Edit: Phong Nguyệt

Lục Ý cuối cùng cũng không thể quyết tâm làm gì với Trác Tinh, dù sao cũng thật lòng thật dạ xem đối phương là bạn bè, cậu không nhẫn tâm nỗi.

Lục Ý nhẹ dạ, Cố Diễn thì không, vốn anh muốn tôn trọng ý kiến của Lục Ý, nhưng khi thấy Lục Ý khóc nức nở trước mặt anh, anh đổi ý rồi.

Lục Ý là người rất khó khóc, dù xảy ra chuyện gì, điều đầu tiên cậu làm là tự mình chống đỡ, nếu chuyện này xảy ra ở lúc không có Cố Diễn bên cạnh, không chắc cậu sẽ nói cho anh biết.

Lục Ý không muốn công khai scandal của Trác Tinh, thế nên Cố Diễn nhả từng manh mối ra ngoài, ví như scandal của Lục ý là do bạn bè đâm sau lưng, lại ví như tiểu sinh họ Trác gần đây qua lại thân mật với một vài blogger thích tung dưa bở.

Hai việc này không cùng một blogger tuông ra, cũng không có logic gì.

Có điều đừng bao giờ xem thường quần chúng ăn dưa, đừng xem thường Yên Hỏa đang muốn lấy công chuộc tội.

Lục Ý bị hắt nước bẩn là chuyện ván đã đóng thuyền, sau khi Cố Diễn phát weibo, Nhan Bân cũng lên tiếng nói giúp Lục Ý, <Yêu anh như thế đó> cũng phát weibo, đăng video Lục Ý thử vai, Phí Khúc cũng đứng ra nói chuyện, trực tiếp phủ nhận nghi ngờ y và Lục Ý có quan hệ mờ ám, hơn nữa phòng làm việc của Cố Diễn cũng phát công hàm luật sư, toàn bộ cư dân mạng không ai dám nói xấu Lục Ý một chữ.

Yên Hỏa dồn dập hướng Lục Ý xin lỗi, áy náy vô cùng, các cô chỉ hy vọng làm chút gì cho Lục Ý,  vớt vát ấn tượng của cậu với họ, bây giờ nhìn thấy có khả năng thanh minh cho Lục Ý, nhất thời kích động cực kỳ.

Vì vậy các cô thuận theo hai đầu mối mà truy lùng, cuối cùng truy đến trên người Trác Tinh, đào sâu hơn, phát hiện sự thật ghê gớm.

Cố Diễn đem scandal Trác Tinh chôn ở phần cuối, chỉ cần có người chịu tìm, nhất định tìm ra.

Mà một khi có người đào ra, sự việc này liền bạo.

Trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, chuyện Trác Tinh có kim chủ, Trác Tinh đâm sau lưng Lục Ý, bay vèo lên hot search kèm theo chữ bạo to tướng.

Lục Ý cầm ly nước nóng thẩn thờ đứng bên cửa số, cậu chỉ mặc một cái áo len cổ thấp, mi mắt rũ xuống, trên gương mặt tuấn tú một biểu tình cũng không có, đáy mắt phản chiếu màu sắc sặc sỡ ngoài kia, ánh đèn nê ông đỏ, dòng xe cộ tấp nập, người tới người đi, trông có chút cô đơn.

Cậu lặng im đứng ở đây hồi lâu.

Cứ duy trì tư thế như vậy mãi, hệt như nhập định.

Cố Diễn đi tới bên cạnh cậu: “Còn đang suy nghĩ chuyện Trác Tinh?”

Lục Ý khẽ ừ một tiếng: “Em không nghĩ ra cậu ấy thay đổi từ lúc nào.”

Nếu cậu phát hiện sớm một chút là tốt rồi, họ sẽ không tới bước đường hôm nay.

Khi Trác Tinh bị bảo vệ đè lại, hùng hùng hổ hổ nói vài câu, tất cả đều có liên quan đến Lục Ý, Cố Diễn nghe một chút, miễn cưỡng biết chuyện gì đã xảy ra.

“Có một vài người bạn là như vậy” Cố Diễn thấp giọng nói, “Không phải ai cùng chung hoạn nạn đều sẽ hưởng chung phú quý, cậu ta cảm thấy em và cậu ta chính là thế, lúc  em mệt mỏi nương nhờ cậu ta, hiện tại, cậu ta phải nhờ sự giúp đỡ của em mới lấy được vai diễn, lòng tự trọng bị khiêu khích. Cậu ta cảm thấy hai người phải giống nhau, tốt nhất là em mãi không bằng cậu ta, em giúp đỡ cậu ta, em tốt hơn cậu ta, cậu ta bắt đầu đố kỵ.”

Anh giơ tay lên, đặt lên đầu Lục Ý, xoa nhẹ: “Đố kị làm người ta thay đổi.”

Lục Ý kinh ngạc nhìn anh: “… Là em không quan tâm cảm thụ của cậu ấy?”

“Không phải” Cố Diễn nhìn cậu, “Là do em tốt hơn cậu ta.”

Trạng thái chênh lệch không ngừng gia tăng, cùng với mơ ước hão huyền, đố kỵ bắt đầu sinh sôi.

Mọi người thường sẽ không đố kỵ người giỏi hơn mình, nhà nghèo sẽ không ghen tỵ với nhà giàu, bọn họ ghen tỵ với những người giống mình.

Trên thế giới có một loại đố kị tên là “Chúng ta vốn giống nhau”, khi một trong hai người tốt hơn, đố kị hóa thành ác ma, giương nanh múa vuốt cắn nuốt trái tim.

Không phải ai cũng như vậy.

Lục Ý và Trác Tinh là hai người khác nhau.

Lục Ý và Cố Diễn cũng chênh lệch nhau, thời cấp ba Lục Ý sẽ vì Cố Diễn mà cố gắng phấn đấu, giờ đây cũng thế, cậu muốn cùng Cố Diễn sánh vai đi tới đỉnh vinh quang, không phải cậu chỉ biết ngồi bên cạnh nghe Cố Diễn trò chuyện vài đề tài khó hiểu với người khác, cậu muốn cùng Cố Diễn vươn xa, cậu cảm thấy mình có thể, thậm chí có tự tin rằng mình sẽ làm tốt hơn Cố Diễn.

Người khác nhau, lựa chọn cũng khác nhau.

Lục Ý rất khó hiểu suy nghĩ của Trác Tinh, vì hai người họ quan điểm bất đồng.

Cố Diễn lần thứ hai xoa xoa đầu Lục Ý: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ, em cũng không có bao nhiêu thông minh.”

Lục Ý: “… Ở trong mắt anh em có từng thông minh à?”

“Có” Cố Diễn nở nụ cười, “Ví dụ như hồi cấp ba thích anh, ví dụ như lúc em muốn theo đuổi anh, lúc đó anh nghĩ, tên ngốc này cũng có lúc thông minh, thật hiếm thấy.”

Lục Ý: “…”

Cậu nhìn Cố Diễn nụ cười, giống như ngồi lên khinh khí cầu, tâm tình cũng thoáng đãng hơn, Lục Ý thở dài, cũng cười theo.

“Anh đi tắm trước” Cố Diễn quay người, “Em làm để toán cấp ba đi, không hiểu thì lát nữa hỏi anh, nếu để anh ra thấy em ở đây phát ngốc vì cái loại người không đáng đau lòng kia…”

Lục Ý tùy tiện đứng, dựa vào cửa sổ sát đất, nghe vậy bĩu môi: “Anh có thể ép buộc em làm bài?”

Cậu chuẩn bị diễn cảnh thi kiểm tra, cậu không thể làm bộ không viết gì cả, vậy thì quá lởm, cửa ải đầu tiên chỗ Phí Giả Khôn chắn chắn không qua được.

Phí Giả Khôn mua mấy bộ đề cho Lục Ý, kêu cậu rảnh thì làm một chút.

Lục Ý khó khăn làm bài, không hiểu thì tra tài liệu, hỏi giáo viên.

Có lúc cậu muốn nghỉ xả ngơi, chẳng hạn như hôm nay, xảy ra chuyện lớn như vậy, Lục Ý muốn xem vài bộ phim, chơi vài ván game, sau đó đi ngủ.

Những thứ khác tất cả thuận theo thời gian, thuận theo tự nhiên đi.

Chuyện làm bài không nằm trong lịch trình ngày hôm nay của cậu.

“Không ép buộc em làm bài” Cố Diễn bình tĩnh cởi quần áo, bước vào phòng tắm, “Mà có thể ép buộc em làm chuyện khác, làm trong đầu chỉ nghĩ đến vận động với anh.”

Lục Ý: “…!”

Cậu đứng thẳng người, trừng Cố Diễn.

Nhưng sau khi nhìn thấy Cố Diễn cởi quần áo, cậu nhanh chóng dời tầm mắt.

Cân nhắc mãi, phát hiện mình không có lựa chọn khác, Lục Ý ngoan ngoãn lầy bài ra làm.

Biết y=f(x) là định nghĩa tăng hàm số trên R…

Mới vừa nhìn mở đầu, Lục Ý đau khổ nắm tóc.

Số học đề A…

Hồi cấp ba cậu chỉ được có mười điểm toán, thành tích cao nhất là hồi thi đại học, cậu được một trăm điểm, đây là kết quả Cố Diễn kèm cập riêng cho cậu.

Lúc đó cậu nghĩ, tính tình Cố Diễn tốt ghê.

Thành tích trước đó của cậu không tốt, Tống Viện mời rất nhiều gia sư cho cậu, nhưng ai cũng không thể điểm hóa được cái sự ngu dốt này của cậu.

Các bậc thầy tự xưng là dễ tính, kiên trì với học sinh đến đây dạy mấy tháng, đều bỏ chạy hết.

Đến phiên Cố Diễn đang dạy cậu, anh chưa bao giờ nói nửa câu nặng lời, mỗi một đề bài, mỗi một bước đi, anh đều giảng giải chi tiết cho Lục Ý, nếu Lục Ý còn không hiểu, anh sẽ giảng lại, giảng đến khi cậu rõ ràng mới thôi.

Bây giờ lại một lần nữa đối mặt với những thứ này, Lục Ý ôm đầu, tỳ trán lên bài thi, trong vô thức đã bị đau khổ chiếm hết đầu óc, không còn thời gian nhớ đến Trác Tinh nữa.

Cậu nhịn không được nghĩ, đầu óc giữa người người sao khác nhau quá, sao Cố Diễn thông minh quá vậy…

Cái cảm giác bị Cố Diễn ấn lên chỗ ngồi giảng bài lần thứ hai ập tới, Lục Ý kiên trì làm vài bài, vì bảo đảm tính chính xác, cậu trộm copy một vài đáp án, thật thật giả giả trộn lẫn vào nhau.

Cố Diễn sau khi tắm xong thì ra ngoài, Lục Ý vẫn ngoan ngoãn ngồi trên bàn.

Cố Diễn vừa lau tóc vừa đi tới xem, nhìn mấy lần, sau đó động tác lau tóc thoáng chốc dừng lại.

Lục Ý ngồi quy củ, không nhúc nhích, thấy Cố Diễn không hé răng, ngẩng đầu nhìn.

Cố Diễn mới vừa tắm rửa, khoác áo ngủ, khuôn mặt dưới ánh đèn thêm nhu hòa, mặt mày anh tuấn sắc bén, một tay anh cầm khăn lau tóc, một tay còn lại đặt trên bàn, ngón tay thon dài như trúc, khớp xương rõ ràng, bởi vì khoảng cách có chút gần, hương bạc hà trên người anh nồng đậm hơn.

Lục Ý cảm thấy mình bị vây trong một đám kẹo bạc hà, vốn không định ăn kẹo, lúc này bị mê hoặc, đầu lưỡi khẽ chuyển động.

Cậu vừa định lấy kẹo ra, đỉnh đầu đã bị gõ một cái không nặng không nhẹ.

“Lục Ý” Cố Diễn cúi đầu, nhếch mép, chỉ vào một câu “Nói cách làm bài này xem?”

Giọng điệu này thật quen thuộc, Lục Ý tê cả da đầu, trong nháy mắt cảm giác sợ hãi khi đối mặt với đề toán lớp 12 ùa về, cậu nhìn đề bài, tâm lạnh như tro.

Cái bài này…Là cậu copy đáp án.

Dãy số gì đó, thứ hạng N gì đó, công thức chung gì đó, cậu mơ hồ có chút ấn tượng, qua nhiều năm như vậy, ai mà nhớ cái quỷ gì đâu…

“Đầu tiên là xem công thức” Lục Ý hắng giọng, len lén nhìn đáp án bên kia, nhưng chớp mắt, đáp án bị cầm lên, bỏ qua một bên.

Cố Diễn khẽ mỉm cười: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó thay số” Lục Ý nhỏ giọng nói, “Động não một chút là ra đáp số.”

“Được” Cố Diễn bật người dậy, “Nếu em đã thông minh như vậy, vậy thì anh sẽ gọi điên cho Phí đạo diễn, kêu hắn lấy thêm mấy bộ bài thi đến cho tiểu thiên tài đây làm.”

Lục Ý bị dọa đến hãi hồn, lập tức ôm lấy anh: “Em sai rồi, em sai rồi, Thầy Cố ơi!”

Cố Diễn nhìn cậu hỏi: “Sai ở chỗ nào?”

“Em không nên ra vẻ hiểu biết.” Lục Ý ôm anh không buông, âm thầm quan sát sắc mặt của anh, dứt khoát nhận sai, “Em không nên…copy đáp án.”

“Ồ” Cố Diễn biết rõ còn hỏi, “Em còn copy đáp án à?”

Lục Ý thở dài: “Lần sau không dám nữa, cho em một cơ hội nữa đi, nếu thêm mấy bộ bài thi nữa chắc em chết mất.”

Cố Diễn nhìn cậu một lát: “Muốn anh dạy cho em?”

Lục Ý xoay bút trong tay, nằm nhoài trên bàn: “Anh dạy đi, em nghe.”

Cố Diễn không nhúc nhích.

Lục Ý ngẩng đầu nhìn anh, dừng lại, thay đổi ngữ khí: “Diễn ca dạy em đi mà, anh là tốt nhất.”

Cố Diễn lúc này mới ngồi xuống, lấy một tờ giấy trắng ra, cầm bút bắt đầu viết hướng đi bài toán, vừa viết vừa giảng, rõ ràng, đơn giản dễ hiểu.

Ánh đèn bàn hắt lên mặt anh, ngũ quan càng trở nên góc cạnh, như được điêu khắc từ đá hoa cương đẹp nhất, mỗi đường nét đều thập toàn thập mỹ, khiến người ta say mê.

Âm thanh khàn khàn từ tính, lúc nghiêm túc nói chuyện mới êm tai làm sao.

Lục Ý lúc đầu còn nghe Cố Diễn giảng bài, nhưng dần dần lực chú ý không tự chủ được bay xa, nhìn Cố Diễn đến xuất thần.

Chờ đến khi ý thức được chuyện này, Lục Ý đã không nhịn được kề sát tới, hôn lên má anh một cái.

Cố Diễn ngưng bút, quay đầu nhìn Lục Ý.

“Xin lỗi, vừa nãy em không thể khống chế bản thân” Tầm mắt Lục Ý dời về trên giấy, khẽ nói, “Anh tiếp đi.”

Cố Diễn không lên tiếng, tiếp tục cầm bút lên giảng hai câu.

Mấy giây sau, anh nhắm mắt lại, bỏ bút xuống, đứng dậy, sau đó khom lưng bế Lục Ý lên.

“Cố Diễn anh làm gì vậy?” Lục Ý sợ ngã xuống, vòng hai tay ôm lấy cổ anh, “Không phải đang giảng bài à…”

“Để sau đi” Cố Diễn đặt cậu lên giường, thong dong nói, “Bây giờ đến lượt anh không thể khống chế bản thân rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương