Edit: Phong Nguyệt
Về đến nhà, Cố Diễn đổi giày xong, thả chìa khóa xuống, không nói lời nào cởi áo khoác treo lên giá.
Lục Ý chậm rãi đi tới, muốn nắm tay anh, nhưng chưa gì đã bị Cố Diễn không dấu vết tránh đi.
Lục Ý cắn răng, cảm thấy hối hận khôn cùng, ngắm trai có gì vui đâu, sao cậu có thể ngắm cả chiều, lại còn không thèm để ý điện thoại Cố Diễn chứ!
Còn nói những lời kia!
Quan trọng nhất là bị Cố Diễn nghe thấy hết.
Cậu phải rút kinh nghiệm, lần sau không thể mải mê xem như thế được, phải dè chừng Cố Diễn, không thể để Cố Diễn bắt tại trận như vậy nữa.
Cơ mà nghĩ đến Nhan Bân thoạt nhìn kinh sợ hơn cậu, Lục Ý liền cảm thấy an ủi đôi chút.
Ừm, còn hơi mắc cười.
Nhan Bân chắc chắn thảm hơn cậu nhiều hahahaha, thằng ngốc này, lại nói muốn cùng nam chính lên giường gì đó hahahahahaha.
Tâm tư bay xa, Lục Ý không nhịn được nhếch khóe miệng.
Tức thì nghe thấy Cố Diễn nhàn nhạt nói: “Trông em rất vui vẻ ha?”
Lục Ý thu liễm ý cười, khẽ hắng giọng.
Lúc này trời đã về đêm, ngoài cửa sổ là một thế giới lộng lẫy được điểm tô bằng những ngôi sao sáng lấp lánh, tựa như những viên đá phát quang giữa dòng sông đen ngòm.
Cố Diễn ngồi biếng nhác trên ghế salon, cúi đầu chơi di động.
Lục Ý đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, Cố Diễn không nhúc nhích, dường như không nhận ra được động tác nhỏ của cậu.
Lục Ý âm thầm phỏng đoán chừng mực Cố Diễn có thể tiếp thu.
Không thể nắm tay, nhưng có thể ngồi ở bên cạnh.
Lục Ý khụ khụ, mở miệng tìm đề tài: “Anh ăn cơm chưa?”
Trước khi ra ngoài, Lục Ý biết Cố Diễn có tiệc, cậu nghĩ có lẽ tối muộn anh mới về nhà, nên cậu mới yên tâm to gan đi tìm Nhan Bân, ai dè tan tiệc nhanh như vậy, điện thoại của cậu để chế độ im lặng, vốn không hề biết Cố Diễn gọi tới.
Cố Diễn không lên tiếng, giống như không nghe thấy Lục Ý nói chuyện với mình, tiếp tục chơi di động.
Lục Ý ngồi một hồi, bắt đầu suy xét lại bản thân, mình có tội, mình phải ăn năn, lúc đó mình chơi quá hăng, ý thức đề phòng kém, lần sau thể để Cố Diễn bắt gặp nhược điểm hoa si của mình nữa.
Lục Ý tìm kẹo, phát hiện trong túi trống không, hành động lại nhanh hơn não bộ, theo thói quen sờ soạng túi Cố Diễn, nhưng bị tránh né.
Cố Diễn liếc nhìn cậu: “Làm gì?”
“Em…” Lục Ý lắp bắp nói, “Em muốn ăn kẹo.”
“Ở đây không có.” Cố Diễn mặt không đổi sắc nói, “Đến chỗ người đàn ông mà em bảo đẹp trai tìm đi.”
“Không phải đang tìm sao” Lục Ý đến gần một chút, xích lại gần Cố Diễn hơn, “Em chỉ thấy một người đẹp trai thôi, chính là vị đang ngồi bên cạnh đây.”
Cố Diễn không lên tiếng, biểu tình không tỏ buồn vui, làm người khác không nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì.
Lục Ý quan sát một lát, ngón tay lặng lẽ dời qua, lần mò xung quanh túi Cố Diễn, ngừng hai giây, thấy Cố Diễn không có ý muốn tránh né, Lục Ý cong mắt cười, nhưng không mò kẹo nữa, mà dời tay lên trên, cuối cùng dời đến bên cạnh tay Cố Diễn mới dừng lại.
Lục Ý mở miệng phân tán lực chú ý của anh: “Anh gọi điện cho em có chuyện gì vậy?”
“Ai biết” Cố Diễn lại một lần nữa dời tay, “Đánh gãy ảo tưởng em và gã kia hẹn hò, ngại quá.”
Lục Ý: “…”
Lại một lần nữa hối hận x3000.
Sao cậu lại không biết quản miệng của mình thế hả! Sao lại để Cố Diễn bắt gặp chứ!
“Không có đánh gãy, thật ra không có sức hấp dẫn nào.” Lục Ý nghiêm túc nói, “Em đã có gia đình, nam thần và người muốn gả cũng chỉ có một, không leo tường.”
Cố Diễn mơ hồ hỏi phải không, chợt nhích sang một bên, tiếp tục chống cằm xem điện thoại.
Chiêu gì cũng tung ra hết rồi.
Xem ra câu nói của Lục Ý kích thích rất lớn với Cố Diễn, nếu không sẽ không khó dỗ như vậy.
Lục Ý cắn răng, chuẩn bị tinh thần một hồi, đứng dậy, nhấc chân ngồi lên đùi Cố Diễn.
Lần này có muốn tránh cũng không tránh được, hơn nữa động tác của Lục Ý quá nhanh, Cố Diễn không phản ứng kịp.
Tầm mắt Cố Diễn cuối cùng cũng dời khỏi điện thoại.
Lục Ý lộ ra nụ cười dịu dàng, không cho anh có bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào, vòng tay quanh cổ anh, sau đó ôm lấy, vùi đầu vào hõm vai anh, mềm nhũn nói: “Em sai rồi anh Cố Diễn ơi.”
Cố Diễn nhàn nhạt nói: “Sai ở chỗ nào?”
Lục Ý sợ anh đẩy mình xuống, vội vàng nói: “Em không nghe điện thoại của anh, không nên xem phim, không nên chơi đến trễ như vậy, phải nhận thức rõ bản thân đã kết hôn, không thể nói những lời trái thân phận…”
Cố Diễn không lên tiếng, nhưng không di chuyển nữa.
Lục Ý suy nghĩ một lát, thoáng buông Cố Diễn, nghiêng đầu nhìn gò má anh tuấn của anh, hàng mi rậm rạp, sống mũi cao thẳng, ngũ quan như pho tượng điêu khắc hoàn mỹ không tỳ vết.
Lục Ý đến gần, hôn một cái trên mặt anh.
Cố Diễn nhướng mày, lấy một viên kẹo trong túi ra, lột vỏ, chậm rãi bỏ vào trong miệng, viên kẹo màu trắng cứ thế biến mất giữa hai cánh môi.
Đây là một sự mê hoặc vô thanh vô tức.
Không khí đột nhiên yên tĩnh, nhiệt độ từng chút từng chút nóng lên.
Lục Ý nhìn mấy giây, từ từ tới gần, cơ hồ trọng lượng toàn thân đều đặt trên người Cố Diễn, cậu ôm anh, phủ lên.
Vị ngọt tràn ngập, nồng đậm vị bạc hà, quấn lấy, thẩm thấu, dung hợp.
Cuối cùng bị đổi khách làm chủ, khi bị áp lên ghế salon, Lục Ý đã mơ mơ màng màng, đầu óc trống rỗng.
Cố Diễn buông cậu ra, ánh mắt tối sầm, khàn khàn nói: “Kẹo ngon không?”
Lục Ý bình ổn hơi thở, trong mắt phản chiếu bóng dáng Cố Diễn, không nói gì gật gật đầu.
Cậu giơ tay lên, ngón tay khẽ vân vê môi Cố Diễn, đầu ngón tay dường như tiêm nhiễm vị bạc hà thơm ngát.
Lục Ý nở nụ cười: “Ngọt.”
Cậu cười lên đóa hoa trắng nở rộ, trên nụ còn vương sương sớm, vừa đẹp vừa mang theo hương thơm dụ hoặc.
“Anh muốn gọi nói với em một chuyện” Cố Diễn nhìn cậu, thong thả nói, “Nhưng mà anh đổi ý rồi.”
“Anh thật sự có chuyện tìm em?” Lục Ý trong mắt tràn đầy ngây thơ, “Đổi ý gì? Chúng ta còn có chuyện gì để làm bây giờ hả?”
“Có chứ.” Cố Diễn nói, “Em.”
Về đến nhà, Cố Diễn đổi giày xong, thả chìa khóa xuống, không nói lời nào cởi áo khoác treo lên giá.
Lục Ý chậm rãi đi tới, muốn nắm tay anh, nhưng chưa gì đã bị Cố Diễn không dấu vết tránh đi.
Lục Ý cắn răng, cảm thấy hối hận khôn cùng, ngắm trai có gì vui đâu, sao cậu có thể ngắm cả chiều, lại còn không thèm để ý điện thoại Cố Diễn chứ!
Còn nói những lời kia!
Quan trọng nhất là bị Cố Diễn nghe thấy hết.
Cậu phải rút kinh nghiệm, lần sau không thể mải mê xem như thế được, phải dè chừng Cố Diễn, không thể để Cố Diễn bắt tại trận như vậy nữa.
Cơ mà nghĩ đến Nhan Bân thoạt nhìn kinh sợ hơn cậu, Lục Ý liền cảm thấy an ủi đôi chút.
Ừm, còn hơi mắc cười.
Nhan Bân chắc chắn thảm hơn cậu nhiều hahahaha, thằng ngốc này, lại nói muốn cùng nam chính lên giường gì đó hahahahahaha.
Tâm tư bay xa, Lục Ý không nhịn được nhếch khóe miệng.
Tức thì nghe thấy Cố Diễn nhàn nhạt nói: “Trông em rất vui vẻ ha?”
Lục Ý thu liễm ý cười, khẽ hắng giọng.
Lúc này trời đã về đêm, ngoài cửa sổ là một thế giới lộng lẫy được điểm tô bằng những ngôi sao sáng lấp lánh, tựa như những viên đá phát quang giữa dòng sông đen ngòm.
Cố Diễn ngồi biếng nhác trên ghế salon, cúi đầu chơi di động.
Lục Ý đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, Cố Diễn không nhúc nhích, dường như không nhận ra được động tác nhỏ của cậu.
Lục Ý âm thầm phỏng đoán chừng mực Cố Diễn có thể tiếp thu.
Không thể nắm tay, nhưng có thể ngồi ở bên cạnh.
Lục Ý khụ khụ, mở miệng tìm đề tài: “Anh ăn cơm chưa?”
Trước khi ra ngoài, Lục Ý biết Cố Diễn có tiệc, cậu nghĩ có lẽ tối muộn anh mới về nhà, nên cậu mới yên tâm to gan đi tìm Nhan Bân, ai dè tan tiệc nhanh như vậy, điện thoại của cậu để chế độ im lặng, vốn không hề biết Cố Diễn gọi tới.
Cố Diễn không lên tiếng, giống như không nghe thấy Lục Ý nói chuyện với mình, tiếp tục chơi di động.
Lục Ý ngồi một hồi, bắt đầu suy xét lại bản thân, mình có tội, mình phải ăn năn, lúc đó mình chơi quá hăng, ý thức đề phòng kém, lần sau thể để Cố Diễn bắt gặp nhược điểm hoa si của mình nữa.
Lục Ý tìm kẹo, phát hiện trong túi trống không, hành động lại nhanh hơn não bộ, theo thói quen sờ soạng túi Cố Diễn, nhưng bị tránh né.
Cố Diễn liếc nhìn cậu: “Làm gì?”
“Em…” Lục Ý lắp bắp nói, “Em muốn ăn kẹo.”
“Ở đây không có.” Cố Diễn mặt không đổi sắc nói, “Đến chỗ người đàn ông mà em bảo đẹp trai tìm đi.”
“Không phải đang tìm sao” Lục Ý đến gần một chút, xích lại gần Cố Diễn hơn, “Em chỉ thấy một người đẹp trai thôi, chính là vị đang ngồi bên cạnh đây.”
Cố Diễn không lên tiếng, biểu tình không tỏ buồn vui, làm người khác không nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì.
Lục Ý quan sát một lát, ngón tay lặng lẽ dời qua, lần mò xung quanh túi Cố Diễn, ngừng hai giây, thấy Cố Diễn không có ý muốn tránh né, Lục Ý cong mắt cười, nhưng không mò kẹo nữa, mà dời tay lên trên, cuối cùng dời đến bên cạnh tay Cố Diễn mới dừng lại.
Lục Ý mở miệng phân tán lực chú ý của anh: “Anh gọi điện cho em có chuyện gì vậy?”
“Ai biết” Cố Diễn lại một lần nữa dời tay, “Đánh gãy ảo tưởng em và gã kia hẹn hò, ngại quá.”
Lục Ý: “…”
Lại một lần nữa hối hận x3000.
Sao cậu lại không biết quản miệng của mình thế hả! Sao lại để Cố Diễn bắt gặp chứ!
“Không có đánh gãy, thật ra không có sức hấp dẫn nào.” Lục Ý nghiêm túc nói, “Em đã có gia đình, nam thần và người muốn gả cũng chỉ có một, không leo tường.”
Cố Diễn mơ hồ hỏi phải không, chợt nhích sang một bên, tiếp tục chống cằm xem điện thoại.
Chiêu gì cũng tung ra hết rồi.
Xem ra câu nói của Lục Ý kích thích rất lớn với Cố Diễn, nếu không sẽ không khó dỗ như vậy.
Lục Ý cắn răng, chuẩn bị tinh thần một hồi, đứng dậy, nhấc chân ngồi lên đùi Cố Diễn.
Lần này có muốn tránh cũng không tránh được, hơn nữa động tác của Lục Ý quá nhanh, Cố Diễn không phản ứng kịp.
Tầm mắt Cố Diễn cuối cùng cũng dời khỏi điện thoại.
Lục Ý lộ ra nụ cười dịu dàng, không cho anh có bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào, vòng tay quanh cổ anh, sau đó ôm lấy, vùi đầu vào hõm vai anh, mềm nhũn nói: “Em sai rồi anh Cố Diễn ơi.”
Cố Diễn nhàn nhạt nói: “Sai ở chỗ nào?”
Lục Ý sợ anh đẩy mình xuống, vội vàng nói: “Em không nghe điện thoại của anh, không nên xem phim, không nên chơi đến trễ như vậy, phải nhận thức rõ bản thân đã kết hôn, không thể nói những lời trái thân phận…”
Cố Diễn không lên tiếng, nhưng không di chuyển nữa.
Lục Ý suy nghĩ một lát, thoáng buông Cố Diễn, nghiêng đầu nhìn gò má anh tuấn của anh, hàng mi rậm rạp, sống mũi cao thẳng, ngũ quan như pho tượng điêu khắc hoàn mỹ không tỳ vết.
Lục Ý đến gần, hôn một cái trên mặt anh.
Cố Diễn nhướng mày, lấy một viên kẹo trong túi ra, lột vỏ, chậm rãi bỏ vào trong miệng, viên kẹo màu trắng cứ thế biến mất giữa hai cánh môi.
Đây là một sự mê hoặc vô thanh vô tức.
Không khí đột nhiên yên tĩnh, nhiệt độ từng chút từng chút nóng lên.
Lục Ý nhìn mấy giây, từ từ tới gần, cơ hồ trọng lượng toàn thân đều đặt trên người Cố Diễn, cậu ôm anh, phủ lên.
Vị ngọt tràn ngập, nồng đậm vị bạc hà, quấn lấy, thẩm thấu, dung hợp.
Cuối cùng bị đổi khách làm chủ, khi bị áp lên ghế salon, Lục Ý đã mơ mơ màng màng, đầu óc trống rỗng.
Cố Diễn buông cậu ra, ánh mắt tối sầm, khàn khàn nói: “Kẹo ngon không?”
Lục Ý bình ổn hơi thở, trong mắt phản chiếu bóng dáng Cố Diễn, không nói gì gật gật đầu.
Cậu giơ tay lên, ngón tay khẽ vân vê môi Cố Diễn, đầu ngón tay dường như tiêm nhiễm vị bạc hà thơm ngát.
Lục Ý nở nụ cười: “Ngọt.”
Cậu cười lên đóa hoa trắng nở rộ, trên nụ còn vương sương sớm, vừa đẹp vừa mang theo hương thơm dụ hoặc.
“Anh muốn gọi nói với em một chuyện” Cố Diễn nhìn cậu, thong thả nói, “Nhưng mà anh đổi ý rồi.”
“Anh thật sự có chuyện tìm em?” Lục Ý trong mắt tràn đầy ngây thơ, “Đổi ý gì? Chúng ta còn có chuyện gì để làm bây giờ hả?”
“Có chứ.” Cố Diễn nói, “Em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook