Bạch Nguyệt Quang dẫn Tiểu Đáng Thương Thụ đến một nhà hàng đồ Nhật gần đó, hai người ăn cơm xong về công ty cũng sắp muộn đến nơi.

Anh và cậu lặng lẽ quay về văn phòng, hai người lại quay qua nhìn nhau cười.

Buổi chiều công việc của Bạch Nguyệt Quang cũng vô cùng bận rộn, cậu so với anh thì rảnh hơn rất nhiều, rảnh rỗi không có việc gì làm cậu liền tiếp tục vẽ Bạch Nguyệt Quang, dù sao cũng đã bị phát hiện rồi, cần gì phải che dấu lấp liếm nữa.

Bữa tối hai người đặt hàng đem đến, đặt đến hai phần cơm gà om, thừa dịp ăn cơm, Tiểu Đáng Thương Thụ hỏi anh:

“Bộ bình thường anh cũng bận như thế ạ?”

Bạch Nguyệt Quang: “Không đâu, chỉ bận một thời gian này rồi lại thôi.”

Lúc ăn cơm, Bạch Nguyệt Quang hỏi Tiểu Đáng Thương Thụ: “Em có muốn về nhà trước không? Anh quên mất đưa chìa khóa dự phòng cho em, nếu em muốn về trước thì cứ cầm chìa của anh này.”

Tiểu Đáng Thương Thụ liên tục xua tay: “Em sẽ chờ anh về cùng luôn.”

Bạch Nguyệt Quang hơi cúi đầu cười nói: “Biết rồi, khi em ở nhà một mình sẽ luôn tự hỏi khi nào anh trở về đúng không.”

Tiểu Đáng Thương Thụ muốn phản bác lại kêu ‘Em không có như vậy’ nhưng là ngẫm lại hình như mình giống vậy thật, nhất thời nói không ra lời, mới bắt đầu vùi mặt ăn cơm.

Lúc Bạch Nguyệt Quang tăng ca, thì cậu vẫn đang tiếp tục vẽ, chờ anh làm xong hết việc cũng đã hơn mười giờ. Bạch Nguyệt Quang đứng dậy bắt đầu thu thập đồ đạc, nói với cậu: “Đi thôi, về nhà.”

Tiểu Đáng Thương Thụ à một tiếng, tiếp tục nói: “Anh Nam, em vẽ xong rồi, anh có muốn xem không.”

Bạch Nguyệt Quang liền đi qua, cúi cả người xuống, đứng sau ghế dựa khoát lên vai của Tiểu Đáng Thương Thụ xem tranh, anh nhìn bức tranh của cậu mới thấp giọng cười hỏi:

“Bộ anh đẹp trai như vậy thật à?”

Nghe thấy tiếng cười trầm thấp bên tai, Tiểu Đáng Thương Thụ cảm giác mặt mình nóng lên, cậu lập tức tắt máy tính, đứng dậy tránh khỏi anh, hơi thở gấp gáp nói: “Không có!”

Bạch Nguyệt Quang nhìn cậu giống như mèo nhỏ đang xù lông, tiếp tục cười càng lớn, không chỉ đích danh, chỉ nói: “Khi nào thì gửi cho anh đi, để anh up lên.” Sau đó mang vẻ mặt đắc ý ôm vai cậu kéo ra ngoài.

Tiểu Đáng Thương Thụ lập tức không còn xù lông như lúc nãy nữa, nói một câu: “Hiểu rồi, ngày mai sẽ gửi cho anh.”

Trở về đến nhà đã gần mười một giờ, Tiểu Đáng Thương Thụ quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Quang: “Anh Nam, anh có đói không?”

Bạch Nguyệt Quang vỗ bụng của cậu: “Mời ông chủ đi tắm trước, sau khi ra sẽ có đồ ăn sẵn sàng.”

Tiểu Đáng Thương Thụ vui vẻ lấy áo ngủ đi vào phòng tắm, Bạch Nguyệt Quang thấy bộ dạng cậu như vậy không nhịn được lại trêu: “Tắm rửa sạch sẽ chờ anh nha.”

Cậu vừa đỏ mặt vừa tắm rửa sạch sẽ, Bạch Nguyệt Quang vui vẻ huýt sáo tìm trong tủ lạnh một gói mì sợi, bỏ thêm một chút thịt nguội rồi bỏ vào nồi nấu.

Tiểu Đáng Thương Thụ vừa ra đã ngửi thấy mùi thơm, Bạch Nguyệt Quang nhìn thấy cậu ra liền vớt mì ra bỏ vào chén.

“Tắm sạch rồi chưa?”

Tiểu Đáng Thương Thụ không trả lời lại, đi vào bếp giúp anh bưng đồ ăn ra. Hai người ngồi trên bàn ăn cơm, Tiểu Đáng Thương Thụ nói:

“Anh vừa đẹp trai lại còn nấu ăn ngon! Thích quá đi!”

Bạch Nguyệt Quang cười: “Mấy cái này toàn là đồ chế biến sẵn mua trong siêu thị, cưng đừng có nịnh nọt. Lúc vừa đi làm anh vốn không biết nấu cơm, chỉ toàn ăn đồ ăn đông lạnh thôi.”

Tiểu Đáng Thương Thụ hỏi: “Vậy khi nào thì anh học nấu cơm thế?”

Bạch Nguyệt Quang cười thảm: “Khi anh cảm giác mình mà cứ ăn thêm một ngày đồ đông lạnh nữa thì sẽ chết.”

Tiểu Đáng Thương Thụ nghẹn ngào không biết nói gì, bắt đầu vùi đầu ăn mì.

Bạch Nguyệt Quang ăn xong liền ra sô pha lười biếng ngồi xuống: “Anh nấu cơm, cưng rửa chén.”

Tiểu Đáng Thương Thụ như cậu vợ nhỏ ngoan ngoãn đi rửa chén. Đang rửa chén thì Bạch Nguyệt Quang đi đến sờ tóc cậu: “Hôm nay không phải sấy tóc nữa, khô rồi này. Đi ngủ đi, tí nữa anh sẽ vào.”

Tiểu Đáng Thương Thụ nghe câu nói mang hàm ý khác không nghĩ ra cái gì để phản biện lại, sau đó rửa xong bát mới nhớ ra mình chưa đánh răng, mà phòng tắm cùng phòng vệ sinh lại chung với nhau, cậu đành phải ngồi trên sô pha chờ anh đi ra.”

Bạch Nguyệt Quang quấn khăn tắm bước ra, liền thấy Tiểu Đáng Thương Thụ ngồi trong phòng khách tối đen chơi điện thoại, anh khẽ bước đến, đánh mạnh một cái trên vai cậu, còn lớn giọng phối hợp: “Ah!!”

Tiểu Đáng Thương Thụ bị động tác của anh dọa, theo bản năng quơ tay làm rớt khăn tắm trên người Bạch Nguyệt Quang,

Hôm nay anh lại quên mang quần đùi theo, cái khăn tắm duy nhất trên người bị rơi ra cho nên cả người đều không mặc gì, mà Tiểu Đáng Thương Thụ còn sợ chết chưa đủ tử tế lấy điện thoại mở đèn flash ra chiếu lên người Bạch Nguyệt Quang.

Tiểu Đáng Thương Thụ còn không thể nói hoàn chỉnh một câu: “Anh Nam, anh sao lai….” phiền như vậy, sau đó mới thấy cả người anh không mặc gì.

Bạch Nguyệt Quang nhanh chóng nhặt khăn tắm lên che lên eo rồi chạy nhanh về phòng ngủ, cảm giác như bản thân cả ngày trêu chim xong giờ bị chim mổ mắt, thật sự xấu hổ chết đi được.

Tiểu Đáng Thương Thụ ngồi trong phòng khách, cố không để mặt đỏ tim đập, cười muốn tắt thở.

Bạch Nguyệt Quang thanh âm truyền ra: “Nhóc con, đếm tới ba cưng còn không vào thì tối nay xác định chịu nóng đến chết ở phòng khách đi. Một, hai…”

Bạch Nguyệt Quang còn chưa đếm xong, Tiểu Đáng Thương Thụ đã vội chạy đến bổ nhào lên giường, chưa sợ chết nhào lên ngăn cho anh không đếm tiếp được, Bạch Nguyệt Quang đẩy người cậu xuống, đem thân áp ở trên, nắm cằm Tiểu Đáng Thương Thụ: “Gan lớn rồi đúng không? Hôm nay ông đây sẽ dạy cưng nên người.”

Tiểu Đáng Thương Thụ ngây ngẩn cả người, một câu cũng không nói được, không khí trong bóng đêm dần trở nên mờ ám, Bạch Nguyệt Quang cũng có hơi lúng túng, chậm rãi nằm về, nhẹ giọng nói ngủ ngon.

Tiểu Đáng Thương Thụ: “Ngủ ngon.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương