậy? Vì cái gì mà nó phải chết trên bàn cờ của người khác?

"Hệ thống, mày rốt cuộc có mục đích gì?"

"Không có mục đích gì cả, chỉ là Chủ thần chán ghét thế giới không thú vị, muốn thấy một chút chuyện thú vị thôi mà." Hệ thống cười: "Chuyện đến bây giờ, chẳng lẽ không thú vị sao?"

"Chủ thần chết đi sẽ càng thú vị." Lý Việt Bạch lạnh lùng trả lời.

"Ha ha ha ha ha ký chủ thân ái, ngài định giết thần sao?" Hệ thống giống như nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên vũ trụ: "Chủ thần sẽ không chết, Chủ thần là bất diệt."

"Chủ thần bất diệt..." Lý Việt Bạch âm thầm ghi nhớ những lời này, tuy rằng không thể hiểu được ý tứ xác thực, nhưng hệ thống dưới trạng thái vênh váo ác ý nói ra những lời này, vậy tất nhiên là thật.

"Nếu mày gọi tao là ký chủ." Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh: "Tại sao lại vui khi nhìn thấy tao thất bại? Cái hệ thống trong thế giới trước cũng là mày sao?"

Ở thế giới nhạc sư kinh đô kia, hệ thống trước sau đều đứng ở phe Lý Việt Bạch, cùng hắn tiến lùi, ngữ khí nói chuyện cũng khác nhau rõ ràng.

"Không thể trả lời, thế giới nhiều như vậy, ký chủ nhiều như vậy, điều tôi làm là nghe theo ý chỉ của Chủ thần mà thôi." Hệ thống nói: "Ở trong cái thế giới này, tuy tôi gọi ngài là ký chủ, nhưng sinh tử thành bại của ngài đều không liên quan đến tôi."

Quả nhiên là vậy.

Thế giới này chính là ngược đời như vậy, hệ thống chưa chắc đã đứng cùng một bên với ký chủ, hệ thống cũng không phụ thuộc vào ký chủ mới có thể tồn tại được. Lý Việt Bạch không có tâm tư tiếp tục cùng hệ thống chơi trò giải đố, phẫn nộ một lần nữa bốc lên trong lòng hắn – trong nháy mắt hắn muốn cười nhạo bản thân trong một phút đồng hồ --- cư nhiên lại nghĩ đến cái chết? Này sao được, tìm đến cái chết thật là vô trách nhiệm, chẳng qua cũng là một cách trốn tránh mà thôi, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, tội nghiệt còn chưa chuộc lại được, muốn chết cái gì?

Cho dù phải xuống địa ngục, hắn cũng phải kéo theo hệ thống cùng Chủ thần đi cùng.

Hiện tại là bốn giờ sáng, thang máy an tĩnh tịch liêu, chỉ có một mình hắn.

Bộ đàm lại vang lên tiếng kêu bén nhọn.

Lại xảy ra chuyện?

Lý Việt Bạch phục hồi tinh thần, ấn nghe cuộc gọi video.

Tay hắn vẫn cứ phát run, nhưng sức lực đã trở lại.

"Tiểu Cố?" Màn hình bên kia là cục trưởng Dương, ông ngồi trong xe cảnh sát chạy như bay, hai hàng lông mày nhíu chặt: "Chúng tôi đang điều tra tin tức của Diệp Thanh, hiện tại vẫn chưa có manh mối gì, cậu có thể cung cấp tin tức gì không?"

Không có, cho dù hắn có quan tâm tới Diệp Thanh thế nào, trước mắt vẫn không có manh mối.

Nếu thật sự có manh mối, có nên nói cho cục trưởng Dương cùng nhóm đồng sự không? Đáp án là không, càng nhiều người tham gia sẽ chỉ làm mọi chuyện thêm rối loạn, càng ít người biết càng tốt.

"Không có, thực xin lỗi." Lý Việt Bạch cúi đầu.

"Được, tôi biết rồi." Cục trưởng Dương bỗng nhiên cảnh giác nhìn bốn phía chung quanh, sau đó đè thấp thanh âm: "Tiểu Cố, giúp tôi một chuyện."

"Cục trưởng Dương, hiện tại chỉ sợ tôi không thích hợp." Lý Việt Bạch lập tức cự tuyệt, hiện tại vô luận nói từ thân phận hay trạng thái thân thể của hắn, đều không thích hợp để nhận nhiệm vụ.

"Nhiệm vụ này cùng liên quan đến vampire, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cậu là người thích hợp nhất, những người khác tôi không tin được." Thanh âm cục trưởng Dương rất nghiêm túc.

Vampire...

Lý Việt Bạch trong lòng rùng mình, suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn đáp ứng.

Ở thời kỳ đặc thù này, bất kỳ tin tức gì có liên quan đến vampire đều không thể bỏ qua.

Nhiệm vụ cục trưởng Dương giao cho hắn, là bảo hắn trở về thị cục, tìm trong tủ sắt của cục trưởng Dương, lấy đồ vật trong đó cất giữ cẩn thận.

Đồ vật kia là cái gì --- Lý Việt Bạch lại cực kỳ quen thuộc --- kia là vampire thể ngủ đông bám vào người Diệp Thanh đời trước, đúng cái đời này Diệp Thanh tránh được.

Diệp Thanh từ chối nhiệm vụ bắt cướp ở công ty Vĩnh Phong, nhiệm vụ này đương nhiên dừng ở trên đầu đồng sự khác, hoàn thành rất thuận lợi, sau khi vampire thể ngủ đông được tìm thấy, cục trưởng Dương mang về thị cục chuẩn bị nộp lên, không ngờ đúng lúc này chỗ viện bảo tàng lại xảy ra động đất, cục trưởng Dương liền đích thân tới hiện trường, nhất thời chưa thể nộp vampire thể ngủ đông lên được, lại không tiện mang trên người, vì thế khóa nó vào trong tủ sắt.

Lại là tủ sắt... Lý Việt Bạch không thể không liên tưởng đến Trác Chước, hắn cũng áp dụng cách làm tương tự. Vampire thể ngủ đông không có năng lực xuyên tường, khóa vào trong tủ sắt quả nhiên là sự lựa chọn an toàn.

"Mật mã tủ sắt chỉ có mình bác biết, để vampire thể ngủ đông ở bên trong rất an toàn, tại sao còn muốn lấy nó ra?" Lý Việt Bạch hỏi.

"Tôi nghi là mật mã đã bị người giải được, không có chứng cứ, chỉ là trực giác." Ngữ khí cục trưởng Dương càng thêm nghiêm túc: "Hiện tại trong cục ít người canh gác, cục trưởng Vương đi họp, kẻ phá mã tùy thời có khả năng xuống tay... Nghĩ tới nghĩ lui, để nó trong tay cậu là tôi yên tâm nhất."

Lúc tới thị cục đã là 5 giờ sáng.

Từ khi tham dự vào mấy vụ án liên quan đến vamprie, tư liệu của Lý Việt Bạch lần nữa được ghi vào hệ thống an toàn của thị cục, quyền hạn vẫn giống như trước, có thể tự do ra vào thị cục.

Dựa theo chỉ thị của cục trưởng Dương, Lý Việt Bạch tìm được tủ sắt, nhập mật mã cục trưởng Dương cho, lấy đồ vật bên trong ra --- đồng dạng, là một cái quan tài nhỏ màu đen.

Nhìn đến quan tài nhỏ màu đen, Lý Việt Bạch thiếu chút nữa cười khổ --- thứ này ở trong tay mình, cũng chỉ là mầm tai họa mà thôi.

Nhanh chóng cất nó đi, đóng cửa tủ sắt lại, đi ra bên ngoài.

Giờ này đã gần sáng, nhưng vẫn tối như cũ, trong cục có trực ban, nhưng đa số phòng đều trống, trên hành lang cũng trống rỗng.

Lý Việt Bạch vừa trở lại bãi đỗ xe, liền thấy một chiếc táp nạp tháp màu đen lái tới, ngay sau đó dừng lại trước mặt hắn.

Táp nạp tháp màu đen, biển là 7826J, là xe công vụ chỉ có lãnh đạo tối cao trong thị cục mới được sử dụng, chỉ có thể là cục trưởng Vương, cục trưởng Vương hôm nay đi họp, vốn ngày mai mới trở về mà, mà hiện tại là 5 giờ sáng... Vì cái gì lại đột nhiên quay về?

Cửa xe mở, người đi xuống không chỉ có cục trưởng Vương, còn có vài người vác súng, đạn đã lên nòng.

Lòng Lý Việt Bạch căng thẳng.

"Tiểu Cố, đừng nhúc nhích." Sắc mặt cục trưởng Vương cực kỳ nghiêm túc: "Cậu bị nghi ngờ có liên quan đến việc bao che cho nghi phạm... Yêu cầu đưa đi điều tra."

"Tôi không phạm pháp, cục trưởng Vương nhầm đi?" Lý Việt Bạch hít sâu một hơi, tứ chi căng thẳng, chuẩn bị đối phó với tình huống cực đoan nhất.

"Còn không thành thật?" Ngữ khí cục trưởng Vương tăng thêm, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Việt Bạch, vung tay lên, vô số khẩu súng liền nhắm qua: "Tội phạm Diệp Thanh đang lẩn trốn, cậu không báo, có ý định bao che, lại có tiền án, còn chưa đủ để điều tra sao! Kết quả của việc lấy bạo lực chống lại luật pháp, cậu cũng rõ ràng, đó chính là bắt ngay tại chỗ!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương