Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài FULL
-
16: Mê Sảng
Nhà mới rất đẹp, không chỉ không gian thoáng đãng, mà trang trí nội thật tinh tế, ở nơi đây thoải mái vô cùng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Thẩm Thư Vân đã chuyển đến biệt thự này nửa năm, bây giờ cũng đã là tháng cuối cùng của năm.
Nửa năm này, xảy ra không ít chuyện, tỷ như tháng trước, Thích Tri Hàn mới vừa sinh bé gái, nghe nói thai không ổn định, kéo theo không ít khổ.
Ninh Vãn với Thẩm Thư Vân đến bệnh viện phụ La Kiêu, thấy La Kiêu một thân đàn ông 1 mét 8 mấy, ở trên hành lang dài bệnh viện khóc không kiềm chế.
Sau đó hắn được bác sĩ cho đi thay đồ vô khuẩn vào chăm sản phụ, cách cánh cửa phòng giải phẫu, hai người bọn họ đều có thể nghe thấy tiếng Thích Tri Hàn vì đau mà mắng La Kiêu, hai người bên ngoài dở khóc dở cười.
Cũng may cuối cùng đại nhân cùng hài tử đều bình an không có việc gì, La Kiêu còn được thêm một cô công chúa nhỏ.
Sắc trời xám xịt, bông tuyết nhỏ mịn khẽ bay, Thẩm Thư Vân ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ lớn chỗ ban công ngủ gật.
Trên đầu gối đắp một chiếc thảm lông mỏng màu nâu, trên thảm lông còn có một cuốn văn xuôi đang mở dở, hơi phập phồng theo hơi thở của anh.
Hôm nay là thứ bảy, anh không cần đi làm, ở nhà hầm một nồi canh xương sườn, chờ Ninh Vãn trở về.
Mùi hương tỏa ra từ nồi canh bay khắp nơi, phát ra tiếng vang nhỏ lộc cộc lộc cộc, hơi nước kèm theo mùi thơm khiến căn phòng trở nên ấm dào dạt.
Thẩm Thư Vân nhắm mắt lại, lâu lắm rồi mới có giấc mơ đẹp.
Thế nhưng, giấc mộng không được lâu, anh bị đánh thức bởi tiếng leng keng của chìa khóa.
Thẩm Thư Vân xoa nhẹ đôi mắt, vừa định đứng dậy, tự dưng cảm thấy hơi đau bụng, anh khẽ hừ một tiếng, xoa xoa sườn sườn, nghĩ có thể do ngủ ở đại sảnh cảm lạnh.
Anh có chút cảnh giác đi gần đến cửa, âm thầm phỏng đoán có thể hay không là ăn trộm, nhưng ngay lập tức loại bỏ —— nào có đứa nào đi ăn trộm, loại phát âm thanh lớn như thế, sợ người sẽ không phát hiện sao?
“Thư Vân, mở cửa” Giọng Ninh Vãn có chút mơ hồ từ ngoài cửa, cùng với tiếng đập cửa thịch thịch thịch “Là anh……”
Thẩm Thư Vân nhận ra là giọng Ninh Vãn, vội vàng mở cửa ra, sắc trời đã tối tự lúc nào, lúc này thấy rõ ràng bộ dạng Ninh Vãn, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Ninh Vãn không phải là người lôi thôi, mặc kệ ở nhà hay ra ngoài, cậu sẽ sửa soạn cho thật sự sạch sẽ.
Nhưng mà, hiện tại lại dị thường chật vật, Thẩm Thư Vân chưa từng gặp qua Ninh Vãn như thế—— trên vai cậu vương một tầng tuyết mỏng, hai bên cánh tay áo khoác đều bị bông tuyết tan ướt đẫm, vài chỗ vạt áo còn dính bùn tung tóe, ống quần màu đen, giày da càng thảm không nỡ nhìn, cơ hồ là bị bùn bám toàn bộ, không thấy màu lúc đầu đâu…… Bên ống quần phải còn có chỗ bị rách nát, giống như bị móc câu vào xé rách, hai đầu gối đều dính tro bụi, chắc là bị té ở chỗ nào đó.
Sắc mặt cậu thật không tốt, trên nền áo khoác đen, càng thêm tái nhợt, trên mặt đỏ ửng, sợi tóc hỗn độn trên trán.
Ninh Vãn vừa mở miệng, mùi rượu nồng nặc tỏa ra, phả lên mặt Thẩm Thư Vân, tự dưng khiến anh cảm thấy buồn nôn: “Thư Vân……”
Thẩm Thư Vân vội vàng tiến lên một bước, đỡ lấy cơ thể lung lay của cậu, ngừa Ninh Vãn lại té ngã.
Anh ôm Ninh Vãn, mùi rượu trên người cậu càng nồng, không khỏi nhíu mày hỏi: “A Vãn, anh đi đâu?…… Là có người khi dễ anh sao?”
Ninh Vãn giãy giụa ngẩng đầu nhìn Thẩm Thư Vân, đôi mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm Thẩm Thư Vân, trong mắt là thương tâm cùng ủy khuất nói không nên lời.
Thẩm Thư Vân nghĩ nghĩ, hay là trước tiên đưa Ninh Vãn tắm nước nóng, rồi đưa lên giường nghỉ ngơi, vì thế đem cánh tay Ninh Vãn khoác lên vai mình, ôm eo cậu, đưa đến phòng tắm.
Ninh Vãn đã say chả biết trời trăng gì, mấy chuyện tắm rửa này theo bản năng mà kháng cự, nói cái gì đều không muốn đi.
Thẩm Thư Vân không có biện pháp, đành phải dỗ cậu để cởi đồ ra, tự mình đến phòng tắm sạch sẽ.
Ninh Vãn không quá phối hợp, vung tay đẩy Thẩm Thư Vân, quần áo trên người bị nước bắn lên ướt một mảng lớn.
Thẩm Thư Vân thở hổn hển, dựa vào bồn rửa tay nghỉ ngơi chốc lát, đi thay đổi một bộ quần áo khác.
Anh thay xong bộ khác, trở lại phòng ngủ, thấy Ninh Vãn thân trên để trần, ngồi trên giường không biết suy nghĩ gì.
Thẩm Thư Vân lấy máy sấy trong ngăn tủ, cắm điện trên đầu giường, ngồi ở mép giường vỗ Ninh Vãn: “Lại đây, em sấy tóc cho anh, bằng không buổi tối lại đau đầu.”
Sau khi tắm xong, Ninh Vãn đã tỉnh rượu hơn phân nửa, nghe Thẩm Thư Vân nói, liền thuận theo ngồi dịch qua để Thẩm Thư Vân đùa nghịch mái tóc ướt dầm dề.
Ngón tay Thẩm Thư Vân mảnh khảnh xuyên qua từng sợi tóc, một bên là hơi nóng của máy sấy, một bên nhẹ nhàng khảy, Tóc Ninh Vãn vừa ướt, vừa cứng, máy sấy thổi mạnh như vậy mà vẫn dính hết vào.
“Quê em có câu nói, nói người có tóc cứng đều là người thực cố chấp, bản tính cũng ương bướng.” Thẩm Thư Vân nhẹ nhàng hất tóc Ninh Vãn, làn hơi ấm áp len lỏi giữa những sợi tóc, hong khô hơi nước, “Lời này quả không sai, anh thật sự cố chấp.
Nói một chút đi, hôm nay rốt cuộc làm gì, lại để ra nông nỗi này?”
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh……” Ninh Vãn nhắm mắt lại, tiếng nói khàn khàn, “Anh đi thăm bà.”
Thẩm Thư Vân động tác chậm rãi ngừng lại.
Ninh Vãn nói tiếp: “Sau khi mẹ anh mất, nhà ngoại mang bà trở về, cha anh không thể ngăn lại.
Tập tục nhà ngoại là thổ táng, trên núi toàn là mộ, tìm một chỗ nào đó chôn quan tài, lập bia.
Địa phương đó là núi hoang, tràn đầy nấm mồ, không thế nào tìm được bà ấy, anh bước hụt, trên sườn núi trượt xuống.”
Thẩm Thư Vân tắt máy sấy, trong phòng bỗng an tĩnh.
“Anh nhớ bà ấy, đúng không?”
Ninh Vãn quay người, ôm chặt Thẩm Thư Vân, gắt gao ôm anh trong lòng ngực, mùi tin tức tố ngọt ngào Thẩm Thư Vân tỏa ra từ cần cổ, mùi hoa nhài quen thuộc chậm rãi vuốt phẳng tâm tình bực bội tích tụ, cậu hơi cúi đầu, hôn một cái lên tuyến thể sau cổ, chậm rãi nói: “Mẹ của anh đã từng là diễn viên điện ảnh, em hẳn đã nghe qua tên bà ấy —— Tô Di.”
Thẩm Thư Vân trong lòng cả kinh, Ninh Vãn rất ít nhắc đến mẹ, thế cho nên hiện tại mới biết được, mẹ Ninh Vãn thân thế lại là diễn viên Tô Di cực kỳ nổi tiếng mười mấy năm trước! Còn không đợi Thẩm Thư Vân thoát khỏi ngơ ngẩn, Ninh Vãn tiếp tục nói: “Bà ấy xuất thân không tính là giàu có, học xong đại học một mình tới thành phố lớn dốc sức làm, bởi vì thiếu tiền mới đi làm người mẫu tạp chí, cơ duyên xảo hợp, không nghĩ tới được một đạo diễn nhìn trúng, kêu bà đi thử vai, trời xui đất khiến, bà ấy bắt đầu nổi tiếng trên màn ảnh, trong lúc nhất thời thành đại minh tinh.”
“Cha anh gặp được mẹ tại một buổi tiệc từ thiện, sau sinh cảm tình, vẫn luôn theo đuổi bà…… Bà cuối cùng đáp ứng, thậm chí cuối cùng còn cùng người nam nhân này kết hôn.
Trước khi kết hôn, bà ấy liền tuyên bố ở ẩn, rời khỏi giới nghệ sĩ, thế nhân đều thực khiếp sợ, tưởng bà mệt mỏi, muốn an tâm ở nhà giúp chồng dạy con, nhưng bọn họ không biết, này kỳ thật là bị ép buộc, bởi vì điều kiện để hai người kết hôn, chính là bà ấy không thể đặt chân vào giới nghệ sĩ.”
“Lúc đầu mẹ anh không đồng ý, thậm chí còn cãi nhau đòi chia tay.
Chính là không bao lâu liền phát hiện có anh, không có cách nào, không nỡ nhẫn tâm phá thai, đành phải đáp ứng, cùng ông tổ chức hôn lễ.” Ninh Vãn thống khổ nhắm mắt lại, “Cho nên, là anh hại bà ấy, đây đều là bởi vì anh.”
Thẩm Thư Vân nhẹ nhàng vòng tay ôm Ninh Vãn, ôn thanh nói: “Không phải, Ninh Vãn, anh chính là đứa trẻ thượng đế ban tặng, hơn nữa, đứa trẻ vốn không có tội.”
“Sau khi bọn họ kết hôn, mẹ anh sinh ra anh, không còn đi ra ngoài làm việc.
Cha anh khống chế vô cùng ghê gớm, bà ấy cả ngày buồn bực không vui, như một chú chim bị nhốt trong lồng son thiếp vàng.
Không đi làm, cũng chẳng cùng ai trò chuyện, tinh thần bà ấy càng ngày càng kém —— trong trí nhớ của anh, tuy rằng mẹ vẫn luôn chăm sóc cho anh, nhưng bà luôn không vui.
Lúc anh bảy tuổi, mẹ anh phát hiện ung thư, thuốc thang cùng trị liệu rốt cuộc không có thể lưu lại bước chân bà rời khỏi, hai năm sau liền qua đời.
Cuộc đời bà ấy ngắn ngủi như thế, tuổi già một chút vui sướng đều không có, anh mỗi lần nhớ đến, thường xuyên cảm thấy bà ấy vô cùng khổ sở……”
Thẩm Thư Vân thế mới biết nguyên nhân Ninh Vãn ủ dột là nhắc tới mẹ mình, trong tâm giống như bị móng vuốt quét qua, khẽ đau.
Anh rời khỏi ngực Ninh Vãn, nâng cằm cậu, hôn lên môi Ninh Vãn.
“Này không phải anh sai, A Vãn, không cần đem tất cả tội lôi ôm vào mình” Thẩm Thư Vân vén sợi tóc cài sau tai Ninh Vãn “Ừ thì bà ấy vốn sống chẳng vui vẻ, nhưng em tin tưởng, bà ấy khẳng định vô cùng yêu anh, bằng không sẽ không vì anh mà từ bỏ bước chân vào giới nghệ sĩ.
Anh khổ sở như vậy, bà ấy cũng sẽ không dễ chịu, ân?”
Ninh Vãn thở dài một tiếng: “May mắn thay còn có em, Thư Vân…… May mắn thay còn có em.
Em vẫn luôn kịp thời ở bên cạnh anh, vươn tay.
Tựa như năm ấy ở sông Vị Danh, em cũng là như thế này……”
Thẩm Thư Vân có chút nghi hoặc nhìn Ninh Vãn: “Sông Vị Sanh, cái gì sông Vị Danh?”
“…… Em không nhớ rõ?”
Thẩm Thư Vân ngơ ngác như lọt vào sương mù: “Cái gì cùng cái gì nha!”
Ninh Vãn cười nhẹ một tiếng: “Ừ, coi như em không nhớ rõ…… Một mình anh nhớ kỹ là được rồi.”
Coi như em đã quên mình từng cứu một thiếu niên, nhưng anh tuyệt không sẽ không quên khoảnh khắc trong lòng sông lạnh băng, chính em đã cứu anh thoát khỏi tử vong.
Thẩm Thư Vân chỉ cho là Ninh Vãn say hồ đồ, đang nói mê sảng.
Cái gì sông Vị Danh, đó là chỗ nào?
Anh chưa từng nghe qua.
Hết chương 16.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook