Bạch Miêu
Chương 1: Tiết tử

Tokyo Thai Tràng

Bờ biển Thai Tràng thậtlớn, bầu trời đen lóe lêndưới ngọn đèn hoa lệ, ở trong đêm tối đen chậm rãi chuyển động, nhìn xuống đám người náo nhiệt ở bờ biển.

Nhập thu bờ biển có cảm giác mát mẻ nhè nhẹ, các thức đủ mọi màu sắcnghê hồng chiêu bài cùng ngọn đèn đem ban đêm tô điểm giống như ban ngày.

Ở chỗ tiểu cảng hẻo lánh, một chiếc xe hơi màu đen dừng trên đường, người ngồi bên trong là một nam nhân.

Chính là nam nhân kia vào buổi tối nhưng lại đeo kính, có thể nghĩ hắn hẳn là không phải tớinơi này xem cảnh biển.

Hẳn là bận rộn cả ngày, nghĩ được hít thở khôngkhí đi.

Có điều, không nhìn được khách cố tình không mời mà đến quấy rầy hắn.

Cốc cốc!

Có người gõ cửa xe.

Nam nhân nghiêng mặt, nhìn thấy đứng bên ngoài là một thân ảnh màu trắng.

Hắn không nghĩ để ý người này, nhưng này bóng người một thân áo trắng cũng rất có kiênnhẫn tiếp tục gõ cửa kính xe hắn, thẳng đến hắn không kiên nhẫn mở ra cửa kính xe mới thôi.

“ Xin anh bắt cóc tôi được không?”

Một con dao nhỏ theo cửa kính xe tiến vào, chỉ vào mi tâm nam nhân.

Nam nhân giơ mi lên. Hắnkhông phải nghe lầm chứ?

“Tôi nói, xin anh bắt cóc tôi được không?”

Nam nhân nhìn con dao, vẫn là không nói một câu,nhưng chân mày thật ra hơi hơi nhíu lại.

Người này có phải hay không nói sai? Cậu ta không phải muốn nói “Tôimuốn bắt cóc anh“ mới đúng?

“Không được sao?” Người kia đứng ở bên ngoài cửa xe, một đầu tóc màu đạm kim hạ xuống.

Nam nhân thế này mới thấy rõ ràng người cầm dao muốn hắn bắt cóc có bộ dạng gì.

Đó là một nam hài, có gương mặt mượt mà, ngũ quan thâm thúy, đồng tử màu xanh lục, cùng với mái tóc màu đạm kim, hơn nữa da thịt đặc biệt trắng nõn, nhìn ra được là một đứa con lai xinh đẹp.

“ Cậu vừa mới nói cái gì?” Nam nhân cuối cùng mở miệng, thanh âm trầm thấp thập phần dễ nghe.

“ Xin anh bắt cóc tôi.”

“Cậu xác định cậu chưa nói sai?”

Nam hài không trả lời, chính là dùng đôi mắt màu xanh lục nhìn nam nhân, chờ mong hắn sẽ đáp ứng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương