15.
Triệu Dự ăn mặc hoàn toàn giống như một văn sĩ Nam quốc.
Hắn vốn rất tuấn tú, bây giờ lại càng là nhìn không ra bất kì điểm nào liên quan tới Man tộc phương Bắc.
Chỉ là, giữa mùa đông mà trong tay còn đong đưa quạt xếp thì có hơi...!quá mức rồi!
Ta chậm rãi đi tới, đứng trước mặt hắn:
"Vạn lượng hoàng kim, ngươi thật sự không muốn à?"
Triệu Dự khóe miệng vốn khẽ nhếch bỗng chốc cứng đờ, giận dỗi quay đầu sang chỗ khác.
"Lâu ngày không gặp vậy mà ngươi không nói được một câu dễ nghe à? Há miệng ngậm miệng đều là hoàng kim hoàng kim hoàng kim, thật thô tục!"
Ta cúi đầu, không nói chuyện.
Thấy ta không đáp lại, Triệu Dự kinh ngạc nhìn sang.
Hai người đứng đối diện nhưng lại trầm mặc thật lâu.
Triệu Dự đột nhiên nắm tay ta kéo tới bờ sông một nơi có hơi tối tăm và vắng vẻ bên bờ sông.
Ta hoảng sộ nói: "Triệu Dự, chỉ là một mối tình chưa bắt đầu đã kết thúc thôi, không cần thiết gi/ết người vứt xác chứ!"
Triệu Dự tức tới mức bật cười: "Ta muốn giết ngươi thì sao phải chờ tới tận hôm nay?"
Đúng ha......
Bỗng nhiên Triệu Dự trịnh trọng nói: "Mẫn Nhu, tình cảm chưa bắt đầu, thì không thể nói là kết thúc được."
Cũng đúng nốt......
"Ta lần này đến đây, là để bắt đầu."
Cũng đún-......"Ngươi tới đón đâu mà??"

"Tới đón dâu."
"Vậy ngươi có ý gì?An Gia công chúa......"
"Đón dâu chứ không phải thành thân, ta chỉ là một sứ giả trong sứ đoàn đón dâu thôi.

An Gia công chúa được hứa hôn cho thứ đệ của ta, Bát vương gia."
Ta rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Dự, ý cười trên khuôn mặt hắn không thể giấu được, nhìn ta với ánh mắt sáng rực.
"Mẫn Nhu, ngươi ghen rồi."
Không đợi ta cứng miệng cãi lại, hắn đã chân thành nói: "Mẫn Nhu, ta đã bái phỏng qua lệnh tôn lệnh đường*, hai người nói chỉ cần ngươi nguyện ý thì họ có thể nâng nhà dời về phương bắc."
*lệnh tôn lệnh đường: cha mẹ.
Nâng nhà dời về?
Đúng vâỵ, tổ tiên nhà ta vốn là người Yến Triệu ở phương Bắc, đến đời thái gia gia mới chuyển đến phía nam để định cư.
Khoan đã! Ngươi bái phỏng phụ mẫu ta lúc nào??
Chẳng lẽ buổi hẹn hò giấu mặt tối nay......
"Ta đã soạn xong chiếu chỉ sắc phong cha ngươi làm Thành Dương bá*, chỉ cần ấn đại ấn chiêu cáo thiên hạ.

Hơn nữa, Mận thị nhất tộc năm đó bởi vì chiến loạn mà bị phân tán, ta tìm được hai chi huyết mạch tương đối gần.

Bọn hắn đã đồng ý dời về nguyên quán."
*bá: một tước hiệu, chức tước á.
Ta choáng váng.

Triệu Dự nhìn ta cười.
"Tâm tư nho nhỏ của nàng mà ta không nhìn ra sao?Chẳng qua là nàng sợ mình lấy chồng xa thế đơn lực bạc, bị ta bắt nạt không có ai chỗ dựa mà thôi.

Hiện tại phụ mẫu nàng cũng đi theo, tộc nhân cũng có, trong nhà cũng có người nối dõi tông đường, lại có cả tước vị, nàng an tâm rồi chứ?"
Bị vạch trần, ta xấu hổ nói: "Nói vớ nói vẩn! Ta không có!"
Triệu Dự nhìn ta thật lâu, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế bản thân.
Hắn khom người, cằm tựa nhẹ lên vai ta.
Eo của ta bị lực đạo mạnh mẽ siết chặt.
"Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chưa?"
"......"
"Không nói lời nào nghĩa là đồng ý."
"......"
"Ta nói trước cho nàng biết, đừng có giở trò, bắt đầu nghĩa là thành thân, đến lúc đó không cho phép nàng đổi ý."
"Được."
Triệu Dự dịch ra một chút, nhìn chằm chằm ta.
"Lặp lại lần nữa!"
"Được."
Khóe miệng Triệu Dự trong nháy mắt như kéo đến sau tai.
"Sau khi thành thân, ta muốn khóa nàng ở trên giường, ngày đêm triền miên quấn quýt không rời."
"......!Được."
Dường như phối hợp với tình cảnh, pháo hoa ở phía kinh thành được đốt cháy.
Bầu trời đen kịt bỗng trở nên rực rỡ sắc màu.
Mặc dù vẻ lộng lẫy này sẽ sớm hóa thành từng đợt khói xanh vô hình, hòa mình vào đêm tối.
Nhưng ít nhất, nó đã từng nở rộ, cũng đã từng rất đẹp.
[HOÀN TOÀN VĂN].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương