Người nhắn tin ban nãy là anh Tiến,

nội dung: "Em tới Lẩu Hoa Di - chợ Bà chiểu"

Đó là nơi họ đang ăn? Có lẽ do chờ lâu quá, mọi người phải đi trước và nhắn lại địa điểm cho tôi..

chắc vậy.

Tôi đi vào bãi xe, trong khi nỗi lo sợ vẫn vây kín trong đầu,

tay tôi siết chặt dây ba-lô, mồ hôi rịn ra ở thái dương.

"Oh.. em chưa về sao?"

Giọng nói ấm áp từ phía sau,

khiến tôi giật mình quay lại... oh... TT__TT... My prince!!

Anh đã tháo hẳn cà vạt, vắt nó qua vai, dù áo vẫn đóng thùng..

tay thì cầm cái áo vest ngoài...

Oh... so cute! ^0^

"Dạ.. em mới ra.."

"Em có đi xe?"

"Dạ...à...không!!!"

Tôi sực nhớ, nhỏ Mai đã bảo tôi trông "thảm" với chiếc xe đạp...

ko cần biết chữ "thảm" của nó nghĩa chính xác là gì,

tôi ko thể để anh cũng thấy tôi "thảm" được. TT__TT

"Ko à... có ai đón ko?"

"Cũng ko... em đi xe ôm! ^-^ "

"Oh.. vậy giờ em đi đâu, anh chở cho!"

Anh chở tôi? Tôi ngồi sau xe anh? Oh ho ho...

Hôm nay thật là 1 ngày tuyệt đẹp..!^^

Nhưng... tôi cảm thấy tội lỗi vì nói dối,,

và...cắn rứt lương tâm với chiếc xe đạp của mình, đang nằm chờ đợi tôi trong kia. TT__TT

"Thôi ạ, anh cứ về trước..."

"Khách sáo nữa?! Bạn Mai thì cũng như em gái anh ~~ chờ đây, anh lấy xe đã... à, giữ giùm anh!!"

Anh đưa tôi cái áo vest, và chiếc cà vạt,

rồi nheo mắt, đi nhanh vào bãi xe...

tôi ôm 2 thứ anh vừa gửi bằng cả 2 tay, nâng như nâng trứng!!

Ôi... My prince is too cool~~~^-^

.........

Tôi ngồi sau anh, ôm cứng... cái áo vest và chiếc cà vạt,

và cứ ngỡ...mình vừa trở thành nàng lọ lem trong cổ tích...

anh hỏi nhiều thứ, về tôi, về Mai..

nhưng tệ quá, tôi chỉ biết ậm ừ.. dạ..vâng..phải..dạ..,

vì tâm trí tôi đã ko còn ở chỗ cái đầu của tôi nữa. TT__TT

:::Quán Lẩu Hoa Di:::

"Anh ko lên ăn cùng?"

"Ah..ko.. anh lên ko tiện lắm. Em vào đi, ăn vui vẻ nhé ^-^"

"yah... cảm ơn anh.."

Sao lại ko tiện? rõ ràng là có 1 lý do nào đó..

tôi bước xuống xe sau khi cúi đầu chào anh, nghĩ ngợi và đi vào quán...

"Ấy, Giang...!"

"Hở? sao ạ...?" O_O

"Em... còn cầm cái áo của anh!"

Oppss! ôi trời ơi... tôi định đem nó về nhà để ôm ngủ chắc?!!

bằng gương mặt kỳ cục với đôi gò má đỏ ửng như 2 quả cà chua..

tôi mang trả lại cái áo cùng cà vạt..

"Em quên..."

"ko sao ^-^... chào em!"

"yah..bye anh"

tôi vẫy tay và cố nở 1 nụ cười dễ thương,

nhưng tôi biết, nó ko dễ thương chút nào...

vì 1 em gái đi ngang đã hỏi mẹ nó,

bằng cái giọng thánh thót đủ để tôi nghe thấy

"chị kia bị làm sao thế hở mẹ?"

TT__TT

.....

Chúng tôi ngồi đó hơn 2 tiếng, cười nói và huyên thuyên đủ thứ..

từ chuyện cô ca sĩ nào đó vừa đặt làm album ở studio,

cho đến chuyện tình hình chiến sự ở Irac...

tôi dù ko biết gì, nhưng cũng "à.. ờ, phải đó, ghê lắm..."

cho có với bà con.

tôi còn uống cả...bia nữa, thứ mà tôi chưa từng đụng đến T_T

bởi..tôi đang vui! ^-^

"Ey, tiếng điện thoại ai đang reo kìa?"

"Hử?.."

nghe nào..

"..in my heart you were the only, and the night would seem so long..."

Bài Soledad.. -___-

Ey!! vậy, đó là....??!

"Bodyguard calling..."

Đó là dòng chữ đang nhấp nháy trên màn hình cellphone của tôi.

"A..um..alo?"

"Hey, đang ăn à??"

"Yeah...um..chiện zì?"

"Xấu như ếch!! Ăn 1 mình!"

"um..ko phải 1 mình..hô hô...^0^"

"What?? Ăn với ai????????? Ở đâu!! tôi đến đó!"

"Hum... you điên gòi.."

"TÔI HỎI, Ở ĐÂU????"

Argh! màng nhĩ của tôi như muốn rách tọat ra,

tôi cúp máy ko cần suy nghĩ.

thật khủng khiếp!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương