Trong đêm tối đen, gió lớn thổi qua núi, Minh Yên bị cô bé mười mấy tuổi kéo chạy như điên trên núi, chui qua các bụi rậm, cô chạy đến hai chân dần dần mất đi ý thức, cánh tay và mặt bị cành cây ven đường cào đến đau rát.
Thanh âm đuổi theo phía sau dần dần biến mất, Minh Yên chạy đến cổ họng đều khô khốc, muốn dừng lại nghỉ ngơi, thấy cô bé ngốc còn liên tục đi lên núi, cô cắn răng kéo hai chân đi theo.
Điện thoại di động bị mất, không có cách nào để báo cảnh sát, cô cũng không thể trách cô bé được, chỉ có thể đem hy vọng đặt ở trên người cô bé, hy vọng cô bé ngốc quen thuộc đường đi trên núi, dẫn cô đi trốn.
Tối nay xảy ra chuyện lớn như vậy, khả năng ngay từ đầu người trong đoàn làm phim sẽ hơi hỗn loạn, một khi bọn họ phản ứng lại sẽ sớm có biện pháp đối phó.
Cô chỉ cần chờ cứu viện tới là tốt rồi, hy vọng đám người Thải Nguyệt không có việc gì.
"Chờ, đợi một lát, hình như không có ai đuổi theo nữa." Minh Yên thở hổn hển nói, cô lấy đèn pin ra khỏi ba lô.
May mắn trong lúc hỗn loạn, cô sách được ba lô của mình, là một người luôn phòng bị, trong ba lô xách tay cô sẽ mang theo một ít dụng cụ phòng thân, trong đó còn có đèn pin.
Cô rất sợ bóng tối, lúc trước sợ hãi vì bị truy đuổi mà đã vượt qua nỗi sợ chạy vào núi sâu, giờ phút này phía sau dần dần không còn thanh âm, trong núi vừa đen vừa tĩnh lặng, xa xa mơ hồ vọng lại có thể nghe thấy tiếng sói kêu, Minh Yên sợ tới mức mặt trắng bệch, cô bật đèn pin lên, xem như có thể thấy rõ con đường phía trước.
Lúc này đây cô bé ngốc không tắt đèn pin của cô, chỉ là chậm lại tốc độ, tò mò sờ sờ đèn pin lạnh như băng có chút trọng lượng, sau đó kéo Minh Yên bò đến sườn núi, nhặt những cành cây và cỏ khô để mở cửa động ra, rồi bò vào hang động bên trong.
Đây là một cái động cực nhỏ, Minh Yên dùng đèn pin chiếu vào trong động tối đen kịt, cô chịu đựng mùi tanh của đất, bò vào, ôm cô bé ngốc trong ngực, sau đó lại cẩn thận đem cỏ khô chặn ở cửa động.
Cô bé tò mò chơi đèn pin, lúc bật lúc tắt, Minh Yên giữ tay cô bé, khàn khàn nói: "Không thể chơi, sẽ thu hút người xấu.”
Đèn pin cô mua là ánh sáng tiêu cự, có thể chiếu sáng đến hơn mười mét, hơn nữa độ sáng cao, trong ngọn núi tối tăm rất rễ bị phát hiện.
Cô bé hậm hực tắt đèn pin, sau đó nằm trong lòng cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Minh Yên cũng vừa khát vừa mệt, mồ hôi lạnh trên người đã sớm bị gió khô, toàn thân đều đau, cô cũng không dám đụng vào, kiểm tra trong túi một chút, phát hiện chỉ có một chai nước suối khoáng 200ml, may mắn còn có sô cô la nóng và thịt bò khô, số lượng cũng không nhiều, còn lại chính là dây thừng, sổ ghi chép hàng ngày, kịch bản và những đồ vật khác.
Cô cảm thấy rất may mắn vì mình đã mang theo những thứ đồ này.
Cô bé ngốc rất nhanh đã ngủ thiếp đi, còn phát ra tiếng ngáy tinh tế, Minh Yên không dám ngủ, thân thể đều căng thẳng, nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài cùng tiếng sói kêu trên núi, năm ngón tay siết chặt, mơ mơ màng màng ngủ.
Giấc ngủ này rơi vào cơn ác mộng hỗn loạn.
Cô chạy một mình trong núi sâu, bóng tối đuổi theo phía sau, dường như có một giọng nói quyến rũ bên tai hét lên: "Yên Yên, Yên Yên."
Hiện trường quay phim xảy ra hỏa hoạn, đây cũng không phải chuyện nhỏ, rõ ràng đoàn làm phim dùng đạo cụ để đốt, chỉ có khói dày đặc không có ánh lửa, sao lại gây ra hỏa hoạn được. Ngay sau đó, mọi người phát hiện ra ngọn lửa bùng phát từ phía bên kia.
Ngọn lửa không phải do họ đốt cháy. Là ai kêu lấy nước để chữa cháy?
Các thiết bị của đoàn làm phim được trang bị đầy đủ và có rất nhiều bình chữa cháy.
"Mọi người đừng hoảng sợ, dùng bình chữa cháy dập lửa." Bao Tinh cầm loa hô, "Đừng đi lạc, gọi điện báo cảnh sát, báo có cháy.”
Diễn viên của đoàn toàn là những người gạo cội, thấy tình huống không thích hợp liền bắt đầu kiểm kê số người, có người báo cảnh sát có người gọi điện báo cháy.
Thải Nguyệt lảo đảo tìm một vòng, lo lắng kêu: "Đạo diễn, không thấy Minh Yên đâu cả, mọi người có ai nhìn thấy Minh Yên không?”
"Không có."
"Vừa nãy tôi còn nhìn thấy cô ấy ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, trong nháy mắt đã không thấy."
"Không thấy Minh Yên." Mọi người nhao nhao nói.
"Đạo diễn, có mấy nữ diễn viên cũng không thấy đâu."
Lần này, tất cả mọi người đều phát hiện sự việc không đúng.
Bao Tinh vừa nghe mấy nữ diễn viên đều mất tích, hơn nữa trong đó còn có Minh Yên, sợ tới mức mặt trắng bệch, cầm loa hô vài tiếng, không nghe thấy phản ứng, lập tức bảo Tiểu Hồ gọi điện thoại cho ba nhà đầu tư.
Đêm tối Úc Hàn Chi vẫn không ngủ, mỗi ngày đoàn làm phim đều báo cáo tiến độ quay phim, phân cảnh của Minh Yên hẳn là kết thúc trong đêm nay, nhưng mà đây là cảnh đêm cuối cùng, có thể cả đêm nay anh cũng không ngủ được.
Người đàn ông hơi nhíu mày, nghĩ đến cô thức trắng đêm vất vả quay phim, mình đương nhiên là không ngủ được, anh pha một tách cà phê, mở cửa sổ ra, cảm nhận gió núi tĩnh lặng ở thị trấn nhỏ xa xôi.
Lâm Bình ngủ đến nửa đêm nhận được điện thoại của phó đạo diễn, sợ tới mức ngay lập thức vội vàng đứng lên, dép lê cũng không kịp đi, vội vàng gõ cửa tiến vào, nói: "Úc tổng, đoàn làm phim bên kia gọi điện thoại tới, nói trong thôn bốc cháy, có mấy nữ diễn viên cùng nhân viên cũng mất tích, có cả cô Minh Yên.”
Úc Hàn Chi nghe thấy vậy tay run lên, cà phê cũng bị văng ra.
Người đàn ông nhắm mắt lại, anh ổn định tâm trí, đặt ly xuống, rồi trầm giọng nói: "Đi, trên đường nói tiếp."
Lâm Bình cũng không kịp thay quần áo, anh ấy mặc đồ ngủ, cầm quần áo và giày dép rồi đi theo sát.
"Vừa gọi điện thoại tới, nói đêm nay quay cảnh cuối cùng, trong thôn bốc cháy, bọn họ đã dập lửa, trước mắt còn chưa tìm ra thủ phạm và nguyên nhân vụ cháy. Bao Tinh đã báo cảnh sát, cũng gọi điện thoại báo cháy. Họ tìm thấy điện thoại di động của cô Minh Yên ở cổng làng, nhưng không tìm thấy người.”
Sắc mặt Úc Hàn Chi lạnh lùng, đoàn làm phim đông người, lại quay ban đêm, khung cảnh hỗn loạn, gặp phải hỏa hoạn tình hình càng tệ hơn, lúc này hỗn loạn nhất cũng dễ xảy ra chuyện nhất. Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Minh Yên, cơ thể anh căng thẳng, ép buộc mình tỉnh táo lại, sau đó gọi điện cho Ôn Yến.
Ôn Yến đang ngủ ở nhà, điện thoại di động ở chế độ im lặng.
Úc Hàn Chi lập tức đổi qua điện thoại bàn.
"Ôn Yến, giúp tôi đóng cửa biên giới, Minh Yên mất tích rồi." Giọng người đàn ông vừa thấp vừa khàn, mang theo một tia hoảng sợ đè nén.
"Cái gì? Đóng cửa biên giới?” Lần này Ôn Yến bị dọa cho tỉnh táo lại, lão Úc đang nói bậy cái gì vậy? Cái này không nằm trong phạm vi quản lý của anh ta, hơn nữa đã xảy ra chuyện gì?
Úc Hàn Chi giải thích toàn bộ sự việc trong một phút, đoàn làm phim bốc cháy có thể là ngoài ý muốn, cũng có thể là thành viên trong đoàn làm phim cố ý âm thầm gây sự, loại xấu nhất có thể là liên quan đến biên giới, anh phải dựa theo tình huống xấu nhất mà xử lý, vì đối phương rất có khả năng là kẻ liều mạng buôn hàng xuất cảnh, về phần tại sao chỉ có các nữ diễn viên trong đoàn bị mất tích, điều đó càng dễ giải thích.
Vùng biên giới có rất nhiều tội phạm buôn bán phụ nữ và trẻ em.
Úc Hàn Chi càng nghĩ tâm tình càng tồi tệ, đầu ngón tay cầm điện thoại di động đều mơ hồ phát run.
"Tôi không có quyền hành lớn như vậy, hơn nữa nếu tình huống thật sự nghiêm trọng, đối phương nhất định là thế lực ngầm ở Tam Giác Vàng, trên người bọn họ có súng, phải lập tức báo cảnh sát.”
“Không kịp, cậu nói cho tôi biết ai có quyền hạn này?” Tâm tình của người đàn ông hơi mất khống chế, trầm giọng ngắt lời anh ta.
"Lê gia, cũng chính là bà nội cậu có quyền hạn này." Ôn Yến cắn răng nói, trong điện thoại truyền đến sự yên lặng như chết.
Nội tâm Ôn Yến thấp thỏm bất an, không biết mình có nên nói hay không, Lê gia xác thực có quyền hạn này, chỉ là quan hệ giữa lão Úc và Lê gia rất phức tạp, hoặc là nói mối quan hệ bà nội và anh rất phức tạp.
Bà nội của lão Úc là nhân vật mà người Bắc Thành đều biết, nhất là thế hệ ông nội anh ta cũng không ai là không biết, mấy năm nay bà cụ vẫn luôn ru rú trong nhà, vô cùng khiêm tốn, dần dần phai nhạt trong tầm mắt của mọi người, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, hơn nữa khi bà cụ còn trẻ, cuộc hôn nhân thứ hai gả vào Lê gia, sinh ra hai đứa con trai, bây giờ đều là đại lão quân khu.
Chỉ là mấy năm trước bà cụ đã cắt đứt qua lại với ông nội của lão Úc, vứt bỏ con trai nhỏ tuổi, gả vào Lê gia, về sau, con dâu và con trai gặp tai nạn máy bay, bà cụ cũng không lên tiếng, đối với con trai còn như thế, huống chi là cháu trai?
Nói đến cháu trai, cháu nhà Lê gia bà cụ mới là người thân ruột thịt.
Cho nên năm đó nhà Úc Hàn Chi gặp biến động lớn, xảy ra chuyện lớn như vậy anh cũng không có đi Bắc Thành tìm bà nội cầu xin giúp đỡ, mà là mang theo di sản của ông ngoại anh để lại, đi ra nước ngoài, mười lăm năm sau mới trở về Nam Thành.
Trong lòng lão Úc, Nam Thành mới là quê hương của anh.
"Tôi biết rồi." Người đàn ông hô hấp nặng nề, đôi mắt phượng sâu hẹp dài hiện lên một tia đỏ tươi.
"Cậu đừng nóng vội, có thể mọi việc không nghiêm trọng như vậy. Tôi tìm người giúp cậu trước, để cho bọn họ xuất động lực lượng cảnh sát đi lục soát núi điều tra.”
"Ừm, tôi đang trên đường đi, nửa tiếng sau sẽ đến. Cậu có chuyện gì hãy liên lạc với tôi.”
Úc Hàn Chi cúp điện thoại, mặt xám xịt, ngón tay thon dài dùng lực nắm chặt điện thoại di động, nhìn dòng xe chạy bên ngoài, xe việt dã nhanh chóng chạy trên đường núi không một bóng người, bốn phía đều là núi non trùng điệp, ngoài trời đen kịt, mơ hồ vọng lại có thể nghe được tiếng sói kêu, nghĩ đến Minh Yên không biết tung tích, có khả năng rơi vào trong tay kẻ xấu, hoặc bị mãnh thú trong núi đả thương, đáy mắt người đàn ông hiện lên hung ác, rốt cục cũng gọi đến số điện thoại mà hơn hai mươi năm qua chưa từng gọi qua.
Số điện thoại kia là một buổi chiều tan học năm anh bảy tuổi, một bà lão khí chất tao nhã cho anh, nói bà ấy là bà nội của anh, sau này có việc có thể gọi số này cho bà ấy.
Lúc đó anh còn đang học tiểu học ở Bắc Thành, chưa đến Nam Thành, nhìn bà lão tao nhã hòa ái chiều chuộng cậu bạn lớp bên cạnh, nhưng anh đã chuyển trường vào thứ hai tuần sau.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói ân cần của một bà lão truyền đến: "Xin chào, ai vậy?”
"Xin chào, tôi họ Thẩm, hai mươi mốt năm trước, bà đã cho tôi số điện thoại này, nói có việc có thể tìm bà." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, không sai, anh vừa sinh ra đã mang họ Thẩm của mẹ.
Điện thoại bên kia truyền đến một tiếng động, giống như là đánh đổ cái gì đó, Úc Hàn Chi trầm mặc chờ đối phương mở miệng.
"Là Tiểu Thẩm sao?" Đối phương lên tiếng lần nữa, lần này giọng nói bà lão mang theo một tia run rẩy yếu ớt.
"Đúng vậy, thật xin lỗi đêm khuya lại gọi điện thoại cho bà, tôi có một người bạn rất quan trọng bị mất tích ở khu vực biên giới Điền Nam, tôi muốn nhờ bà giúp đỡ." Úc Hàn Chi khàn khàn mở miệng.
Thanh âm đuổi theo phía sau dần dần biến mất, Minh Yên chạy đến cổ họng đều khô khốc, muốn dừng lại nghỉ ngơi, thấy cô bé ngốc còn liên tục đi lên núi, cô cắn răng kéo hai chân đi theo.
Điện thoại di động bị mất, không có cách nào để báo cảnh sát, cô cũng không thể trách cô bé được, chỉ có thể đem hy vọng đặt ở trên người cô bé, hy vọng cô bé ngốc quen thuộc đường đi trên núi, dẫn cô đi trốn.
Tối nay xảy ra chuyện lớn như vậy, khả năng ngay từ đầu người trong đoàn làm phim sẽ hơi hỗn loạn, một khi bọn họ phản ứng lại sẽ sớm có biện pháp đối phó.
Cô chỉ cần chờ cứu viện tới là tốt rồi, hy vọng đám người Thải Nguyệt không có việc gì.
"Chờ, đợi một lát, hình như không có ai đuổi theo nữa." Minh Yên thở hổn hển nói, cô lấy đèn pin ra khỏi ba lô.
May mắn trong lúc hỗn loạn, cô sách được ba lô của mình, là một người luôn phòng bị, trong ba lô xách tay cô sẽ mang theo một ít dụng cụ phòng thân, trong đó còn có đèn pin.
Cô rất sợ bóng tối, lúc trước sợ hãi vì bị truy đuổi mà đã vượt qua nỗi sợ chạy vào núi sâu, giờ phút này phía sau dần dần không còn thanh âm, trong núi vừa đen vừa tĩnh lặng, xa xa mơ hồ vọng lại có thể nghe thấy tiếng sói kêu, Minh Yên sợ tới mức mặt trắng bệch, cô bật đèn pin lên, xem như có thể thấy rõ con đường phía trước.
Lúc này đây cô bé ngốc không tắt đèn pin của cô, chỉ là chậm lại tốc độ, tò mò sờ sờ đèn pin lạnh như băng có chút trọng lượng, sau đó kéo Minh Yên bò đến sườn núi, nhặt những cành cây và cỏ khô để mở cửa động ra, rồi bò vào hang động bên trong.
Đây là một cái động cực nhỏ, Minh Yên dùng đèn pin chiếu vào trong động tối đen kịt, cô chịu đựng mùi tanh của đất, bò vào, ôm cô bé ngốc trong ngực, sau đó lại cẩn thận đem cỏ khô chặn ở cửa động.
Cô bé tò mò chơi đèn pin, lúc bật lúc tắt, Minh Yên giữ tay cô bé, khàn khàn nói: "Không thể chơi, sẽ thu hút người xấu.”
Đèn pin cô mua là ánh sáng tiêu cự, có thể chiếu sáng đến hơn mười mét, hơn nữa độ sáng cao, trong ngọn núi tối tăm rất rễ bị phát hiện.
Cô bé hậm hực tắt đèn pin, sau đó nằm trong lòng cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Minh Yên cũng vừa khát vừa mệt, mồ hôi lạnh trên người đã sớm bị gió khô, toàn thân đều đau, cô cũng không dám đụng vào, kiểm tra trong túi một chút, phát hiện chỉ có một chai nước suối khoáng 200ml, may mắn còn có sô cô la nóng và thịt bò khô, số lượng cũng không nhiều, còn lại chính là dây thừng, sổ ghi chép hàng ngày, kịch bản và những đồ vật khác.
Cô cảm thấy rất may mắn vì mình đã mang theo những thứ đồ này.
Cô bé ngốc rất nhanh đã ngủ thiếp đi, còn phát ra tiếng ngáy tinh tế, Minh Yên không dám ngủ, thân thể đều căng thẳng, nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài cùng tiếng sói kêu trên núi, năm ngón tay siết chặt, mơ mơ màng màng ngủ.
Giấc ngủ này rơi vào cơn ác mộng hỗn loạn.
Cô chạy một mình trong núi sâu, bóng tối đuổi theo phía sau, dường như có một giọng nói quyến rũ bên tai hét lên: "Yên Yên, Yên Yên."
Hiện trường quay phim xảy ra hỏa hoạn, đây cũng không phải chuyện nhỏ, rõ ràng đoàn làm phim dùng đạo cụ để đốt, chỉ có khói dày đặc không có ánh lửa, sao lại gây ra hỏa hoạn được. Ngay sau đó, mọi người phát hiện ra ngọn lửa bùng phát từ phía bên kia.
Ngọn lửa không phải do họ đốt cháy. Là ai kêu lấy nước để chữa cháy?
Các thiết bị của đoàn làm phim được trang bị đầy đủ và có rất nhiều bình chữa cháy.
"Mọi người đừng hoảng sợ, dùng bình chữa cháy dập lửa." Bao Tinh cầm loa hô, "Đừng đi lạc, gọi điện báo cảnh sát, báo có cháy.”
Diễn viên của đoàn toàn là những người gạo cội, thấy tình huống không thích hợp liền bắt đầu kiểm kê số người, có người báo cảnh sát có người gọi điện báo cháy.
Thải Nguyệt lảo đảo tìm một vòng, lo lắng kêu: "Đạo diễn, không thấy Minh Yên đâu cả, mọi người có ai nhìn thấy Minh Yên không?”
"Không có."
"Vừa nãy tôi còn nhìn thấy cô ấy ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, trong nháy mắt đã không thấy."
"Không thấy Minh Yên." Mọi người nhao nhao nói.
"Đạo diễn, có mấy nữ diễn viên cũng không thấy đâu."
Lần này, tất cả mọi người đều phát hiện sự việc không đúng.
Bao Tinh vừa nghe mấy nữ diễn viên đều mất tích, hơn nữa trong đó còn có Minh Yên, sợ tới mức mặt trắng bệch, cầm loa hô vài tiếng, không nghe thấy phản ứng, lập tức bảo Tiểu Hồ gọi điện thoại cho ba nhà đầu tư.
Đêm tối Úc Hàn Chi vẫn không ngủ, mỗi ngày đoàn làm phim đều báo cáo tiến độ quay phim, phân cảnh của Minh Yên hẳn là kết thúc trong đêm nay, nhưng mà đây là cảnh đêm cuối cùng, có thể cả đêm nay anh cũng không ngủ được.
Người đàn ông hơi nhíu mày, nghĩ đến cô thức trắng đêm vất vả quay phim, mình đương nhiên là không ngủ được, anh pha một tách cà phê, mở cửa sổ ra, cảm nhận gió núi tĩnh lặng ở thị trấn nhỏ xa xôi.
Lâm Bình ngủ đến nửa đêm nhận được điện thoại của phó đạo diễn, sợ tới mức ngay lập thức vội vàng đứng lên, dép lê cũng không kịp đi, vội vàng gõ cửa tiến vào, nói: "Úc tổng, đoàn làm phim bên kia gọi điện thoại tới, nói trong thôn bốc cháy, có mấy nữ diễn viên cùng nhân viên cũng mất tích, có cả cô Minh Yên.”
Úc Hàn Chi nghe thấy vậy tay run lên, cà phê cũng bị văng ra.
Người đàn ông nhắm mắt lại, anh ổn định tâm trí, đặt ly xuống, rồi trầm giọng nói: "Đi, trên đường nói tiếp."
Lâm Bình cũng không kịp thay quần áo, anh ấy mặc đồ ngủ, cầm quần áo và giày dép rồi đi theo sát.
"Vừa gọi điện thoại tới, nói đêm nay quay cảnh cuối cùng, trong thôn bốc cháy, bọn họ đã dập lửa, trước mắt còn chưa tìm ra thủ phạm và nguyên nhân vụ cháy. Bao Tinh đã báo cảnh sát, cũng gọi điện thoại báo cháy. Họ tìm thấy điện thoại di động của cô Minh Yên ở cổng làng, nhưng không tìm thấy người.”
Sắc mặt Úc Hàn Chi lạnh lùng, đoàn làm phim đông người, lại quay ban đêm, khung cảnh hỗn loạn, gặp phải hỏa hoạn tình hình càng tệ hơn, lúc này hỗn loạn nhất cũng dễ xảy ra chuyện nhất. Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Minh Yên, cơ thể anh căng thẳng, ép buộc mình tỉnh táo lại, sau đó gọi điện cho Ôn Yến.
Ôn Yến đang ngủ ở nhà, điện thoại di động ở chế độ im lặng.
Úc Hàn Chi lập tức đổi qua điện thoại bàn.
"Ôn Yến, giúp tôi đóng cửa biên giới, Minh Yên mất tích rồi." Giọng người đàn ông vừa thấp vừa khàn, mang theo một tia hoảng sợ đè nén.
"Cái gì? Đóng cửa biên giới?” Lần này Ôn Yến bị dọa cho tỉnh táo lại, lão Úc đang nói bậy cái gì vậy? Cái này không nằm trong phạm vi quản lý của anh ta, hơn nữa đã xảy ra chuyện gì?
Úc Hàn Chi giải thích toàn bộ sự việc trong một phút, đoàn làm phim bốc cháy có thể là ngoài ý muốn, cũng có thể là thành viên trong đoàn làm phim cố ý âm thầm gây sự, loại xấu nhất có thể là liên quan đến biên giới, anh phải dựa theo tình huống xấu nhất mà xử lý, vì đối phương rất có khả năng là kẻ liều mạng buôn hàng xuất cảnh, về phần tại sao chỉ có các nữ diễn viên trong đoàn bị mất tích, điều đó càng dễ giải thích.
Vùng biên giới có rất nhiều tội phạm buôn bán phụ nữ và trẻ em.
Úc Hàn Chi càng nghĩ tâm tình càng tồi tệ, đầu ngón tay cầm điện thoại di động đều mơ hồ phát run.
"Tôi không có quyền hành lớn như vậy, hơn nữa nếu tình huống thật sự nghiêm trọng, đối phương nhất định là thế lực ngầm ở Tam Giác Vàng, trên người bọn họ có súng, phải lập tức báo cảnh sát.”
“Không kịp, cậu nói cho tôi biết ai có quyền hạn này?” Tâm tình của người đàn ông hơi mất khống chế, trầm giọng ngắt lời anh ta.
"Lê gia, cũng chính là bà nội cậu có quyền hạn này." Ôn Yến cắn răng nói, trong điện thoại truyền đến sự yên lặng như chết.
Nội tâm Ôn Yến thấp thỏm bất an, không biết mình có nên nói hay không, Lê gia xác thực có quyền hạn này, chỉ là quan hệ giữa lão Úc và Lê gia rất phức tạp, hoặc là nói mối quan hệ bà nội và anh rất phức tạp.
Bà nội của lão Úc là nhân vật mà người Bắc Thành đều biết, nhất là thế hệ ông nội anh ta cũng không ai là không biết, mấy năm nay bà cụ vẫn luôn ru rú trong nhà, vô cùng khiêm tốn, dần dần phai nhạt trong tầm mắt của mọi người, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, hơn nữa khi bà cụ còn trẻ, cuộc hôn nhân thứ hai gả vào Lê gia, sinh ra hai đứa con trai, bây giờ đều là đại lão quân khu.
Chỉ là mấy năm trước bà cụ đã cắt đứt qua lại với ông nội của lão Úc, vứt bỏ con trai nhỏ tuổi, gả vào Lê gia, về sau, con dâu và con trai gặp tai nạn máy bay, bà cụ cũng không lên tiếng, đối với con trai còn như thế, huống chi là cháu trai?
Nói đến cháu trai, cháu nhà Lê gia bà cụ mới là người thân ruột thịt.
Cho nên năm đó nhà Úc Hàn Chi gặp biến động lớn, xảy ra chuyện lớn như vậy anh cũng không có đi Bắc Thành tìm bà nội cầu xin giúp đỡ, mà là mang theo di sản của ông ngoại anh để lại, đi ra nước ngoài, mười lăm năm sau mới trở về Nam Thành.
Trong lòng lão Úc, Nam Thành mới là quê hương của anh.
"Tôi biết rồi." Người đàn ông hô hấp nặng nề, đôi mắt phượng sâu hẹp dài hiện lên một tia đỏ tươi.
"Cậu đừng nóng vội, có thể mọi việc không nghiêm trọng như vậy. Tôi tìm người giúp cậu trước, để cho bọn họ xuất động lực lượng cảnh sát đi lục soát núi điều tra.”
"Ừm, tôi đang trên đường đi, nửa tiếng sau sẽ đến. Cậu có chuyện gì hãy liên lạc với tôi.”
Úc Hàn Chi cúp điện thoại, mặt xám xịt, ngón tay thon dài dùng lực nắm chặt điện thoại di động, nhìn dòng xe chạy bên ngoài, xe việt dã nhanh chóng chạy trên đường núi không một bóng người, bốn phía đều là núi non trùng điệp, ngoài trời đen kịt, mơ hồ vọng lại có thể nghe được tiếng sói kêu, nghĩ đến Minh Yên không biết tung tích, có khả năng rơi vào trong tay kẻ xấu, hoặc bị mãnh thú trong núi đả thương, đáy mắt người đàn ông hiện lên hung ác, rốt cục cũng gọi đến số điện thoại mà hơn hai mươi năm qua chưa từng gọi qua.
Số điện thoại kia là một buổi chiều tan học năm anh bảy tuổi, một bà lão khí chất tao nhã cho anh, nói bà ấy là bà nội của anh, sau này có việc có thể gọi số này cho bà ấy.
Lúc đó anh còn đang học tiểu học ở Bắc Thành, chưa đến Nam Thành, nhìn bà lão tao nhã hòa ái chiều chuộng cậu bạn lớp bên cạnh, nhưng anh đã chuyển trường vào thứ hai tuần sau.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói ân cần của một bà lão truyền đến: "Xin chào, ai vậy?”
"Xin chào, tôi họ Thẩm, hai mươi mốt năm trước, bà đã cho tôi số điện thoại này, nói có việc có thể tìm bà." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, không sai, anh vừa sinh ra đã mang họ Thẩm của mẹ.
Điện thoại bên kia truyền đến một tiếng động, giống như là đánh đổ cái gì đó, Úc Hàn Chi trầm mặc chờ đối phương mở miệng.
"Là Tiểu Thẩm sao?" Đối phương lên tiếng lần nữa, lần này giọng nói bà lão mang theo một tia run rẩy yếu ớt.
"Đúng vậy, thật xin lỗi đêm khuya lại gọi điện thoại cho bà, tôi có một người bạn rất quan trọng bị mất tích ở khu vực biên giới Điền Nam, tôi muốn nhờ bà giúp đỡ." Úc Hàn Chi khàn khàn mở miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook