Minh Yên cúp điện thoại, cô đứng ở ngã tư gió lạnh thấu da thịt, híp mắt không nói một lời.
Bàn tay của Úc Hàn Chi có thể duỗi dài như vậy sao?
Cô gọi cho Thời Gia.
Giọng nói trong vắng, thoải mái của người đàn ông truyền ra từ điện thoại: "Minh Yên?”
"Thời thiếu, tôi có thể nhờ anh giúp tôi một việc được không?"
"Ừm, cô nói đi." Thời Gia thản nhiên gật đầu.
"Ba nuôi của tôi đang ở nhà tù Nam Thành, có người uy hiếp tôi, tôi muốn hỏi một chút có thể chuyển ba nuôi tôi đến Bắc Thành hay là có quy định bảo hộ phạm nhân hay không? Tôi quay xong bộ phim này thì có 2000 vạn, tôi đều có thể đưa hết cho anh.”
Thời Gia nghe vậy nhẹ nhàng nhíu mày, cơ hồ có thể tưởng tượng được một cô gái xinh đẹp lại không có bối cảnh, tồn tại ở trong đám quyền quý sẽ có bao nhiêu khó khăn chứ. Hết lần này tới lần khác cô lại chọc phải người hơi khó giải quyết.
Ngón tay thon dài của người đàn ông thản nhiên vuốt ve điện thoại di động, nói: "Nếu có người uy hiếp cô, không cần phải chi tiền, tôi có một người bạn trong Bộ Tư pháp, tôi bảo anh ta điều tra kỹ việc này, chỉ thị sẽ đến bộ phận của họ, đối phương không dám động, một khi động chính là đưa đao đến tay kẻ thù.”
Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười, rồi nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh, Thời thiếu.”
"Gọi tôi Thời Gia là được." Thời Gia mỉm cười, nói: "Minh Yên, chuyện ba mươi triệu cô cũng không cần sợ, xử lý theo phương thức tranh chấp kinh tế bình thường, cứ để anh ta kiện cô, đến lúc đó tôi sẽ nhờ luật sư cho cô.”
Căn bản Úc Hàn Chi cũng không phải vì tiền, không có khả năng thật sự khởi tố Minh Yên, nếu không tính kiện, chẳng lẽ thật lấy lại ba mươi triệu hoặc chịu nhiều phí tổn thất?
Với tài sản trăm tỷ của Úc Hàn Chi, chút tiền nhỏ này căn bản không là gì với anh cả.
Nghe danh Úc thiếu ở Nam Thành luôn dùng thủ đoạn mạnh mẽ lãnh khốc, mà trong tình cảm, anh lại quay đầu tìm Minh Yên, điều đó đã thể hiện anh chịu yếu thế trước cô.
Thời Gia híp mắt, người nắm quyền Úc gia, đây là động chân tình đi.
Theo anh ta, trong trận tranh chấp giữa Minh Yên và Úc Hàn Chi, phần tanhg rõ ràng nằm trong tay Minh Yên.
Úc Hàn Chi nhìn như chiếm thế thượng phong khắp nơi, nhưng thực ra sớm đã thất bại thảm hại.
"Để anh ta kiện tôi?" Minh Yên có chút trầm mặc, đối với chiếc vòng cổ ba mươi triệu mà nói, Úc Hàn Chi không có chứng cứ chứng minh cô lấy đi, cô cũng không có chứng cứ chứng minh cô không lấy đi, dù sao cũng không giải quyết được. Đây không phải là vấn đề tiền bạc, đây là vấn đề thái độ của Úc Hàn Chi, chỉ cần cơn giận trong lòng Úc Hàn Chi không tiêu tán, anh luôn có thể tìm thấy một ngàn cách để làm khó cô.
"Tôi biết rồi, cám ơn anh, Thời Gia." Trong lòng Minh Yên tự có chủ ý, thấp giọng nói cảm ơn.
Thời Gia ôn nhuận cười: "Hẳn là tôi nên cảm ơn cô, từ khi Thời Cẩn ở cùng một chỗ với cô, tính cách rộng rãi hơn rất nhiều, trước kia con bé ở nhà đều không thích nói chuyện, ba mẹ tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi, nói muốn mời cô về nhà ăn cơm.”
Nghĩ không ra cũng không có cách nào, hiện tại tốt xấu gì Thời Cẩn cũng ở Bắc Thành, chỉ là dọn ra ngoài ở mà thôi, nếu lại can thiệp vào cuộc sống của nó, tiến sĩ tiểu nha đầu cũng không chịu được, vỗ mông rời đi, sẽ không biết đi đâu mà tìm?
"Không cần khách khí, chỉ là Thời Cẩn cần các người quan tâm nhiều hơn một chút, tuy bề ngoài thoạt nhìn cô ấy lạnh lùng, nhưng nội tâm của cô ấy thật sự là mỏng manh như giấy.” Minh Yên mỉm cười, còn đừng nói là bề ngoài em gái lạnh lùng, chọc trúng điểm yếu của cô, cô rất thích Thời Cẩn, khó trách Hỗn Thế Ma Vương Ôn gia kia thích đến phát điên.
Nghe nói Ôn Hàm Mặc bị Ôn gia ép buộc đưa ra nước ngoài. Ôi, cô nhìn Thời Cẩn với con sói nhỏ kia cũng không phải là không có tình cảm, rốt cuộc là tuổi còn trẻ đi, đều rất tùy hứng.
Minh Yên gửi tin nhắn cho Lâm Bình: "Anh giúp tôi chuyển lời đến Úc Hàn Chi, tôi có ba yêu cầu:
Thứ nhất, phải thu hồi tất cả các lệnh phong sát đối với tôi, hơn nữa về sau cũng sẽ không bị phong sát.
Thứ hai, tôi sẽ không đến biệt thự, Úc Hàn Chi có thể gặp tôi ở khách sạn mỗi tuần một lần, mỗi người không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, cũng không thể ép buộc đối phương.
Thứ ba, viết thư hòa giải, không ra tòa, tất cả mọi thứ được xóa bỏ, lấy bảng cam kết làm căn cứ.
Ba điều trên được viết rõ ràng trong thỏa thuận, ký xong và mang đi công chứng.
Nếu anh ta chấp nhận, tôi có thể tiếp tục mối quan hệ với anh ta trong nửa năm. Nửa năm sau, không còn liên quan gì nữa. Nếu không đáp ứng, vậy các người trực tiếp khởi tố đi.”
Thái độ của Minh Yên vô cùng cứng rắn, dù sao cô cũng không thể bị Úc Hàn Chi bắt chết, đối phương không cam lòng, cô cũng khổ sở với hoàn cảnh này.
Không phải chỉ là một người bạn giường thôi sao?
Cô cũng không có ý định tìm bạn trai kết hôn, trải qua tử kiếp trong mơ, ngoài đời gia đình sa sút, thế sự vô thường, cô không tin vào con người, cũng không tin vào cái gọi là tình yêu nữa.
Lâm Bình nhanh chóng truyền đạt lời nói của cô.
Úc Hàn Chi đang ngồi ở trong phòng khách, nhìn không khí sương mù ngoài cửa sổ, có cảm giác tuyết sắp rơi, lòng người lạnh lẽo cũng chịu không nổi. Người đàn ông đưa tay đè lại huyệt thái dương đau đớn, đầu ngón tay đều nhẹ nhàng run rẩy, nửa năm sau không còn liên quan? Nửa năm, cũng đủ rồi.
Người đàn ông khàn khàn mở miệng: "Giải trừ, cô ấy muốn thư hòa giải thì viết cho cô ấy, nửa năm, lấy biên bản làm cam kết, nếu cô ấy nửa đường đổi ý, trả một trăm triệu tiền phạt vi phạm hợp đồng, nếu tôi đổi ý, tôi sẽ phân chia một nửa tài sản cho cô ấy.”
Một nửa tài sản? Biểu cảm Lâm Bình hơi ngưng đọng, cũng đủ để cô Minh Yên đứng đầu bảng xếp hạng nữ phú hào trong nước.
"Vâng." Lâm Bình gật đầu, lập tức trả lời tin nhắn cho Minh Yên.
"Úc tổng, tôi đi soạn thảo văn kiện."
"Ừm, biệt thự hơi trống, hãy tìm nhiều loại Hoa Tươi." Người đàn ông nhìn biệt thự trống rỗng, theo bản năng nói. Minh Yên thích Hoa Tươi, không thích nhà cửa quá lạnh lẽo.
"Được." Lâm Bình lộ ra nụ cười, mấy ngày nay đây là lần đầu tiên Úc tổng chú ý tới phong cảnh trong nhà, về sau cũng sẽ tốt lên đi.
Minh Yên nhắn tin xong liền bị đoàn làm phim gọi vào quay phim.
Cuộc sống không thuận lợi, sự nghiệp phải càng thêm liều mạng, cả ngày Minh Yên đều đắm chìm trong đoàn làm phim, thỉnh thoảng lại mời Thôi Tuấn dạy diễn xuất.
Thôi Tuấn lớn hơn bọn họ một giáp, thấy cô xinh đẹp, thái độ lại khiêm tốn, đối với diễn xuất cũng vô cùng nghiêm túc, vì thế cũng vui vẻ dạy cho cô, thậm chí dạy không ít kinh nghiệm do tự mình đúc kết mười mấy năm quay phim.
Những thứ này cơ bản đều là những kinh nghiệm mà anh ấy đúc kết được từ những năm làm diễn viên, không dễ dàng truyền thụ, Minh Yên có chút thụ sủng nhược kinh, cố gắng học hỏi. Đợi đến khi trời tối kết thúc công việc ở đoàn làm phim, cô mới nhìn thấy điện thoại di động, phát hiện Lâm Bình đã gửi thỏa thuận.
Úc Hàn Chi đồng ý toàn bộ yêu cầu cô đưa ra, chỉ sửa đổi một chút, Úc Hàn Chi không thích nhiều người, không ở khách sạn mà mua một căn hộ, ngay trên lầu cô, ngoài ra còn thêm một ít quy định bảo đảm cho cô.
Cô có chút kinh ngạc, hơn nữa thấy đối phương nguyện ý lấy một nửa tài sản làm tiền đặt cược vi phạm hợp đồng, lại thấy anh cố ý thêm vào các loại điều khoản chi tiết như sẽ không bạo lực tình dục, cô lại càng không rõ tâm tư của anh.
Điều kiện này nhìn thế nào cũng giống như cô đang chiếm tiện nghi hơn một chút.
Với giá trị của anh, cho dù cưới ai đi nữa, cũng không có khả năng lấy một nửa tài sản làm tiền đặt cược kết hôn, vậy ít nhất cũng là mấy trăm triệu nha.
Minh Yên đang nhìn điều khoản, lại thấy Tiêu Vũ gọi điện thoại đến.
"Minh Yên, có phải cô và Úc Hàn Chi đã xảy ra chuyện gì không? Anh ta rút lệnh phong sát với cô rồi, "Trường Tương Tư" có thể phát sóng đúng hẹn.” Giọng nói của Tiêu Vũ có chút lo lắng, mặc dù thời gian này mọi người đều ở Bắc Thành, nhưng Minh Yên vừa đi học vừa quay phim, anh ta cũng rất bận rộn nên đã qua nửa tháng không gặp.
Nhanh vậy sao? Minh Yên không ngờ hiệu suất làm việc của anh lại cao như vậy, nhưng nghe thấy giải trừ vẫn rất vui vẻ.
"Có thể là vì tôi có mối quan hệ tốt với anh em Thời Gia, nể tình người nhà Thời gia đi." Minh Yên hàm hồ nói, giao dịch giữa cô và Úc Hàn Cho cô không muốn cho người khác biết, nhất là Tiêu Vũ, Tiêu Vũ là một trong số ít người bạn thực sự của cô, nếu biết sẽ thất vọng với cô đi.
"Thời Gia? Anh ta ra mặt giúp cô à? Không có việc gì chứ." Tiêu Vũ lộ ra nụ cười: "Thời Gia quen biết rất rộng, nhân duyên tốt nhất, trong giới Bắc Thành không có ai không nể mặt anh ta. Đợi đến kỳ nghỉ đông, "Trường Tương Tư" phát hành, quảng cáo cô quay trước đó hẳn là có thể nổi lại, cộng thêm độ hot của bộ phim mới của cô, sang năm cô nhất định sẽ có chỗ đứng, Minh Yên.”
"Hy vọng là như thế." Minh Yên cũng lộ ra một nụ cười, cô có công việc là đủ rồi.
Hai người lại nói chuyện vài câu, thẳng đến khi Thải Nguyệt cao hứng đi qua, nói: "Minh Yên, người phụ trách trang sức nhà họ J vừa mới thông báo với tôi, quảng cáo do cô quay đã được duyệt, sắp tới sẽ phát sóng trên các đài truyền hình lớn.”
"Ừm, rất tốt." Minh Yên vỗ vỗ bả vai cô ấy.
“Úc thiếu không phong sát cô nữa sao?” Thải Nguyệt tò mò hỏi.
"Tôi đã thỏa thuận với anh ta một giao dịch, có đôi khi buổi tối sẽ không trở về ngủ." Minh Yên thản nhiên nói, Thải Nguyệt ở cùng một chỗ với cô, là không giấu được: "Chuyện này mình chị biết là tốt rồi, đừng nói ra ngoài, Thời Cẩn cũng vậy đừng nói.”
Nụ cười Thái Nguyệt cứng đờ, kéo quần áo cô, lo lắng nói: "Có phải là giống như lần trước hay không?”
"Không, ngày thường anh ta không như vậy." Minh Yên cắn răng.
Hai người về đến nhà, Minh Yên còn chưa kịp ăn cơm, Lâm Bình đã gọi điện thoại đến.
"Cô Minh Yên, Úc tổng bảo tôi đón cô lên lầu ăn cơm."
Minh Yên nhíu mày, gật đầu. Biết anh đã bỏ lệnh phong sát, còn viết thư hòa giải, buổi tối cô tất yếu phải đi một chuyến, ký tên vào thỏa thuận, thực hiện nghĩa vụ.
Cô nói với Thải Nguyệt một tiếng, tẩy trang, rồi lên lầu.
Lâm Bình ở đầu thang máy, nhìn thấy cô, anh ấy hơi mỉm cười, dẫn cô vào phòng.
Cách sắp xếp căn phòng giống nhau, Úc Hàn Chi ngồi trong phòng ăn rộng rãi sáng sủa, bóng lưng thẳng tắp cao ngất, khuôn mặt trước sau như một đều rất tuấn tú, mắt phượng sâu thẳm, cả người mang theo một tia lạnh lùng cường thế, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt hơi sâu, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Ngồi đi.”
Lâm Bình sai người bưng bữa tối lên, đồ ăn tinh xảo bày ra bàn, đều là những món trước kia cô thích ăn.
Gần đây mỗi ngày Minh Yên đều ăn cơm Thải Nguyệt nấu, giờ phút này thấy những món ăn tinh xảo này, mới giật mình nhận ra cuộc sống ở Nam Thành hình như là chuyện của đời trước.
Minh Yên ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Ký thỏa thuận đi.”
Úc Hàn Chi gật đầu
Lâm Bình lấy ra ba phần điều khoản, Minh Yên rũ mắt đọc lại một lần nữa, sau đó ký tên mình.
Thấy cô ký tên xuống, lúc này cảm xúc căng thẳng của người đàn ông mới hòa hoãn một chút, khàn giọng nói: "Ăn cơm đi, đây đều là những món cô thích ăn."
Minh Yên mỉm cười, nhưng nụ cười không để vào mắt: "Úc thiếu, khẩu vị của tôi đã thay đổi rồi.”
Mắt phượng của anh hơi ảm đạm, trầm mặc cầm lấy bát đũa ăn cơm.
Úc Hàn Chi vốn không nói nhiều lắm, Minh Yên không muốn trao đổi với anh, cô vừa ăn cơm vừa lướt Weibo, sau đó liền thấy đoàn làm phim “Nam Phong tri ta ý” đã đăng ảnh trang điểm của cô, trong lúc nhất thời các nhóm fan của Minh Yên hét lên trong sự phấn khích.
Minh Yên biến mất mấy tháng, bất kỳ đề tài nào trên Weibo cũng không tìm thấy, tìm kiếm tin tức nào cũng bị hạn chế lưu thông, hiện tại cuối cùng cũng có động tĩnh, nhóm fan của Minh Yên đều cao hứng đến phát điên, đặc biệt là Minh Yên còn nhận vai nữ hai "Nam Phong tri ta ý”, mặc dù vai nữ chính bị ghét, có điều vẫn không cản trở được các cô theo đuổi phim.
Đám người Tiêu Vũ, Thư Ca và Tống Điềm cũng chuyển tiếp động thái của đoàn làm phim về Minh Yên, trong lúc nhất thời đã đưa Minh Yên lên hot search, lướt một lượt liền có cảm giác tồn tại.
Minh Yên có chút trở tay không kịp, nội tâm lại có cảm giác ấm áp, thì ra cô còn có bạn bè, hơn nữa còn ở trong giới giải trí cám dỗ này.
Sau bữa tối, Lâm Bình bảo nhân viên khách sạn thu dọn bàn ăn xong, rồi rời khỏi khách sạn.
Phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người Minh Yên và Úc Hàn Chi. Người đàn ông đến phòng sách làm việc, Minh Yên tự mình nhìn thoáng qua phòng, phát hiện tất cả mọi thứ đều có đầy đủ, quần áo túi xách giày dép, thậm chí bao gồm cả bàn chải đánh răng và khăn tắm, sản phẩm đều là thương hiệu cô hay dùng.
Giống như đem tất cả từ Trẩm Trạch một lần nữa chuyển qua nơi này.
Minh Yên cười nhạo, chính là sao chép một Trẩm Trạch, bọn họ cũng không về như trước được. Anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết được thứ mình vứt bỏ là gì.
Minh Yên tắm rửa, tự mình đi ngủ, cô đặt điện thoại di động ở đầu giường, ép buộc mình ngủ, mơ mơ màng màng thấy từ đầu đến cuối Úc Hàn Chi cũng không có trở về phòng, nội tâm căng thẳng dần buông lỏng xuống, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Người đàn ông vẫn ngồi ở phòng sách, cảm nhận được âm thanh của Minh Yên ở phòng ngủ bên cạnh, anh ngồi đến nửa đêm sau, thân thể cứng đờ, lúc này mới đứng dậy đi tắm rửa, sau đó dựa vào ánh đèn ngủ trong phòng, gần như tham lam nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say của cô.
Yên, Yên. Trái tim người đàn ông nóng bỏng và mang theo một chút đau đớn, chạm cũng không dám chạm vào cô.
Bàn tay của Úc Hàn Chi có thể duỗi dài như vậy sao?
Cô gọi cho Thời Gia.
Giọng nói trong vắng, thoải mái của người đàn ông truyền ra từ điện thoại: "Minh Yên?”
"Thời thiếu, tôi có thể nhờ anh giúp tôi một việc được không?"
"Ừm, cô nói đi." Thời Gia thản nhiên gật đầu.
"Ba nuôi của tôi đang ở nhà tù Nam Thành, có người uy hiếp tôi, tôi muốn hỏi một chút có thể chuyển ba nuôi tôi đến Bắc Thành hay là có quy định bảo hộ phạm nhân hay không? Tôi quay xong bộ phim này thì có 2000 vạn, tôi đều có thể đưa hết cho anh.”
Thời Gia nghe vậy nhẹ nhàng nhíu mày, cơ hồ có thể tưởng tượng được một cô gái xinh đẹp lại không có bối cảnh, tồn tại ở trong đám quyền quý sẽ có bao nhiêu khó khăn chứ. Hết lần này tới lần khác cô lại chọc phải người hơi khó giải quyết.
Ngón tay thon dài của người đàn ông thản nhiên vuốt ve điện thoại di động, nói: "Nếu có người uy hiếp cô, không cần phải chi tiền, tôi có một người bạn trong Bộ Tư pháp, tôi bảo anh ta điều tra kỹ việc này, chỉ thị sẽ đến bộ phận của họ, đối phương không dám động, một khi động chính là đưa đao đến tay kẻ thù.”
Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười, rồi nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh, Thời thiếu.”
"Gọi tôi Thời Gia là được." Thời Gia mỉm cười, nói: "Minh Yên, chuyện ba mươi triệu cô cũng không cần sợ, xử lý theo phương thức tranh chấp kinh tế bình thường, cứ để anh ta kiện cô, đến lúc đó tôi sẽ nhờ luật sư cho cô.”
Căn bản Úc Hàn Chi cũng không phải vì tiền, không có khả năng thật sự khởi tố Minh Yên, nếu không tính kiện, chẳng lẽ thật lấy lại ba mươi triệu hoặc chịu nhiều phí tổn thất?
Với tài sản trăm tỷ của Úc Hàn Chi, chút tiền nhỏ này căn bản không là gì với anh cả.
Nghe danh Úc thiếu ở Nam Thành luôn dùng thủ đoạn mạnh mẽ lãnh khốc, mà trong tình cảm, anh lại quay đầu tìm Minh Yên, điều đó đã thể hiện anh chịu yếu thế trước cô.
Thời Gia híp mắt, người nắm quyền Úc gia, đây là động chân tình đi.
Theo anh ta, trong trận tranh chấp giữa Minh Yên và Úc Hàn Chi, phần tanhg rõ ràng nằm trong tay Minh Yên.
Úc Hàn Chi nhìn như chiếm thế thượng phong khắp nơi, nhưng thực ra sớm đã thất bại thảm hại.
"Để anh ta kiện tôi?" Minh Yên có chút trầm mặc, đối với chiếc vòng cổ ba mươi triệu mà nói, Úc Hàn Chi không có chứng cứ chứng minh cô lấy đi, cô cũng không có chứng cứ chứng minh cô không lấy đi, dù sao cũng không giải quyết được. Đây không phải là vấn đề tiền bạc, đây là vấn đề thái độ của Úc Hàn Chi, chỉ cần cơn giận trong lòng Úc Hàn Chi không tiêu tán, anh luôn có thể tìm thấy một ngàn cách để làm khó cô.
"Tôi biết rồi, cám ơn anh, Thời Gia." Trong lòng Minh Yên tự có chủ ý, thấp giọng nói cảm ơn.
Thời Gia ôn nhuận cười: "Hẳn là tôi nên cảm ơn cô, từ khi Thời Cẩn ở cùng một chỗ với cô, tính cách rộng rãi hơn rất nhiều, trước kia con bé ở nhà đều không thích nói chuyện, ba mẹ tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi, nói muốn mời cô về nhà ăn cơm.”
Nghĩ không ra cũng không có cách nào, hiện tại tốt xấu gì Thời Cẩn cũng ở Bắc Thành, chỉ là dọn ra ngoài ở mà thôi, nếu lại can thiệp vào cuộc sống của nó, tiến sĩ tiểu nha đầu cũng không chịu được, vỗ mông rời đi, sẽ không biết đi đâu mà tìm?
"Không cần khách khí, chỉ là Thời Cẩn cần các người quan tâm nhiều hơn một chút, tuy bề ngoài thoạt nhìn cô ấy lạnh lùng, nhưng nội tâm của cô ấy thật sự là mỏng manh như giấy.” Minh Yên mỉm cười, còn đừng nói là bề ngoài em gái lạnh lùng, chọc trúng điểm yếu của cô, cô rất thích Thời Cẩn, khó trách Hỗn Thế Ma Vương Ôn gia kia thích đến phát điên.
Nghe nói Ôn Hàm Mặc bị Ôn gia ép buộc đưa ra nước ngoài. Ôi, cô nhìn Thời Cẩn với con sói nhỏ kia cũng không phải là không có tình cảm, rốt cuộc là tuổi còn trẻ đi, đều rất tùy hứng.
Minh Yên gửi tin nhắn cho Lâm Bình: "Anh giúp tôi chuyển lời đến Úc Hàn Chi, tôi có ba yêu cầu:
Thứ nhất, phải thu hồi tất cả các lệnh phong sát đối với tôi, hơn nữa về sau cũng sẽ không bị phong sát.
Thứ hai, tôi sẽ không đến biệt thự, Úc Hàn Chi có thể gặp tôi ở khách sạn mỗi tuần một lần, mỗi người không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, cũng không thể ép buộc đối phương.
Thứ ba, viết thư hòa giải, không ra tòa, tất cả mọi thứ được xóa bỏ, lấy bảng cam kết làm căn cứ.
Ba điều trên được viết rõ ràng trong thỏa thuận, ký xong và mang đi công chứng.
Nếu anh ta chấp nhận, tôi có thể tiếp tục mối quan hệ với anh ta trong nửa năm. Nửa năm sau, không còn liên quan gì nữa. Nếu không đáp ứng, vậy các người trực tiếp khởi tố đi.”
Thái độ của Minh Yên vô cùng cứng rắn, dù sao cô cũng không thể bị Úc Hàn Chi bắt chết, đối phương không cam lòng, cô cũng khổ sở với hoàn cảnh này.
Không phải chỉ là một người bạn giường thôi sao?
Cô cũng không có ý định tìm bạn trai kết hôn, trải qua tử kiếp trong mơ, ngoài đời gia đình sa sút, thế sự vô thường, cô không tin vào con người, cũng không tin vào cái gọi là tình yêu nữa.
Lâm Bình nhanh chóng truyền đạt lời nói của cô.
Úc Hàn Chi đang ngồi ở trong phòng khách, nhìn không khí sương mù ngoài cửa sổ, có cảm giác tuyết sắp rơi, lòng người lạnh lẽo cũng chịu không nổi. Người đàn ông đưa tay đè lại huyệt thái dương đau đớn, đầu ngón tay đều nhẹ nhàng run rẩy, nửa năm sau không còn liên quan? Nửa năm, cũng đủ rồi.
Người đàn ông khàn khàn mở miệng: "Giải trừ, cô ấy muốn thư hòa giải thì viết cho cô ấy, nửa năm, lấy biên bản làm cam kết, nếu cô ấy nửa đường đổi ý, trả một trăm triệu tiền phạt vi phạm hợp đồng, nếu tôi đổi ý, tôi sẽ phân chia một nửa tài sản cho cô ấy.”
Một nửa tài sản? Biểu cảm Lâm Bình hơi ngưng đọng, cũng đủ để cô Minh Yên đứng đầu bảng xếp hạng nữ phú hào trong nước.
"Vâng." Lâm Bình gật đầu, lập tức trả lời tin nhắn cho Minh Yên.
"Úc tổng, tôi đi soạn thảo văn kiện."
"Ừm, biệt thự hơi trống, hãy tìm nhiều loại Hoa Tươi." Người đàn ông nhìn biệt thự trống rỗng, theo bản năng nói. Minh Yên thích Hoa Tươi, không thích nhà cửa quá lạnh lẽo.
"Được." Lâm Bình lộ ra nụ cười, mấy ngày nay đây là lần đầu tiên Úc tổng chú ý tới phong cảnh trong nhà, về sau cũng sẽ tốt lên đi.
Minh Yên nhắn tin xong liền bị đoàn làm phim gọi vào quay phim.
Cuộc sống không thuận lợi, sự nghiệp phải càng thêm liều mạng, cả ngày Minh Yên đều đắm chìm trong đoàn làm phim, thỉnh thoảng lại mời Thôi Tuấn dạy diễn xuất.
Thôi Tuấn lớn hơn bọn họ một giáp, thấy cô xinh đẹp, thái độ lại khiêm tốn, đối với diễn xuất cũng vô cùng nghiêm túc, vì thế cũng vui vẻ dạy cho cô, thậm chí dạy không ít kinh nghiệm do tự mình đúc kết mười mấy năm quay phim.
Những thứ này cơ bản đều là những kinh nghiệm mà anh ấy đúc kết được từ những năm làm diễn viên, không dễ dàng truyền thụ, Minh Yên có chút thụ sủng nhược kinh, cố gắng học hỏi. Đợi đến khi trời tối kết thúc công việc ở đoàn làm phim, cô mới nhìn thấy điện thoại di động, phát hiện Lâm Bình đã gửi thỏa thuận.
Úc Hàn Chi đồng ý toàn bộ yêu cầu cô đưa ra, chỉ sửa đổi một chút, Úc Hàn Chi không thích nhiều người, không ở khách sạn mà mua một căn hộ, ngay trên lầu cô, ngoài ra còn thêm một ít quy định bảo đảm cho cô.
Cô có chút kinh ngạc, hơn nữa thấy đối phương nguyện ý lấy một nửa tài sản làm tiền đặt cược vi phạm hợp đồng, lại thấy anh cố ý thêm vào các loại điều khoản chi tiết như sẽ không bạo lực tình dục, cô lại càng không rõ tâm tư của anh.
Điều kiện này nhìn thế nào cũng giống như cô đang chiếm tiện nghi hơn một chút.
Với giá trị của anh, cho dù cưới ai đi nữa, cũng không có khả năng lấy một nửa tài sản làm tiền đặt cược kết hôn, vậy ít nhất cũng là mấy trăm triệu nha.
Minh Yên đang nhìn điều khoản, lại thấy Tiêu Vũ gọi điện thoại đến.
"Minh Yên, có phải cô và Úc Hàn Chi đã xảy ra chuyện gì không? Anh ta rút lệnh phong sát với cô rồi, "Trường Tương Tư" có thể phát sóng đúng hẹn.” Giọng nói của Tiêu Vũ có chút lo lắng, mặc dù thời gian này mọi người đều ở Bắc Thành, nhưng Minh Yên vừa đi học vừa quay phim, anh ta cũng rất bận rộn nên đã qua nửa tháng không gặp.
Nhanh vậy sao? Minh Yên không ngờ hiệu suất làm việc của anh lại cao như vậy, nhưng nghe thấy giải trừ vẫn rất vui vẻ.
"Có thể là vì tôi có mối quan hệ tốt với anh em Thời Gia, nể tình người nhà Thời gia đi." Minh Yên hàm hồ nói, giao dịch giữa cô và Úc Hàn Cho cô không muốn cho người khác biết, nhất là Tiêu Vũ, Tiêu Vũ là một trong số ít người bạn thực sự của cô, nếu biết sẽ thất vọng với cô đi.
"Thời Gia? Anh ta ra mặt giúp cô à? Không có việc gì chứ." Tiêu Vũ lộ ra nụ cười: "Thời Gia quen biết rất rộng, nhân duyên tốt nhất, trong giới Bắc Thành không có ai không nể mặt anh ta. Đợi đến kỳ nghỉ đông, "Trường Tương Tư" phát hành, quảng cáo cô quay trước đó hẳn là có thể nổi lại, cộng thêm độ hot của bộ phim mới của cô, sang năm cô nhất định sẽ có chỗ đứng, Minh Yên.”
"Hy vọng là như thế." Minh Yên cũng lộ ra một nụ cười, cô có công việc là đủ rồi.
Hai người lại nói chuyện vài câu, thẳng đến khi Thải Nguyệt cao hứng đi qua, nói: "Minh Yên, người phụ trách trang sức nhà họ J vừa mới thông báo với tôi, quảng cáo do cô quay đã được duyệt, sắp tới sẽ phát sóng trên các đài truyền hình lớn.”
"Ừm, rất tốt." Minh Yên vỗ vỗ bả vai cô ấy.
“Úc thiếu không phong sát cô nữa sao?” Thải Nguyệt tò mò hỏi.
"Tôi đã thỏa thuận với anh ta một giao dịch, có đôi khi buổi tối sẽ không trở về ngủ." Minh Yên thản nhiên nói, Thải Nguyệt ở cùng một chỗ với cô, là không giấu được: "Chuyện này mình chị biết là tốt rồi, đừng nói ra ngoài, Thời Cẩn cũng vậy đừng nói.”
Nụ cười Thái Nguyệt cứng đờ, kéo quần áo cô, lo lắng nói: "Có phải là giống như lần trước hay không?”
"Không, ngày thường anh ta không như vậy." Minh Yên cắn răng.
Hai người về đến nhà, Minh Yên còn chưa kịp ăn cơm, Lâm Bình đã gọi điện thoại đến.
"Cô Minh Yên, Úc tổng bảo tôi đón cô lên lầu ăn cơm."
Minh Yên nhíu mày, gật đầu. Biết anh đã bỏ lệnh phong sát, còn viết thư hòa giải, buổi tối cô tất yếu phải đi một chuyến, ký tên vào thỏa thuận, thực hiện nghĩa vụ.
Cô nói với Thải Nguyệt một tiếng, tẩy trang, rồi lên lầu.
Lâm Bình ở đầu thang máy, nhìn thấy cô, anh ấy hơi mỉm cười, dẫn cô vào phòng.
Cách sắp xếp căn phòng giống nhau, Úc Hàn Chi ngồi trong phòng ăn rộng rãi sáng sủa, bóng lưng thẳng tắp cao ngất, khuôn mặt trước sau như một đều rất tuấn tú, mắt phượng sâu thẳm, cả người mang theo một tia lạnh lùng cường thế, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt hơi sâu, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Ngồi đi.”
Lâm Bình sai người bưng bữa tối lên, đồ ăn tinh xảo bày ra bàn, đều là những món trước kia cô thích ăn.
Gần đây mỗi ngày Minh Yên đều ăn cơm Thải Nguyệt nấu, giờ phút này thấy những món ăn tinh xảo này, mới giật mình nhận ra cuộc sống ở Nam Thành hình như là chuyện của đời trước.
Minh Yên ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Ký thỏa thuận đi.”
Úc Hàn Chi gật đầu
Lâm Bình lấy ra ba phần điều khoản, Minh Yên rũ mắt đọc lại một lần nữa, sau đó ký tên mình.
Thấy cô ký tên xuống, lúc này cảm xúc căng thẳng của người đàn ông mới hòa hoãn một chút, khàn giọng nói: "Ăn cơm đi, đây đều là những món cô thích ăn."
Minh Yên mỉm cười, nhưng nụ cười không để vào mắt: "Úc thiếu, khẩu vị của tôi đã thay đổi rồi.”
Mắt phượng của anh hơi ảm đạm, trầm mặc cầm lấy bát đũa ăn cơm.
Úc Hàn Chi vốn không nói nhiều lắm, Minh Yên không muốn trao đổi với anh, cô vừa ăn cơm vừa lướt Weibo, sau đó liền thấy đoàn làm phim “Nam Phong tri ta ý” đã đăng ảnh trang điểm của cô, trong lúc nhất thời các nhóm fan của Minh Yên hét lên trong sự phấn khích.
Minh Yên biến mất mấy tháng, bất kỳ đề tài nào trên Weibo cũng không tìm thấy, tìm kiếm tin tức nào cũng bị hạn chế lưu thông, hiện tại cuối cùng cũng có động tĩnh, nhóm fan của Minh Yên đều cao hứng đến phát điên, đặc biệt là Minh Yên còn nhận vai nữ hai "Nam Phong tri ta ý”, mặc dù vai nữ chính bị ghét, có điều vẫn không cản trở được các cô theo đuổi phim.
Đám người Tiêu Vũ, Thư Ca và Tống Điềm cũng chuyển tiếp động thái của đoàn làm phim về Minh Yên, trong lúc nhất thời đã đưa Minh Yên lên hot search, lướt một lượt liền có cảm giác tồn tại.
Minh Yên có chút trở tay không kịp, nội tâm lại có cảm giác ấm áp, thì ra cô còn có bạn bè, hơn nữa còn ở trong giới giải trí cám dỗ này.
Sau bữa tối, Lâm Bình bảo nhân viên khách sạn thu dọn bàn ăn xong, rồi rời khỏi khách sạn.
Phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người Minh Yên và Úc Hàn Chi. Người đàn ông đến phòng sách làm việc, Minh Yên tự mình nhìn thoáng qua phòng, phát hiện tất cả mọi thứ đều có đầy đủ, quần áo túi xách giày dép, thậm chí bao gồm cả bàn chải đánh răng và khăn tắm, sản phẩm đều là thương hiệu cô hay dùng.
Giống như đem tất cả từ Trẩm Trạch một lần nữa chuyển qua nơi này.
Minh Yên cười nhạo, chính là sao chép một Trẩm Trạch, bọn họ cũng không về như trước được. Anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết được thứ mình vứt bỏ là gì.
Minh Yên tắm rửa, tự mình đi ngủ, cô đặt điện thoại di động ở đầu giường, ép buộc mình ngủ, mơ mơ màng màng thấy từ đầu đến cuối Úc Hàn Chi cũng không có trở về phòng, nội tâm căng thẳng dần buông lỏng xuống, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Người đàn ông vẫn ngồi ở phòng sách, cảm nhận được âm thanh của Minh Yên ở phòng ngủ bên cạnh, anh ngồi đến nửa đêm sau, thân thể cứng đờ, lúc này mới đứng dậy đi tắm rửa, sau đó dựa vào ánh đèn ngủ trong phòng, gần như tham lam nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say của cô.
Yên, Yên. Trái tim người đàn ông nóng bỏng và mang theo một chút đau đớn, chạm cũng không dám chạm vào cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook