Bạch Miêu
Chương 12: Kết thúc

Đông bắc huyện Yamagata.

Đầu mùa xuân, trên con đường vừa tan chút tuyết dẫn lên núi, có hai bóng người chậm rãi bước đi.

Bóng người nhỏ hơn ra khỏi khoảng sương mù, cậu nâng mắt lên, trước mắt tựa hồ rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ cảnh vật lắm.

Nếu trực giác của cậu không lầm, lại đi về phía trước, sau đó rẽ bên phải, chính là nhà ông ngoại ……

Cậu……đã lâu không trở lại đây!

Takahashi nói, ông ngoại của cậu còn sống, trước mắt sống một mình ở ngọn núi này.

Tuy rằng cậu vẫn có chút sợ hãi ông ngoại hung hãn năm đó, bất quá Takahashi nói cho cậu, ông ngoại hiện tại tuổi đã lớn, tính tình cũng tốt rất nhiều. Thậm chí hàng xóm còn thường thường khen ngợi ông ngoại là một lão nhân thiện lương.

Sevann thập phần hoài nghi Takahashi có phải tìm lầm người hay không, bất quá ông ngoại là thân nhân duy nhất của cậu ở Nhật Bản, hơn nữa cậu cũng muốn đi tảo mộ cho bà ngoại tổ, nên cậu vẫn là cùng với Taru đi đến đây.

Vừa rẽ vào một đoạn, cậu nhìn thấy trước bậc thềm của một ngôi nhà cách đó không xa, một lão nhân gia ngồi dưới ánh mặt trời, tựa hồ đang chờ đợi người nào đó.

Lão nhân vừa thấy Sevann cùng Shinmura Taru, liền lập tức đứng lên, ánh mắt mở thật to, như là muốn cố gắng thấy rõ diện mạo của hai người trước mắt.

Sevann có chút do dự, Shinmura Taru ở phía sau nhẹ nhàng đẩy cậu một phen, cậu mới khẽ cắn môi, chậm rãi đi qua đi.

Mái tóc màu đạm kim ở dưới ánh mặt trời lóe lên động lòng người, tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, lão nhân hơi hơi nhắm mắt lại, xa xôi trong trí nhớ hiện lên một đứa nhỏ cũng có mái tóc như thế……

“Masahiro?”lão nhân thanh âm hảo khàn khàn, thậm chí mang theo chút liêu âm.

Sevann sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.

Đã lâu rồi không có ai gọi cậu bằng cái tên này.

“A…… A……” Lão nhân kích động ngay cả nói đều nói không rõ ràng lắm, nước mắt cứ như vậy rơi xuống, lão có chút xấu hổ muốn lau đi nước mắt, nhưng càng lau lại càng nhiều.

Đây là đứa nhỏ của con gái lão, đứa con gái đã mất đi của lão……

Lão nhân xấu tính cùng quật cường lúc trước ở dưới lễ rửa tội năm tháng đã không còn sót lại chút gì. Lão hiện tại, chỉ là một lão nhân cô tịch, khát vọng có người thân làm bạn.

“Ông, ông ngoại……”

“Masahiro, Masahiro……” Đôi mắt sáng của lão nhân nhìn chằm chằm cháu ngoại của mình, một mặt khóc một mặt nước mắt không ngừng rơi.

Ô…… Dường như, thật sự dường như, khuôn mặt của đứa nhỏ này dường như giống hệt đứa con gái đã sớm qua đời của lão a.

Lúc này, Shinmura Taru đã đi tới, giữ chặt Sevann đang có chút ngạc nhiên, đối với lão nhân tự giới thiệu:”Ngài hảo, cháu là Shinmura Taru, Masahiro hiện tại đang ở cùng một chỗ với cháu.”

Lão nhân cố hết sức ngẩng đầu nhìn Shinmura Taru.

Ác ác ác, nam nhân cao lớn quá, thoạt nhìn vừa cường tráng vừa anh tuấn, hắn cùng Masahiro ở chung một chỗ a…… Kia thật sự là không sai, ít nhất về sau Masahiro sẽ không sợ bị người khác khi dễ.

Lão nhân vươn bàn tay khô héo, vỗ vỗ Shinmura Taru. ”Tốt, tốt, cháu cố gắng chiếu cố Masahiro nhà chúng ta a.”

Shinmura Taru cùng Sevann hai người liếc nhìn nhau một cái, cũng không dám tin lão nhân thật hào phóng, như vậy liền tiếp nhận quan hệ của hai người rồi, thật sự có điểm quỷ dị.

Hai người bọn họ…… Đều là nam a!

Chẳng lẽ là ông ngoại già đi, nên trở thành si ngốc sao?

“A! Mau vào, mau vào, ta biết mấy đứa hôm nay sẽ tới, đã nhờ người chuẩn bị một ít trà bánh, mau vào a.” Lão nhân nhiệt tâm tiếp đón, sau đó một mình đi trước vào trong phòng, đi đến phòng bếp chuẩn bị trà bánh.

Lão nhân một mặt phao trà, một mặt nghĩ, bản thân trí nhớ thật sự là lui bước, như thế nào nhớ rõ năm đó nữ nhi sinh là con trai chứ? Kỳ thật Masahiro là một nữ sinh xinh đẹp a, xem, con bé còn tìm được một nam nhân Nhật Bản anh tuấn như vậy làm chồng.

Ha ha, nếu lão sống được đủ lâu, có phải sẽ có cơ hội nhìn đến chắt ngoại của mình hay không?

Nghĩ vậy, lão nhân liền nhịn không được lại bắt đầu ngây ngô cười ha ha.

Ân, lão cố gắng sống, hy vọng có thể nhìn thấy đứa nhỏ của Masahiro.

Nhìn bóng dáng của lão nhân ở phòng bếp mang đông mang tây, Shinmura Taru nhịn không được đột nhiên nở nụ cười.

“Anh cười gì vậy?” Sevann tò mò hỏi.

“Không có gì.” Hắn hôn lên mái tóc màu đạm kim mềm mại của cậu.

Thật sự là lão nhân gia đáng yêu, xem ra hắn vẫn không cần phải vạch trần chuyện này cũng tốt lắm, để cho lão nhân gia còn có thể ảo tưởng chút hạnh phúc đi.

[Toàn thư hoàn]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương