Một đoạn nhạc thư hoãn du dương vang lên, Ninh Vãn đang vùi đầu trong đống văn kiện ngẩng đầu, thuận tay cầm di động ấn nghe, tự nhiên trả lời: “A lô, Thư Vân?”
Thẩm Thư Vân là người duy nhất được cậu cài đoạn nhạc chuông này, đoạn nhạc này, là bài hát lần đầu tiên cậu cùng Thẩm Thư Vân nhảy điệu waltz.
Giọng nói ôn hòa như nước chảy róc rách từ microphone truyền đến: “A Vãn, hôm nay em có về ăn cơm chiều không?”
Ninh Vãn khẽ cười một tiếng, mặt mày đều là nhu tình: “Đương nhiên, hôm nay là kỷ niệm 3 năm chúng ta kết hôn, sao em lại không về chứ?”
Thời gian vội vàng, một năm bốn mùa luân chuyển, xuân đi thu tới, hạ qua đông đến, thế mà đã qua ba năm.
Không thể không nói, ngày ngày cùng Thẩm Thư Vân ở bên nhau, mỗi một ngày đều thoải mái như vậy.

Bọn họ giống như chìa khóa tìm đúng được ổ khóa tương ứng khóa lại, kín kẽ hợp khít ở bên nhau, mỗi một điều đều vô cùng tốt, không lưu một khe hở.
Tính cách Thẩm Thư Vân bổ sung cho Ninh Vãn, anh như một thanh tuyền mát lạnh, luôn ôn nhu bao dung Ninh Vãn, mà Ninh Vãn nhờ có kết hôn, học được đối mặt mọi thứ bình thản —— loại bình thản này xuất phát từ sâu trong tâm linh yên lặng, một phần yên lặng, là Thẩm Thư Vân mang cho cậu.

Quá khứ canh cánh hai mươi mấy năm, chưa từng có yên ổn như vậy, cùng Thẩm Thư Vân ở bên nhau mỗi một ngày, cậu đều chờ mong ngày mai.

Ninh Vãn cảm tạ trời xanh, khi còn bé đem Thẩm Thư Vân đưa đến bên cậu, lại an bài cho bọn họ ba năm trước gặp lại.
Cậu vốn không tin có thứ gọi là định mệnh, nhưng Thẩm Thư Vân đó hoa này chỉ vì cậu làm đình trú ẩn, làm cậu nguyện ý tin tưởng bốn chữ “Mệnh trung chú định” này.
Ninh Vãn đơn giản thu dọn một chút, gọi tới bí thư cầm văn kiện đã ký tên gửi đi, tan tầm trước, một đường ngâm nga hát lái xe, lúc về đến nhà, vừa đúng bốn giờ.

Cậu đem ngón tay ấn trên ổ khóa, nghe lạch cạch một tiếng, cửa liền tự động mở, Ninh Vãn ở huyền quan thay đổi giày, ngửi ngửi, vừa cởi áo gió bên ngoài vừa nói: “Hôm nay nấu canh cá sao? Thơm……”
Lời còn chưa nói xong, đã bị người trước mắt hấp dẫn ánh mắt, quên tiệt câu tiếp theo không còn một mảnh.
Thẩm Thư Vân như vừa tắm rửa xong, áo tắm màu đỏ rượu mặc trên người, càng nổi bật làn da tuyết trắng.

Đai lưng eo nhỏ, thân hình thon dài, vai rộng eo tế, dáng người cực tốt.
“Sao hôm nay lại trở về đến sớm như vậy?” Thẩm Thư Vân cầm một chiếc khăn lông, vấn trên đầu tùy ý mà xoa tóc, trong mắt mông lung một tầng sương mù mênh mông “Em còn chưa nấu cơm xong đâu.”
“Bởi vì anh trốn việc!” Ninh Vãn giang hai tay cánh tay, “Kinh hỉ không? Bất ngờ không?”
Thẩm Thư Vân cười nhạo một tiếng, ném chiếc khắn nửa khô nửa ướt cho Ninh Vãn: “Anh là ông chủ, ông chủ còn trốn việc thế mà khoe khoang à?”

Ninh Vãn ném khăn lông sang một bên, đi lên trước ôm eo Thẩm Thư Vân, nói bên tai Thẩm Thư Vân: “Thư Vân…… có phải phía dưới của em vẫn chưa mặc chi đúng không?”
Thẩm Thư Vân cảm thấy đầu óc Ninh Vãn thật là đen tối, trong nhà lớn như vậy, lại chỉ có bọn họ, còn muốn kề tai nói nhỏ, hơi thở Ninh Vãn ướt nóng phả bên lỗ tai anh, lên cổ, gương mặt anh khẽ nóng, bên hông nhũn ra…… Anh đẩy bả vai Ninh Vãn, nhỏ giọng nói: “Buông ra.”
“Anh thấy em hình như không có ý bảo anh buông ra nha.”
Ninh Vãn ngón tay chậm rãi mò xuống, kéo đai lưng xuống một góc, lộ ra bắp đùi trắng nõn……
“Đủ rồi, đừng, đừng tiếp tục,” Thẩm Thư Vân mềm chân dựa vào tường, rũ mắt nhìn chằm chằm Ninh Vãn dùng khăn giấy lau chất lỏng màu trắng bắn lên khóe miệng, đáy mắt mang theo chút cầu xin, “Ăn cơm trước được không? Sau đó, cơm nước xong…… Em đều đồng ý.”
Ninh Vãn từ trên mặt đất đứng lên, xoa xoa đầu gối bởi vì nửa quỳ trên sàn nhà có chút đau nhức, nhếch miệng cười: “Hảo a, em nói rồi đó, đều đồng ý anh.”
Thẩm Thư Vân bị cậu lăn lộn, eo đau chân mỏi, vốn định làm sáu món đành phải giảm bớt còn ba mặn một canh, Ninh Vãn phụ bếp, hai người phối hợp, tốc độ nấu ăn mau hơn nhiều.
Bọn họ giống như phu thê bình phàm, trong phòng bếp khói nóng ấm áp —— đó là pháo hoa khí đẹp nhất nhân gian, cũng là ràng buộc bình phàm nhất hồng trần.
Đồ ăn nhanh chóng được nấu xong, Ninh Vãn cầm một chai rượu vang đỏ từ trên giá rượu, tìm dụng cụ mở chai.

Thẩm Thư Vân nhìn bình rượu liền nhút nhát, chạy nhanh ngăn lại, lắc lắc đầu: “Nếu không chúng ta uống chút nước trái cây đi.”
Ninh Vãn biết Thẩm Thư Vân vì cái gì nói như vậy, cũng bởi vì cậu biết nguyên nhân, cho nên càng khổ sở.

Thẩm Thư Vân đang phòng bị.
Kết hôn suốt ba năm,từ lúc sinh non kia qua hai năm rưỡi, Thẩm Thư Vân và cậu, lại không có thể thêm đứa bé nào nữa.
Bọn họ cũng đã tận lực, đặc biệt là Thẩm Thư Vân, không cần Ninh Vãn đốc thúc, cũng sẽ đúng hạn dùng thuốc điều trị tin tức tố, thậm chí vì muốn nhanh khôi phục, anh đi bệnh viện tiêm loại thuốc điều trị mới nhất.

Một năm sau, Thẩm Thư Vân đi bệnh viện kiểm ta lại, bác sĩ báo cho anh tin tức tố đã khôi phục đến mức bình thường, chỉ cần không tiêm thuốc ức chế loại 3, sẽ lại không xuất hiện tình huống hỗn loạn.
Thẩm Thư Vân luôn đem trách nhiệm ôm lên người mình, luôn cảm thấy, không có thể giữ được đứa bé kia là chính anh sai, bởi vậy cảm thấy vô cùng có lỗi với Ninh Vãn, dần dần, chuyện này liền thành bức màn mỏng manh ngăn cách hai người.

Thẩm Thư Vân không nói, Ninh Vãn cũng không hỏi, nhưng hai người trong lòng đều minh bạch đối phương tâm tư.
Mỗi ba tháng một lần kỳ động dục, cậu đều quấn lấy Ninh Vãn, Ninh Vãn minh bạch tâm tư Thẩm Thư Vân, cũng tùy anh không mang bao, mỗi khi làm đều rót đến tận cùng bên trong, căng đầy Thẩm Thư Vân không khép lại được, chất lỏng cứ trào ra chảy dọc theo chân.
Chính là đi qua nhiều kỳ động dục như vậy, bọn họ không thể có được một đứa con.
Con cái hình như là nỗi khổ riêng duy nhất của bọn họ, bọn họ ai cũng không đề cập đến đứa trẻ mới được mười một tuần ấy, nhưng bọn họ ai cũng không quên đi nó.
“Ừ, vậy nghe em” Ninh Vãn buông rượu vang đỏ, nhẹ nhàng hôn lên ấn đường Thẩm Thư Vân “Uống chút nước trái cây là được.”
Thẩm Thư Vân đã thật lâu không uống rượu, bản thân cũng không hút thuốc lá, mấy năm nay thân thể tố chất tốt hơn rất nhiều.


Anh lấy một hộp nước đào từ tủ lạnh, rót vào ly thủy tinh chân cao chân, sau đó giơ ly lên, nở nụ cười với Ninh Vãn: “Cheers!”
Ninh Vãn cũng giơ ly, cụng nhẹ ly với anh, phát ra tiếng vang thanh thúy: “Hy vọng 50 năm sau, chúng ta còn có thể ngồi ở chỗ này, cùng nhau chạm cốc.”
Ý cười bên môi Thẩm Thư Vân càng sâu, anh nhìn Ninh Vãn, trong mắt như có thiên ngôn vạn ngữ.
Lúc này, một tiếng chuông đột nhiên đánh vỡ không gian bình yên ngắn ngủi đêm nay gian.
Ninh Vãn có chút xấu hổ, đang muốn nhấn từ chối, lại nhìn thấy tên người gọi là thư ký, thường thư ký sẽ gọi điện thoại cho cậu, trừ phi là công ty có chuyện không thể giải quyết, vì thế đành phải giơ tay nhấn nút gọi: “Chuyện gì?”
Thẩm Thư Vân uống một ngụm nước đào, tùy tiện gắp hai miếng đồ ăn, thật lâu cũng chưa nghe được giọng Ninh Vãn, liền ngẩng đầu nhìn cậu —— sắc mặt Ninh Vãn ngưng trọng, trên mặt như đóng một tầng sương tuyết, tái nhợt lạnh lẽo.
Anh rất nhanh nhận ra, có thể đã xảy ra chuyện lớn, quả nhiên, Ninh Vãn nói với bên kia “Tôi lập tức qua” tắt điện thoại liền đứng lên, muốn lập tức ra cửa.
Ninh Vãn bỗng nhiên nhớ ra Thẩm Thư Vân còn ở chờ bên bàn ăn bên, vì thế nửa mặt cúi thấp, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, Thư Vân, anh không thể cùng em ăn cơm nữa, công ty bên kia có chút chuyện khẩn cấp, anh bây giờ phải qua liền.”
Thẩm Thư Vân cầm lấy áo khoác trên giá đưa cho cậu: “Cái này có gì phải xin lỗi, có việc thì mau đi đi, chỉ là một bữa cơm, khi nào ăn chả được, đừng để ý.”
Ninh Vãn hấp tấp đi rồi, Thẩm Thư Vân nhìn một bàn đồ ăn trước mặt và chỗ ngồi đối diện vắng vẻ, không còn tâm trạng ăn uống, uống một chén canh cá nhỏ liền rời bàn ăn.
Lúc ấy, bọn họ ai cũng không có thể nghĩ đến, đây là một lần cuối cùng bọn họ tâm bình khí hòa ngồi cùng một cái bàn, cùng nhau ăn cơm.
Hết chương 19.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương