Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
-
Chương 4: Nhạc sư kinh đô (4)
Đinh Hiên thấy tình thế không ổn, vội vội vàng vàng cáo lui.
Lý Việt Bạch cảm thấy mặt mình đỏ bừng, cả người khô nóng, trái tim nhảy bùm bùm nghe đặc biệt to.
Nếu mà dựa theo tiểu thuyết, việc tiếp theo chính là cảnh cấm trẻ em dưới 18 á!
Nhưng mà không có cái gì xảy ra.
Mộ Dung Nam chỉ ngồi ở bên cạnh, mặt mang ý cười nhìn hắn.
Thằng nhóc này, chắc chắn nó đã biết tác dụng phụ của thuốc là gì, chính là muốn xem mình xấu mặt đây mà.
Vốn có nhiều năm kinh nghiệm trong việc cùng học sinh đấu trí đấu dũng, thầy Bạch nhanh chóng phán đoán.
Không thể, tuyệt đối không thể khuất phục dưới dâm uy của xuân dược!
Thầy Bạch lấy kinh nghiệm tự chủ siêu cường ngồi xuống, nhắm mắt lại yên lặng niệm kinh, cái gì Phật giáo Đạo giáo đạo Cơ Đốc Kinh Thánh lôi ra hết, hết thảy niệm một lần, niệm xong lại lôi sự phát triển của khoa học ra niệm, lúc này mới cảm thấy hơi hơi ức chế được xúc động trong nội tâm.
Tiếp theo liền nghĩ tới cốt truyện! Nghĩ xem mình chết như thế nào! Hắn không tin điều này không áp chế được!
Dựa theo nguyên tác, tiếp theo chính là "Đàn tranh trong tuyết".
Hiện tại là giữa mùa đông, một khúc đàn của Vân Duy Tri chính là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, đem thái tử từ quỷ môn quan kéo lại, chuyện này sớm đã truyền đi toàn cung, hôm sau chính là ngày tuyết rơi, hoàng đế cho rằng, đây là điềm lành.
Hoàng đế cùng các vị phi tần nương nương đến Nguyên Hanh cung thăm thái tử, gặp được Vân Duy Tri đánh đàn dưới trời mưa tuyết.
Từ trước đến nay, có ba loại cảnh tượng thích hợp nhất để đánh đàn: lầu cao, trăng sáng, tuyết rơi.
Vân Duy Tri một thân bạch y, tiếng đàn tranh cao khiết thanh lãnh, xuyên qua lớp tuyết dày truyền vào tẩm cung, càng thêm động lòng người.
Mọi người ở đây ai cũng thán phục, chỉ có một người trong lòng càng thêm cáu giận.
Người đó là Đan phi Đan Huệ.
Đan Huệ xuất thân từ gia đình bậc trung, cực khổ học đàn từ nhỏ, sau này vào cung, hoàng đế thường xuyên khen bàn tay nàng thon dài trắng trẻo, đánh đàn dễ nghe. Nàng cũng rất tự đắc, cho đến hôm nay nghe xong tiếng đàn của Vân Duy Tri, mới phát hiện ra tài nghệ trước đây đều là tục tằng, thiên phú thường thường, so ra thì không bằng một ngón tay của Vân Duy Tri, chênh lệch tâm lí quá lớn khiến nàng khó có thể tiếp thu, trong phút chốc người lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch, đợi sau khi đàn xong, tất cả kinh sợ chuyển thành phẫn nộ.
Hơn nữa, tiếng đàn của Vân Duy Tri đã cứu sống đối thủ một mất một còn của nàng --- thái tử.
Từ một khắc kia, nàng bắt đầu hạ quyết tâm, nhất định phải diệt trừ Vân Duy Tri.
Nhưng mãi không nghĩ ra được kế sách, chỉ có tiếng đàn tranh lạnh lẽo quanh quẩn đâu đây, khiến người càng thêm phát lạnh.
"Bệ hạ, thần thiếp thấy tiếng đàn tranh này quả thật tuyệt diệu, nhưng lại có phần lạnh lẽo, chỉ e thái tử nghe nhiều sẽ không tốt." Hứa chiêu dung nói.
Hứa chiêu dung này vốn rất thẳng tính, nói chuyện không dùng đầu óc, không suy xét tới hậu quả, nhưng mà lần này, lại giúp Đan phi nói ra tiếng lòng.
Hoàng đế nghe xong cũng nhíu mày, nhưng ngay lập tức, ở thiên điện của Nguyên Hanh cung truyền đến vài giọng nữ, ngâm xướng một đoạn phú: "Nhã khúc ký khoát, Trịnh Vệ nhưng ỷ, tân thanh thuận biến, diệu lộng ưu du. Vi phong phiêu duệ, lãnh khí khinh phù... Thượng cảm thiên địa, hạ động quỷ thần, ngũ thanh tịnh dụng, động tĩnh giản dịch, đại hưng tiểu phụ, trọng phát khinh tùy. Chiết nhi phục phù..." (gốc: 雅曲既阔, 郑卫仍倚, 新声顺变, 妙弄优游. 微风漂裔, 冷气轻浮... 上感天地, 下动鬼神, 五声并用, 动静简易, 大兴小附; 重发轻随. 折而复扶...)
Thanh âm nữ tử mềm nhẹ ấm áp, câu từ bài phú ôn hòa, cùng tiếng đàn tranh cất lên, đem vài phần lạnh lẽo trong tiếng đàn chuyển thành ấm áp, quả là âm dương cân bằng, động tĩnh vừa phải.
Ngay cả Đan phi, cũng không khỏi âm thầm tán thưởng.
Hoàng hậu Tiêu Văn Âm từ thiên điện yểu điệu đi ra, cười nói: "Thần thiếp bội phục tiếng đàn của Vân nhạc sư thanh cao lãnh khiết, liền làm một bài thơ, lệnh cho thị nữ ngâm xướng tương hợp, chỉ sợ là làm không tốt, quấy nhiễu đến bệ hạ."
Tiêu Văn Âm xuất thân từ danh gia vọng tộc Tiêu thị, vốn là tiểu thư khuê các, tài hoa hơn người, có thể ngâm thơ làm phú, có tài đánh giá và thưởng thức âm nhạc cực cao, vì chuyện bệnh tình của thái tử chuyển biến tốt đẹp mà vui sướng, liền lấy tiếng đàn của Vân Duy Tri làm một bài thơ.
Hoàng đế từ trước đến nay vốn không quan tâm tới chuyện hoàng hậu có thể ngâm thơ làm phú, cho rằng nàng như vậy rất giống những văn nhân thanh cao không chịu quản thúc, nhưng hôm nay lại khác, chính tai hắn đã nghe được bài thơ của hoàng hậu khiến tiếng đàn lạnh như băng trở nên ấm áp, không khỏi vui vẻ nói: "Hoàng hậu vất vả."
Đan phi ở bên lạnh mắt nhìn, thấy hoàng hậu đối với lời khen ngợi của hoàng đế cũng không phản ứng nhiều, nhưng lại liên tiếp nhìn về phía người đánh đàn là Vân Duy Tri, trong mắt tràn ngập tán thưởng!
Từ đây, trong thâm tâm nàng nghĩ ra một độc kế.
Một chương "Đàn tranh trong tuyết", ngoài mặt đẹp đẽ vô cùng, bên trong lại ẩn chứa sóng ngầm, chôn thật sâu xuống mầm tai họa.
Lý Việt Bạch thở một hơi dài, mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời tối dần, những bông tuyết bắt đầu rơi xuống.
"Thái tử điện hạ có muốn nghe thảo dân đàn không?" Hắn cẩn thận hỏi.
Trong thời gian hắn nghiên cứu cốt truyện, Mộ Dung Nam không có việc gì làm, chỉ ngồi đó nhìn hắn, mặt mang đầy ý cười, nghe câu hỏi lập tức trả lời: "Không nghe."
Good! Lý Việt Bạch âm thầm cho Mộ Dung Nam 1 like.
Nhưng mà, không có một chương "Đàn tranh trong tuyết" kia, chẳng phải càng không thể phán đoán được hướng đi của vai phản diện? Lý Việt Bạch biết, loại chuyện này thì chỉ có thể gặp chiêu nào phá chiêu đó, chẳng thể phán đoán được vai phản diện định làm gì. Vì thế, tốt nhất vẫn là tuân theo quỹ đạo của cốt truyện.
Dẫn đường cho bọn họ vu oan mình cùng hoàng hậu tư thông, cho bọn họ một gợi ý, sau đó thiết lập mai phục ở cuối con đường, một bước chiến thắng!
Nghĩ kỹ kế sách, Lý Việt Bạch cười nói: "Bởi vì tại hạ tính tình cổ quái, khiến thái tử điện hạ cùng hoàng hậu nương nương suốt một đêm chưa từng gặp nhau, bây giờ tại hạ xin phép lui về thiên điện, thỉnh thái tử mời nương nương trở về."
"Ngươi không được đi, ở chỗ này, nơi nào cũng không được đi." Sắc mặt Mộ Dung Nam trầm xuống.
"Tại hạ ở thiên điện thôi, rất gần." Lý Việt Bạch chỉ ra bên ngoài, khuyên can mãi mới thuyết phục được thằng nhóc khó chơi này, mặt khác còn dỗ dành Mộ Dung Nam đáp ứng vài yêu cầu của hắn, lúc này mới chịu từ bỏ.
Hoàng hậu nương nương trở về Nguyên Hanh cung, vui sướng trò chuyện với nhi tử vừa mới khỏi bệnh đến nửa ngày, cuối cùng khó hiểu hỏi: "Nam nhi, vị Vân nhạc sư kia đang ở đâu? Vì sao hắn luôn tránh né bổn cung?"
"Ở thiên điện." Mộ Dung Nam đáp: "Nếu mẫu hậu thấy tò mò thì có thể gặp, nhưng chỉ đứng ở xa xem thôi, đừng quấy rầy hắn."
Vừa dứt lời, tiếng đàn tranh từ thiên điện truyền ra.
"Tài nghệ như vậy, nhân gian hiếm thấy." Hoàng hậu thở dài: "Bổn cung nghe lời Nam nhi, chỉ đứng từ xa xem."
Hoàng hậu được thị nữ nâng dậy, bước tới trung điện, thông qua tầng tầng lớp lớp hoa ngoài cửa sổ, nàng thấy thân ảnh vị Vân nhạc sư kia. Người nọ một thân bạch y, dáng người phiêu dật, dung mạo tựa như được khắc từ băng tuyết, thật giống như tiên hạ phàm.
Hoàng hậu còn đang kinh ngạc, chỉ thấy một tiểu thái giám từ thiên điện chạy ra, đưa một phong thư cho nàng, nói: "Hoàng hậu nương nương, đây là Vân nhạc sư gửi cho ngài."
Nam tử cùng hoàng hậu gửi thư tín cho nhau vốn là tối kỵ trong cung, nhưng hoàng hậu Tiêu Văn Âm xưa nay vốn có tật xấu của văn nhân, thích nhất là thi văn phụ xướng, thường xuyên làm thơ tặng người khác, hơn nữa nàng vừa được khôi phục vị trí hoàng hậu, bệnh của nhi tử lại khỏi hẳn, tự cho là không cần cố kỵ gì, vì thế không suy nghĩ nhiều, bảo cung nữ nhận lấy phong thư.
Ngày kế.
"Thần thiếp chúc mừng hoàng hậu nương nương, nghe nói bệnh tình của thái tử điện hạ đã chuyển biến tốt." Đan phi đầy mặt tươi cười nói: "Vị nhạc sư kia quả là nhân vật vô cùng thần kì, không biết là người thế nào?"
Hoàng hậu nghe Đan phi nhắc đến Vân nhạc sư, liền nhớ tới hành động cổ quái kia của Vân Duy Tri, trong lòng nghi hoặc, thần sắc có chút mất tự nhiên.
"Tiểu chủ thử nói xem, hoàng hậu nương nương còn chưa thấy được mặt hắn a!" Cung nữ Như Ý bên người hoàng hậu lập tức hiểu ý cười trả lời: "Vân nhạc sư kia thật là kì lạ, chẳng những không chịu gặp hoàng hậu nương nương, hôm qua hắn gặp Hứa chiêu dung, lập tức té xỉu trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh nhân sự."
"Người ta nói cao nhân thường kì quái, lời này không sai." Đan phi cười nói: "Không biết kỹ thuật đàn của hắn, so với thần thiếp như thế nào?"
Đan phi từ trước đến nay đối với tài đánh đàn của mình cực kì kiêu ngạo, lại muốn hỏi thăm thêm nhiều tin tức, liền dẫn trọng tâm câu chuyện hướng về phía mình.
Trên mặt hoàng hậu xuất hiện nụ cười lạnh xen lẫn vài phần khinh thường.
Từ trước đến nay, tính cách hoàng hậu vốn thanh cao cao ngạo, không chịu cho người ta mặt mũi, càng không bao giờ chịu hạ thấp trình độ thẩm mỹ của mình mà nói lời khách sáo, nàng vốn chưa bao giờ để đàn kỹ của Đan phi vào mắt, lập tức nói: "Nếu tài nghệ của ngươi là dong chi tục phấn, vậy của Vân nhạc sư hẳn là thiên ngoại phi tiên."
Đan phi bị hạ thấp, trong lòng khó chịu, ngoài mặt vẫn mỉm cười: "Nói như vậy thì thần thiếp đúng là kém xa, xem ra hoàng hậu nương nương đối với Vân nhạc sư là vạn phần thưởng thức."
Hoàng hậu nghĩ đến lá thư hôm qua, không khỏi mỉm cười: "Tướng từ tâm sinh, âm nhạc cũng từ tâm mà sinh."
Đan phi suy nghĩ một phen, nói ra bước tiếp theo trong kế hoạch: "Hoàng hậu nương nương, ngày mai là lễ nguyên tiêu, bọn tỷ muội tính toán định mở hội ngắm trăng ở hoa viên, muốn mời hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ cùng Vân nhạc sư cùng đến tham dự!"
"Hội ngắm trăng?" Hoàng hậu nhíu mày nói: "Thời tiết lạnh như thế, các ngươi thật có nhã hứng!"
"Chúng thần thiếp vốn da dày thịt béo, xưa nay không sợ lạnh." Đan phi trêu ghẹo.
"Bổn cung sợ lạnh, thái tử vừa mới khỏi bệnh, tính tình Vân nhạc sư lại kì quái." Hoàng hậu nói: "Sợ là phải cự tuyệt ý tốt của muội muội rồi."
"Không còn cách nào, thần thiếp cũng không dám cưỡng cầu, chỉ mong hoàng hậu không trách tội là tốt rồi." Đan phi vội vàng: "Không biết lễ nguyên tiêu nương nương định làm gì? Liệu có cần thần thiếp giúp gì không?"
"Thái tử nghe đàn tĩnh dưỡng, bổn cung ở thiên điện làm mấy câu thơ, các ngươi cứ tham dự yến tiệc đi, không cần tới thỉnh an." Hoàng hậu nói.
"Thần thiếp lãnh chỉ." Đan phi vui mừng rạo rực mà rời đi.
Trở lại tẩm cung của mình, Đan phi trái lo phải nghĩ, cảm thấy việc này có chút không đơn giản.
"Tâm Liên, ngươi nói xem, liệu hoàng hậu cùng vị Vân nhạc sư kia... có tư tình?" Đan phi xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng hỏi.
"Nương nương, nô tỳ thấy có lúc như có, có lúc lại như không phải." Tâm Liên một bên đấm chân cho Đan phi, một bên đáp.
"Ngươi tiểu nha đầu này, có nói cũng như không." Đan phi giả vờ tức giận, đá Tâm Liên một cái.
"Nương nương, cái này không quan trọng." Tâm Liên bị đá, cũng không vội vàng thỉnh tội mà cười nói: "Người chúng ta xếp vào bên cạnh hoàng hậu truyền tới một tin cực tốt."
"Tin gì?"
"Vân nhạc sư kia, dám gửi cho hoàng hậu một phong thư! Một đám thái giám cung nữ đều tận mắt thấy!" Tâm Liên nói.
"Thật to gan! Nhưng mà, cái này hoàn toàn phù hợp với phong cách của hoàng hậu..." Đan phi cau mày.
"Hoàng hậu xem xong thư, liền cất vào tráp ở đầu giường." Tâm Liên nói: "Nghe nói, khi nàng xem thư, một lúc khóc, lúc sau lại cười, thật khiến người nghi ngờ!"
"Tâm Liên, ngươi nói đúng." Đan phi suy nghĩ, cười nói: "Mặc kệ hoàng hậu cùng Vân nhạc sư kia có tư tình hay không, chỉ cần có phong thư này làm chứng, bọn họ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết oan."
Lý Việt Bạch cảm thấy mặt mình đỏ bừng, cả người khô nóng, trái tim nhảy bùm bùm nghe đặc biệt to.
Nếu mà dựa theo tiểu thuyết, việc tiếp theo chính là cảnh cấm trẻ em dưới 18 á!
Nhưng mà không có cái gì xảy ra.
Mộ Dung Nam chỉ ngồi ở bên cạnh, mặt mang ý cười nhìn hắn.
Thằng nhóc này, chắc chắn nó đã biết tác dụng phụ của thuốc là gì, chính là muốn xem mình xấu mặt đây mà.
Vốn có nhiều năm kinh nghiệm trong việc cùng học sinh đấu trí đấu dũng, thầy Bạch nhanh chóng phán đoán.
Không thể, tuyệt đối không thể khuất phục dưới dâm uy của xuân dược!
Thầy Bạch lấy kinh nghiệm tự chủ siêu cường ngồi xuống, nhắm mắt lại yên lặng niệm kinh, cái gì Phật giáo Đạo giáo đạo Cơ Đốc Kinh Thánh lôi ra hết, hết thảy niệm một lần, niệm xong lại lôi sự phát triển của khoa học ra niệm, lúc này mới cảm thấy hơi hơi ức chế được xúc động trong nội tâm.
Tiếp theo liền nghĩ tới cốt truyện! Nghĩ xem mình chết như thế nào! Hắn không tin điều này không áp chế được!
Dựa theo nguyên tác, tiếp theo chính là "Đàn tranh trong tuyết".
Hiện tại là giữa mùa đông, một khúc đàn của Vân Duy Tri chính là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, đem thái tử từ quỷ môn quan kéo lại, chuyện này sớm đã truyền đi toàn cung, hôm sau chính là ngày tuyết rơi, hoàng đế cho rằng, đây là điềm lành.
Hoàng đế cùng các vị phi tần nương nương đến Nguyên Hanh cung thăm thái tử, gặp được Vân Duy Tri đánh đàn dưới trời mưa tuyết.
Từ trước đến nay, có ba loại cảnh tượng thích hợp nhất để đánh đàn: lầu cao, trăng sáng, tuyết rơi.
Vân Duy Tri một thân bạch y, tiếng đàn tranh cao khiết thanh lãnh, xuyên qua lớp tuyết dày truyền vào tẩm cung, càng thêm động lòng người.
Mọi người ở đây ai cũng thán phục, chỉ có một người trong lòng càng thêm cáu giận.
Người đó là Đan phi Đan Huệ.
Đan Huệ xuất thân từ gia đình bậc trung, cực khổ học đàn từ nhỏ, sau này vào cung, hoàng đế thường xuyên khen bàn tay nàng thon dài trắng trẻo, đánh đàn dễ nghe. Nàng cũng rất tự đắc, cho đến hôm nay nghe xong tiếng đàn của Vân Duy Tri, mới phát hiện ra tài nghệ trước đây đều là tục tằng, thiên phú thường thường, so ra thì không bằng một ngón tay của Vân Duy Tri, chênh lệch tâm lí quá lớn khiến nàng khó có thể tiếp thu, trong phút chốc người lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch, đợi sau khi đàn xong, tất cả kinh sợ chuyển thành phẫn nộ.
Hơn nữa, tiếng đàn của Vân Duy Tri đã cứu sống đối thủ một mất một còn của nàng --- thái tử.
Từ một khắc kia, nàng bắt đầu hạ quyết tâm, nhất định phải diệt trừ Vân Duy Tri.
Nhưng mãi không nghĩ ra được kế sách, chỉ có tiếng đàn tranh lạnh lẽo quanh quẩn đâu đây, khiến người càng thêm phát lạnh.
"Bệ hạ, thần thiếp thấy tiếng đàn tranh này quả thật tuyệt diệu, nhưng lại có phần lạnh lẽo, chỉ e thái tử nghe nhiều sẽ không tốt." Hứa chiêu dung nói.
Hứa chiêu dung này vốn rất thẳng tính, nói chuyện không dùng đầu óc, không suy xét tới hậu quả, nhưng mà lần này, lại giúp Đan phi nói ra tiếng lòng.
Hoàng đế nghe xong cũng nhíu mày, nhưng ngay lập tức, ở thiên điện của Nguyên Hanh cung truyền đến vài giọng nữ, ngâm xướng một đoạn phú: "Nhã khúc ký khoát, Trịnh Vệ nhưng ỷ, tân thanh thuận biến, diệu lộng ưu du. Vi phong phiêu duệ, lãnh khí khinh phù... Thượng cảm thiên địa, hạ động quỷ thần, ngũ thanh tịnh dụng, động tĩnh giản dịch, đại hưng tiểu phụ, trọng phát khinh tùy. Chiết nhi phục phù..." (gốc: 雅曲既阔, 郑卫仍倚, 新声顺变, 妙弄优游. 微风漂裔, 冷气轻浮... 上感天地, 下动鬼神, 五声并用, 动静简易, 大兴小附; 重发轻随. 折而复扶...)
Thanh âm nữ tử mềm nhẹ ấm áp, câu từ bài phú ôn hòa, cùng tiếng đàn tranh cất lên, đem vài phần lạnh lẽo trong tiếng đàn chuyển thành ấm áp, quả là âm dương cân bằng, động tĩnh vừa phải.
Ngay cả Đan phi, cũng không khỏi âm thầm tán thưởng.
Hoàng hậu Tiêu Văn Âm từ thiên điện yểu điệu đi ra, cười nói: "Thần thiếp bội phục tiếng đàn của Vân nhạc sư thanh cao lãnh khiết, liền làm một bài thơ, lệnh cho thị nữ ngâm xướng tương hợp, chỉ sợ là làm không tốt, quấy nhiễu đến bệ hạ."
Tiêu Văn Âm xuất thân từ danh gia vọng tộc Tiêu thị, vốn là tiểu thư khuê các, tài hoa hơn người, có thể ngâm thơ làm phú, có tài đánh giá và thưởng thức âm nhạc cực cao, vì chuyện bệnh tình của thái tử chuyển biến tốt đẹp mà vui sướng, liền lấy tiếng đàn của Vân Duy Tri làm một bài thơ.
Hoàng đế từ trước đến nay vốn không quan tâm tới chuyện hoàng hậu có thể ngâm thơ làm phú, cho rằng nàng như vậy rất giống những văn nhân thanh cao không chịu quản thúc, nhưng hôm nay lại khác, chính tai hắn đã nghe được bài thơ của hoàng hậu khiến tiếng đàn lạnh như băng trở nên ấm áp, không khỏi vui vẻ nói: "Hoàng hậu vất vả."
Đan phi ở bên lạnh mắt nhìn, thấy hoàng hậu đối với lời khen ngợi của hoàng đế cũng không phản ứng nhiều, nhưng lại liên tiếp nhìn về phía người đánh đàn là Vân Duy Tri, trong mắt tràn ngập tán thưởng!
Từ đây, trong thâm tâm nàng nghĩ ra một độc kế.
Một chương "Đàn tranh trong tuyết", ngoài mặt đẹp đẽ vô cùng, bên trong lại ẩn chứa sóng ngầm, chôn thật sâu xuống mầm tai họa.
Lý Việt Bạch thở một hơi dài, mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời tối dần, những bông tuyết bắt đầu rơi xuống.
"Thái tử điện hạ có muốn nghe thảo dân đàn không?" Hắn cẩn thận hỏi.
Trong thời gian hắn nghiên cứu cốt truyện, Mộ Dung Nam không có việc gì làm, chỉ ngồi đó nhìn hắn, mặt mang đầy ý cười, nghe câu hỏi lập tức trả lời: "Không nghe."
Good! Lý Việt Bạch âm thầm cho Mộ Dung Nam 1 like.
Nhưng mà, không có một chương "Đàn tranh trong tuyết" kia, chẳng phải càng không thể phán đoán được hướng đi của vai phản diện? Lý Việt Bạch biết, loại chuyện này thì chỉ có thể gặp chiêu nào phá chiêu đó, chẳng thể phán đoán được vai phản diện định làm gì. Vì thế, tốt nhất vẫn là tuân theo quỹ đạo của cốt truyện.
Dẫn đường cho bọn họ vu oan mình cùng hoàng hậu tư thông, cho bọn họ một gợi ý, sau đó thiết lập mai phục ở cuối con đường, một bước chiến thắng!
Nghĩ kỹ kế sách, Lý Việt Bạch cười nói: "Bởi vì tại hạ tính tình cổ quái, khiến thái tử điện hạ cùng hoàng hậu nương nương suốt một đêm chưa từng gặp nhau, bây giờ tại hạ xin phép lui về thiên điện, thỉnh thái tử mời nương nương trở về."
"Ngươi không được đi, ở chỗ này, nơi nào cũng không được đi." Sắc mặt Mộ Dung Nam trầm xuống.
"Tại hạ ở thiên điện thôi, rất gần." Lý Việt Bạch chỉ ra bên ngoài, khuyên can mãi mới thuyết phục được thằng nhóc khó chơi này, mặt khác còn dỗ dành Mộ Dung Nam đáp ứng vài yêu cầu của hắn, lúc này mới chịu từ bỏ.
Hoàng hậu nương nương trở về Nguyên Hanh cung, vui sướng trò chuyện với nhi tử vừa mới khỏi bệnh đến nửa ngày, cuối cùng khó hiểu hỏi: "Nam nhi, vị Vân nhạc sư kia đang ở đâu? Vì sao hắn luôn tránh né bổn cung?"
"Ở thiên điện." Mộ Dung Nam đáp: "Nếu mẫu hậu thấy tò mò thì có thể gặp, nhưng chỉ đứng ở xa xem thôi, đừng quấy rầy hắn."
Vừa dứt lời, tiếng đàn tranh từ thiên điện truyền ra.
"Tài nghệ như vậy, nhân gian hiếm thấy." Hoàng hậu thở dài: "Bổn cung nghe lời Nam nhi, chỉ đứng từ xa xem."
Hoàng hậu được thị nữ nâng dậy, bước tới trung điện, thông qua tầng tầng lớp lớp hoa ngoài cửa sổ, nàng thấy thân ảnh vị Vân nhạc sư kia. Người nọ một thân bạch y, dáng người phiêu dật, dung mạo tựa như được khắc từ băng tuyết, thật giống như tiên hạ phàm.
Hoàng hậu còn đang kinh ngạc, chỉ thấy một tiểu thái giám từ thiên điện chạy ra, đưa một phong thư cho nàng, nói: "Hoàng hậu nương nương, đây là Vân nhạc sư gửi cho ngài."
Nam tử cùng hoàng hậu gửi thư tín cho nhau vốn là tối kỵ trong cung, nhưng hoàng hậu Tiêu Văn Âm xưa nay vốn có tật xấu của văn nhân, thích nhất là thi văn phụ xướng, thường xuyên làm thơ tặng người khác, hơn nữa nàng vừa được khôi phục vị trí hoàng hậu, bệnh của nhi tử lại khỏi hẳn, tự cho là không cần cố kỵ gì, vì thế không suy nghĩ nhiều, bảo cung nữ nhận lấy phong thư.
Ngày kế.
"Thần thiếp chúc mừng hoàng hậu nương nương, nghe nói bệnh tình của thái tử điện hạ đã chuyển biến tốt." Đan phi đầy mặt tươi cười nói: "Vị nhạc sư kia quả là nhân vật vô cùng thần kì, không biết là người thế nào?"
Hoàng hậu nghe Đan phi nhắc đến Vân nhạc sư, liền nhớ tới hành động cổ quái kia của Vân Duy Tri, trong lòng nghi hoặc, thần sắc có chút mất tự nhiên.
"Tiểu chủ thử nói xem, hoàng hậu nương nương còn chưa thấy được mặt hắn a!" Cung nữ Như Ý bên người hoàng hậu lập tức hiểu ý cười trả lời: "Vân nhạc sư kia thật là kì lạ, chẳng những không chịu gặp hoàng hậu nương nương, hôm qua hắn gặp Hứa chiêu dung, lập tức té xỉu trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh nhân sự."
"Người ta nói cao nhân thường kì quái, lời này không sai." Đan phi cười nói: "Không biết kỹ thuật đàn của hắn, so với thần thiếp như thế nào?"
Đan phi từ trước đến nay đối với tài đánh đàn của mình cực kì kiêu ngạo, lại muốn hỏi thăm thêm nhiều tin tức, liền dẫn trọng tâm câu chuyện hướng về phía mình.
Trên mặt hoàng hậu xuất hiện nụ cười lạnh xen lẫn vài phần khinh thường.
Từ trước đến nay, tính cách hoàng hậu vốn thanh cao cao ngạo, không chịu cho người ta mặt mũi, càng không bao giờ chịu hạ thấp trình độ thẩm mỹ của mình mà nói lời khách sáo, nàng vốn chưa bao giờ để đàn kỹ của Đan phi vào mắt, lập tức nói: "Nếu tài nghệ của ngươi là dong chi tục phấn, vậy của Vân nhạc sư hẳn là thiên ngoại phi tiên."
Đan phi bị hạ thấp, trong lòng khó chịu, ngoài mặt vẫn mỉm cười: "Nói như vậy thì thần thiếp đúng là kém xa, xem ra hoàng hậu nương nương đối với Vân nhạc sư là vạn phần thưởng thức."
Hoàng hậu nghĩ đến lá thư hôm qua, không khỏi mỉm cười: "Tướng từ tâm sinh, âm nhạc cũng từ tâm mà sinh."
Đan phi suy nghĩ một phen, nói ra bước tiếp theo trong kế hoạch: "Hoàng hậu nương nương, ngày mai là lễ nguyên tiêu, bọn tỷ muội tính toán định mở hội ngắm trăng ở hoa viên, muốn mời hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ cùng Vân nhạc sư cùng đến tham dự!"
"Hội ngắm trăng?" Hoàng hậu nhíu mày nói: "Thời tiết lạnh như thế, các ngươi thật có nhã hứng!"
"Chúng thần thiếp vốn da dày thịt béo, xưa nay không sợ lạnh." Đan phi trêu ghẹo.
"Bổn cung sợ lạnh, thái tử vừa mới khỏi bệnh, tính tình Vân nhạc sư lại kì quái." Hoàng hậu nói: "Sợ là phải cự tuyệt ý tốt của muội muội rồi."
"Không còn cách nào, thần thiếp cũng không dám cưỡng cầu, chỉ mong hoàng hậu không trách tội là tốt rồi." Đan phi vội vàng: "Không biết lễ nguyên tiêu nương nương định làm gì? Liệu có cần thần thiếp giúp gì không?"
"Thái tử nghe đàn tĩnh dưỡng, bổn cung ở thiên điện làm mấy câu thơ, các ngươi cứ tham dự yến tiệc đi, không cần tới thỉnh an." Hoàng hậu nói.
"Thần thiếp lãnh chỉ." Đan phi vui mừng rạo rực mà rời đi.
Trở lại tẩm cung của mình, Đan phi trái lo phải nghĩ, cảm thấy việc này có chút không đơn giản.
"Tâm Liên, ngươi nói xem, liệu hoàng hậu cùng vị Vân nhạc sư kia... có tư tình?" Đan phi xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng hỏi.
"Nương nương, nô tỳ thấy có lúc như có, có lúc lại như không phải." Tâm Liên một bên đấm chân cho Đan phi, một bên đáp.
"Ngươi tiểu nha đầu này, có nói cũng như không." Đan phi giả vờ tức giận, đá Tâm Liên một cái.
"Nương nương, cái này không quan trọng." Tâm Liên bị đá, cũng không vội vàng thỉnh tội mà cười nói: "Người chúng ta xếp vào bên cạnh hoàng hậu truyền tới một tin cực tốt."
"Tin gì?"
"Vân nhạc sư kia, dám gửi cho hoàng hậu một phong thư! Một đám thái giám cung nữ đều tận mắt thấy!" Tâm Liên nói.
"Thật to gan! Nhưng mà, cái này hoàn toàn phù hợp với phong cách của hoàng hậu..." Đan phi cau mày.
"Hoàng hậu xem xong thư, liền cất vào tráp ở đầu giường." Tâm Liên nói: "Nghe nói, khi nàng xem thư, một lúc khóc, lúc sau lại cười, thật khiến người nghi ngờ!"
"Tâm Liên, ngươi nói đúng." Đan phi suy nghĩ, cười nói: "Mặc kệ hoàng hậu cùng Vân nhạc sư kia có tư tình hay không, chỉ cần có phong thư này làm chứng, bọn họ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết oan."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook