Edit: Phong Nguyệt
Tối hôm ấy Lục Ý không yên lòng mà ngủ.
Nhan Bân tính khí quá thất thường, mới vừa nói muốn đập chết cậu, quay qua quay lại lại nói muốn xin lỗi cậu…
Lục Ý hoài nghi Nhan Bân bị đánh đến chấn động não.
Lúc Văn Túc tới dẫn Lục Ý ra ngoài, Lục Ý cũng không biết đi đâu.
“Đến gặp quản lý một thương hiệu” Văn Túc thong thả nói, “Cậu không cần phải áp lực, chỉ cần đứng yên cho người khác xem là được.”
Đến nơi, Lục Ý ngước mắt nhìn, hóa ra là một cửa hàng đồ vest, tên là GS, trang hoàng cực kỳ sang trọng, bên trong tủ kính trong suốt treo mấy bộ vest, ánh đèn sáng soi hắc lên đường cắt may tỉ mỉ mềm mại của nó.
Đèn treo tường rải rác dọc đường đi, từng cơn mưa nhẹ phả trong không khí, đủ loại kiểu dáng từ quần áo, khuy măng sét đến kẹp caravat, chúng được treo trên giá, kim quang rực rỡ, nhìn mãi không hết.
Lục Ý nghiêng đầu nhìn, tầm mắt lướt qua mấy bộ đồ vest.
Một người mắt xanh tới giao lưu với bọn họ, nói một hơi bằng tiếng Trung không quá lưu loát.
Văn Túc và Lục Ý cùng người mắt xanh đi vào, qua khu triển lãm đi thẳng vào trong phòng nghỉ bên ngoài phòng thiết kế.
Trong phòng nghỉ có bốn người đang ngồi, đều là con trai, mỗi người một vẻ, chung quy đều rất soái, bọn họ chen chúc nhau trong một phòng nghỉ, khiến người ta có cảm giác như rồng đến nhà tôm.
Lục Ý lặng lẽ qua ngồi, Văn Túc vỗ vỗ vai cậu, xoay người ra ngoài.
Người ngồi bên phải Lục Ý có thể do nhàm chán, cũng có thể do căng thẳng, lại gần bắt chuyện: “Cậu cũng đến phỏng vấn?”
Văn Túc nói rất ỡm ờ, chắc hắn sợ Lục Ý không trúng, tâm lý chênh lệch, muốn để cậu thả lỏng mà đi theo, nhưng trên đường đi, Lục Ý cũng ngờ ngợ mình tới đây phỏng vấn, nghe vậy, gật gật đầu.
“Độ phỏng vấn này khó quá” Người đàn ông lắc đầu, “Tôi thấy có sáu bảy người không đạt rồi.”
Lục Ý chưa từng thấy sáu, bảy người kia, nói không chừng là do năng lực không đủ, không phải do yêu cầu quá cao, cậu không rõ lắm nên không dám nhận xét gì, liền hỏi: “Cho hỏi, người phụ trách có nói cho yêu cầu cho chúng tôi biết không?”
Người đàn ông lắc lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chắn may mắn đi? Người mới bị từ chối là Uông Đồng kìa.”
Lục Ý trong mắt xẹt qua một vẻ kinh ngạc.
Uông Đồng, mấy năm nay đã nhảy lên hàng lưu lượng tiểu sinh, giá trị bản thân cũng cao lên, thời gian trước cũng vừa chiếu một bộ phim, ngày đầu phòng vé đã phá một trăm triệu, trong đó 70% doanh thu là fan hắn gánh, lúc đó còn lên hot search một lần.
Sức mua của fan hắn quả thật rất khủng.
Hơn nữa doanh tiêu tốt vô cùng, phát triển đến hôm nay, giá trị bản thân chỉ có hơn nhưng không kém, mơ hồ có xu thế bành trướng, tuy không thể so với Cố Diễn, nhưng so với cùng lứa đã rất xuất sắc.
Hơn nữa hắn cũng không phải cái loại chỉ có bề ngoài, hắn rất xứng đáng được người khác hâm mộ, nhảy hay hát đều giỏi, kỹ năng diễn xuất cũng ngày càng tiến bộ.
Ngay cả Uông Đồng cũng bị không qua?
GS rốt cuộc muốn làm gì?
Vốn Lục Ý không cảm thấy gì, bây giờ bắt đầu thấy khẩn trương.
Cậu cân nhắc hoàn cảnh của mình một chút, tháng này đã qua hơn nửa, tiền tống nghệ chỉ mới gửi một nửa, một nửa còn lại phải đợi kết thúc, nhưng cậu chỉ là một học viên, tiền cũng không nhiều, mẹ cậu còn nằm ở viện điều dưỡng, một tháng cần phải chi 20 ngàn tệ.
Hơn nữa cậu ở nhà Cố Diễn gần nửa tháng rồi, cậu không muốn nợ anh cái gì, trả tiền trực tiếp chắc chắn Cố Diễn không chịu, vậy thì phải đưa quà cáp giá trị.
Đây đều là chi tiêu không nhỏ, cậu không có tiền để dành, số dư bên trong thẻ ngân hàng quanh năm cũng chỉ có 4 số.
Cho dù Văn Túc không giao việc cho cậu, cậu cũng phải đi tìm Văn Túc.
Đến công trường khiên gạch cũng không sao, có thể kiếm tiền là được.
Nếu cơ hội đã tới cửa, cậu không muốn bỏ qua.
Trong phòng nghỉ yên tĩnh ngẫu nhiên có tiếng gọi người vào.
Chỉ cần chọn được một người vừa ý thì sẽ không cần người khác tới nữa.
Thế nhưng Lục Ý ngồi chờ nửa tiếng, có mấy người đi vào rồi đi luôn, cũng có người mới đến.
Phóng mắt nhìn, tất cả đều quen mắt.
Toàn là những nhân vật thường xuất hiện trên bìa tạp chí, show thời trang, weibo…
Lục Ý trước đó còn rất căng thẳng, không biết có phải do căng thẳng quá hay không mà cậu bắt đầu cảm thấy bình tĩnh lại.
Đến phiên Lục Ý, cậu theo nhân viên công tác đi vào phòng thiết kế.
Bên trong chỉ có hai người, họ đang dùng tiếng Anh thấp giọng tranh luận cái gì đó, một người tóc màu nâu nhạt, một người khác trên cổ xăm một hình xăm kì dị.
Tóc màu nâu nhạt giơ tay lên, làm tư thế stop, ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn thấy Lục Ý đứng ngay cửa, ánh mắt của y trở nên kì lạ, ngưng đọng, rồi chợt như nụ hoa từ từ hé nở, ánh mắt y dần dần sáng lên, cuối cùng biến thành kinh ngạc đan xen mừng rỡ.
Chàng trai bước vào rất dễ nhìn, da dẻ trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, eo nhỏ vai hẹp, hai chân thon dài thẳng tắp.
Nhưng đây không phải chỗ hấp dẫn y, chỗ hấp dẫn y chính là đôi mắt.
—— Quá tinh khiết, giống như ánh sáng mặt trời soi rọi hồ nước, lóng la lóng lánh, mỹ lệ đến mức khiến người ta quên thở.
Trong khoảnh khắc này, tim y điên cuồng đập loạn, một loại rung động từ đáy lòng sinh ra.
Trực giác nói cho y biết, chính là người này.
Người này mang đến cảm giác y như lúc thiết kế trang phục!
“Cậu là…” Người tóc nâu ghé vào bàn rút cái gì đó, trên bàn kia cái gì cũng có, phấn, vải, thước đo, bút chì, kéo, y khó khăn lấy ra một tờ giấy, trên đó viết bằng tiếng Trung không tiêu chuẩn, “Cậu là Lục Ý?”
Lục Ý gật gật đầu, khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Chào anh.”
Tóc nâu nhạt hưng phấn mà bàn luận rôm rả với người xăm mình.
Lục Ý khi còn bé từng ra nước ngoài nên tiếng Anh rất tốt, không khó để nghe được đối thoại của bọn họ.
Tóm lại là thế này:
—— Quả thật là mỹ nhân! Từ trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy người nào lớn lên đẹp như thế! Hoàn toàn thích hợp làm người phát ngôn!
—— Không, David, anh không thể dựa vào cái nhìn đầu tiên đã quyết định mọi chuyện, tôi cảm thấy chúng ta nên thận trọng cân nhắc…
Sau đó hai người bắt đầu cãi nhau, trong lúc đó xen lẫn một ít tiếng địa phương, Lục Ý không hiểu lắm.
Có điều không bao lâu, David đi tới, cầm thước dẻo, hỏi Lục Ý: “Có để ý tôi đo một chút không?”
Lục Ý lắc đầu một cái, sau đó thuận thế giang tay ra.
Sau khi ghi chép, David hào hứng đem dữ liệu cho người đàn ông kia xem, nói vóc người Lục Ý hoàn mỹ.
Người đàn ông xăm mình cau mày nhìn Lục Ý, không tỏ rõ ý kiến.
Hai người thay phiên hỏi Lục Ý mấy vấn đề đơn giản, lúc thường có thích gì không, có hiểu rõ về âu phục không, có biết lịch sử phát triển của GS không…
Lục Ý dùng tiếng Anh đối đáp trôi chảy, hai người phát hiện Lục Ý biết nói tiếng Anh ánh mắt lóe lên một tia tán thưởng.
Lúc trả lời vấn đề cuối cùng, Lục Ý khiêm tốn: “I dont know at the moment, but within three hours of you asking this question, I’ll be able to recite it backwards.”
—— Trước mắt tôi không biết, nhưng ba tiếng sau khi các người hỏi vấn đề này, tôi có thể trả lời vanh vách.
David hiển nhiên rất hài lòng Lục Ý, có điều người đàn ông xăm hình thì không thích cậu lắm.
Hai người không thống nhất ý kiến, vì vậy quyết định bàn bạc sau, sau khi Lục Ý ra cửa, David lập tức giải tán những người còn lại, thái độ rất rõ ràng.
Tối hôm ấy Lục Ý không yên lòng mà ngủ.
Nhan Bân tính khí quá thất thường, mới vừa nói muốn đập chết cậu, quay qua quay lại lại nói muốn xin lỗi cậu…
Lục Ý hoài nghi Nhan Bân bị đánh đến chấn động não.
Lúc Văn Túc tới dẫn Lục Ý ra ngoài, Lục Ý cũng không biết đi đâu.
“Đến gặp quản lý một thương hiệu” Văn Túc thong thả nói, “Cậu không cần phải áp lực, chỉ cần đứng yên cho người khác xem là được.”
Đến nơi, Lục Ý ngước mắt nhìn, hóa ra là một cửa hàng đồ vest, tên là GS, trang hoàng cực kỳ sang trọng, bên trong tủ kính trong suốt treo mấy bộ vest, ánh đèn sáng soi hắc lên đường cắt may tỉ mỉ mềm mại của nó.
Đèn treo tường rải rác dọc đường đi, từng cơn mưa nhẹ phả trong không khí, đủ loại kiểu dáng từ quần áo, khuy măng sét đến kẹp caravat, chúng được treo trên giá, kim quang rực rỡ, nhìn mãi không hết.
Lục Ý nghiêng đầu nhìn, tầm mắt lướt qua mấy bộ đồ vest.
Một người mắt xanh tới giao lưu với bọn họ, nói một hơi bằng tiếng Trung không quá lưu loát.
Văn Túc và Lục Ý cùng người mắt xanh đi vào, qua khu triển lãm đi thẳng vào trong phòng nghỉ bên ngoài phòng thiết kế.
Trong phòng nghỉ có bốn người đang ngồi, đều là con trai, mỗi người một vẻ, chung quy đều rất soái, bọn họ chen chúc nhau trong một phòng nghỉ, khiến người ta có cảm giác như rồng đến nhà tôm.
Lục Ý lặng lẽ qua ngồi, Văn Túc vỗ vỗ vai cậu, xoay người ra ngoài.
Người ngồi bên phải Lục Ý có thể do nhàm chán, cũng có thể do căng thẳng, lại gần bắt chuyện: “Cậu cũng đến phỏng vấn?”
Văn Túc nói rất ỡm ờ, chắc hắn sợ Lục Ý không trúng, tâm lý chênh lệch, muốn để cậu thả lỏng mà đi theo, nhưng trên đường đi, Lục Ý cũng ngờ ngợ mình tới đây phỏng vấn, nghe vậy, gật gật đầu.
“Độ phỏng vấn này khó quá” Người đàn ông lắc đầu, “Tôi thấy có sáu bảy người không đạt rồi.”
Lục Ý chưa từng thấy sáu, bảy người kia, nói không chừng là do năng lực không đủ, không phải do yêu cầu quá cao, cậu không rõ lắm nên không dám nhận xét gì, liền hỏi: “Cho hỏi, người phụ trách có nói cho yêu cầu cho chúng tôi biết không?”
Người đàn ông lắc lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chắn may mắn đi? Người mới bị từ chối là Uông Đồng kìa.”
Lục Ý trong mắt xẹt qua một vẻ kinh ngạc.
Uông Đồng, mấy năm nay đã nhảy lên hàng lưu lượng tiểu sinh, giá trị bản thân cũng cao lên, thời gian trước cũng vừa chiếu một bộ phim, ngày đầu phòng vé đã phá một trăm triệu, trong đó 70% doanh thu là fan hắn gánh, lúc đó còn lên hot search một lần.
Sức mua của fan hắn quả thật rất khủng.
Hơn nữa doanh tiêu tốt vô cùng, phát triển đến hôm nay, giá trị bản thân chỉ có hơn nhưng không kém, mơ hồ có xu thế bành trướng, tuy không thể so với Cố Diễn, nhưng so với cùng lứa đã rất xuất sắc.
Hơn nữa hắn cũng không phải cái loại chỉ có bề ngoài, hắn rất xứng đáng được người khác hâm mộ, nhảy hay hát đều giỏi, kỹ năng diễn xuất cũng ngày càng tiến bộ.
Ngay cả Uông Đồng cũng bị không qua?
GS rốt cuộc muốn làm gì?
Vốn Lục Ý không cảm thấy gì, bây giờ bắt đầu thấy khẩn trương.
Cậu cân nhắc hoàn cảnh của mình một chút, tháng này đã qua hơn nửa, tiền tống nghệ chỉ mới gửi một nửa, một nửa còn lại phải đợi kết thúc, nhưng cậu chỉ là một học viên, tiền cũng không nhiều, mẹ cậu còn nằm ở viện điều dưỡng, một tháng cần phải chi 20 ngàn tệ.
Hơn nữa cậu ở nhà Cố Diễn gần nửa tháng rồi, cậu không muốn nợ anh cái gì, trả tiền trực tiếp chắc chắn Cố Diễn không chịu, vậy thì phải đưa quà cáp giá trị.
Đây đều là chi tiêu không nhỏ, cậu không có tiền để dành, số dư bên trong thẻ ngân hàng quanh năm cũng chỉ có 4 số.
Cho dù Văn Túc không giao việc cho cậu, cậu cũng phải đi tìm Văn Túc.
Đến công trường khiên gạch cũng không sao, có thể kiếm tiền là được.
Nếu cơ hội đã tới cửa, cậu không muốn bỏ qua.
Trong phòng nghỉ yên tĩnh ngẫu nhiên có tiếng gọi người vào.
Chỉ cần chọn được một người vừa ý thì sẽ không cần người khác tới nữa.
Thế nhưng Lục Ý ngồi chờ nửa tiếng, có mấy người đi vào rồi đi luôn, cũng có người mới đến.
Phóng mắt nhìn, tất cả đều quen mắt.
Toàn là những nhân vật thường xuất hiện trên bìa tạp chí, show thời trang, weibo…
Lục Ý trước đó còn rất căng thẳng, không biết có phải do căng thẳng quá hay không mà cậu bắt đầu cảm thấy bình tĩnh lại.
Đến phiên Lục Ý, cậu theo nhân viên công tác đi vào phòng thiết kế.
Bên trong chỉ có hai người, họ đang dùng tiếng Anh thấp giọng tranh luận cái gì đó, một người tóc màu nâu nhạt, một người khác trên cổ xăm một hình xăm kì dị.
Tóc màu nâu nhạt giơ tay lên, làm tư thế stop, ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn thấy Lục Ý đứng ngay cửa, ánh mắt của y trở nên kì lạ, ngưng đọng, rồi chợt như nụ hoa từ từ hé nở, ánh mắt y dần dần sáng lên, cuối cùng biến thành kinh ngạc đan xen mừng rỡ.
Chàng trai bước vào rất dễ nhìn, da dẻ trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, eo nhỏ vai hẹp, hai chân thon dài thẳng tắp.
Nhưng đây không phải chỗ hấp dẫn y, chỗ hấp dẫn y chính là đôi mắt.
—— Quá tinh khiết, giống như ánh sáng mặt trời soi rọi hồ nước, lóng la lóng lánh, mỹ lệ đến mức khiến người ta quên thở.
Trong khoảnh khắc này, tim y điên cuồng đập loạn, một loại rung động từ đáy lòng sinh ra.
Trực giác nói cho y biết, chính là người này.
Người này mang đến cảm giác y như lúc thiết kế trang phục!
“Cậu là…” Người tóc nâu ghé vào bàn rút cái gì đó, trên bàn kia cái gì cũng có, phấn, vải, thước đo, bút chì, kéo, y khó khăn lấy ra một tờ giấy, trên đó viết bằng tiếng Trung không tiêu chuẩn, “Cậu là Lục Ý?”
Lục Ý gật gật đầu, khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Chào anh.”
Tóc nâu nhạt hưng phấn mà bàn luận rôm rả với người xăm mình.
Lục Ý khi còn bé từng ra nước ngoài nên tiếng Anh rất tốt, không khó để nghe được đối thoại của bọn họ.
Tóm lại là thế này:
—— Quả thật là mỹ nhân! Từ trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy người nào lớn lên đẹp như thế! Hoàn toàn thích hợp làm người phát ngôn!
—— Không, David, anh không thể dựa vào cái nhìn đầu tiên đã quyết định mọi chuyện, tôi cảm thấy chúng ta nên thận trọng cân nhắc…
Sau đó hai người bắt đầu cãi nhau, trong lúc đó xen lẫn một ít tiếng địa phương, Lục Ý không hiểu lắm.
Có điều không bao lâu, David đi tới, cầm thước dẻo, hỏi Lục Ý: “Có để ý tôi đo một chút không?”
Lục Ý lắc đầu một cái, sau đó thuận thế giang tay ra.
Sau khi ghi chép, David hào hứng đem dữ liệu cho người đàn ông kia xem, nói vóc người Lục Ý hoàn mỹ.
Người đàn ông xăm mình cau mày nhìn Lục Ý, không tỏ rõ ý kiến.
Hai người thay phiên hỏi Lục Ý mấy vấn đề đơn giản, lúc thường có thích gì không, có hiểu rõ về âu phục không, có biết lịch sử phát triển của GS không…
Lục Ý dùng tiếng Anh đối đáp trôi chảy, hai người phát hiện Lục Ý biết nói tiếng Anh ánh mắt lóe lên một tia tán thưởng.
Lúc trả lời vấn đề cuối cùng, Lục Ý khiêm tốn: “I dont know at the moment, but within three hours of you asking this question, I’ll be able to recite it backwards.”
—— Trước mắt tôi không biết, nhưng ba tiếng sau khi các người hỏi vấn đề này, tôi có thể trả lời vanh vách.
David hiển nhiên rất hài lòng Lục Ý, có điều người đàn ông xăm hình thì không thích cậu lắm.
Hai người không thống nhất ý kiến, vì vậy quyết định bàn bạc sau, sau khi Lục Ý ra cửa, David lập tức giải tán những người còn lại, thái độ rất rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook