“Sau khi mẹ anh qua đời, anh và cha đối nghịch rất lớn, thậm chí từ trong nhà dọn ra ngoài ở.” Ninh Vãn cười một tiếng, “Khi đó, anh luôn thực ấu trĩ, cũng thực ngu xuẩn, cũng không biết có phải vì lúc phân hóa cùng thời điểm với dậy thì, anh luôn thực phản nghịch làm một ít việc, cố ý chọc giận cha.

Hiện tại nghĩ đến, mấy việc đó có thể lúc đầu đúng là giận dỗi thật, nhưng phần nhiều lí do là muốn cha chú ý đến mình, nhưng cha thậm chí một cái liếc mắt cũng lười, có chuyện gì đều trực tiếp kêu thư kí đến xử lí nói chuyện…… Sau khi mẹ anh qua đời, không còn thêm một người thân nào thèm ngó ngàng tới anh.”
Cậu hiện tại nói lên những việc này, không khác gì tự bóc vết sẹo, trên mặt lại không thấy quá nhiều thống khổ, nghĩ đến hẳn là thời gian đem những việc quá khứ phủ lên một lớp bụi, đó quá vãng đều phủ đầy bụi, cho nên lại nói tiếp tựa như đang nói những người khác sự, thản nhiên không thèm để ý.
“Khi mười một tuổi, hè năm ấy sau khi tốt nghiệp tiểu học, anh hẹn La Kiêu cùng đi Vị Danh Hà bơi lội —— Vị Danh Hà là con sông nơi quê anh thành phố R, đến đó bơi lội, thứ nhất xuất phát từ mới lạ, hai là xuất phát từ phản nghịch, bởi vì ba từng gọi điện thoại dặn dò anh không được ra sông bơi lội.”
Thẩm Thư Vân tâm co rụt lại, anh mang máng có lần mình đã nghe qua Vị Danh Hà……
“Anh tự xưng bơi lội tốt, thoắt cái đã nhảy xuống sông bơi lội, nhưng nhất thời quên hết tất cả, tự do chạy ra khỏi chỗ nước cạn, bơi tới giữa sông.

Có đôi khi, lời ba dặn lại đột nhiên trở thành sự thật, cẳng chân ở trong nước rút gân, anh căn bản không có biện pháp lớn tiếng kêu cứu, như vậy càng nhiều nước sẽ tràn vào miệng mũi…… Khi đó anh sợ quá, thật cho rằng sẽ chết trên sông.” Ninh Vãn dừng một chút, nói tiếp, “Nhưng, có người bơi đến chỗ anh, từ trong sông vớt lên, kéo túm tới trên bờ, người đó đã cứu anh.”
“Khi đó miệng mũi đều là nước, đầu óc không rõ ràng, ý đồ nỗ lực mong thấy rõ người kia, chính là không có thể làm được, anh thậm chí một câu cũng chẳng nói được, dù chỉ là hỏi người kia tên gì.” Ninh Vãn đáy mắt khôn kể nhu tình, có lẽ vì kí ức ấy quá ngọt ngào “May thay, khi người ấy hô hấp nhân tạo cho anh, anh ngửi thấy được hương tin tức tố của anh ấy,…… Là hương hoa nhài, anh ấy là một Omega.
Thẩm Thư Vân sắc mặt chợt trắng bệch, nắm chặt góc áo, trong lòng bàn tay là mồ hôi lạnh, anh nhìn chằm chằm Ninh Vãn, máu cả người dần dần lạnh đi.

“Anh…… Anh muốn nói cái gì?”
Giờ này khắc này, Thẩm Thư Vân chân chính không muốn thốt lên câu này, kỳ thật anh chỉ muốn bảo Ninh Vãn, không cần nói nữa, đừng nói nữa, cầu xin anh.
“Bắt đầu từ đó anh bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Omega có tin tức tố hương hoa nhài, tìm rất nhiều rất nhiều năm…… Bởi vì tự ngày đó bắt đầu, anh không thể nào quên được người ấy, cứ năm này qua tháng nọ, tình cảm với người ấy càng ngày càng sâu, anh cho rằng chỉ cần anh gắng tìm kiếm, anh thậm chí đã phát thông báo tìm người nhiều như vậy, lại không thể tìm được một Omega hương hoa nhài, bởi vì trên đời này Omega huyết thống thuần túy thật sự quá ít…… Cho đến khi, anh gặp em trong vụ tai nạn xe cộ kia.”
“Nhưng chính em chưa từng cứu một đứa bé chết đuối nào!”
“Đúng vậy, em xác thật chưa từng.” Ninh Vãn nhìn anh, con ngươi giống như nghiên mực lớn quay cuồng, trầm trầm, nơi đó không hề phản chiếu bất luận kẻ nào, “Là anh, anh nhận sai người.”
Thẩm Thư Vân cả người phát run, chỉ cảm thấy phảng phất bị một thùng nước lạnh lớn dội từ đầu đến đuôi, ngực như bị đào khoét thành một cái động lớn, gió tích tụ thổi về phương ấy, thổi trúng trái tim đang phập phồng đập.

Đôi mắt anh mở lớn, nhìn Ninh Vãn không thể tin nổi, qua thật lâu mới tìm lại được giọng nói của mình phát ra từ cổ họng tràn ngập mùi máu tanh, môi run rẩy mấy máy, mãi mới thốt thành lời: “Cho nên, Ninh Vãn, anh nói anh thích em, chỉ là bởi vì tin tức tố của em là mùi hoa nhài, chỉ là bởi vì anh đem em nhận thành vị ân nhân anh đã khổ tìm nhiều năm sao?”
Đuôi mắt anh hồng hồng, đáy mắt dày đặc tơ máu, ánh mắt sáng quắc như đuốc, nhìn chằm chằm như muốn thiêu đốt Ninh Vãn khiến cậu đau đớn —— cậu trước nay chưa thấy qua Thẩm Thư Vân mất khống chế như vậy, biểu cảm thương tâm muốn chết như thế.
Ninh Vãn cắn răng, từ kẽ răng khẽ thốt lên, hai chữ, đều như đá nặng ngàn cân, cũng đè lên tấm lòng của anh nghiền nát thành mảnh nhỏ: “Đúng vậy.”
Thẩm Thư Vân chợt đứng lên, muốn tiến lên hai bước, đi lên túm cổ áo Ninh Vãn lớn tiếng chất vấn cậu chẳng nhẽ bọn họ cảm tình từng nấy thời gian đều là giả sao, lại vướng phải chân bàn, chật vật ngã trên mặt đất.


Toàn thân run lợi hại, trong đầu loạn cào cào, đau đớn từ ngực lan ra, lan đến khắp người, đau đến mất hết sức lực để đứng lên.
Hóa ra, hóa ra là như thế này……
Những lời khó hiểu Ninh Vãn từ trước đến giờ nói với anh, tới hôm nay, toàn bộ đều có thể giải thích rồi.
Ninh Vãn nói đúng cậu nhất kiến chung tình, hóa ra không phải khoảnh khắc vụ tai nạn xe cộ kia, mà là rất nhiều năm trước ở bờ sông khi ấy nhất kiến chung tình.
Thế thì sao gọi là nhất kiến chung tình đâu?
Thì ra không phải là anh, rốt cuộc anh nào phải người ấy.
Thẩm Thư Vân bỗng nhiên nhớ tới, đêm tân hôn, anh từng hỏi Ninh Vãn hạnh phúc sao, Ninh Vãn nói cầu người được người, hóa ra ý cậu là như vậy.
Sai rồi, từ lúc bắt đầu, tất cả đều sai rồi.
Thẩm Thư Vân sắc mặt trắng bệch ngã trên mặt đất, dọa Ninh Vãn nhảy dựng, vội vàng đi qua, muốn nâng anh dậy, nhưng Thẩm Thư Vân lại hất tay ra, phát ra một tiếng cực vang.

Thẩm Thư Vân liền ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, đèn thủy tinh trên trần nhà nơi bàn ăn chiếu lên gương mặt anh nhạt nhòa, nơi con người đã mơ hồ nước mắt, nỗ lực ngẩng đầu, hỏi Ninh Vãn: “Cho nên anh đang định sửa chữa cái sai lầm nhận nhầm chăng?”

“Thực xin lỗi, đây đều là anh sai.

Nếu em cảm thấy tức giận, em có thể đánh anh bớt giận.”
“Ninh Vãn, em được cha dạy cách đánh nhau, là vì bảo hộ chính mình, bảo hộ người mình thích” Thẩm Thư Vân nghẹn ngào, mặc dù đã đau đớn đến mức này, giọng nói vẫn dịu dàng như xưa “Mà không phải dùng để hả giận.”
Ninh Vãn hít thở dồn dập, trầm mặc vài giây, sau đó xoay người mở tập công văn mang về nhà, lấy ra mấy tờ giấy mỏng, đặt trên bàn cơm.
“Thẩm Thư Vân, chúng ta ly hôn đi.” Ninh Vãn ngực một trận quặn đau, ngồi xổm trước mặt anh, vốn định thay Thẩm Thư Vân lau nước mắt, nhưng kỳ thật Thẩm Thư Vân không có khóc, đuôi mắt đỏ hoe đến vậy, một giọt nước mắt đều không rơi “Căn biệt thự này, còn có một nửa cổ phần của anh, một nửa bất động sản, cũng đều cho em, anh đã tìm luật sư chuyển nhượng rồi, viết trên trang thứ hai, nếu em có cái gì không hài lòng, có thể nói ra, anh đều sẽ tận lực thỏa mãn em.”
Thẩm Thư Vân trào phúng cười, cậu cho rằng, anh chẳng lẽ để ý chính là mấy thứ này sao? Chẳng lẽ Ninh Vãn cho rằng anh vì những thứ này mới gả cho cậu sao?
Cho dù Ninh Vãn năm đó thực sự là kẻ không nhà để về, thanh niên hai bàn tay trắng, anh cũng sẽ cùng cậu kết hôn.
Hóa ra chỉ có anh đáng là kẻ bị chê cười từ đầu đến cuối! Coi anh mấy năm nay, chỉ là tự mình đa tình, một bên tình nguyện…… Anh vốn ngỡ rằng Ninh Vãn thay lòng đổi dạ, sự thật chính là Ninh Vãn căn bản chưa từng yêu anh, đừng nói là Thẩm Thư Vân, ngoài vị thiếu niên chân chính đã cứu Ninh Vãn, bất kì Omega trên thế giới này đều có thể cùng Ninh Vãn kết hôn —— chỉ cần tin tức tố hương hoa nhài là đủ rồi.
Ánh mắt nóng bỏng của Ninh Vãn, tình yêu chân thành, cuộc sống ngọt ngào, hết thảy đều không phải cho anh.
Căn bản là thứ thay thế phẩm đều không xứng, Ninh Vãn chỉ là nhận sai người, đem tình cảm chuyển dời lên người mình thôi, hiện tại, Ninh Vãn tìm được người cậu chân chính thích, phần cảm tình nói thu hồi liền thu hồi, nói rút lui liền rút lui, căn bản không cần một khắc một giây do dự.
Đơn giản như vậy, chẳng có lấy một con đường vãn hồi, bởi vì ngay từ đầu anh đã là kẻ thua cuộc.
Ba năm hôn nhân của bọn họ, ngọt ngào trao đi, giờ khắc này vạch trần hóa thành chân tướng máu chảy đầm đìa, ngọt ngào rồi lại hóa thành hồi ức buồn cười nhất trên đời này.

Thẩm Thư Vân hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, trước mắt chỉ còn lại hai màu trắng đen lem nhem, nhưng anh vẫn chống ngồi trở lại bên cạnh bàn, thanh âm nghẹn ngào: “Anh có mang bút không?”
Ninh Vãn lấy ra một cây bút đưa cho anh.
Thẩm Thư Vân giống như dồn hết sức lực cả đời để cầm lấy cây bút kí tên, nhưng đôi tay run rẩy chẳng kiềm nổi, viết lên giấy ba từ, xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như mỗi một nét chữ đều là một vết sẹo xấu xí.
Ninh Vãn không đành lòng nhìn trang giấy, phổi tắc nghẽn như bị nhét một đống bông, trong nháy mắt Thẩm Thư Vân đã ký xong giấy thỏa thuận ly hôn, cái ý nghĩ “Cậu đã vĩnh viễn mất đi Thư Vân” này làm cậu khó chịu đến thở không nổi, vì thế cậu xoay người nhanh như trốn chạy, muốn rời nơi này ngay lập tức.
“Ninh Vãn.” Thẩm Thư Vân gọi cậu.
“Hả?”
“Phòng ở em không cần……” Giọng Thẩm Thư Vân vang lên nghèn nghẹn như nức nở “Có thể hay không, cho em ở đây thêm một buổi tối? Em thu thập hành lý…… Sẽ không ở lâu…… Ngày mai, ngày mai em liền rời đi, đêm nay xin hãy để em ở nơi này đi.”
Anh khẽ cất giọng nho nhỏ như làn khói mảnh, nhè nhẹ tan trong không khí chẳng thấy dấu vết.
Ninh Vãn lên tiếng, ngay sau đó bước chân rời khỏi một gia đình đã bị chính mình phá hỏng thành mảnh nhỏ.
Thẩm Thư Vân nhìn tấm lưng Ninh Vãn rời đi, nhẹ mở miệng nói ra lời chỉ có chính anh có thể nghe được, đem lời chúc phúc cuối cùng đưa người bạn đời Alpha từng cùng anh chung chăn gối hơn một ngàn đêm.
“chúc cho anh lúc này đây, thật sự có thể được như ước nguyện.”
Hết chương 28.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương