Bách Luyện Thành Yêu
-
Chương 71: Hôm nay là ngày Cá tháng tư sao?
Tôi kéo cung, nhắm ngay lưng, Cửu Cửu Sát âm thầm bay về phía đối thủ. Ở phía đối diện, ảo ảnh của tôi cũng buông tay, phóng ra mũi tên hoa lệ.
Khi Cửu Cửu Sát sắp tiếp cận mục tiêu, Thiên Hạ Long Quỷ có lẽ cảm nhận được sự khác thường khi mũi tên trước mặt không tạo ra khí tức gì nên đã kịp xoay người vung đao tự cứu. Nhưng Thiên Hạ Long Quỷ phải trợn mắt kinh ngạc khi mũi tên bị hắn chẻ trúng lại tự động bung tách ra. Hắn còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì những cây kim châm mảnh như sợi tóc đã không chút lưu tình chui vào cơ thể hắn. Trong 99 mũi ngân châm thì có hơn 60 mũi hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có vài chục mũi châm bị đao của Thiên Hạ Long Quỷ cản phá được.
Một giây đồng hồ bất quá chỉ là một tiếng tí tách mà thôi. Nhưng trong 1 giây này, Thiên Hạ Long Quỷ hiểu ra rất nhiều chuyện. Ví như hắn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của tôi khi âm mưu hoàn thành. Làm sao có người vô sỉ đến trình độ này nhỉ? Khi Thiên Hạ Long Quỷ biến thành bạch quang bay về diêm vương điện thì đó chính là suy nghĩ trong lòng hắn.
Thiên Hạ Long Quỷ treo (chết) rồi. Vương giả bất bại của Thần Thoại đã treo rồi. Chết dưới tay một cung tiễn thủ. Độc cung thủ.
Giờ khắc này, toàn bộ khán giả đều chăm chú nhìn về phía tôi, nhìn vào Cửu Cửu Sát. Rất nhiều năm sau, mọi người vẫn không thể quên một ngày này.
Cái ngày trời trong nắng ấm, một cung tiễn thủ không hề có phong thái của cao thủ đã dùng một mũi tên bắn chết vương giả bất bại trong lòng họ – Thiên Hạ Long Quỷ.
Trọng tài tuyên bố tôi thắng trận, toàn bộ khán đài vẫn chìm trong im lặng. Tôi ung dung bước xuống khán đài, vỗ tay ăn mừng với Ám Ảnh.
Ba~ âm thanh giòn tan vang vọng trong không khí khiến mọi người bất chợt tỉnh lại. Kế tiếp là một chuỗi âm thanh vỗ tay vang lên như sấm nổ. Tất cả cung tiễn thủ đều đứng dậy, vung tay hô to.
“Độc cung thủ! Độc cung thủ!”
Tôi nhìn khung cảnh rầm rộ đó thì cười cười nói với Ám Ảnh: – “Thế nào, em có lợi hại không? Trận đấu của các anh có thể tạo nên hiệu ứng oanh động như vậy sao?”
“Sói làm thịt dê không phải tin nóng. Dê ăn thịt sói mới là tin nóng.”
“Đệch ~”
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán xôn xao về mũi tên oanh động kia thì trận đấu thứ ba đã lên sàn. Thảo Hoa Mai vs Quỷ Thủ Lưu.
“Coi như xong, bộ hạ cũ của anh nhất định thua.”
“Vì sao em nói thế?” – Ám Ảnh kỳ quái nhìn tôi. Bởi vì hắn vừa bỏ tiền cược Quỷ Thủ Lưu thắng.
“Anh nhìn pháp trượng của Thảo Hoa Mai đi.” – Tôi chỉ vào “Lễ vật của Sâu” trong tay Thảo Hoa Mai – “Cái đó và cây cung của em là cùng một vật liệu tạo thành, có thể nhìn thấu ảo giác. Nếu Quỷ Thủ Lưu muốn chơi trò ảo thuật thì hắn nhất định sẽ thua chỏng vó.”
“Ah… sao em không nói sớm cho anh biết.” – Ám Ảnh bi phẫn rống lên.
Tôi nghiêng đầu nhìn, bĩu môi trả lời – “Anh chưa từng hỏi em mà. Với lại, đánh bạc là phải có ăn có thua nha. Nếu ngay cả điều này anh cũng chưa quán triệt thì không có tư cách thích hợp để làm dân cờ bạc rồi.”
“…” – Ám Ảnh lại nhìn tôi bằng ánh mắt u oán.
Trận đấu giữa Thảo Hoa Mai và Quỷ Thủ Lưu diễn ra y như tôi dự đoán. Lúc bắt đầu còn giằng co một chút. Nhưng khi Quỷ Thủ Lưu xuất ra chiêu số đắc ý của hắn là phân thân liền bị Thảo Hoa Mai nhìn thấu. Thú Thú đúng là đồng bọn của tôi, âm hiểm không thua gì tôi. Bả cố ý giả vờ như bị mắc lừa, sau đó mới tung một chiêu đá hậu khiến Quỷ Thủ Lưu chết không kịp ngáp. Bả vinh quang bước lên đội ngũ dẫn đầu của top 10.
Trận đấu chấm dứt. Triệu Hoán Liên Minh tung hô rung trời. Hiện tại Thảo Hoa Mai đã có 3 trận thắng, tạm thời nằm trong nhóm dẫn đầu. Ngược lại, không khí ở Huyết Nhạn Các trầm mặc rất nhiều.
Tôi nhìn Huyết Nhạn Các, có chút suy tư nói: – “Trước giờ em vẫn nghĩ trong một nghiệp đoàn (guild) thì thành viên mới là quan trọng, chỉ cần thành viên đoàn kết một lòng thì cho dù ai là bang chủ cũng không sao cả. Nhưng nhìn Huyết Nhạn Các hôm nay em mới biết, năng lực cá nhân của bang chủ cũng gây ảnh hưởng rất lớn đến bộ mặt của nghiệp đoàn. Không biết Hồ Loan Phong có thể quản lý nổi Huyết Nhạn Các hay không?”
“Em lo lắng cho thiếu gia?” – Ám Ảnh cổ quái nhìn tôi.
Tôi cũng kỳ quái nhìn lại: – “Em không phải lo lắng cho tên kia. Em đang nói tới Huyết Nhạn Các. Dù sao đó cũng là bang hội do một tay anh khởi nghiệp dựng lên. Nếu Hồ Loan Phong hủy hoại nó, không phải anh sẽ bị đả kích hay sao?”
Tôi vừa trả lời vừa nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ Ám Ảnh đang ghen? Nếu đúng vậy thì… anh ấy thiệt là đáng yêu quá… hihi…
“Hắc hắc…” – Ám Ảnh có chút xấu hổ khi hiểu sai ý của tôi – “Nhện này, em quá coi thường thiếu gia rồi. Kỳ thật thiếu gia rất bản lĩnh. Nếu không Hồ lão gia đã không đưa nhiều tiền cho cậu ấy để tự kinh doanh rồi. Ngày trước, khi Huyết Nhạn Các mới thành lập, mục tiêu chính của bang hội là kiếm tiền. Toàn bộ vận hành của bang hội đều nghe theo chỉ thị của thiếu gia. Anh chỉ là người phụ trách thực thi chỉ lệnh thôi.”
“Này, anh vì sao cứ luôn miệng gọi hắn là thiếu gia. Anh đã không còn là nhân viên của họ nữa, cứ gọi thiếu gia này thiếu gia nọ, em nghe mà khó chịu quá.” – Tôi luôn có chút phản cảm với dân giàu có. Hồi còn bè, mấy tên tiểu tử nhà giàu luôn ỷ thế ăn hiếp tôi cho nên tôi cực kỳ ghét bọn có tiền. Mãi đến lúc gặp Lam Khải Y thì tôi mới có cái nhìn khác về đám thiếu gia nhà giàu. Trong số họ cũng có không ít người tốt. Dĩ nhiên đối với cái tên đỡ không nổi là Thượng Quan Tường thì tôi không ưa chút nào. Còn đối với Hồ Loan Phong thì… tôi cứ có cảm giác hắn là một đứa con nít chưa chịu lớn. Hắn không có cái vẻ kiêu căng của đám thiếu gia nhà giàu, nếu không thì từ lần đầu gặp mặt tôi đã đạp hắn bay sang Ấn Độ rồi. Tôi chỉ thấy kỳ quái vì sao Ám Ảnh cứ luôn miệng xưng “thiếu gia”. Bây giờ có phải là thời đại dân quốc đâu. Hơn nữa, Ám Ảnh cứ có biểu lộ sủng nịch với tên kia. Tôi nhìn liền ngứa ngáy trong lòng.
“…” – Ám Ảnh trầm mặc một chút mới trả lời – “Anh từ nhỏ đã gọi cậu ấy như vậy. Hơn 20 năm… đã thành thói quen. Nhưng nếu em không thích thì… anh sẽ cố gắng sửa.”
Tôi nhìn Ám Ảnh, thoáng chút đau lòng, chủ động nắm tay an ủi: – “Không sao. Nếu anh nói là thói quen thì không cần phải sửa. Nhưng mà anh nói từ nhỏ… chẳng lẽ anh lớn lên trong nhà hắn à?”
Ám Ảnh xiết chặt tay của tôi, lòng bàn tay ấm nóng truyền đến cảm xúc ôn hòa khiến tinh thần lẫn thể xác của tôi đều khoan khoái dễ chịu: – “Em nói đúng. Anh là trẻ mồ côi. Ngày xưa, Hồ lão gia vì muốn tìm bạn chơi chung với thiếu gia nên mới đến cô nhi viện nhận nuôi anh. Năm đó anh 8 tuổi, thiếu gia mới lên 2. Có thể nói anh vừa là bạn chơi chung vừa là bảo mẫu của thiếu gia. Anh và thiếu gia cùng nhau lớn lên. Cậu ấy chưa từng xem anh là người hầu, vẫn luôn đối xử với anh như anh trai trong nhà. Cậu ấy đã xin lão gia cho anh vào trường quý tộc để học chung. Anh và cậu ấy học chung trường chung lớp cho đến tận tốt nghiệp…”
“Đợi một chút.” – tôi cắt ngang – “Anh nói anh lớn hơn hắn 6 tuổi, vậy mà vẫn cùng học chung lớp. Chẳng lẽ anh chính là cái tên siêu cấp lưu ban trong truyền thuyết à?”
Tôi kinh ngạc há hốc mồm. Thân thế của Ám Ảnh, tôi có thể hiểu. Nhưng chỉ số thông minh của anh ấy thì tôi không thể nào lý giải nổi. Anh ấy đâu có giống trẻ đần độn a~
“Cái gì chứ… anh nhìn giống tên ngốc lắm sao?” – Ám Ảnh phiền muộn hỏi – “Không phải anh lưu ban, mà là thiếu gia nhảy lớp. Cậu ấy có chỉ số thông minh đến 200, chính là thiên tài thần đồng đó. Người bằng tuổi với cậu ấy hiện giờ còn mài đũng quần trên ghế nhà trường chứ cậu ấy đã là chủ tịch của 2 công ty lớn rồi.”
“Cái gì?” – tin tức này quá rún động. Cái tên Hồ Loan Phong nhìn ngu ngu kia không ngờ là siêu cấp thiên tài sao? Chuyện này thiệt hết chỗ nói. Nếu bây giờ có người kể tôi nghe chuyện heo biết leo cây thì tôi vẫn không thấy nó vớ vẩn khó tin hơn chuyện trước mắt này. Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ám Ảnh… chẳng lẽ đây chính là sự thật sao. Quá đả kích người ta a~
Hình tượng của Hồ Loan Phong trong lòng tôi nháy mắt trở nên to lớn hơn. Tôi nhịn không được quay đầu nhìn sang khán đài của Huyết Nhạn Các. Khi tôi nhìn thấy Hồ Loan Phong thì cũng phát hiện người ngồi bên cạnh hắn là Sữa Bảo Bảo. Cô nàng rất thân mật choàng tay kéo hắn tới gần. Đây là chuyện gì? Tôi bắt đầu hồ đồ rồi.
“Ám Ảnh, anh xác định hôm nay không phải ngày Cá tháng tư chứ?”
“Không phải.” – Ám Ảnh kiên định trả lời.
“À đúng rồi. Nói như vậy thì theo anh nói, Huyết Nhạn Các là điểm kinh doanh của Hồ Loan Phong. Vậy bây giờ anh từ chức rồi, anh đang làm gì? Trở thành game thủ chuyên nghiệp sao?”
“Đúng vậy, anh từ chức rồi. Hiện tại đang thất nghiệp. Cho nên mới đánh cược trong trò chơi để kiếm tiền sinh hoạt hằng ngày đây.” – Ám Ảnh nháy mắt với tôi – “Không ngờ có người không chịu báo tin tức cho anh, làm hại anh thua tiền. Em nghĩ anh phải làm sao đây?”
“Lăn~” – tôi có chút rối loạn. Suy nghĩ lại, đúng là trước giờ tôi chưa từng cho Ám Ảnh cơ hội để giải thích điều gì. Người này cũng quá tốt tính đi à, chưa từng tranh cãi với tôi bao giờ – “Ám Ảnh, em xin lỗi. Lúc trước là em không biết. Nếu đây thực sự là công tác kiếm tiền của anh… em về sau sẽ không phản đối nữa.”
“Haha… haha…” – Ám Ảnh nhìn vẻ mặt nghiêm trang của tôi nhịn không được cười phá lên, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của tôi, cười nói – “Nhện à, ngựa tốt không sợ bị bỏ đói. Mặc dù anh từ chức ở chỗ thiếu gia nhưng ở chỗ của lão gia thì anh còn tại vị à. Đợi một thời gian ngắn nữa, anh sẽ phải đi làm đúng giờ giấc như ai, sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về. Đến lúc đó sẽ không có thời gian lên trò chơi với em đâu.”
“Hắc hắc… vậy cũng tốt. Anh không chơi cũng không sao. Em sắp tốt nghiệp rồi, sẽ phải tìm việc làm. Lúc đó em và anh cùng đi làm, đến giờ tan ca mới vào game cùng chơi. Anh nói như vậy có tốt không?”
“Không thành vấn đề.” – Ám Ảnh xòe tay, hai đứa vỗ tay làm hẹn ước.
Trận đấu thứ tư. Phong Lôi Nộ Hổ vs Thâu Đêm Suốt Sáng. Lại là một trận đối đầu giữa 2 thế lực vì cả hai đều là bang chủ của siêu cấp nghiệp đoàn. Cả hai đều có một thân cực phẩm trang bị, trình độ PK ngang ngửa, trận này thắng thua rất khó nói.
“Em nói ai sẽ thắng?” – Ám Ảnh học hỏi kinh nghiệm từ lần trước nên quay sang trưng cầu ý kiến của tôi.
“Vấn đề này đó à… liên quan đến vật lý học, thống kê học, động lực học, kinh dịch bát quái cao thâm huyền ảo, đợi em đi tìm một ông thầy bói hỏi cho kỹ càng rồi sẽ trả lời cho anh…” – tôi lại chơi trò cũ.
“…” – Ám Ảnh câm nín, quay đầu cùng tôi theo dõi trận đấu.
…
“Hèn hạ, bỉ ổi!” – đây là đánh giá của tôi giành cho người thắng trận vừa rồi là Thâu Đêm Suốt Sáng.
Ngay lúc Phong Lôi Nộ Hổ chuẩn bị xuất chiêu bạch hổ biến thì nàng ta dùng máu tẩm lên cây roi, sau đó dùng nó trói gô tên kia lại cho đến hết thời gian biến thân. Phong Lôi Nộ Hổ cho dù có khí lực lớn thì cũng không giãy thoát sợi roi kim khí có tẩm máu. Bạch hổ biến không thể dùng, lại còn tiêu hao nguyên lực. Cho nên phần sau của trận đấu, Thâu Đêm Suốt Sáng với nguyên lực tràn đầy đã dễ dàng đè bẹp Phong Lôi Nộ Hổ.
Sau khi xem trận đấu này, tôi mới biết thì ra roi còn có tác dụng kia. Nhưng với một số chức nghiệp khác thì hình như chiêu này không có tác dụng. Nói ví dụ như Ám Ảnh và Thiên Hạ Long Quỷ, cả 2 người này đều có đấu khí ngoại phóng. Cho dù bị trói tay chân thì vẫn có thể xuất đấu khí để Thâu Đêm Suốt Sáng phải buông tay. Đáng thương Phong Lôi Nộ Hổ không có kỹ năng như thế nên phải buồn bực mà nhận thua.
Sau trận này, Thâu Đêm Suốt Sáng với 4 trận thắng liên tiếp đã vượt qua Thảo Hoa Mai, Ám Ảnh và Thiên Hạ Long Quỷ để nắm giữ vị trí đầu bảng top 10.
Trận thứ năm. Ám Ảnh vs Thiên Ngu Cam.
Trước khi Ám Ảnh bước chân lên khán đài, tôi đã nhỏ to dặn dò anh ấy không nên chọn sủng vật chiến với tên kia. Bởi vì tôi biết rõ Ám Ảnh chỉ có 1 con sủng vật thôi, là Bổ huyết thụ, công kích lẫn phòng ngự đều thấp muốn chết, giữa một rừng cao thủ như này, xuất ra con sủng vật đó chỉ có mà chui đầu xuống đất vì xấu hổ thôi.
Ai ngờ Ám Ảnh lại nghênh mặt nói: – “Không sao. Ngay cả Thâu Đêm Suốt Sáng cũng có thể phá được chiêu số của hắn, chẳng lẽ anh làm không được sao?”
Tôi bótay.com luôn.
Trọng tài nhìn thấy Thiên Ngu Cam, phản xạ có điều kiện móc ra 1 con xúc xắc. Ám Ảnh nhìn thấy liền cười cười: – “Đã vậy thì chúng ta cũng đoán xúc xắc thôi.”
Ám Ảnh may mắn đoán trúng. Thiên Ngu Cam liền phiền muộn. Trận đấu kết thúc. Ám Ảnh thắng nhưng bộ mặt thì cực kỳ mất hứng. Không lẽ anh ấy có ý định khiêu chiến với đám sủng vật của Thiên Ngu Cam thật à? Đúng là biến thái.
Vòng đấu thứ tư chấm dứt. Bảng xếp hạng tạm thời như sau: Ám Ảnh và Thâu Đêm Suốt Sáng cùng xếp hạng 1 với 4 trận toàn thắng. Thiên Hạ Long Quỷ và Thảo Hoa Mai cùng xếp hạng 2 với 3 trận thắng. Phong Lôi Nộ Hổ và tôi cùng xếp hạng 3 với 2 trận thắng. Thiên Ngu Cam và Diễm Thái Tử đứng thứ 4 với 1 trận thắng. Tịch Diệt và Quỷ Thủ Lưu đội sổ với 4 trận toàn thua.
Vòng đấu tiếp theo sẽ diễn ra vào ngày mai.
Theo thường lệ, Tật Phong Lữ Đoàn mở cuộc hội đàm sau trận đấu.
“Đề tài thảo luận hôm nay là kỹ năng mới của Thiên Hạ Long Quỷ.” – tôi vào đề – “Nói không chừng ngày mai Ám Ảnh sẽ phải đối đầu với tên kia. Chúng ta cần thảo luận một chút cái kỹ năng Thời Gian Tĩnh Chi kia là cái gì. Có ai từng nghe nói tới kỹ năng này chưa?”
Mọi người đều trầm mặc. Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó mở kho tư liệu sưu tầm của hắn, bắt đầu tìm kiếm.
Thật lâu sau, Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó rốt cuộc ngẩng đầu: – “Đã tìm được. Nhện à, nguyên lai là như vậy, thật không nghĩ tới… haha…”
“Làm sao? Chuyện gì? Nói nghe chút.” – cả đám hiếu kỳ bu quanh Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó, tò mò muốn nghe tin tức của hắn.
Khi Cửu Cửu Sát sắp tiếp cận mục tiêu, Thiên Hạ Long Quỷ có lẽ cảm nhận được sự khác thường khi mũi tên trước mặt không tạo ra khí tức gì nên đã kịp xoay người vung đao tự cứu. Nhưng Thiên Hạ Long Quỷ phải trợn mắt kinh ngạc khi mũi tên bị hắn chẻ trúng lại tự động bung tách ra. Hắn còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì những cây kim châm mảnh như sợi tóc đã không chút lưu tình chui vào cơ thể hắn. Trong 99 mũi ngân châm thì có hơn 60 mũi hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có vài chục mũi châm bị đao của Thiên Hạ Long Quỷ cản phá được.
Một giây đồng hồ bất quá chỉ là một tiếng tí tách mà thôi. Nhưng trong 1 giây này, Thiên Hạ Long Quỷ hiểu ra rất nhiều chuyện. Ví như hắn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của tôi khi âm mưu hoàn thành. Làm sao có người vô sỉ đến trình độ này nhỉ? Khi Thiên Hạ Long Quỷ biến thành bạch quang bay về diêm vương điện thì đó chính là suy nghĩ trong lòng hắn.
Thiên Hạ Long Quỷ treo (chết) rồi. Vương giả bất bại của Thần Thoại đã treo rồi. Chết dưới tay một cung tiễn thủ. Độc cung thủ.
Giờ khắc này, toàn bộ khán giả đều chăm chú nhìn về phía tôi, nhìn vào Cửu Cửu Sát. Rất nhiều năm sau, mọi người vẫn không thể quên một ngày này.
Cái ngày trời trong nắng ấm, một cung tiễn thủ không hề có phong thái của cao thủ đã dùng một mũi tên bắn chết vương giả bất bại trong lòng họ – Thiên Hạ Long Quỷ.
Trọng tài tuyên bố tôi thắng trận, toàn bộ khán đài vẫn chìm trong im lặng. Tôi ung dung bước xuống khán đài, vỗ tay ăn mừng với Ám Ảnh.
Ba~ âm thanh giòn tan vang vọng trong không khí khiến mọi người bất chợt tỉnh lại. Kế tiếp là một chuỗi âm thanh vỗ tay vang lên như sấm nổ. Tất cả cung tiễn thủ đều đứng dậy, vung tay hô to.
“Độc cung thủ! Độc cung thủ!”
Tôi nhìn khung cảnh rầm rộ đó thì cười cười nói với Ám Ảnh: – “Thế nào, em có lợi hại không? Trận đấu của các anh có thể tạo nên hiệu ứng oanh động như vậy sao?”
“Sói làm thịt dê không phải tin nóng. Dê ăn thịt sói mới là tin nóng.”
“Đệch ~”
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán xôn xao về mũi tên oanh động kia thì trận đấu thứ ba đã lên sàn. Thảo Hoa Mai vs Quỷ Thủ Lưu.
“Coi như xong, bộ hạ cũ của anh nhất định thua.”
“Vì sao em nói thế?” – Ám Ảnh kỳ quái nhìn tôi. Bởi vì hắn vừa bỏ tiền cược Quỷ Thủ Lưu thắng.
“Anh nhìn pháp trượng của Thảo Hoa Mai đi.” – Tôi chỉ vào “Lễ vật của Sâu” trong tay Thảo Hoa Mai – “Cái đó và cây cung của em là cùng một vật liệu tạo thành, có thể nhìn thấu ảo giác. Nếu Quỷ Thủ Lưu muốn chơi trò ảo thuật thì hắn nhất định sẽ thua chỏng vó.”
“Ah… sao em không nói sớm cho anh biết.” – Ám Ảnh bi phẫn rống lên.
Tôi nghiêng đầu nhìn, bĩu môi trả lời – “Anh chưa từng hỏi em mà. Với lại, đánh bạc là phải có ăn có thua nha. Nếu ngay cả điều này anh cũng chưa quán triệt thì không có tư cách thích hợp để làm dân cờ bạc rồi.”
“…” – Ám Ảnh lại nhìn tôi bằng ánh mắt u oán.
Trận đấu giữa Thảo Hoa Mai và Quỷ Thủ Lưu diễn ra y như tôi dự đoán. Lúc bắt đầu còn giằng co một chút. Nhưng khi Quỷ Thủ Lưu xuất ra chiêu số đắc ý của hắn là phân thân liền bị Thảo Hoa Mai nhìn thấu. Thú Thú đúng là đồng bọn của tôi, âm hiểm không thua gì tôi. Bả cố ý giả vờ như bị mắc lừa, sau đó mới tung một chiêu đá hậu khiến Quỷ Thủ Lưu chết không kịp ngáp. Bả vinh quang bước lên đội ngũ dẫn đầu của top 10.
Trận đấu chấm dứt. Triệu Hoán Liên Minh tung hô rung trời. Hiện tại Thảo Hoa Mai đã có 3 trận thắng, tạm thời nằm trong nhóm dẫn đầu. Ngược lại, không khí ở Huyết Nhạn Các trầm mặc rất nhiều.
Tôi nhìn Huyết Nhạn Các, có chút suy tư nói: – “Trước giờ em vẫn nghĩ trong một nghiệp đoàn (guild) thì thành viên mới là quan trọng, chỉ cần thành viên đoàn kết một lòng thì cho dù ai là bang chủ cũng không sao cả. Nhưng nhìn Huyết Nhạn Các hôm nay em mới biết, năng lực cá nhân của bang chủ cũng gây ảnh hưởng rất lớn đến bộ mặt của nghiệp đoàn. Không biết Hồ Loan Phong có thể quản lý nổi Huyết Nhạn Các hay không?”
“Em lo lắng cho thiếu gia?” – Ám Ảnh cổ quái nhìn tôi.
Tôi cũng kỳ quái nhìn lại: – “Em không phải lo lắng cho tên kia. Em đang nói tới Huyết Nhạn Các. Dù sao đó cũng là bang hội do một tay anh khởi nghiệp dựng lên. Nếu Hồ Loan Phong hủy hoại nó, không phải anh sẽ bị đả kích hay sao?”
Tôi vừa trả lời vừa nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ Ám Ảnh đang ghen? Nếu đúng vậy thì… anh ấy thiệt là đáng yêu quá… hihi…
“Hắc hắc…” – Ám Ảnh có chút xấu hổ khi hiểu sai ý của tôi – “Nhện này, em quá coi thường thiếu gia rồi. Kỳ thật thiếu gia rất bản lĩnh. Nếu không Hồ lão gia đã không đưa nhiều tiền cho cậu ấy để tự kinh doanh rồi. Ngày trước, khi Huyết Nhạn Các mới thành lập, mục tiêu chính của bang hội là kiếm tiền. Toàn bộ vận hành của bang hội đều nghe theo chỉ thị của thiếu gia. Anh chỉ là người phụ trách thực thi chỉ lệnh thôi.”
“Này, anh vì sao cứ luôn miệng gọi hắn là thiếu gia. Anh đã không còn là nhân viên của họ nữa, cứ gọi thiếu gia này thiếu gia nọ, em nghe mà khó chịu quá.” – Tôi luôn có chút phản cảm với dân giàu có. Hồi còn bè, mấy tên tiểu tử nhà giàu luôn ỷ thế ăn hiếp tôi cho nên tôi cực kỳ ghét bọn có tiền. Mãi đến lúc gặp Lam Khải Y thì tôi mới có cái nhìn khác về đám thiếu gia nhà giàu. Trong số họ cũng có không ít người tốt. Dĩ nhiên đối với cái tên đỡ không nổi là Thượng Quan Tường thì tôi không ưa chút nào. Còn đối với Hồ Loan Phong thì… tôi cứ có cảm giác hắn là một đứa con nít chưa chịu lớn. Hắn không có cái vẻ kiêu căng của đám thiếu gia nhà giàu, nếu không thì từ lần đầu gặp mặt tôi đã đạp hắn bay sang Ấn Độ rồi. Tôi chỉ thấy kỳ quái vì sao Ám Ảnh cứ luôn miệng xưng “thiếu gia”. Bây giờ có phải là thời đại dân quốc đâu. Hơn nữa, Ám Ảnh cứ có biểu lộ sủng nịch với tên kia. Tôi nhìn liền ngứa ngáy trong lòng.
“…” – Ám Ảnh trầm mặc một chút mới trả lời – “Anh từ nhỏ đã gọi cậu ấy như vậy. Hơn 20 năm… đã thành thói quen. Nhưng nếu em không thích thì… anh sẽ cố gắng sửa.”
Tôi nhìn Ám Ảnh, thoáng chút đau lòng, chủ động nắm tay an ủi: – “Không sao. Nếu anh nói là thói quen thì không cần phải sửa. Nhưng mà anh nói từ nhỏ… chẳng lẽ anh lớn lên trong nhà hắn à?”
Ám Ảnh xiết chặt tay của tôi, lòng bàn tay ấm nóng truyền đến cảm xúc ôn hòa khiến tinh thần lẫn thể xác của tôi đều khoan khoái dễ chịu: – “Em nói đúng. Anh là trẻ mồ côi. Ngày xưa, Hồ lão gia vì muốn tìm bạn chơi chung với thiếu gia nên mới đến cô nhi viện nhận nuôi anh. Năm đó anh 8 tuổi, thiếu gia mới lên 2. Có thể nói anh vừa là bạn chơi chung vừa là bảo mẫu của thiếu gia. Anh và thiếu gia cùng nhau lớn lên. Cậu ấy chưa từng xem anh là người hầu, vẫn luôn đối xử với anh như anh trai trong nhà. Cậu ấy đã xin lão gia cho anh vào trường quý tộc để học chung. Anh và cậu ấy học chung trường chung lớp cho đến tận tốt nghiệp…”
“Đợi một chút.” – tôi cắt ngang – “Anh nói anh lớn hơn hắn 6 tuổi, vậy mà vẫn cùng học chung lớp. Chẳng lẽ anh chính là cái tên siêu cấp lưu ban trong truyền thuyết à?”
Tôi kinh ngạc há hốc mồm. Thân thế của Ám Ảnh, tôi có thể hiểu. Nhưng chỉ số thông minh của anh ấy thì tôi không thể nào lý giải nổi. Anh ấy đâu có giống trẻ đần độn a~
“Cái gì chứ… anh nhìn giống tên ngốc lắm sao?” – Ám Ảnh phiền muộn hỏi – “Không phải anh lưu ban, mà là thiếu gia nhảy lớp. Cậu ấy có chỉ số thông minh đến 200, chính là thiên tài thần đồng đó. Người bằng tuổi với cậu ấy hiện giờ còn mài đũng quần trên ghế nhà trường chứ cậu ấy đã là chủ tịch của 2 công ty lớn rồi.”
“Cái gì?” – tin tức này quá rún động. Cái tên Hồ Loan Phong nhìn ngu ngu kia không ngờ là siêu cấp thiên tài sao? Chuyện này thiệt hết chỗ nói. Nếu bây giờ có người kể tôi nghe chuyện heo biết leo cây thì tôi vẫn không thấy nó vớ vẩn khó tin hơn chuyện trước mắt này. Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ám Ảnh… chẳng lẽ đây chính là sự thật sao. Quá đả kích người ta a~
Hình tượng của Hồ Loan Phong trong lòng tôi nháy mắt trở nên to lớn hơn. Tôi nhịn không được quay đầu nhìn sang khán đài của Huyết Nhạn Các. Khi tôi nhìn thấy Hồ Loan Phong thì cũng phát hiện người ngồi bên cạnh hắn là Sữa Bảo Bảo. Cô nàng rất thân mật choàng tay kéo hắn tới gần. Đây là chuyện gì? Tôi bắt đầu hồ đồ rồi.
“Ám Ảnh, anh xác định hôm nay không phải ngày Cá tháng tư chứ?”
“Không phải.” – Ám Ảnh kiên định trả lời.
“À đúng rồi. Nói như vậy thì theo anh nói, Huyết Nhạn Các là điểm kinh doanh của Hồ Loan Phong. Vậy bây giờ anh từ chức rồi, anh đang làm gì? Trở thành game thủ chuyên nghiệp sao?”
“Đúng vậy, anh từ chức rồi. Hiện tại đang thất nghiệp. Cho nên mới đánh cược trong trò chơi để kiếm tiền sinh hoạt hằng ngày đây.” – Ám Ảnh nháy mắt với tôi – “Không ngờ có người không chịu báo tin tức cho anh, làm hại anh thua tiền. Em nghĩ anh phải làm sao đây?”
“Lăn~” – tôi có chút rối loạn. Suy nghĩ lại, đúng là trước giờ tôi chưa từng cho Ám Ảnh cơ hội để giải thích điều gì. Người này cũng quá tốt tính đi à, chưa từng tranh cãi với tôi bao giờ – “Ám Ảnh, em xin lỗi. Lúc trước là em không biết. Nếu đây thực sự là công tác kiếm tiền của anh… em về sau sẽ không phản đối nữa.”
“Haha… haha…” – Ám Ảnh nhìn vẻ mặt nghiêm trang của tôi nhịn không được cười phá lên, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của tôi, cười nói – “Nhện à, ngựa tốt không sợ bị bỏ đói. Mặc dù anh từ chức ở chỗ thiếu gia nhưng ở chỗ của lão gia thì anh còn tại vị à. Đợi một thời gian ngắn nữa, anh sẽ phải đi làm đúng giờ giấc như ai, sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về. Đến lúc đó sẽ không có thời gian lên trò chơi với em đâu.”
“Hắc hắc… vậy cũng tốt. Anh không chơi cũng không sao. Em sắp tốt nghiệp rồi, sẽ phải tìm việc làm. Lúc đó em và anh cùng đi làm, đến giờ tan ca mới vào game cùng chơi. Anh nói như vậy có tốt không?”
“Không thành vấn đề.” – Ám Ảnh xòe tay, hai đứa vỗ tay làm hẹn ước.
Trận đấu thứ tư. Phong Lôi Nộ Hổ vs Thâu Đêm Suốt Sáng. Lại là một trận đối đầu giữa 2 thế lực vì cả hai đều là bang chủ của siêu cấp nghiệp đoàn. Cả hai đều có một thân cực phẩm trang bị, trình độ PK ngang ngửa, trận này thắng thua rất khó nói.
“Em nói ai sẽ thắng?” – Ám Ảnh học hỏi kinh nghiệm từ lần trước nên quay sang trưng cầu ý kiến của tôi.
“Vấn đề này đó à… liên quan đến vật lý học, thống kê học, động lực học, kinh dịch bát quái cao thâm huyền ảo, đợi em đi tìm một ông thầy bói hỏi cho kỹ càng rồi sẽ trả lời cho anh…” – tôi lại chơi trò cũ.
“…” – Ám Ảnh câm nín, quay đầu cùng tôi theo dõi trận đấu.
…
“Hèn hạ, bỉ ổi!” – đây là đánh giá của tôi giành cho người thắng trận vừa rồi là Thâu Đêm Suốt Sáng.
Ngay lúc Phong Lôi Nộ Hổ chuẩn bị xuất chiêu bạch hổ biến thì nàng ta dùng máu tẩm lên cây roi, sau đó dùng nó trói gô tên kia lại cho đến hết thời gian biến thân. Phong Lôi Nộ Hổ cho dù có khí lực lớn thì cũng không giãy thoát sợi roi kim khí có tẩm máu. Bạch hổ biến không thể dùng, lại còn tiêu hao nguyên lực. Cho nên phần sau của trận đấu, Thâu Đêm Suốt Sáng với nguyên lực tràn đầy đã dễ dàng đè bẹp Phong Lôi Nộ Hổ.
Sau khi xem trận đấu này, tôi mới biết thì ra roi còn có tác dụng kia. Nhưng với một số chức nghiệp khác thì hình như chiêu này không có tác dụng. Nói ví dụ như Ám Ảnh và Thiên Hạ Long Quỷ, cả 2 người này đều có đấu khí ngoại phóng. Cho dù bị trói tay chân thì vẫn có thể xuất đấu khí để Thâu Đêm Suốt Sáng phải buông tay. Đáng thương Phong Lôi Nộ Hổ không có kỹ năng như thế nên phải buồn bực mà nhận thua.
Sau trận này, Thâu Đêm Suốt Sáng với 4 trận thắng liên tiếp đã vượt qua Thảo Hoa Mai, Ám Ảnh và Thiên Hạ Long Quỷ để nắm giữ vị trí đầu bảng top 10.
Trận thứ năm. Ám Ảnh vs Thiên Ngu Cam.
Trước khi Ám Ảnh bước chân lên khán đài, tôi đã nhỏ to dặn dò anh ấy không nên chọn sủng vật chiến với tên kia. Bởi vì tôi biết rõ Ám Ảnh chỉ có 1 con sủng vật thôi, là Bổ huyết thụ, công kích lẫn phòng ngự đều thấp muốn chết, giữa một rừng cao thủ như này, xuất ra con sủng vật đó chỉ có mà chui đầu xuống đất vì xấu hổ thôi.
Ai ngờ Ám Ảnh lại nghênh mặt nói: – “Không sao. Ngay cả Thâu Đêm Suốt Sáng cũng có thể phá được chiêu số của hắn, chẳng lẽ anh làm không được sao?”
Tôi bótay.com luôn.
Trọng tài nhìn thấy Thiên Ngu Cam, phản xạ có điều kiện móc ra 1 con xúc xắc. Ám Ảnh nhìn thấy liền cười cười: – “Đã vậy thì chúng ta cũng đoán xúc xắc thôi.”
Ám Ảnh may mắn đoán trúng. Thiên Ngu Cam liền phiền muộn. Trận đấu kết thúc. Ám Ảnh thắng nhưng bộ mặt thì cực kỳ mất hứng. Không lẽ anh ấy có ý định khiêu chiến với đám sủng vật của Thiên Ngu Cam thật à? Đúng là biến thái.
Vòng đấu thứ tư chấm dứt. Bảng xếp hạng tạm thời như sau: Ám Ảnh và Thâu Đêm Suốt Sáng cùng xếp hạng 1 với 4 trận toàn thắng. Thiên Hạ Long Quỷ và Thảo Hoa Mai cùng xếp hạng 2 với 3 trận thắng. Phong Lôi Nộ Hổ và tôi cùng xếp hạng 3 với 2 trận thắng. Thiên Ngu Cam và Diễm Thái Tử đứng thứ 4 với 1 trận thắng. Tịch Diệt và Quỷ Thủ Lưu đội sổ với 4 trận toàn thua.
Vòng đấu tiếp theo sẽ diễn ra vào ngày mai.
Theo thường lệ, Tật Phong Lữ Đoàn mở cuộc hội đàm sau trận đấu.
“Đề tài thảo luận hôm nay là kỹ năng mới của Thiên Hạ Long Quỷ.” – tôi vào đề – “Nói không chừng ngày mai Ám Ảnh sẽ phải đối đầu với tên kia. Chúng ta cần thảo luận một chút cái kỹ năng Thời Gian Tĩnh Chi kia là cái gì. Có ai từng nghe nói tới kỹ năng này chưa?”
Mọi người đều trầm mặc. Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó mở kho tư liệu sưu tầm của hắn, bắt đầu tìm kiếm.
Thật lâu sau, Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó rốt cuộc ngẩng đầu: – “Đã tìm được. Nhện à, nguyên lai là như vậy, thật không nghĩ tới… haha…”
“Làm sao? Chuyện gì? Nói nghe chút.” – cả đám hiếu kỳ bu quanh Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó, tò mò muốn nghe tin tức của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook