Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài FULL
-
22: Quán Bar
“Tiểu tử cậu, đã lâu không chủ động liên hệ tôi nha.” La Kiêu ước lượng mỹ nữ trong lòng ngực, hôn lên thái dương phủ tóc mềm mượt của bé “Nào, chào chú Ninh đi nào”
La Miểu Miểu mặc chiếc váy ngắn màu hồng phấn, ngồi trong lòng ngực ba ba, ngửa đầu cặp mắt to tròn nhìn Ninh Vãn, nãi thanh nãi khí (tiếng con nít ngây ngô) bắt chước nói theo: “Chào chú Ninh.”
Ninh Vãn cười bóp nhẹ khuôn mặt trong suốt nhỏ nhắn của La Miểu Miểu: “Miểu Miểu thật ngoan.”
Tướng mạo La Miểu Miểu rất giống Thích Tri Hàn, giống như đúc từ một khuôn ra vậy, mắt đen to mí rõ ràng, môi nhỏ khéo đỏ như son, là tiểu cô nương người gặp người yêu.
La Kiêu mấy năm nay hoàn toàn biến thành fan cuồng của bé, màn hình di động, hình đại diện bạn bè WeChat tất cả đều là hình con gái còn chưa tính, liền đề tài nói chuyện ba câu không rời Miểu Miểu, thậm chí trên xe CD đều là đĩa ghi âm con gái bi bô tập nói, so với hình tượng ăn chơi trác táng hoa tâm năm đó một trời một vực, làm Ninh Vãn tấm tắc bảo lạ, cảm thán Thích Tri Hàn biết cách quản chồng.
“Mới từ nhà trẻ đón về?”
“Ân.” La Kiêu gật gật đầu, cài lại cái kẹp nơ con bướm bị rớt cho bé “Tìm tôi chuyện gì?”
“Đi ra ngoài uống một chén đi, để Thích Tri Hàn trước đón bé về?”
“Cũng được, cậu trông giúp Miểu Miểu chút đã.”
Nói, La Kiêu buông La Miểu Miểu, sau đó đi đến cạnh cửa gọi điện thoại.
La Kiêu hai năm trước cùng Thích Tri Hàn hòa hảo, khi đó vừa lúc Miểu Miểu một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai.
Ninh Vãn nhớ rõ, bảo bối đầy bàn, Miểu Miểu chỉ bò đến chỗ khóa vàng, cầm lên nắm chặt trong tay.
Thích Tri Hàn tả hống hữu hống, cuối cùng hống bé mở ra tay nhỏ mum múp thịt, cầm lấy vừa thấy khóa, thiếu chút nữa tức giận đến đỉnh đầu bốc khói —— cũng không biết La Kiêu khi nào trộm đổi trường mệnh khóa, đổi thành khóa khắc sen Tịnh Đế, mặt trái thậm chí còn khắc “Bách niên hảo hợp” bốn chữ, này rõ ràng chính là đưa cho khóa phu thê!
Cái trò này Thích Tri Hàn trước mặt đông đảo bạn bè thân thích phát hỏa không tốt, nhưng không biết khi nào bên cạnh đột nhiên có người bắt đầu ồn ào, nói chị dâu tha thứ cho La ca đi, hắn không bao giờ dám làm mấy chuyện hỗn trướng thế nữa! Nếu hắn lại khi dễ chị dâu, chúng ta anh em mách chị ngay và luôn! Còn có người nói, Miểu Miểu đều hy vọng các ba ba hòa hảo, chị dâu cứ coi như đây là hoàn thành tâm nguyện của con đi!
La Kiêu đứng ở đối diện cái bàn, mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn Thích Tri Hàn, nhưng bả vai lưng eo căng chặt tiết lộ hắn khẩn trương.
Thích Tri Hàn chậm rãi rũ mắt, La Kiêu đã hơn một năm ở bên người, xác thật thay đổi không ít, vô luận lúc mang thai hay sinh nở đều làm bạn, khiến Thích Tri Hàn tìm về cảm giác năm đó muốn dựa vào La Kiêu.
Sinh xong Miểu Miểu, La Kiêu xác thật vẫn luôn ở bên, vô luận đổi tã hay cho bé uống sữa, hắn làm còn tốt hơn vị ba ba Omega là mình, hơn nữa lâu như vậy tới nay, cũng không có có tiểu tình nhân ở lảng vảng quanh La Kiêu, thời gian này, tất cả đều là mình với Miểu Miểu…… Đặc biệt là La Kiêu mỗi ngày trước khi đi ngủ như thói quen nói câu “Anh yêu em”, khiến lớp băng dày bao bọc lấy chân tình của mình bấy lâu, dần dần nứt ra kẽ hở.
Thích Tri Hàn ý thức được, chuyện mình thích La Kiêu, đã kiên trì nhiều năm như vậy, bắt đầu từ khi thiếu niên tình đậu sơ khai (mới biết yêu), mãi cho đến hôm nay, mặc dù giữa bọn họ từng có ngăn cách, từng có khắc khẩu, cũng từng có chia lìa, Thích Tri Hàn vẫn thích La Kiêu.
Hơn nữa, Thích Tri Hàn chờ La Kiêu câu anh yêu em, đã đợi lâu lắm.
Thích Tri Hàn ngẩng mặt, khẽ cắn môi, quơ quơ khóa trong tay, nhướng mày nói: “Như vậy cũng không được, muốn hòa hảo, còn phải có món cầu hôn nữa.”
“Tiểu hàn……” La Kiêu mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nho nhỏ của Thích Tri Hàn “Em…… vậy là……”
Ninh Vãn ở phía sau La Kiêu đung lực đẩy hắn, thúc giục: “Đi a, mau đi cầu hôn, nhân gia người ta đang chờ cậu đó!”
La Kiêu đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị đánh lâu dài, không nghĩ tới ngày này đột nhiên sẽ đến sớm như vậy.
Hắn luống cuống tay chân từ trên cổ tháo ra một vòng cổ, mặt trên treo một chiếc nhẫn màu bạc.
La Kiêu đem nhẫn tháo ra, nửa quỳ trước mặt Thích Tri Hàn, giơ nhẫn, thành kính nhìn Thích Tri Hàn.
Hắn hỏi: “Em còn nguyện ý gả cho anh sao?”
Thích Tri Hàn cũng ngồi xổm xuống đối diện với hắn, vươn tay cánh tay ôm lấy bả vai La Kiêu, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Tuy rằng anh là đại hỗn đản…… Nhưng em nguyện ý gả cho anh.
Anh nếu là lại đối xử với em như trước kia, em sẽ không bao giờ trở lại, biết không?”
“Hôn một cái! Hôn một cái!”
La Miểu Miểu không biết, sinh nhật một tuổi của mình, một ngày quan trọng như vậy, vai chính thế nhưng không phải chính mình, mà là hai phụ thân.
Bé cũng không biết, nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai, cuối cùng biến thành nghi thức cầu hôn hai phụ thân.
Bất quá, cũng không có gì, rốt cuộc về sau các phụ thân ở bên nhau mỗi ngày, bé đều sẽ có được tình yêu từ hai bên, có được một gia đình hoàn chỉnh, đây mới là quan trọng nhất.
Ninh Vãn phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Miểu Miểu ánh mắt không khỏi mang theo hai phần hâm mộ, cậu không khỏi nghĩ, nếu là năm đó đứa bé kia được sinh ra, có phải hay không cũng là một bé gái văn tĩnh ôn nhu giống Thẩm Thư Vân?
La Kiêu bên này gọi điện thoại Thích Tri Hàn, xoay người thấy Ninh Vãn nhìn chằm chằm Miểu Miểu xuất thần, chuyện Thẩm Thư Vân năm đó sinh non hắn biết, bởi vậy không khó suy đoán Ninh Vãn hiện tại suy nghĩ cái gì.
Hắn nghĩ nghĩ, đi ra phía trước, vỗ nhẹ vai Ninh Vãn, an ủi: “Cậu với Thẩm Thư Vân cũng thực mau sẽ có con, đừng lo lắng, đứa trẻ đó nhất định sẽ đầu thai lại về với hai người.”
“Cảm ơn cậu, Kiêu Tử, nhưng mà……”
Ninh Vãn nhìn sắc trời sương mù mênh mông bên ngoài, thở dài.
Con đường phía trước của cậu và Thẩm Thư Vân cũng còn chưa biết, còn nói chuyện con cái chi nữa?
Thích Tri Hàn tới thực mau, Miểu Miểu vốn dĩ ngồi trên đùi La Kiêu nghịch cà vạt, nghe thấy Thích Tri Hàn gọi lập tức ngẩng đầu, một bước nhảy xuống, nhảy nhót chạy tới ôm lấy đùi Thích Tri Hàn, ngọt ngào kêu: “Ba ba!”
Ninh Vãn hướng Thích Tri Hàn gật đầu, chào hỏi: “Tri Hàn, cậu đến rồi.”
Thích Tri Hàn cười một cái, vuốt đầu con gái, nói: “Ninh ca, anh cùng La Kiêu đi đi, em trước mang Miểu Miểu về nhà.”
Xong nghĩ nghĩ, lại cau mày dặn dò La Kiêu: “Uống ít thôi, uống rượu say không cần lái xe, gọi điện thoại cho em hoặc tìm Đại Giá đưa anh về, nghe thấy không!”
“Nghe thấy được, nghe thấy được.” La Kiêu ngồi trên sô pha, vung tay đuổi Thích Tri Hàn, “Tiểu Hàn em cũng đi ngủ sớm một chút, không cần chờ anh!”
“Ai thèm chờ anh.” Thích Tri Hàn nói như vậy, khóe môi lại lén lút cong lên, cong lưng dắt tay nhỏ mềm mại của con gái, nhẹ giọng nói, “ Miểu Miểu, cùng ba ba về nhà thôi.”
La Kiêu nhìn theo một lớn một nhỏ rời đi, sau đó mới đứng lên: “Đi a, uống rượu đi.
Tôi đã lâu không đi quán bar.”
Bọn họ lái xe, đi cool bar quen thuộc, bên trong một chút không thay đổi, xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son, nơi này khách hàng tới tới lui lui, mỗi một người đều có chuyện xưa chính mình tại đây, nhưng bởi vì cùng tụ một chỗ, lại sinh ra rất nhiều chuyện xưa được đào lên.
Nơi này lão bản ngẫu nhiên sẽ ở đây, hôm nay trùng hợp đang ở trong tiệm, nhìn thấy La Kiêu Ninh Vãn, cười ra đón, theo bản năng liền phải gọi hai mỹ nữ bồi rượu tới làm bạn với La Kiêu.
La Kiêu vội vàng xua tay cự tuyệt, cười mỉa nói: “Hôm nay tôi tới chỉ uống rượu, chỉ uống rượu, không chơi cái này.
Cho chúng tôi một chỗ an tĩnh chút là được.”
Lão bản là phụ nữ hơn 30, là Alpha, nhưng so với có một số Omega càng thêm kiều diễm, mặt mày lưu chuyển vô tận phong tình.
Cô dựa vào đài cười một tiếng nói: “Như thế nào, ca đây đổi tính, hay là vẫn coi thường người chỗ tôi?”
“Không có,” La Kiêu dừng một chút, lời nói tràn đầy nhu tình mật ý, “Tôi kết hôn, thủ thân.”
Bọn họ trước tiếng thổn thức một phụ nữ rời đi.
Ninh Vãn cùng La Kiêu ở một góc ngồi xuống, không lâu liền có phục vụ tới, mang hai ly Whiskey bỏ đá.
“La Kiêu, tôi…… Tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Ninh Vãn giơ tay, cầm ly Whiskey uống một ngụm lớn.
“Làm sao vậy?”
“Cậu có nhớ hay không, tôi vẫn luôn tìm người đã cứu tôi thoát khỏi chết đuối ở sông Vị Danh năm đó?”
La Kiêu có điểm kỳ quái nhìn Ninh Vãn: “Nhớ rõ a, cậu này không phải đã đem người ta cưới về nhà sao, được như ước nguyện a!”
Ninh Vãn nhớ tới sáng nay vị thám tử mình yêu cầu đem tất cả tư liệu điều tra để trước mặt hắn, những chứng cứ rành mạch đã chứng minh hết thảy, Thẩm Thư Vân không phải người mình muốn tìm, Đường Ý Xuyên mới là thiếu niên nọ đã cứu mình.
Rốt cuộc cậu chẳng còn cách nào lừa mình dối người nữa.
“Không phải…… Không phải anh ta……” Ninh Vãn lấy thuốc lá từ trong lòng ngực đốt, sương khói phiêu tán tỏa ra, mờ mịt mông lung như khuôn mặt cậu “Người kia, căn bản không phải anh ta, Thẩm Thư Vân chưa từng đi thành phố R.”
La Kiêu sửng sốt, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Ninh Vãn chậm rãi phun ra một ngụm khói, hương vị cay độc nhảy vào phổi, lại từ yết hầu thoát ra, thiêu đốt hư thối nội tạng của cậu “Mới mấy ngày trước, tôi gặp được người đó, tên anh ta là Đường Ý Xuyên……”
La Kiêu hơn nửa ngày mới tiêu hóa được, hắn cầm cái ly, mắng: “Con mẹ nó, cái này là chuyện gì a!”
“Đúng vậy, cái này kêu chuyện gì?” Ninh Vãn phảng phất bị người rút đi xương sống lưng, nằm liệt trên sô pha, ánh sáng đa sắc tại quán bar nhảy nhót đan xen chiếu lên mặt, màu đỏ qua đi, màu lam chiếu tới, nới ánh sáng rực rỡ như thế, lại chỉ thấy gương mặt mỏi mệt của cậu.
“Vậy cậu tính toán làm sao bây giờ?”
Ninh Vãn bị vấn đề này tra tấn sắp hỏng mất, cậu nắm tóc, khuỷu tay chống đầu gối, chôn đầ thật sâu, gầm nhẹ nói: “Tôi không biết…… Tôi không biết!”
La Kiêu thở dài, vào lúc này, hắn chẳng biết khuyên thế nào, chuyện cảm tình quá chủ quan cũng quá phức tạp, không thể dùng thuần túy đúng sai tới cân nhắc, mà Ninh Vãn phải đối mặt ngã rẽ này, là do chính cậu lựa chọn, tạo thành hậu quả bây giờ, Ninh Vãn chính mình gánh vác.
Lúc này, điện thoại Ninh Vãn đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên, La Kiêu vỗ vỗ Ninh Vãn: “Điện thoại của cậu.”
Đây là một đoạn nhạc du dương, một đầu điệu waltz, nhưng chìm nghỉm giữa âm thanh thanh hỗn loạn nơi quán bar.
Trên màn hình di động, báo người gọi, đúng là Thẩm Thư Vân.
Hết chương 22.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook